TRans: Pika!
-------------------------
4 tháng 5.
Hôm nay, Sorata dậy sớm vì bị 3 chú mèo mà anh đã nhặt hôm qua liếm vào mặt.
Trời tối, anh cứ nghĩ giờ vẫn còn khuya, và xem giờ trên điện thoại.
"........."
Thật tiếc khi không phải là 'có lẽ', mà 'đã ' tối rồi.
6 giờ 50 phút chiều.
Vẫn nhớ trước khi trời sáng, anh vẫn không tài nào ngủ được, nên chuyện anh đi ngủ được cũng không có lời giải đáp. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy tiếc khi quăng đi một ngày nghỉ hiếm có.
Sorata giờ đang phải mất thời gian cho một vài thứ. Anh muốn chạy game vào tháng 4, muốn sửa chữa những hiếm khuyết mà Ryuunosuke đã nhắc.
Hoặc dành thời gian cho bài kiểm tra. Tất nhiên, sốc lại tinh thần cũng chẳng bõ công, và nghĩ câu trả lời cho 2 cô gái cũng vậy.
"Câu trả lời à........."
Có vẻ đây là điều quan trọng nhất.
Bỗng sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc. Sorata chơi đùa với 3 chú mèo.
Sau đó, Sorata cho mèo ăn và uống sữa, quan sát bọn nó ăn.
8 giờ tối, kế hoạch chào mừng Hase Kanna học sinh năm nhất của khoa tổng thể, tất cả đều tụ tập dưới bàn lẩu.
Vốn dĩ tiệc chào mừng được tiến hành từ ngày hôm qua, nhưng vì Kanna muốn thu dọn đồ đạc, nên nó đã bị hoãn lại cho đến ngày hôm nay.
"Vậy thì, tất cả thành viên của Sakurasou hãy chào đón thành viên mới - Hase Kanna-chan bằng bữa ăn ngon miệng này."
"Bánh mì nướng~~"
Địa điểm là tại bàn ăn của Sakurasou.
Những người tham gia bữa ăn gồm có Sorata, Mashiro và Nanami, 3 học sinh năm 3, và học sinh năm nhất khoa âm nhạc Himemiya Iori, người vừa chuyển đến Sakurasou hồi tháng 4. Và cuối cùng là Hase Kanna, tất cả là 5 người.
Chỗ ngồi theo chiều kim đồng hồ, theo thứ tự: Kanna, Iori, Sorata, Mashiro, và Nanami.
Chihiro không có ở nhà, và 1 thành viên khác Akasaka Ryuunosuke vẫn như thường lệ, chui rúc ở phòng 102. Ít ra thì họ cũng đã gọi anh bằng cách sử dụng email.
---- Ryuunosuke - sama đang hack, không có thời gian chơi đùa với Sorata-sama đâu. Xin nỗi, mong cậu hiểu cho. Thế giới sẽ là của tôi! Maid-chan gửi lời chào.
Rep gì mà sốc vc, Sorata quyết định không hỏi gì thêm.
Cho dù đây chỉ là Maid-chan dí dỏm.
Dù sao thì, cũng cần phải nói cho Kanna biết trong Sakurasou còn 1 thành viên nữa.
"Vẫn có một tên học sinh năm 3 ở phòng 102, anh ta lên Akasaka Ryuunosuke."
"Vậy à."
Sau đó, trong khi ăn lẩu cá hồi, họ giới thiệu bản thân cho nhau biết, bắt đầu từ Sorata. Sau 1 lúc, nguyên liệu làm lẩu ngày càng ít và ít đi.
Tiệc chào mừng diễn ra trong suôn sẻ.
Chẳng có vấn đề gì cả.
Khi Sorata muốn lấy đũa gắp nguyên liệu, anh chạm mặt Nanami, người cũng muốn gắp cá hồi.
"A-Ah, ah, xin lỗi."
"Không, không- không sao đâu. Kan-Kan-Kan-Kan-Kanda-kun lấy trước đi."
"Không Không Không! Aoyama trước đi.........."
Như vậy, mỗi bên đều khước từ sự nhường nhịn của nhau, mấy cái vụ như này xảy ra 2, 3 lần.
