Từ trường cao trung Suimei, Sorata nhanh chóng quay trở lại Sakurasou.
Khi anh đến nơi thì đã hơn 12 giờ 7 phút rồi.
“Mashiro!”
Sorata hô vang tên của Mashiro, mở cửa ra vào của Sakurasou. Cửa không đóng, anh
cởi giày ngay tắp lự và chạy về phía cầu thang.
Đứng trước cửa phòng, có cảm giác ai đó ở bên trong, đúng vậy, có người nào đó.
“Mashiro phải không?”
Sorata xác nhận nó và mở cửa ra.
Xuất hiện trước mắt anh là căn phòng của anh, nhưng miệng của Sorata thốt lên khi nhìn vào bên trong.
“Hể? à rế?!”
Giọng nói thật hoảng loạn.
Ở trong ta có thể thấy, quần áo, khăn tắm, những cuốn manga, thậm chí là những tập game lộn xộn. Không có chỗ nào để chân, giống như phòng của ai đó.
Giữa căn phòng bừa bộn ấy, có một con quỷ tinh nghịch đang làm rối tung phòng của anh lên.
Đó là Mashiro. Cô ấy mặc một bộ y phục dành cho hẹn hò và cũng chính anh đã chọn loại quần áo này,.
Ở trên sử dụng áo nịt, một sự kết hợp thú vị. Nhưng giờ không phải là lúc để mê man.
“ Này! Em bị làm sao thế hả!?”
Mashiro nhìn vào Sorata.
“Tự dưng phấn khích?”
“Ý anh là nổi xung lên ấy!?”
“………..”
“Ah ~ cái này thì sao, sẽ mất nhiều thời gian để dọn dẹp đống này……”
Dù sao thì, cất bớt tệp game đi hẵng.
“ Sorata sai hết rồi.”
“Điều đó, hơi muộn, xin lỗi. Anh rất xin lỗi, anh đã gây gổ với Akasaka.”
“Đối với Sorata, Ryuunosuke vẫn còn quan trọng hơn.”
“ Sao lại thế?”
“………”
Mashiro không hài lòng, và làm rối tung quần áo anh lên trong sự im lặng.
“Ah! Anh đã xin lỗi rồi mà!”
“Sorata chẳng hiểu chút nào.”
“Anh xin lỗi vì anh đã trễ hẹn.”’
“ Trễ hay không cũng chẳng liên quan gì.”
“ Hử? Vậy là không sao á?”
Bối rối làm sao.
“Sorata không hiểu gì cả.”
“Không, đợi đã, chúng ta nên nói chuyện.”
“Đừng có yêu em nữa.”
“Yêu em,
yêu em nhứt luôn.”
Cái gì thế, cái kiểu “trọc ghẹo” gì vậy.
“Dối trá.”
Mashiro giận dữ nhìn đi chỗ khác.
“Nghiêm túc mà.”
“Nhưng, ngày hôm đó, anh chẳng làm cái gì cả,.”
Mashiro bĩu môi.
“Ngày hôm đó?”
Nghĩa là sao?
“Cái hôm chúng ta đi biển……”
“……..”
Thì làm sao.
“Cái gì! Gượm đã! Em biết mình đang nói gì mà!”
“Dù em đã mặc quần lót dã chiến.”
Mashiro giận tím người.
“Dù trong cuộc hẹn hò cũng vây, em lúc nào cũng mặc nó.”
“R-ra là thế.”
Cuối cùng Sorata cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Hễ khi nào anh trở về sau chuyến đi hẹn hò………..lý do mà Mashiro cứ nhìn anh……..
“Sorata.”
“Gì thế?”
“Người bạn gái này có hợp với anh không?”
“……..”
Có cảm giác như tuần nào cũng hẹn hò, và mối quan hệ tiến triển từ từ.
“Dù ở bên nhau, nhưng em vẫn không hiểu được Sorata.”
Nhưng, không thể như thế được.
