Những cô gái cưng ở ký túc xá Sakura

chương 4 (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Pika!

Edit: Yuhime

-----------------------------------------

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tiết học sau giờ nghỉ chiều cũng nghiêm túc theo, và sau giờ học thì ngay lập tức trở thành người mẫu minh họa cho Mashiro. Thậm chí, sau khi hộ tống Mashiro đến tận 6 giờ, anh mới về đến Sakurasou.

Khi cất giày lên giá thì anh tình cờ gặp Nanami, người vừa mới về và đi ra từ phòng ăn.

"Ah, cậu về rồi."

"T-Tớ đã về."

Quả nhiên, anh vẫn không thể nhìn vào mặt cô như trước được.

Hôm nay là đến lượt Nanami nấu bữa tối, và cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cộng với việc Iori vừa về sau khi tập piano, cả 4 người họ cùng nhau ăn tối. Chihiro-sensei dường như vẫn còn làm việc ở trường, nên cô không trở về Sakurasou.

Sau bữa tối, vì mỗi người trong số họ đều có những hoạt động riêng, nên họ cũng giải tán không lâu sau đó. Ở tầng 2, Mashiro thì vẽ manga trong phòng, Nanami thì chuẩn bị cho buổi thử giọng ngày mai, còn Sorata thì tiếp tục làm game.

Iori vẫn tập piano. Có lẽ vì ngày mai đến buổi biểu diễn nên từ bữa ăn, biểu cảm của Iori đã trở nên cứng nhắc. Không thấy anh tán chuyện một cách ngẫu hứng nữa, có vẻ anh ta coi cái bàn như một chiếc piano và nhấn vào nó như nhấn các phím đàn.

"Chú cố gắng phết đấy."

Sorata nói vậy.

"Ừ."

Iori cũng trả lời một cách bình thường. Nhìn anh trả lời như thế, có cảm giác như anh không muốn chuyển sang chuyên ngành tổng thể nữa.

Sau đó, ngoài việc Misaki làm rối tung phòng Sorata lên, thì đó là một buổi tối yên tĩnh.

Quá trình làm game vẫn diễn ra suôn sẻ. Dự án thiết kế cũng đã hoàn thành.

Sau khi được thêm vào màn hình chính, nó đã thực sự trở thành một trò trơi.

Dù vậy, Sorata vẫn liên tục chỉnh lại các cài đặt vì anh không đủ tự tin với các cấp độ cao.

"Kanda."

Đột nhiên có người gọi.

Ánh mắt của Sorata hướng về nơi cánh cửa mở, đó là Ryuunosuke - người hàng xóm của anh, đó không phải ảo giác, đó thực sự là Ryuunosuke.

"Đã lâu không gặp, Akasaka."

Đôi khi vào mùa xuân, anh hay như vậy.........đã hơn một tháng rồi.

"Nếu anh không biết cách dùng cửa, tôi sẽ hướng dẫn cho anh."

Ryuunosuke đẩy cửa và bước vào phòng.

"Nếu thế thì tôi biết! Đấy là do Misaki-senpai đã mở cửa vào rồi lập tức chạy ra ngoài mà không thèm đóng cửa đấy chứ."

"Vậy thì tại sao anh không đóng cửa lại?"

Sorata nói vậy với Ryuunosuke trong khi ra đóng cửa.

Ryuunosuke ngồi ở trong phòng và tiến lại gần Sorata. Anh bèn kiếm chuyện hỏi Sorata:

"Đã xong chưa?"

"Rồi, hầu hết đã xong."

"Để tôi xem."

Sorata đưa cho Ryuunosuke bộ điều khiển.

Chuyển sang màn hình chính, Ryuu chọn "Chơi đơn" ở mục bảng chọn.

Màn hình thay đổi rồi trò chơi bắt đầu.

Sau khi bắt đầu, Ryuunosuke nhận cú đánh đầu tiên từ CPU, mỗi nút anh ấn liên tục 2, 3 lần để tìm hiểu cách điều khiển.

Khi cơ bản hiểu được cách điều khiển, Ryuu bắt đầu tấn công CPU.

