Những cô gái cưng ở ký túc xá Sakura

chương 3: hai nguồn cảm xúc (p1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans toàn bộ chương 3 + 4: Ren

Edit: Nana-chan!

Cảm ơn bạn đã giúp mình dịch xong vol 8.

-------------------------------------

Ngay khi thức dậy, khuôn mặt của Iori hiện ra ngay trước mắt.

Chỉ với khoảng cách 2cm thôi là 2 người sẽ hôn nhau mất rồi, Sorata nhanh chóng đẩy khuôn mặt của Iori sang một bên.

“Huhh~”

Iori nửa tỉnh nửa mê thốt lên một tiếng nhưng chả có dấu hiệu gì là cậu ta sẽ thức dậy cả. Không những vậy….

“Hoi hoi~ Em ích kỷ quá đi mất…”

Trong khi nói mớ thì cậu ta ôm chặt và hôn cái gối thắm thiết.

Sorata chẳng muốn Iori hôn cậu cho nên ngay lập tức nhảy sang một bên.

Và khi đứng kế bên tấm đệm và nhìn cậu ta, khuôn mặt của Iori trông có vẻ rất hạnh phúc. Chắc hẳn cậu ta đang mơ một giấc mơ đẹp.

Tại sao lại rơi vào trường hợp như thế này, lý do đơn giản thôi

Tối hôm qua, khi mà Sorata muốn đi ngủ thì Iori giở trò gì đó trong phòng

Nếu các bạn tò mò là trò gì thì đây là lý do.

“Không đời nào tôi lại ngủ với cậu cả. Ra khỏi đây ngay hoặc nếu cậu còn nhây thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”

Kanna cầm lấy điện thoại của cô ta và nói với một giọng lạnh lùng, thậm chí cô ta còn chẳng có lấy thời gian để chạy ra ngoài hành lang nữa.

Vì vậy, Iori không biết phải làm gì cho nên phải đi đến phòng của Sorata.

Xui xẻo thay là căn phòng này chỉ có 2 tấm nệm và khi Iori đến thì một cái đã bị Ryuunosuke chiếm mất, vậy nên Sorata đành phải ngủ chung nệm với Iori.

“Hình như thiếu thiếu cái gì đó rất quan trọng…”

Tấm nệm bên cạnh…tấm mà bị Ryuunosuke chiếm mất đang trống không và có tiếng gõ bàn phím của ai đó.

Ryuunosuke thức dậy và làm việc lúc 6:30 sáng

“Chào buổi sáng, Akasaka”

“Hmm”

Cậu ta nhìn vào màn hình máy tính và trả lời với thái độ lạnh lùng

Thôi kệ, dù gì cũng có câu trả lời là được rồi.

Dù sao Sorata cũng dậy rửa mặt, chải tóc… và chỉ tốn 5 phút để làm xong.

Sau khi trở lại phòng mình thì Sorata thấy chẳng có gì thay đổi cả.

Ryunnosuke vẫn đang làm việc còn Iori thì đang bận đắm chìm trong những cơn mộng mị.

Nhìn lên đồng hồ thì vẫn còn một lúc nữa mới tới lúc ăn sáng.

Sorata ngồi lên đệm của Ryuunosuke giết thời gian bằng cách nói chuyện với anh.

“Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ?”

Ngay khi Sorata trở về từ phòng tắm thì căn phòng vẫn tối om.

“10 giờ”

“Cậu ngủ dậy khi nào vậy?”

“6 giờ”

Ngủ đủ 8 tiếng.

“Lối sống của cậu quả thật không giống với học sinh cao trung đang trong chuyến đi chơi một chút nào”

Những học sinh ở phòng khác chắc hẳn đã thức rất khuya để chơi bài, game, bản luận với nhau về mẫu người họ thích, nói về những người đang hẹn hò hoặc quyết định thổ lộ tình cảm của họ trong chuyến đi chơi cuối cùng này, tưởng tượng ra mình sẽ bị từ chối và dần dần từ bỏ… và đây là biểu hiện thường thấy của tụi học sinh cao trung khi trải qua đêm đầu tiên ở chuyến đi chơi cuối cùng.

Nếu được nói về người có thể đi ngủ vào đúng 10:00 tối thì Sorata khá chắc chắn người đó sẽ là Ryuunosuke.

“Để tôi kể cho cậu nghe về một thứ mà không đời nào cậu biết, Kanda.”

“Có cảm giác như cậu đang cà khịa tớ ấy.”

