Translator : Arius.
---------------------------------
Thức giấc từ cơn giá rét, Luoise theo bản năng co hai đôi chân đang được vùi trong chăn vào nhau. Vì là người con gái thứ ba của một tử tước, cô tiếp tục nằm trên giường thậm chí dù đã nghe tiếng bước chân của những người hầu bắt đầu ngày làm việc mới trước khi trời rạng sáng. Trước đó một lúc lâu, một cô hầu gái trẻ đã mang chăn đến, đắp ngay ngắn lên người cô.
‘Cảm ơn’. Cô lầm bẩm, vẫn còn ngái ngủ.
‘Xin hãy ngủ thêm một chút nữa’. Cô hầu gái chỉ vừa mới vào nhà này một năm, cất lời. Cô cúi đầu rồi rời đi.
Mới ngày hôm qua, trời đã không rét như thế này, cái lạnh kéo dài từ lúc buổi đêm cho đến khi bình minh. Mùa đông sẽ luôn đến trước khi con người ta kịp nhận ra, Louise thầm nghĩ. Mặc dù không thể so được cái lạnh của vùng biên giới phía Bắc, những vùng đất phương Nam ấp ám nơi bố con cô đang cự ngụ cũng có những đợt rét làm Louise cứ muốn mãi vùi mình vào chăn.
Ở biên giới phương Bắc ấy là nơi vị hôn phu của cô đang canh giữ trị an. Đất nước hiện thời không có mâu thuẫn gì với những quốc gia vùng biên giới nhưng nạn cướp bóc hoàng hành thường xuyên và thường được báo cáo về bằng những tờ thư mà bố cô thường đọc. Là một quý cô trẻ tuổi, Louise tất nhiên không thể mường tượng ra việc đó nguy hiểm đường nhường nào, ngoài việc chịu rét kia.
Nổi tiếng vì nhan sắc, hai người chị lớn của cô cuối cùng cũng ngã vào tay những chàng trai trẻ có địa vị cao, những chàng mà đã hết lần này đến lần khác, bày tỏ mong muốn được kết duyên cùng hai người.
Không lâu sau đó, ngài tử tước trở thành phù rể của hai cô con gái, ông đã luôn cười và chúc phúc cho đám cưới của họ. Tuy nhiên, với Louise, ông quyết định tìm cho cô một tấm chồng trước khi cô bước vào tầng lớp thượng lưu. Với hai cô con gái kết hôn và đã sống biệt lập với gia đình, ông hăn hái tìm kiếm một chàng trai trẻ, có tiềm năng, người sẽ luôn muốn bảo vệ lãnh thổ của ông, nơi nằm rất xa so với cái thủ đô hào nhoáng. Việc tìm kiếm đã gặp nhiều khó khăn bởi nếp sống khiêm nhường mà ngài tử tước đã duy trì và gìn giữ từ bao thế hệ, luôn luôn lấy người dân làm ưu tiên số một. Cuộc sống trong những mảnh đất của ngài thua rất xa những thứ phù phiếm đẹp đẽ, chốn thủ đô, nhưng sau cùng, ngài cũng đã tìm được một chàng trai trẻ tên Huey hội tụ đủ những điều kiện cần thiết, anh đồng ý rằng mình sẽ cưới và rước cô về làm dâu của gia đình khi Louise đủ tuổi kết hôn.
Khi ấy, Louise chỉ mới có mười hai tuổi. Huey là một chàng lính, anh nhận lên bảo vệ biên cương. Trong thời ấy, cuộc đời hai người đã thuộc về nhau dù thậm chí chưa hề gặp mặt, và những năm tháng cứ thế qua đi.
Anh ấy trông như thế nào ? Việc của anh cứ mãi làm anh bận bịu nơi ấy thế sao, cô luôn tự hỏi. Mặc dù hi vọng và lo lắng luôn lẫn lộn, nhưng Louise chưa bao giờ là một cô gái quyết đoán, nên đến tận lúc này, co vẫn chưa từng chủ động liên lạc.
