Những Kỉ Niệm Hãy Còn Xanh (School Days, You And Me)

chương 10: những ngày nắng cuối tháng 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời ngày càng lạnh, vài ngày trước còn nóng đến nỗi phải bật quạt lúc ngủ... Mà giờ thì rét căm căm, ra đường mặc cái áo vẫn còn lạnh. Cứ mỗi khi chuyển mùa, tôi lại bị cúm. Còn năm nay, thì có lẽ không còn khổ sở vì cúm nữa rồi. Hà!!!!

Tháng , tháng mà những đứa ế ghét nhất. Và cả tháng thi học kì nữa. Ách! Tôi ghét thi học kì.

Nhưng bây giờ, cứ mỗi năm tháng đến, tôi lại không thể nào không nhớ về năm đó, hp ngày //...

Cảm giác lưỡng lự, bối rối lần đầu đến với tôi lại mãnh liệt như vậy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

......

"Ai da! Ngày nào cũng rét mướt thế này, tao ốm mất!" Dương co ro trong chiếc áo khoác Hoodie gấu panda.

Chúng tôi thường đi học thêm cùng nhau, và đến rất sớm, thường sẽ luôn mua bim bim, nước ngọt, hay trà sữa về ăn mảnh. Còn hôm nay, có Hoàng Mạnh, Hữu Long đến trước cả chúng tôi, nên rủ đứa đi uống trà sữa luôn. Đúng là ăn vặt như Mỏ Khoét. Nhưng tôi mặc hơi mỏng manh nên đi đường lạnh lắm. Cũng không muốn đi mà ở lại một mình thì chán.

"Thanh.. mày không lạnh à"

Mạnh khoác vai tôi, so với tôi thì nó vẫn ấm áp hơn nhiều.

Tôi liều lĩnh đáp trả.

"Lạnh cái mẹ gì, trông tao yếu ớt lắm à"

Thật ra lạnh chết giun chết dế rồi.

"Đang định cho mượn áo khoác, nói thế thì thôi kệ m mày nhé"

Mạnh phủi phủi cái áo bóng chày xanh Dương. Từ nãy tôi không để ý đến Dương. Ra là nó với Long đang tâm tình. Thôi để cho chúng nó một "Khoảng trời riêng". Long chắc vẫn thích Dương, nghĩ thấy tội nó. Đẹp trai, nam tính, thông minh, lịch sự... thì Dương vẫn không care! Đáng thương thật.

"Ê... mày thấy Đạt thế nào!" Mạnh cầm cốc trà sữa vừa nhai chân châu vừa nói.

"Hỏi làm gì?!" Tôi

"Trả lời nhanh đi... " Thằng phốc Mạnh

"À... theo tao thì...Xấu trai, không ga lăng, ngu si, vô duyên, tính đàn bà, lắm mồm, nhờn..."

Tôi nói xấu về Đạt, không ngờ tôi lại cảm thấy hào hứng đấy. Hài.

"WTF! Mày thích nó đúng không?"

Shit! Nó biết...

"Thích Cc, nói vớ vẩn" Tôi chối bay, nhưng lòng nặng nề thật.

"Nếu không phải An đã không chia tay mày, nói thật đi, dù sao tao cũng là bạn mày. Đừng lo!" Tôi quên mất, An là bạn của Mạnh.

"Mạnh ơi. Đó không phải thích. Là yêu đơn phương. Mày muốn biết lí do không?" Tôi nói nhỏ dần, kéo lấy tay áo nó để đi nhanh hơn.

"Ngốc! Khi yêu cần gì lí do! Và khi yêu cũng có vô vàn lí do để bao biện và bảo vệ cho tình yêu của mình cơ mà..!" Mạnh xoa đầu tôi.

Tôi im lặng một lúc, ngẩng mặt lên trời để không rơi nước mắt.