“Sorata không muốn chạm vào em sao?”
Sorata yêu cô ấy vô cùng và không muốn làm tổn thương cô ấy….
“Tất nhiên là anh muốn chạm vào em rồi.”
“Thật sao?”
Thi thoảng, cũng đến lúc tiến thêm 1 bước. Và cũng có 1 cách bày tỏ tình yêu của mình. Họ đã trải qua bao nhiêu ngày giống như trước đây,vào lúc họ hẹn hò.
“Lúc nào cũng muốn chạm vào em, lúc nào cũng muốn hôn em, chỉ là anh không biết em nghĩ gì về nó thôi…..”
“……..Em cũng không biết mình phải làm gì với tư cách 1 bạn gái.”
“Gây dựng tình cảm với con gái, đối với anh, đây là lần đầu tiên, nên anh không biết phải làm gì nữa.”
“Sorata cũng vậy ư?”
“Ừ, không giống như giặt quần áo, quét dọn nhà cửa hay nấu nướng cho em, khi cuộc hẹn kết thúc, nếu em chỉ nói “Cái gì cũng được tất’ với anh, anh cũng bó tay không biết phải làm gì.”
‘……..”
“Cho nên, anh sẽ thử bày tỏ tình cảm của mình, Mashiro cũng thực hiện với anh đi.”
“…….”
“Ah, không, cũng không cần phải thử gì đâu.”
Sau khi nói ra điều đó, anh mới nhận ra mình đã nói một điều thiếu sót.
“Không, em sẽ thử.”
“Hả?”
“Chỉ là ‘thử thôi’, anh có thể thử với em.”
Mashiro cười dịu dàng. Tay cô đặt lên trước ngực và nụ cười của cô trong rất hạnh phúc.
Con tim của Sorata bất giác chuyển động.
“Dù có làm hay không, khi nào làm chuyện ấy cũng rất quan trọng đấy, vào cái lúc như thế này thì!”
Mashiro lắng nghe anh nói trong im lặng, và cứ nhìn thẳng vào Sorata
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tiếp tục quyến rũ anh.
“……..”
“………”
Giữa hai người họ là 1 sự tĩnh lặng. Trong đôi mắt anh phản chiếu sự hân hoan.
Quan trọng hóa thời gian làm gì.
Vậy, giờ làm sao đây.
Mashiro nhìn anh, và từ từ khép mí mắt lại.
Sorata đã không còn là Sorata ấu trĩ nữa. Ngay lúc này đây, câu trả lời đã rõ ràng rồi.
Thời khắc đó đã đến.
Sorata đặt tay lên vai Mashiro, Mashiro run kinh khủng. Sorata không ngại gì cả, nhẹ nhàng đẩy Mashiro xuống, và hôn lên môi cô. Theo cách đó, hai người sẽ làm chuyện ấy trên chiếc giường đầy áo lộn.
Mashiro nằm xuống giường và nhìn anh với đôi mắt hơi ươn ướt. Nhịp đập trái tim kêu lên dữ dội.
Mashiro rất xinh đẹp, rất rất xinh đẹp, vẻ bề ngoài của cô ấy đủ để khiến chúng ta xa vào lưới tình.
Vì thế, Sorata muốn ôm Mashiro bằng cả cánh tay, ép thật chặt vào người.
“Mashiro….”
“………..un.”
Mashiro vươn tay ra vào quấn lấy cổ anh.
Hai người hôn một lần nữa. Khi ấy, có một âm thanh vọng từ bên dưới lên.
“!?”
Toàn thân 2 người họ run lẩy bẩy.
Có ai đó về nhà.
Tiếng bước chân ngày càng tiến đến gần căn phòng.
“Này, nghe tôi này Sorata!”
Rita đứng trước cửa phòng, trong khi đó, Mashiro và Sorata vẫn ôm lấy nhau.
“Xem ra hai cậu đang vui vẻ với nhau, tôi chạy trước nha.”