Nếu là bình thường, cô sẽ tiếp tục vùi mình vào trong chăn cho đến lúc sáng trời. Nhưng tuy nhiên, chỉ có hôm nay, cô ngồi dậy, nhẹ nhàng ăn miếng bánh mì trắng trời cái tiết trời lạnh lẽo trong khi dùi dụi đôi mắt.
Mùa xuân kế tiếp, cô sẽ trạc mười sáu tuổi, độ tuổi để kêt hôn và Huey cũng sẽ từ biên giới trở về. Một người chồng chưa cười mà thậm chí mình chưa hề gặp mặt. Mặc dù anh được bố cô chọn nhưng không nhiều thì ít, cô muốn biết về người đàn ông rồi đây sẽ trở thành một người đồng hành, cùng cô đi suốt phần đời còn lại.
Có lẽ mình nên viết một lá thư cho anh ấy vào ngày nào đó, là kế hoạch đã hằn rất sâu tự thuở nào trong tim cô. Louise quyết định hành động, và không do dự, cô thắp lên ngọn đèn dầu leo lắt trong khi quấn mình trong chăn. Cô lấy ra một tâm vải da và cây bút trong tủ kéo nhưng rồi cô phát hiện ra một vấn đề nữa.
Cô phải viết gì đây.
Có lẽ cô nên hỏi rằng anh sống có tốt không ? Có bị thương chỗ nào không ?
Cô cũng có thể hỏi về thời tiết. Nhưng một người sống nơi ấm áp và an toàn như cô thế kia, nói mấy chuyện lí tưởng này ra thì đâu ổn đâu đúng không ?
Cô có nên hỏi anh thích màu gì? Nhưng anh là chiến sĩ trên chiến trường. Anh có lẽ sẽ chẳng quan tâm đến những thứ như thế.
‘Hmmmmm’.
Cô nghĩ, rồi lại lo lắng. Cô phải viết đi viết lại đến mấy lần. Cô nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu đừng gửi lá thư đi. Thế rồi dạ dày cô lên tiếng, và Louise nhận ra mình đang đói bụng.
Viết thêm một tí nữa, cô với tay ra phía dưới giường.
Khi trời bắt đầu sáng hơn, cô âm thầm đi ra khỏi phòng. Hình dáng kỳ lạ và không đều, bức thư sẽ được gửi đến cho một người cô chưa từng gặp.
‘Xin….’.
Đó là vật mà người chị gái đã bỏ lại khi cô đi kết hôn, một bức cặp thư kì bí được bán ở thủ đô. Từ cửa sổ tầng ba, cô giơ tay ra và bức thư rung động như lá cờ bay trong gió.
Anh ấy vẫn đang ở vùng biên cương, nơi những lá cờ của vương quốc treo sừng sững ?
Bức thư của Louise đột nhiên tỏa sáng màu xanh trong mắt cô. Một chú chim thật dễ thương xuất hiện từ ánh sáng màu dương ấy, nó nghiêng đầu trông đáng yêu, nhìn cô trước khi cất tiếng chíp chíp. No bay vào không trung, lườn lờ quanh khu tháp cô ở một lần nữa rồi bay về phương Bắc.
‘Hãy đến với anh ấy’.
**********************
‘Này, Huey’.
Trong đại sảnh bừa bộn của căn cứ phương Bắc, một đội trưởng của một đội binh đang họp trong khi vớ lấy những đồ ăn còn vào bữa trưa sau lúc tan ca, thì nghe được tiếng giọng của người đồng đội. Cậu ta đã gia nhập cùng thời với anh, nhưng chỉ khác là không được cùng đội. Trong tay cậu ấy đang giữ những văn bản, giấy tờ, và ở phía trên cùng là chú chim nhỏ màu xanh.
‘Huh ?’.
