Những gì đang chờ đợi khi tôi, người vừa được giải thoát khỏi mê hoặc...

chương 07: dù vậy tôi vẫn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi vẫn nghĩ rằng mình hiểu rõ hơn ai hết về tội lỗi mà mình đã gây ra ngay từ khi tỉnh táo lại. Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn những gì tôi từng tưởng tượng rất nhiều.

Đồng thời, tôi cảm thấy ghê tởm với sự thấp hèn của bản thân mình.

Ngay cả khi trở về làng, tôi vẫn nuôi hi vọng được tha thứ... Tôi đang làm gì vậy chứ? Đúng là tôi rất buồn khi không ai hiểu được hoàn cảnh của tôi, nhưng điều đầu tiên tôi nên làm không phải là biện minh mà là xin lỗi, đúng không? Tôi rất muốn trở lại cuộc sống trước đây, muốn lấy lại những ngày tháng hạnh phúc. Nhưng...

Lí do tôi quyết định trở về là vì muốn xin lỗi mọi người. Đó là suy nghĩ đã đưa tôi trở lại đây.

Có lẽ tôi đã thay đổi rồi. Tôi đã trở thành một người phụ nữ tồi tệ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn mong muốn được tha thứ. Tôi muốn nhận được nụ cười và sự chào đón ấm áp của mọi người... tôi cứ suy nghĩ mãi về điều đó.

Tôi không muốn đến ngôi nhà này cũng vì không muốn nhớ lại những gì mình đã làm. Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện xấu xa đều là do bị mê hoặc mà ra.

Dù mọi người vẫn đang chịu đựng vì quá khứ đó, tôi vẫn...

Có lẽ do đã khóc rất nhiều nên tôi đã bình tĩnh hơn một chút. Tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ với những gì mình đã làm. Dù không thể hiểu hết được những đau khổ của anh, tôi phải nhận thức được rằng mình đã gây ra điều đó.

Không chỉ nói lời xin lỗi mà phải có ý định chuộc lỗi, nếu không tôi không thể đối mặt với anh. Việc có được tha thứ lần nữa hay không không phải do tôi quyết định.

Tôi quyết tâm đặt tay lên nắm cửa và mở ra. Để đối diện với những gì đã xảy ra trong ngôi nhà của chúng tôi - nơi chúng tôi đã sống cùng nhau.

"Ư..."

Khi mở cửa, một mùi hôi thối bốc lên. Có lẽ từ khi đó không ai dọn dẹp nên bị bỏ mặc.

Bước vào trong, tôi nhớ lại những hành động với người đàn ông đó. Dù có rất nhiều kỉ niệm đẹp... tất cả đã bị người đàn ông đó - Kouji phá hỏng khiến tôi buồn bã.

'Này Lina, làm ở ngay lối vào cũng là một trải nghiệm thú vị nhỉ?'

'Vâng, Kouji-sama♡ Được yêu thương thế này, Lina rất... a♡, hạnh phúc!'

'Này này, kêu to thế mọi người sẽ nghe thấy đấy?'

'A♡, không sao đâu... thay vào đó, để họ nghe thấy tiếng chúng ta yêu nhau cũng tốt mà.'

Hai kẻ ngu si quấn quýt trước cửa.

Tôi không hề biết xấu hổ, nhiều lần rên rỉ lớn tiếng.

'Rina dễ thương quá, làm bao nhiêu lần cũng không chán... Alto đúng là ngu khi không động đến một người phụ nữ tốt như em.'

'Alto thì... chẳng quan trọng gì nữa. Chắc giờ này hắn đã chết thảm rồi.'

'Hahaha, đúng vậy nhỉ... bị chém bởi thanh kiếm đó thì... mà thôi, không quan trọng! Để kỉ niệm cái chết của Alto, chúng ta sẽ yêu nhau thật nhiều trên giường của hắn!'

'Ehehe, vui quá. Hôm nay không được buông em ra đâu nhé, Kouji-sama♡'

Khi anh đang lâm vào cảnh sống chết, tôi cùng Kouji cười nhạo anh. Lấy nỗi đau và cái chết của anh làm trò cười và hưởng thụ khoái lạc cùng người đàn ông đó.

Làm bẩn giường của anh, hết lần này đến lần khác... phản bội anh không biết bao nhiêu lần.

'Này, Lina. Cái kẹp tóc tồi tàn em luôn đeo là gì thế? Trông rẻ tiền quá.'

'À, cái này à? Alto tặng em nhân dịp sinh nhật trước đây.'

'Hả!? Còn đeo quà của cái thằng đó đến bao giờ nữa? Vứt ngay đi!'

'Thật ra, tại sao em lại đeo nó nhỉ? Thật kì lạ. Nhưng... hehe, có lẽ đeo nó cũng có ích.'

'Hả? Em cười cái gì?'

'Xin lỗi. Vì nhờ vậy em mới khiến Kouji-sama ghen tị mà. Đồ rẻ tiền cũng có lúc hữu ích chứ.'

Tôi nói vậy rồi ném chiếc kẹp tóc anh tặng vào thùng rác với nụ cười trên môi. Anh hùng cười khi thấy vậy và tôi cũng nhìn anh ta với ánh mắt yêu thương.

"Ôi, tuyệt quá! Cảm ơn, Alto. Em sẽ luôn trân trọng nó."

Đó là món quà quý giá mà tôi nhận được từ anh, nhưng chính tôi đã phủ nhận tất cả lời nói của mình.

Khi nhớ lại, tôi nhìn vào thùng rác nhưng không thấy gì cả. Món quà quý giá đó đi đâu rồi nhỉ.

Thật ngu ngốc khi cố quên những điều tồi tệ như vậy. Liệu anh đã nhìn thấy ngôi nhà này chưa? Nếu có, anh sẽ buồn đến mức nào.

Xin lỗi, Alto. Em xin lỗi vì đã làm những điều tồi tệ.

Xin lỗi vì đã làm bẩn ngôi nhà của anh.

Xin lỗi vì đã phá hủy kỉ niệm của đôi ta.

Xin lỗi vì đã là một người bạn gái tồi tệ.

Và xin hãy tha thứ cho em, người vẫn muốn gặp và xin lỗi anh dù đã làm những điều tồi tệ như vậy. Xin hãy tha thứ cho em, người mong muốn chuộc lỗi.

Tôi đã không thể xin lỗi cha mẹ và mọi người trong làng. Vì tôi chỉ nghĩ đến hạnh phúc trong quá khứ và biện minh cho bản thân hiện tại.

Tôi đã phớt lờ nỗi đau của mọi người và chỉ áp đặt cảm xúc của mình.

Vì vậy, tôi phải xin lỗi anh một cách đàng hoàng.

Nếu anh vẫn còn đau khổ, tôi muốn ở bên anh. Nếu anh ghét tôi, hãy trút giận lên tôi!

Vì vậy!

Hãy kết thúc nỗi đau và khổ sở. Em sẽ đến ngay đây, Alto.

Truyện Chữ Hay