Những gì bạn cần là em gái

chương 04: cậu bạn thi thoảng gặp.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 4: Cậu bạn thi thoảng gặp.

.

“Chàooo! Người bạn nổi tiếng của chú đây.”

Tối ấy, khi Itsuki đang bận rộn công việc tại căn hộ như những gì luôn làm, thì chợt tiếng chuông reo và lời chào đầy tai họa vang đến màng tai.

Itsuki đến đón tiếp vị khách mời trong nhăn nhó. Trái với lời phiền phức được thốt ra, người đứng bên ngoài kia thực chất lại rất điển trai.

Cậu tầm cỡ đôi mươi, với ánh mắt sắc sảo, chất thần thái đặc trưng, đeo chiếc gọng kính nhỏ, cùng mái tóc màu nâu nhạt để đã lại một dáng hình đẹp mã khó nhòa phai. Dẫu cho vóc người có gầy gò, nhưng không phần nào lại yếu ớt, đôi chân đã nói lên tầm nửa thể chất của cậu rồi.

Cậu mỉm cười ấm áp, mọi thứ về cậu sẽ khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Itsuki phải cay đắng thừa nhận về vẻ ngoài của cậu chàng, bởi ngoài ra cậu chẳng có bất kì cách nào để phản bác lại. Nói lên thì lời đáp phổ biến nhất “Tôi nào có” của mấy tên điển trai sẽ vô tình làm nảy sinh tức giận. Vì lẽ ấy: “Mấy tên đẹp mã đi chết hết đê. Chấm hết.”

“Biến đi được không?”

Ngay cả khi bị chửi cay độc, cậu chàng đẹp trai cũng chỉ cười toe toét. Hình như lại tiếp thêm sức mạnh cách kì lạ cho nụ cười của cậu rồi.

Itsuki không hay biết về tên thật của cậu, nhưng cậu viết lách dưới bút danh Haruto Fuwa. Cậu là một nhà văn khác làm việc chung nhà xuất bản với Itsuki, và đã được lên chuyên nghiệp cùng thời điểm như Itsuki sau khi đạt giải thưởng trong cùng cuộc thi.

“Ê, Itsuki. Làm ổn không đấy?”

“Hmph. Ờ, kha khá.”

“Chim chú sạch chớ?”

“Đ-Đừng có mà nói ở ngoài như thế!”

Haruto cười khi Itsuki đỏ cả mặt lên. “Chà, nào—được rồi! Chú chắc cũng biết hàng xóm và những người ở lầu trên lầu dưới chúng ta đều là sinh viên đại học nhỉ? Họ đều đang bận học đấy.”

“...Sao ông anh còn biết nhiều về cư dân ở nơi này còn hơn cả tôi nhỉ?” Itsuki nheo mắt thở than. “Vào thì vào đi.”

“Cảm ơn. Đây, quà tặng chú. Bỏ vào tủ lạnh này.”

“Rõ rồi.”

Haruto mở cửa tủ lạnh tựa như của mình và bỏ vô vài chai bia nhập khẩu đã mang theo trong túi mình. Khi làm vậy, cậu lấy ra hai chai từ tủ lạnh đã ngự sẵn ở đó—hai chai bia Bỉ hãng Gouden Carolus Christmas. Dù sống một mình, Itsuki vẫn có một chiếc tủ lạnh cỡ lớn đủ dùng cho cả gia đình; chứa tầm một phần năm phần ăn thừa từ món của Chihiro và một phần ba là bia rượu. Còn lại được lấp đầy bằng những chai nước suối, trà, hay đồ uống thể thao, hoặc chà bông, phô mai, lạp xưởng, chocolate, thức ăn khô và những món mồi đi kèm với bia.

Chỗ Itsuki không xa nhà xuất bản mấy, vì thế Haruto thường ghé qua trước khi tới chốn biên tập.

“Anh đây ăn chút nhé?”

Chẳng đợi chờ câu hồi đáp nào, Haruto lấy ngay chiếc dĩa lớn từ gian bếp, lấy ra chút chà bông làm nhắm bia, rải lên mép ngoài, với phần trung tâm là phô mai lẫn thức ăn khô được xếp ra gọn gàng. Cậu đặt nó lên kotatsu trước khi lấy hai chai nhãn Gouden Carolus khỏi tủ, rửa đại khái rồi để cạnh bàn sưởi, cùng một cái gạt nắp.