Vì lần trước đã bị tấn công nên Ryuunosuke đang ở trong tình thế bất lợi. Nhưng sau khi Sorata dõi theo một lúc, Ryuu không bị CPU đánh nữa. Không chỉ thế, ngay cả những khẩu pháo hạng nặng của anh ta cũng có thể bắn hết sức vào CPU. Cũng liên tục bắn......bắn như kiểu mình đã được lập trình sẵn.

Sau một vài giây, Ryuunosuke đã xoay chuyển tình thế và giành chiến thắng.

"Anh vừa làm gì vậy?"

Nó giống như kiểu anh ta đã nắm rõ toàn bộ chuyển động của CPU.

"Bởi vì phần cài đặt CPU mà Kanda làm đã quá lỗi thời. Một khi đã hiểu cách chơi, ta hoàn toàn có thể đoán được các chuyển động tiếp theo."

"......Thật sao?"

Để chứng minh những gì Ryuunosuke nói là đúng, anh chơi lại game. "Tên lửa sẽ được khai hỏa", "Quả bom sẽ được ném", "Tên kia sẽ tiếp cận". Tất cả những gì Ryuunosuke đoán là chính xác.

"Sao cái gì anh cũng có thể đoán được vậy?"

"Cái não rỗng tuếch của cậu chính là vấn đề đấy."

"Này này!"

Ryuunosuke lượm một chiếc điều khiển khác trên sàn và đưa nó cho Sorata, có vẻ như anh muốn mời Sorata chơi cùng.

Sorata ngồi sát giường còn Ryuunosuke ngồi đối diện chiếc TV.

“Tôi nói trước là tôi rất mạnh đấy."

Dù sao thì, Sorata là người tạo ra game này. Nhưng cho dù anh đã chơi trong một khoảng thời gian dài, anh vẫn không thể nào đánh bại được Misaki.

"Nghĩa là cậu sẽ thua hả?"

"Đừng đánh giá tôi như vậy chứ.”

Họ tán nhảm như thế, và trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Kết quả, Sorata đã thua tận 6 lần và cứ bắt Ryuunosuke phải tái đấu.

"TẠI SAO!?"

Ryuunosuke không quan tâm đến lời chỉ trích gay gắt của Sorata, và anh tiếp tục chọn "Chơi đơn".

Sau khi chơi được một lúc, anh bắt đầu nói ra những lời nhận xét gây khó chịu.

"Về chuyển động của kẻ thù, thậm tệ. Một khi người chơi đã theo kịp được mục tiêu thì nó không còn hữu dụng nữa."

Điều đó cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì anh đã khám phá được mọi thứ ngay trong lần chơi đầu tiên.

"Nói thật game này quá chán. Tôi nghĩ rằng cậu phải mời gãy lưỡi thì may ra người ta mới chấp nhận chơi game. Nếu muốn nó xứng đáng là một tựa game, tốt nhất là hãy reset lại chuyển động của CPU đi."

"Asakasa, anh có biết thế nào là 'lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau' không?"

"Tất nhiên là tôi biết."

"Nếu anh có thể 'lựa lời mà nói', thì tôi sẽ rất biết ơn đấy."

"Còn lâu thứ này mới trở thành một sản phẩm tốt."

"Này, anh còn nhớ chủ đề 'lựa lời mà nói' không đấy?"

"Nhưng nếu coi đây là tựa game mà cậu làm đầu tiên trong đời............cũng không mất một tháng đâu, điều này hay đấy."

".........Nói lại câu đó lần nữa đi."

"Nếu đó là tôi, tôi sẽ làm xong trong vòng nửa ngày."

"Anh có nghe tôi nói không hả?"

Xét cho cùng thì đó vẫn là Ryuunosuke, dù có nghe thấy lời người khác thì anh ta vẫn sẽ tuyệt nhiên nói thế thôi.

"Nếu anh không nói cái câu cuối đó thì chắc chắn hôm nay tôi đã có một giấc ngủ yên bình ....."

Sorata thở dài, ngồi trên mép giường và tức khắc nằm xuống.

"Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Ryuunosuke hôm nay..."

"Đúng rồi đó, cảm ơn tôi đi."

"Tôi không biết phải cảm ơn anh vì cái gì, chỉ nói thế thôi!"

“Nếu tôi không chuẩn bị cho chương trình chính, thì ngay cả ở quy mô nhỏ nhất, cậu cũng không thể hoàn thiện game trong 1 tháng được."

