Những cô gái cưng ở ký túc xá Sakura

chương 3: p3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi rời con kênh thì cả hai đi đến quận Kitano.

Dựa vào những thông tin có được từ quyển hướng dẫn du lịch thì có vẻ như là ở Hokkaido có một trung tâm trao đổi hàng hóa, một ngân hàng theo phong cách phương Tây được xây dựng vào thời Meiji và Showa.

Đường phố nơi mà Sorata đi trông vô cùng độc đáo.

Mashiro cố gắng giữ khoảng cách với Sorata, đôi lúc Sorata dừng lại để đợi cô nhưng ai ai cũng thấy rằng Mashiro cố tình tụt lại phía sau.

Mỗi khi mà Sorata dừng bước lại thì Mashiro cũng dừng bước theo và nhìn chằm chằm vào phần eo của cậu ta, rồi nói như không nói.

“…………..”

“Shiina, Cậu muốn nói gì?”

“……Tay”

“Hn?”

“Tớ muốn được nắm tay”

“…………..”

Tâm trí của Sorata tiếp tục hình dung cái cảnh tượng ấy trong đầu nhưng nó lại nói rằng cậu không thể thuận theo cô được.

“Nghĩa là tay tớ sẽ nắm lấy tay cậu đúng chứ?”

“Đúng vậy”

“Chờ đã, việc này không tốt chút nào, đúng không?”

“Tại sao?”

Học sinh Suiko đến tham quan những nơi hút khách đều khá hạn chế, trước đó cũng có vài học sinh đứng trước ở nhà ga Otaru, ở trước con kênh cũng có vài người, rồi thậm chí trước đó họ đã đi qua 2-3 nhóm học sinh tham quan ở địa bàn Kitano. Nếu bị cuốn vào trường hợp “tay trong tay” như thế, chuyện gì sẽ xảy ra? Câu trả lời sẽ có ngay thôi, chắc chắc là những tin đồn về họ được bàn tán và lan rộng ra với tốc độ ánh sáng.

“Tại sao?”

Mashiro hỏi lại lần nữa.

“…………..”

Có vẻ trong đầu Sorata đã cho ra lý do để từ chối việc này, nhưng cậu nghĩ rằng thôi quả này hẹo rồi…

Cảm thấy hơi khó xử đối với yêu cầu của Mashiro, bởi vì lý do của cậu không phải là sợ bị ai đó nhìn thấy.

Hoàn toàn không cần lôi kéo một ai khác vào, chỉ cần 2 người, cụ thể là Mashiro và Sorata.

Nếu giờ mà không trả lời được lời thổ lộ tâm tình của Mashiro

…làm cách nào để Sorata có thể nắm tay Mashiro một cách bình thường?

Đó là lý do thật sự của cậu.

“Vấn đề là không được!”

“Sorata đúng là ngốc”

Mashiro trả lời lí nhí, nghe có vẻ rất buồn bã.

“Sh-Shiina, nhìn kìa, ở kia có cái cửa hàng trông thú vị lắm”

Sorata cố gắng thay đổi bầu không khí và chỉ vào một căn nhà gỗ cổ kính ở phía trước. Đó là một cửa hàng bán đồ thủy tinh mà chúng ta thường thấy ở Otaru.

Không cần chờ Mashiro, Sorata đi thẳng đến cửa hàng ấy.

Buộc lòng Mashiro phải đi theo sau cậu ta.

Bên trong cửa hàng khá chật nhưng được cái là rất ngăn nắp, những sản phẩm từ thủy tinh được đặt ở khắp nơi để chào mời khách hàng.

Nào là cốc thủy tinh, ly uống bia bằng thủy tinh cũng như là bình uống nước, và cũng có những chiếc cốc được trang trí bằng những hình vẽ động vật đầy sức dễ thương.

Đỏ, vàng, cam, lục, lam, tím và màu nào nhìn cũng sáng cả, kết hợp với ánh đèn khiến các sản phẩm ấy trông rất rực sáng và rạng rỡ.

“Tuyệt Mỹ.”

Mashiro cầm lên một chiếc cốc nước thủy tinh màu lam, gần như trong suốt như ly thủy tinh thông thường, và chói sáng trong mắt cô.

Có vẻ thích thú.

Sorata cuối cùng cũng được giải vây.

“Có phải hai bạn đang trong chuyến đi dã ngoại không?”