“Được.” Cậu nói thế khi ngồi xuống kotatsu, hoàn thành công việc gọn gàng ngăn nắp hệt như Chihiro.

“Mm-hmm.” Itsuki đáp lại với thao tác gật đầu điềm đạm. Cậu đang đọc manga ở ở kotatsu trong khi người khách, Haruto, lại phải chuẩn bị đồ ăn thức uống.

“Chọn thuốc độc của chú đi.” Haruto nói với hai chai bia trên tay.

Itsui chỉ vào chai Christmas. “Cái đấy.”

“Rồi rồi.” Haruto mở ra và đổ vào thứ chất lỏng nâu trầm. Làn hương thảo mộc cùng hương vị tỏa bay khắp phòng khi bia dâng đến miếng cốc.

“Mừng một ngày đã qua.”

“Chuẩn.”

Với tiếng cụng ly nhẹ, Itsuki nốc lấy phần của mình. Cậu chỉ dừng hơi khi Haruto gọi lại.

“Tới đây.”

“Mm?”

“Chú ra vẻ giống như bữa ăn ngon lắm chút nhé?”

“...Như thế này à?” Itsuki bối rối hỏi khi để ly xuống mà giơ hai ngón lên, với ngón trỏ và ngón giữa đã dính vết đồ ăn tự bao giờ. Haruto cũng làm tương tự bằng tay trái, rồi chụp một tấm bằng chiếc điện thoại trên tay phải mình.

“Được, thanh kìu. Để xem...’Ăn chung với chàng Itsuki Hashima đạt chung giải ở nhà cậu ấy! ^^ Dạo này đã đến đây tuần ba lần rồi, chắc cũng đến lúc cưới rồi ha~~”

“...Ông anh làm quái gì thế?”

“À, chơi gay trên Twitter thôi,” Haruto đáp khi bấm máy.

“...?” Itsuki mở tròn mắt.

“Chú biết danh anh đây bắt đầu nổi lên rồi nhỉ?”

“Ờm.”

Vị hiệp sĩ ở thế giới tuyệt đối, series ăn khách của Haruto, dẫu không phải một hiện tượng lạ như Cảnh bạc, nhưng vẫn là một trong năm bộ nổi nhất từ nhà xuất bản của họ. Anime chuyển thể dự kiến sẽ được phát sóng trên TV vào tháng tư này, tức nghĩa là nhiều sự chú ý sẽ hướng về Haruto hơn, nhờ những buổi kí tặng, lần xuất hiện trên tạp chí anime, cổng thông tin điện tử internet hay các trang video. Vẻ đặc trưng thu hút của cậu đã trao cho biệt danh “Tiểu thuyết gia đốn tim”.

Tác phẩm của Haruto chủ yếu được đọc bởi nam thiếu niên, một bộ phận độc giả thường chả quan tâm đến tác giả là ai. Nhưng mà, một số trong đó lại tỏ ý căm phẫn vẻ đẹp mã ở bức hình chụp mặt cậu, còn số khác thì lại để tâm tới khả năng cậu vượt qua hai trong dàn diễn viên lồng tiếng anime.

“Đấy là lý do anh đây muốn lộ vẻ gay ra xíu,” cậu giải thích. “Nếu mọi người nghĩ rằng anh đây thích dầu ăn hơn đám gái, thì lũ fanboy diễn viên lồng tiếng sẽ không ghét anh nữa...và phái nữ thích mò sâu bới ốc sẽ đổ ào ạt tới anh. Một hòn đá trúng hai chim.”

“...Gì đây,” Itsuki nửa bực tức nửa cảm thông ý kiến. “Chờ đã. Còn thằng này thì sao? Tôi sẽ là đồng đội ngoài ý muốn của ông anh à, hay...?”

“Mm? Chắc rồi. Muốn chơi gay không?”

“Đếch nhé!” Itsuki vô thức la lên. “Sao tự dưng thằng này phải chuyển giới để giúp ông anh chớ?”

“Ý không tồi ha? Có thể cậu sẽ kiếm được lượng fan mới đấy.”

