Trans: Pika!
-----------------
Sorata chăm chăm nhìn vào khuôn mặt ngái ngủ của Mashiro một lúc lâu, bụng anh bắt đầu kêu lên 'rột rột' như thể đang nói với anh là nó đang đói, nên Sorata quyết định rời khỏi phòng để ăn trưa.
Các món ăn kèm bao gồm mì xào cùng với bắp cải, cà rốt và thịt heo.
Anh chỉ mất một vài phút để ăn hết rồi đi về phía nhà vệ sinh để giặt giữ những bộ quần bửn đang chất như rơm như rạ.
Một vài cái thì là áo phông, vớ, và đồ lót của Sorata, một vài cái thì là quần áo của Mashiro, ngoài ra còn thêm cả pyjama và áo sơ mi, cũng có cả áo ngực, và pantsu đa sắc trộn lẫn vào với nhau, môt ít thì giặt bằng tay, những cái còn lại thì cho vào máy giặt.
Sau khi giặt xong, chúng ngay lập tức được đem ra ngoài nắng.
Sorata phơi chiếc pantsu màu xanh nhạt của Mashiro lên dây mắc, tự thầm với bản thân:
"Một năm trước, chỉ cần nhìn cái này thôi là cũng đã xấu hổ rồi."
Cứ khi nào anh đụng độ chiếc pantsu, thân thể anh sẽ ngay lập tức túa mồ hôi, tim đập thình thịch.
Còn giờ thì thế nào?
Cầm lấy trong tay, giặt rũ, mang ra ngoài nắng, gấp nó lại gọn gàng, thậm chí là bỏ nó vào tay của Mashiro, và nói: "Hôm nay dùng cái này đi.", cũng có thể gọi là hành động theo bản năng.
Đã có một sự tiến hóa trong chính con người anh.
Không, chỉ là anh ấy đã quen với nó thôi.
Sau khi phơi khô toàn bộ quần áo, Sorata mang chổi lau nhà lên tầng 2.
Không phải phòng 202 mà Mashiro đang ngủ, mà là phòng kế bên, phòng 201, một căn phòng trống trải.
Căng phòng rộng rãi không đồ dùng.
Mặc dù về kích thước thì nó bằng phòng của Sorata, nhưng trông rất rộng lớn.
Mở cửa sổ, một làn gió mùa xuân ấm áp thổi vào. Cây anh đào ở ngay gần đó, những cánh hoa rơi chầm chậm và lả tả như đang nhảy múa trong không trung.
"Đang là mùa xuân mà."
Sorata hít một hơi thật sâu, bắt đầu di cái chổi lên sàn nhà, tỉ mỉ lau mọi ngóc ngách trong căn phòng.
-----------Nếu cứ khi nào cậu cũng muốn sẵn sàng sống, cậu phải để căn phòng lúc nào cũng sạch sẽ.
Đó là nghị lực và cảm xúc của một senpai, người đã sống tại căn phòng này 3 tháng trước, mà Sorata đã thừa hưởng.
Sau khi dọn xong căn phòng 201, anh tiến hành dọn căn phòng trống khác. Giống như lúc trước, tỉ mỉ lau dọn mọi bụi bẩn trong từng ngõ ngách.
Một khi đã bắt đầu, là tập trung tức thì vào công việc dọn dẹp, Sorata tiếp tục quét và lau phòng ăn và hàng lang, cũng không quên quét dọn cổng trước.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, ánh nắng gần như đã tắt lịm, bầu trời hướng tây nhuốm màu đỏ rực.
Thu quần áo đã khô cong và mang trở lại phòng, xếp chồng lên giường, phân loại từng cái một, đâu là của anh và đâu là của Mashiro, rồi gấp lại gọn gàng.
Cái cuối cùng là chiếc pantsu màu trắng xinh của Mashiro.
Khi gấp, điện thoại reo lên.
Trên màn hình nó hiện chữ Shiina Mashiro.
"Gì nữa thế?"
"Tớ dậy rồi."