Một câu hỏi rất tử tế từ một nữ nhân viên bán hàng, nhìn qua thì cô ấy tầm 25~30 tuổi.

“Dạ, vâng”

“Nằm sâu bên trong là không gian chế tác đồ thủy tinh của cửa hàng các bạn có muốn cùng nhau tạo nên những kỉ niệm không?”

Nhìn cách cô ấy cười thì chắc cô đang nghĩ rằng Sorata và Mashiro là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau trong chuyến dã ngoại.

“Có nghĩa là thử thổi thủy tinh bằng ống thổi đã qua hơ nóng?”

“Đúng rồi, thổi bằng que nóng.”

Cậu ta không biết đã bao nhiêu lần thấy việc thổi thủy tinh trên TV rồi, sử dụng một thùng chứa chịu nhiệt để nung nóng thủy tinh, sau khi khuấy người ta dùng 1 cái ống như ống hút rơm, vừa thổi vừa tạo hình cho thủy tinh. Mặc dù việc này chỉ là thử thôi nhưng liệu rằng cả hai sẽ làm ăn ra sao? Hơn thế nữa, thổi thủy tinh trông rất nóng.

“Sorata”

Mỗi khi Mashiro gọi cậu trong những lúc thế này, một cảm giác không lành chạy qua đầu Sorata.

“Sao nào?”

“Tớ muốn thử nó”

“Chờ, chờ đã, chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó nóng!”

“Nếu như các bạn e ngại thì cũng có vài vật liệu không cần tiếp xúc với lửa”

Cô nhân viên tốt bụng giải thích.

Ở bên cạnh, chị ta lấy ra một chiếc ly ở bên trong cái tủ, nó trong suốt và thấu kính, phần trên của nó được chạm khắc hình một chú gấu đang gặm một con cái hồi trong miệng.

“Phần thô này được làm bằng phương pháp thổi cát, hay còn gọi là phun cát lên, các bạn có thể tự mình chạm khắc bức họa của mình lên chiếc ly này”

Mashiro trông rất thích thú với chiếc ly thủy tinh.

“Cậu muốn thử nó không?”

“Muốn”

Mashiro trả lời ngay lập tức.

Như lời giải thích của nữ nhân viên, văn phòng của cô nằm cạnh cửa hàng.

Người có trách nhiệm giảng giải mọi thứ là một người đàn ông, chính xác là ông chú khoảng 30 tuổi…không, nên gọi là ông anh thì đúng hơn. Dù sao đi nữa, phải nghe giải thích trước hẵng, Sorata và Mashiro ngồi trước bàn làm việc và bắt đầu hí hoáy vẽ trên giấy.

Tiếp theo là cắt, và tạo hình.

Mashiro nhẹ nhàng di chuyển bút chì của mình trên giấy.

Sorata vẽ một đường thẳng nhưng lại xóa đi rồi vẽ lại, rồi lại xóa.

Sau khoảng 10 phút “học nghề” với “ông anh”, người phụ trách phần giải thích,

bắt đầu trò chuyện.

“Bạn gái cậu trông vui nhỉ?”

“Hả? À không, cô ấy không phải bạn gái em”

“À, vậy à?”

Mặc dù cậu ta thực sự không hiểu người đàn ông kia đang nghĩ gì, anh ta trông có vẻ gì đó thất vọng não nề.

“Tôi yêu Sorata”

Mashiro đang trong quá trình tạo hình thì đột nhiên ngẩng đầu lên và nói câu ấy, cô ấy trông không hài lòng tí nào. Chắc là giận dỗi vì những gì Sorata vừa nói. Dù vậy, Sorata cũng không thể thừa nhận Mashiro là bạn gái của mình trong tình huống này được.

“Oh, oh oh?”

Ông anh ta ngạc nhiên.

Sau khi chớp mắt được một lúc thì anh ta hỏi:

“Cậu là Sorata à?”

“Vâng”

Sorata chỉ có thể cam chịu giơ tay, trông như anh bỏ cuộc đến nơi rồi.

“Nanami cũng thích Sorata”

Mashiro chêm vào một sự thật gây sốc.

Ông anh quăng cho một ánh nhìn như kiểu thắc mắc “Nanami là ai?”

Đây không còn là bỏ cuộc nữa, anh chỉ có thể im lặng.

