"Mengrai! Sao ngươi có thể phản bội Phật môn, nhập vào Cổ tộc?" Lão sư phụ bàng hoàng chất vấn.
Tôi phải khẳng định rằng lão sư phụ tuy đức cao vọng trọng nhưng năng lực ứng biến cực kém. Nước sôi lửa bỏng thế này không lo nghĩ cách đối phó còn chất vấn dài dòng làm quái gì cơ chứ!
Nhưng tình thế quay ngoắt một trăm tám mươi độ như trong phim thế này cũng khiến tôi rối trí. Tôi thầm nghĩ, nhộng người chết cả rồi, Mengrai chẳng qua chỉ là một gã trung niên ngoài năm chục, tôi là thanh niên trai tráng, nếu có xô xát thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
"Chỉ hơi tiếc cho đám nhộng người mà tôi nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua, cuộc chiến sớm hơn dự kiến làm tôi chưa thể luyện chúng tới nơi tới chốn, khiến chúng vẫn còn giữ lại hồi ức mãnh liệt nhất từ kiếp trước." Mengrai phủ phàng đạp thẳng vào hai nhộng người đang nắm chặt tay nhau. "Chết rồi mà còn rách việc!"
"Achan, năm xưa là ông đuổi tôi ra khỏi Phật môn không chút thương tình chứ không phải tại tôi phản bội. Ông có biết với một người mang huyết thống hoàng gia thì việc đó nhục nhã đến mức nào không? Tôi bị tất cả mọi người chê bai dè bỉu, đến cả bọn trẻ con cũng ném đá vào tôi, không chịu bán cho tôi bất cứ thứ gì. Tôi giống như một con chó hoang, chỉ còn biết bới nhặt thức ăn thừa trong thùng rác. Các người ngày nào cũng nhận lễ vật ê hề, làm sao hiểu nổi cảnh khốn cùng của tôi?"
"Đúng lúc cùng đường, tôi đã gặp được truyền nhân của tộc Cổ. Họ cho tôi ăn uống, chăm sóc tôi chu đáo như người thân, còn cho tôi tín ngưỡng. Nếu không có họ, chắc gì tôi đã sống được đến ngày nay?"
"Phật môn các người chèn ép tộc Cổ cả nghìn năm, liền tự cho mình là chân lý sao? Tổ tiên tộc Cổ năm xưa học sách Cổ thuật để khám bệnh cho người ta, tuy cách thức có hơi cực đoan nhưng hữu hiệu hơn các ngươi tụng kinh niệm Phật nhiều, các người tụng kinh chẳng giúp được cho ai cả. Thế nhưng hễ bị phát hiện, họ lại bị mang đi thiêu sống! Đấy mà là Phật môn từ bi ư? Bởi các người thấy tộc Cổ được nhiều người tin theo làm lung lay địa vị của Phật giáo nên các người mới vu cho Cổ thuật là tà thuật, muốn tiêu diệt tận gốc tộc Cổ chúng ta!"
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện "Cánh diều da người" mà cô gái trên máy bay đã kể cho mình nghe. Chẳng lẽ, chuyện cô ta kể là sự thật? Cuốn sách Cổ thuật năm xưa đã có người học được?
"Mengrai..." Lão sư phụ im lặng nghe ông ta nói hết câu mới nở một nụ cười buồn bã. "Năm xưa không phải ngươi phạm vào sắc giới mà đó chính là thử thách dành cho những người mang huyết thống hoàng tộc như ngươi. Nào ngờ, ngươi lại lầm đường lạc lối đi theo tộc Cổ. Những trụ trì trước ta đều là hậu duệ của hoàng tộc. Chỉ có duy nhất một mình ta không mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Đó là bởi vì trong cuộc chiến Phật - Cổ lần trước, tất cả cao tăng đều đã viên tịch, ta mới phải nất đắc dĩ nhận ngôi trụ trì. Nếu như không có chuyện này, ta cũng dự định truyền lại ngôi trụ trì cho ngươi."
"Ông nói gì?" Mengrai ngờ vực nhìn sững vào lão sư phụ "Ông nói dối!"
"Lời ta nói đều là sự thực!" Lão sư phụ đứng thẳng dậy, tấm áo cà sa không gió mà bay phồng lên như trái bóng. Bỗng" bụp" một tiếng, tấm áo rách toang, lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn rắn rỏi.
"Hôm nay, ta, trụ trì chùa Wat Chiang Man sẽ quyết chiến với tộc Cổ tới cùng."
Mengrai ném pho tượng Phật pha lê sang một bên, nhếch mép cười khinh khỉnh, mái tóc hoa râm bỗng chốc dựng ngược, thoắt cái trắng như tuyết.
Thình lình, Mengrai ngẩng phắt đầu lên, trên mặt gân xanh vằn vện, sắc da xanh thẫm, trong miệng từ từ thòi ra hai chiếc răng: "Vậy thì... ra tay đi!"