“ Ah ~ Chờ đã! Không cần phải chạy đi đâu!”
Sorata ngay lập tức nhảy bật khỏi giường, Mashiro cũng đứng dậy.
Sau một hồi, Ryuunosuke cũng tới đây.
Biểu cảm của anh trông rất phơn phớn, có vẻ như anh ấy đã trof chuyện với Maya và Takumi.
“E-eh, các cậu làm ăn ra sao rồi?”
Dù sao thì, Sorata buộc phải gợi mở chủ đề với Rita và Ryuunosuke. “Các cậu làm ăn ra sao rồi?” có nghĩa là lời thổ lộ tâm tình của Rita.
“Sorata, nghe tôi này!”
Rita bước vào phòng với vẻ giận dữ.
“Ryuunosuke á, cậu ấy bảo “tôi ghét phụ nữ” và đã từ chối tôi! Thấy tin được không?”
“Vây cơ à?”
Sorata sau đó hỏi anh.
Ryuunosuke gật đầy như bình thường.
“Thường thì nếu cô bày tỏ cảm xúc như thế, chẳng phải là không ỔN sao?”
Tuy nhiên, Rita không chấp nhận điều này.
“Ah, được thôi……..”
Lúc đó, bầu không khí giữa Rita và Ryuunosuke đang tiến triển rất tốt. Thậm chí Sorata còn nghĩ họ sẽ tiếp tục như vậy cơ…..
“Tôi sẽ không thu mình trong tình huống này. Trong trái tim, tôi luôn bình tĩnh và suy nghĩ quyết định đúng đắn.”
“Nhân tiện, có phải cái cô bôi chát phấn son ấy là Ikejiri Maya không, cái chân thương tâm lý về người con gái của cậu sẽ được chữa khỏi chứ?”
“Cô ấy không liên quan gì đến việc tôi ghét phụ nữ cả.”
Sau khi nói thế, Ryuunosuke nói muốn viết chương trình, nên đã trở về phòng 102. Ban đầu nghĩ Maya chính là lý do, nhưng dường như không phải như thế….
Rita cũng cuống cuống đi theo anh.
“Chờ em đã,Ryuunosuke!”
Tuy nhiên, ngay lập tức, cô nắm lấy cánh cửa phòng của Sorata.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, xin hãy cứ tiếp tục đi.”
Rồi, đóng cửa lại.
“………”
“………..”
Hai người rơi vào im lặng, Mashiro sau đó dọn dẹp mớ hỗn độn trong căn phòng.
“Này, Mashiro?”
“Gì thế?”
“Muốn tiếp tục chứ?”
“Không nên.”
“Thế à….”
Chìa khóa trong trái tim anh đã được kích hoạt. Giả sử mà tự nhiên dừng, thì khó chịu biết làm sao. Giống như lưỡng lự không biết có muốn chết hay không.
“Hôm nay thì không được phép.”
Mashiro ngượng ngùng đảo mắt.
“Tại sao?”
“Chúng ta cần ‘thời gian’.”
“Haizzz.”
Sorata thất vọng thở dài.
“Sorata là đồ biến thái.”
“Người đã làm anh như thế, chính là Mashiro chứ ai!”
Mashiro vui vẻ nhìn Sorata, người vừa thật lòng nói, chỉ có riêng ngày hôm nay là không nên trôi qua thôi.
“Đủ rồi, Mashiro, ra ngoài hẹn hò nào.”
Nếu vậy, họ có thể bắt đầu lại từ đầu để tạo ra bầu không khí giống như thế này một lần nữa.
Sorata đã quyết định bằng cả trái tim. Hôm nay dù trễ hẹn, Sorata và Mashiro đã cùng nhau đi hẹn hò.
Một vài ngày sau, có một buổi thu âm tại cuộc gặp mặt ở Sakurasou.
------ Xem ra chị cần phải làm cơm đậu đỏ rồi. – Mitaka Misaki.