"... Nếu cậu ấy là gió, tôi sẽ nguyện làm lá để bị rụng. Nếu cậu ấy là lá.. thì tôi nhất định sẽ không bao giờ làm gió khiến lá rơi khỏi cành."

Mạnh nghe xong, cậu cười một tiếng, ôn tồn nói tiếp.

"Nguyện làm người bị tổn thương chứ không bao giờ đi làm tổn thương người đó sao? Nếu vậy, hãy cùng làm gió để được bay cùng nhau!"

"Gió chỉ có một luồng!... Haha, Đừng lo, tao quyết định rồi, tao sẽ quên nó." Tôi khẽ cười.

Mạnh hút hết cốc, vứt vỏ vào thùng rác. Âm thanh khi cốc trà sữa rơi vào thùng rác có vẻ không có gì đặc biệt nhưng... rồi sẽ đến lúc ta không còn cơ hội uống trà sữa lạnh vào mùa đông, không còn cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện như bây giờ đây.

Từ lúc quen nó tới giờ, tôi chưa hề để ý rằng Mạnh rất hiền, dễ tính, không hề vội vã, hài hước như An hay năng động, nóng tính và thẳng thắn như Đạt. Mạnh khéo léo, biết kìm chế dù hơi trầm nhưng... lại cực kì "Tâm thần".

Tôi nhìn nó rồi cười cười. Nó cũng chỉ ngoái sang cười nhạt.

"Sao lại thế?" Tôi hỏi Mạnh.

Nó mỉm cười, điềm tĩnh nói.

"Vì tao không ngờ lại có những đứa bạn ngốc như mày. Cả Đạt cũng rất ngốc, luôn phủ nhận trái tim mình" Mạnh nói.

"Mày phải nhớ. Cách tốt nhất chấm dứt một tình bạn chính là tình yêu. Giữa những người bạn, không được phép tồn tại những cảm xúc đó." Tôi tâm lý nói.

"Chúng mày giống nhau thật, cứ như trời sinh một đôi."

Biết. Vì bọn tôi giống nhau, suy nghĩ, hành động, lời nói cũng tương đồng, giống ở chỗ gửi gắm tình cảm qua ánh mắt chứ không phải lời nói.

"Hai đứa kia nhanh lên vào học rồi!!!"

Long, Dương phi đến từ đằng sau. Rồi cả đứa chạy hồng hộc quên cả cốc trà sữa dang dở trên tay không buồn uống tiếp. Phạm Hữu Long, có lẽ với tôi, cậu ta là xa lạ nhất...

"Em chào cô!"

Tôi và đồng bọn.

"Lũ mảnh"

Đạt và Khôi Nguyên cười đểu. Hôm nay chúng tôi đi học Hóa, có điều hơi lạ, hôm nay Đạt lại cắp vở lên ngồi cạnh tôi, bàn rộng nên đủ cho đứa Dương, Tôi, Đạt.

Cứ mỗi lần cậu chạm vào tôi, mỗi lần được ngắm cận cảnh nhan sắc của cậu, được nói cười cùng Đạt, tôi sung sướng vô cùng.

"Đang mặc áo của Mạnh à?" Đạt hỏi.

"Ừ" Tôi

"Nó bị hôi nách đấy!"

"Ách! Thật à!?" Tôi.

"Thể loại! thôi không có gì!" Đạt quay mặt đi.

Sao đây, muốn tôi rời bỏ cái áo này à, còn lâu, rét lắm nhé.

Đang ngồi học mà thi thoảng chân tôi chạm vào chân Đạt, chân cậu lạnh thật đấy, trời lạnh vậy mà mặc quần sooc, trên đông dưới hè... nhìn thấy xót, muốn nhắc cậu mặc ấm quá. Nhưng không dám.

Tôi mải mê ngắm bàn chân cậu ấy, rồi để bị phát hiện, Đạt cốc vào đầu tôi một phát.

"Au!" Tôi xoa đầu.

