Mizuki đã có một giấc mơ. Đó là một ngày mùa đông trong xanh, không khí thì vẫn lạnh đến thấu xương.
Mizuki biết rằng đây không phải ký ức của cậu, mà là của một người khác. Mình đang chia sẻ ý thức với ai đó. Không hiểu sao cậu lại nghĩ được như vậy.
Và hiện giờ, cái người có chung một ý thức với cậu, đang ở bên bờ vực của sự sống và cái chết.
Nhịp tim đập dữ dội cùng cơn đau nơi lồng ngực khiến cậu không thể nào ngồi dậy nổi, thậm chí còn không thể mở mắt. Đôi mắt cứ nhắm chặt một cách khổ sở, và cậu vùng vẫy trong đau đớn như thể bị ngã xuống nền đất đầy lá rụng.
Nhưng, chính vào lúc đó,
"Này! Con không sao chứ?"
Một giọng nói cất lên từ bên ngoài của ý thức, cậu cảm thấy cả cơ thể như đang được nâng lên.
Chủ nhân của cơ thể chậm rãi mở mắt, và rồi một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong tầm nhìn. Như thể muốn tiếp sức, họ đưa bàn tay ra.
Chủ nhân của cơ thể này thở hổn hển, và nắm chặt lấy bàn tay đang chìa về phía mình.
Nhờ việc chia sẻ những giác quan, Mizuki có thể cảm nhận được rằng, chủ nhân của cơ thể đang nắm lấy bàn tay ấy bằng tất cả sức lực. Cậu cũng nhận ra một khát vọng cầu sinh mãnh liệt từ người này.
"Đừng quá sức! Hãy cố đợi một chút!"
Giọng của cái người đã đến giúp cậu lại vang lên. Cùng lúc đó, Mizuki cảm thấy cơ thể được đỡ dậy.
"Ai đó, làm ơn nhanh lên! Xin hãy giúp đứa trẻ này!"
Từ phần ý thức ít ỏi còn sót lại, cậu loáng thoáng nghe được những tiếng la hét cầu cứu. Sau đó, cơ thể cậu được nâng lên, rồi được chuyển đến phòng nào đó.
Ah, vậy là, chủ nhân của cơ thể này được cứu rồi nhỉ.
Khi nghĩ đến điều đó, ý thức của cậu liền bị nuốt chửng bởi bóng tối sâu thẳm.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
*ring* *ring* *ring*
Tiếng chuông đồng hồ báo thức chói tai vang lên bên cạnh cậu.
"Hm..."
Mizuki rên rỉ một tiếng và chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu. Vừa ngáp vừa tắt báo thức, cậu nhìn vào kim đồng hồ, là 6h30 sáng.
Đây là thời điểm cậu thường thức dậy.
Cố nâng hai mí mắt lên, thứ mà sẽ sụp xuống ngay nếu không cẩn thận, cậu kéo tấm rèm ra.
Bên ngoài trời có nắng, và hôm nay có vẻ là một ngày nắng hiếm hoi trong mùa mưa, mặt trời đã mọc trên những đám mây, và tỏa ra thứ ánh sáng rực đỏ.
Một ngày mưa có thể khiến ta ngần ngại nếu phải ra ngoài, nhưng ngày nắng thì cũng không khá khẩm hơn là bao. Một khi mùa hạ thật sự đến, thời tiết rồi sẽ còn oi bức hơn nữa. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy khó thở rồi.
"Buồn ngủ quá..."
Cậu vào phòng tắm dấp nước vào mặt cho tỉnh hẳn. Sau khi lấy khăn mặt lau, cậu nhìn vào gương và bắt gặp một bản mặt không thể quen thuộc hơn. Mizuki cảm thấy hơi tự ti với vẻ ngoài của mình.
Cơ mà, cứ chằm chằm vào mặt mình như vậy thì thật là dở hơi, cho nên cậu nhanh chóng ra phòng bếp.
"Lần tới chú trở về là cuối tháng à..."
Nhìn vào tờ lịch gắn trên tủ lạnh, cậu lẩm bẩm.
Hiện tại, chỉ có mỗi Mizuki sống trong ngôi nhà này. Chú của cậu, chủ nhà, đang dành hơn phân nửa thời gian trong năm ở nước ngoài vì lý do công việc. Thật trớ trêu khi chú lại sở hữu một căn nhà khang trang được thừa kế từ bố mẹ quá cố - là ông bà của Mizuki.
Trong hoàn cảnh này, cậu cảm thấy như đang lẻ loi sống một mình vậy. Và cũng nhờ đó, năng lực làm việc nhà của cậu tốt hơn hẳn mấy người đồng chang lứa khác.
"Bữa sáng... kiếm tạm cái gì đó vậy."
Mizuki lấy natto[note48654], sữa chua và sữa ra khỏi tủ lạnh. Xới cơm vào bát, đổ natto đã khuấy đều vào, thế là xong bữa sáng. Đặt sữa chua và sữa vào khay, cậu bê chúng ra ngoài phòng khách.
Ăn xong, Mizuki vào phòng tắm để đánh răng, sau đó dùng lược nhẹ nhàng chải mái tóc bù xù của mình. Mặc đồng phục và đeo cặp sách lên, cậu bước ra khỏi nhà.
Cơ thể ngay lập tức đổ mồ hôi.
Nhiệt lượng từ mặt trời khiến con người ta mệt mỏi. Mizuki đi dọc theo con đường hướng đến trạm tàu dưới cái nóng khắc nghiệt.
Vì đã rời khỏi nhà đúng giờ, Mizuki đến trường một cách từ tốn trước khi tiếng chuông truy bài vang lên. Không có bất kỳ người bạn cùng giới nào để nói chuyện, nên cậu lấy một cuốn sách trong cặp ra và đọc để giết thời gian.
Khi đọc được 20 trang, chuông báo vào tiết vang lên, và giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, giáo viên chủ nghiệm hắng giọng,
"Ehem, như đã bật mí trong buổi sinh hoạt hôm qua, cô xin được chính thức thông báo, kể từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới chuyển đến."
Lời của giáo viên chủ nhiệm làm cả lớp xôn xao, từ nhiều phía, Mizuki nghe được mấy giọng nói kiểu "Không biết bạn ấy như nào nhỉ?", "Nam hay nữ ta?".
Chuyển trường vào tháng Bảy của năm Hai cao trung thì lạ thật đấy. Chắc là một học sinh có hoàn cảnh đặc biệt rồi.
Giữa những ồn ào của lớp học, Mizuki lại mải ngẫm nghĩ như vậy.
"Được rồi, cô sẽ giới thiệu ngay bạn ấy với mọi người... Em vào đi."
"—Vâng."
Được giáo viên chủ nhiệm gọi, một nữ sinh bước vào trong lớp.
Cô ấy có dáng người mảnh khảnh, cùng với mái tóc dài ngang vai. Tác phong rất nghiêm túc, đến cả chiếc váy đồng phục cũng không có bất kỳ nếp nhăn nào.
Một cô gái thật điềm tĩnh. Đó là ấn tượng đầu tiên của Mizuki về học sinh chuyển trường này.
"Dễ thương quá đi! Xinh quá đi!"
"Cậu ấy đúng chuẩn mỹ nữ! Tí nữa có nên xin số làm quen luôn không nhể?"
Cậu trai ngồi cạnh Mizuki nhanh chóng bàn luận về ngoại hình của học sinh chuyển trường. Tuy nhiên, ngay từ lúc bắt đầu, Mizuki đã không hứng thú một chút nào với chủ đề này.
Cậu nhìn về phía học sinh chuyển trường, người đó đang quan sát lớp học một lượt, và rồi bắt gặp ánh mắt của cậu.
Trong khoảnh khắc, cô ấy khẽ mỉm cười. Một nụ cười dường như thật thân thuộc.
Khoan, dừng khoảng chừng 2 giây. Do mình tưởng tượng hay cô ấy vừa cười với mình vậy? Hình như vừa xảy ra thật...
Lý do vì sao cô ấy lại nhìn và cười với Mizuki đơn giản là ngoài sức tưởng tượng. Chắc Mizuki đã đọc manga và xem anime quá 180 phút rồi. Hự, trái tim mình...
Thế nhưng, so với nụ nười của học sinh chuyển trường, cậu vẫn luôn cảm thấy vẻ ngoài của cô có phần quen mắt.
"Rất vui được gặp mọi người, mình là Fujieda Misaki. Mặc dù đã qua nửa học kỳ, nhưng mong mọi người vẫn sẽ giúp đỡ mình."
Mizuki tự nhiên thấy hơi lạ, cứ như là déjà vu vậy. Và trong lúc cậu vẫn đang lú, học sinh chuyển trường đã kết thúc phần tự giới thiệu bản thân.
Dưới sự chỉ dẫn của giáo viên chủ nhiệm, Misaki đi đến chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn. Đó là vị trí ở hàng sau cùng cạnh hành lang. Sau khi ngồi xuống, cô gái kế bên ngay lập tức bắt chuyện với cô.
Mizuki ngắm nhìn bóng dáng của cô từ xa và không thể không nghĩ ngợi.
Trong thoáng chốc, cậu liên tưởng đến một số điều kỳ lạ để rồi tự làm mình lo âu. Mizuki chưa bao giờ tiếp xúc với các bạn nữ kể từ khi lên sơ trung. Vì lẽ đó, chắc chắn sẽ không có khả năng nào để họ liên hệ với cậu.
Thế nhưng, Mizuki không hề nhận ra một điều.
Misaki đã nhìn cậu trong âm thầm, khi cậu còn đang nghĩ là sẽ không dây dưa gì với cô thêm nữa.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Keng... Keng... Keng...
Tiếng chuông êm đềm vang lên trong lớp học.
Kết thúc buổi sinh hoạt, Mizuki thở dài một tiếng "Haizz...". Tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, nên cậu không dám tận hưởng giờ phút thảnh thơi nào ở lớp.
"Này, Akiyama-san, tớ giao nhiệm vụ ngày mai lại cho cậu đây."
"... À, ừ. Cảm ơn cậu."
Cậu nhận cuốn nhật ký hằng ngày từ cô gái có số thứ tự đứng trước cậu và run rẩy đặt nó lên bàn. Mặc dù đã cố xoay sở, nhưng Mizuki vẫn hoảng đến nỗi suýt ngã lăn quay ra đất khi bị một cô gái bất ngờ áp sát như vậy... Ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy hơi nhục nhã.
Sau tất cả, Mizuki lặng lẽ rời khỏi lớp trong khi những người khác vẫn đang trò chuyện và chuẩn bị ra về.
Cậu bỏ lại đám đông đang ùn ùn kéo nhau ra cổng.
"Thưa thầy, em muốn xin chìa khoá 'thư viện' ạ."
Vào văn phòng, chào hỏi giáo viên phụ trách, cầm lấy chìa khoá, và điền tên mình vào cột trên bảng.
Mizuki đã quá nhuần nhuyễn với những thủ tục đó.
Với chiếc chìa khoa trong tay, Mizuki đi dọc theo một hành lang khác với khác với lúc cậu đến. Trước mặt cậu là thư viện. Thế nhưng, thay vì vào thư viện, cậu lại rẽ vào góc rồi dừng chân trước một căn phòng nằm ở cuối đường.
Không giống như thư viện, nơi sẽ trở nên ồn ào khi những học sinh thi nhau đến ôn tập cho kỳ thi, ở đây hoàn toàn không có người. Chỉ rẽ vào góc thôi, mà như bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt vậy.