"Đúng như anh nói. Mặc dù đã 1 tháng rồi, tôi vẫn không hiểu là tại sao màn hình đột nhiên hiện lên, tại sao lại có âm thanh, tại sao lại có thể điều khiển bằng bộ điều khiển, đó là tất cả những gì tôi không hiểu. Tôi chỉ làm theo những gì anh dạy, để ý đến chức năng của mọi hoạt động trong quá trình làm game, chú ý tới các con số, còn lại thì cứ viết ‘if’ “ (pascal :v)

Cảm giác đó giống như lúc chúng ta học toán hay vật lý. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng nếu có một công thức thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng nếu không hiểu cấu trúc thì sẽ rất khó, vì đó là ý tưởng của Ryuunosuke, nên Sorata chỉ có thể đại khái hiểu được một chút. Ví dụ, TV, điện thoại di động, lò vi sóng, máy tính... Mọi thứ đều hoạt động, mặc dù Sorata không hiểu rõ là nó hoạt động thế nào, nhưng biết cách sử dụng nó mới là điều quan trọng, mọi thứ sẽ không sao hết.

"Nếu có thời gian để chán nản, thì hãy sử dụng nó để cải thiện game đi."

"Tôi không chán nản, chỉ là nghỉ ngơi thôi."

Sorata nhìn lên trần nhà.

Ryuunosuke vẫn chơi game, đôi khi anh nói "Cái này không được, cái này cũng không được, ah, nó tệ quá."

Sau khi nghe lời nhận xét, trong tâm trí của Sorata bắt đầu lóe lên một ý nghĩ. Không, Sorata đã nghĩ về nó từ lâu lắm rồi, nhưng anh chỉ có thể tiếp tục chạy trốn và tránh nói về nó....

Nhìn Ryuunosuke ngồi phía trước, chơi trò chơi mà mình tạo ra, Sorata muốn nói ra điều đó.

"Này, Asakasa."

"Nếu cậu phản đối, thì làm một tựa game tốt hơn cái này đi."

"Anh có muốn làm game cùng với tôi không?"

Có lẽ lễ hội văn hóa năm ngoái là một cơ hội tốt. Sorata cũng cảm thấy vui vẻ khi cùng làm game "Chú Mèo Ngoài Hành Tinh Nyaboron'.

Mặc dù quá trình làm game tháng này cũng vui, nhưng cảm giác vẫn thiếu thốn.

"Cậu có cao kiến nào không?"

"Không, vẫn không có."

"Vậy thì tại sao? Cứ nói những điều cậu muốn đi."

"Tôi, bởi vì tôi muốn trở thành nhà sáng tạo game. Tôi đã tham gia audition, và kết thúc như thế.... Nhưng thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ suy nghĩ thấu đáo về việc trở thành nhà sáng tạo."

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy."

Sorata lảng tránh câu hỏi và tiếp tục nói.

"Có một số công ty game mà tôi ngưỡng mộ. Sau này, khi học đại học xong và bắt đầu tìm kiếm việc làm, tôi muốn test thử một trong những công ty trên. Nhưng, cho dù giấc mơ của tôi có được đáp ứng, thì khi tôi học xong và giao phó trọng trách ở công ty, tôi sẽ như thế nào đây?"

Ryuunosuke vẫn chơi game một mình.

"Mỗi ngày mặc đồng phục rồi đi vào văn phòng lớn và tráng lệ? Trở thành một trong những nhà phát triển game và về nhà mỗi tối?"

"Khả năng này có thể xảy ra được."

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy nó sai sai thế nào ý. Lý do tôi muốn trở thành nhà sáng tạo game không phải là vì điều đó."

"Theo quan điểm của tôi, những gì Kanda nói chỉ là tầm thường với một game maker. Nếu không, thì cậu muốn làm gì?"

"Asakasa đến phòng tôi và nói game tôi làm rất tệ..... và giờ trò truyện thế này với tôi, tôi cuối cùng cũng hiểu."

"..........."

“Tôi không chỉ muốn làm game, tôi muốn giống lễ hội văn hóa năm ngoái, tôi muốn làm game trong một bầu không khí như thế."

Dù anh đã biết, những vẫn trốn tránh cảm xúc này. Có lẽ là do sợ?