"Nếu đang ở trong một tình trạng như thế, giờ cậu vẫn đang ngủ, sẽ tệ lắm đấy."
"Tờ đang chờ cậu."
Khi kết thúc câu nói, Mashiro dập máy ngay và luôn.
Sorata đặt chiếc pantsu đã gấp lên trên đống quần áo khác, mang tất tật quần áo đã giặt của Mashiro lên phòng 202.
"Tớ vào đây."
Sorata gõ cửa, rồi mở.
Mặc dù anh vẫn cứ lo âu là liệu cô ấy sẽ tiếp tục vẽ manga nữa hay chăng, nhưng có vẻ Mashiro vẫn im ỉm nằm trên giường. Sorata bật đèn, và vô phòng.
Dường như Mashiro đang đổ mồ hôi như xối, chiếc khăn lau đầu vẫn còn ở trên trán. Tuy nhiên, hai bờ má cô vẫn hơi ửng đỏ, hơi thở vẫn nồng nực.
Sorata sờ vào chán và thấy cơn sốt chưa hề tiêu giảm.
"Đã túa mồ hôi ra thế này rồi, cậu có muốn thay quần áo không? Trùng hợp là đã có pyjama và đồ lót luôn rồi."
Trước hết, phải đặt tập quần áo đã hong khô vào bên cạnh chiếc giường của cô hẵng.
"Tớ muốn đi tắm.'
"Chưa hạ nhiệt thì cậu đừng có mơ."
"Tớ muốn đi tắm."
"Không được."
"Vậy Sorata cũng lau người đi."
"Chẳng phải nó giống như đi tắm sao?"
"Cậu không muốn à?"
"Hả?!"
"Không muốn tắm cùng tớ à?"
"K-Không muốn! Chỉ là, ừm,......Điều tớ muốn nói là, vì Shiina đang bị sốt, cậu không nên đi tắm."
Vì anh đang hình dung ra điều cấm kỵ, như hệ quả, thanh giọng anh phát ra âm thanh kỳ lạ.
"Tớ không muốn."
"Thà ngay từ đầu đừng có nói đi cho rồi! Cậu có thể thôi ngay cả trò đùa giỡn với trái tim trong sáng của tớ đi được không?!'
"Cậu tưởng tượng ra nó à?"
"Không chi tiết đến thế đâu!"
"Không có gì ư?"
"Cậu có mong mình ở đó không?"
"Không muốn tượng tượng."
"Trong trường hợp đó............."
Khi Sorata đang nói 'không cần phải tượng tượng điều đó đúng như ý muốn đâu!", Mashiro tiếp tục mạch nói của cô.
"Cũng không muốn bị tưởng tượng."
"Vậy cuối cùng tớ nên làm gì?"
"Một tâm trạng rất bối rối."
Dù cho nếu anh có tưởng tượng, cô sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng nếu không, có lẽ là vì anh không để tâm tới cô nên cô không hề vui sướng. Bối rối thực sự.
"Nếu diễn tả nó theo hướng khác, quả thật có thể xem nó như một câu trả lời."
"Vậy, muốn đi tắm."
"Ghép từ không đúng nên từ chối. Cậu có thể sử dụng khăn tắm để lau người rồi mau lẹ thay quần áo."
Sorata đặt khăn tắm và quần áo đã giặt khô vào bên cạnh gối.
"........."
Nhưng dường như Mashiro không muốn dậy.
Cứ nhìn chăm chăm vào Sorata.
"Umm, Shiina-san?"
"Gì?"
"Tớ để quần áo của cậu ở đây, đừng có quên thay nhé? Tớ đi trước đây."
"Này, Sorata."
"Hửm?"
Với một cái nhìn như thôi miên, Mashiro dồn hết tầm mắt về phía Sorata.
"Sorata giúp tớ thay đi."
"Cái gì?!"
Thực ra điều mà Mashiro nói vừa nãy là gì?"
"Sorata cởi."
"Hả?! Làm thế ếu nào mà tớ lại có thể cởi quần áo cho cậu được chứ?!"