Mở cửa bằng chìa, vào phòng rồi bật đèn lên. Khi bạn bước qua cánh cửa, không khí đầy bụi bặm sẽ làm cái mũi bạn thấy cực kỳ nhức nhối.
Bên trong căn phòng đã sáng đèn này, một loạt những giá sách được xếp thành hàng trong khoảng không gian hẹp, và bên trong bày rất nhiều sách.
Đây là một "thư viện" để lưu trữ những cuốn sách không còn phù hợp ở thư viện. Nói cách khác, căn phòng này chứa toàn là sách cũ không ai thèm động đến...
Vì lẽ đó, không có ai khác ngoài Mizuki muốn bước chân vào căn phòng này cả.
Di chuyển qua giữa các giá sách, có một bộ bàn ghế bốn chỗ ngồi được đặt ở góc phòng.
Nhân tiện thì, bên cạnh cái bàn là một cái xe đẩy chở đầy sách.
Đặt đồ đạc xuống ghế, cậu cắm laptop và máy in trên bàn.
"Giờ thì, tiếp tục công việc làm dở hôm qua nào."
Cậu thả lỏng vai, nhặt một ít sách từ xe đẩy, và chất đống chúng bên cạnh laptop.
Rốt cuộc Mizuki đang làm gì ở "thư viện", nơi được gọi với một cái tên khác và hạn chế người ra vào?——
Câu trả lời là công việc hậu trường của thư viện.
Chuẩn bị cho những cuốn sách mới để học sinh có thể mượn bình thường, mấy việc sửa chữa như phục hồi sách bị hỏng, dán lại gáy sách. Ngoại trừ một số điều, thì hầu như tất cả công việc đều đến tay Mizuki.
Mizuki làm công việc hậu trường, chính xác là từ một năm trước. Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi cậu tự nguyện muốn hỗ trợ công việc của một giáo viên phụ trách thư viện.
Do trường cao trung không có cán bộ thư viện chuyên trách, vậy nên toàn bộ trách nhiệm được giao cho giáo viên. Tuy nhiên, lịch giảng dạy bận rộn, cùng với việc làm cố vấn hoạt động cho câu lạc bộ khiến các giáo viên chẳng có lúc mà nghỉ ngơi. Và tất nhiên, thời gian dành cho các vấn đề ở thư viện sẽ không được nhiều, thậm chí có giáo viên còn gặp khó khăn trong việc kê khai sách mới mua.
Giáo viên làm việc trong thư viện với bộ mặt mỏi mệt, và Mizuki - một thành viên của uỷ ban thư viện - không thể im lặng thêm nữa khi chứng kiến họ thành ra như vậy.
"Thưa thầy, mình cần phải nhập một quyển sách mới vào hệ thống thông qua máy tính, sau đó dán nhãn[note48655] cho nó, đúng không ạ? Xin thầy hãy chỉ cho em cách làm, để em có thể hỗ trợ thầy ạ."
Mizuki đề xuất rằng bản thân sẽ thay thế giáo viên làm công việc nhập sách.
Cậu mong muốn được chia sẻ gánh nặng với giáo viên bằng chính sức mình.
Tuy nhiên, những đóng góp của Mizuki cho thư viện, cũng như uỷ ban thư viện không dừng lại ở đó.
Kể từ lúc cậu bắt đầu việc sắp xếp sách thay cho giáo viên, ngay cả khi không phải trực ở quầy lễ tân, cậu vẫn dành rất nhiều thời gian cho thư viện.
Đắm chìm trong thư viện như thế này khiến Mizuki nhận thức rõ hơn một điều.
Giống như chính Mizuki, bởi vì thư viện ngày nào cũng có một lượng lớn học sinh ghé thăm, nên các thành viên uỷ ban thư viện được giao nhiệm vụ luôn trong trạng thái bận rộn. Tiếp nhận yêu cầu tại quầy lễ tân, quản lí dữ liệu, hay như việc đưa những cuốn sách đã được trả lại về vị trí vốn có của chúng đều vô cùng vất vả. Kể từ đó, những chuyện nhỏ nhặt hơn như sửa một cuốn sách bị hỏng thành ra lại nằm ngoài tầm với.
Chính vì vậy, Mizuki đã nói điều này——
"Mong thầy chỉ cho em cách phục hồi một cuốn sách bị hỏng ạ. Ngoài ra, em có thể đổi lại mã vạch[note48656] cho mấy cuốn sách bị mất hiệu lực không ạ?"
Mizuki bắt đầu để tâm hơn đến những phần "nằm ngoài tầm với".
Và sau này, nó đã được hoàn thiện để trở thành hệ thống làm việc hậu trường một thành viên.
Tất nhiên, Mizuki không cần thiết phải ôm một đống việc vào người như hiện giờ. Thật lòng thì, giáo viên phụ trách thư viện cảm thấy lo lắng cho Mizuki nhiều hơn là biết ơn.
Nhưng kể cả vậy, Mizuki vẫn kiên trì làm công việc này, cậu thật sự muốn hiện thực hóa "một lối sống khiến người mẹ quá cố tự hào" mà hai năm trước cậu đã thề.
Thực ra, Mizuki không đặc biệt yêu thích sách, càng không có bất cứ sự gắn bó biệt nào với thư viện. Trở thành một thành viên thuộc ủy ban thư viện như kết quả của một đợt xổ số vậy. Thế nhưng, khi Mizuki nghĩ rằng tình hình vẫn có khả năng xoay chuyển theo chiều hướng tốt hơn, cậu đã không bỏ dở giữa chừng bất kể vì lý do gì.
Còn một điều này nữa, Mizuki là kiểu người khá kiên định với lòng tin của mình. Tuy nhiên,... "cùn" quá cũng có thể coi là dân trí thấp.
Cũng phải nói luôn, không gian thư viện này tồn tại là bởi Mizuki muốn một môi trường làm việc yên tĩnh và thoải mái, nên giáo viên đã cấp cho cậu một chỗ. Sau đó, Mizuki đã làm công việc hậu trường mỗi ngày, vì thế nên trách nhiệm của giáo viên cũng đã giảm dần. Đối với người không giỏi giao tiếp như Mizuki, thì điều này quả là đáng đồng tiền bát gạo.
Được rồi, bỏ mấy lời văn vở sang một bên, sau khi mở laptop, Mizuki chuẩn bị nhập tiêu đề của cuốn sách đầu tiên——
"Ể. Vậy ra thư viện của trường là như thế này sao."
——Mizuki giật bắn người, giọng nói đột ngột vang lên khiến cậu té luôn khỏi ghế.
Trong cái thư viện không phải ai cũng đến được này, tại sao lại có một giọng nói khác ngoài giọng của chính mình chứ? Còn nữa, ngẫm lại cái giọng cậu vừa nghe được, hình như là tiếng con gái.
Đầu óc Mizuki đang rối bời, cậu quay đầu về phía giá sách theo hướng giọng nói phát ra.
Và, đứng ở đó, chính là học sinh chuyển trường, người mới vừa trở thành bạn cùng lớp với cậu ít giờ trước - Misaki.
"Ồ, chào cậu! Cậu ở cùng lớp với tớ phải không?"
Dường như đã nhận ra sự hiện diện của Mizuki, Misaki mỉm cười và mở lời với cậu.
Cậu mới chuyển đến trường ngày hôm nay thôi, vậy mà định ghi nhớ luôn ngoại hình của cả lớp à? Mizuki, người không thể nhớ được mặt ai, tỏ ra rất khâm phục trí nhớ phi thường của Misaki.
"Ah, cậu đang dở việc à? Tớ có làm gián đoạn cậu không? Ưm..."
"À— ừm—, tớ là Akiyama Mizuki. Ừm, t-tớ chưa vào việc, t-thế nên cậu không có làm gián đoạn hay gì đâu..."
"Là vậy sao, tốt quá rồi."
Mizuki trả lời một cách lắp bắp, còn Misaki thì mỉm cười đáp lại.
"Vì là ngày đầu tiên chuyển đến, nên tớ đang khám phá ngôi trường mới. Tớ đến đây vì thấy khá tò mò, căn phòng này cũng không tệ lắm, cứ như một căn cứ bí mật ý nhỉ."
Trời, mình chưa bao giờ tưởng tượng ra vậy luôn. Misaki nói trong lúc nhìn vào những cuốn sách trên giá.
Ở phía bên kia, Mizuki, người đã không nói chuyện đàng hoàng với một cô gái trong nhiều năm liền, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Cậu chỉ có thể gật gù "V-Vậy sao? Đúng là vậy nhỉ."
Misaki bất ngờ tiến tới bên cạnh cậu và ngó vào màn hình laptop.
"Thế, Mizuki-kun, cậu đang làm gì trong căn cứ bí mật này vậy?"
"Oái!"
Misaki nhìn màn hình laptop, rồi quay mặt về phía Mizuki. Hai khuôn mặt đang ở khoảng cách rất gần, và cô bất ngờ gọi tên cậu.
Thế mà, ngay thời điểm Misaki quay mặt sang, Mizuki lại hét lên một tiếng và bỏ chạy về phía bức tường.
Cậu chuồn nhanh đến nỗi Misaki còn chưa kịp mở miệng.
"Ah... T-Tớ xin lỗi. Không phải chỉ mình cậu đâu, tớ đã luôn như vậy mỗi khi nói chuyện với các bạn nữ, vậy nên cậu đừng để bụng nhé."
"Ừm, cũng không phải vấn đề gì... Gì cơ? Mizuki-kun, cậu bị Gynophobia à~?"[note48657]
"Gynophobia? Ahaha. Không phải thế. Chỉ là tớ đã cô đơn quá lâu rồi, và tớ cũng không rõ phải cư xử với bạn bè như thế nào. Tớ không có đứa bạn nào ở trường cao trung, thỉnh thoảng chỉ có mấy người cùng lớp tìm tớ để khoe khoang hay gì đó thôi. Mà nhân tiện, được bạn cùng lớp gọi bằng tên thế này đúng là lần đầu tiên kể từ hồi tiểu học đấy."
"Tại sao cậu có thể nói chuyện một cách phóng khoáng và mượt mà như thế chỉ khi cậu ngăn cách bản thân mình? Mizuki-kun, thế giới nội tâm của cậu phải mạnh mẽ lắm đúng không?"
Misaki nhìn vào ánh mắt của Mizuki, cứ như nhìn một tạo vật không tưởng vậy.
Sau đó, cô ấy thở dài một tiếng "Ah..." mệt nhọc.
"Rồi cậu đang làm gì ở đây, Mizuki-kun?"
"Ừm... Chuẩn bị cho những cuốn sách để người khác mượn bình thường, mấy việc sửa chữa đơn giản,... tất cả mọi thứ. Tớ làm công việc hậu trường trong thư viện."
"Ở một nơi như này, và một mình cậu làm mọi thứ?"
"Mà, về cơ bản thì hằng ngày tớ đều có việc phải làm, nên tớ đã mượn luôn một phòng trống."
"Ngày nào cũng một thân một mình làm loại chuyện này, có phải là bắt nạt không? Để mọi người cùng làm không phải tốt hơn à!"
Đối mặt với câu trả lời của Mizuki, Misaki nhướn măy tức giận vì lý do vào đó.
Để tránh hiểu nhầm, Mizuki ngay lập tức lắc đầu và nói,
"Vấn đề không phải chỗ đó."
"Không phải bị bắt nạt. Cũng không phải có ai ép buộc tớ, mà là tớ tự nguyện làm. Lý do thì như đã nói trước đó, bởi vì tớ là một thằng cô độc, nên tớ có khá nhiều thời gian trống."