“Bạn cùng lớp”

“Wow!”

Giọng anh ta ngạc nhiên và phấn chấn ngay.

“Là thật đó hả? Tình yêu tay ba?”

Anh ta nổi hứng ngay lập tức. Thật sự mà nói thì những câu chuyện như thế này bao giờ cũng làm người khác chú ý.

“Hừ, ngạc nhiên thật, đây là lần đầu tôi tận mắt chứng kiến một mối quan hệ kiểu vậy. Hóa ra tình tay ba là có thật…thật là làm người khác kinh ngạc quá đi mà! Nhìn vậy thôi mà trông cậu có vẻ nổi tiếng nhỉ?”

“Ừ……….?”

Vì một vài lý do, bị công kích như thế, nhưng anh lại cảm thấy khoan khoái.

Trong khi Sorata đang cười khổ thì đột nhiên Mashiro đứng phắt dậy

“Hả? Sao vậy?”

“…………..”

Mashiro cúi đầu rồi chụm gối vào nhau.

“Shiina”

“…………..”

“Toilet ở phía sau đấy”

Ông anh chỉ tay vào tấm rèm màu lam, Mashiro không nói lời nào và đi thẳng vào đó.

“Nếu cậu muốn đi vệ sinh thì chỉ việc nói và đi thôi”

“Này cậu trai, cậu thật sự không hiểu à?”

“Hả?”

“Đó chính là sự đặc trưng trong trái tim của người con gái”

Anh ta gật đầu sau khi nói một câu đầy ẩn ý.

Mashiro trở về từ nhà vệ sinh và trông cô ấy đang giận dỗi, khó chịu, một chút buồn và mang tới bầu không khí khó xử, ngay lập tức Mashiro về chỗ và không thèm nhìn Sorata.

“Sorata là đồ ngốc”

Cô ấy nói với giọng lí nhí.

“Không có lý do gì luôn?”

“…………..”

Mashiro không thèm quan tâm đến Sorata, mà muốn anh rút lại những từ ngữ ấy.

“Đã xong.”

Cô ấy ngắt cuộc trò chuyện và cho mọi người xem bức họa mà cô ấy đã hoàn thành.

Chẳng cần phải nói nhiều, đó là một bức tranh rất khác thường. 10 chú mèo được vẽ lên đó, đó là những chú mèo mà Sorata đang nuôi. Theo thứ tự ở đằng trước là Hikari, Kiji, Tsubasa, Komachi, Aoba, Asahi, sau đó là Mizuho, Tsubame và Sakura.

Nếu đưa hết những chú mèo này lên ly thì sẽ tạo ra vòng tròn, Hikari nối tiếp một chiếc đuôi của chú mèo khác và tạo nên vòng tròn mèo bất tận.

“Hm, bạn gái của cậu vẽ tốt thật đấy!”

“Em đã nói không phải là bạn gái rồi mà………”

Sorata cố giải thích nhưng Mashiro một lần nữa lườm nguýt Sorata.

Ông anh chẳng thèm nghe lời Sorata nói.

“Nói thật, bạn trai em vẽ xấu thật sự. Hừm, xấu quắc, xấu đến nổi nhìn chỉ muốn phì cười”

Sau khi nói xong, anh ta cười sặc sụa.

“Anh đừng nói thế với khách hàng của mình chứ?”

“Từ lúc còn nhỏ, tôi đã vô cùng thành thật nên phiếu thành tích học tập của tôi lần nào cũng được đánh giá tốt”

“Giáo viên chủ nhiệm của anh đánh giá người ta tốt thật đấy.”

“Vậy luôn á?”

Những câu đùa của anh ta hoàn tan với nụ cười giòn giã, cái cách thư giãn của anh làm Sorata nhớ đến Jin.

“Nhưng mà, tranh cậu vẽ cũng không thể nói là giống con dơi được.”

“Em vẽ mèo mà”

“Thôi, bắt đầu cắt nhé”

Anh ta vờ như không nghe Sorata nói.

Cư xử như chưa có gì xảy ra, anh lấy ra 2 cái dao rọc giấy và đưa cho hai người với một nụ cười trên môi.

----------------

Quá trình làm đồ thủy tinh tốn khoảng một tiếng rưỡi. Sau khi hoàn thành xong sản phẩm của mình thì Sorata cùng Mashiro rời văn phòng của cửa hàng đó.