"Tao biết chân tao đẹp, mày không cần ngắm lâu thế, biến thái lắm. Không lạnh à mà mặc phong phanh thế!" Đạt tay vừa viết mấy chứ, tay kia ấn máy tính, còn miệng thì nói.

"Vậy mày không lạnh à?" Tôi dùng đầu gối đập nhẹ vào đùi Đạt. Người cậu cứ như khúc gỗ di động vậy, gầy quá. Rất giống nam chính trong mấy cuốn truyện. Dáng người mảnh mai, lãng tử.

"Lạnh bình thường. À hôm nay mày không cưỡi Exciter đi học à!" Đạt.

"Không! Đi Fixed cho thân thiện môi trường" Tôi.

"Thể loại con gái đi Exciter đen mất hết hình tượng rồi. Gái chẳng ra gái!" Đạt nhếch môi.

"Nào làm bài đi!" Tiếng cô vang lên.

...

.Tích Tắc.

.Tích Tắc.

Nhanh thật, cả nhóm người có đứa Long, Dương, Nguyên, Đạt, Mạnh, tôi và bạn nữ trường chuyên, là chuyên anh. Trường tôi và chuyên cũng không khác nhau là mấy, chỉ khác đầu vào còn điểm đầu ra thì ngang nhau. Chính xác theo tỉnh khác mà nói thì trường tôi là Chuyên , còn kia là Chuyên .

Học xong, tôi tự mình đi đến nhà An lấy đồ. Ngày trước khi còn yêu nhau, tôi có một hôm đến nhà An nhờ cậu giúp làm bài tập sinh. Kết quả tôi để quên giấy kiểm tra lẫn bài tập sinh, vở ghi nhà cậu hàng tháng rồi. Không dám đến lấy.

Nhưng mà mai kiểm tra vở, không còn cách nào, tôi đạp xe đến nhà An. Ngôi biệt thự đẹp nhất dãy phố.

Tôi bấm chuông, bấm lần. rồi...

"Cạch.."

Một người đàn ông, chắc là anh trai An ra mở cửa, tôi cúi đầu chào rồi anh rút cái chốt cổng rồi lịch sự hỏi tôi.

"Em tìm ai vậy? Bạn của An à?" Giọng anh hơi ồm, không được dịu dàng như An.

"Vâng! Anh ơi cho em hỏi, bạn Tiến An có ở nhà không ạ?" Tôi.

"Có, em lên phòng tìm nó đi!" Anh ấy vừa nói vừa kéo chiếc cổng sắt màu trắng ra.

"Ơ... anh gọi cậu ấy giúp em được không ạ?" Tôi là con gái, tối giờ, rưỡi rồi mà đến nhà con trai tìm đã gây nghi ngờ rồi, mà lại còn lên hẳn phòng nữa thì...

"Ừ... Thế đứng chờ anh tý." Anh thân thiện cười. Hai anh em nhà này giống nhau thật, nói chuyện không chút kiêu ngạo hay khinh người. Dù con trai nhà đại gia. Chắc chắn bố mẹ họ cũng vậy, ai mà làm con dâu nhà này thật có phúc.

"Thôi khỏi gọi!" Anh ấy vừa nói xong thì An từ trong, mở cửa rồi bước ra. Mò chiếc tông rồi đi ra chỗ tôi.

An có lẽ vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chiếc áo phông trắng trơn cộc tay có vài chỗ dính nước, quần jogger xám chưa kịp buộc dây chun.

"Ờ. Người yêu mày đây à Tép." Anh ấy cười.

Wtf Tép, Người yêu?

"Ơ không em là bạn học lớp bên thôi." Tôi chối bay.

An cau mày, dùng chân đá nhẹ anh ấy một cái.

"Anh vào trước đi!" Cậu đuổi anh ấy đi rồi nhìn tôi, hất cằm thay cho câu hỏi "có việc gì?". Có vẻ vẫn khó chịu với tôi từ tháng trước rồi. Tôi cũng hiểu được, liền nói.