Mặc dù anh cố ra vẻ mình đây bình thường, anh thậm chí còn quan tâm đến Nanami hơn.
Đối với Mashiro cũng thế, bữa tiệc nào cũng thế. Sorata chưa từng để mắt đến Mashiro, người đang ngồi bên trái anh. Thay vào đó, anh cứ chăm chăm nhìn Kanna.
"Sorata-senpai, có gì sao? Sao anh cứ nhìn em với ánh mắt hứng thú như thế?"
"Anh không nhé."
"Em nói trước, em có ưa cái sở thích như thế đâu?"
"Anh cũng không!"
Và bị ép phải thảo luận cái chủ đề vô nghĩa này. Kanna, nhân vật trung tâm của bữa tiệc, sâu trong lòng, cô không thể chịu đựng được nữa.
Lúc nào anh cũng nghĩ rằng mình đã phải trải qua những ngày như thế, có cảm giác như anh vừa ngất đi vậy. Nhưng cái người yêu cầu thời gian để suy nghĩ về nó lại chính là Sorata, nên anh không tư cách gì để phàn nàn.
Khi ăn xong súp nóng, Nanami bắt đầu làm cháo. Cho cơm vào, tắt lửa và cho trứng đã đánh. Và vào những lúc như thế----
"Cái đó........."
Kanna đang nói.
Trong mắt kính của cô phản ánh một cái nhìn khả nghi.
"Hmm? Sao thế?"
Sorata vào bếp bình tĩnh hỏi.
"Senpai không thấy tâm trạng lúc này có hơi kỳ kỳ sao?"
Nói chắc như đinh đóng cột. Sự chú ý của Kanna đang nhắm về phía Nanami, Mashiro và Nanami. Không sai cho lắm.
"Tui chẳng thấy cái gì vì gió quá."
Trong cái cảm giác lo lắng lạc lối này, lần đầu tiên Iori đưa ra một lời giải thích kỳ lạ như thế.
"Mấy tên dị hơn thì nên câm mồm."
Tròng mắt của Kanna còn chẳng động đậy.
"C-Có vấn đề gì sao?"
"Em thấy thái độ của các senpai đều rất rụt rè."
"Anh sẽ nói với em điều này, bọn anh không phải rụt rè hay gì cả."
Sorata cầm cái bát đã trống không của Kanna, và giúp cô bưng cháo.
"Cháo này, mà tiện thể cũng nói luôn, cảm giác của em là sai rồi....." [note17374]
",........."
Có lẽ là cô đã nhận ra một điều gì đó. Chỉ là nghĩ vậy thôi-----
"Ý em là bầu không khí giữa các senpai."
Kanna bổ sung.
"V-Vậy sao?"
"Không phải vậy sao?"
Sorata và Nanami gần như đã đồng thanh một lúc. Coi bộ họ đang yêu cầu lời giải thích, nhìn chằm chằm vào nhau trong một lát. Nụ cười của Nanami rõ ràng là không tự nhiên, có một chút cứng nhắc, và biểu cảm của Sorata cũng như thế.
Sau đó, 2 người chịu được có 2s, họ ngay lập tức đảo mắt ra chỗ khác với một khuôn mặt đỏ lựng.
"Đó, ngay lúc này đó."
Tìm ra lý do có giá trị tương đương với tự đào mồ chôn mình. Tốt hơn hết là không nên nói thêm điều gì nữa.
"........."
"........."
Nghĩ vậy và ngậm miệng, thậm chí bầu không khí trong phòng ăn đã trở nên lạ lùng hơn bao giờ hết.
Hay nói theo cách khác, cái sự bẽn lẽn này là không tự nhiên.
Một người con trai nghĩ về câu trả lời, 2 cô gái chờ đợi câu trả lời hiện đang ở cùng một chỗ, mỗ khi suy nghĩ về nó, kỳ lạ cũng là lẽ tất yếu.
Không khác với bình thường là mấy, Mashiro đang im lặng ăn súp, không, thậm chí nó còn lạ kỳ hơn.
Sau đó, Sorata nhìn Mashiro có mỗi một lần.