Ca trực đêm kết thúc đã làm Huey bừng tỉnh. Cuộc họp bị gián đoạn và cau mày chất vấn vào cái chú chim đang nhảy ra từ tay đồng đội mình.
‘Đây là gì ?’.
Tạo vật vô cùng nổi tiếng ở thủ đô với khả năng có thể tìm được những người mình muốn thậm chí chưa bao giờ biết hay gặp mặt, những lá thư chủ yếu được các quý tộc sử dụng để trao đổi những mật tin và các cuộc tình thầm kín.
Không biết người quen nào của anh lại nỗ lực cố gắng gửi thử đến cái nơi mà cả chúa trời cũng bỏ rơi, như thế này. Anh lấy bức thư, mở khóa ấn và xé phòng bì ra. Rất nhiều màu sắc hiện lên trên bức thư nhưng đôi mắt anh mở rộng khi thấy tên người gửi. Anh đã trao đổi rất nhiều việc với cha của người ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên, kể từ rất lâu, anh mới nhận được thư của người đó.
‘Ohh, là Bonbon’.
Một mùi hương ngọt mát tỏa ra. Có rất nhiều cho mọi người, họ đều cất tiếng vui mừng. Thậm chí còn tốt hơn, người nổi tiếng với cái ghét cay ghét đắng đồ ngọt, nhưng khi bàn tay bọn họ chạm vào kho báu quý giá ấy, liền bị ngăn cản lại ngay.
‘Đừng có mà ăn đồ của người khác tự tiện thế’.
Tiếc nuối, anh lầm bầm, cuộn bức thư vào trong túi ngực của mình.
‘Đội trưởng à, anh thích đồ ngọt khi nào vậy ?’.
‘Ngay bây giờ này’.
‘Đồ vô tâm. Khoe mẽ’.
‘Hôn thuê của đội trưởng được hai mươi tuổi nếu tôi nhớ không lầm’.
‘Mười sáu, vào ngày đầu xuân. Đủ rồi, hãy quay trở lại họp thôi.
‘Gah…Tôi ghen tị quá đi’.
‘Tớ hi vọng cậu sẽ ăn roi’.
‘Cậu nữa, cộc cằn quá’.
‘Aaaaa. Tôi cũng muốn có một cô hôn thuê mười sáu tuổi’.
‘Ta đã nói là tập trung !’
Huey bằng cách nào đó cũng sớm kết thúc buổi họp. Anh về phòng, lấy ra viên bonbon từ túi, xé phần gói bọc. Anh ném viên kẹo trong suốt như kim cương ấy vào miệng mình và hạ mắt nhìn vào tờ giấy.
Em có nhiều điều muốn viết, nhưng bây giờ, em chỉ nói rằng mình mong muốn được gặp anh.
Ngoài viên kẹo ra, nội dung bức thư chỉ vỏn vẹn một dòng duy nhất.
Huey dành một nửa tuổi thơ ấu của mình trong trại trẻ mồ côi. Không có bất cứ sở hữu tài sản nào, anh cố gắng tìm đường, và nhận được một học bổng, và sau đó được một người anh của trường quân ngũ giới thiệu, và khi đó là lúc chuyện hôn nhân được đề cập.
Khi đính ước, hôn thuê của anh chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn một chẳng đường dài để trường thành. Vì cô đã được nuôi lớn trong cảnh ẩn dật và họ chưa bao giờ gặp mặt, anh chắc rằng mối quan hệ của cả hai sẽ vô cùng cứng nhắc.
Huey không lấy làm bận tâm vì điều này. Tuy nhiên, khi anh đặt mình vào ví trí của cô, những người chị lớn đã được cưới người họ yêu thương, thậm chí đến cả anh còn cảm thấy xót. Đó có lẽ là lí do cô đã không bao giờ thử liên lạc với anh, dù chỉ một lần. Anh đoán thế.