"Cho tớ vay k. Xe tớ bị thủng lốp, do tớ vừa đi học về đi qua đường ABC thì bị thủng xăm, tại nhà cậu gần đây nên tớ mới... tớ lại không mang điện thoại nên không gọi được cho ai hết." Sau khi tuôn một tràng vừa mới nghĩ ra trong đầu, nhưng đúng là trên đường tới đây xe tôi đâm vào ổ gà, va chạm mạnh khiến nó thủng xăm lúc nào không hay. Tôi cầm cái dây balo vo lại, chờ câu trả lời từ An.

"Ngốc. Có ai hỏi cậu đâu mà nói nhiều thế" An đi vào trong ấn nút gì đó. Rồi cánh cửa cuốn mở ra..

Ấy quên. Vở sinh.

"À An ơi..." Tôi cố gọi. Cậu ngoái lại nhìn.

"Có thể trả tớ quyển vở sinh tớ quên ở đây không?" Đòi hỏi nhiều quá, đáng ra vay tiền thôi, nhưng tôi cứ thấy cậu dễ tính là thế này đó..

An im lặng một lúc, bật điện cái gara lên. Ôi mẹ ơi, có đến cái ô tô, một đen, một xanh dương là hãng BMW và xe Moto Ducati cc và xe máy AirBlade. Cậu dắt cái AirBlade ra, miệng gọi tôi.

"Vào đây đi?! Đóng giùm cái cổng nữa!"

Bảo tôi vào rồi đóng cổng. Chắc kêu tôi lên tự mà tìm sách. Nhưng mà ngại lắm. Tôi gãi đầu.

"Thôi khỏi"

"Bảo vào thì cứ vào" An chạy ra lôi tôi vào, dắt luôn xe tôi và đóng cổng. Cậu dẫn tôi vào từ cửa phụ, cứ cầm tay tôi mà đi lên phòng.

Hê ê ê..

"Làm gì vậy?" Tôi

"Tìm vở cho cậu!" An nói, chẳng thèm liếc tôi. Vì tôi là người yêu cũ nên cậu mới tốt thế phải không? Sao cũng được.

Trong phòng An thì điện sáng chưng, cửa nhà tắm mở toang vẫn còn đén sáng và hơi nước nóng, dép vẫn còn ở cửa nhà tắm, còn cậu đi chân trần. Tủ quần áo vẫn mở, cậu đang tắm thì cứ bình tĩnh mà tắm, vội gì vậy?

Cậu rút tập vở từ giá sách ra, rồi đem đến chỗ tôi. Nói

"Mấy hôm cậu không đến lấy, tớ làm bù hết rồi."

"Thật à?. Cảm ơn cậu nhé..." Tôi hớn hở.

"Không có gì... À lại đây, ngồi xuống" Cậu đẩy tôi ngồi xuống giường, đó là chiếc giường đa năng kiêm tủ đồ. Cậu kéo tủ ra, lấy một đôi tất mới, nắm lấy bàn chân tôi, vỗ nhẹ rồi nói.

"Lạnh vậy đi đường mà không đi tất"

Rồi nhẹ nhàng bóc mác ra, đeo vào chân cho tôi. Thế này ngại quá, tôi co chân.

"Thôi khỏi, không sao mà!" Tôi cười.

"Nào. Để yên" An lạnh lùng

Nhưng cậu lại nghiêm túc, kéo chân tôi ra, tiếp tục đeo. Có người quan tâm mình vậy vui thật, nhưng chỉ tiếc cậu là của người ta mất rồi. Tôi cầm mấy quyển vở trước ngực, lơ đãng cùng cậu đi xuống.

"Tép. Mày đi đâu đấy?" Một người phụ nữ tóc xoăn lọn, nhuộm vàng nâu, đang đeo mặt nạ trắng bệch đứng ở chân cầu thang. Mẹ cậu ấy đây hả? Nhưng mà "Tép"? Muốn hỏi cậu ấy quá!

