Những cô gái cưng ở ký túc xá Sakura

chương 1: chuyến thăm quan đột ngột của hase kanna (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Pika!

Đoạn này eng nó nát vc, éo dịch nổi :v

---------------------

Hokkaido được ban phước bởi khí hậu mát lành.

Dưới bầu trời trong xanh, chiếc xe hơi hybird màu xanh hải quân, nơi Hase Kanna đang ngồi ở ghế hành khách, tăng tốc trên tuyến đường quốc tế Sapporo từ sân bay Shin Chitose. (có xanh hải quân nhá)

Ở chiếc ghế bác tài ngay cạnh cửa sổ, đang xử lý tay lái,

"Yahoo~! Hokkaido~! Hurray ~~!"

Một người con gái lớn tuổi đang hát. Tên cô ấy là Misaki Mitaka. Kanna theo học tại một trường cao trung liên kết với Đại Học Nghệ Thuật Suimei......Là một người đã tốt nghiệp Suiko, Misaki hiện giờ đang là sinh viên năm nhất của Khoa Nghệ Thuật Truyền Thông ở Đại Học Nghệ Thuật Suimei..........Là cựu học sinh của khu ký túc nơi Kanna đang ở........Cô ấy cũng là một thành viên cũ ở Sakurasou. Kanna chuyển đến ở phòng 201, và đó vẫn là phòng của Misaki cho đến 3 tháng trước.

Ở ghế sau của xe, thứ đang nhẹ nhàng lướt về phía tây

"Yahoo~! Hokkaido~! Hurray ~~!"

Đó là một học sinh nam trẻ tuổi cũng đang lăn lộn trong sự phấn khích. Kiểu tóc xoăn khác biệt trên khuôn mặt đứng đắn.

Giống như Kanna, anh ta là sinh viên năm nhất của Khoa Âm Nhạc Suiko vào mùa xuân này. Hơn nữa, chỉ có 10 học sinh ở khoa Âm Nhạc. Anh không thể hình dung ra được những lời phê bình mà anh nhận được, nhưng tạm thời, là người được chọn thông qua cánh cửa hẹp. Về ấn tượng của Kanna, đó chỉ là một tên ngốc lớ ngớ được chọn......Iori cũng là thành viên của Sakurasou và đang sống ở phòng 103.

"Yeah! Hokkaido~!"

"Yeah! Thật sự luôn~!"

Trái ngược với sự phấn khích cực độ của Misaki và Iori, Kanna thở sâu và dài từ chiếc ghế phía trước "Haa".

Cuối tháng 5. Các ngày trong tuần. Dĩ nhiên, có buổi học ở trường. Vào buổi chiều hôm nay, tại sao Kanna, người đi học ở khu đô thị, lại lặn lội đường xa đến Hokkaido? Kanna tất nhiên biết câu trả lời, nhưng cô vẫn khó hiểu.

Sự việc diễn ra vào sáng nay.

8 giờ.

3 thành viên năm ba, người đang đi đến khu nghỉ mát, đứng trước lối vào của Sakurasou.........Nó vẫn tốt đẹp cho đến khi cô thấy 4 người, Kanda Sorata, Shiina Mashiro, Aoyama Nanami, Akasaka Ryuunosuke ra ngoài.

Vấn đề là sau đó.

Nơi diện mạo của Sorata đang hoàn toàn bị lẩn khuất,

"Ừ ừ, lên xe, lên xe, lên xe đi!"

Sau đó, Misaki, người đang đứng cùng với Iori và Kanna, lùa họ và đẩy Iori vào xe.

Misaki là người sinh viên ra trường ở Sakurasou, đã ở ký túc xá sinh viên từ buổi sáng. Câu trả lời là khá đơn giản.

Cùng lúc với buổi lễ tốt nghiệp, Misaki dường như đã mua một ngôi nhà ngay cạnh Sakurasou, và giờ cô là một bà chị hàng xóm sống ở đó. Hầu như mỗi ngày, cô đến Sakurasou, ăn sáng và nấu cơm, và chơi game ở phòng 101, phòng của Kanda Sorata. Cô thậm chí còn tắm nhờ vào ngày hôm qua.