“Nếu không phải thế thì cậu có thực sự muốn biết không?”

“Cậu biết gì nào.”

“Lý do vì sao nhân viên của công ty game nội địa lại bị sa thải?”

“Mới sáng sớm mà nói về những thứ như vậy thì có hơi…”

“Vậy thì sao?”

“hn~ tớ nghĩ rằng lý do là ở chi phí làm game rất cao và làm ra những game không thể bán được trên thị trường …đúng chứ?”

“Ngày nay chúng ta thường nghe ở nhà và ở ngoài những câu nói bông đùa. Có lẽ cậu sẽ nghe người ta đùa cợt một câu như là ngày mai cái bàn học của cậu sẽ biến mất và dĩ nhiên nó không phải trò đùa”

“Ko phải là trò đùa nhỉ?”

“Thành thật mà nói thì nó giống như kiểu cậu được thông báo rằng sang tháng sau công ty sẽ chẳng còn vị trí nào dành cho cậu nữa và bắt đầu từ hôm nay cậu phải đi tìm một công việc mới”.

Sẽ còn tàn nhẫn hơn nếu bị trục xuất ngay lập tức. Nhưng điều này dường như không xảy ra đâu vì bạn nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng với việc bị bảo rằng hãy đi tìm môt công việc mới thì cảm thấy rất khó mà chấp nhận.

“Nếu như cậu muốn một cách nói khác thì điều gì đang diễn ra trong các công ty game nội địa?”

“Lý do chủ yếu là thái độ của anh ta khi làm việc. Nói cách khác, cấp trên sẽ tìm kiếm “nạn nhân” thường là những người không đến công ty vào buổi sáng hôm sau”.

“Hả?”

“Nếu cậu nghĩ là một nhà phát triển game làm việc hầu hết vào đêm khuya nhưng vẫn sống một lối sống bình thường thì cậu sai rồi. Thành thật mà nói thì cuộc sống của những người làm game nó chẳng khác mấy so với người làm công chức đâu”

“Chờ đã, chứ không phải là làm việc linh hoạt ư? Như tớ thấy, không thể chọn thời gian làm việc một cách tự do hả?”

“Thật vậy, rất nhiều công ty có thời gian làm việc rất linh động nhưng không có nghĩa là được tự do chọn thời gian làm việc, một vài trường hợp như là vào công ty rồi nhưng chưa chắc được trả lương nữa, Có vài quy định phải tới công ty làm việc trong suốt giờ hành chính . Ngoài ra, nếu mà giờ giấc làm việc của mỗi người cứ lộn tùng phèo cả lên thì làm sao có thể làm việc nhóm suôn sẽ được ?”

Đặt vấn đề thu nhập sang một bên, sau khi hình dung ra một nhóm không được mấy hòa thuận thì câu trả lời sẽ ngay lập tức hiện ra.

“…Không thể làm việc suôn sẻ”

Gần đây, game thường được làm bởi các nhóm, thảo luận ý kiến lẫn nhau, có được sự đồng thuận khi tiến hành làm. Nếu nhân viên mà làm mỗi ca một kiểu thì sẽ có vài công việc không thể hoàn thành trơn tru được và Sorata có thể dễ dàng hiểu được điều này.

“Hồi xưa, tôi có nghe nói là thiết kế viên của dòng game MMORPG, luôn tới công ty làm việc bằng chuyến tàu cuối cùng”

“Chuyến tàu cuối...nghe khá tệ nhỉ”

Điều này có nghĩa là phải làm việc đến tận sáng rồi mới được trở về nhà.

“Chẳng màng đến sự bất mãn ở trên, anh ta ngay lập tức buộc thôi việc cho dù anh ta vẫn rất đau đầu để hoàn thành công việc.”

“………Điều này thật sự quá đáng lắm rồi”

“Nói chung, một người độc đoán chẳng bao giờ quan tâm đến nhóm mình thì không phù hợp là thành viên của một nhóm”

“Chờ chút đã………”

Có thể thấy rằng Ryuunosuke đang nói với cái thái độ rằng cậu ta ghét điều này đến dường nào.

“Nghe như kiểu cậu là một người trong số bọn họ ấy. Hay là tớ đã suy nghĩ nhiều quá chăng?”

“Như tôi đã nói, ngoài điều này ra thì đừng có nghĩ lại làm gì.”

Câu trả lời khá ngắn gọn nhưng với Ryuunosuke thì nó đã dài lắm rồi. Tuy nhiên, đối với Sorata thì hơi khác một chút và nó khiến Sorata nhớ lại sự kiện ngày hôm qua...Cuộc trò chuyện với Maya Ikejri.