"Cháu chào bác!"

"Úi" Tôi vội vàng cúi chào, không may suýt thì ngã cầu thang.

"Úi dời. Không cần phải xúc động đâu. Muốn làm dâu nhà bác cũng được chứ đừng kích động!" Cả An và bác gái giật mình, cũng may An đỡ được eo tôi. Nhưng mà cái câu vừa nãy làm tôi đỏ mặt, khóe môi giật giật.

"Này mẹ!" An cau có.

"Tép đưa người yêu về đi rồi đi ngủ" Bác gái vừa đi vừa phẩy tay.

Ra đến cổng rồi, tôi vỗ vai An.

"Sao anh và mẹ cậu lại gọi cậu là Tép vậy?" Tôi đưa mắt liếc cậu.

"Vì anh mình là Tôm" An nói nhỏ, haha, anh em Tôm Tép. Rồi tôi nhớ ra cái xe Fixed thủng xăm, liền nói.

"Cho tớ vay k đi."

"Để tớ đưa cậu về, xe cứ để đó mai tớ sửa cho." An ôn tồn nói, vừa dắt xe máy ra, vừa nhìn tôi.

"Tớ tự đi được mà".

"Con gái đi đêm nguy hiểm" Tôi chịu, cậu cất xe tôi vào, đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm và chiếc áo khoác màu xám. Tôi im lặng một lúc, chờ cậu nói tiếp.

"Mặc tạm đi, ra đường lạnh lắm. Tớ có áo rồi đừng lo."

Tôi lưỡng lự một hồi, rồi đội mũ lên, mặc áo và, rồi leo lên xe cùng mấy quyển sách. Cậu nổ máy, bấm khóa cửa rồi cả cánh cổng trắng lẫn Gara cùng đóng. Đi được một đoạn, cậu đột nhiên dừng xe, ngoái lại.

"Đưa hai tay cho tớ!" An

"Chi vậy"

"Đưa tay ra đằng trước đi" An lạnh lùng

Tôi đành đưa tay qua hai bên eo. An ấn tay tôi vào cái túi áo của cậu, chúng rất ấm.

"Đừng bỏ ra nhé!" Tôi mặt đỏ bừng, áp vào lưng cậu. Tôi nói cậu khi nào gần đến nhà thì dừng lại, cậu chỉ ừ, không nói gì thêm. Chúng tôi đã chia tay rồi cơ mà, cậu cứ như...

" Đừng hành xử như thể chúng ta còn yêu nhau. Tớ biết cậu tốt, nhưng với người không phải bạn gái cậu, phải có giới hạn... Nếu không tớ sẽ hiểu lầm." Tôi không rõ An nghe được không nhưng... suốt quãng đường, chúng tôi chỉ im lặng. Cậu dừng lại ở vỉa hè, cách nhà tôi vài mét dưới tán lá tối om, vài tia sáng của cột đèn điện len lói chiếu vào mắt An. Thứ gì đó khiến mắt cậu thật long lanh, là nước mắt hay do sương lạnh. Tôi xuống xe, cảm ơn rồi quay lưng bước đi... Những bước tôi đi sao cứ nặng dần, cho đến khi An gọi tên tôi. Nó dừng hẳn.

Tôi quay đầu lại, rồi trước mắt tối sầm, môi tôi nóng dần lên, tê và đau. Người đó là An sao, tôi nghiêng đầu đón nhận nó, vòng tay ôm lấy An. Cậu đỡ gáy tôi, tay còn lại ôm lấy eo tôi... Cái nụ hôn đứng giữa đường của An dường như kéo dài rất lâu, nó kết thúc khi mà cổ tôi mỏi nhừ.

Cậu gục mặt bên vai tôi, thì thào.

"Xin lỗi, chưa bao giờ anh hết yêu em!".

Những Kỉ Niệm Vẫn Còn Nóng Hổi.

Hết Chương .

(Galves Nguyen)

Truyện Chữ Hay