Tuy chỉ là tình cờ nghĩ ra điều này, nhưng không thể xem nó giống như trò đùa được. Bởi vì sâu trong thâm tâm, anh thật lòng và nghiêm túc nghĩ về nó, bởi vì đấy chính là nó, anh cẩn trọng vì anh sợ.

Nếu anh vứt bỏ sau khi đã hoàn thành, thực sự sẽ rất đau đớn.

Vậy thì tại sao anh lại nói điều này với Ryuunosuke?

Có lẽ là vì trong mùa xuân, Sorata đã nhận ra mối quan hệ giữa mọi người đã bắt đầu thay đổi. Và khi biết điều này, Sakurasou hiện tại sẽ không thể tiếp tục gắn bó với nhau cho đến khi tốt nghiệp. Nanami cũng sẽ sớm rời khỏi Sakurasou.

"Những điều cậu vừa nói sẽ không bao giờ được công nhận. Shiina đã trở thành mangaka nổi tiếng rồi, và cái thế giới anime chắc chắn sẽ nhắm tới cặp đôi nhà Mikata. Ngay cả cái mụ già đã giúp chúng ta phần hậu cảnh giờ cũng trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp. Hơn nữa, tương lai mà mỗi người mong đợi là khác nhau."(“mụ già” ý chỉ Rita)

"Tôi biết điều này là không thể. Nên tôi đã không nói điều này cho bất cứ ai khác ngoài Asakasa."

"............."

"Ý tôi là tôi muốn ở trong bầu không khí giống như lễ hội văn hóa năm ngoái. Và tất nhiên, làm game với những thành viên như thế thì rất tuyệt vời. Mỗi người có một ước mơ và mục đích riêng...... và cả công việc riêng nữa. Tôi biết điều này là không thể."

"Nói ngắn gọn lại đi."

"Asakasa, hãy cùng nhau làm game nào."

"........."

"Tôi không nói là chỉ làm một game, tôi muốn làm 2, 3 game hay thậm chí là nhiều hơn nữa. Nếu có thể, giống như Fujisawa-san, người đã tìm được một công ty sau khi tốt nghiệp, thì sẽ rất là vui đấy. Mong anh có thể nghĩ như vậy."

"Không thể đâu."

Ryuunosuke tức khắc trả lời.

"Cả cậu nữa, xem xét lại điều này đi! Lần này cậu đã khiến tôi buồn đấy.........."

Bởi vì đó là Akasaka, từ đầu Sorata đã không muốn nói điều này. Bởi vì Sorata nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.

"Không, tháng tới tôi rất bận."

"Vì anh bận nên đã bỏ tiết. Tôi hiểu rồi."

Mặc dù đó là một giấc mơ mà có thể dễ dàng bỏ cuộc, nhưng nó cũng không thể bị ép buộc. Để thuyết phục anh ta thì phải chờ đến cơ hội sau thôi.

"Vậy khi đến lúc đó, Kanda hãy nghĩ ra một ý tưởng hay hơn, và tiếp tục nhớ quá trình làm game này đấy."

"Hử? Vậy ý anh là......."

Khi Sorata ngẩng đầu lên, Ryuunosuke đã đánh bại CPU mà không hề bị tấn công.

"Nếu cậu có thể nghĩ ra một ý tưởng mà tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ xem xét lại điều này."

"Thật sao?"

Sorata đột nhiên thức tỉnh.

"Tôi sẽ làm thế! Nếu anh muốn một ý tưởng hay hơn hàng ngàn ý tưởng khác, tôi sẽ làm được!"

"Hơn nữa, về công ty, tôi không định chờ 5 năm đâu. Mặc dù điều đó vẫn có thể xảy ra trong khi học đại học, muộn nhất là có thể xong trong 3 năm. Nếu cậu không nghĩ thế, đừng có mong tôi hợp tác với cậu."

Ryuunosuke lảng tránh Sorata - người đang phấn khích – và bình tĩnh đặt bộ điều khiển lên bàn.

"Điều này tệ thật...... nhưng chắc chắn sẽ thú vị lắm đây."