“…….À này, Akasaka”

“Gì thế ?”

“Hôm qua khi đang trên đường trở về phòng thì tớ gặp một người phụ nữ tên là Ikejri Maya”.

Ryuunosuke ngừng tay ngay lại.

“Và tớ cũng đã trò chuyện với cô ấy một lúc.”

Và ngay lập tức cậu ta lại tiếp tục gõ phím.

Sorata không nhận thức được những gì mà cậu đang nói

“Cô ta khuyên tớ không nên làm game với cậu nữa”

“Vậy thôi à?”

Lời nói của cậu ta vẫn như bình thường và chẳng đoán được Ryuunosuke đang nghĩ gì và thậm chí Sorata đã nói về những suy nghĩ của riêng mình cho Ryuunosuke nghe.

“Tớ đã nói với cô ta là tớ sẽ làm game với cậu”

“……….”

“……….”

“Kanda-san muốn nói gì hay muốn nói với ai, cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”

“Nếu cậu không hiểu, cậu muốn trò chuyện với những người… … chưa bao giờ nghe cậu nói điều gì, tớ không thấy thoải mái lắm, tớ báo chuyện này cho cậu cũng chỉ làm tớ dễ chịu hơn thôi”.

“…Vậy cô ta có nói gì nữa không?”

“Không, chỉ có vậy thôi. Thật kì lạ”

“Vậy chắc cũng…tốt”

Âm điệu của Ryuunosuke nghe một chút gì đó “xa cách” với Sorata. Là do thái độ cậu ta thay đổi hay là do còn một lý do nào khác nữa?

Cuộc trò chuyện đứt đoạn và không thể tiếp tục trong một lúc.

Như khỏa lấp đi khoảng hư vô này, một tiếng chuông vang lên.

“Ai thế?”

Sorata tò mò và bước tới cửa phòng.

Mở cửa ra thì chỉ có một người đang đứng trước cửa phòng và đó chính là Kanna, người đang mặc chiếc áo sơ mi màu sáng với chiếc quần short. Trong một thoáng, Sorata đã nghĩ rằng Kanna không sử dụng chiếc quần lót.

Giống như tối ngày hôm qua Kanna không đeo kính, cô ta có hơi thiếu tự tin về con mắt của mình. Cô ấy nheo mắt lại và ngờ ngợ nhìn vào trong phòng.

“Kanna-san?”

“Ah Sorata-senpai...đúng không nhỉ?”

Và cô ấy cũng không dùng đến kính áp tròng.

“Kính của em đâu?”

“……… …Anh có thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy nhé”

“Huh…oh”

Những lời mà Sorata đã nói vào tối hôm qua

“Misaki-senpai muốn em đến để đánh thức tên ngốc này dậy”

Kanna đột nhiên thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.

Em ấy không nói ra tên của ngã gốc ấy nhưng Sorata ngay lập tức biết rằng tên ấy là ai.

“Iori à. Được thôi, em vào trong đi”

“Mới sáng sớm mà anh đã mang đàn em của mình vào phòng, anh định làm gì đây? Em sẽ chờ ở đây”

“Nếu có tin đồn rằng có học sinh nào đó đứng rình ở ngoài phòng của đàn ông thì đừng trách anh nhé”

Sau khi nhìn sơ qua hành lang thì Sorata làm điệu bộ như kiểu sẽ có ai đó không vui đâu.

“………. ..”

Kanna nghĩ một lúc và nhanh chóng trả lời:

“Anh sẽ không làm gì em chứ?”

“Anh không có cái sở thích mới sáng sớm mà mang đàn em mình vào phòng đâu”

“Đúng ha, Anh đã đã có Shiina-senpai và Aoyama-senpai thì quấy rối một người con gái như em làm gì chứ.”

“Sao anh có cảm giác mình bị móc nhéo vậy?”

“Bởi vì Sorata-senpai là kiểu người chẳng thề nào đáp lại được cảm xúc của phụ nữ và nghiễm nhiên bị đối xử như là kẻ địch của phụ nữ”

“…………”

Sorata có cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào ngực. Điều đó làm cho cậu chẳng thế trả lời được và chỉ có thể cười khổ thôi.

“Đùa nửa vời thôi nên làm ơn đừng trưng ra cái biểu cảm ngu ngốc ấy chứ”

“Đùa nhưng một nửa là nghiêm túc chứ gì?”