Cô không tin vào mắt mình rằng một sinh viên đại học cũng có thể mua được nhà, cô không tin vào mắt mình rằng điều đó cũng chỉ là chuyện thường ở huyện, Kanna khâm phục cái người có tên Misaki.

Một người nổi tiếng, người làm những bản nhạc dạo anime, đang gây ồn ào trên các trang thông tin điện ảnh. Họ của cô đã thay đổi kể từ khi cô kết hôn, những Kanna biết cái tên và công việc của "Kamiigusa Senpai" trước khi vào Suiko, và cô cũng đã tận mắt chứng kiến điều đó. Cô nhớ mình đã nổi da gà khi xét trên chất lượng hoạt họa và sản xuất, cô không thể tưởng tượng được tất cả điều đó đều chỉ làm một mình. Cô chơi đi chơi lại nhiều lần.

Tác phẩm của Misaki cũng đang được thương mại hóa, và số lượng phiên bản đã bán đã vượt qua con số 10000, hoặc hơn thế......Đủ để mua một ngôi nhà.

Cái xe mà Misaki lái khỏi Sakurasou và hướng tới Sân bay Haneda với tốc độ tối đa. Không phản ứng kịp thời, Kanna và Iori được đưa lên máy bay New Chitose, họ thắt dây an toàn, cất cánh, hạ cánh, tháo dây an toàn, và thông báo họ đã tới Hokkaido.........Đó chính là lý do.

Vì nó đột ngột quá, cô không mang nhiều hành lý lắm. Có thể nói rằng trắng tay. Vì trên cô là một bộ đồ không khác gì bộ đồ ngủ, cô cảm thấy không thoải mái. Thứ duy nhất cô có là chiếc điện thoại.

Cô vẫn ngỡ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Khi cô thức dậy, cô băn khoăn là liệu cô có đang ngủ ở phòng 201 của Sakurasou hay không.......

Buồn thay, chẳng có dấu hiệu nào cả. Trong hoàn cảnh như vậy, Kanna rơi vào thế bị động nhưng chấp nhận đây là sự thật.

"Ko-quần xì, không sôi nổi gì cả! Hét lên đi nào~!"

"Ai không quần xì cơ!"

Vén váy lên và kéo đến gần đùi.

"Eh~, cơ mà, bà không có cái thứ đó, đúng chứ?"

"Có, tui có mà!"

"Bà, nghĩ rộng ra là một tên biến thái trá hình."

Iori gật đầu liên tục với những câu nói của mình trong khi đeo tai nghe.

"Tui không muốn phải nói lại nữa, là của ông, không phải sao?"

Kanna cũng nhanh chóng phản kháng.

"Đâu?"

Đặt trong phòng kính, chắc Iori không biết khuôn mặt ngốc nghếch của mình bị phản chiếu.

"Ai lại chuyển đến Sakurasou chỉ vì bị bắt trong lúc cố xem gái tắm bằng được chứ?"

Sakurasou, nơi Kanna và Iori đang ở, có một chút khác biết so với những khu ký túc bình thường. Những học sinh có vấn đề ở Suiko sẽ bị chuyển đến đây như một kẻ lưu đầy.

"Tui có mặc quần lót."

"........."

Vì lẽ ấy, Kanna hẳn phải có một vài vấn đề. Đó chính là 'không quần xì' mà Misaki và Iori đã nói trước đó.

Sự khởi đầu của cô ấy thực sự rất sáng lạng. Một cuốn tiểu thuyết được viết dựa trên một cuốn nhật ký viết tay trong những năm tháng cấp 2, đã giành được giải thưởng, nhưng cô phải đối mặt với vấn đề là cô chẳng có ý tưởng nào để viết cuốn thứ 2. Vì thế, cô muốn làm một điều gì đó để giải tỏa stress.

Vào một ngày. Giờ giải lao ở trường. Khi cô tới phòng tắm, điều quái đản đã đến. Cô ra khỏi toilet với chiếc pantsu mà cô đã cởi ra trước đó. Tất nhiên lúc đó cô chỉ mặc mỗi váy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như bước vào một thế giới mới. Mặc dù diện mạo của cô ở trường không hề thay đổi, cô cảm thấy phấn khích và xua tan đi mọi lo âu, và cô có thể hoàn toàn quên đi những căng thẳng của việc không thể viết cuốn thứ hai.