"Ra vậy... Nhưng mà, tại sao cậu lại chấp nhận điều đó? Kể cả nếu cậu nói đó là vì cậu rảnh đi nữa, thì thật sự vẫn rất vất vả khi hôm nào cũng làm việc như thế."
"Cũng đúng nhỉ... Sau khoảng 1 tiếng đồng hồ, nếu không còn gì để làm, tớ sẽ về thẳng nhà. Bên cạnh đó, thật tuyệt khi có thể giúp đỡ một ai khác, phải không? Lấy đó làm động lực là đủ rồi..."
Mizuku không tự phụ, cậu chỉ nói theo một nghĩa thực tế hơn. Đó là biểu hiện của sự vững tin về những gì cậu nên làm.
Misaki có đôi chút ngạc nhiên, sau đó khẽ cười như thể đã bị thuyết phục phần nào.
"Tớ hiểu rồi... Cậu vẫn không thay đổi nhỉ, giống như một 'đồng minh của công lý'."
"Vẫn không thay đổi? Xin lỗi, cậu đang nói về cái gì thế?"
"Không có gì~"
Trước những lời đầy ẩn ý của cô, Mizuki hỏi ngược lại, nhưng Misaki chỉ nhún vai và khịa cậu cái nhẹ.
"Dù sao thì, tớ đã biết Mizuki-kun vụng trộm làm gì ở một nơi như vậy rồi nhá!"
"Lời của cậu hơi quá đấy. Có phải chuyện gì nguy hiểm đâu."
Sự hiểu lầm của Misaki đang khiến cậu phát điên lên. Thấy vậy, Misaki nói "Ahaha, tớ xin lỗi~" với giọng điệu hối lỗi mà thân thiện.
"Nè, Mizuki-kun. Có phải bây giờ cậu định kích hoạt mấy cuốn sách trên bàn không? Làm thế nào để kich hoạt chúng thế?"
"Đây là những cuốn sách mới được mua gần đây, nên tớ cần đăng ký vào hệ thống, sau đó gắn mã vạch và nhãn lên chúng."[note48658]
Vừa nói, Mizuki vừa nhặt một quyển sách mà hôm qua đã làm xong từ xe đẩy lên và đưa nó cho Misaki.
Misaki cầm lấy quyển sách và ngắm nhìn.
Mã vạch ở phần bìa sau và nhãn dán với số thứ tự trên gáy sách được gắn cẩn thận mà không lệch tí nào.
Tương tự với những cuốn sách "đã hoàn thành" khác trong xe đẩy. Misaki nhìn vào và nhận ra rằng, không chỉ không nhãn dán nào bị nghiêng hay lệch góc, mà ngay cả kích thước của mã vạch phía sau cũng được căn chỉnh một cách chính xác để giống hoàn toàn hệt nhau.
Misaki trả lại cuốn sách vào xe đẩy và thở dài thán phục.
"Chà, Mizuki-kun đỉnh thật đấy. Thông thường thì, đúng là điều không thể với ai đó nếu đảm nhận tất cả công việc hậu trường. Nhưng Mizuki-kun không những biến điều đó thành hiện thực, mà chỉ cần nhìn qua mấy cuốn sách thôi là người khác cũng có thể nhận thấy cậu đã nghiêm túc làm việc đến nhường nào. Thực sự rất tuyệt vời!"
"Cái đó... Cảm ơn cậu."
Mizuki bối rối nhìn sang chỗ khác vì lời khen ngợi của Misaki. Đây là lần đầu tiên công việc hậu trường của cậu được tích cực tán dương như vậy, nó làm cậu thấy vô cùng xấu hổ.
"Nè Mizuki-kun, tớ có thể giúp gì cho cậu không?"
"... Hự!?"
Misaki chống tay lên eo và vừa nói gì đó kỳ lạ, trong lúc Mizuki còn đang mải suy nghĩ.
Trước lời đề nghị đầy bất ngờ của Misaki, Mizuki bỗng quên mất mình đã xấu hổ như thế nào và thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
"Tớ đã bị ấn tượng bởi ý chí mạnh mẽ và sự tận tâm trong công việc của Mizuki-kun. Đó là lý do tại sao tớ muốn hỗ trợ Mizuki-kun làm việc!"
Misaki vào mắt Mizuki, kèm theo một ý tưởng "hay ho".
Và lần này, đến lượt cậu nhìn Misaki như thể thấy được một thứ gì đó khó tin.
"Ừm... Tớ rất vui vì cậu đã có lòng, nhưng tớ tự làm là vì tớ cũng thích nó... Thế nên cậu không cần phải giúp tớ đâu. Cũng gần tới kỳ thi cuối kỳ rồi mà."
Mizuki khẽ trả lời Misaki với ẩn ý rằng "làm ơn hãy bỏ ý định này đi".
Thành thật mà nói, cậu muốn hết sức tránh việc ở chung với con gái trong thư viện. Từ quan điểm của Mizuki, loại chuyện này không khác gì một trò chơi trừng phạt đối với cậu.
"Này nhé, tớ chỉ giúp Mizuki-kun vì tớ muốn vậy thôi. Và kỳ thi cuối kỳ sắp đến, thế nên không phải cậu cũng chịu ảnh hưởng sao? Hãy cùng nhau làm, và hoàn thành nó một cách nhanh chóng để còn tập trung ôn tập, Mizuki-kun."
"Không, không, kể cả có làm cùng nhau, thì có thể kết thúc sớm hơn... —Nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn không tốt cho cậu đâu, Fujieda-san..."
"Đừng nói lời vô nghĩa! Tớ không cần biết, không tốt cũng chẳng sao."
Sau khi nói xong, Misaki cầm lấy tay Mizuki và kéo cậu đến bàn làm việc.
Ở phía ngược lại, Mizuki, người vừa bất ngờ được nắm tay gái hiện đang vô cùng rối bời. Hay đúng hơn là, ý thức của cậu đã bay đi trong giây lát. Cậu hoàn toàn không thể kháng cự lại, và ngay lập tức bị đẩy xuống ghế.
"Nào, Mizuki-kun! Bắt đầu thôi nào!"
Misaki tận dụng luôn cơ hội và ngồi xuống mặt đối mặt với Mizuki. Cô trao cho cậu một cái nhìn chờ đợi.
Đây dường không phải là vấn đề mà kỹ năng giao tiếp của Mizuki có thể giải quyết được. Cậu hoàn toàn không đủ tự tin để thuyết phục cô chỉ bằng lời nói của mình, và cậu cũng không dám từ chối thẳng thừng yêu cầu của đối phương.
"...Aizz, vâng vâng. Tớ hiểu rồi."
Mizuki đáp lại trong tiếng thở dài bất lực.
Sau tất cả, Misaki chỉ tuỳ hứng muốn giúp vậy thôi, cho cô ấy thử làm trong một ngày chắc là ổn rồi.
Với suy nghĩ đó, Mizuki kéo chiếc laptop về phía mình để chuẩn bị vào việc và bắt đầu giao nhiệm vụ cho Misaki.
"Vậy thì, tớ sẽ chịu trách nhiệm nhập dữ liệu vào hệ thống. Fujieda-san, cậu hãy xem kỹ danh mục sách để dán mã vạch và nhãn cho chúng nhé."
Chỉ cần xem danh mục, xác nhận tiêu đề, rồi dán nhãn vào phần gáy sách. Vị trí dán đã được quy định rồi, vì vậy, dù có giao cho người mới như Misaki thì cũng không phải vấn đề gì to tát. Kể cả nhãn bị dán hơi lệch, thì cũng không ảnh hưởng đến thủ tục mượn sách. Mà nếu nó gặp trục trặc đi chăng nữa, Mizuki sẽ kiểm tra lại và sửa trong phút mốt.
"Ô kê~! Cứ để đó cho tớ. Tớ sẽ dính nó thật chặt."
Mizuki tự hỏi liệu người con gái kia có hơi lạ lùng không, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy thích thú một chút với tình huống này.
Thỉnh thoảng có ngày như thế này cũng không tệ lắm nhỉ.
Trong khi nhận thấy tâm trạng của mình có chút sai sai, Mizuki bắt đầu ngay vào việc.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Ngày hôm sau,
Liệu trong lớp Misaki có đến và bắt chuyện với mình không ta? Mizuki run lên khi nghĩ về chuyện đó, nhưng những lo lắng của cậu chỉ là dư thừa.
"Tớ xem video bé mèo cậu gửi hôm qua rồi. Buồn cười lắm luôn á~!"
"Thật sao!? Tớ nghĩ là nó sẽ khiến cậu vui vẻ... nên tớ mới đề xuất cho cậu đấy~!"
Khi Mizuki đến trường vào buổi sáng, đã thấy Misaki đang vui vẻ trò chuyện với vài bạn nữ trong lớp. Cậu có nghe nói rằng mối quan hệ giữa các cô gái là vô cùng phức tạp, nhưng Misaki dường như đã hoà hợp một cách nhẹ dàng, chắc hẳn cô ấy phải rất giỏi trong việc thu phục lòng người. Một sự khác biệt hoàn toàn so với Mizuki, người đã ngồi trong lớp này đến 3 tháng rồi mà vẫn chưa có được ai buôn chuyện cùng.
Misaki đã không đến tìm Mizuki trong suốt phần còn lại của ngày học.
Suy cho cùng, những gì xảy ra ngày hôm qua hẳn là ý thích bất chợt của Misaki mà thôi.
Nhìn Misaki từ đằng xa, người trong chớp mắt đã trở thành một "bạn học tuyệt vời", Mizuki nghĩ, Cô ấy và mình đang sống ở hai thế giới khác nhau.
Đối với cậu, trạng thái đó vốn nên là như vậy. Hôm qua chỉ là một sự kiện đặc biệt - như kiểu một lễ hội, và kể từ hôm nay, cậu sẽ lại trở về cuộc sống một thân một mình.
Mặc dù có hơi cô đơn, nhưng Mizuki cảm thấy nhẹ nhõm khi được quay về với bản thân thường ngày, cậu thay đổi trạng của mình theo hướng tích cực, lạc quan hơn.
Tuy nhiên, sau giờ học,
"A, Mizuki-kun. Cậu đã vất vả rồi~"
Khi Mizuki đến thư viện như thường lệ, không biết từ lúc nào Misaki đã đứng trước cửa.
Misaki vẫy tay như thể cô ấy đã đợi cậu từ lâu.
Mizuki... cảm thấy hơi lag nhẹ.
"Bởi vì Mizuki-kun không có mặt nên tớ không thể vào thư viện được đây nè. Tớ có thể kiếm chìa khoá ở đâu? Văn phòng nào vậy? Mà lần sau nhớ chỉ cho tớ cách mượn nhá. Khi nào tớ đến trước thì tớ sẽ tự đi mượn."
Misaki nói với giọng rất thân thiện, trong khi Mizuki vẫn còn đang chết lặng. Khoảng cách này, cảm giác này, thật sự đúng như là giữa "những người bạn tốt". Đây có phải thứ cậu từng nghe đồn không?
Tuy nhiên, thật không may, Mizuki ở vị trí đối lập với mấy người dễ gần như vậy. Cậu không thể rút ngắn khoảng cách với mọi người như những gì Misaki đã làm hôm qua, và cậu cũng muốn giữ khoảng cách với Misaki nữa. Ở cùng với người khác khiến cậu cảm thấy lo lắng và mệt mỏi...