Kanna chẳng thèm trả lời mà đi thẳng vào phòng.

“Này, Iori, dậy nhanh lên”

“Hmm…”

Giống như câu trả lời trông manga nhỉ.

Kanna không thể chịu đựng được và cũng có lòng tự trọng của riêng mình ....

“Dậy mau lên”

Cô ấy kéo tấm chăn bằng cả hai tay và ngay lập tức lôi Iori ra khỏi chăn.

Hiện ra rõ ràng trước mắt là Iori và quần áo cậu ta nhăn nhúm lại trông có vẻ hơi bẩn, ngực áo thì bung ra và cái biểu hiện thế này làm cậu ta trông giống y hệt một gã biến thái nào đó. Để ý kĩ thì Iori chỉ bận đúng 1 cái quần lót trong suốt chuyến đi.

“……”

Kanna còn không động lòng thương xót, cầm lấy chiếc đồng hồ bên cạnh tấm đệm và dộng vào đầu Iori một phát chí tử.

“Ohhhhhhhhhh”

Iori hét lên và biểu cảm của cậu ta trông rất khó chịu.

“Cái gì vậy chứ...tí nữa thì tớ đã có thể nhìn thấy ngực của Misaki-senpai rồi” – Iori trách móc

“Chào buổi sáng Sorata –senpai”

“Ah- chào buổi sáng”

“Em nghĩ vậy đấy….”

Iori suy nghĩ với một biểu cảm hết sức nghiêm túc.

“Cái được gọi là “trinh nguyên”,” trong trắng” nghe có hơi dâm tà nhỉ?”

“Anh nghĩ em ấy sẽ đang tiếp tục bàn luận về giấc mơ của mình…”

“Cợt nhả đủ rồi đấy, thay quần áo nhanh, muốn đi quá trời.”

Ánh nhìn lạnh băng của Kanna giống như đang nhìn vào thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

“…Sao cũng được nhưng mà tại sao cô gái đeo kính ngực phẳng lì này lại ở đây?”

“Misaki-senpai kêu tôi đến gọi cậu dậy đấy.”

“Tui muốn Misaki- senpai đến gọi tui cơ”

Iori thất vọng tràn trề và cúi đầu xuống nhưng sau đó nhận ra đầu mình có cảm giác lạ.

“À rế? Sao đầu mình đau thế nhỉ?”

“Chắc là bị đánh trong lúc ngủ chăng”

Kanna nói cho qua.

“Cái gì, hóa ra thế, mà còn cách nào khác nữa chứ?”

Như Iori mong đợi, anh dễ dàng tiếp thu nó.

“Cơ mà, sao hôm nay mặt cậu trông khác thế ấy nhỉ ?”

Iori nhìn chằm chằm vào Kanna với khuôn mặt ngái ngủ của mình.

“……..có cái gì đó khang khác”

“Ah!”

“Cậu muốn nói gì?”

“Một cô gái với bộ ngực phẳng lì thường đeo kính hàng ngày nhưng hôm nay thì lại không dùng đến kính? Đúng ko, đúng ko? Anh thấy đúng không Sorata- senpai ?”

“Eh, anh biết từ đầu rồi, vì anh thấy hôm qua Kanna không sử dụng kính mà.”

Sau đó Iori đưa mắt xuống nhìn quần áo của Kanna.

“Đây là do bà không còn bộ đồ nào để thay, cộng thêm cả việc Misaki-senpai còn tự mình mua nữa nên …….nếu tui được quyền chọn thì chẳng đời nào tui lại chọn bộ đồ giống như vầy”

Như đã nói, cái quần lót mà Iori đang mặc được mua vào tối ngày hôm qua, nó có hình con gấu và 4 màu.

“Mặt ông đỏ quá, ông ốm à?”

“Đó là vì tui thấy xấu hổ quá đi mất”

Đối với những lời nói nực cười của Iori, Kanna chỉ có cách trả lời thành thực mà thôi.

Để che giấu đi sự hổ thện của mình thì một lần nữa Kanna lại dùng cái đồng hồ nện một phát nữa vào đầu Iori.

“Điên hả ~!”

“Nhanh lên, hoặc nếu không tôi sẽ bỏ cậu lại Hokkaido.”

“Chẳng lẽ bà còn chẳng có bản tính dịu dàng và ấm áp của một con người sao?”

“Vì đó là cậu nên chẳng đời nào có những thứ như vậy đâu”

“Thậm chí trong thời đại giờ, cái toilet còn đối xử tốt với chúng ta nữa!”