Nhận được bức thư tín bất ngờ này, khiến nụ cười anh nở nhè nhẹ trên môi.
*****************
Những ngày rét lạnh nhất đã là dĩ vãng. Thậm chí trong suốt mùa đông, những người làm vườn đã chăm chỉ, coi sóc và bảo vệ khu vườn. Và thế rồi, những nỗ lực của họ đã đâm hoa kết trái.
Một người bảo vệ đã được thuê để giữ trật tự cho ngày đám cưới và cô gái trẻ đã trở về phòng sau khi một ngày được tự do, thư thả cho đến tận khi mặt trời lặn. Khi mở cửa, tia sáng như ánh mặc trời mọc bao phủ khắp phòng cô, nơi mà cách đấy vài lúc còn tối tăm hiu quạnh.
Đứng trên đầu giường của cô, là một chú chim màu đỏ tuyệt đẹp. Khi nó nhận ra Louise, nó hót líu lo một điệu lớn rồi biến đổi trở thành lá thư.
‘Wow’.
Bức thư được trao cho Louise, và nó có vẻ như nặng hơn vẻ ngoài. Những chữ viết nên tên của cô, đều được viết với một cách rất cứng và thẳng, giống như những từ trong cuốn sách cô đọc. Với đôi tay run run, cô lấy ra con dao rọc giấy và cẩn thận tháo phong thư.
Thân gửi Louise.
Tôi thật sự khong mong thấy một người gửi thư mà chẳng nhận được hồi đáp. Tôi muốn tránh việc đó và cũng như xin lỗi, cho hồi âm chậm chạp của tôi.
Cảm ơn em vì món bonbon tuyệt ngon. Khi tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi tôi gia nhập Học Viện, và thậm chí khi tôi được chỉ định đi đến nơi đây, đồ ngọt luôn là thứ làm dạ dày tôi phát cồn nên tôi không thích nó. Và rồi một ngày nọ, tôi không ngờ sẽ nhận được những thứ này từ vị hôn thuê của tôi, người mà tôi chưa từng được gặp mặt.
Tôi không có gia đình ruột thịt. Bị chia cắt khỏi những người họ hàng, tôi bị cho vào cô nhi viện và rồi đã trưởng thành trong môi trường kí túc xá nơi Học Viện. Tôi cảm thấy thật mơ hồ nhưng đồng thời, cũng rất bí ẩn, khi mường tượng rằng một khi thời kì phục vụ của mình qua đi, thứ đang chờ đợi tôi là một mái ấm. Mơ về lúc, một khi tôi đến, tôi cuối cùng cũng đã có một gia đình để yêu thương.
Là người đầu tiên trở thành gia đình của tôi, là người sẽ gắn bó đi cùng tôi đến suốt đời, tôi tự hỏi em là người con gái như thế nào ? Tôi không thể chờ để được gặp em.
Bây giờ, tôi nghĩ em sẽ phát hiện ra màu mắt của tôi khi em nhận được lá thư này. Tóc của tôi, cùng màu với mắt nên khả năng em nhầm tôi với một người nào khác, sẽ rất thấp.
Tôi cũng đã cũng sẽ gửi kèm một thứ và hi vọng em sẽ mặc vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nó không đắt tí nào đâu, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để chọn thứ phù hợp với màu mắt của em.
Nếu em mang nó, tôi sẽ không nhận nhầm cô dâu của mình đâu và tôi sẽ giữ em, trân trọng em trong vòng tay mình từ nay cho đến cuối đời.
Tôi thật sự mong được gặp em.
Trận Trọng.
Cô đọc đi đọc lại bức thư.
Anh ấy rất trông chờ cuộc gặp này, để trở thành gia đình của cô. Ai ngờ việc chia sẻ những xúc cảm này lại có thể mang lại hạnh phúc đến nhường ấy ?