Mặc dù con đường còn rất dài, nhưng có vẻ như anh ấy có thể hình dung ra bản thân mình trong tương lai. Học tại Đại học Suimei và làm game cùng với Ryuunosuke mỗi ngày. Quanh khuôn viên trường sẽ có một vài phòng mà có thể sử dụng như không gian phát triển game. Hay Sorata sẽ đi thuê nhà và tạo dựng một phòng phát triển game? Và trước khi nghĩ về điều đó, anh cần phải làm thêm để kiếm thêm ngân quỹ. Rồi mời một vài người vào tham gia nữa, hi vọng sẽ có một người có thể xử lý bản vẽ, một người có thể xử lý phần âm thanh.

Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy trong một khoảng thời gian thì sẽ rất thú vị.

Khi nhận ra điều đó, những ý định vẫn còn tiếp tục. Cái loại nghị lực này, Sorata chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Anh thường nghe rằng mục tiêu là phải rõ ràng và cụ thể. Có lẽ chính là như vậy.

"Những gì cậu muốn nói là điều này, đúng chứ?"

"Ah, ừ."

"Trước tiên tôi muốn trở về phòng. Nếu cậu có một kế hoạch, cậu có thể nói với tôi bất cứ lúc nào cậu muốn."

"Tôi cũng nghĩ vậy mà."

Ryuunosuke rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Ngay lập tức, âm thanh của cánh cửa phòng kế bên vang lên khi nó khép lại.

“Khi nào mình sẽ gặp lại Ryuunosuke nhỉ?”

Sorata sung sướng nằm ềnh xuống giường.

Sau một chốc, một giọng nói phát ra từ lối vào. Hình như có ai đó vừa về.

Có thể là Chihiro-sensei.

Cứ tưởng tiếng bước chân sẽ tiến vào phòng của người giám sát ký túc xá, nhưng không, nó lại tiến gần hơn đến phòng của Sorata.

"Hửm? Cái gì?"

Sorata cảm thấy lo lắng và mở mắt. Tỉnh dậy rồi ngồi gần mép giường.

"Cô vào đây."

Chihiro-sensei bước vào phòng của Sorata với một biểu cảm khó chịu .

"Ở Sakurasou không có truyền thống ‘trước khi vào phòng là phải gõ cửa' à?"

"Bởi vì em không chấp nhận vụ gõ cửa, nên nó đã bị vứt tiệt đi rồi."

Có vẻ như đó toàn là lỗi của Sorata. Ngay cả cái cảm xúc khó chịu đó cũng hiếm khi xuất hiện.

"Em nhận được cái gì à?"

"Căn phòng này là một căn phòng công cộng. Em không biết sao?"

"Mặc dù đúng là thế, nhưng làm ơn hãy xem nó như một không gian riêng tư đi!"

Tiếng giọng phản đối vang khắp căn phòng của Sorata, nhưng Chihiro không lắng nghe anh và quay về phía cửa, không có một ai ở đó.

"Em có thể vào."

Mặc dù chủ sở hữu căn phòng là Sorata.....nhưng nếu được xem như một không gian công cộng, anh sẽ làm gì đây?

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Cái người lịch sự chào hỏi, Sorata cũng biết rõ cô ta.

Cô ấy là Hase Kanna. Giờ giải lao chiều này anh vừa gặp.

Dường như cô ấy đang cầm một chiếc túi xách lớn, thứ thường sử dụng cho du lịch.

"Tại sao em lại ở đây?"

Anh đoán cô ấy sẽ không đến đây nếu không có vấn đề. Hơn nữa, tại sao cô ấy lại đến cùng với Chihiro?

"Có vẻ như các em đã biết nhau rồi nên không cần phải giới thiệu làm gì. Em ấy...... là học sinh năm nhất, Hase Kanna, từ hôm nay em ấy sẽ ở lại Sakurasou, tại phòng số 201."

"Hả?"

"Tại sao phản ứng của em lại bất ngờ thế?"

"Em thực sự bất ngờ đấy!"

"Cô nghe nói là em đã biết về cái vấn đề 'ở trong váy' rồi mà nhỉ?"

"Sensei, điều đó có nghĩa là sao?"

"Em đã biết về vấn đề 'phần dưới của cơ thể em ấy', đúng chứ?"

"Tại sao cuộc nói chuyện của cô lại trở về chiều hướng nghiêm trọng thế hả?"

Dù Sorata vẫn còn bối rối, nhưng ít nhất thì cậu đã cơ bản hiểu được tình hình.

Hơn nữa, ngoài vấn đề không mặc quần lót, cậu không thể nghĩ thêm được lí do khiến Kanna phải chuyển vào Sakurasou.

