Hôm nay, sau khi Sorata tống cổ Yuuko về ký túc xá thường, anh tiếp tục học cho đến tận 10
giờ tối. Khi anh muốn nghỉ ngơi, điện thoại trên bàn anh rung lên.
Người gọi là Mitaka Jin, anh vừa tốt nghiệp Suiko vào tháng 3 ---- cũng là người đã từng sống ở phòng 103. Nhưng giờ căn phòng đó đã chuyển qua tay Iori. Chỉ sau 1 tháng mà đã có thành viên mới, có lẽ Jin cũng không ngờ rằng nó lại nhanh đến như vậy.
Sorata ngồi xuống tấm nệm lò xò, và bấm nghe.
“Ah, là em đây.”
“Sorata nghe điện gì mà kỳ cục thế.”
“Hử? Ah, ư, có lẽ là vì điện thoại, mà cũng chẳng sao.”
Khuôn mặt mà anh nghĩ đến khi nghe cuộc điện thoại này, đó là ba của Sorata, người mà đến cả Sorata cũng không muốn thừa nhận đó là bố mình.
Sorata vẫn nhớ như in cái hôm anh vô ý mắng nhiếc cha mình, nhưng thật ngạc nhiên, ông ấy hóa ra là Jin.
“Jin-san, có chuyện gì sao?”
“Hửm? Cũng ko có gì quan trọng đâu.”
“O h.”
Sorata không hiểu được ý định của Jin, nên chỉ có thể từ từ trả lời.
“Chả là anh muốn hỏi xem nữ tiểu thuyết gia giờ thế nào thôi.”
“Ah, em rất xin lỗi. Em nên gọi sớm hơn.”
Vào cuối ngày, có rất nhiều điều bất ngờ xảy ra, nó khiến anh quên béng mất vụ cảm ơn Jin.
Sorata tìm đến Jin là để bàn chuyện với Kanna, người không có ý tưởng nào cho cuốn tiểu thuyết thứ 2.
“Nhờ vào sự giúp đỡ của Jin-san, có vẻ như em ấy đã tìm ra ý tưởng, và cũng mới gần đây, hình như bản thảo đã được biên tập viên chấp nhận.”
“Anh hiểu rồi, tốt thật đấy.”
“Vâng.”
“Còn gì khác nữa ko? Dạng dạng kiểu có gì thú zị ấy.”
“Mặc dù nó không thú vị lắm………nhưng có một vài chuyện.”
“Nếu không thú vị, thì anh không cần đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Ah này, Jin-san!”
Sorata ngay lập tức ngăn Jin cúp máy.
“Ưm.”
“Ah, ư,…….”
“Chú muốn tìm anh là để thảo luận về chuyện tình yêu, đúng ko?”
Jin đang đùa giỡn, có hơi châm trọc Sorata một chút.
Nhưng đối với Sorata, điều này chẳng đáng cười 1 chút nào.
“……..Chuyện đó, ưm, đúng rồi đấy.”
“Ai nào?”
Một câu hỏi đơn giản. Dù vậy, Sorata cũng hiểu được ý nghĩa ẩn sâu trong nó.
Mashiro và Nanami………..Người Jin đang thắc mắc là họ.
“Cả hai.”
“Tuyệt.”
Dù có nói thế, nhưng Jin chẳng ngạc nhiên, có lẽ là anh đã suy đoán được rằng đến 1 ngày nào đó, Sorata sẽ gặp phải chuyện này.
“Để anh nói trước, ý anh là ‘tuyệt, ừm, đó ko phải là Sorata, mà là Nanami và Mashiro’.”
“Em cũng nghĩ vậy mà…….”
Sorata còn chaeng cần giải thích.
“Vậy, em phiền muộn về điều gì? Anh nghĩ 2 người họ đều là lựa chọn tốt đấy chứ.”
“Điều này…..tự em cũng biết rõ. Nhưng cớ sao…..”
“Cảm thấy “vẫn còn quá sớm’.”