Tuy cô đã giành được thứ hạng cao trong kỳ thi đầu vào, nhưng điều đó vẫn thật đáng ngạc nhiên........Cơ mà, nó lại gây ra hiệu quả vượt trội và cô không thể dừng nó lại. Điều đó đã bị cô bảo vệ khu ký túc phát hiện, và như hậu quả, cô bị tống vào Sakurasou.

Tầm 3 tuần trước........Đó là một câu chuyện rắc rối trong suốt tuần lễ vàng.

"Pantsu rất là quan trọng~. Tróc da bụng~ Trời sẽ trở lạnh đấy~!"

"Đừng có ngêu ngao cái ca khúc ngồ ngộ đấy nữa."

"No pantsu, no life, không quần lót."

"Cho nên, làm ơn, ngừng ngay nó lại!"

Misaki bỏ ngoài tai. Cô vẫn cất cái ca khúc lạ người không-quần xì đó.

"............Em muốn về nhà sớm quá."

Cô tự ý bộc lộ ý định thật sự của mình.

Tất nhiên, hôm nay có buổi học.

Tuy nhiên, cô chẳng có một xu nào để về nhà. Cô không mang ví theo. Và như vậy, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Misaki cầm lái cho tới đích.

"Thôi nào, tận hưởng Hokkaido đi ~! Hãy lấy đầy những kỷ niệm ở nơi thăm quan nhé"

Ước muốn của Kanna đã không thành hiện thực, và chẳng dễ để quay lại.

"Tuyệt thật đấy ~! Những kỷ niệm!"

Iori cũng hét lên từ chiếc ghế đằng sau.

"Đầu mình đau quớ........"

Cái giọng lầm bầm của Kanna cũng bị giọng hát của Misaki lấn át.

---------------

Chiếc xe hơi của Misaki đi vào thành phố Sapporo khi băng qua khu công viên nổi tiếng Odori và dạo quanh tháp truyền hình Sapporo. Lúc đó, Iori đưa ra những tiếng hoan hô ngu ngốc "Ah~" hay "Hya~".

Chiếc xe quẹo một hình chữ U để hướng sang nhà ga Sapporo và đi vào đường một chiều ở phía trước....

Càng sớm càng tốt, Misaki dừng xe ở bãi đậu xe.

"Toucha!"

Tự động hãm phanh và dừng ngay bên cạnh với giọng nói:

"Tới rồi, đi thôi, hai đứa."

Tháo dây an toàn trước khi ra ngoài. Iori là người chui ra khỏi xe đầu tiên.

"Ohhhhhhh! Quẩy thôi!!"

Anh bắt đầy chạy như chưa từng được chạy. Mặc dù anh bị lôi đến Hokkaido một cách không còn gì bất ngờ hơn, Iori dường như vô cùng thích thú với chuyến đi chơi này. Chẳng có cảm giác tội lỗi cho sự lúng túng và bỏ tiết.

"Sao ông lại có thể thích ứng với hoàn cảnh này được?"

Cô còn chẳng biết mình đã bao nhiêu lần thở dài.

"Chúng ta cũng đi thôi!"

Misaki kéo tay cô và bước ra ngoài mà không có bất kỳ sự cứu giúp nào.

"Chị định đi đâu?"

"Em không thấy à!"

Misaki chĩa ngón tay, đó là một tòa nhà màu trắng với mái nhà khác biệt. Trên đó, cô nhìn thấy một bảng đồng hồ siêu to khổng lồ.

"Oh, tháp đồng hồ, phải không?"

Cô đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến chiếc đồng hồ ngoài đời này. Vì vậy, ngoài cảm giác đối nghịch nhau khi ở giữa một thành phố như vậy, cô không nghĩ nó là thật luôn. Tuy nhiên, khi cô đến gần, mọi mối nghi ngờ đều ngày một mờ nhạt dần. Cô nhìn càng lâu, tháp đồng hồ càng thật.