“Tôi không cần kiểu fan đó! Tôi muốn sách của mình được bán vì nhân vật, chứ chẳng phải vì bản thân là ai!”

“...Ồ,” Haruto thốt lên, mặt chuyển sang nghiêm túc. “Trời, đôi khi chú cũng quái đản thật đấy,” cậu cười nói. “Sao lại để tâm tới cái nội dung dàn dựng nên hơn điều khác thế?”

“Ông anh không hiểu thật à? Khi tôi cưới diễn viên lồng tiếng nàng em gái tối thượng sẽ đóng vai em gái tối thượng trong bản anime kiệt tác của mình, thì phải làm gì nếu người ta nghĩ chỉ là bịp bợm?”

“Chà chà, chú muốn cưới diễn viên lồng tiếng à, Itsuki?”

“Ha-ha-ha! Đừng ngốc thế! Tôi không khao khát cưới xin gì, nhưng ông anh không thích tưởng tượng viễn cảnh đó sao? Khi diễn viên lồng tiếng có ý với mình ấy? ‘Nếu là tôi thì kiểu gì cũng tới, hee-hee-hee-heeee!”

“...Chú ngủ đủ chưa thế?” Haruto hỏi, trông thật sự lo lắng.

“...Đâu...Tôi phải lao lực sáng tác mà.” Itsuki gật đầu, biểu cảm nét bĩu môi ω.

“...Vậy sao? Tốt hơn nay chú đừng uống ha?”

“Không, uống chứ. Nhiều khi nảy sinh ý tưởng mới thì sao!”

Itsuki đưa cốc vào miệng. Niềm kích thích tuyệt vời đả tới lỗ mũi, phà ra làn hơi ngọt nặng nề ở miệng, toát vị đắng cay nhưng lại thật thoải mái. Gouden Carolus Christmas chỉ có 10,5 phần trăm độ cồn, đứng thứ nhì trong xu hướng dùng rượu bia ở Nhật Bản, vị hương ẩn sau nồng độ cồn sẽ tác động rất hiệu quả. “À...Tuyệt ghê.” Itsuki thở ra, mí mắt dần nặng trĩu.

“Này, đừng làm vội vậy.” Haruto cười toe toét mà uống một hớp, cảm nhận vị bằng lưỡi mình. “Chú phá cách rồi nhỉ? Thợ săn quái vật chăng? Bộ nữ chính không phải em gái đầu tiên trong sự nghiệp của Hashima?”

“...Thứ lỗi, tôi bỏ nó rồi.” Itsuki nói lời xin lỗi.

Haruto hay theo xu hướng hiện thời trong tiểu thuyết và anime. Itsuki đã có vài cuộc thảo luận với cậu về nội dung của Huyết Quỷ Thợ Săn (Thợ săn quỷ màu đỏ thẫm). Thậm chí còn đã khoe nó cho cậu mà.

“Bỏ à? Nghiêm túc ư? Sao thế?”

“Vì dàn nữ chính của tôi phải em gái! Tôi đang cố nghĩ ra người em gái tối thượng cho tác phẩm mới đây. Điều mà trước giờ chưa ai biết tới!”

“...Chắc độ điên của chú đạt tới cùng cực rồi,” Haruto nói mà cười bực tức, lấy ngay một miếng trái cây giữa cả chùm. “...Muốn có em gái sao, nhưng mà—thực tế một chút—thì chả có gì tuyệt vời đâu đó? Nhỏ sẽ kêu than mỗi từng việc cậu làm; nhỏ sẽ bắt đầu đánh ta bởi từng lời trêu chọc nhỏ nhặt nhất; nhỏ sẽ gọi sách của ta là ‘rác rưởi’ hoặc ‘nhàm chán’; nhỏ đọc bài phỏng vấn của ta mà gọi chúng là ‘thấy khiếp’ hay ‘rác rưởi’...Làm anh mày đây phát điên lên được.”

“Ngốc nghếch! Đừng đi so em gái của tôi với hạng tồi tệ quái ác như em gái của ông anh!”

“Tồi tệ...!? Chậc, con bé không hề xấu ý nhé! Ý anh đây là, hồi nhỏ thì nó khá dễ thương đấy, còn mua bánh cho anh mỗi khi cảm lạnh nữa...Với cả, cậu còn chả có em gái!”

