Edit: Yuhime
---------------------
PHẦN 2
Thức dậy sớm, cảm thấy thật khỏe khoắn.
Sorata mở mắt, nhận ra mình đã ngủ đủ giấc, điều đầu tiên mà anh thấy khi thức dậy là ánh sáng chiếu qua vết nứt cửa sổ.
Cơ thể anh không cảm thấy lo lắng, hoang mang hay hối hận, thậm chí anh còn cảm thấy mình tràn đầy năng lượng.
“Iori, sáng rồi đấy.”
“Em sẽ dậy nếu anh hôn em~~”
Iori vẫn còn mê sảng.
“Được thôi, cứ ngủ như vậy mãi mãi luôn nhé.”
Sorata mặc kệ Iori.
Ryuunosuke đang nằm trên chiếc giường bên cạnh Sorata.
“Akasaka, đã sáng rồi.”
“Kanda khiến tôi không ngủ đủ 8 tiếng.”
Anh ta nhấc mình dậy với khuôn mặt vẫn còn muốn dính chặt vào gối. Tỷ lệ thuận với cơ thể và mái tóc dài, bóng của anh ta sẽ khiến người khác hiểu lầm anh là con gái.
“Vậy ngủ tiếp đi.”
Sorata đi xuống từ phòng mình, anh đi ăn sáng sau khi đã đánh răng và rửa mặt xong.
Đi đến tầng 2 của khách sạn, bước vào phòng ăn. Các học sinh Suiko đang thưởng thức bữa sáng ở đây.
Chỉ cần một lần thử súp miso, bạn sẽ nhận ra rằng súp được nấu với hải sản sẽ rất ngon. Nếu bây giờ có thể thư thả hơn, có lẽ hương vị sẽ ngon hơn nữa. Nhưng mà vậy cũng được rồi.
Sau khi đặt cái đĩa và những vật khác vào đúng vị trí, Sorata rời phòng ăn và tận hưởng khoảnh khắc ngắm nhìn học sinh của Suiko ăn sáng.
Khi trở về phòng và thay quần áo, sẽ là lúc dọn dẹp sau chuyến đi 4 ngày 3 đêm.
Nhìn lên đồng hồ. 9 giờ 40. Bây giờ nó đã là 41.
Rời đi khi mà Ryuunosuke và Iori vẫn còn đang ngủ. Sorata bước ra khỏi phòng.
Trong sảnh của khách sạn, có rất nhiều học sinh Suiko đang tập trung.
“Trễ quá!”- lời của một học sinh nữ đang “giáo huấn” một học sinh nam. Nhưng ngay lập tức mỉm cười, sau đó cả 2 người đi cùng với nhau. Một phản ứng ngọt ngào, giống như là một cặp đôi vừa có được mối quan hệ mới trong chuyến đi.
Bước chậm hơn so với hai người họ, Sorata đi tới cửa tự động.
Không khí trong lành của trưa nay thật thoải mái.
Khi bước tới vị trí mà anh muốn tới, cảm giác như có gì đó không đúng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng cho đến khi anh cảm thấy bối rối. Sorata thậm chí còn bắt đầu quên đi cách đi bộ bình thường, không thoải mái chút nào.
Mặc dù vậy, các bước đi của Sorata vẫn không dừng lại. Hoàn toàn quyết định rằng sẽ không dừng lại.
Đây là sự chân thành mà Sorata đã rất cố gắng để có được. Ngay cả khi quá muộn, hoặc quá lâu, nhưng anh phải mạnh mẽ hết sức để có thể trả lời. Ít nhất thì đây là điều mà Sorata muốn làm.
Đã 10 phút trôi qua kể từ khi anh rời khách sạn.
Sorata đã đến nơi hẹn ngày hôm qua.
Nơi anh đến thăm là ga Hakodate.
Nhà ga này nhìn rất rộng , ở một góc cạnh biển chỉ dẫn, Nanami đang đợi, đầu hơi cúi xuống.
Lúc Sorata đến gần, có vẻ Nanami đã cảm nhận được âm thanh của tiếng bước chân, sau khi lắc nhẹ đuôi tóc, cô ngẩng mặt lên.
Biểu hiện đầu tiên của cô ấy là rất sốc.
Sau khi hiểu ra điều gì đó, mắt của cô đã đẫm nước.
