Trương Kiệt giống như bị đập trúng một gậy, nhũn người đổ vật xuống đất, khóc rưng rức...
Chú Đương lách vào giữa Vương Vệ Quốc và Trương Kiệt, ấn con dao trong tay Vương Vệ Quốc xuống: "Vệ Quốc, chú vốn không định nói ra chuyện này nhưng dù sao đây cũng chẳng phải chuyện đẹp mặt gì cho cam. Nhưng đã tới nước này, không nói không được! Chúng ta bỏ nhà bỏ cửa cũng chỉ vì mong có cuộc sống sung túc, giờ xảy ra chuyện này thì ai cũng phải cẩn thận! Vả lại mọi ngươgi đều thấy xác Kiến Quân rồi đấy, trên cổ có bốn lỗ thủng giống như bị con gì cắn chứ không phải bị người giết, anh thấy có đúng không Kob?"
Kob cười, thịt dồn thành từng cục trên mặt: "Hờ hờ... Phải đấy! Sau này mọi người phải cẩn thận hơn!"
"Chú Đường, nếu không tìm ra thủ phạm thì chúng ta cũng không thể ra khỏi rừng Vạn Độc, cháu đã nín nhịn bao nhiêu ngày, sắp điên rồi đây này!" Vương Vệ Quốc nhìn hai người còn lại, là người cùng làng, một người là Trần Xương Bình, một người là Tôn Chí Trung, đều là thanh niên choai choai, bình thương kín tiếng kiệm lời, nào ngờ lần này cũng cả gan theo họ băng rừng. Trông họ chẳng có chỗ nào giống kẻ sát nhân cả.
Lẽ nào lại là Kob?
Vương Vệ Quốc mau chóng phủ định phán đoán của mình. Mấy hôm nay liên tục có người gặp nạn khiến giấc mộng hượt biên tìm cuộc sống sung sướng của hắn đã đổ vỡ tan tành. Càng khiến hắn bực bội hơn nữa đó là trước cái chết của những người đồng hành mà những người còn lại đều đờ đẫn vô cảm. Nhớ tới lời dặn của trưởng thôn trước lúc lên đường, hắn bỗng thấy hổ thẹn.
Hắn bỗng sực nhớ tới một truyền thuyết ở quê nhà: Rừng Vạn Độc không phải nơi người sống đi vào. Cách đây rất lâu, từng có một nhóm người nghèo mạt cùng đường thực sự không sống nổi nữa mới đánh liều trốn vào rừng Vạn Độc làm thổ phỉ. Chẳng bao lâu sau, chỉ có một người chạy thoát ra ngoài. Khi được người dân phát hiện thì đã nằm thoi thóp trước cửa rừng,da thịt toàn thân trầy trụa nát bấy, sau lưng là một vệt máu kéo dài từ sâu trong rừng ra. Lòng bàn chân đã mòn hết thịt, chỉ còn trơ chút xương vụn, rõ ràng anh ta đã bò lết để trở về.
Khi được người dân cứu về, anh ta đã chìm trong mê sảng, không ngừng gào thét: "Nước... nước..."
Người dân bèn ghé bát nước tới bên miệng, anh ta nhấp một ngụm, đột nhiên choàng tỉnh, rú lên: "Ma! Toàn là ma cả!" Sau đó nôn thốc nôn tháo ra một đống toàn là bùn đất, giun đỉa hôi tanh nhức mũi, còn có một con ếch đã bị tiêu hóa nửa chừng.
Trước khi chết, anh ta chỉ nói một câu: "Đừng bao giờ vào... rừng Vạn Độc..."
Từ đó về sau, rừng Vạn Độc đồng nghĩa với cấm địa chết chóc.
Lần này, nếu không phải vì đói sắp chết đến nơi thì mấy người họ cũng không dám theo tên người Thái băng rừng Vạn Độc vượt biên sang Thái Lan.
Còn sang Thái Lan để làm gì. Kob nói rằng vùng Tam Giác Vàng đang vàn tuyển lính đánh thuê để canh gác địa bàn trồng thuốc phiện, họ sẽ gia nhập quân đội này. Do người bản địa dễ bị các tổ chức lính đánh thuê khác mua chuộc nên hàng năm gã mới phải ân thầm vượt biên để tuyển người cho họ.
"Lên đường thôi!" Chú Đươngg phủi mông quần gọi. "Không đi mau, khéo không ra khỏi rừng nổi đâu! Mọi người cẩn thận, tôi cảm thấy dọc đường ngoài chúng ta ra còn có thứ gì khác nữa."
Trong tình cảnh này, câu nói của chú Đường nghe rùng rợn không thể tả. Trương Kiệt đã cứng đờ như khúc gỗ, Trần Xương Bình và Tôn Chí Trung cũng run lên lẩy bẩy, hoảng hốt nhìn quanh.
Tring rừng sâu âm u, ngoài vài con chim không rõ tên đang rít lên từng tràng thê thiết, cảnh vật còn lại câm lặng đến chết chóc, giống như đang ở trong ngôi mộ khổng lồ.
Vương Vệ Quốc có tiếng to gan lớn mật mà cũng thấy hai chân mềm nhũn. Hắn vô thức nhìn sang Kob, nhận ra sắc mặt Kob có gì khang khác. Nhìn kĩ lại thấy Kob vẫn cười toe toét nhưng ánh mặt lại dán chặt vào sau lưng chú Đường, lóe lên một vẻ hung hãn độc địa rất khó tả.
Ba người còn lại đều không nhận ra, lục tục đi theo chú Đường, lờ đờ như cương thi. Kob thấy Vương Vệ Quốc nhìn mình bèn cười hềnh hệch mấy tiếng, ném cho hắn một điếu thuốc rồi cũng đi theo đoàn người.
Vương Vệ Quốc cầm lấy điếu thuốc, bỗng thấy toàn thân lạnh buốt.
Vì hắn đã nhìn thấy, vừa nãy khi Kob cười, có bốn cái răng nanh màu xanh nhạt lộ ra trong miệng.