Còn một bưu kiện khác được đính kèm cùng với bức thư. Được bao lại trong chiếc giấy đẹp đẽ hào nhoáng cực kì khác biệt so với bao thư, nó khá nặng và khi mở ra, một ánh sáng tỏa ra nhẹ nhàng. Đó là một sợi dây chuyền cùng đôi hoa tai bằng vàng, hào nhoáng, mĩ lệ.
‘Wahhhh…’.
Không một ai có thể kìm được tiếng thét vui sướng của cô gái khi nhận được quà từ vị hôn phu của mình.
*********************
Một vài tháng đã trôi qua. Louise và cha cô rời quê nhà để đến thủ đô. Tất nhiên, là để gặp vị hôn phu của Louise lần đầu và sau đó, bọn họ sẽ cùng nhau quay trở lại lãnh địa của cha.
Mặc dù rất hào hứng khi được đặt chân đến thủ đô lần đầu, cô cuối cùng cũng trở về những những cô chị của mình sau một thời gian rất dài bởi, tập trung lại được trong chốn đông người thế này thật sự là điều khó khăn. Louise đang nhìn tứ phía để tìm một màu đỏ đơn độc. Ở thủ đô, chợ thường là nơi được sử dụng để làm điểm gặp nên có rất nhiều quầy hàng, thực phẩm được bày bán và số lượng người thật sự rất đông.
******************
‘Cô Louise ?’.
Cô ấy nghe thấy ai gọi tên mình và nhìn ngó qua. Một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ đang từ từ bước chầm chậm đến chỗ cô. Anh cao hơn nhiều so với hình ảnh cô tưởng tượng và anh đang mặc một chiếc áo rất đẹp. Đôi mắt và mái tóc anh đều trông giống chú chim ấy, như ánh dương mặt trời lúc bình mình, rực rỡ và đẹp đẽ.
‘Anh thấy an tầm rồi. Không ngờ lại đông người thế này’.
Anh đã nghĩ vị tử tước sẽ dễ dàng tìm thấy hướng đi nên đã chọn khu chợ lớn nhất là điểm gặp mặt. Nhưng vì có quá nhiều người, anh đinh ninh họ đã không thể đi vào được và bị kẹt tại mấy quầy hàng thực phẩm. Nghĩ thế, Huey lập tức đi tìm họ và không ngờ lại gặp được Louise đầu tiên.
Cô gái bé nhỏ đột nhiên bị anh ôm chặt.
‘Anh đã rất mong được gặp em’.
Louise hoảng hốt vì đột nhiên anh lại cư xử không phải phép thế này ở chốn đông người, nhưng vòng tay anh một khi đã ôm, không chịu buông cô ra.
‘Cha em đâu ?’.
‘Em muốn gặp được anh thật nhanh nên đã chạy đi và mất dấu cha. Những cô chị của em đang ở cùng cha nên em nghĩ cha cũng sẽ ổn thôi.
Anh giữ chặt cô trong suốt thời gian cô nói, nhưng rồi cô đột nhiên dừng lại khi thấy ngón tay của anh đang nghịch đôi bông tai cô, thứ anh đã mua cho Louise vào vài tháng trước. Ngạc nhiên, cô ngước lên nhìn và thấy nụ cười hạnh phúc của anh, như thể anh vừa nghĩ ra một ý tưởng nào đó.
‘Không còn nhiều thời gian nữa’.
Huey nhìn xung quanh và thấy bóng hình của cha, ngài vẫn chưa nhìn thấy cả hai đứa, đang ở khá gần.
‘Ngài Huey ?’.
‘Tha thứ cho anh…chỉ lúc này thôi’.
Anh rất muốn trở thành gia đình của cô, muốn đảm trách cương vị nối dõi của ngài tử tước, nên anh thật sự hi vọng cô có thể tha thứ cho anh vì điều này.
Nói đoạn, môi của Huey đặt lên môi Louise, anh hôn cô một cách say đắm, đầy khát khao và rồi, nắm lấy tay cô bước về phía ngài tử tước.