Khi họ đi về đằng trước, lý do để nghi ngờ đã không còn.

Kanna nhận ra họ đang thực sự ở Hokkaido ngay lúc này đây.

Tuy nhiên, để không mất thì giờ, ý thức của Kanna đã bỏ lại tháp đồng hồ ở phía sau. Một cách tự nhiên, đôi mắt của cô hướng về phía cái người đang đứng cạnh lối vào.

Cái người đứng trước Sakurasou mà cô thấy sáng sớm nay.

Senpai - chủ phòng 101, thuộc chuyên ngành tổng thể. Một senpai năm hai.

Đó chính là Kanda Sorata.

Vóc dáng và diện mạo ở mức trung bình, học cũng tàm tạm. Anh ta không mấy nổi bật ở trường.

Cô nghe nói rằng anh ấy bị chuyển đến Sakurasou là vì nuôi một con mèo vô chủ ở trong khu ký túc xá thường, nơi cấm tiệt động vật.

Có vẻ như từ khi mới sinh ra anh ta là người không nỡ lòng bỏ rơi mèo, anh thậm chí còn nhặt thêm 3 chú mèo con trong 3 tuần trước. Giờ dưới mái nhà Sakurasou, đã có tổng cộng 10 con mèo.

Ở bên cạnh Sorata, là Aoyama Nanami, người đang sống tại phòng 203 của Sakurasou. Mái tóc đuôi ngựa bóng mượt và phe phẩy trong gió. Cô đang đứng cạnh Sorata và nói chuyện với anh chàng ra xe đầu tiên - Iori.

Ngoài ra, không có bóng dáng của học sinh năm ba nào khác. Hình như, chỉ có 2 người họ mà thôi. Chuyến thăm quan được dựa trên hành vi nhóm, phải không nhỉ? Có phải 2 người này khác với học sinh cao trung không?

Dường như là vì một lý do nào đó, ai đó hẹn nhau đi chơi.

Khi Kanna nghĩ về điều đó thì,

"Các senpai cũng hẹn nhau đi thăm quan à?"

Lời thắc mắc của Iori thật đúng lúc đúng chỗ.

"Chà, chuyện này hơi bị khác.......chẳng qua là.........."

"Ai ai trong nhóm lúc nào cũng đều nghĩ đến lợi ích của bản thân, nên chị vô tình bị ghép cặp Kanda-kun![note17375] Đó là lý do tại sao chuyện mới thành ra như thế......"

Bằng một cách nào đó, lời biện hộ vô vọng của họ đã được nghe thấy và họ cũng chẳng quan tâm làm chi.

"Oh, Kouhai-kun và Nanamin!"

Thả cánh tay của Kanna ra, Misaki chạy về phía họ.

Sorata và Nanami, người bị sự hiện diện của Misaki làm cho chú ý, ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cảm thấy điều này không có gì đặc biệt cả. Sau đó, họ tán gẫu với Iori và Misaki như chưa có chuyện gì xảy ra. Misaki có thể làm điều đó. Cả hai người đã quá quen thuộc với Misaki, họ cứ xuôi theo ý muốn thôi.

"Chị sẽ đi, chị vào trong nha!"

Misaki lao vun vút vào bên trong tháp đồng hồ sau khi làm thủ tục. Iori cũng ngoan ngoãn theo sau cô.

Trong tầm nhìn của Kanna, chỉ còn lại Iori và Nanami.

"........."

2 người đang đứng bên nhau tạo ra một bầu không khí đặc biệt. Có lẽ vì tháp đồng hồ là điểm thăm quan nổi tiếng, nhưng chí ít thì họ không trông giống hai người bạn cùng lớp. Có thể nói rằng họ là một cặp đôi.

Và Kanna biết rằng đây không phải hiểu lầm.

Vì vậy, 2 người họ trong đôi mắt của Kanna có lẽ là cặp đôi mai đây.

"Anh không ngờ là Kanna sẽ tới."

Sorata gọi cô và đột nhiên ngỏ lời với cô.