Có lẽ Sorata đang đắn đo, cân nhắc xem có nên nhìn Mashiro, còn về điều bất thường thì anh ấy không nhận ra. Cô ấy không bỏ thức ăn mà cô không thích vào bát của Sorata.
"Sorata."
Đột nhiên Mashiro gọi, Sorata hoảng loạn. Cái cảm giác gan dạ quả là phi thường.
"S-Sao thế?"
Anh lấm lét hỏi Mashiro, người đang ngồi bên cạnh anh.
Mashiro không ngại ngùng khi nói với Sorata:
"Chúng ta cứ chia ra đi."
".........Hả?"
Sorata không hề kháng cự và hỏi lại.
"Chia ra."
"Tớ nghe thấy rồi!"
"Điều đó có nghĩa là ở riêng ra ấy."
"Lần này tớ cũng biết!"
"Liệu nó có ổn ko?"
"Tớ muốn hỏi cậu là tại sao lại đột nhiên nói về mấy chuyện kỳ lạ như thế! Nhìn các Kouhai của chúng ta đi này!"
Iori và Kanna nhìn vào đó với một ánh mắt khác người.
Không an tâm chút nào. Không muốn bị họ coi là lố lăng.
Mashiro có lẽ đã không nhận thấy tính khí của Sorata, và đưa ra một lời giải thích chi tiết.
"Vì Sorata là nam, còn tớ là nữ."
"À, tớ hiểu............"
"Vậy, hãy chia ra đi."
Mashiro nhấn mạnh nói
"Vậy, hãy chia ra đi."
Cái cảm giác này khác với bình thường, cảm thấy thật lạc lối.
Có phải là anh đã nghĩ quá nhiều rồi ko? 80% là ko chắc chắn.
Mashiro dường như rất ưng ý với ý kiến này, và gật đầu. Khi nhìn từ quan điểm khác, có thể chắc cú rằng tâm trạng của cô đang được tốt.*
Những điều Mashiro nói đều rất hợp tình hợp lý. Rất rất hợp tình hợp lý
Cơ mà, xem ra anh không thể chịu đựng được khi nói những từ tiếp theo.
"Cậu phải nhận ra từ 1 năm 1 tháng trước chứ!"
"Tớ thấy từ thủa nào rồi."
"Đừng có nói dối trắng trợn như thế."
Cho đến lúc này, Mashiro toàn nói những điều bình thường, phải có lý do cho chuyện đó.
Cái cảm giác tỏ tình của ngày hôm qua. Đã không còn nữa.
"Anh nói gì vừa nãy cơ?"
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Iori rất chi là bối rối.
"Vậy đó, nó là như vậy đó."
Phản ứng của Kanna khác với Iori một trời một vực, bản thân cô hiểu được một chút gì đó, có cảm giác như cô đang muốn nói một cái gì đó bất ngờ:
"Shiina-senpai và Aoyama-senpai đã tỏ tềnh với Sorata."
Bắn trúng tim đen.
"Tại sao em biết!"
Sorata theo phản xạ rống lên.
"À rế! Hóa ra là như vậy!"
Cuối cùng Iori cũng đã nhận ra chút ít và tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt. Anh ta chậm tiêu thật.
"Thì là em biết thôi."
Vả lại, Kanna với thái độ lạnh lùng, ấn cặp kính của mình.[note17373]
"....."
Coi bộ cô ấy đang bị khiêu khích. Nhưng, đã quá muộn để nhận ra.
"Kanda-kun baka!"
Nanami không thể chịu đựng được nữa, chửi anh.
"Xin lỗi."
Sorata cúi đầu đầy cam chịu.
"Tớ ổn. So với cái lúc Kanda-kun nói, việc này không đáng bao nhiêu."*
"Heh~~~Thật sao? Sorata-senpai, tuyệt thật ~~~ xin hãy truyền lại cho em bí kíp 'trai nổi tiếng, nữ nhi đổ hết!'"
Iori níu áo của Sorata.
"Xin hãy giúp em để em có thể có bạn gái!"
Thành thật mà nói, tự dưng yêu cầu thì quả là rắc rối, đặc biệt hơn, tại sao vấn đề này lại thành ra như vậy, nên theo lẽ dĩ nhiên, anh không thể nói với cậu ta.