"Ừm... Fujieda-san, tại sao cậu lại ở đây?"
"Hả? Tại sao ư, hôm qua tớ đã nói là sẽ 'giúp đỡ cậu' cơ mà?"
Misaki trả lời câu hỏi của Mizuki với một biểu cảm kiểu "cậu đang hỏi ngớ ngẩn cái gì không biết".
Mizuki gần như sắp ngất xỉu khi nhận được đáp án mà mình không muốn nghe nhất. Tuy nhiên, cậu vẫn cố gắng hết sức để tránh bị gục tại chỗ, và, như thể níu lấy hy vọng cuối cùng của mình, cậu xác nhận lại lần nữa,
"Ừm... Sự 'giúp đỡ' mà cậu nói, không phải chỉ giới hạn trong hôm qua thôi sao?"
"Sao tớ có thể làm một việc độc ác như thế chứ! Đã nói là giúp cậu, thì tớ sẽ giúp đến cùng."[note48659]
Misaki mỉm cười với 100% ý tốt và vỗ vai Mizuki, "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé!". Ý thức của cậu muốn bay hết đi như ngày hôm qua, nhưng may quá, lần này cậu đã chịu đựng được.
Nếu là một thanh niên bình thường, chắn hẳn cậu sẽ vui mừng đến mức đồng ý bằng cả hai tay hai chân với đề nghị này.
Thế nhưng, Mizuki, người đã quen với việc sống một mình và ngăn cách với xã hội, lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại. Ở một mình với một cô gái trong thư viện mỗi ngày... Cậu thực sự không có tinh thần thép đến vậy.
Mizuki đặt sự suy sụp tinh thần và cảm giác tội lỗi vì đã khước từ ý định tốt đẹp của Misaki lên bàn cân. Mặc dù cảm thấy như mình đang làm điều gì đó thật sự tồi tệ, cậu vẫn quyết định thử chống trả một lần cuối,
"Nhưng mà, đây là công việc của uỷ ban thư viện... Tớ không thể để Fujieda-san làm vậy được..."
"Tớ đã nói bao lần rồi, đừng khách sáo như thế. Và, Mizuki-kun, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cậu thôi. Cậu định cứ vậy mà đảm nhận nó mãi sao? Cậu đã vượt ra khỏi phạm vi của một 'công việc bình thường' với tư cách là thành viên của uỷ ban thư viện rồi đấy."
"Không phải đâu, mặc dù đúng là tớ có nói..."
"Mizuki-kun và tớ giống nhau. Tớ cũng nghĩ rằng công việc này thật sự có ý nghĩa, nên tớ quyết định giúp đỡ cậu. Như vậy có gì sai sao?"
"Không, không có gì sai hết... Chỉ là..."
"A, hay là... Quả nhiên, để một người nghiệp dư như tớ động tay vào thì chỉ tổ gây trở ngại... nhỉ?"
Misaki cúi đầu xuống với vẻ đượm buồn. Dường như cô ấy đã hiểu nhầm hơi nặng về lý do từ chối của Mizuki.
Và... bởi cái cảm giác tội lỗi, Mizuki gần như không thể đứng dậy được.
Ban đầu, cậu đã rất miễn cưỡng khước từ lòng tốt của Misaki. Nhưng đến giờ phút này, cậu chẳng còn can đảm để tiếp tục từ chối cô ấy nữa.
Mizuki thở dài như đã bỏ cuộc.
"Không, cậu không phải trở ngại hay gì cả. Vấn đề quan trọng là tớ không có đủ kinh nghiệm trong công việc này để có thể chỉ dẫn cho Fujieda-san."
"Vậy nghĩa là..."
"Đúng như cậu nói, Fujieda-san, việc tớ đang làm đã vượt quá quy định. Vì thế nên, khi Fujieda-san nói muốn hỗ trợ, tớ chẳng có quyền gì để ngăn cấm cậu hết. Xin lỗi cậu vì sự lố bịch này nhé, từ nay về sau xin hãy giúp đỡ tớ!"
Sau khi nói xong, Mizuki cúi đầu trước Misaki.
Misaki cũng cười và đáp lại "Tớ cũng thế, hãy giúp đỡ nhau nhé!".
Tốt rồi, trông cô ấy có vẻ đã hạnh phúc hơn. Còn những căng thẳng tinh thần đi kèm với việc ở cùng Misaki... Chà, Mizuki bí mật thề với lòng mình rằng cậu sẽ cố hết sức để chịu đựng và thủ vững linh hồn mình.
"Việc bàn bạc đã xong xuôi rồi nhỉ, bắt đầu vào việc ngay thôi! Mizuki-kun, nhanh lên nào~!"
"Fujieda-san không cần quá nhiệt tình vậy đâu. Nói chung làm việc này cũng khá là thư thái."
"Misaki là được rồi! Lúc nào cũng gọi bằng họ thì mất tự nhiên quá đấy. Và còn nữa, không cần thêm kính ngữ hay gì hết. Tớ muốn cậu được thoải mái trò chuyện với tớ."
"Hả, gọi cậu bằng tên? Có chút khó khăn đấy... Để tớ thử nói... —Không được rồi, tớ cảm thấy... như kiểu bản năng tự bảo vệ bản thân đang bột phát hay gì ý, phải làm gì để bật nó ra... Xin lỗi, tớ đã cố hết sức, nhưng hiện tại..."
Đối mặt với Misaki đang áp sát cậu một cách ngày càng hung hãn, cậu chỉ có thể lắp bắp trả lời.
Cậu có thể theo kịp những xúc cảm này được bao xa?
Liệu ngày mà cậu gọi tên của cô có đến?
Mizuki nghĩ về tương lai của mình, và mở cửa thư viện.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
"Tớ sẽ đồng hành cùng cậu tới cùng."[note48659]
Lời này nghe có vẻ hơi mạnh miệng, nhưng thực sự là Misaki hầu như ngày nào cũng đến thư viện, không tính những lúc cô ấy có hẹn với bạn.
Trừ khi Misaki chào hỏi trước và nói rằng cô không đến thư viện được, còn không thì hai người sẽ không nói chuyện trong lớp, đến khi tan học thì cùng nhau làm công việc hậu trường ở thư viện. Mặc dù không giống như hẹn hò bí mật, nhưng nó cứ như là cuộc sống của một cặp đôi vậy.
May mắn thay, sức chịu đựng của Mizuki đã không lần nào chạm đến giới hạn, và cậu cũng đã dần quen với không gian có Misaki ở đây mỗi ngày.[note48659] Sự thích nghi của con người quả là đáng tin cậy.
Đến lúc Mizuki cảm nhận được những điều này, thì kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc. Buổi lễ bế giảng học kỳ diễn ra chóng vánh.
"Mai là bắt đầu nghỉ hè rồi. Mizuki, cậu không định tiếp tục làm việc xuyên hè luôn đấy chứ?"
Misaki vừa hỏi vừa thu thập mấy cuốn sách cần phải sửa chữa trong thư viện. Cần phải dán lại các trang đã mục nát bằng hỗn hợp hồ dán pha loãng.
Đã 3 tuần kể từ khi Misaki bắt đầu hỗ trợ Mizuki trong hậu trường thư viện. Cô ấy đã thành thạo đủ loại công việc chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, và trở thành người trợ thủ đắc lực.
Mizuki cũng đang dán lại mấy trang bị bong bằng hồ, và trả lời trong khi xếp cuốn sách về vị trí cũ.
"Đúng là tớ đang tính vậy. Đối với tớ thì, tớ không thực sự muốn làm điều gì trong mùa hè ngoại trừ việc học. Thư viện mở cửa 2 ngày một tuần, nên tớ định làm ít việc trong mấy ngày này."
"Ah, thế thì tớ sẽ làm cùng cậu luôn. Hôm nay là thứ mấy ta?"
"Cậu không cần phải tự ép mình như vậy đâu. Dù sao thì đây cũng là kỳ nghỉ hè hiếm hoi trong đời học sinh, tốt hơn hết là cậu nên đi chơi với bạn bè, hoặc dành thời gian chăm sóc bản thân ý."
"Cậu nói lại lần nữa xem! Được nghỉ hè cùng một cô gái sẽ là thành tựu đầu tiên trong đời của cậu đấy, Mizuki. Chắc chắn nó sẽ khiến cậu hạnh phúc và thành thật hơn, ok?"
"Tớ không phủ nhận rằng đó mới thực sự là lẽ sống của một thằng nam sinh. Lần đầu tiên kể từ giữa kỳ tớ nói chuyện với cậu mà thấy hơi cay cú đây. Còn cậu thì sao, Misaki, sao lại ăn nói thiếu ý tứ như thế?"
"Ahaha, bí mật~"
Và thế là, —cậu bị ép phải theo ý của Misaki. Mặc dù trình độ giao tiếp với người khác của cậu đã được cải thiện khá nhanh, từ 0 lên con số 2, nhưng vẫn không thể nào so bì được với Misaki, người gần như đạt cấp 49/50. Kể cũng tình cờ, danh sách trực không thể thay đổi dù có chuyện gì đi nữa, vì vậy chính Misaki đã nhượng bộ. Sau tất cả, khi bước vào kỳ nghỉ hè, việc phục hồi sách đã hoàn thành, và công việc hậu trường cũng đã đâu vào đấy.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Chiều thì không có tiết, hôm nay cũng không có nhiều việc, nên Mizuki đang nghĩ là sẽ xong trước giờ trưa cho sớm chợ, vừa làm vừa trò chuyện nên đã tốn nhiều thời gian hơn cậu tưởng.
Sau khi đóng gói xong mấy cuốn sách và tắt laptop, hai người đã có một bữa trưa muộn cùng nhau.
Mizuki ăn cơm nắm và bánh bao hấp mua ở cửa hàng tiện lợi, còn Misaki thì ăn một xuất bento nhỏ do cô ấy tự làm.
Sau khi vào cao trung, Mizuki gần như chẳng có cơ hội đi ăn cùng người khác, nên đối với cậu, được ăn trưa cùng một Misaki thân thiện, ở mức độ nào đấy thì khá hạnh phúc.
Ngẫm lại, có thể nói khoảng thời gian như thế này là vô cùng quý giá, có lẽ cậu cần trân trọng nó hơn nữa.
Trong lúc nghĩ ngợi, Mizuki mải ngắm Misaki đang dùng bữa, và nó đã vô tình thu hút sự chú ý của cô khi cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu nâu sẫm ấy phản chiếu hình ảnh Mizuki đang run rẩy.
"X-Xin lỗi, cậu đang ăn mà tớ lại cứ nhìn chằm chằm như vậy."
Mizuki nghĩ rằng mình đã làm đối phương thấy không thoải mái, nên cậu ngay lập tức nói lời xin lỗi.
"Không sao đâu. Dù gì thì tớ cũng đang ngồi đối diện với cậu mà, đừng lo nghĩ quá. Nếu tớ không muốn bị cậu quan sát thì đã không ngồi ở chỗ này. Chỉ thế thôi."
Misaki thẳng thắn đáp lại. Trong cô ấy có phần hơi ngạc nhiên vì sự thận trọng quá mức của Mizuki.
"Mà nè, Mizuki. Bữa trưa hôm nay là quý lắm đấy, hãy trò chuyện về điều gì đó thú vị đi."
"... Nghe thì có vẻ dễ, nhưng yêu cầu của cậu cao quá rồi đó. Chuyện của tớ toàn là nhảm nhí thôi."
"Vâng vâng, lỗi tớ. Giờ ví dụ nhé, có điều gì hay ho về công việc ở ủy ban thư viện không?"