"Em chẳng muốn đến đâu, sau khi em tạm biệt các senpai, em sẽ lên thẳng xe mà không cần bất cứ ký do gì, rồi em sẽ đi đến sân bay.....Với không có thứ gì.........Không có ví, em không thể quay về nên giờ em ở đây vậy."

Như thể đang nói trong tuyệt vọng, cô nói nhiều vô kể. Mặc dù cô nhận ra rằng vì lý do nào đó bị bất trị, cô không giỏi trong việc che giấu thứ cảm xúc đó.

Tuy nhiên, Sorata đã không để ý đến sự thay đổi nhè nhẹ trong Kanna. Anh đang bận tâm về việc chăm sóc cho những chú mèo con.

Trong khi giải tỏa, cô cũng chẳng quan tâm gì tới anh ta. Cơ mà, cái cảm giác bồn chồn lần này ẩn giấu sau khuôn mặt vô cảm của cô.

"Chúng ta cũng đi nhé?"

'Yup."

Nananmi tiếp lời anh.

Sau khi Sorata thanh toán phí vào cửa, Kanna cũng đi theo hai người họ.

Ở bên trong là một không gian triển lãm, những tài liệu lich sử của tháp Đồng Hồ và kỷ nguyên khai phá Hokkaido đã được tổ chức và sắp xếp một cách độc đáo.

Sự trầm lặng bao trùm như thể đang đứng trong một thư viện hoặc một bảo tàng nghệ thuật.

Sorata và Nanami đi kề nhau ngay trước Kanna. Lần nào vai họ cũng chạm nhau, sâu trong ngực cô là một sự mơ hồ.

Mỗi khi cô đặt chân lên một tấm sàn cũ, nghe nó kẽo kẹt và nguy hiểm. Thứ âm thanh đó giống với một cái gì đó. Vào cái lúc cô đang nghĩ, Nanami đưa ra một câu trả lời.

"Không hiểu vì sao mà tớ nhớ Sakurasou quá."

Khi cô nói vậy, cô ngẩng mặt lên và Sorata nhìn Nanami với nụ cười dịu dàng.

"Eh? Có gì sao? Tớ đã nói một điều kỳ cục sao?"

"Không, tớ cũng đồng suy nghĩ."

"Gì cơ, vậy cơ à?"

Bầu không khí ngượng ngùng bao phủ xung quanh hai người. Nếu được dùng một màu, nó sẽ là màu hồng.

Ánh mắt của Sorata trong khi liếc, va vào Kanna.

"Gì vậy?"

Kanna nhận ra rằng cô có một gương mặt không đứng đắn.

Kanna mở mồm để tung hỏa mù.

"Nói thế này có ổn không?"

"Coi bộ thà không lắng nghe còn hơn."

"Cuộc trò truyện vừa nãy giống của cặp đôi đang yêu nhau ấy."

"Em đang nói cái gì vậy!"

"Về sau em sẽ viết một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nên nó sẽ giúp ích lắm đây."

Cô không nghĩ nó là điệu bộ cute. Nhưng Kanna không biết phải nói cái gì khác.

Kanna đi qua Sorata và đặt chân lên cầu thang dẫn tới tầng 2, để không nói gì thêm. Cô vội vã đi với một chút thích thú mà không quay đầu lại.

Tầng 2 là một không gian rộng lớn với không bình phong và ngưỡng cửa. Trần nhà cũng cao và có cảm giác phóng khoáng. Misaki, người đã đi trước, dán mắt vào tháp đồng hồ. Còn Iori thì tì người cửa sổ và quan sát khung cảnh bên ngoài với âm thanh 'hohe~', 'hou~', vân vân. Cả khuôn mặt ngu ngốc nữa.

Kanna ngồi xuống trước bộ màn hình để trấn tĩnh. Cảnh phim đang chiếu là một bộ phim tài liệu về quá trình xây dựng tháp đồng hồ.

Sau một hồi, tiếng bước chân dội lại từ phía cầu thang. Có vẻ như Sorata và Nanami đã lên đến nơi.

Trên đường, 2 người tạm chia nhau ra.

Một trong số họ tới bên cạnh Kanna.