“Vậy đi mà hẹn hò với cái toilet, hợp quá còn gì!”

Nói đoạn, Kanna giận dỗi rời đi và chẳng cho Iori có cơ hội để trả đũa.

“Mới sáng sớm thôi mà, tại sao chứ? Cậu còn gì khác không?”

Iori nói vậy trong lúc xoa đầu mình.

May mắn thay là Kanna vừa rời khỏi phòng, nếu cô ấy mà nghe được thì chắc chắn cậu ta sẽ ăn thêm vài phát nữa cho mà xem.

“Ah, đúng rồi, Sorata-senpai”

“Anh không nghĩ rằng “trinh nguyên” và “trong trắng” là thứ gì đó nghe dâm tà đâu.”

“Huh? Đúng rồi? Sorata đúng là người lớn, tim em đập nhanh hơn khi nghe những lời nói này của anh. Đây, anh muốn động vào nó không?”

Cậu ta đặt tay lên ngực mình rồi hướng đầu về phía Sorata.

“Không, xin kiếu.”

Sorata từ chối ngay.

“Vậy…………”

Iori thất vọng nhìn xuống.

“Vậy hy vọng rằng anh muốn em động vào nó?”

“Hả? không phải, anh chỉ muốn nói là….”

“Vậy là sao?”

Iori ngồi trên giường trông mệt mỏi,

“Em chẳng thể bình tĩnh nổi”

“……….”

Sorata chẳng thể hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời nói của cậu ta và chỉ biết chờ đợi cậu ta nói tiếp.

“Bởi vì đã lâu lắm rồi em đã không động vào piano…..”

“Rất lâu rồi….”

Sorata không hiểu được cảm giác ấy, khoảng thời gian dài mà Iori đã nói tới, nhưng chắc là cậu ta thấy không thoải mái vì không luyện piano ngày hôm qua. Thật sự chỉ mới có 1 ngày, chỉ có duy nhất 1 ngày thôi. Nhưng đối người luyện piano mỗi ngày thì đúng là một khoảng thời gian dài.

“Ah, nhưng, thay vì thế, em không cảm thấy hối tiếc”

“Vậy à?”

“Trước đây em chưa từng nghĩ tới việc nghỉ ngơi. Em luôn thấy sợ hãi khi chỉ cần nghỉ một ngày thôi thì ngón tay em không thể cử động được nữa…vậy nên em tiếp tục chơi piano…... Vì vậy, em chẳng hiểu được lý do tại sao em lại chơi piano, lại chơi âm nhạc. Em nghĩ đây là lúc để bản thân tách khỏi âm nhạc một thời gian”

Iori trưng ra vẻ mặt sảng khoái, có thể thấy được rằng cậu ta sẽ không đi đến Hokkaido mà chẳng cần suy nghĩ về bất cứ thứ gì. Mặc dù vậy thì cậu ta hoàn toàn nghiêm túc với âm nhạc và âm nhạc đóng vai trò như một bộ phận trên cơ thể cậu ta vậy.

“Ah~ nhưng vẫn không thể bình tĩnh được. Uwoo ~~ Sao đùi dưới lại cảm thấy lành lạnh nhỉ? Thật thoải mái quá đi Sorata-senpai!”

Anh chẳng biết có nên thay đổi không khí hay không, trong phòng Iori còn đang nhảy nhót lên giường

“Mắt của em trông sáng lên khi thuật lại về nó……”

“Nói về đùi em á hả?”

“Anh không cần em phải báo cáo với anh cái đó! Hay nói theo cách khác, làm ơn đừng làm thế!”

Mới sáng sớm thôi mà cậu ta đã tiêu tốn một lượng lớn năng lượng rồi, liệu cậu ta có thể “bình tĩnh” hơn vào hôm nay không nhỉ?

“Ah! Akasaka-senpai! Cho em mượn cái này nhé!”

Iori ngay lập tức lấy cái máy tính bảng mà chẳng cần đợi Ryuunosuke cho phép.

“Dùng nó cẩn thận đấy”

“Khi em đã mượn nó thì em chắc chắn sẽ ghi nhớ điều đó mà”

Cậu ta nhẹ nhàng chạm vào màn hình và bắt đầu sử dụng cái máy tính bảng.

Cậu ta tính làm gì thế nhỉ?

Sorata tò mò nhìn xem Iori định làm gì với nó, hình ảnh của đàn piano hiện lên trên màn hình chiếc máy tính bảng. Có vẻ như cậu ta đang sử dụng một ứng dụng giả lập piano, chỉ cần chạm vào màn hình thì chúng ta có thể chơi đàn giống như ở ngoài đời thật vậy.