Điều mà Mashiro nói lúc này không giống với cái câu trước đó.
"Sorata giúp tớ cởi nó đi."
"C-cậu có biết mình đang nó về cái gì không đấy hả?"
"Vì........"
"Vì cái gì?"
".........."
Mashiro thở ra một hơi thở nồng nực, như thể muốn nói rằng chỉ nội cái việc nói chuyện là cũng thấy khó khăn lắm rồi.
"Shiina?"
Sorata gượm hỏi Mashiro để cô tiếp tục câu nói của mình, nhưng dường như cô cảm thấy khó chịu với tư thế của mình rồi quay người ra sau và nằm xấp người xuống. Đặt cằm cô trên gối trong khi thở lên thở xuống.
"Toàn thân ốm yếu."
"Chà, là vì cơn sốt của cậu nặng thêm thôi."
"Chẳng buồn di chuyển."
"Tớ hiểu điều đó."
"Rất khó nhọc."
"Ừ, tớ cũng hiểu điều đó."
Khi bạn cảm thấy không được khỏe, cho dù đó là một việc bình thường, bạn sẽ không muốn cử động chân tay làm chi.
"Nên, Sorata giúp tớ cửi nó đi mà."
"Tớ không hiểu! Một lý do rất chi là phiền hà!"
"Mở nút áo ngủ."
"Tớ không hỏi cậu cách làm!"
"Mở từng cái một."
"Tớ suýt thì muốn tưởng tượng ra khung cảnh đó rồi đấy, làm ơn dừng lại đi!"
"Sử dụng ngón tay của Sorata."
"Tớ đã bảo với cậu là dừng ngay đi mà!"
"Cứ tụt quần ra đã."
"Nếu cậu có thể lắng nghe lời tớ nói dù chỉ một lúc thôi, thì tớ sẽ rất vui đấy!"
"Pantsu thì tương tự."
"Trong trường hợp đó, chằng phải là trần như nhộng sao?"
"Ừm, cởi hết."
"Vào cái lúc như thế này, lại là vấn đề về kiểu ngôn ngữ à!?"
"Um."
Mashiro ôm gối thật chặt, và cho ra một giọng nói hư hỏng.
"Sorata suy nghĩ lại đi."
"Tớ đã nói rồi, điều đó là vì lợi ích của hai chúng ta! Thử nghĩ lại ư? Nếu tớ lột bộ pyjama của cậu ra, sẽ nhìn thấy nhiều thứ, sau này sẽ to chuyện lắm đấy!"
"Sorata, đồ dâm dục."
"Chính mồm cậu nói điều đó ấy!"
"Nhưng đừng lo, tớ có một phương án."
"Oh, tớ sẽ nghe thử xem sao."
Vào lúc đó, cô đổi tư thế nằm sấp của mình, một nửa khuôn mặt bị chiếc gối che đi, và nhìn thằng vào mắt Sorata. Bằng cách nào đó mà bầu không khí có đôi chút căng thẳng.
'Sorata."
"C-Cái gì?"
Nhìn Mashiro cứ chăm chăm nhìn vào mình, trái tim Sorata bắt đầu loạn nhịp.
"Tớ muốn yêu cầu sự giúp đỡ."
"Có những vấn đề tớ có thể giúp, nhưng có những vấn đề tớ không thể nào mà giúp nổi."
Sorata đảo mắt ra chỗ khác, và kích hoạt hệ thống phòng bị của mình.
Dù cho anh đã làm thế, sẽ là vô nghĩa nếu Mashiro không ngừng nói.
"Tắt đèn." (Ngô tất tố)
"Vậy, chẳng phải nó sẽ giống với bầu không khí *** đó sao?"
"Tắt đèn."
Chỉ cần nghe tiếng thì thầm thôi là cũng đủ để khiến con tim anh trở nên rộn ràng. Tất nhiên là Sorata biết rất rõ Mashiro không đó ý định làm chuyện đó, vừa nãy là cô ấy trọc quê anh thôi. Có lẽ là vì cô ấy bị sốt và cơ thể trở nên ốm yếu, nên cô không muốn tự mình thay đồ. Cho dù là đã nghĩ thế, Sorata vẫn còn hơi non kinh nghiệm trong việc xử lý tình huống này.