Khi nhìn vào Sorata, biểu cảm của cô trở nên tối sầm lại.
Giữ khoảng cách khoảng 2 mét, Sorata dừng bước.
“Vậy à? Nếu như thế…”
Nanami nở một nụ cười trông vô cùng nhẹ nhõm.
Sorata ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, trong lòng anh bắt đầu nghi ngờ, nhưng anh không thể thay đổi quan điểm của mình tại thời điểm như thế này. Sorata vẫn chưa nói được bất cứ điều gì cả.
“Tớ nghĩ…”
Sorata tạo ra một âm điệu giống như là bị ép buộc vậy.
“Tớ nghĩ, tớ nghĩ, đi đến đây chỉ để thỏa mãn bản thân của tớ."
“……….”
Nanami mím chặt môi và tiếp tục nhìn vào Sorata.
“Tớ cũng biết rằng điều đó chỉ khiến Aoyama trở nên đau đớn hơn thôi.”
“……….”
“Thậm chí tớ hiểu nhưng tớ vẫn cảm thấy như vậy.”
“Tại sao?”
“Những cảm xúc mà Aoyama muốn truyền đạt đến tớ, tớ muốn nhận nó một cách nghiêm túc.”
“……….”
"'Xin lỗi' sẽ chẳng thể nói lên điều gì. Nếu cậu nghĩ đến đây là vô cùng khó chịu, hoặc cậu không muốn đến đây, thì tớ đến. Nhưng về cơ bản, có lẽ đây chỉ là một hành động ích kỷ của tớ."
Có những cảm xúc vẫn chưa
hoàn thiện, dù là vậy, bao gồm tất cả điều này, Sorata muốn truyền đạt tất cả đến Nanami. Mặc dù vẫn thật tồi tệ, thật xấu hổ, vì đây là Sorata của hiện tại, nhưng Sorata vẫn muốn Nanami nhìn thấy anh ngay lúc này.
Nanami đã gắng sức làm mọi thứ, truyền đạt những cảm xúc của cô, Sorata nghĩ rằng cô hồi đáp thật lòng như vậy là đã quá đủ rồi.
“Tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn chưa biết phải làm gì, nhưng bây giờ tớ chắc chắn điều tốt nhất là thế này. Mặc dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng đây là điều duy nhất mà tớ tin vào.”
“………..”
“Tớ…tớ sẽ làm tổn thương Aoyama. Để chắc chắn rằng sẽ làm Aoyama tổn thương nên tớ đi đến đây.”
Một áp lực nặng nề đè nặng lên trái tim anh.
“Tớ,tớ…”
“Hmm…”
“Tớ thực sự thích Shiina.”
“……….”
“Yêu Shiina hơn bất cứ điều gì khác.”
Sorata cảm thấy đau khổ. Những lời nói của anh làm tổn thương Aoyama nhưng anh cũng đau đớn khi nhìn cô ấy bị tổn thương như thế, tuy nhiên, Sorata không cho phép bản thân biểu hiện sự đau khổ trên khuôn mặt mình, bởi vì anh biết rằng người mà buồn bã, muốn phát bệnh hay đau khổ là Nanami chứ không phải anh.
“Kanda-kun…”
Nanami cắn môi.
“Sao vậy?”
“Nói một lần nữa đi.”
“….Tớ thích Shiina hơn bất cứ ai.”
Sorata lặp lại từng từ một.
“Một lần nữa.”
Nanami yêu cầu như vậy, sau đó Sorata hít vào một hơi thật sâu.
“Tớ thật sự rất thích Shiina!”
Đứng trước sân ga Hakodate, những cảm xúc của Sorata như vỡ òa, lan tỏa xung quanh bầu trời thật tươi sáng kia.
Dưới bầu trời ấy, nước mắt chực chờ chỉ muốn tuôn ra từ mắt của Nanami bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cô không rơi bất cứ một giọt lệ nào. Nanami gồng mình lên, và mỉm cười.
“Cậu nói điều này sai người rồi.”
“…Xin lỗi”
Đây là điều duy nhất mà Sorata có thể trả lời.
“Ah~~”
“……….”
“Từ chối.”
Giọng khàn khàn của Nanami hướng lên trời.
“Sáng nay, Misaki-senpai đã đến phòng tớ.”