Jin như đi guốc trong bụng Sorata, làm người ta nghĩ rằng anh có thể đoán trước được điều sắp xảy ra. Nhưng, ko phải thế. Mà là vì Jin đã kinh qua một vài chuyện dạng kiểu như thế, nên anh rất am hiểu về tình huống hiện tại của Sorata.
“Vì em chưa hoàn thành bất cứ điều gì cả…….nên em cảm thấy điều này vẫn còn quá sớm…”
“Anh hiểu ~~ nhân tiện, điều mà anh từng bận tâm là tên kouhai ngạo mạn, người đã nói ‘em chắc chắn Misaki-senpai sẽ chẳng có vấn đề gì với mấy chuyện như thế này’, anh nhớ thế.”
Kouhai là Sorata.
“Chính em lúc đó cũng đã quá cố chấp.”
“Anh nghĩ Mashiro và Nanami sẽ chẳng có vấn đề gì với mấy chuyện như thế đâu.”
Có lẽ là vì công cuộc trả đũa của anh đã thành công mĩ mãn, anh bắt đầu cà khịa và trêu trọc.
“Nên em nói là xin lỗi!”
Những gì anh nghe được là tiếng cười của Jin.
Nhưng, ngay tức khắc, anh đã trở lại bình thường, và hỏi một câu không rõ ràng:
“Vậy, Sorata đang nghĩ tới điều gì?”
“Nghĩ gì là sao?”
“Chú nghĩ chuyện này còn quá sớm, phải ko?”
“Ừm.”
“Vậy sẽ mất bao lâu để chuyện này không còn là quá sớm?”
Những từ ngữ sắc bén của Jin đã đâm thẳng vào trái tim của Sorata, đó là lý do tại sao anh lại chuẩn bị tinh thần, khám phá ra cảm xúc của mình.
‘Có lẽ là đợi………cho đến khi em trở thành nhà sáng tạo game chuyên nghiệp.”
“ ‘Chuyên nghiệp’ là có ý gì?”
“………….”
Không dễ dàng gì để giải thích trong 1 câu.
“Ví dụ, để anh nghĩ 1 lúc hẵng……..sau khi ra trường (đại học), Sorata sẽ làm cho công ty game, phải ko?”
“Vâng.”
“Nếu vậy, giả dụ như, em được chuyển đến 1 nơi để làm game, đối với bản thân Sorata, liệu nó có được coi là 1 game maker?”
Có vẻ như chủ đề này được Jin tổ lái sang một hướng khác, có lẽ là anh mong đợi Sorata động não trong khi lắng nghe anh nói.
“……”
Vì thế, Sorata nghĩ 1 cách rất nghiêm túc.
Đối với câu hỏi của Jin, bản năng của Sorata lên tiếng ‘những nhà làm game như thế khác với những nhà làm game mà anh nghĩ.”
Chẳng ai giống ai cả, dĩ nhiên mấy việc như thế cũng không giống nhau----Sorata đang tìm kiếm câu trả lời hợp lý nhất,
và không nói bất cứ điều gì trong khi lắng nghe Jin nói.
“Cho dù anh dường như đã dựa quá nhiều vào Misaki, nhưng ít ra thì anh là một công dân làm việc trong thế giới này.
Chỉ là, anh đã không nhận ra mình là 1 nhà soạn kịch bản.”
Jin không nói dối. Để trở thành 1 đạo diễn, trau dồi kiến thức tại trường đại học Nghệ Thuật Osaka, và giờ học những thứ liên quan đến nó, thậm chí anh còn sẵn sàng rời xa Misaki.
“Em biết Jin-san muốn nói những gì.”
“Theo quan điểm của anh, tiếng tăm, tác giả, biên kịch, mangaka không thể có 1 cách nhanh chóng, mà chúng ta phải theo đuổi nó 1 cách từ từ.”
“Tiếp cận cậu ấy 1 cách từ từ…….”
Để hiểu những gì Jin nói, Sorata lặp lại những từ ngữ đó 1 lần nữa.
“Vào Công Ty Game, hoặc trở thành 1 con người mới, hoặc hoàn thành 1 vài thứ và đền đáp ai đó, chúng ta đều có thể làm được. Nhưng, đó ko phải là đích đến cuối cùng của chúng ta. Nếu nghiêm túc hơn, những gì anh vừa nói mới là điểm xuất phát, đúng ko?”