"Nếu cậu muốn rõ ràng, tớ không muốn đâu."
Mashiro che khuất gương mặt mình vào lớp gối, và chen thêm câu.
"Điều đó xấu hổ lắm đấy."
"Cậu dám nói thế với cái người đã giúp cậu chuẩn bị đồ lót mỗi ngày sao!"
Những lời nói đó có ý nghĩa thay đổi tâm trạng và che đi sự xấu hổ. Tuy nhiên, chỉ có thể thôi cũng không thể làm thay đổi tình huống hiện giờ.
"........."
Mashiro vẫn nằm trên giường, chờ Sorata tắt đèn.
Chẳng còn đường lui nữa. Cứ đình trệ sẽ gây ra chuyện lớn mất, tiến hành thì cũng gây ra vấn đề. Mặc dù anh sốc tới chết, Sorata không thể mặt đối mặt với bầu không khí trước mắt anh, trong lòng khó chịu, anh quyết định tiến về phía trước.
"T-Tớ hiểu rồi! Tắt điện đúng không!"
Anh đứng dậy và đặt tay lên công tắc.
"Tớ tắt ngay đây!"
Sorata với một thanh giọng kỳ lạ, nói với Mashiro.
"Hn."
Sau nghe thấy câu trả lời, anh tắt đèn.
Trong khi trò chuyện, mặt trời đã lặn xuống nên sau khi tắt nguồn điện trong phòng, không gian xung quanh đã tối đen như mực trong thoáng chốc.
Nhưng trong nháy mắt vẫn có thể dò thấy hướng của bóng người trong căn phòng.
Sorata quay trở lại bên cạnh giường, yêu cầu Mashiro dậy và ngồi trên giường.
Sorata quỳ gối phía sau Mashiro, đương đầu với thứ thách phía trước, dù thế nào thi anh vẫn không có dũng khí để cửi pyjama của Mashiro trước mặt,
"V-Vậy, tớ cởi đây."
"Tới đi Sorata, cậu muốn chơi mà."
"Sao cậu lại có thể nói như thế trong cái hoàn cảnh ngượng chết đi được vậy hả!"
Sau khi hít một hơi thật sâu, Sorata đưa tay về phía cơ thể của Mashiro, vươn qua vai Mashiro, di chuyển ngón tay đến nút áo, đôi tay của anh có thể cảm thấy hơi thở của Mashiro nên không chịu nổi thích thú.
"Sorata."
"C-Chuyện gì sao?"
"Hơi thở rất thích thú."
Dường như hơi thở của Sorata đã phả vào tai Mashiro. Sau khi nghe điều đó, Sorata nhận ra mình đang thở gấp, và đột nhiên khuôn mặt anh đỏ bừng.
"Xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi."
"V-vậy cậu đợi một lúc được không? Vấn đề là giờ chỉ cần nói với cậu thôi cũng khiến tớ sợ lẩy bẩy rồi."
Sau khi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cúc áo thứ nhất cũng được tháo, và nhanh chóng chinh phục được cúc áo thứ 2. Tuy nhiên, khi Sorata muốn điều khiển cánh tay mình sang cúc áo thứ 3, ánh mắt của anh lại bị hút vào cổ áo của Mashiro, thứ được để hở. Nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn đường khắt qua cửa sổ, anh có thể rõ làn da trắng muốt và tư thế mà phái nam không bao giờ có được.
Bây giờ không phải là lúc để quấy rối Mashiro, người đang bị sốt, nhưng đối mặt với cám dỗ như vậy, hướng mắt sang chỗ khác sẽ không dễ dàng gì.
"Sorata?"
Sorata quay đầu lại, khuôn mặt của cô ấy ở ngay trước mắt Sorata.
"K-Không phải như cậu tưởng tượng đâu!"