Và đó chính là Nanami. Cô ngồi kế bên cô và trầm lặng xem ảnh trong một lúc.

"Cuộc sống ở Sakurasou em thấy nó thế nào?"

Cô hỏi.

"Dễ chịu hơn em tưởng tượng và em có thể mình mình độc chiếm căn phòng."

"Oh, tốt lắm."

Nụ cười của cô, đó thực sự là một nụ cười hạnh phúc.

"Nơi này hơi khác so với lời đồn."

"Sao à?"

"Có những học sinh mặc bộ đồ con gấu tới trường, có người thì vẽ vời khắp sân, có người thì bắn pháo hoa ở lễ hội văn hóa, hoặc có những học sinh âm thầm gửi giáo viên tới bệnh viện hay đại loại thế....Họ đồn vậy đấy."

"Haha."

Nanami cười yếu ớt. Ánh mắt của cô hướng về phía Misaki, người đang nhìn chằm chằm vào vật liệu toàn phần của chiếc đồng hồ.

Người được nhắc trong toàn bộ tin đồn mà Kanna đề cập chính là Misaki. Giờ cô mới biết.

"Hơn nữa, có người hẹn hò với 6 người cùng lúc, một vài học sinh còn định về nhà vào mỗi buổi sáng, và một vài học sinh lúc nào cũng mang trên mình những vết hôn."

"Cái người đó giờ đang học ở Đại Học Osaka với ước mơ trở thành nhà viết kịch bản. Anh ấy đã chia tay với mấy cô đó rồi."

Anh ta cũng được biết đến như người chồng sắp cưới của Misaki. Một vài ngày sau khi dời Sakurasou, Sorata đã kể với cô ấy. Lần đó, chỉ có 'Ha', chẳng nói thêm từ gì cả.

"Shiina-senpai thì quá bất ngờ luôn."

"Mashiro..........Ban đầu chị thực sự rất ngỡ ngàng."

Nanami cười mỉm như thể cô đang nhớ về tháng ngày đầy hoài niệm.

"Cơ mà, chị đoán cậu ấy đã trưởng thành hơn nhiều rồi."

"Thật sao?"

"Ừ, chị nghe từ Kanda-kun, khi cậu ấy lần đầu tiên tới đất nước Nhật Bản, nếu cậu ấy đến cửa hàng tiện lợi, cậu ta sẽ ăn đồ trước khi trả tiền. Trên đường từ trường về nhà, hình như cậu ấy thường hay đi lạc lắm."

"Em không tài nào tưởng tượng được chị ấy là kiểu người đó."

"Còn giờ đây, cậu ấy có thể tự mình thay quần áo........nhưng, vớ thì chỉ đi mỗi một bên."

Nanami cười khổ.

"Shiina-senpai đã thay đổi, là vì Sorata-senpai sao?"

Lúc đó, Sorata đang nói chuyện với Misaki về một thứ gì đó ở phía trước vật liệu toàn phần của đồng hồ. Họ đang nói chuyện quái gì vậy? Mà có vẻ như họ đang trò truyện nghiêm túc về thứ đó.

"Ừm. Kanda-kun chính là nguyên nhân.........."

Mặc dù là cùng một cách diễn đạt, nhưng dường như nó có ý nghĩa gì đó mới mẻ khi Nanami nói. Có phải là vì Nanami biết nhiều điều về Sorata và Mashiro mà Kanna không hay biết ? Kanna biết rất rõ rằng Mashiro cũng đã thú nhận tình cảm với Sorata, và đang chờ đợi câu trả lời đó.

Vì một lý do nào đó, cô cảm thấy có đôi chút thất vọng. Cảm giác như bản thân mình chỉ là người ngoài cuộc.........Mà quả thực, điều đó là chính xác..........

"À, em có thể hỏi chị không?"

"Cái gì nào?"

"Aoyama-senpai có thích Sorata-senpai không?"

"C-cái chuyện đó!"

Một nửa thì ngỡ ngàng, một nửa thì không rõ ràng. Đó cũng là tự nhiên. Điệu bộ của Nananmi không thể thấy ở bất cứ đâu, ngay cả khi nhìn từ người cùng giới, dường như nó vẫn quá cute.