Nếu bạn thực sự muốn trở nên nổi tiếng, học tập Jin chắc chắn sẽ tốt hơn. Dù xét từ tình trạng của Jin, có lẽ là không hợp với những người bình thường như Iori đâu.........Nói toẹt ra thì, Iori cần phải lạnh lùng boy, anh cần phải nổi tiếng, mặt anh phải thật handsome, cộng với việc anh chơi piano giỏi---dù cho anh không nghĩ thế.
"Tuyệt thật đấy. Té ra Sorata cũng nổi tiếng dữ đấy chứ."
Kanna chuyển sắc mặc, trông cô có vẻ khó chịu.
"Đúng hông?"
"Thì có vấn đề gì à?"
Câu trả lời nghe thật sót ruột.
"Eh, tiệc chào mừng này có làm em vui không?"
Dẫu sao thì, chuyển chủ đề đi hẵng.
"Trước đó thì em thấy khá là vui đấy."
"Còn giờ?"
"Có hơi khó chịu chút đỉnh."
"Là vì anh ư?"
Sorata e sợ hỏi.
"Đúng, là bởi vì senpai."
Kanna trả lời chắc cú.
Không thể đáp lại ngay luôn được.
"Rất xin lỗi về điều đó. Chỉ là vì bọn chị có hơi bất cẩn."
Nanami nói đỡ cho Sorata, người đang bối rối ra mặt.
"Không, không sao đâu....."
Có lẽ là nghĩ cho cảm xúc của Sorata, Kanna muốn vờ như không biết. Vì lý do nào đó, có cảm giác như thái độ của Kanna, Sorata, Nanami có một sự khác biệt lớn, chỉ là cảm xúc thôi sao?
"Tất cả là do em mà ra."
"Cơ mà, nếu em nhẫn nhịn được một lúc, thì chuyện sẽ không thành ra như thế đâu."
Nụ cười của Nanami với đàn em, đã tự nhiên trở lại. Ngay bây giờ, từ những lời nói của Nanami ta có thể xác nhận vài thứ. Cô đã hứa với Sorata rằng thời điểm để nói ra câu trả lời. Đáng xét nhất, cái điều khiến Sorata quả quyết về chuyện này không chỉ có thế.
"Nếu em muốn nói điều đó thật kỳ cục, chị sẽ nói với em điều này."
Một lát sau, Nanami vội vàng lên lên tiếng.
Ánh mắt của 4 người đều dồn vào một điểm.
"Sau khi có kết quả vào cuối tháng này, tớ sẽ quay trở lại khu ký túc xá thường."
Nanami thành thực và tự tin nhìn về phía trước. Ánh mắt cô rực sáng.
Sorata sau một lúc mới nhận ý nghĩ của câu nói đó.
Đối với chuyện này, Mashrio, Kanna, và Iori cũng thế. Bởi vì những lính mới đều cảm thấy sốc sau 1 vài giây. Đây chính là lời tuyên bố của Nanami, không còn nghi ngờ gì nữa.
"À rế?"
Âm thanh đến từ Sorata, người đang thở hổn hển.
Dù vậy, Sorata còn đỡ hơn những người khác. Cho dù anh chưa lần nào nghe về thời gian thực sự, nhưng anh biết Nanami sẽ rời khỏi Sakurasou vào một ngày nào đó.
Để có tài liệu tham khảo cho buổi thử giọng sau này, cái ngày họ hẹn hò ở công viên giải trí đó....
-----------Tớ quyết định là sẽ rời khỏi Sakurasou.
Sau khi hôn nhau trên chiếc đu quay, Nanami đã từng nói thế.
Mashiro, người ngồi kế bên, cũng nhìn Nanami như những người khác.
"Tha thứ cho chị. Mặc dù đây là tiệc chào mừng, nhưng chị lại bàn về chuyện này."
"Không........Không có sao."
Kanna dường như không biết phải trả lời thế nào, có lẽ cô không thể tưởng tượng cái viễn cảnh lại thành ra như thế này. Về chuyện này, hẳn Sorata cũng như thế."
Sau đó------
"Hiii!"