“……….”
“Nói với tớ kết quả của buổi thử giọng”
“Vậy kết quả thế nào?”
Thậm chí không cần hỏi thì anh cũng biết câu trả lời rồi.
“Chị ấy nói rằng tớ đã đỗ rồi. Tớ sẽ rời đi.”
Nước mắt của cô vẫn rưng rưng trên mắt, Nanami mỉm cười.
“Chúc mừng, Aoyama.”
“Hm, cảm ơn Kanda-kun.”
“Đây là vì Aoyama đã rất cố gắng, tớ chẳng làm gì cả.”
Từ sâu trong trái tim Sorata cảm thấy như vậy. Đây là kết quả mà Nanami đã đấu tranh để giành được, phần mà Sorata hỗ trợ chưa đến 1%.
“Không, thậm chí tớ rất vui khi nghe cậu nói như thế, nhưng không. Dĩ nhiên tớ rất biết ơn rằng cậu đã cùng tớ tập luyện cho buổi thử giọng…nhưng, không chỉ thế…”
“……….”
“Tớ…”
“………”
“Tớ-tớ…………”
“………..”
“Bởi vì tớ thích Kanda-kun, nên tớ có thể tiếp tục cho đến tận bây giờ.”
Nanami nở một nụ cười dịu dàng. Sorata cắn chặt môi, bởi vì nếu không làm như thế thì cảm xúc của anh sẽ bùng nổ mất.
“Vậy nên, cho đến lúc này, cảm ơn cậu.”
“…Aoyama”
“Cảm ơn đã tiếp thêm tinh thần cho tớ.”
“……”
“Tuy nhiên, có vẻ tương lai tớ sẽ phải cố gắng một mình rồi."
Nanami cố gắng cười nhưng thất bại.
Trong khoảnh khắc cô cúi đầu mình, trở lại con người khi trước. Bởi lẽ nếu không như thế thì nước mắt cứ thế mà tuôn trào ra.
“Mashiro đang đợi cậu đấy."
Nanami nói với giọng rất nhỏ.
“Um…”
“Vậy nên nhanh chóng rời đi đi.”
Giọng cô trở nên run rẩy, Nanami vô vọng gồng lưng lại.
“……….”
“Làm ơn…đi đi!”
“Aoyama”
“ Nếu không thì tớ không khóc được đâu.”
Nói xong, Nanami mỉm cười.
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đi.”
Sau khi Sorata nói rằng anh sẽ ngay lập tức rời xa Nanami.
Một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể anh.
Nặng nề. Cả hai chân và cơ thể anh nặng trĩu.
Dù là vậy, Sorata vẫn bước đi chậm rãi.
Lúc này, một giọng nói cất lên từ phía sau.
“Chạy ngay đi!”
Một tiếng hét rõ ràng.
Khiến cơ thể Sorata cảm thấy như bị sét đánh.
“Chạy đi! Kanda Sorata!”
Thậm chí hét lên, lời nói của cô ấy vẫn rất trong trẻo.
Đó là chất giọng của Nanami mà Sorata rất thích. Giọng nói dõng dạc của cô ấy.
Sorata bước đi trên mặt đất một cách vững chãi và bắt đầu chạy.
Không quay đầu lại, chỉ cần hướng về phía trước…
Anh không cần quan tâm đến bất cứ ai khác, anh chạy trong tuyệt vọng hướng đến núi Hakodate trước mắt anh.
Mashiro đang chờ.
Vượt qua những học sinh Suiko đang đến Isahaya, tất cả bọn họ đều nhìn vào Sorata, người đang chạy một cách tuyệt vọng. Sorata không quan tâm và tiếp tục chạy.
Chạy qua phía trước khách sạn và anh tình cờ gặp Misaki, Iori và Kanna, tất cả đều bước ra từ khách sạn. Thậm chí họ nói thứ gì đó với Sorata nhưng anh không trả lời.
Toàn tâm quyết định sẽ không trở lại, và tiếp thục chạy thẳng về hướng của Mashiro.
Khi anh bắt đầu khóc, cảm xúc của anh như tiêu biến.
Dù sau đi nữa, anh muốn gặp cô. Muốn gặp cô rất nhiều, ngay lúc này anh chỉ muốn sớm được gặp cô.