Cả hai đi đến cửa hàng quà lưu niệm cũng như là cửa hàng đồ ăn vặt bên phố Sakaimachi Hodori cho đến khi gặp một ngã tư. Trên đường đi, cả hai ghé vào cửa hàng bán nến và hộp nhạc cũng như ăn Bamkuchen ở một cửa tiệm ăn vặt nổi tiếng.

Sau đó cả hai trở về sảnh chờ của khách sạn vào lúc 6 giờ chiều.

Học sinh của Suiko có thể thấy ở khắp mọi nơi, họ trở về từ Otaru giống như Sorata vậy. Ở đây chẳng có gì cả nhưng mọi người vẫn trò chuyện rất sôi nổi, nên không ai muốn về phòng trong bầu không khí này cả.

Sorata đi đến thang cuốn và hỏi Mashiro:

“Ở Otaru thú vị nhỉ?”

“………..”

Mới đầu nghĩ rằng Mashiro sẽ trả lời ngay nhưng cô ấy chẳng nói gì và dừng ở giữa sảnh khách sạn.

“Shiina?”

Biểu cảm của cô ấy có gì đó khá nghiêm trọng.

“Cậu sao vậy?”

“…..chán quá”

Trong một lúc, Sorata có cảm giác như đấy không phải là giọng của Mashiro, cũng không giống tự thầm vói chính bản thân mình.

“Eh?”

Sorata lí nhí trả lời và da của cậu cảm

nhận được nhiệt độ xung quanh

đang hạ xuống.

“Rất chán”

Mashiro nắm chặt lấy cái nón mà cô ấy vừa cởi ra hồi nãy, trưng ra một biểu cảm khó hiểu , trông có gì đó buồn bã. Tâm trạng của cô có chút gì đó hối tiếc, chán nản.

Sorata do dự trả lời và nhìn chăm chăm vào không khí. Nữ thu ngân của khách sạn cũng nhận ra bầu không khí không thoải mái và nhìn vào Sorata. Những chiếc cột của khách sạn được che phủ bởi những tán cây to và trần nhà được trang trí bằng những chiếc đèn lồng. Nhưng Sorata không hề nhìn thấy nó. Một lần nữa, tròng mắt của anh quay về phía Mashiro ngay lập tức.

Tay của cô ấy run run giữ chặt lấy chiếc nón. Sorata dường như nhận ra điều gì đó…..vật mà cô ấy mang theo đã biệt tích đi đâu.

“Tập vẽ của cậu đâu?”

Mashiro nắm chiếc nón của mình chặt hơn nữa.

Mặc dù đồ thủy tinh ở trong xưởng đã được cất trong ba lô của Sorata nhưng quyển tập vẽ thì không. Anh không nhớ là mình đã để nó vào cặp. Sorata lục lại một lần nữa, cuốn tập vẽ ấy như biến mất vào hư vô.

“Mất rồi”

“Mất ở đâu?”

Lý do Sorata nói lớn tiếng là vì cậu ta thấy bối rối khi Mashiro nói rằng “Rất chán”.

“Tớ sẽ đi tìm nó cho cậu”

Khi mà Sorata tính quay mặt chạy đi tìm cuốn tập vẽ thì giọng của Mashiro vang lên sau lưng cậu.

“Không cần”

“Cái gì?”

Sorata ngạc nhiên quay đầu lại.

“Không cần”

“Tại sao? Không phải là nó rất cần thiết cho cuốn truyện tranh của cậu sao?”

“Không cần nữa”

“Cậu đang nói gì vậy?”

“Tớ không cần nó nữa.”

“Sao hôm nay cậu cư xử lạ lùng vậy?”

“Sorata mới là người lạ lùng đấy”

Mashiro ngay lập tức mím môi lại và nhìn Sorata với ánh nhìn thất vọng. Không, chính xác là cô đang lườm cậu.

“Ai mới là người kì lạ?”

“Lúc nào cậu cũng tránh né tớ cả”

“!”

Để che giấu cảm giác tội lỗi khi không muốn tiếp xúc này, anh chỉ có thể kháng cự càng mạnh càng tốt. Lần này Sorata cảm thấy cô ấy thật kỳ quặc, nhưng Sorata chẳng hiểu cái mô tê gì.

“Sao cậu lại giận?”