“Có lẽ là vậy.”
Cứ nhìn Mashiro là hiểu. Cô ấy không cố vẽ 1 series trên tạp chí, cũng không duy trì series. Mục tiêu là tương lai, để vẽ những trang truyện tranh đầy thú vị, và khiến độc giả vui vẻ khi đọc chúng. Duy trì Series chỉ là mánh khóe nhà nghề, không phải là mục tiêu.
Xét từ tình hình hiện tại, Mashiro sẽ trở thành 1 mangaka là vì cô ấy có cơ hội xuất bản hàng tháng. Nhưng Mashiro cứ như kiểu không quan tâm tới điều đó. Điều quan trọng là, chúng ta có thể khép lại tương lai mà chúng ta tưởng tượng ra như thế nào……Và mất bao xa……..
Vì vậy, Jin nói “từ từ’ là hoàn toàn hợp lý.
“Anh nghĩ tình yêu cũng vậy.”
“Vậy?”
Tình yêu cũng vậy.
Sorata đột nhiên lấy lại ý thức. Đúng rồi, chủ đề anh muốn thảo luận với Jin là về tình yêu.
“Vậy em có thể nói là, bắt đầu hẹn hò không phải là vạch đích. Vậy, sau khi nói ‘Tớ thích cậu, hẹn hò với tớ đi’. Bên kia đồng ý, rồi họ trở thành người yêu của nhau. Nhưng nếu điều đó không được coi là ‘hoàn hảo’ thì sao?”
“……..”
Thật lòng mà nói, Sorata nghĩ những điều như thế là hoàn hảo.
“Tất nhiên, Sorata, khi anh có bạn gái, sẽ thấy vui trong 1 khoảng thời gian, thậm chí là vui đến tận mây. Nhưng, nếu chỉ thổ lộ tình cảm và trả lời, liệu có đảm bảo rằng 2 người sẽ hạnh phúc mãi mãi không?”
Đúng rồi, cứ động não một lát xem nào.
“Vì có những cặp đôi, vào 1 ngày nào đó sẽ tan vỡ.”
Nhìn từ các ví dụ thực tiễn, thậm chí còn nhiều cặp đôi tan vỡ hơn.
“Ra thế. Vậy, tình cảm của những cặp đôi không thể hình thành trong 1 thời gian ngắn được, cần phải chọn đúng thời điểm, rồi chúng ta tiến lên 1 cách từ từ.”
Jin vô tình nói thế, đã khiến Sorata nhìn nhận ra vấn đề, những lời nói đó đi vào trái tim anh một cách chậm rãi.
“Nếu ta nghe từ Jin-san, quả là 1 sự khác biệt. Dù gì anh là người đã chạm tới vạch đích ‘kết hôn’ rồi mà.”
“Em có hiểu hay không vậy?”
Jin hỏi bằng 1 giọng ngây thơ.
“Em đã nói điều gì đó kỳ cục à?”
“Kết hôn cũng giống thế, chúng ta trở thành 1 cặp vợ chồng không phải là vì chúng ta đã nộp đơn đăng ký kết hôn, mà là chúng ta cần phải tiếp cận điều đó 1 cách từ từ và cùng nhau. Nó rất là rắc rối………nhưng, dù 2 người có xảy ra cãi vã, họ cũng sẽ sống cùng nhau thôi, anh nghĩ đó là một điều hạnh phúc.”
(hay là 2 người miễn cưỡng lấy nhau,)
Nhưng Sorata có thể cảm thấy trong những câu nói của Jin, chấp nhận tất cả những chuyện đó, bằng cách cùng nhau tiến lên phía trước.
“Đó là 1 điều tốt……….”
“Những thứ đó chỉ có thể hoàn thành khi ta có bạn gái. Vẫn còn nhiều thứ mà em muốn làm cùng nhau đúng ko?”
“Hừm, cho cùng thì em là một người đàn ông mà.”