Và Iori ngay lập tức “chơi đàn” trên cái ứng dụng ấy.

Cảm nhận thì giai điệu có chút gì đó không được ổn định, âm sắc mang chút hỗn loạn.

Nhưng mà trông Iori rất vui khi chơi nó, có lẽ đôi lúc cậu ta trông cũng có chút gì đó gọi là nghiêm túc.

Sau khi Iori chơi đàn thì Ryuunosuke không còn phàn nàn về việc trả lại máy tính bảng cho cậu ta. Mặc dù anh đã dừng tay, nhưng ánh mắt của Ryuunosuke dán chặt vào Iori, dường như anh ta đã bị cuốn hút bởi bản nhạc Iori chơi.

Sorata nhận ra rằng mình cũng đang tập trung vào bản nhạc ấy, nó gợi sự tò mò về giai điệu của nó, mối liên kết giữa các đoạn nhạc, tạo nên một không gian âm nhạc trong căn phòng này.

Sau khoảng 3 phút thì Iori đã chơi xong một bản nhạc.

Sorata vỗ tay và hỏi rằng

“Tên của bản nhạc này là gì vậy?”

Sorata không biết tới bản nhạc này.

“Chắc là một giai điệu ‘không thoải mái vào buổi sáng’?”

Tên nghe lạ lùng thật.

“Nó là một bản nhạc hả?”

“Em vừa ngẫu hứng sáng tác ra nó”

“Huh?”

“Nhân tiện, nó nghe cũng được đấy”

Sau khi Sorata bị sốc khi nghe những lời của Iori, Ryuunoski nói lên nhận định của cậu ta, dường như cậu ta rất nghiêm túc khi nghe bản nhạc ấy.

“Ơ, nhưng em đã chơi nó vô cùng cẩu thả. Em sáng tác ra bản nhạc này dựa trên những cảm xúc của em sáng nay.”

Mặc dù cậu ta sáng tác một cách cẩu thả nhưng kết quả lại khá là hài lòng. Ít nhất là những gì Sorata nghe được thì không có chút gì gọi là “cẩu thả” cả.

Khi Sorata nghĩ ngợi thì ánh mắt của Ryuunosuke liếc qua cậu ta.

“Gì thế? Akasaka?”

“Có rất nhiều ứng cử viên xung quanh chúng ta”

Sorata ngay lập tức hiểu ra được ngay Ryuunosuke đang ám chỉ điều gì. “Ứng cử viên” là muốn ám chỉ một nhạc sĩ sẽ cầm thiết ở “Trại Game”

Thành thực mà nói, ngay từ đầu có hơi lo lắng về việc đạt được những yêu cầu của Ryuunosuke. Nhưng sau khi Iori chơi xong, thì không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa ở năng lực của cậu ta. Hơn thế nữa, Iori cũng là đàn ông và Ryuunosuke không nên quá bảo thủ.

Vấn đề là ở chỗ Iori có muốn hay không. Nhưng mà, có vẻ tốt hơn là chờ một lúc rồi mới mời hỏi cậu ta.

Và bởi vì Iori đau đầu khi nghĩ về “làm sao để đối mặt với âm nhạc”

“Anh đang nói gì thế?”

“Không…không có gì”

“Vậy à? Nếu vậy, hôm nay chúng ta nên đi đâu?”

Iori muốn thay đổi bầu không khí và ngay lập tức cậu ta lấy cái máy tính bảng để xem những nơi hấp dẫn nhất ở Hokkaido.

“Hôm qua là Sapporo, chỉ có Otaru và Hakodate~~”

“Để anh nói này, em thật sự muốn tham gia với nhóm Misaki-senpai chứ…”

“Oh, Em hiểu….”

“Vậy kế hoạch của nhóm Sorata-senpai là gì?”

“Anh hả? Ừm thì….”

Khi Sorata định nói ra thì điện thoại của cậu reo lên.

Một tin nhắn tới.

Sorata lấy điện thoại mình ở trên bàn, xác nhận nội dung của tin nhắn, chắc người gửi là Mashiro.

-----Nơi hẹn gặp hôm nay.

Tiêu đề của tin nhắn là vậy.

Sau khi Sorata chắc chắn rồi thì cậu ngẩng đầu lên.

“Hôm nay anh đi đến Otaru một mình”

Sorata nói với Iori như vậy.

Truyện Chữ Hay