Trans: Pika!
-----------------------------------------
Ở hành lang trong suốt giờ giải lao, những học sinh, người đã ra khỏi lớp, gây ra những tiếng ồn ào ở trước bảng thông báo.
Có một giọng nói vang lên và nghe giống như 'lần đầu tiên lọt vào top 50, tên tớ có ở đó đấy', 'tệ thật', hay 'việc này chẳng liên quan tới tôi.'
Tatebayashi Souichirou, chủ tịch hội học sinh đang đứng cách xa những người khác - nhìn vào bảng thông báo và xem tên anh với một biểu cảm bất mãn.
Xếp Hạng - 9
Không tệ lắm. Ở Suiko, 1 khóa chỉ có 300 học sinh, làm thế là đã giỏi lắm rồi.
Mặc dù vậy, trông anh ta vẫn không vui. Bởi vì đối với anh, đây là thứ hạng thấp nhất mà anh từng có. Kể từ khi vào trường được 2 năm.......ở cả 2 học kỳ, lần kiểm tra chung nào anh cũng đều đứng hạng 2......Nhưng lần này thì lại đứng hạng 9.
Và cái người đứng hạng nhất thì cũng chỉ là lẽ thường tình thôi. Bởi vì chính cái người đó đã khiến cho những người khác phải chấp nhận thất bại của mình.
Kamiigusa Misaki.
Cái tên đó chưa bao giờ bị soán ngôi, cô ấy là nữ hoàng, người luôn ở vị trí dẫn đầu.
"Hạng 9, lần này anh thua đậm rồi........."
Cái người đang nói và đứng bên cạnh Souichirou là một nam học sinh điển trai. Một cái nhìn ôn hòa trên gương mặt, và cặp kính hợp với anh một cách hoàn hảo. Anh ta là Mitaka Jin, người 2 năm học cùng lớp với Souichirou.
"Chỉ vì tình hình lần này không được tốt lắm thôi."
"Chủ tịch hội học sinh có biết lý do tại sao lần này lại không tốt không?"
Jin tình cờ đặt tay lên vai Souichirou.
"Vì tôi đã quá ngoan cố khi nghĩ mình có thể chiến thắng Kamiigusa. Ngay từ đầu, học không phải là để chiến thắng người khác mà là học cho chính mình."
"Quả đúng với phong cách trả lời của chủ tịch hội học sinh."
Jin đã không thể ngăn mình thời dài trước phản ứng của Souichirou.
Souichirou ngay lập tức nhấc cánh tay của Jin ra.
"Lạnh lùng ghê ~~"
Dù cho Jin nói thế, anh vẫn cười thầm.
Thật lòng mà nói, Souichirou cực kỳ ghét Jin - anh bạn cùng lớp. Sáng anh thường xuyên đến muộn, cũng có hôm đến tận trưa thì anh mới đến trường. Mà thực ra, có một nụ hôn trên cổ anh........
Đối với Souichirou, người luôn nghiêm túc tuân theo quy định, thậm chí còn chưa bao giờ chạy trong hành lang.
Jin có cách riêng để thư giãn. Và cũng chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc học, nhưng lại luôn đạt được thứ hạng tốt, điều này đã khiến anh ghét Jin nhiều hơn.
Lần này cũng vậy, Jin xếp thứ 39.
Bao gồm cả trí thông minh của anh, cái cách anh quấy rầy mọi người cũng rất tuyệt. Nó đã gây cho anh một cảm giác khó chịu.
Ngay bây giờ.
"Có đau không khi học cách trả lời gương mẫu?"
"Trong thế giới này, có một số câu hỏi mà sách giáo khoa không thể trả lời được."
"Tại sao tôi lại phải nghe Miakta nói như thể anh ta vô cùng hiểu biết vậy?"
"Bởi vì tôi là người hiểu rõ trái tim của anh nhất."
"Vậy thì thử nói trong trái tim tôi đang có gì đi?"
"Anh có chắc là anh sẽ không hối hận chứ?"
"Tôi ghét cái thái độ đó của anh, cứ nói nhanh đi."
"Vậy thì, tôi xin lỗi nếu bất kính."
Jin tiếp tục mỉm cười, anh giữ vững thái độ hiện tại của mình.
"Anh có nghĩ rằng chủ tịch hội học sinh đang tham gia vào 'một mối quan hệ' với ai đó không?"
Jin tình cờ nói.
"Cái gì!?"
Souichirou, người vẫn muốn phản kháng, đã bị những từ ngữ của Jin làm cho ngạc nhiên, và những gì xuất hiện trong đầu anh lúc này là một cô học sinh. Cô ấy luôn luôn sử dụng tai nghe và là một học sinh tài năng của khoa âm nhạc.
Sau khi thấy phản ứng của Souichirou, Jin ngày càng bị chính phỏng đoán của mình thuyết phục.
"Tôi, tôi không nghĩ tới Himemiya!"
"Thật sao, tôi còn chưa nói tới người đó cơ mà?"
Souichirou vừa nhận ra rằng anh đang tự rước họa vào thân, tai anh đỏ lên.
"Ah! Không, không, tôi nói là không phải!' (tsundere :v)
Mặc dù anh biết là đã quá muộn để giải thích, nhưng vẫn vô tình nói điều đó.
"Ah, Ah, thế là đủ với tình yêu không được đáp lại, đừng có ảnh hưởng đến việc học là được"
"... Tôi biết. Tôi biết bản thân mình không xứng đáng với điều đó."
"Eh? Tôi đang định biểu anh 'bắn', sau đó thì bắt đầu hẹn hò."
"Cậu, cậu đang cố gắng để làm tôi vui đấy à!?"
"Nếu chủ tịch muốn hẹn hò trong khi vẫn chú tâm vào việc học thì có lẽ là không khó đâu. "
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Ý tôi là, đã qua một năm rồi, chẳng phải đã đến lúc để nói ra cảm xúc của mình sao?"
"T-Tại sao cậu biết?"
Không nghĩ rằng nó sẽ được người khác biết đến.
"Là vì tại lễ hội văn hóa năm ngoái, ở phòng nhạc, dường như đã có ai đó yêu cái cô nữ sinh đứng trên sân khấu ngay từ cái nhìn đầu tiên. "
Không thể biện minh được, cảm giác xấu hổ đã đạt tới giới hạn, chỉ cảm thấy sốc.
"Về việc tôi đã ngồi bên cạnh anh, chủ tịch vẫn nhớ đúng không? "
"Ah, ừm."
"Anh không nhớ là tôi đã gọi anh bao nhiêu lần sao?"
"........ Hừm"
"Ngạc nhiên thiệt."
"........."
Souichirou vẫn còn nhớ cái ngày đó. Nhưng những gì có trong ký ức của anh chỉ là hình bóng của nữ sinh chơi nhạc.
Một năm trước ... ... anh vẫn đang học năm nhất.