"Để tớ nghĩ thử..."
Đối mặt với yêu cầu cụ thể hơn của Misaki, Mizuki khoanh tay và cật lực suy nghĩ. Giữ tư thế đó trong khoảng 10 giây, cậu cố gắng nặn ra một chủ đề. Có rồi, Mizuki cuối cùng cũng tìm ra chuyện phù hợp với yêu cầu của Misaki và giơ tay xin phát biểu.
"Đây là những gì thầy giáo phụ trách thư viện đã kể cho tớ hồi trước."
"Ồ! Chắc chủ đề này sẽ dài lắm đây."
"Misaki, cậu có biết không? Bọn tiểu cường thật sự gặm được sách đấy. Thế nên là, hẳn phải có vài con tiểu cường đang trú ngụ bên trong thư viện. Một bạn nữ đã phát hiện ra xác của một trong số chúng và hét toáng lên..."[note48660]
"... Mizuki, tớ mừng vì cậu đã cất công suy nghĩ để đưa ra chủ đề này, nhưng nó rất không phù hợp để trình bày trong khi ăn. Cậu không thể nói một cách tinh tế à... còn gì tệ hại hơn không?"
"Không phải thế... Nó tệ hại... Là vậy sao..."
Nhìn Mizuki, người đang trưng ra một bộ mặt thất thần, Misaki thở dài.
Và Mizuki, người bị nói là "không còn gì tệ hại hơn", cảm thấy thật buồn và thất vọng. Nghĩ nát óc để chọn ra chủ đề, để rồi lời nhận xét của Misaki lại khiến trái tim cậu đau nhói.
Lúc này, Misaki đột nhiên lấy tay che miệng, và đôi vai của cô bắt đầu nhẹ run. Những xúc cảm của Mizuki dường như không thể dấu diếm được Misaki. Dù đã cố gắng hạ tông giọng, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra rằng cô ấy đang mỉm cười.
"Cười thành tiếng như vậy có hơi quá đáng không?"
"Xin lỗi~ Xin lỗi~ Tại trông Mizuki đáng yêu quá ý mà~"
"..."
Cậu vừa bị đem ra làm trò cười, rồi còn bị trêu là "đáng yêu"— Mizuki chuyển từ trạng thái ủ rũ thành choáng váng, như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Misaki cười rôm rả mất một lúc. Cuối cùng cũng dừng được cái miệng, ánh mắt của hai người giao nhau.
"Tớ xin lỗi, Mizuki~ Tớ bình tĩnh lại rồi đây."
"Xin lỗi Misaki, nhưng tớ thật sự chẳng thấy có gì vui cả."
"Đúng là chủng loài quý hiếm. Mizuki nãy còn đang bơ phờ, trông đáng yêu như mấy bé Chihuahua vừa bị ăn mắng ý~"
"Hiện giờ tớ không thể chịu đựng được nữa vì cậu đã xúc phạm và làm tổn thương tớ quá nhiều. Cậu có thể để tớ đi không?"
Thấy Misaki trông có vẻ sảng khoái, Mizuki nói trong sự ảm đạm. Đôi mắt cậu đã hoàn toàn trở nên vô hồn. Không chỉ bị chế giễu, cậu thậm chí còn bị coi như một con thú kỳ lạ và quý hiếm.
"—Nhưng tớ thực sự thích Mizuki, một người có thể thành thật bày tỏ cảm xúc của mình."
"...Ế!?"
Mizuki thốt lên một tiếng và hướng ánh mắt về phía misaki.
"Mizuki, ngay từ đầu cậu đã luôn đề phòng tớ, cùng với một bộ mặt vô cảm hoặc là thường xuyên sợ hãi tớ. Giống như một con mèo vậy. Thế nhưng, cậu giờ đây đã có thể truyền đạt cảm xúc của mình đến tớ một cách sâu sắc. Là một người bạn, tớ rất mừng."
"Tớ... có như vậy sao?"
"Đúng thế. Cho nên là, Mizuki, từ giờ cậu phải cười nhiều lên."
"... Mặc dù tớ còn hơi mơ hồ, nhưng Misaki, cậu nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình hơn đi."
Nếu không có câu nói cuối kia, cậu đã thật sự cảm động...
Mizuki mở hé đôi mắt và nhìn Misaki, người cuối cùng lại để mọi câu từ trở nên phí phạm.
Misaki bảo rằng đừng để bụng với lời chế nhạo của cô ấy, cứ coi như là "lời nói gió bay".
Nhìn Misaki vô tư như vậy, cậu lại thấy sự tức giận của mình thật ngớ ngẩn và cười theo cô ấy.
"Cơ mà, tớ thành 'bạn' của cậu khi nào thế?"
"Tớ vẫn đinh ninh là vậy mà... Nó làm cậu khó xử sao Mizuki?"
Misaki ngập ngừng hỏi.
"Không, tớ rất vui là đằng khác. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tớ kết bạn kể từ hồi tiểu học."
"Đừng kể mấy chuyện tiêu cực một cách thản nhiên như vậy chứ. Đáp lại cậu khó quá mà..."
"Nhân tiện thì, tớ đã mất sạch liên lạc với bạn bè hồi đó rồi, nên hiện tại Misaki chính là người bạn duy nhất của tớ."
"Không, không, không, đấy không phải chuyện mà cậu có thể nói là 'nhân tiện' nhá. Khổ sở dữ vậy trời!"
Mizuki cứ liên tiếp bộc bạch nỗi đáng buồn của mình khiến cho Misaki phải rên rỉ.
Bản thân cậu không cảm thấy cô đơn khi ở một mình, và may mắn là Misaki cũng biết e thẹn. Bị cô ấy làm phiền lâu như vậy, thì trả thù một chút chắc không làm sao đâu nhỉ. Bởi vì, họ là "bạn bè" mà.
"Thôi, cũng gần tới giờ về rồi, may mà ta đã hoàn thành công việc."
"A, đã 3 giờ rồi sao. Được rồi, mình về thôi."
Mizuki chào tạm biệt Misaki, cậu bỏ rác vào túi và lấy khăn giấy đã chuẩn bị từ trước để lau sạch bàn. Phải cẩn thận để tránh việc đồ ăn thừa làm sách bị mốc.
Misaki cũng đáp lại, và bắt đầu thu dọn hộp cơm trưa. Sau đó, cô ấy lấy từ trong túi ra từng hộp thuốc, đặt những viên thuốc thông thường vào miệng và nuốt ực một cái cùng với nước. Vì bữa trưa trông không được đầy đủ, nên mấy viên thuốc chắc là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng hay đại loại vậy.
Lúc này,
"Aaa, xong rồi!"
Mizuki nhìn chằm chằm vào Misaki một cách hoài nghi, cô ấy kêu to như thể mới làm hỏng việc vậy.
Đối mặt với ánh nhìn của Mizuki, Misaki thành thật khoanh tay và nói,
"Xin lỗi Mizuki~ Lát nữa cậu có rảnh không?"
"Này, cậu ổn kh— Chuyện gì vậy?"
"Thực ra, có một điều tớ muốn hỏi Mizuki với tư cách là 'bạn' của tớ..."
Hỏi...? Hỏi mình với tư cách là "một người bạn"? Thế là thế nào nhỉ...? Ah! Chẳng lẽ là muốn mượn tiền sao?
Cô ấy tiếp tục nói——
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Mizuki đã có một giấc mơ.
Nơi này hẳn là phòng khám của một bệnh viện nào đó. Trước mặt cậu là một người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng trông giống như một bác sĩ.
Không có ấn tượng gì về địa điểm. Một khung cảnh không thuộc phần nào của trí nhớ. Cũng giống như ngày trước, đó là giấc mơ về ký ức của một người.
Bác sĩ nhìn vào tài liệu trên tay và bắt đầu trình bày với cậu.
Tuy nhiên, giọng nói của ông ấy không mạch lạc, cứ như bị ngăn cách bởi một lớp cửa vậy, cậu không thể nào nghe được đàng hoàng.
Mizuki đã biết lý do. Chủ nhân của cơ thể này đang cự tuyệt những lời của bác sĩ.
Nhưng——
"Nhanh thì một năm. Cháu có lẽ không thể sống quá hai mươi..."
Câu nói duy nhất mà cậu nghe rõ.
Cùng lúc đó, tầm nhìn bắt đầu hướng xuống dưới. Là chủ nhân của cơ thể cúi đầu. Mizuki gần như có thể cảm nhận được từng rung cảm mãnh liệt từ người lạ mà cậu chưa từng gặp mặt này.
Và rồi, sợi dây kết nối cảm giác bị kẹt lại trong một đầm lầy không đáy, ý thức của Mizuki dần chìm vào bóng tối sâu thẳm...
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Thứ bảy.
Vài ngày sau, vào buổi sáng, Mizuki đến khu đô thị và thẫn thờ đứng dưới chân tháp đồng hồ ở quảng trường trước cửa nhà ga. Vì là ngày nghỉ nên cậu mặc áo phông, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ caro, phối hợp cùng quần sooc xám và giày thể thao. Mặc dù cậu không phải là thấp, nhưng có lẽ bởi vì cậu có khuôn mặt trẻ con, nên nếu không ăn diện chỉn chu thì trông cậu như một học sinh sơ trung vậy.
Nhìn xung quanh, ngoài cậu ra thì còn rất nhiều người khác đang đợi người cần gặp. Mizuki chưa từng mơ rằng sẽ có một ngày mình ở trong số họ.
Thế, tại sao Mizuki lại đợi tại một địa điểm gặp gỡ hoài cổ như vậy? Tất nhiên là có lý do rồi.
Luồng suy nghĩ của Mizuki lướt qua khung cảnh buổi chiều hôm ấy. Lý do cậu đứng chờ ở đây chính là vì lời Misaki đã nói——
"Không phải, mượn tiền cái đầu cậu ý! Tớ chỉ muốn cậu đi xem phim cùng tớ mà thôi."
"Là sao, cậu rủ tớ đi xem phim—... Gì cơ, phim á? Chúng ta sẽ đi ư!?"
——Yêu cầu của Misaki hôm đó đấy. Cô muốn cùng Mizuki đi xem một bộ phim.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng Mizuki vẫn khá ngạc nhiên với yêu cầu này. Cảm thấy nhẹ lòng hơn, cậu đồng thời cũng nêu ra nghi vấn trong lòng,
"Nếu cậu chỉ muốn xem phim thì cần gì rủ tớ chứ. Đi cùng bạn trai của cậu không phải tốt hơn sao? Misaki cũng có rất nhiều bạn bè trong lớp cơ mà."
"Mizuki, chuyện đó... Mọi người không ai sẵn lòng xem cùng tớ... Hơn nữa, tớ không đủ can đảm để xem một mình đâu..."
"Không ai muốn đi cùng cậu, rồi xem một mình cũng sợ... Cậu muốn xem cái gì? Phim gì thế hả?"
"Là một bộ phim bình thường nhá! Một bộ phim rất bình thường không giới hạn độ tuổi! Cơ mà Mizuki, chính cậu đã nói 'phải đi xem khi nào có dịp' còn gì."
Đối mặt với màn tra hỏi dồn dập của Mizuki, Misaki cứ tưởng rằng cậu hiểu nhầm nên đã cuống cuồng giải thích. Cô ấy cũng tranh thủ đề cập luôn đến tựa đề và nội dung sơ lược của bộ phim.