Dĩ nhiên bây giờ chỉ còn mấy câu kiểu này là còn dùng được thôi.

Nhưng những lời nói thoát ra khỏi mồm Sorata lại theo lý tính của bản thân .

“Tất cả là do cậu đã nói những điều kì lạ!”

Sau khi nói xong, Sorata nhận ra rằng tức giận sẽ không giải quyết được vấn đề.

“…..Không, tớ không giận đâu.”

Sau đó, nhỏ giọng trả lời và che giấu đi cảm xúc của mình.

“Nói dối, khi cậu mà giận”

Chắc chắn, Mashiro cũng cảm thấy vậy.

Sorata đã lừa dối thứ cảm xúc bình tĩnh của mình, những lời nói của anh trở nên sắc bén hơn và tiếp tục công kích vào Mashiro. Thêm vào đó, không có cách nào để bảo vệ những phần mà bạn không muốn dính líu.

(??? Eng)

“Tất cả là lỗi của Sorata”

“Ah?”

“Không thèm khen ngợi trang phục của tớ!”

Giọng của Mashiro vang lên khắp sảnh chờ của khách sạn. Sự hiện diện của học sinh Suiko ở xung quanh dần rõ ràng hơn và tất cả chú ý vào Mashiro, người vừa lớn tiếng.

“Tớ thậm chí đã làm tóc”

“…Cậu đang nói gì vậy?”

Đây là lúc để thảo luận về chủ đề làm đẹp ư?

“Thậm chí đã trang điểm”

Sorata định hỏi rằng ‘nó thì liên quan gì đến cuốn tập vẽ chứ?’.

“Đường đi thì rất xa, chân tớ đau buốt vì phải mang sandals!”

Tất cả những điều Mashiro đều vô nghĩa, Sorata bối rối vì không biết phải trả lời như thế nào và cũng không biết giờ nên làm gì.

“Và thậm chí cậu cũng không thèm gọi tên tớ”

“………”

“Thậm chí tớ đã nói rằng khi tớ ở một mình, hãy gọi tên tớ.”

Mashiro đã rơm rớm nước mắt.

Chỉ nhìn vào Sorata…nhìn mỗi cậu thôi và trách móc cậu.

“Tớ cũng muốn nắm tay nữa!”

“Khán giả” ngày càng đông hơn vì thời gian vui chơi đã kết thúc, giờ là lúc các học sinh Suiko trở về khách sạn.

“Chuyện gì vậy?”

“Có phải cặp đôi đó đang cãi nhau không?”

“Là Shiina đúng không? Hai người bọn họ đang hẹn hò à?”

Sảnh chờ càng lúc càng náo nhiệt.

Thậm chí các du khách khác cũng dừng lại để xem chuyện gì đang xảy ra, nữ nhân viên thu ngân chần chừ không biết có nên ngăn Mashiro lại không.

“Shiina, chờ đã, theo tớ tới chỗ này”

Tôt nhất là thay đổi địa điểm để trờ chuyện, Sorata nghĩ vậy và kéo tay Mashiro đi.

“Buông tay tớ ra”

Ngay lập tức Mashiro vùng tay ra.

“Nếu ở đây, mọi người đang nhìn…”

“Vậy thì sao?”

“……”

“Tớ đang nói với Sorata đấy.”

Ánh nhìn của Mashiro như đang muốn nói “trừ Sorata ra thì những người khác có hay không không quan trọng”.

Có cảm giác như dù có nói gì cũng vô ích hoặc không biết phải đối mặt thế nào. Nên đây là lần đầu tiên trong đời, anh bối rối không biết phải làm gì với Mashiro.

Hơn thế nữa, sự do dự của Sorta đã làm Mashiro buồn.

“………”

“Cái gì?”

“Tớ sẽ chẳng quan tâm Sorata nữa”

Cô ấy quăng chiếc nón về phía Sorata.

“Ah!”

Sorata dùng tay che mặt lại nhưng chiếc mũ chỉ rơi xuống đất. Khoảnh khắc mà Sorata mở mắt ra thì Mashiro đang vội vã chạy lên thang cuốn.

Fukata Shiho thấy đám đông đang tụ tập nên đã chạy tới đây, nhặt chiếc nón rơi trước mặt Sorata và đi theo sau Mashiro. Mặc dù nhìn từ điểm nhìn của cô, ta có thể thấy cô đang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, nên chẳng biết điều cô định bảo.

