"Có phải Lina không?"
"Vâng, là em! Anh... vẫn còn nhớ em sao?"
"Anh nghe nói em sẽ trở về, nhưng không ngờ em lại đến tận nhà anh."
"Em... em muốn xin lỗi anh, Alto. Em muốn xin lỗi vì những chuyện đã qua."
"Xin lỗi?"
Được anh gọi tên khiến tôi vui mừng khôn xiết, suýt nữa thì tôi đã để lộ cảm xúc, nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói ra mục đích của mình.
Tôi không muốn kết cục giống như những gì trưởng làng và mẹ đã nói. Nếu tôi thành thật xin lỗi mà không biện minh, chắc chắn Alto sẽ hiểu được tấm lòng của tôi.
"Alto... em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã phản bội anh, vì đã đi theo tên Anh hùng đó! Em yêu anh, vậy mà em đã làm những điều tồi tệ, khiến anh đau khổ biết bao!"
"..."
"Ngôi nhà chúng ta từng sống cùng nhau... anh đã vào đó chưa?"
"...Rồi."
"Vậy... vậy sao. K-Khi anh đang đau khổ, em đã cùng tên Anh hùng đó, trong chính ngôi nhà ấy, phản bội anh hết lần này đến lần khác...!"
Có lẽ tôi không cần phải nói ra những điều này. Nhưng tôi không muốn giấu giếm anh bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy mình phải nói ra tất cả những gì mình đã làm. Anh là người chịu tổn thương nhiều nhất, anh có quyền được biết.
...Thật lòng mà nói, có lẽ tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi đã đến giới hạn rồi.
"Em đã cười nhạo anh khi anh đau khổ... Em thật tệ, thật hèn hạ."
"...Đủ rồi."
"Và sau khi đến Vương Đô... em đã quên anh. Em đã sống một cuộc sống vô tư sau khi làm những điều tồi tệ như vậy."
"...Lina."
"Cuối cùng, vì tên Anh hùng đó, em đã... khắc lên cơ thể mình dấu ấn tình yêu vĩnh cửu..."
Nước mắt tôi rơi lã chã khi kể lại những điều này. Bởi vì tôi thật sự quá tồi tệ.
Cơ thể này, từng là dành cho anh, giờ đã vấy bẩn. Tôi không muốn anh biết. Nhưng tôi cũng không muốn lừa dối anh.
Tôi không muốn nói dối, phản bội hay biện minh thêm nữa.
Tôi muốn anh biết tất cả, để tôi có thể xin lỗi và chuộc lỗi từ tận đáy lòng. Đó là lí do tôi nói ra những điều này.
Hơn nữa, tôi tin anh sẽ hiểu.
"Nếu anh muốn biết em đã khắc gì, em sẽ cho anh xem... Nếu anh muốn, em sẽ..."
"Đủ rồi, Lina."
"...Hả?"
"Em không cần phải nói thêm gì nữa. Đủ rồi."
Tôi tin rằng anh sẽ hiểu. Người bạn thuở nhỏ dịu dàng của tôi, dù biết tất cả, vẫn sẽ hiểu cho tôi.
"Nhưng em muốn nói hết... em muốn xin lỗi. Và cả chuyện của cha mẹ anh nữa, cũng là lỗi của em...!"
"Cha mẹ đã hi sinh để cứu anh. Đó không phải lỗi của em."
"Anh... anh không ghét em sao? Anh có thể tha thứ cho em sau những gì em đã làm không?"
"Tất cả đã là quá khứ. Anh không hề oán hận em. Anh đã quyết định sống tiếp và hướng về phía trước. Vì vậy, anh không còn bận tâm nữa."
"Alto... Alto!"
Một phép màu đã xảy ra. Tình yêu của chúng ta không hề lung lay trước những biến cố đó. Anh vẫn là Alto dịu dàng, người yêu tuyệt vời của em.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của tôi. Nhưng khác với lúc nãy, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Lần đầu tiên sau bao ngày tháng đau khổ, tôi đã khóc vì vui sướng.
Kể từ khi tỉnh dậy, cuộc sống của tôi chỉ toàn là những chuỗi ngày đau khổ. Tôi không biết mình đã tự dằn vặt bản thân bao nhiêu lần. Khi trở về làng, tôi đã bị mắng chửi không biết bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy tất cả mọi người đều xa lánh mình.
Nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em đã thấy hạnh phúc rồi. Chỉ cần người em yêu thương nhất hiểu cho em là đủ. Alto, em yêu anh. Chúng ta hãy bắt đầu lại nhé?
Hãy để anh chữa lành vết thương mà tên Anh hùng đó đã khắc lên em. Chúng ta sẽ yêu thương nhau hết mình, và quay lại như xưa.
"Alto, em... em vẫn còn yêu anh..."
"Nếu đã nói hết rồi, em có thể về được chưa? Trễ lắm rồi."
"Không, chưa hết đâu! Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em còn muốn nói chuyện với anh nhiều hơn... và... nếu được, em có thể ở lại đây tối nay không?"
"..."
"À, không, không phải như anh nghĩ đâu! Nhưng nếu là anh thì..."
Được anh tha thứ, cảm xúc trong tôi vỡ òa, khiến tôi vô tình nói ra những lời táo bạo. Mặt tôi nóng bừng...
Xin lỗi anh, Alto. Nhưng nếu là anh thì lúc nào cũng được mà.
Tôi hạnh phúc quá. Liệu có quá êm xuôi không khi mọi chuyện lại tốt đẹp đến thế này?
Ehehe, Alto... em yêu anh!