Được rồi, cứ cho là đoạn trailer, thậm chí cả phần giới thiệu trên ti vi thuộc về bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng mới ra mắt kia đi, cũng không phải là một bộ phim đáng ngờ nào đó. Mizuki cảm thấy an tâm đôi chút.
Để mà nói thì, nếu ta chưa từng xem các tác phẩm trước, ta sẽ không thể hiểu trọn vẹn cốt truyện của bộ phim mới, do vậy hầu hết những người hâm mộ đều là nam.[note48661]
"Chà, phim này rất có thể sẽ bị mấy cô gái chưa từng xem qua phần nào đánh giá thấp đây. Còn trong mắt con trai, nó chỉ đơn giản là một bộ sưu tập những câu chuyện tình lãng mạn thôi... Chẳng hạn như ở tác phẩm trước——"
"Cảm nhận thực tế đúng là như vậy nhỉ. Mọi người đều nói rằng họ không thích. Haizz, nếu không có lời giới thiệu của Mizuki, tớ thậm chí còn không có hứng xem bộ phim đó cơ. Cảm giác hơi đáng sợ..."
Mizuki cắt ngang bài thuyết trình sắp diễn ra của Mizuki và thở dài.
Nhân tiện thì, đúng như Misaki nói, Mizuki là một fan nhiệt thành của loạt phim này, từ phần đầu cho đến phần mới nhất.
Mizuki không thích tụ tập đông người, nên cậu định đi xem nó sau khoảng một tháng kể từ thời điểm phát hành. Và hiện tại chính xác là một tháng sau.
Do vậy, Mizuki hoàn toàn không có ý kiến gì về nội dung của lời mời kia. Chỉ có điều... cái người đưa ra lời mời lại là Misaki.
"Sao thế Mizuki? Trông cậu miễn cưỡng lắm đó nha~"
"À không, tớ đang tự hỏi liệu Misaki và tớ có thể gặp nhau ngoài giờ học..."
"Như vậy không tốt sao... A! Có phải là, cậu lo lắng về việc bị bạn cùng lớp bắt gặp không? Hay là cậu sợ bị người khác trêu chọc? Hừm, nghĩ đến mới thấy khá xấu hổ nhỉ. Ahaha~"
Misaki đỏ mặt cười.
Thế nhưng, Mizuki lắc đầu, "Không, ý tớ không phải thế..."
"Nếu tớ ở cùng Misaki, mọi người sẽ tưởng cậu là 'đứa trẻ tội nghiệp mới học cao trung mà đã bị tống tiền', hoặc kiểu như 'tớ trả tiền để cậu đi hẹn hò chơi cùng tớ'..."
"... Mizuki, cậu suy diễn hơi nhiều rồi đấy."
Biểu cảm của Misaki ngay lập tức trở nên u ám, cả cơ thể của cô như bị bao phủ trong lớp sương mờ. Cô ấy phồng má và run rẩy nhìn Mizuki. Có vẻ như lời cậu nói làm cô ấy khá tức giận.
"X-Xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi."
Ngay cả Mizuki, người không giỏi đọc bầu không khí, cũng nhận biết được nguy hiểm đang rình rập, và cậu phải cúi đầu xin lỗi ngay tức khắc. Còn về ý nghĩ thực sự của cậu, cậu định sẽ giữ mãi ở trong lòng.
Sau khi Mizuki đã hối lỗi, Misaki tạm thời bỏ ánh mắt đang trừng trừng của mình đi.
"Thôi được rồi, tớ tha cho cậu lần này đấy. Cơ mà, với người như Mizuki ý nhé, bất kể cậu có làm gì hay làm với ai đi chăng nữa, cũng sẽ không người nào soi mói đâu. Thế nên là cứ tự nhiên mà hành động."
"Tớ hiểu rồi, tha thứ cho tớ đi."
Thấy Mizuki lại xin lỗi, Misaki đành quay mặt đi và nói "Tớ không giận cậu nữa đâu".
"Giờ thì, để tớ nhắc lại cho cậu những gì chúng ta đã chốt nè! Thứ bảy tới ta sẽ đến rạp chiếu phim. Xem nào, nếu phim khởi chiếu vào khung giờ này... Rồi! 10h30 sáng nhé, hãy đợi tớ dưới chân tháp đồng hồ ở quảng trường trước nhà ga."
"Ah, cậu quyết định luôn rồi..."
Misaki dùng điện thoại để tra cứu trên trang chủ của rạp chiếu phim và nhanh chóng sắp xếp lịch trình.
Như thể không có quyền tự quyết, Mizuki bỏ phiếu đầu hàng.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Cuối buổi lễ tốt nghiệp, Mizuki và Misaki đã trò chuyện trên đường về như vậy đấy.
Không ngờ những điều tưởng chừng như xa vời lại có thể xảy ra dễ dàng đến thế.
Trong khi Mizuki đang mải ngẫm nghĩ,
"Mizuki, cậu đến sớm dữ."
Một giọng nói vang lên từ đằng sau, Mizuki quay lại nhìn. Đúng như dự đoán, là Misaki đang ở đó.
Áo màu trắng kiểu sát nách, kết hợp cùng với váy ngắn màu xanh nhạt tạo cảm giác vô cùng tươi mát trong tiết trời oi ả của mùa hè, một bộ trang phục hết sức mới mẻ. Mái tóc cũng được tết cẩn thận, trông cô ấy còn thành thục hơn cả khi mặc đồng phục của trường.[note48662]
Đứng trước mặt một Misaki hoàn toàn lột xác so với trước đây, Mizuki không khỏi có hơi xúc động. Chỉ đến tận giờ phút này, cậu mới nhận ra rằng mình đang hẹn hò với một "cô gái".
"Là người rủ cậu, thế mà tớ lại để cậu phải chờ."
"Không sao. Đúng lịch là 10h30 cơ mà, cậu đâu có tới muộn."
Trong khi cố làm dịu đi nhịp đập từ trái tim, Mizuki nhìn lên tháp đồng hồ phía sau Misaki. Kim đồng hồ chỉ 10h25, cho nên cô ấy không cần phải xin lỗi gì cả.
"Hơn nữa, tớ cũng không có chờ lâu đâu. Chỉ khoảng 10 phút thôi."
"Ơ kìa, sao lại nói ra rằng mình đã đợi bao lâu như thế chứ. Đúng là Mizuki có khác. Vào những lúc như này ý, cậu cứ bảo là 'tớ cũng vừa mới đến thôi', mặc dù đấy là nói dối."
"Trường hợp này tớ nghe nhiều rồi, nhưng thực sự có người nói như vậy không?"
"Ai mà biết. Ít nhất thì tớ chưa từng được nghe câu đó."[note48663]
Misaki mỉm cười và lắc đầu trước câu hỏi ngây thơ của Mizuki.
Ngay sau đó, cô nhìn Mizuki với ánh mắt có phần tinh nghịch,
"Vậy ra cậu đã đợi ở đây trước giờ hẹn những 15 phút... Mizuki, cậu có mong chờ đến ngày hôm nay không~?"
"Tất nhiên là vậy rồi! Nói không phải chứ tớ đã xem toàn bộ các phần phim ở rạp rồi đấy. Cả phần mới này nữa, tớ đã hóng từ lúc trailer của nó được phát hành."
"Thế à... Nhưng đó không phải điều tớ muốn biết. Hỏi cậu câu này đúng là ngớ ngẩn mà..."
Mizuki đã trả lời một cách rất phấn khích và thật thà khi được hỏi liệu cậu có mong đợi điều đó không. Chỉ cần nhắc đến phim thôi là tâm trí cậu như bị cuốn vào vậy.
Misaki chỉ có thể lẩm bẩm đáp lại "Cái người này đúng là..." rồi thở dài.
"Bỏ qua chuyện đó đi. Mặc dù có hơi sớm, nhưng ta cứ vào rạp trước nhé. Nếu không mua được vé thì nguy lắm."
"Ô kê. Dù sao thì hiếm lắm mới có dịp sài tiền, nên ít nhất cũng phải chọn được vị trí tốt chứ nhỉ. Đi nào Misaki-san!"
Mizuki vui vẻ trả lời trong khi Misaki trông chán nản thấy rõ.
Hai người họ rảo bước trong tâm thế hoàn toàn không giống nhau, từ cảm xúc cho đến cả những điều khác.
◇☆◇☆◇☆◇☆◇☆
Khoảng ba tiếng rưỡi sau khi gặp nhau trước nhà ga,
"Yeah, thỏa mãn quá đi! Tớ thực sự thích xem nó đấy, tuy rằng sắp kiệt sức đên nơi rồi."
"Đúng vậy nhỉ, mệt mỏi nhưng lại đã con mắt."
Mizuki đổ si-rô và sữa vào cốc cà phê đá rồi uống một ngụm. Do ngồi xem phim trong gần hai tiếng nên cảm giác mát lạnh của cà phê như thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong cơ thể đang nóng bừng của cậu.
Cảm xúc sau khi thưởng thức một bộ phim hoàn hảo đã được tách ra khỏi cơ thể nhờ cốc cà phê. Quá ư là tuyệt vời.
Misaki cũng ngồi ở ghế đối diện trong khi uống cà phê sữa và thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Misaki đột nhiên cúi đầu với Mizuki.
"Muzuki, cảm ơn cậu vì đã mời tớ đi xem phim."
"Ế? À, không sao đâu, đừng bận tâm về nó. Tớ cũng nhận được đủ tiền tiêu vặt mà."
Mizuki lắc đầu và đặt tạm cốc cà phê lên bàn.
Đúng như lời Misaki nói, Mizuki đã trả tiền vé.
Nhưng số tiền đó không phải là tiền tiêu vặt hay tiền tiết kiệm của Mizuki.
"Thật ra, tối hôm qua, tớ đã kể với người chú thỉnh thoảng mới về nhà của tớ là sẽ đi xem phim cùng Misaki. Sau đó chú ấy bảo 'Đây là trách nhiệm của một thằng đàn ông' và cho tớ 10.000 yên... Nên là tớ chỉ nghe theo lời chú thôi. Nếu muốn cảm ơn, thì cậu nên đến gặp chú của tớ."[note48664]
"Ahaha~ Ngay cả chuyện này cũng nói ra không chút dấu diếm. Đúng là phong cách của Mizuki nhỉ. Chẳng biết là cậu không thích ra vẻ lạnh lùng hay là thành thật quá mức nữa. Nhớ gửi lời cảm ơn của tớ đến chú cậu nhé!"
"Ừm. Tối nay tớ sẽ chuyển lời tới chú luôn."
Nhìn Misaki mỉm cười hạnh phúc như vậy, Mizuki cũng gật gù cái đầu.
"Xem trực tiếp tại rạp mới thấy đỉnh thật sự. Mấy năm rồi tớ chưa được đi xem phim, nên không ngờ lại chọn đúng dịp như vậy."
"Misaki cũng nghĩ thế ư? Cá nhân tớ cực kỳ thích cảnh chiến đấu giữa các hạm đội không gian, còn cậu thì sao Misaki?"
"Ừm. Cảnh đó đúng là hùng vĩ thật nhỉ. Hiệu ứng âm thanh cũng hoành tráng nữa."