“Tôi có đấy chứ!”

“Gì?”

“Ở ngay đây, trong tim tôi!”

“Ờ...Phải...” Haruto trao cho cậu ánh nhìn thương hại. “...Mà, nói nghiêm túc lần nữa: Anh biết mình không có kiểu ‘em gái’ dị thường mà cậu nói, nhưng tiểu thuyết gần đây của cậu thì...Kiểu như, rất kén người đọc thì phải? Anh còn thấy mấy người bình luận nói chung một câu, kiểu như, ‘Tôi không để nhận định được anh hùng nữa rồi’ hay đại loại.”

“Sao ông anh lại đi đọc đánh giá sách của tôi...?”

“Đâu cần lý do. Anh đây thích đọc cảm nhận của người khác mà.”

“Hmph...”

Chút tức giận, Itsuki rót đầy chiếc ly rỗng rồi lại uống lấy một hơi. “Thì, tôi biết mà. Tôi biết họ cảm nhận thế nào, cùng kiểu cả thôi. Tôi chỉ ngó lơ đa số xem như lũ dân trí kém không hiểu được sự khác biệt của lời đánh giá trên Amazon và đám đăng thứ ngu xuẩn bằng tài khoản ẩn danh thôi. Nhưng lão biên tập lại nói rằng độc giả thiếu niên gửi phiếu khảo sát đều trả lời chung một câu, và ít nhất tôi muốn nghĩ rằng nó cũng phản ánh được mức độ nào đó...”

Cậu nuốt lấy một nấc lớn từ ly mình, đôi mắt dần lảo đảo.

“Thế nhưng!” Cậu lớn tiếng, đập thật mạnh lên chiếc kotatsu. “Tôi không định để bị đè bẹp bởi những lời của đám ngốc đấy! Nếu tôi để người ta nói những gì đã làm cho tới nay là vô ích thì tôi sẽ không bao giờ với tới được em gái tối thượng! Tôi muốn duy trì và phát huy—tạo nên một thế giới bằng chính đôi tay mình, đậm đặc chất riêng khác hẳn với xưa nay với vị em gái tối thượng tuyệt đối bất khả chiến bại nhằm để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa! Cô bé sẽ cho lũ ngu kia tứa nước khóc than vì đã chê bai giễu cợt!”

Cậu chậm rãi ăn hết đống chà bông còn lại.

Lời nói của Itsuki, đã thể hiện lòng say mê xem em gái là chân lý và sự khó chịu của người biên tập đảm đương cậu, tiếp tục trong chốc nữa, Haruto chỉ đáp lại ngắn gọn “Ừ” hay “Ờ, phải ha” hết lần này đến lần khác. Không lâu sau, cơn say của Itsuki bắt đầu xuất ra, và mọi điều cậu đáp luôn là “Nyanpasu”.

“Trời ạ...Không phải anh đây đã dặn là đừng uống quá đà sao...”

“Nyanpasu,” Itsuki bất tỉnh mê man, tay đưa đẩy theo không khí rồi nhắm mắt lại.

“...Chú biết tên mình không?”

“Nyanpasu!”

“...Chú nhớ địa chỉ nhà không?”

“Nyanpasu!”

“Nyanpasuuuuuu?”

“Nyan...pasu...?”

Itsuki nằm dài xuống. Vẻ hạnh phúc tột cùng hiện trên mặ cậu lúc ngủ say. Haruto cười nhìn nó.

“...Cá chắc Nayu sẽ thích lắm đây,” Cậu nói khi chụp lấy một tấm thật gần, dù chỉ đơn giản là bỏ lại vào túi mà không gửi sang cho cô.

“Fnnhh...Nyan...pasu...”

Haruto rót đầy ly của mình khi nhìn Itsuki nói mớ.

“Cuối cùng thì...Chỉ là tôi được trao cho cơ hội thăng tiến trước mấy chú một bước thôi, trong khi thiên tài mấy chú lại tự đào hố mình trong vô vọng...”