Khi Sorata nói thế, ngay sau đó, bộ đồ ngủ của Mashiro tụt xuống qua vai, từ gáy cho tới lưng, đột nhiên một vùng da mịn màng và trắng muốt trở nên rộng lớn hơn. Sorata hoảng loạn đến mức không nói nên lời.
"Còn một vài cái cúc chưa được tháo đâu."
Mashiro nhỏ nhẹ nói, rồi nhìn xuống sàn nhà, kéo bộ đồ ngủ xõa xuống vai cô.
"........."
Có lẽ là vì cô cảm thấy xấu hổ.
".....Nhanh hơn chút đi."
Với một giọng hơi khàn.
"Ah, ừm."
Sorata lắc đầu để đưa tâm trí bình thường trở lại.
Sau đó, tức khắc cởi những cúc còn lại trên áo.
Anh hít một hơi rõ sâu.
"Un........Vậy, tớ cởi nhá."
"........Um."
Sorata lên dây cót tinh thần để cửi chiếc pyjama từ đằng sau.
"..........Không."
Khi tụt nó đến vai, Mashiro nói với âm giọng trầm, vậy không thể cởi được nữa rồi.
"Vẫn chưa xong mà......."
Mashiro nói lại lần nữa, và sử dụng cả hai tay vẫn ở trong tay áo, che phần trên của cơ thể đang hở hang.
Khuôn ngực đang bị ép trông có vẻ đầy đặn, để hở ra một làn da mềm mại, đó là thứ mà Sorata đang thấy trong mắt.
Hơn thế, Mashiro hành xử như một cô gái bình thường khiến cho huyết áp của Sorata tăng lên đột ngột, đầu anh bỗng cảm thấy choáng váng.
"Xin lỗi!"
Nói mỗi cái câu đó. Dù cho lúc này anh chẳng làm điều gì tồi tệ cả........
"Um."
Có lẽ là vì Mashiro đang cúi đầu, câu trả lời của cô ấy không rõ cho lắm.
"........"
"........"
Cái tình huống khó xử này đã khiến cho hai người họ rơi vào im lặng.
"Um, etou, t-tớ nói là......."
Sorata cố gắng nặn giọng ra nói, nhưng rốt cuộc anh vẫn chẳng nói được điều gì cả.
Có thể nghe thấy tiếng phấn khích của con tim anh. Khó thở, tầm nhìn bị thu hẹp, đôi mắt của Sorata chỉ có thể nhìn thấy Mashiro.
Tâm trí anh rối bời. Tuy nhiên, cứ cho là anh ta đang mạo hiểm danh dự của mình đi, anh vẫn cố gắng kìm ném dục vọng của mình.
Khi trên bờ vực của sự ham muốn, một người đã đến để giải quyết tình hình, gõ cửa.
"Kanda-kun, cậu đang ở trong đó à?"
Đó là giọng nói của Nanami.
"Ừm, tớ đây."
Sorata, người đã đánh mất khả năng suy nghĩ thấu đáo, cứ vậy mà đáp lại, ít lâu sau đó, anh đã nhận ra 'mùi nguy hiểm' và cảm thấy quá muộn để hối hận rồi.
"Tớ vào đây."
"Khoan đã!"
Khi Sorata cố gắng ngăn lại, cánh cửa mở ra.
"Tình trạng của Mashiro thế nào r........ồi?"
Nanami, người đang giữ tay đấm cửa, thoáng chốc đứng hình.
".........."
".........."
Nhìn chằm chằm vào Mashiro và Sorata không ngơi, chớp mắt lia lịa vài lần, đôi môi đông cứng dưới dạng phát âm 'ah', rồi toàn thân cô bắt đầu run lắc.
"K-Không phải như cậu nghĩ đâu!"
"Xi........."
"Xi?"
"Xin lỗi vì đã xen vào!"
Nanami không chịu lắng nghe bất cứ lời biện hộ nào, ngay lập tức đóng rầm cửa lại.