"Chuẩn luôn! Trận chiến của các hạm đội chính là một trong những điểm thu hút của phần phim này đấy. Tớ còn nghĩ nó là trận hay nhất trong cả loạt phim cơ. Cốt truyện độc đáo, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên cũng rất tốt, công nghệ hình ảnh thì khỏi phải bàn. Chẳng những không thua kém mấy người anh em đi trước mà bộ phim này còn kế thừa một cách xuất sắc những tinh tuý từ quá khứ, cũng như khẳng định vai trò quan trọng của CGI[note48665] và các công nghệ hiện đại khác trong phim ảnh. Trong thâm tâm của tớ, nó đã chiến thắng giải 'phim điện ảnh hay nhất năm' mất rồi. Chờ đợi nó được công chiếu quả là điều đáng giá mà!"
Không biết cô ấy có nhớ rõ khung cảnh chiến đấu ác liệt được chiếu trên màn ảnh rộng đó không, nhưng Mizuki cứ nói trong sự nhiệt tình và ánh mắt rực lửa.
Misaki ái ngại tinh thần của Mizuki đến mức cô ấy phải hơi ngả người ra sau cùng với một tiếng "Ôi...". Sau đó, mặc dù rất miễn cưỡng, cô ấy cũng không muốn ngăn cậu lại.
Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn của nó.
"Mi, Mizuki, bình tĩnh lại nào!"
Misaki ngắt lời Mizuki và ra hiệu cho cậu.
Tự dưng bị cắt ngang lời nói, trông Mizuki có vẻ khá bối rối.
Cậu ngay lập tức xem xét chuyện gì đã xảy ra trong mấy phút vừa qua, và, sau khi ngẫm lại hành động của Misaki, cậu mới chợt nhận ra,
"Xin lỗi, tớ đã mất kiểm soát rồi. Cứ mỗi khi vào chủ đề quen thuộc là tớ không ngừng lời được... Để cậu phải nghe như vậy, chắc là mệt mỏi lắm. Tớ thành thật xin lỗi."
Theo sau sự tự trách là lời xin lỗi, cùng cái cúi đầu thật sâu của Mizuki.
Không thèm để ý đến Misaki, cậu đã phun hết tất cả những câu từ trong đầu ra. Hoàn toàn ưu tiên chính bản thân, cậu đã không quan tâm đến cảm xúc của Misaki. Và hậu quả là, cô ấy đã thật sự thấy bực mình. Mizuki muốn tạ lỗi với cô ấy một cách chân thành nhất vì sự thô lỗ của cậu.
"À, không... Đúng là tớ có hơi sợ Mizuki bắn ra tiếng như vậy, nhưng cậu không cần lúc nào cũng phải xin lỗi đâu. Chia sẻ cảm xúc là một điều thú vị sau khi xem phim mà. —Nhưng, bởi vì tớ cũng muốn nói với cậu một vài điều, Mizuki, tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể tạm thời kiềm chế lại một chút..."
Misaki nói như thể lo lắng cho Mizuki, sợ rằng tâm trạng của cậu sẽ tồi tệ đi.
Đáp lại, Mizuki ngước mắt lên và nhìn Misaki với vẻ mặt kỳ lạ,
"Cậu muốn nói gì với tớ? Có chuyện gì sao?"
"Một chuyện rất nghiêm túc, rất quan trọng... Hôm nay, tớ mời cậu ra ngoài xem phim, có một nửa mục đích là để cùng cậu nói chuyện này..."
Bị Mizuki hối thúc, Misaki tỏ ra lúng túng, cô không biết phải mở lời như thế nào.
Từ biểu hiện của Misaki, sẽ hợp lý hơn nếu cho rằng việc đi xem phim chỉ là một sự khởi đầu, còn đây mới là vấn đề thực sự.
Mặc dù có thể cô ấy không nói dối việc muốn đi xem phim, nhưng đó chỉ là cái cớ của buổi "hẹn hò" hôm nay mà thôi. Sự lúng túng của cô ấy chắc là vì lý do này đây.
Điều quan trọng mà Misaki muốn nói là gì nhỉ? Điều gì quan trọng tới mức không thể nói ở trường vậy ta...
Mizuki vò đầu bứt tai để tìm câu trả lời.
"A, có phải về công việc hậu trường không? Kiểu như là cậu sẽ không đến thư viện nữa—"
"Không đâu, tớ vẫn sẽ giúp cậu. Những gì tớ muốn nói không liên quan gì đến trường lớp hết, Mizuki. Đó là vấn đề cá nhân."
Mizuki ngay lập tức chặt đứt suy đoán của Mizuki. Mặc dù cậu đã nghĩ đến nhiều điều, nhưng dường như chẳng thấy hợp lý cái nào.
Cũng phải nói rằng, khi nghe được lời khẳng định sẽ không tự dưng biến mất từ chính miệng Misaki, một cảm giác an tâm đã bí mật lan tỏa trong người cậu.
Nhưng bỏ nó sang một bên, Mizuki thật sự không đoán ra được Misaki muốn nói gì.
Không liên quan đến trường lớp, là chuyện cá nhân... Lại còn rất quan trọng, rất nghiêm túc...
Mizuki điểm lại những dữ kiện mà Misaki đã đưa ra, cậu ngẫm nghĩ về chúng trong khoảng một phút. Đúng lúc này, một lý do kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cậu.
... Khoan đã, sao mình lại nghĩ về nó chứ? Đây có phải cái gọi là "lời thổ lộ" hay xuất hiện trong tiểu thuyết không nhỉ? Chẳng nhẽ "thời thanh xuân tươi đẹp" của mình đã đến lúc bắt đầu rồi sao?
Tuy nhiên, Mizuki phủ nhận ngay cái tư tưởng của mình, nghĩ như nào thì cũng vẫn là không thể.
Đây không phải chuyện gì đáng tự hào. Trong mười sáu năm rưỡi cuộc đời, chưa từng có bạn nữ nào tiếp cận Mizuki. Hay nói cách khác, cậu chưa bao giờ được quan tâm chăm sóc, chứ đừng nói là chạm đến "tình yêu".
Có ai đời lại tự nhận mình như vậy không? Hahaha, đúng là nực cười mà.
...Có lẽ không phải, nhưng Mizuki cũng rất lo lắng về ý đồ xảo quyệt của Misaki. Đó sẽ là thời cơ tuyệt hảo nếu cậu phạm sai lầm.
"A, để tớ nhắc trước, nó không giống như 'xin hãy hẹn hò với tớ' hay mấy kiểu thổ lộ tình cảm đâu nhé."
Misaki tạt ngay một gáo nước lạnh vào giấc mơ hão của Mizuki. Một lời nhắc nhở thẳng thắn và gọn gàng.
Hy vọng mờ nhạt của Mizuki đã bị nghiền nát, và cậu lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
"Tớ không thổ lộ ngay bây giờ, nhưng, sẽ không xa lắm đâu. Tớ không muốn cậu làm người yêu của tớ, tớ muốn cậu trở thành một sự hiện diện khác đối với tớ."
"Một sự hiện diện khác...?"
Mizuki bị bối rối bởi những gì Misaki vừa nói.
Hai người hiện đang hợp tác với tư cách là bạn cùng lớp, cùng làm công việc hậu trường ở thư viện, và cũng là bạn của nhau như Misaki nói. Vậy thì, ngoài là người yêu ra, cô ấy còn muốn gây dựng mối quan hệ như nào nữa? Mizuki chẳng thể biết trong đầu Misaki đang nghĩ gì.
"Xin lỗi, nhưng ý của cậu là sao vậy Misaki, tớ thật sự chưa hiểu. Cậu có thể cho tớ biết câu trả lời không?"
Mizuki thờ dài và giương cờ trắng với Misaki.
Misaki gật đầu để ám chỉ "hiểu rồi", và bắt đầu hắng giọng,
"Mizuki, cậu có thể kết thành Ferōshippu với tớ không?"[note48666]
Cô ấy nói với Mizuki.
"Ferōshippu...?"
Ở phía đối diện, Mizuki đang ngơ ngác. Cậu chưa thể tiêu hoá được yêu cầu bất ngờ này của Misaki.
Ferōshippu. Trong tiếng Nhật có nghĩa là liên minh[note48667]. Trong những tiết lịch sử mà cậu được học, từ này luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng nghiêm nghị. Dựa trên cuộc sống của một học sinh cao trung bình thường, thì từ này gần như không có cơ hội để được sử dụng.
Tại sao Misaki lại đề xuất một mối liên kết như thế?
"Ừm, xin lỗi. Nhưng sao cậu phải cố gắng với tới một thứ cứng nhắc như liên minh? Giờ chúng ta đã là bạn bè. Như vậy chưa đủ sao?"
Mizuki bày tỏ những điều đang vương vấn trong lòng.
Như thể đã lường trước được câu hỏi của Mizuki từ lâu, Misaki ngay lập tức lắc đầu, "Ừm, chưa đâu."
"Tớ muốn có người kết thành liên minh. Vì nếu chỉ là bạn bè thôi, thì thật sự rất mong manh..."
"Có hơi tiêu cực quá không?... Xin lỗi, là tớ chưa hiểu điều Misaki muốn nói. Tớ đã suy nghĩ chủ quan rồi."
Trước nụ cười gượng cùng những lời như tự nói với chính bản thân của cô ấy, Mizuki chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Misaki muốn thành lập liên minh, một điều vô cùng hệ trọng. So với những gì cô ấy yêu cầu, thì tình bạn chưa bao giờ là đủ.
Trí tưởng tượng của Mizuki cũng không thể phỏng đoán được những gì cô ấy mong đợi.
Đối mặt với Mizuki đang bối rối, Misaki đột ngột nói mấy lời như vậy.
"Thật ra, tớ đang mắc bệnh. Sắp hết thời gian rồi."
"...... Hả?"
Cô ấy trông thật bình tĩnh. Dù cho có than thở hay buồn phiền như thế nào, thì những cảm xúc đó chưa bao giờ thể hiện trên khuôn mặt của cô.
Sự tương phản trong giọng điệu, biểu cảm của Misaki và nội dung lời nói của cô ấy quá lớn, khiến Mizuki chưa thể hiểu ngay ý của cô ấy.
Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian, Mizuki cuối cùng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi hiểu ra... Muzuki cảm thấy lạnh cả sống lưng, đầu ngón tay và ngón chân cậu tê cứng. Lời nói của Misaki đã tác động mạnh mẽ đến cậu.
"... Có thật không?"
"Đó là sự thật. Dù sao thì, tớ cũng sẽ không lấy mấy chuyện không vui ra làm trò đùa đâu."
Misaki lại gật đầu và nhăn nhó cười.
Dĩ nhiên Mizuki biết cô ấy không phải loại người sẽ hành động lố bịch như vậy... Và, nếu Misaki đang phải quằn mình chịu đựng căn bệnh, thì nó cũng hoàn toàn khớp với lượng lớn thuốc mà cô ấy đã uống sau bữa trưa.
Đến lúc này, Mizuki cần phải xác nhận.
"Vậy, cậu không tới bênh viện như này có sao không? Miễn là có phương pháp điều trị thích hợp thì sự sống của cậu vẫn có thể kéo dài chứ?"
"Bác sĩ đã bảo với tớ rằng, 'Ngay cả khi được điều trị, cháu cũng không thể sống quá hai mươi tuổi'. Tớ thà chọn rời khỏi bệnh viện, còn hơn là để thời gian trôi đi một cách vô nghĩa. Bởi vì, trước khi rời khỏi thế giới này, vẫn còn thật nhiều việc tớ muốn làm, cho dù thế nào đi nữa..."
Nhìn Mizuki lo lắng và gấp rút hỏi han, Misaki chỉ mỉm cười và chậm rãi trả lời.
Misaki ở đây, có nghĩa là cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những gì đang chực chờ cô ở tận cùng của lựa chọn này. Sự kiên định, lòng quyết tâm đã bộc lộ rõ trong từng cử chỉ của cô ấy.