“Tự dưng chuyển sang một chủ đề gây buồn nôn, Sorata thật kinh tởm.”
“Dù Jin là người hướng dẫn em đi theo hướng đó!”
“Khi nhìn từ quan điểm của anh, nếu là Aoyama, em ấy thậm chí còn xấu hổ khi em vẫn muốn làm ‘một vài chuyện’.”
Đúng rồi, dù Nanami có luôn nghiêm túc, chuyện này vẫn có thể xảy ra.
Một bóng dáng lờ mờ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí.
“Ou, em tưởng tượng ra cái gì thế?”
“Chỗ nào chứ! Trở lại chủ đề chính đi!”
“Rồi rồi. Vậy chúng ta sẽ trở lại điều mà anh thực sự muốn nói .”
“Đó là gì thế?”
“Đừng có trưng cái khuôn mặt cáu kỉnh và nhăn nhúm, vui vẻ chút đi và nghĩ về tương lai sáng lạng phía trước. Em hiểu hôn? Điều đó có nghĩa là Aoyama và Nanami nhỉ? Em may mắn thật. Cho nên, cứ là 1 học sinh cao trung bình thường thôi!”
“A – Em không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.”
“Vả lại, bất kể em có cân nhắc nó như thế nào, nếu em không bắt đầu hành động, em sẽ chẳng bao giờ biết được. Có 1 điều xảy ra ở cả nam lẫn nữ, hầu như mọi thứ đều diễn ra không theo như dự tính.”
“……….”
“Nên đừng có sợ thất bại, hãy thử lại. Em càng muốn làm một điều gì đó trơn tru, em càng không thể làm được bất cứ thứ gì. Hẹn hò với ai đó, hay nói theo cách khác, hãy để cô ấy nhìn thấy một mặt vô dụng của chúng ta.”
“Vậy à?”
Không tài nào tưởng tượng được, vì anh không có kinh nghiệm hẹn hò, nên đành vậy thôi. Cơ mà, dường như anh hiểu những điều Jin nói. Dù có là Mashiro hay Nanami, Sorata thực sự không hiểu được 2 người họ. Vẫn còn nhiều phần ẩn khuất, chính vì thế họ cần phải tìm hiểu 1 cách từ từ, có lẽ đây là điều mà Jin nói tới, “dần dần trở thành 1 cặp đôi”. Nhưng mỗi khi nghĩ về nó, anh lại cảm thấy còn rất nhiều chông gai ở phía trước.
“Sorata.”
“Vâng?”
“Can đảm lên.”
Sorata dịu dàng nói, rồi dập máy.
Sau khi nói chuyện với nhau qua phone xong,
Sorata quẳng chiếc điện thoại của mình vào gối.
Sorata cũng nằm ườn trên tấm nệm.
“Coi bộ không còn lựa chọn nào khác rồi.”
Đối mặt với tâm trạng của mình, đột nhiên bụng anh sôi lên.
“Ah, thấy đói quá à.”
“Heii!”
Sorata kêu lên một tiếng kỳ lạ, và đứng bật dậy. Ra khỏi phòng và hướng về phòng ăn.
Anh đi đến tủ lạnh trước.
Nhìn vào bên trong, không có thực phẩm nào hợp cả.
Còn sót lại Baumkuchen mà anh mua ở cửa tiệm trước đó.
“Đành ăn nó vậy.”
Anh lấy 1 cái, và ngồi xuống ghế mà Jin đã từng chiếm giữ…..
Giờ chỗ ngồi đã thuộc về Iori. Cách nhìn có hơi khác.
Sorata duỗi thẳng chân và dựa vào ghế.
“Những việc đó chỉ có thể hoàn thành khi em có bạn gái.”
Mặc dù mục đích là khác nhau, nhưng dường như Nanami đã từng nói như thế này.
--- Hơn nữa, làm ơn hãy suy nghĩ về tương lai khi chúng ta trở thành người yêu của nhau.
Bạn gái.
Cặp đôi.
Có 1 mối quan hệ thân thiết.
“Bạn gái…….”
Anh đã từng muốn có bạn gái. Khi được hỏi liệu anh muốn có 1 cô bạn gái ngay bây giờ ko, chắc chắn anh sẽ suy nghĩ về nó.