Mắt tôi bỗng hoa lên. Hai cái bóng xám cuốn theo luồng khí nhàn nhạt đâm sầm vào nhau. Do tốc độ quá nhanh, tôi không nhìn thấy họ đang làm gì, chỉ nghe những tiếng va đập như sấm rền vang lên không ngớt. Máu đỏ phun tóe, bắn vọt cả vào mặt tôi bỏng giãy.
Tôi cố gắng đưa mắt bám theo tốc độ của họ, muốn nhận ra ai là ai trong cái khối xám xịt cuốn chặt lấy nhau kia nhưng không thể. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện trong kinh hãi, mong cho trụ trì diệt trừ được Mengrai.
Cuộc chiến kinh tâm đáng tởm kéo dài chưa tới một phút, hai bóng xám đã bắn ngược sang hai bên. Lão sư phụ đứng vững như bàn thạch trong khi Mengrai ngã sụp xuống đất, tay ôm ngực, phun ra một bụm máu tươi.
Tóc Mengrai đã trở lại màu sắc bình thường, ông ta ngẩng nhìn lão trụ trì, ánh mắt đầy căm hận. Mặt ông ta chằng chịt nếp nhăn tựa như đã già đi vài chục tuổi, thân mình teo tóp như quả bóng xì hơi.
Tôi không nén được vui mừng nhưng nhìn bộ dạng của Mengrai, tôi cũng thấy ít nhiều thương hại.
Mengrai bấu chặt ngón tay vào kẽ đá đến nỗi da thịt trắng bợt, máu đỉ thấm rỉ qua kẽ móng, chảy theo khe đá thẫm xuống đất.
"Ta không thể thắng chính" Lão sư phụ thốt ra một câu rồi cũng bật ho dữ dội, có lẽ bị nội thương không nhẹ. "Sức ngươi hơn ta nhưng trong lòng ngươi tràn đầy thù hận, ngươi đã bị chính mình đánh bại."
"Ồ?" Mengrai ngúc ngoắc cần cổ, khớp xương kêu lên lắc rắc: "Ai nói tôi bại?"
Vừa dứt lời, phiến đá xanh dưới chân lão sư phụ thình lình nứt toác, từ bên dưới thọc lên một đôi bàn tay bầy nhầy máu thịt, tóm lấy khúc gỗ bên chân trái bẻ đánh rắc, chụp lấy chân phải của lão. Tôi đã nghe thấy tiếng xương gẫy răng rắc.
Lại tiếp tục có vô số bàn tay thò lên túm chặt lấy cổ, người và cánh tay của lão.
Tôi hét lên một tiếng, vội chạy về phía lão sư phụ túm lấy những bàn tay kia giằng ra khỏi người lão nhưng những bàn tay cứ như được hàn chặt vào người lão trụ trì, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
"Vội cái gì, rồi sẽ đến lượt mày." Memgrai loạng choạng đứng dậy. "Nhưng kẻ sở hữu con ngươi màu đỏ còn phải lấy xá lợi từ Phật pha lê xuống đã nên hắn cần sống thêm chốc lát."
Lão sư phụ đã bị những cạn tay siết chặt đến không thee nhúc nhích, laco quát lớn: "Huyết cổ! Ngươi đã giấu xác chết vào trong tháp từ bao giờ thế?"
Mengrai chỉ vào vệt máu vừa nhỏ xuống kẽ đá, đắc thắng nói: "Ông quên rồi à? Chính đáng sư huynh sư đệ đáng yêu mới rồi còn giễu cợt tôi đều đã bị lôi xuống lòng tháp đấy thôi? Đó là những cái xác mới nhất để gieo huyết cổ. Đừng giãy dụa nữa! Nói cho tôi biết pháp chú của xá lợi, biết đâu tôi sẽ tha chết cho ông."
Lão sư phụ mỉm cười với tôi: "Xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được thí chủ, bắt thí chủ phải hứng chịu tai nạn không nên có."
Đầu óc tôi hoàn toàn mụ mị. Tôi chỉ biết ra sức giằng giật những bàn tay ra khỏi cơ thể lão sư phụ. Tuy biết là vô ích nhưng tôi chẳng thể làm được gì khác.
"Tôi biết ông sẽ không chịu nói." Mengrai móc từ trong túi một ống trúc, mở nút. Từ bên trong bò ra một con nhền nhện màu sắc sặc sỡ leo lên mu bàn tay của ông ta, há miệng cắn phập xuống, cái bụng lép kẹp nhanh chóng căng tròn. "Nên tôi đã chuẩn bị sẵn thứ này!"
Tôi nhìn mà rụng rời kinh hãi. Tôi tưởng như đã trông thấy thần chết đáng áp sát lại gần.
Đúng lúc này, sau lưng Mengrai, có hai thứ gì đó dịch chuyển.
-------------------------------------------
Đoán xem là thứ gì nào??