“Chết tiệt!”

Cho đến khi Mashiro đi mất, Sorata cảm thấy thật khó chịu, mặc dù lúc đầu cậu đã bực bội nhưng tới giờ tâm trạng của cậu giờ vẫn không đổi. Cậu dậm mạnh lên cầu thang, cảm giác khó chịu dần tăng lên.

Nếu cậu ta đứng như trời trồng ở đây thì cậu sẽ điên lên mất.

Sau khi đi đến lầu 5, tim của cậu đập nhanh như muốn rơi ra ngoài.

Đi đến hành lang, cậu dừng lại ở phòng 503, phòng của cậu ở.

Sorata đưa tay vặn nắm cửa nhưng tay cậu chỉ giữ nó mà không vặn.

“……..”

Cảm giác khó chịu vẫn quây lấy tim cậu.

“Tớ biết chứ!”

Đây hoàn toàn là lỗi của cậu.

Người chưa trả lời bất cứ thứ gì.

Lúc này Sorata đã suy nghĩ thông suốt. Dù vậy, cậu chẳng biết mình phải đối mặt ra sao với Mashiro, người đang rất giận cậu.

Liệu rằng đã đủ khi khen ngợi bộ đồ của cô ấy, cảm thấy kinh ngạc sau khi cô ấy trang điểm, nắm tay cô ấy và gọi tên cô? Liệu Sorata có thể làm những việc này trong khi chưa có câu trả lời không? Ta không nên sử dụng những từ ngữ và hình thức bên ngoài để phân bua với một Mashiro đang nghiêm túc.

“Giờ phải làm gì đây chứ!”

Sorata bị cảm xúc chi phối, cậu đập đầu mình vào cửa phòng. Một lúc sau, cơn đau dần lan tỏa khắp trán cậu.

“Điên thật.”

Sorata thì thầm với chính mình, để cặp của cậu trước cửa phòng và quay trở lại cửa thoát hiểm. Bắt đầu gia tăng thêm tốc độ, sau khi nhận ra, cậu đã không thể nào dừng lại được nữa rồi.

Chạy đến tầng trệt và tới sảnh của khách sạn.

Chạy bằng tất cả sức lực mà cậu có trên những con phố ở Otaru dưới ánh chiều tà.

“Chết tiệt!”

Sorata bất mãn gào lên, tự bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại thấy sự khó chịu, tâm trí cậu ngày càng mù mịt.

Rất mệt mỏi, xương sống cậu đau nhói, cả cơ thể như đang chống lại cậu khi chạy….thật ra chỉ có một lý do thôi.

Tất cả là vì Mashiro.

Sự hiện diện kì lạ của cô ấy đã khiến Sorata tiếp tục chạy đi.

“Sao vậy chứ!”

Người đi đường giật mình vì đột ngột nghe thấy tiếng Sorata thét lên. Thậm chí cơ thể cậu cũng không nghe được tiếng của chính mình nữa, cậu chỉ chạy và chạy với trái tim gào thét liên hồi. Mỗi lúc cậu dừng chân thì cậu không gào nữa,

nhưng cảm xúc trong trái tim mình cứ tiếp tục tuôn trào, cơ thể cậu tưởng chừng như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Vậy nên cậu cứ tiếp tục chạy, cứ tiếp tục gào thét.

Sorata chạy đến con kênh đầu tiên.

Ban sáng cậu đến đây, Mashiro vẫn cầm theo cuốn tập vẽ và vẽ ngay trước hàng rào.

Sorata chạy xuống cầu thang, đứng ngay trước con kênh. Nhìn quanh quất những chẳng thấy cái gì giống quyển tập vẽ của cô.

Sau khi giảm bớt tốc độ, mồ hôi bắt đầu tuôn ra trên cơ thể cậu. Sorata lấy tay lau chúng, nhưng ngay lập tức, mồ hôi của cậu tiếp tục chảy xuống.

Nơi họ đã đến thăm, Sorata căng mắt nhìn tất cả mọi ngóc ngách. Sau khi chắc chắn rằng không có quyển phác thảo nào, anh lại chạy đi lần nữa.

Sorata đi đến quận Kitano sau khi rời con kênh.

Không giống sáng nay, ở đây vắng người hơn, nên Sorata có thể dễ dàng tìm kiếm hơn.