Hơn nữa, Mizuki rất để tâm đến những lời của Misaki. "Nhiều nhất thì đến năm hai mươi", cảm giác như ngày trước cậu đã nghe điều gì tương tự ở đâu đó.
Tuy nhiên, Mizuki không thể nhớ mình đã nghe câu nói đó ở đâu, vậy nên hiện giờ cậu chỉ có thể bỏ qua linh cảm này.
Vấn đề đã rõ ràng như vậy rồi, Mizuki không thể không hiểu được nữa.
Misaki muốn kết thành liên minh với một người, là vì—
"Vậy ra, điều quá khó để mở lời với bạn bè của cậu là..."
"Ừm. Trước khi chết, có một vài điều tớ muốn làm, cùng với cậu."[note48668]
Misaki đưa ra câu trả lời mà cậu đã đoán trong lòng.
Không, không chỉ vậy,
"Tất nhiên, tớ không có ý muốn một liên minh không công bằng chỉ có lợi cho bản thân. Thế nên, miễn là trong khả năng của tớ, tớ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Mizuki, không cần biết nó là gì."
Bởi vì đây là một liên minh, nên địa vị của hai người là ngang bằng nhau. Đã nhận ân tình thì phải đền đáp một cách thoả đáng. Misaki đã đưa ra lời để nghị như vậy với Mizuki.
Tuy nhiên——
"Không, không, con gái không thể nói 'Tớ có thể đáp ứng mọi yêu cầu' như vậy được."
Mizuki không có dũng khí và động cơ để nói "Vậy thì làm đi", kể cả nếu Misaki đột nhiên tự nguyện muốn thế.
Cậu bày tỏ một cách chân thành nhất có thể tấm lòng của mình, đồng thời cũng lo lắng về tính nguy hiểm trong lời nói và hành động của Misaki. Cơ mà, câu trả lời vừa nãy cũng khác thông minh đấy chứ.
"Ahaha, cậu cứ yên tâm. Tớ hiểu điều đó mà. Ngoài ra, vì Mizuki đã lo nghĩ cho tớ, nên tớ đoán là sẽ ổn thôi khi đưa ra điều kiện này. Minh chứng cho niềm tin của tớ với Mizuki đấy."
Đối mặt với phản ứng của Mizuki, Misaki mỉm cười vui vẻ.
Mizuki cảm thấy vừa hạnh phúc vừa xấu hổ khi nghe Misaki nói cùng một nụ cười hết sức tự tin. Cậu bất giác đỏ mặt.
Thế nhưng, cứ ngại ngùng mãi cũng không phải là giải pháp.
Đồng hành cùng Misaki và làm những điều cô muốn trước khi chết— Một trọng trách vô cùng cao cả, và như cô ấy nói, có quá nhiều thứ nặng nề mà cô ấy phải gánh chịu. Cảm giác bồn chồn tăng dần lên trong tim cậu.
"Một kẻ như tớ... có tư cách đồng hành với Misaki và làm những điều cậu muốn?"
"Đúng thế. Tớ hy vọng cậu có thể đi cùng tớ."
"Nhưng, cho dù cậu có đi cùng tớ, cũng sẽ không có gì thú vị hết. Tớ không giỏi ăn nói... Nếu cậu chỉ muốn được tận hưởng cuộc đời, không phải sẽ vui và dễ dàng hơn nếu ở bên những người bạn cùng giới của cậu sao?
Mizuki vẫn nhận thức được rằng bản thân chỉ là một đứa con trai vô vị. Nếu đi chơi với người như vậy thì chắc chắn Misaki sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Nó chỉ làm lãng phí quãng thời gian ít ỏi còn lại của cô ấy mà thôi.
Tuy nhiên, Misaki lắc đầu, "Không phải thế đâu".
"Hôm nay, ngay lúc này, tớ đã rất hạnh phúc. Ở trước mặt Mizuki, tớ không cần phải làm một con người giả tạo, và tớ có thể không ngần ngại bộc lộ bản chất của mình. Bộ phim hôm nay, tớ có thể xem bộ phim ngày hôm nay cùng cậu, Mizuki, tớ hạnh phúc lắm, thật sự đấy."
"V...Vậy sao?"
"Ừm! Mizuki, cậu hãy tự tin lên. Người mà tớ muốn kết thành liên minh, chỉ có thể là Mizuki thôi."
Một lời khẳng định chắc nịch từ Misaki trong khi Mizuki còn đang bối rối, thậm chí giọng điệu của cô ấy còn kiên quyết như thể không phải Mizuki thì không được.
Mizuki thấy hâm mộ chính bản thân mình. Cậu chưa bao giờ trông chờ cái niềm vui sướng khi được nhắc tới như vậy. Chẳng hiểu vì sao Misaki lại đánh giá cao cậu đến thế, nó còn khiến cậu bối rối thêm nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dường như có quá nhiều lời lẽ hùng hồn từ phía Misaki. Cậu luôn cảm thấy rằng cô ấy có hơi bị "ám ảnh" việc đó, nhưng cũng chỉ là cảm thấy vậy thôi.
Không biết có phải ngại ngùng thật không, mà khuôn mặt Misaki đang đỏ như quả cà chua. Tuy nhiên, cô ấy ngay lập tức hắng giọng để che dấu nó, rồi nở một nụ cười tươi,
"Khi nãy tớ bảo chỉ mình Mizuki thích hợp ý, có nghĩa là... Ưm, bởi vì gặp được cậu chính là niềm hạnh phúc của tớ. Mồ~ Tớ đã nói đến nước này rồi, cậu phải mạnh dạn lên đi!"
"... Cậu đang khen ngợi tớ đấy à?"
"Còn ai vào đây nữa chứ. Mizuki, mặc dù cậu không có bạn, nhưng khả năng giao tiếp của cậu vẫn rất tuyệt. Tớ mong rằng sau này cậu sẽ được tự do bay lượn, và thỏa thích kể những chuyện trên trời dưới đất cho tớ nghe."
"Không, mấy người giỏi giao tiếp rõ ràng là không làm như vậy, đúng chứ? —Ơ, Misaki, cậu mới vừa kháy tớ hả?"
Trước lời phàn nàn của cậu, Misaki cười tủm tỉm, "Đâu có~"
Những gì cô ấy đang ám chỉ, ngay cả Mizuki cũng biết. Chỉ đơn giản là Misaki không muốn nói thẳng ra thôi.
"Cứ coi như chuyện tớ thấy hạnh phúc là để trêu cậu đi... Nhưng việc tớ muốn dựa vào Mizuki là sự thật. Vậy nên xin cậu đấy, hãy ở bên tớ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này."
Misaki đứng thẳng người và cúi đầu trước Mizuki.
Ở phía đối diện, Mizuki còn chưa chuẩn bị tinh thần. Nên đáp lại ra sao, chính cậu còn chưa nghĩ tới.
"Ah... nếu ta kết thành liên minh và đi chơi cùng nhau, cứ như là hai ta đang thực sự hẹn hò— Ah, tớ đùa đấy..."
Mizuki vừa đùa một câu mà đến cậu cũng không hiểu tại sao. Sau khi nói xong, cậu mới thấy vô cùng hối hận vì cái miệng nhanh hơn não của mình.
"... Xin lỗi, làm ơn hãy quên những gì tớ vừa nói đi."
"Vậy sao~? Thật ra, tớ cũng có thể đổi tên thành 'liên minh ái tình' theo ý muốn của Mizuki. Dù sao thì tớ đã đạt được mục tiêu của mình, và Mizuki, cậu cũng đã đến tuổi để quan tâm đến loại chuyện này rồi."
Cậu cũng biết tính toán nhể! Nãy ai còn kêu "không phải chuyện yêu đương" cơ mà, sao giờ lật như cái bánh tráng thế hả? Như này có khác gì khách hàng bỏ tiền ra để thuê một mối quan hệ không?
"Mà, chắc cậu sẽ khó chịu lắm. Nên là thôi không đổi tên vậy."
Misaki rút lại lời mời đổi tên của mình.
Có lẽ cô ấy đang lo lắng rằng Mizuki đang bị làm phiền, và đồng thời cũng muốn làm dịu đi bầu không khí lúc này.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Mizuki có thể đưa ra quyết định nếu tâm trạng lắng xuống...
"Misaki, về chuyện kết minh, tớ nghĩ là tớ chưa thể cho cậu câu trả trả lời ngay được. Tớ không chắc liệu mình có thể hoàn thành 'nhiệm vụ' hay không... Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Nếu bạn muốn trì hoãn việc trả lời, thì ít nhất bạn nên thành thật về cảm giác của mình lúc đó. Sau khi đi đến kết luận như vậy, Mizuki mặt dày nói lại với Misaki những gì trong trái tim cậu.
"Vậy à... Tại tớ tự dưng lôi chuyện này ra, nên dĩ nhiên là cậu phải bối rối rồi nhỉ."
Misaki gật đầu và bất lực cười trước sự thành thật của Mizuki.
Tuy nhiên, Misaki vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Thế thì, làm một việc với tớ dưới dạng một hợp đồng tạm thời thì sao? Rồi sau đó, cậu hẵng quyết định có nên chính thức thành lập một liên minh với tớ, như vậy được chứ?"
Misaki nhanh chóng đưa ra đề nghị tiếp theo.
Khi bạn đã đưa ra một yêu cầu quá lớn, hãy làm cho nó nhỏ lại một chút để người khác dễ chấp nhận hơn. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng kỹ năng đàm phán của Misaki thực sự rất đỉnh.
Vả lại, bản thân Mizuki cũng không thể phớt lờ mong muốn của Misaki thêm nữa, vì cậu là một trong số ít người hiểu rõ tình hình. Dù cảm thấy mình bị đào hố, nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý.
"Thôi được, tớ sẽ chiều theo yêu cầu của Misaki."
"Thật sao!? Tốt quá!"
"Nhưng nó vẫn chỉ là một hợp đồng tạm thời thôi đấy. Vậy nên cậu đừng trông mong quá, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi mà. Cảm ơn cậu nhìu!"
Misaki cảm ơn cậu trong sự hạnh phúc, có lẽ là vì câu nói phía sau của cậu.
Lúc này, Misaki đưa tay phải về phía Mizuki.
"Ừm, sao thế?"
"Sao chăng gì chứ? Là bắt tay đó. Ngay cả khi chỉ là tạm thời, đây vẫn có thể được coi là một kỷ niệm cho sự hình thành của liên minh giữa hai ta."
Misaki khẽ hé đôi môi đỏ mọng và mỉm cười.
Mizuki ngây người nhìn nụ cười của Misaki đan xen với bàn tay đang chìa ra của cô ấy.
Những lúc như vậy, không bắt tay người khác thì thật bất lịch sự. Cũng chính vì thế, đây là lần đầu tiên kể từ những năm cuối của tiểu học, cậu được nắm tay một người khác giới khác ngoài mẹ của mình. Mizuki lau mồ hôi trên lòng bàn tay và nắm lấy tay của Misaki trong sự thấp thỏm.
"Xin hãy chăm sóc cho tớ, Mizuki!"
"Ừm, ừm... Chăm sóc cho tớ nữa."[note48669]
Ngắm nhìn Misaki với nụ cười trên môi, Mizuki cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng trong lòng cậu vẫn chưa thôi xao xuyến.
Liên minh tuyệt vời giữa hai người đã khởi đầu từ trạng thái tạm thời như vậy đó.