Bởi vì anh yêu cô.
Yêu cô hơn bất cứ ai khác.
Không cần quan tâm đến việc không thể chấp nhận thất bại, hoặc nản lòng trước những rắc rối mà người khác gây ra, chính những thứ đó đã làm Sorata trưởng thành hơn, cố gắng cho những giấc mơ của mình, dù cho tài năng của cô có vô tình làm mất lòng Sorata đi chăng nữa….
Rất nhiều thứ của cô mà Sorata rất thích.
Nhưng cũng có thứ mà Sorata không thích ở cô.
Vì thế nên Sorata thích Mashiro.
Dù sao, tất cả mọi thứ...
Cảm xúc khi nghĩ về Mashiro lấp đầy trong lồng ngực anh.
Không còn bị lo lắng làm gián đoạn nữa.
Không biết liệu anh có xứng đáng với Mashiro không.
Không cần chú ý tới vấn đề hợp hay không hợp nữa.
Cũng không liên quan đến giấc mơ của Sorata, ngay cả khi anh mới bắt đầu.
Bởi vì nó là như vậy, có lẽ sẽ có những lúc anh ấy bị hủy hoại bởi tài năng của Mashiro? Hoặc có lẽ sẽ có lúc anh ghét Mashiro, người tiếp tục phấn đấu vì giấc mơ của mình.
Mặc dù vậy, điều đó không còn quan trọng. Điều cốt lõi là tương lai có thể chấp nhận cảm xúc này, một cách từ từ.
Tiếp tục đuổi theo hình bóng của Mashiro, cho đến một ngày anh có thể đứng bên cạnh cô ấy, dù cho mỗi ngày chỉ có một chút, điều quan trọng là không ngừng hướng về phía trước.
Bởi vì cho dù vô dụng, xấu xí và xấu hổ thế nào, điều quan trọng là cứ bước đi trên đôi chân của mình, cơ thể của anh chắc chắn sẽ tiếp bước...
Trái tim anh nghĩ như thế, chỉ cần bên cạnh Mashiro, những lúc như thế này, Sorata sẽ sử dụng chúng để trở thành một cặp với Mashiro.
Tất nhiên sẽ có lúc họ bất hòa vì không hiểu được nhau và làm tổn thương lẫn nhau, nhưng tất cả những điều đó, họ sẽ vượt qua cùng nhau thôi.
Cùng với Mashiro.
Buồn bã, vui vẻ, hay giận giữ ....không có cái nào là không có giá trị cả. Trong tất cả điều này, ngay bây giờ, có khi anh còn thích
Mashiro nhiều hơn.
Vì vậy, anh muốn gặp Mashiro.
Không cần biết rằng anh ấy sẽ gặp điều gì trong tương lai, sẽ không có vấn đề gì miễn là họ nhớ được những cảm xúc này.
Tiếp tục cùng với Mashiro.
Muốn nói với cô ấy. Muốn nói với cô sau khi gặp mặt cô.
Sau khi Sorata tiến gần tới trạm dừng cáp treo, bước chân anh trở nên rất nặng nề.
Vách đá dài.
Càng đi lên, cảm giác càng khó khăn hơn, so với quyết tâm khi nãy, tốc độ bây giờ thậm chí đã chậm đi.
"Chết tiệt!"
Bằng nhận thức của mình, Sorata tiếp tục tiến bước về phía trước mặc dù chân anh không còn nghe lời anh chút nào nữa.
Sau khi đến điểm dừng, mua vé, lên cáp treo sắp sửa đi.
Sorata nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín một cách thiếu kiên nhẫn.
Mặc dù cáp treo đã bắt đầu chạy chầm chậm, nhưng trong không gian đóng kín này, không hiểu sao Sorata cảm thấy tuyệt vọng.
Giống như anh đang bị nhốt trong chuồng thú và đi vòng vòng trong cáp treo.
Sau khi lên được đỉnh, Sorata lập tức chạy ra ngoài.
Bị mắng bởi những người anh lớn hơn đang ở trên cáp treo.
"Xin lỗi! Em đang vội!"
Nhưng, sau khi nói thì Sorata rời đi.
Ở nơi ngày hôm qua. Bên cạnh cáp treo…
Sau khi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 25.
Chạy đi qua nơi đỗ xe, chạy ngay đến nơi mà Mashiro đang chờ.
