Trans: Neptune
Edit nhẹ: Nana-chan!
----------
Trên thế giới này, phép lạ có thể xảy ra.
Bày tỏ với nàng và nàng cũng thích tôi.
Có người sẽ bảo điều đó không xứng đáng được gọi là phép lạ.
Nhưng, tôi biết diễn tả cảm xúc tràn ngập tình yêu này thế nào đây?
Phần 1
Một buổi sáng trong lành, Hội trưởng Hội học sinh, Souichirou đến trường trong trạng thái ngái ngủ.
Con đường đến trường quen thuộc, không có bóng dáng của các học sinh khác. Nó chỉ đầy học sinh nếu đó là 30 phút nữa tính từ bây giờ.
Mặc dù không có việc gì quan trọng cần hoàn thành ngay lập tức nhưng kể từ khi trở thành hội trưởng Hội học sinh, việc đi sớm với Souichirou đã trở thành thói quen.
-Huwaaaa~~~
Anh ta ngáp với một khuôn mặt mơ màng, thường thì anh ta sẽ không như vậy nếu chỉ vì rời nhà sớm.
Lý do là vì tối qua anh ta hoàn toàn không ngủ được. Chả cần nghĩ,anh ta cũng biết lý do.
Vì gác mái của trường đã trở thành một nơi công cộng, hôm qua Souichirou đã nhân cơ hội đó để bày tỏ tình cảm với người con gái anh ta đã yêu từ lâu.... Himemiya Saori.
Và câu trả lời nhận được .....
----Tớ cũng thích cậu.
Vì lẽ đó, sẽ thật lạ nếu anh ta không phấn khích.
Souichirou đi qua cổng trường, bước đến tủ đựng giày. Nơi phát ra âm thanh là sân thể thao. Những người đang luyện tập bên trong là câu lạc bộ bóng đá, hiện đang có một cuộc thi rất quan trọng với họ.
Âm thanh vang lên đằng sau và những học sinh đang cổ vũ cho câu lạc bộ của họ. Souichirou bước vào trường, đi đến tủ đựng rồi thay giày.
-Ah!
Souichirou nghe giọng ai đó và ngẩng đầu lên.
Người đang đứng đó là một người mà anh ta biết. Điều đó cũng bình thường thôi, bởi vì cô nàng ấy là người trong mộng của Souichirou.
Đối với phụ nữ,cô ấy có một thân hình tuyệt hảo. Diện mạo rất xinh đẹp, đôi mắt làm người khác phải ngắm nhìn. Nói cách khác, cô ấy rất đáng yêu, như thể chẳng có từ nào thích hợp để diễn tả vậy. Cô sở hữu một mái tóc mềm mượt và luôn đeo một chiếc headphone lớn trên đầu.
Saori và Souichirou đều là học sinh năm 3, nhưng so với Souichirou chỉ là một học sinh Khoa thường, Saori là học sinh top đầu của khoa nghệ thuật.
-..........
-..........
Cả hai đơ ra và nhìn nhau một lúc.
So với điều này, các câu hỏi trong bài thi vào trường đại học còn đơn giản hơn nhiều.
-À, ừm...
Giọng nói cuối cùng cũng khó nhọc vang lên.
-Ch-chào buổi sáng, Himemiya.
-Ừ-Ừm, chào buổi sáng, Tatebayashi-kun.
-..........
-..........
Dù anh ta là người bắt đầu cuộc trò chuyện, nó lại làm cho não của anh ta tiến vào trạng thái hỗn loạn. Mắt anh ta bắt đầu đảo điên khắp nơi.
Saori trông có vẻ như cũng đang phải chịu đựng điều tương tự, như thể cô đang muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể mở miệng ra được. Vì sợ nói sai, Souichirou tiếp tục vẫy tay.
-H-Hôm nay cậu đến sớm nhỉ?
-À, ừm, vì tớ muốn tập piano một lát.
-..........
-..........
Mặc cho việc anh ta cố kéo dài cuộc trò chuyện, nó vẫn đứt ngang giữa chừng.
Đối diện với hai người, một người nào đó xuất hiện.
-Hai người cứ nhìn nhau từ nãy giờ, có gì đó thú vị đã xảy ra à?
Người đang bước tới cạnh Souichirou là Mitaka Jin, người đã chung lớp với anh 3 năm liên tiếp.
-Mi-Mitaka!
-Kh- Không có gì xảy ra đâu!
Hai người bắt đầu giải thích.
-Vậy, ngài hội trưởng Hội học sinh có thể thứ lỗi cho tôi không? Tôi không lấy giày được.
-À, ồ, xin lỗi.
Souichirou bước qua, hộp giày của Jin nằm dưới chân anh ta.
-Mitaka, hiếm khi thấy cậu đến sớm vậy nhỉ?
Souichirou không muốn chuyện giữa anh ta và Saori bị Jin, một người rất ”sắc bén”, biết được nên anh ta nói lái sang một chủ đề mới.
-Rumi-san nói cô ấy có việc nên cô ấy đã đến sở làm. Nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Rumi là bạn gái hơn tuổi của Jin. Đến giờ thì chẳng có gì sốc cả, nó chỉ đơn giản là anh ta đi từ nơi anh đã ở qua đêm nên mới đến sớm thế này.
-Mitaka cũng vẫn trụy lạc như mọi khi nhỉ?
Saori miễn cưỡng nhìn Jin và bắt đầu hạ thấp anh ta.