Iori, người vừa đơ người và chôn chân, đột nhiên hét lên trong khi phản ứng.
"Aoyama-senpai sẽ đi sao?"
Iori sau khi cậu ngã khỏi ghế, tay và chân anh dập xuống sàn, và cam chịu cúi đầu.
"Tại sao lại thế............."
Không dễ để phát ra tiếng.
"Chị không nghĩ Iori sẽ cảm thấy buồn về việc chị rời khỏi đây đâu."
Sorata cũng cảm thấy như vậy. Từ khi Iori chuyển tới Sakurasou, anh mới ở đây có 1 tháng, mà đã có cảm xúc như này.
"Bởi vì nếu Aoyama-senpai không còn ở đây nữa, thì cái 'bộ ngực săn chắc' của Sakurasou sẽ xẹp đi rất nhiều."
"Hừm, Chị nghĩ nó sẽ thành ra như thế."
Âm giọng của Nanami trộn lẫn với tiếng thở dài.
"Điều này sẽ làm hủy hoại đấy! Sau đó, chị không thể chiến đấu được nữa đâu!"
"Ít ra thì hãy nhìn vào tình hình hẵng, làm ơn."
Kanna với một ánh nhìn của bề trên, nhìn vào Iori.
"Huft..........."
Iori, người nghe thấy giọng nói đó và ngẩng đầu lên, sau khi nhìn Kanna , thì ngay lập tức sự hào hứng đã không còn.
"Ý bà là sao?"
Ánh mắt của Kanna đầy máu lạnh.
"Đồ 2 mắt........"
"Ai 2 mắt cơ?"
"Nếu bà cảm thấy mình bị sỉ nhục, bơm ngực đi! Sau đó thì hẵng làm kèo phản biện!"
Iori giống như một luật sư đang tranh luận tại tòa án, ngón tay chĩa về phía Kanna. Nhưng đúng rồi đấy, biểu cảm của Kanna thậm chí còn khó chịu hơn.
"Nếu bà yêu cầu Sorata-senpai nào nặn nó, ai biết nó sẽ to như thế nào?"
Iori cà khịa với một khuôn mặt tươi cười dù nó chẳng có nghĩa lý gì.
"Cậu có thể ngừng lôi kéo tôi vào vấn đề đó được không?"
Kanna che bộ ngực bằng 2 tay, quay body về phía Sorata.
Sau đó quay đầu lại, và nhìn vào Sorata.
"Tớ sẽ không để cậu sờ soạn em ấy đâu."
Ánh mắt của anh đầy thèm muốn.
"Điều này đáng nói đấy!"
"K-Không thể để cậu một mình nào nặn nó."
"Tất nhiên là tớ biết!"
Sorata cảm thấy khó chịu khi họ cứ nhìn chằm chằm vào anh. Đó chính là Mashiro và Nanami. Họ trông rất bối rối, giờ tốt hơn hết là không nên kiếm chuyện với họ, nếu không, cậu sẽ tự rước họa vào thân mất.
"Aaa~~tại sao chứ......Tuổi trẻ của em đã kết thúc. Mặc dù Shiina-senpai vô cùng cute, nhưng giờ nó chẳng còn nghĩa lý gì nữa........."
Iori lần nữa nhìn vào Kanna và cảm thấy bực mình.
"Không có kìa aa~~"
"Thử nói lại lần nữa xem. Mặc dù hôm qua thấy ông tươi tỉnh như hoa vì đã nhìn thấy cảnh xyz dưới váy tôi."
Kanna giận ra mặt, và bắt đầu phản biện Iori.
"R-Ra! Ra thế!"
Sắc mặt tươi tỉnh của Iori bắt đầu trở nên đầy ngờ vực.
"Ra thế là sao?"
Kanna che ngực bằng 2 tay, với ánh nhìn bề trên khi chĩa về Iori.
"Chờ chút, tui sẽ nhớ lại nhanh thôi."
Kanna quả quyết dẫm lên châm của Iori.
"Đ-đau ~~ đã bảo rồi mà!"
"Là lỗi của ông tất."