Giống như cái quạt mà công tắc bị tắt, bước chân của Sorata chậm dần. Sau đó anh dừng lại ở giữa một khoảng rộng.
“Đừng…”
Nhìn quanh quất, không thấy hình bóng của Mashiro đâu, thậm chí một bóng người cũng không có.
Sorata lấy điện thoại anh ra và gọi cho cô.
“………..”
Không nghe thấy gì từ điện thoại...... Sorata một lần nữa chạy đi. Quay trở lại trạm dừng cáp treo.
Sau khi bị anh hướng dẫn viên quở trách, Sorata ngay lập tức hỏi: "Xin lỗi! Có một học sinh cấp ba nào trên cáp treo không ạ? Một cô gái da trắng như tiên ấy ạ!"
"Hả? Ồ, ý cậu là cô gái vừa lên cáp treo?"
Tiền bối hướng dẫn bối rối, nhưng anh vẫn chỉ về chiếc cáp treo phía xa.
Hành khách chỉ có 4, 5 người. Sorata dễ dàng tìm thấy nó.
Người đứng sau Sorata, không nghi ngờ gì nữa, không còn nghi ngờ nào nữa, là Mashiro, không thể sai được.
"Mashiro!"
Sorata hét lên với cô ấy.
"Đợi tí!"
Nhưng nó đã bị chặn lại ngay lập tức bởi nhân viên đang làm việc.
"Mashiro!"
Cáp treo xuống núi một cách trơn tru, và ngay lập tức đến điểm dừng dưới chân núi.
Sorata muốn đuổi theo cô ngay lúc này
Nhưng được báo là phải chờ thêm 10 phút nữa.
Trong khi chờ đợi, Sorata liên tục gọi Mashiro.
Nhưng, anh vẫn tiếp tục gọi.
10 phút dài vô tận cuối cùng cũng kết thúc.
Sorata ngay lập tức lên cáp treo và đến điểm dừng dưới chân núi.
Sau khi hỏi nhân viên bán vé nơi Mashiro đã đi...
Sorata bắt đầu chạy.
Xung quanh đây hầu như đều có các vách đá gập ghềnh,
không thể chạy trơn tru, cậu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Sau khi chạy được khoảng 3 phút, cảnh tượng bắt đầu trở nên hơi đáng sợ một chút.
Đây là một đường phố mang đầy phong cách đồng quê, nó hơi giống với Yokohama.
Trước mắt cậu có rất nhiều nhà thờ.
Giờ thì đi đến nhà thờ.
Lúc này, Sorata nghe thấy cuộc trò chuyện của những học sinh khác, người đang trong chuyến đi.........
"Hừm, Cậu thấy rằng cô ấy rất xinh không?"
"Liệu bạn trai cổ có ở đây không?"
"Muốn thử tiếp cận không?"
"Quên cmn đi, cô ấy chắc chắn có bạn trai rồi."
"Đúng vậy ~ ~ chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến chúng ta đâu."
Sorata, người ban đầu vẫn muốn chạy giờ đã dừng lại.
Nhóm học sinh nam quay lưng lại với Sorata, bắt đầu đi về phía ga Hakodate, bắt đầu thảo luận về chủ đề của trò chơi nào đó.
Sorata nín thở, và nhìn vào tòa nhà bên cạnh của anh ấy.
Một nhà thờ cổ.
Bên cạnh cánh cửa vẫn còn một vài bông hoa anh đào.
Bức tranh trong cuốn sách tranh của Mashiro hôm qua đột nhiên hiện ra trong đầu.
Có một bức tranh với 2 người đứng trước nhà thờ.
"Làm ơn!"
Sorata chỉ có thể cầu nguyện, và bước vào nhà thờ.
Một tiếng uỵch xuất hiện trong tim anh.
Dù cơ thể anh vẫn đang tiếp nhận oxy, nhưng tim anh tiếp tục đập một cách đầy mãnh liệt.
Tháo giày ở gần lối vào.
Cánh cửa gỗ được trang trí với tay nắm cửa bằng vàng.
Sorata từ từ mở ra, đặt chân lên sàn nhà làm bằng gỗ.