Sau khi rời quận Kitano, Sorata tới Sakaimachi Hondori, nơi tràn ngập những cửa hàng, cửa tiệm.

Dù sao thì, nên tìm kiếm ở những nơi Mashiro đã tới.

Tới những cửa hàng mà cả hai đã tới, hỏi xem có ai thấy cuốn tập vẽ không. Lúc đầu, nhân viên của cửa hàng có hơi bối rối khi thấy Sorata nhưng họ đều nhớ ra cậu và hiểu ra vấn đề một cách nhanh chóng. Sorata không bất ngờ lắm vì đây cũng là lẽ thường thôi.

Cuối cùng đi đến cửa hàng bán hộp nhạc, chỗ cuối cùng mà cả hai ghé qua, ngoài ra không còn chỗ nào khác.

Hơi thở của Sorata dần trở nên hỗn loạn, ngực cậu bị chèn ép như muốn nổ tung, cảm giác như trái tim mình đang cố bơm không khí ra khắp cơ thể. Nhưng, oxi đến không kịp, cổ họng câu khô rát, không thể thở một cách bình thường được.

Tốc độ của cậu đã giảm, cho dù Sorata muốn chạy nhanh đến hết sức có thể, thế nhưng chân cậu đã không còn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân nữa. Đã rất nhiều lần cậu loạng choạng rồi té ngã.

Sau khi tới cửa hàng bán hộp nhạc, cổ họng của Sorata như bị ai đó thắt lại, và ho dữ dội.

Chân của cậu không còn sức nữa, Sorata ngã xuống như một đứa trẻ tập đi.

Đầu gối và cùi chỏ cậu bị thương do tác động của cú ngã. Dần dần, cậu cảm thấy đau rát như thiêu như đốt. Nếu để ý kĩ thì quần cậu bị rách đã làm lộ chỗ đầu gối bị thương.

Sorata không thể thở bình thường được nữa nên cậu không thể gượng dậy ngay lập tức được.

Gắng sức ngồi dậy và bỏ cơn đau sang một bên.

Trên đường, những hòn đá vẫn còn mang hơi ấm của buổi sáng, dần lan ra khắp vào sống lưng cậu.

“Tất cả mọi thứ về Shiina đều không đúng!”

Sorata đột ngột gào lên.

Tại sao và vì cái gì, giờ không còn quan trọng nữa.

Nhưng lý do khiến Sorata thành ra như vậy là vì Mashiro, chỉ vì cô gái ấy.

Cho đến tận bây giờ.

Giống như lần gặp nhau đầu tiên…….

Sorata luôn bị Mashiro trọc ghẹo.

--Cậu muốn trở thành màu sắc nào?

Ngay trước sân ga, Sorata dường như bị cuốn vào hào quang quá khứ, cậu hỏi đột ngột này, đã làm Sorata bất ngờ.

--Cái tên Sorata cũng không tệ, nghe hay đấy chứ, tớ thích nó.

Lời nói thình lình của cô ấy đã làm tim cậu đập nhanh hơn, trái tim cậu đã dễ dàng bị cô ấy cướp mất. Những cảm xúc ngày ấy đã trở thành những kí ức bất diệt.

Nhưng mà sau đó còn bất ngờ hơn.

Cảm thấy choáng váng vì căn phòng hỗn độn của cô, và sau khi nhận ra rằng cô ấy là một người không thể tự thay quần áo, Sorata thấy chẳng có tí hy vọng.

Cũng như khi bị ép phải chăm sóc cho Mashiro…mỗi ngày giúp cô ấy chọn quần áo để mặc, giúp cô ấy giặt đồ, sấy tóc cho cô ấy, đi học cùng nhau để phòng trường hợp cô ấy lạc đường, ăn giùm những thứ cô ấy không thích…..mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Cuộc sống đi đôi với trách nhiệm chăm sóc cho Mashiro, đã trôi qua hơn một năm rồi.

Vì điều này, Sorata gần gũi với Mashiro hơn bất kì ai khác và bắt đầu trởn nên thân thiết với cô ấy.