"Ah ~~~ khoan đã, chuyện này nghiêm túc đấy, chờ một chút đi! Cậu hiểu oan cho tớ rồi!"
Sorata dốc hết sức gọi cô ở phía bên kia cánh cửa.
Nhưng không có lời phản hồi từ Nanami. Điều này là không ngạc nhiên, vì ngay cả bản thân Sorata cũng ngờ ngợ rằng lời giải thích của mình sẽ không đời nào thuyết phục được cô.
Tình hình đã giải thích cho mọi thứ.
Trong căn phòng tranh sáng tranh tối, Sorata và Mashiro cùng một mình trong phòng, bộ pyjama của cô bị hở một nửa, và cái người vừa toan thử cởi quần áo cô ra là Sorata.
Cho dù là có người nào nhìn thấy nó đi chăng nữa, nó vẫn trông giống cái cảnh tượng xxx đó.
"K-Không thể bỏ lại được!"
Nanami lần nữa mở cửa và vô phòng.
"Đúng rồi.........Kanda-kun!"
Ngón tay cô chĩa về phía Sorata.
"U-ừm."
Sorata trả lời theo phản xạ tự nhiên, trong khi người kia thì không mở miệng, chỉ quỳ trên giường.
"D-dù cậu có nứng đi chăng nữa, cậu cũng không được phép làm điều đó! Mashiro vẫn đang sốt! Sau cùng thì cậu phải đợi cho đến khi cậu ấy bình phục hẵng, lúc ấy, cậu ấy mới có thể làm chuyện đó!"
"Khoan! Khoan! Không phải thế đâu!"
"Không cần biện minh gì sất!"
"Không, cậu lắng nghe mình trước đó, đây chắc chắn là một sự hiểu lầm tai hại. Vì Shiina nói mình đang chảy mồ hôi, tớ chỉ giúp cậu ấy thay quần áo thôi! Cô ấy còn nói cơ thể mình cảm thấy mệt mỏi rã rời, không thể tự thay quần áo được! Chẳng phải sẽ rất tệ nếu áo bị ẩm ướt sao? Đúng không, tệ đúng không?"
Hít một hơi, anh nói hết chỉ trong một lần.
".......Hả?"
Nanami phát ra một giọng nói như thể cô đang bối rối vậy.
"Này, Shiina? Đúng không?"
"Ừm."
"Đúng chứ?"
Nanami hỏi Mashiro lần nữa để chắc chắn.
"Ừm, đúng vậy đấy."
Mashiro nhái giọng kansai của Nanami.
"N-Nhưng tại sao cậu lại tắt điện đi.........."
"Đ-Đó là vì.......Shiina nói mình cảm thấy xấu hổ chớt mất, không có mục đích nào khác đâu!"
"Nếu là Mashiro, có khả năng là sẽ thành ra.........Eh ~~~........."
Như thể cô đã hiểu sai tình hình, tầm nhìn của cô nhòe đi, có lẽ là vì cô cảm thấy hổ thẹn vì mình đã hiểu lầm.
"Vậy có nghĩa là, tớ đã hiểu lầm sao?"
"Ừ."
"Nanami nghĩ gì thế?"
"Ưm, c-chuyện đó.........."
Khuôn mặt của Nanami đỏ bừng, còn lời nói thì lắp ba lắp bắp.
"Chuyện đó?"
Mashiro ngắn gọn và tiếp tục hỏi.
"K-không có gì đâu! Mashiro thay quần áo được một nửa rồi phải không! Cứ để tớ làm phần còn lại cho, Sorata mau mau tàu lượn ra khỏi đây đi."
Mashiro thúc ép Sorata đứng dậy, và liên tục đẩy anh ra.
"Sao cậu nổi đóa với tớ vậy?"
"Ai bảo cậu toàn làm mấy cái điều khiến cho người ta hiểu lầm cơ. Khi biết, t-tớ cực kỳ bất ngờ đấy."
"Tớ cũng bất ngờ lắm đấy......."
Họ nói thật đấy chứ không có dối lòng đâu.