Nụ cười trên gương mặt Haruto chỉ đặc sắc và tươi tắn, nhưng sắc màu trong con ngươi cậu lại hiện lên niềm đam mê cháy bỏng.***

Sau khi dành cả vài giờ để thu gọm bia và quà bánh cũng như lau chùi quét dọn, Haruto kéo Itsuki-bị-bôi-đen khỏi kotatsu mà đưa lên giường, rồi rời đi. Cậu rùng mình khi bước ra bên ngoài, làn gió lạnh cuỗm đi hơi nóng từ cơ thể ấm men say.

Với Haruto Fuwa, Itsuki Hashima là bạn, đồng môn nhậu nhẹt, đồng nghiệp nội chiến cùng nghành xuất bản, tên điên thích làm anh trai bệnh hoạn, và là kẻ thù, người mà cậu muốn đánh bại vào một ngày nào đó không xa.

Hai người đều được nhận cùng giải thưởng cho tác giả nghiệp dư, nhưng lối hành văn họ theo đuổi lại chẳng thể khác biệt hơn. Haruto nào quên được lời nhận xét của hai người.

“Nội dung không ổn định dẫn đến vài vấn đề, và chúng tôi không chắc rằng phát hành ra bên ngoài liệu có phải hay không, nhưng mang tới tác động không thể hiểu được. Duy chỉ nhà văn này mới có thể làm nên, và chúng tôi hết sức tò mò về cách cậu ấy trưởng thành

và phát triển năng lực lên phía trước.”

“Một người thật thiếu chuyên nghiệp, rõ là thạo các xu hướng hiện thời. Có thể dễ dàng xuất bản—cũng sẽ khá bán chạy thôi, [nhưng những gì cậu ấy làm thì rất hời hợt].”

Lời nhận xét của từng người chỉ rõ sự khác biệt.

Cậu muốn tới đấm ngay mấy người viết dòng này sau khi đọc được, nhưng khi đã đọc tác phẩm đem bày bán của Itsuki rồi đã hiểu được sự thật rõ ràng: Cậu đã bị đánh bại.

Phải, có thể bộ của Haruto sẽ bán chạy hơn Itsuki, đạt được bản anime và hết thảy, nhưng không có nghĩa là cậu nhận thấy chiến thắng. Sức hút, bản quyền, nhận xét—những thứ ấy không thể lấp đầy cảm giác thất bại cậu hứng chịu. Cảm giác ấy trong năm nay đã đậm sâu hơn khi lần đầu giáp mặt Nayuta Kani, cô gái trở thành nhà văn khi đã đọc được tác phẩm của Itsuki—cuộc sống của một thiếu nữ đã đượ Itsuki đổi thay mãi mãi bằng lối viết của mình.

Có hai kiểu nhà văn cơ bản: nghệ sĩ, người vận dụng cảm xúc cá nhân của mình làm vũ khí tối ưu, và thợ thủ công, người phân tích thị trường mà biến chỉnh cho phù hợp. Không hiếm gì loại này; đa số đều rơi vào đâu đó trong đây, từ nghệ sĩ với chút thủ công tới thợ thủ công với chút nghệ sĩ. Nhưng Itsuski và Nayuta đều là những nghệ sĩ văn bản, trong khi Haruto là người thợ lý tưởng.

Những kiểu người này, đương nhiên thật khó để cạnh tranh với nhau rồi. Một bên không cần gì ngoài viết theo lối sẵn có. Miễn là đơn hoa kết trái, thì không có gì phải đón nhận thất bại cả. Nếu có chuyện gì, nhà sản xuất luôn có xu hướng mến thợ thủ công và tốc độ ổn định của họ hơn là nghệ sĩ, những người bị bản năng cảm xúc lấn át tốc độ và chất lượng, hoặc thậm chí chẳng thể viết nổi.

Đương nhiên Haruto thấu rõ. Nhưng vẫn...

“...Cũng thật tệ khi mình không phải là thiên tài...” Cậu thì thầm với bản thân khi biến mất dưới bầu trời đêm.

.

.[HARUTO FUWA]

Tuổi: 22.

Tiểu thuyết gia ra mắt cùng thời với Itsuki. Có khiếu theo xu hướng của thời đại.

Tác phẩm: Hiệp sĩ ở thế giới tuyệt đối (12 tập).

[Tiểu thuyết gia rạng ngời ở mọi mặt ngoài tài năng.]

Truyện Chữ Hay