Nhưng Jin không phản ứng, sau khi thay giày, anh ta hững hờ quẳng cho họ một quả “bom”
-Vậy, hội trưởng và Hauhau đã bắt đầu hẹn hò nhỉ?
-C- Cậu đang nói gì thế?
Khó lấy lại bình tĩnh, Souichirou trả lời theo cách đó.
-Hmmm~~, quên đi, nếu cậu muốn, tôi sẽ không quan tâm nữa. Tôi sẽ giả vờ như không biết gì, và hạnh phúc nhìn hai người~~
-Nếu đã biết rồi thì đừng giả vờ làm gì nữa!
Thay vì bị cậu ta cười vào mũi, thế này lại tốt hơn. Mà không, cả hai đều là địa ngục, đều tệ như nhau cả----
Dù thế nào, Souichirou cũng đã chuẩn bị rồi, nên bị trêu chọc thế này cũng chả thấm vào đâu.
-Vậy chúc mừng hai người.
Bất ngờ, Jin nói thế, và ngay lập tức đi đến lớp.
-À, này Mitaka.
-Hm?
-Vậy thôi à?
Đầu tiên anh ta nghĩ anh ta sẽ nói gì đó kì lạ, nhưng anh ta không mong bản thân trông quá quan tâm như vầy. Saori cũng ngạc nhiên nhìn Souichirou.
-Gì? Muốn tặng tôi một món quà à? Không ngờ hội trưởng Hội học sinh hóa ra lại là người như vậy đấy!
-Chả ai nói thế cả! Tôi chỉ muốn hỏi là Jin phiên bản bình thường đã chạy đi đâu rồi?
-Vậy ra anh muốn tôi bình thường trở lại, nếu có vấn đề gì thì đó không phải lỗi của tôi đâu nhé?
-Kh- Không cần đâu. Cậu không cần phải nói gì nữa đâu!
- Chúc hai người hạnh phúc mãi mãi, thật sự là một cặp xứng đôi đấy.
Jin vô tư nói như thường lệ, rời đi rồi để lại hai người họ, nhưng sau khi đi khoảng 3 bước, anh ta quay lại và nói “à hiểu rồi” về phía Souichirou.
-Nhận lấy!
Jin đưa ra một thứ trông như một tấm vé.
-Gì đây?
Souichirou hỏi vậy, và đọc dòng chữ ghi trên đó.
-----Vé ăn bánh kem miễn phí đến tẹt ga.
Đó là một cửa hàng mới khai trang gần nhà ga và cũng rất được ưa chuộng.
-Như cậu thấy đấy, đó là một vé ăn bánh kem miễn phí.
-Tôi có thể đọc được nó, quan trọng hơn, tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại đưa cho tôi thứ này?
-Coi như là một món quà đi.
-Chả phải tôi vừa nói là tôi không cần mấy thứ này sao?
-Nhưng trông Hauhau có vẻ rất thích đấy, anh biết chứ?
Souichirou cảm thấy sự tồn tại của ai đó và quay đầu, anh ta nhìn thấy Saori đang nhìn vào tấm vé đang cầm trên tay anh ta một cách rất thèm thuồng..
-Tôi thích nó bao giờ, hiểu lầm rồi Mitaka.
-Tôi thật sự xin lỗi....Vậy hai người có thể đi vào Chủ nhật tới không?
-Ý cậu là sao?
Saori bắt chéo tay ngang lưng, đưa ra một dáng vẻ thiếu sự cảnh giác với Jin.
-Nếu hai người đang yêu nhau thì việc đi hẹn hò là hiển nhiên thôi phải không?
Bởi vì câu nói này, Saori và Souichirou nhìn nhau, nhưng chỉ trong trên dưới 1 giây là quay đầu đi nơi khác.
Sau khi tỏ tình, anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại được cho đến hôm nay nên anh ta chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó đó cả. Sau khi trở thành người yêu, người ta thường đi hẹn hò vào cuối tuần hoặc vào ngày lễ bằng cách đi xem phim hoặc ăn cùng nhau.
-Vậy, là như thế à.
Lần này Jin thực sự vẫy tay chào, đi lên cầu thang và bóng dáng anh ta nhanh chóng biến mất.
Bây giờ trước tủ giày chỉ còn Saori và Souichirou, bầu không khí bồn chòn bao trùm lấy cả hai.
-..........
-..........
Hai người họ không dám nhìn vào nhau.
-Eh...... Chuyện đó......
-Chuyện đó......
Cả hai người họ lấy lại dũng khí và mở lời. Nhưng giọng nói của họ lại chồng lên nhau.
-Ch- Chuyện gì vậy?
-Tatebayashi-kun nữa, chuyện gì vậy?
-Cậu nói trước đi.
-H-Hm, không, tớ ổn......
Rồi lại ngượng ngùng và chìm vào im lặng.
-......
-......
Cuối cùng bầu không khí lại trở lên sượng sùng và xấu hổ hơn.
-Ch- Chuyện đó......
Souichirou đã đưa ra quyết định, và mở lời.
-Ch- Chuyện gì vậy?
-À, không, không, điều đó ... Nếu chúng ta đang quen nhau thì việc hẹn hò là tất nhiên.
-P- phải. Ừm, đúng là thế.
-À, ừm, vậy đấy, ừ..... lần sau cùng đi nhé.
-Ừm. Cùng đi thôi! Cũng không tốt lắm nếu bỏ phí tấm vé mà Mitaka tặng.
Và bằng cách đó, Saori và Souichirou đã quyết định lần hẹn hò đầu tiên của họ.