"Em xin lỗi, tha lỗi cho em vì tội thô lỗ."

"Không, không phải thế, chị rất bất ngờ vì em hỏi đột ngột thế, thật sự đấy."

Khi cô dứt lời, không có sự ngạc nhiên hay ngượng ngùng nào trên sắc mặt của Nanami. Thay vào đó, trông cô có vẻ hân hoan với Kanna. Cô nghĩ rằng thật vui khi nói về Sorata, người mà cô ấy thích.

"Nói một điều thôi, anh ấy có dịu dàng không?"

".......dịu dàng, phải không?"

Sorata nói chuyện với Misaki và không thấy rõ nét mặt của anh.

Anh ấy học không hiệu quả ở chuyên ngành tổng thể. Anh ta chẳng có gì nổi trội trong học tập. Anh chẳng có ảnh hưởng gì với hội học sinh. Thân thế của anh ta có đôi phần khác biệt khi sống ở Sakurasou, nhưng nếu bỏ qua những vấn đề trên, anh ta là một học sinh bình thường. Nếu cô nhìn anh từ một điểm nhất định, anh ta là senpai năm 3 của chuyên ngành tổng thể.

Ở lớp năm nhất, tên của anh không được biết đến nếu không dính phải rắc rối xung quanh Sakurasou. Những gì cô chú ý lại là em gái của Sorata - Yuuko, người dường như không có quyền lựa chọn nhưng lại yêu quý người anh trai lớn tuổi của mình.

"Làm thế nào để chị đặt giới hạn khoảng cách giữa mọi người, hay chị nên nói là làm thế nào để tạo dựng một mối quan hệ?"

Cô cảm thấy cô có thể hiểu vấn đề.

Kanna cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù Sorata biết về tình trạng 'ko-quần xì' của Kanna, anh không hề bỏ rơi Kanna. Chẳng có sự thay đổi thái độ đột ngột nào. Giữ bí mật, ở bên Kanna và suy xét mọi thứ rồi nhảy ra ý tưởng. Ngược lại, anh cũng giúp Kanna, người đang rối bời khi không thể viết được cuốn thứ hai.

"Chị nghĩ con người có khả năng tiềm tàng. Trong một vài trường hợp, người ta nghĩ rằng nó sẽ gây khó chịu, và có thể đánh mất nó như chơi."

"Em đồng ý."

"Nhưng, Sorata không bỏ rơi bất cứ ai như thể cậu ấy không biết từ bỏ là gì......Nhưng chị lại không giống cậu ấy..........Chị băn khoăn là liệu mình có làm được không."

Nanami dịu dàng cười.

" Lần đầu chị thú nhận với Kanda-kun rằng mình lặn lội từ Osaka đến đây là vì mục tiêu trở thành seiyuu, chị lo lắng về rất nhiều thứ, nhưng cậu ấy vẫn lắng nghe và mỉm cười, nói rằng chuyện đó tuyệt thật đấy."

"Sorata vui lắm, phải không?"

"Hả?"

"Aoyama-senpai suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Chị hy vọng chị không làm phiền cậu ấy."

Đó là sự khó chịu, và khó chịu khi Nanami mỉm cười tươi tắn. Mặc dù, bầu không khí của một người con gái đang yêu thường ngập tràn sự phóng khoáng, và trông rất đẹp với Kanna.

Cô dường như ghen tị với một Nanami có thể cười tươi như thế.

Những lời nói của Kanna đã rối bời tâm trạng vốn dĩ đã thả mình đi đâu.

"Vậy thì, đi thôi, kế bên chị, không quần xì!"

"C-cái nickname đó, làm ơn thôi ngay đi!"

Đột nhiên Kanna đứng dậy và phản kháng kịch liệt.

"Này, phượt đến Asahikawa một chút và gặp gấu trắng nào! Fuoromi~, Iorin, không quần xì! Gấu gấu, gấu trắng ~"

Dù thế nào thì, Misaki, người được Sorata cho là người ngoài hành tinh, không thể bị giọng nói của Kanna chạm tới.

Truyện Chữ Hay