Kanna với thái độ như thể chủ đề tới đây là kết thúc, nhưng cứ lúc nào cô nhìn vào khuôn mặt của Iori, biểu cảm của cô lại cứng nhắc một lần nữa.
"Chẳng phải là tui đã bảo với ông là đừng nhớ lại đây thây...."
Giọng nói của cô nghe như từ cõi chết trở về.
"A- tui sẽ không nhớ lại nó nữa.........."
Iori giả bộ không biết.
Nhưng đen thay, mũi anh bắt đầu rỏ máu.
Từng giọt một rơi xuống sàn nhà.
"Ah, đệch.........."
Iori cuối cùng cũng nhận ra.
"Em no rồi ~~!"
Sau khi nói thế, anh chạy ra khỏi phòng ăn.
"Như một (nhẫn giả) đứa trẻ."
Kanna đi theo Iori, cứ lạnh lùng ở lại.
Sau khi ăn cháo xong, cô nói 'em no rùi' và thu dọn đồ đạc. Cô nhấc mông khỏi ghế, quắc mắt nhìn Sorata trong giây lát, rồi rời khỏi phòng ăn.
Giờ chỉ còn Sorata, Nanami, và Mashiro.
"Nanami định đi à."
Mashiro yếu ớt nói.
"Hừm. Tớ nghĩ đó là điều tốt nhất cho tớ."
Nanami đã từng nói rằng việc ở lại Sakurasou là làm hư cô. Vì thật vui khi ở đây, nên cô muốn được chiều chuộng. Nhưng Sorata không nghĩ điều này là không tốt, nhưng Nanami đã suy nghĩ cẩn thận, nên anh đâu còn cách nào khác. Tự Sorata cũng hiểu, dù cho cô có bị bắt bớ, Nanami sẽ không chịu nghe đâu...
"Mặc dù lý do tớ đến Sakurasou là do không đủ khả năng chi trả kinh phí cho vụ thuê ký túc xá thường..........Nhưng giờ tớ mới biết, nó có thể thành ra như thế là vì lý do khác. Ban đầu thì quá bảo thủ, nghĩ về việc các cậu ngày đêm chú tâm vào công việc, dạy kèm và học tốt bài trên lớp."
"..........'
Mashiro nghiêm túc nhìn thằng vào Nanami.
"Ban đầu tớ cứ nghĩ mình có thể vượt qua buổi thử giọng, như cuối cùng tớ vẫn không làm được. Mặc dù tớ có thể tự làm mọi thứ, nhưng thay vào đó, tớ lại vô tình gây thêm rắc rối cho người khác-----lúc đầu tớ đã nghĩ như vậy khi chuyển đến Sakurasou."
"À, tớ hiểu."
"Hn. Mặc dù năm nay không phải dạy kèm nhiều, nhưng chính vì điều này, tớ lại muốn hoàn thành việc học trên lớp cũng như công việc...........và vì điều này mà tớ bắt đầu trở nên tự lập. Những việc mà trước không thể làm, hy vọng giờ mình có thể làm tốt nó."
"Nanami muốn tốt nghiệp."
"Hử?"
"Tốt nghiệp ở Sakurasou."
"Giả sử là một chút đi, liệu điều đó có thể trở thành hiện thực?"
Xen lẫn sự cay đắng trong nụ cười của Nanami là sự gượng gạo.
"Nanami."
"Gì?"
"Dù Nanami ở bất cứ đâu, sau cùng thì Nanami cũng sẽ chọn Sakurasou thôi."
"........."
"Chúng ta là Sakurasou mà."
Đó là những lời mà Sorata đã nói với Mashiro trước khi Jin và Misaki tốt nghiệp, lần này là tự Mashiro cảm thấy mình cần phải nói.
"Tớ cũng nghĩ vậy."
Nanami cười trông thật tươi, cô không hề hối tiếc. Dù vậy, cô vẫn tin mình chưa hết hy vọng. Và để thể hiện rõ điều đó, cô tỏ ra mạnh mẽ như thể "vẫn còn niềm tin, vẫn còn hy vọng".
Nếu khoảnh khắc này mà đến, Sorata hy vọng rằng anh có thể mỉm cười khi nhìn thấy cô rời đi.
P/S: Nanami đi buồn thiệt.