Trần nhà trông khá cao, và mùi xưa cũ này quanh quẩn nơi mũi anh. Và lời âm vực tuyệt vời này đã khiến Sorata có thể đứng lên thẳng người.
Hai hàng ghế dài, được sắp xếp gọn gàng.
Với sự thích thú, Sorata đứng ở giữa sàn và nhìn vào bóng của một cô gái.
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu vào từ khe cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ nhà thờ này, Mashiro đang thầm lặng cầu nguyện. Cô ấy cầu nguyện điều gì nhỉ? Ngay cả muốn nhận giải về series đầu tiên của mình, cô ấy cũng không bao giờ cầu nguyện với Chúa ......
Hình bóng cô tạo nên một cảm giác huyền bí, giống như là cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
“Mashiro!”
Khi gọi cô ấy, Sorata tiếp bước về phía trước, muốn nắm lấy tay cô trước khi cô biến mất, muốn ôm lấy cô bằng cả hai tay của anh.
Vai của Mashiro run rất nhiều, khi mà cơ thể cô quay vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra và không thể thể hiện một cảm xúc bình thường.
“Sorata….”
Sorata không thể đứng yên nữa và chạy thật nhanh lại với cô.
“Tớ thích Mashiro.”
Khi vừa nói xong, anh chạy đi ngay.
“Sorata.”
Mashiro cũng chạy. Thậm chí rằng chân cô sẽ gãy thì cô vẫn tiếp tục chạy. Cô chạy về phía Sorata, duỗi tay ra về phía Sorata.
Tập trung và chạy đến hình bóng đó…
“Sorata!”
Sau đó cuối cùng cùng cảm nhận được vòng tay của Sorata.
Thậm chí Sorata định sẽ ôm cô ấy nhưng bởi vì đầu gối anh đã không còn khỏe nữa nên cả hai quỵ xuống giữa thánh đường.
Tay của Mashiro run rẩy ôm chặt lấy đầu Sorata nhưng Sorata không dám hó hé gì. Bởi vì toàn bộ cơ thể của Mashiro tiếp tục run rẩy.
Sorata đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy lưng của cô ấy, cơ thể nhỏ nhắn của cô dường như sẽ vỡ tan nếu anh ôm quá chặt. Dù vậy, cảm xúc của Mashiro khi được ôm vẫn chiến thắng tất cả. Sorata không muốn Mashiro đi đâu nữa và chỉ muốn tiếp tục ôm cô thôi.
“Anh yêu Mashiro.”
Mashiro nghe thấy điều đó.
“Um”
Mashiro gật đầu, cọ trán mình vào vai của Sorata.
“Anh thích Mashiro nhất”
“Um.”
Giọng cô không còn rõ ràng nữa.
“Xin lỗi, đã để em chờ đợi lâu rồi”
“Không sao đâu.”
Dù vậy, vẫn cảm thấy đôi chút sợ hãi.
“Thật sự xin lỗi.”
“Điều quan trọng nhất là anh đã đến”
Mashiro òa khóc.
“Xin lỗi”
Để cô ấy chờ đến tận hôm nay, bắt cô ấy chợ đợi quá lâu, khiến cố ấy khóc--- Sorata ghi nhớ mọi thứ trong tim mình.
“Điều quan trọng là Sorata.”
“Anh yêu Mashiro”
Giá như còn từ nào trên đời có thể truyền đạt được con tim của anh.
“Um…”
Tuy nhiên. Sorata không biết điều đó.
“Anh thật sự rất thích em”
Cổ họng của Sorata run lên.
“Um…”
Một lúc sau, cả hai người không ai nói gì, chỉ giữ chặt lấy nhau và đảm bao truyền cho nhau nhịp đập trái tim. Mong muốn rằng cứ tiếp tục thế này mãi.
“Này, Sorata.”
Một lúc sau, Mashiro ngẩng đầu lên.
“Hn?”
“……….”
Nhưng cô ấy không nói gì cả.
Và nhìn lên trần của thánh đường.
Tay của Sorata tiếp tục mơ trớn trên má của Mashiro, cố gắng gạt đi nước mắt của cô.
“Sau này anh sẽ giống Mashiro cho coi.”
“Em cũng vậy, Sorata”
Sau khi cả hai trao nhau lời hứa, môi của họ chạm nhau, phớt lờ đi tất cả mọi thứ và họ hôn nhau.