Hẹn hò với bạn gái.
Anh chưa từng nghĩ bất cứ điều gì như thế cả.
Suốt cả sáng, hẹn gặp nhau ở trước cổng trường, rồi học cùng nhau, rồi trao đổi tin nhắn khi giáo viên đang giảng bài. Ăn trưa cùng nhau trong suốt giờ nghỉ trưa, rồi một vài lúc hai người họ lại e dè hỏi “Thế nào? Có ngon ko?”, “Hừm, ngon lắm.” Rồi sau khi tan học, gặp nhau tại tủ đựng giày, nói về chuyện sáng nay ai là người đến sớm nhất hoặc nói về những chuyện chẳng mấy quan trọng khi về nhà cùng nhau.
Mặc dù chẳng có gì để nói, hằng đêm vẫn nhắn tin với nhau.
Chẳng hạn vào cái ngày đi hẹn hò, đến công viên giải trí, đến thủy cung, xem phim hay đi dạo. Trong suốt hè, thoải mái đi biển hoặc đến bể bơi, thấy bạn trai mình mặc quần bơi, cảm thấy hưng hởi và cũng xấu hổ nữa……Theo cách đó, bất kể là năm mới, valentine hay valentine trắng, ngày nào cũng đều trải qua cùng nhau.
Sorata nghĩ về điều này, cô bạn gái hiện lên trong bộ não của anh, không phải là Mashiro, mà là Nanami.
Sau đó, trong suốt thời gian góp nhặt đó, có thể ta sẽ cãi vã và cạch mặt nhau. Nhưng đến 1 ngày nào đó, ta nhất định sẽ về chung 1 phòng, hôn hít, làm t*nh, và sẽ trải qua chuyện đó lần đầu tiên.
“……….”
Trong não anh, hình ảnh của Nanami đang nằm trên giường và đang nhìn chằm chằm vào anh.
(đm)
“……….Aaaaa~! Mình đang nghĩ cái éo gì thế!”
Sorata đập mạnh vào đầu mình, để loại bỏ những suy nghĩ không đứng đắn ra khỏi bộ não.
Thực ra thì anh nghĩ gì về Nanami, người đã tỏ tình với anh?
Sorata ghét phần bẩn thỉu trong con người mình.
“…...Những nó được gọi là hẹn hò, có lẽ thế.”
Sorata bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Không thể loại bỏ nó ra khỏi suy nghĩ.
Rồi anh nghĩ tới những điều Jin nói.
----- Đối với Aoyama, anh nghĩ rằng mặc dù em ấy xấu hổ, nhưng em ấy vẫn cố làm chuyện đó.
“Nghĩa là sao…..’
Tâm trí anh chẳng yên bình 1 chút nào.
Sorata cố lấy lại sự bình tĩnh cần thiết, và ra khỏi phòng ăn rồi đến vườn.
Anh ngồi xuống và duỗi thẳng chân.
Mặc dù nhiệt độ buổi trưa hôm nay được thông báo là chạm đến ngưỡng kỷ lục mới, nhưng ngay khi mặt trời
lặn xuống, không khí trở nên lành lạnh hơn.
Một cơn gió mát lạnh thổi về phía chân anh.
1 lúc sau đó, cảm thấy có 1 cái gì đó vừa rơi.
Sorata tò mò và quay đầu lại, những gì anh thấy là Mashiro, người vừa đổ gục xuống sàn, hình dạng giống như bị phong ấn.
“Uwa, hoi”
Sorata mau chóng đứng dậy, và trở về phòng, chạy về phía Mashiro.
Anh bắt đầu bế Mashiro và gọi cô.
Có chuyện gì với cô ấy vậy? Không cảm thấy khỏe sao? Mặc dù tối hôm quan cô vẫn khỏe, thậm chí tâm trạng cô còn tốt nữa là,tình trạng cơ thể cũng chẳng có gì xấu cả.
Cô bị ốm sao? Trong tâm trí của Sorata bắt đầu nổi lên 1 suy nghĩ tiêu cực, lo lắng khi nhìn cô.