Thức ăn Mashiro yêu thích nhất là bánh bông lan, tôm chiên nhưng phải được bóc vỏ ra trước khi ăn, khi ăn bánh mì thì chỉ ăn phần mềm thôi, ngủ dưới gầm bàn làm việc, nhưng điều này là bởi cô ấy vẽ manga cho đến khi ngủ quên thì thôi, tập trung cao độ cho mục tiêu mà cô ấy theo đuổi. Mỗi khi cô đã quyết định thì Mashiro chẳng ngại ngần tí nào, kiên định mạnh mẽ đến mức người khác phải ganh tị.

Mashiro đôi khi ăn đồ ăn vặt dù chưa cả trả tiền, trưng ra khuôn mặt buồn bã khi có thứ gì đó khiến cô không vui, không bao giờ chấp nhận thất bại, rất cứng đầu, đặc biệt là khi cô tức giận, rất khó đễ dỗ dành cô hết giận; không bỏ cuộc và cái cách cô ấy nghiêng đầu khi gặp điều gì đó khó hiểu trông rất ngộ nghĩnh, giọng nói của cô khiến Sorata cảm thấy dễ chịu, đôi lúc Sorata có thể ngay lập tức nhìn ra thái độ của cô mặc dù anh còn chẳng hiểu, thật sự rất hài hước. Có thể vẽ những bức tranh làm người khác kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng không quá tự đại, quả là một phong thái cao đẹp. Dù tuyệt vời như thế nhưng khi ở một mình thì cô chẳng thể làm gì được cả, một con người kì quặc nhưng rất thú vị. Chăm sóc Mashiro đôi khi rất khó khăn, đầy rẫy những sự hiểu lầm khi thấy cô ấy cư xử chẳng có ý tứ gì cả. Đôi lúc anh không thể chịu đựng nổi khi thấy cách cư xử ngượng ngùng của cô, đôi mắt cũng bị nó làm mê hoặc, dù cô nói rất nhỏ nhưng từng chữ, từng lời nói một của cô luôn chạm đến tai cậu. Cô luôn khiến Sorata chạy đi chạy lại như con thoi, khiến cậu vướng vào rắc rối, khiến cậu bối rối, không quan tâm đến cảm xúc của Sorata…

Dù vậy, Mashiro nói rằng cô thích Sorata…

Ví dụ thì không biết lúc nào mới hết.

Tóm lại, Mashiro vẫn là Mashiro.

Tóm lại, sống ở Sakarasou không dễ, bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng vì các thành viên hay gây chiến với nhau…

Tóm lại, sự hiện diện của Mashiro đã lấp đầy con tim của Sorata.

Cảm thấy do dự về sự hiện diện của cô, cảm thấy bối rối khi nghe thấy giọng nói của cô, mặc dù kết quả là anh toàn bị cô ấy trêu trọc, và cảm thấy khó chịu. Nhưng đối với một Mashiro mạnh mẽ, anh đã bị tổn thương một vài lần.

Tự lúc nào, trái tim của Sorata đã lấp đầy những hình ảnh về Mashiro.

Mashiro đã cho Sorata rất nhiều cảm xúc.

Còn Sorata, đối diện với những cảm xúc của Mashiro, anh không thể nào giải thích trong một từ được……....không đơn giản như cảm giác ‘ngưỡng mộ’.

Dù ấn tượng là thế nhưng tất cả những cảm xúc mà cậu dành cho Mashiro thì không chỉ thế. Đây không phải là tất cả.

Bằng cách hợp nhất những cảm xúc mà anh đang có, kết quả sẽ ra sao?

“……….”

Sorata nhắm mắt lại và tự hỏi chính mình.

---Mấy cái thứ như thế em sẽ biết sau khi tự hỏi chính mình đấy, Kouhai-kun.

Đôt nhiên những lời nói của Misaki-senpai hiện lên trong đầu cậu.

“Chỉ cần hỏi ngay tại đây.”

Cậu đặt tay lên ngực mình, hỏi lại một lần nữa.

“……….”

Cậu thấy được ở một tia sáng. Và trong tia sáng đó, Mashiro đang mỉm cười.

“Hình như, đó là…..”

Có vẻ như cậu đã biết câu trả lời ngay từ đầu rồi.

Bởi vì cậu không đủ can đảm để nghĩ rằng “Hai mảnh cảm xúc rồi sẽ hợp lại thành một”…và sau đó, thời gian để phân giải đã đến.

Sorata mở mắt nhìn lên bầu trời đã chuyển sang màu đen thẫm, những vì sao sáng như đang nhìn lại cậu.

Truyện Chữ Hay