Vào thời điểm đó ------
"Zzzzzz ... ... zzzzzzzzzz."
Có tiếng ngủ.
“Hử?”
“"Zzzzzz ... ... zzzzzzzzzz…….hn~~"
“Đang ngủ à?”
“Hn ~~”
“Không cần trả lời bằng tiếng ngủ như vậy đâu! Dạy mau, Shiina!”
Sorata khẽ lay vai Mashiro, nếu không thì cô ấy sẽ không dậy mất.
“……..Có chuyện gì?”
Mashiro từ từ mở mắt, nhìn lên đầy thắc mắc.
“Vẫn còn hỏi được, sao cậu lại đột nhiên ngã vậy! Mà đây là phòng ăn à?”
Mashiro nhìn sang bên phải, rồi nhìn sang trái………Ban đầu anh tưởng cô sẽ ngồi dậy nhưng té ra cô lại bỏ cuộc giữa chừng và khép đôi mắt mình lại một lần nữa.
Và không đợi đến khi tiếng ngái ngủ thứ 2 vang lên.
“Không thể ngủ được!”
“Sorata, quát mắng kìa.”
“Nếu cậu muốn ngủ, về phòng cậu đi!’
Mashiro nghĩ trong giây lát.
“Không thể ngủ được.”
Rồi cho ra 1 phản ứng kỳ lạ.
“Chẳng phải cậu vừa mới ngủ sao?”
Sorta đau đầu hỏi.
“Thậm chí còn chưa xong mà.”
Có lẽ hôm nay cô vẽ truyện cho tới lúc mình buồn ngủ.
Mặc dù mình sắp làm bài kiểm tra , nhưng Mashiro chẳng chuẩn bị gì cả.
“Cậu không ngủ à?”
Nhìn cô, anh có thể dám chắc rằng tối qua cô ấy không hề ngủ.
“Bụng cũng kêu sùng sục.”
“Làm thế nào mà cậu lại có thể rời khỏi phòng?”
“Sau đó bị Sorata mắng.”
Không sao cả, dù sao thì, cô ấy ngã gục xuống là do cô mệt quá thôi………Trông có vẻ thế.
Mashiro chậm rãi nuốt thức ăn.
“Sau khi ăn xong, về giường và đừng quên đánh răng đấy.”
“Tớ vẫn muốn làm bản thảo.”
“……..”
Đây là tình huống ta có nói gì, cô cũng chẳng màng tai nghe.
Mặc dù miệng cô đang nhai bánh xốp, đầu cô vẫn chỉ có truyện tranh. Nói chuyện với Sorata cũng chỉ theo phản xạ, còn tới ngày mai, cô sẽ quên đi cuộc đối thoại này.
“Cậu tuyệt thật đấy……..”
“……….”
Cô lần nữa không nghe Sorata nói.
Anh cảm thấy gì khi hẹn hò với Mashiro? Sorata thử hình dung ra tương lai.
“…….”
Nhưng bằng 1 cách nào đó, chẳng thấy bóng dáng của cô ấy đâu.
Nếu người kia là Nanami, có thể dễ dàng tưởng tượng, nhưng Mashiro thì không.
“A rế….?”
Ngay cả những email không quan trọng.
“Hmm…..?”
Cả ăn trưa cùng bạn gái.
“………..’
Ngay cả hẹn hò trong ngày nghỉ…….Tất cả đều thật mơ hồ.
“………Tại sao?”
Lồng ngực anh như bị đâm liên tục và khó chịu, tâm trí như bị thiêu đốt, con tim anh lo lắng, có giọng nói của ai đó đang vang lên trong tiềm thức anh.
Đó chính là giọng nói của Sorata.
“Không, khoan
đã……….”
Không ai đuổi theo Sorata cả, nhưng có cảm giác rằng nó rất là nhanh, bắt đầu vượt mặt Sorata từ phía sau. Anh cố loại bỏ nó đi, lấy lại bình tĩnh, rồi nghĩ ngợi.
Cho đến lúc này, anh thấy gì ở Mashiro?
Mashiro có những loại cảm xúc gì?
Liệu đây có phải là cảm xúc đang nảy mầm trong khi ở cùng với Mashiro không?
Họ gặp mặt nhau lần đầu tiên là vào tháng 4 năm ngoái.
Trên một chiếc ghế dài trước nhà ga.
Chihiro yêu cầu Sorata đến để đón ai đó về.
Người đợi ở đó, là một cô gái thật đến từng milimet……Đó chính là Mashiro.
Sự hiện diện của cô giống như một nàng tiên bước ra từ trong truyện cổ tích.
Ánh mắt của Sorata ngay lập tức bị thu hút,
từ cái ngày đó trở đi, trái tim anh liên tục bị mê muội.
Nhưng những gì Sorata thấy vào thời điểm đó, chỉ là 1 phần nhỏ của Mashiro Shiina.
Sau đó, anh nhận ra rằng, đó chỉ là diện mạo bên ngoài của cô.
Cô ấy được biết đến như một họa sĩ thuộc hàng đẳng cấp thế giới, cô ấy không tự hào hay hài lòng về nói. Và không quan tâm đến lập trường của anh, mặc dù cô ấy cần phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô lại rất tự tin trong việc theo đuổi mục tiêu trở thành một mangaka, và với tác phẩm tuyệt đỉnh đầu tay, thậm chí giờ nó còn được đăng lên tạp chí manga hàng tháng.
Không sợ thử thách, không ngại gian nan. Cho dù cô không thể, vẫn có thể thức dậy ngay lập tức, luôn giữ sự can đảm tuyệt vời đó.
Đối với Mashiro, Sorata lần nữa cảm thấy xúc động và kính nể.
Bản thân anh cũng muốn làm 1 điều gì đó.
Vẫn còn đắn đo rằng có nên đi theo mục tiêu mình đã đề ra hay không, Sorata không thể làm bất cứ thứ gì khiến Mashiro quan tâm.
Tình hình đang chuyển hướng, thậm chí Sorata còn không hình dung nổi hình bóng của cô ấy.
Sorata hi vọng rằng 1 ngày nào đó anh có thể bắt kịp Mashiro, và giờ anh vẫn đang cố, nhưng anh vẫn chẳng thể rút ngắn khoảng cách này thêm tí nào. Dù vậy, vẫn muốn làm tới cùng.
Người ta đặt tên cho sự hiện diện đó bằng cái gì?
Ta miêu tả thứ cảm xúc đó bằng từ ngữ gì?
Câu trả lời vẫn còn đang ngủ sâu trong cõi lòng của Sorata.
----kinh ngạc.
Khi anh nhận ra điều đó, anh bắt đầu cảm thấy bản thân mình thật nhợt nhạt. Mặc dù ta không soi gương, ta biết mình thật nhợt nhạt, cậu không cần phải sờ má, ta vẫn có thể cảm thấy lạnh.
-------Nhưng có lẽ, em đã hiểu lầm rồi.
Cuối cùng cũng hiểu được những lời mà Chihiro nói lúc đó. Cuối cùng mọi thứ cũng được chắp nối.
“Hiểu lầm có nghĩa là, điều này có nghĩa là…….”
Sorata cho 1 âm thanh cứng nhắc.
“Sorata?”
Mashiro, người đã ngấu hết Baumkuchen, chăm chăm nhìn Sorata.
Đối với Sorata, giọng nói của cô đang ở một chốn nào đó xa vời vợi.
Có cảm giác như Mashiro đang đứng trong một thế giới bị chia cách bởi 1 bức tường vô hình, thứ đang ngày một lại gần cô.
-------Chỉ là do mình ngưỡng mộ Shiina…….?
Vậy thì, liệu anh có ngộ nhận khi coi đây là tình yêu?
Sorata dường như rơi vào ngõ cụt.
Bị bóng tối bủa vây ngay trước mắt mình.
“Sorata kỳ lạ quá.”
Mashiro nghiêng đầu, giọng nói vang lên trong tâm trí anh nghe thật khó chịu, và rồi Sorata không thể nghe thấy gì nữa.