"Em có thể giải thích tình hình hiện tại không?"

Sorata quyết định hỏi Kanna ngay lập tức. Sau khi nghe cô ấy nói về cốt truyện đã được biên tập viên nhận, nên áp lực tạm thời lắng xuống.

"Hãy hứa rằng anh sẽ không thất vọng."

Kanna nói thế.

"Dường như sẽ khó khăn đây........."

Sorata thật lòng trả lời.

"Tại sao?"

"Bởi vì đại khái là anh cũng đã biết được câu trả lời. Nên giờ anh rất thất vọng."

"H-Hôm nay chỉ là một mớ hỗn độn! Điều đó.... bởi vì cốt truyện đã được biên tập viên nhận nên tâm trạng em có một chút cởi mở thôi."

"Dù là vậy, ‘phần’ đó không cần cởi mở!"

Cô ta bị nghiện à? Cô ta không cảm thấy thoả mãn nữa sao?

"Nếu vậy, ai là người đã phát hiện ra chứ?"

Có lẽ là do thất vọng, Kanna cúi gằm xuống.

"Khoảng 3 ngày sau khi em vào ký túc xá nữ, dường như người trông coi khu ký túc xá có một chút lạ thường. Cô ấy giống như bị bối rối vậy. Sau đó, cô cứ đi theo dõi em."

"Đợi chút, hóa ra em vẫn như thế ở khu ký túc xá sao?"

"Chỉ có một phút thôi mà....."

Vào cái lúc như thế này, đó không phải là vấn đề của một phút, một khoảng thời gian, hay vấn đề của hiện tại nữa.

"Thế là, khi em vào phòng tắm hôm nay, em bắt gặp cô ấy đang đi xuống từ tầng 2, rồi bị phát hiện. Thảo nào cô ấy bối rối."

"Hả."

"Thế là, mặc dù hôm nay cô có hẹn, nhưng đột nhiên hiệu trưởng lại gọi và bắt tham dự cuộc họp để giải quyết vấn đề này, nên cô mới về nhà vào giờ này."

Dường như tâm trạng của Chihiro đã trở nên tệ hơn, rõ ràng là vì cuộc hẹn của cô đã bị hủy.

"Chậc, mặc dù hiếm khi có người nào mời cô đi hẹn hò."

Cô vẫn phản đối bằng một giọng nói nhỏ.

Dường như cái người mời cô chính là Fujisawa Kazuki, người đã giúp Sorata rất nhiều trong suốt game audition. Từ cao trung, họ đã là bạn cùng lớp.

"Trở lại vấn đề chính, thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sorata quay sang hỏi Chihiro.

"Người quản lí khu ký túc xá nữ đã nói là cô ấy không thể giải quyết vấn đề này, thế là giáo viên bàn giao lại cho hiệu trưởng, và hiệu trưởng đã quyết định rằng bắt đầu từ bây giờ, em ấy sẽ ở Sakurasou. Nhưng đó là lẽ đương nhiên thôi, với tất cả các học sinh mà cô gặp cho đến giờ thì đây là lần đầu tiên cô gặp một học sinh lại thích phô trương bộ phận cơ thể của mình như thế."

"Cô gái đó giờ đang ở đây đấy, cô hãy sử dụng ngôn ngữ nhẹ nhàng hơn đi."

"Em không show bộ phận cơ thể."

Kanna phản kháng lại Sorata, mặc dù người anh muốn nói tới lại là Chihiro........

"Trong tương lai, họ sẽ sống cùng chúng ta, việc gì em phải nghĩ quá lên thế?"

"Tất nhiên là để hướng tới sự hòa bình cho Trái Đất!"

"Chờ một chút, em không thể trả lời tiếp được. Em sẽ khiến chủ đề này bị đứt quãng đấy ."

Đó là những gì Chihiro-sensei nói từ trái tim cô, một trái tim rắc rối.

"Chẳng phải đó là vì sensei toàn nói về những chuyện vô nghĩa sao!'

"Đủ rồi, nín ngay."

"........."

Dù sao thì, cứ nín trước đã.

"Điều quan trọng nhất, mọi người, bao gồm cả em ấy không được phép có hành vi này, em không được để em ấy đi quanh ký túc xá hoặc trường học mà không mặc pantsu. Nhưng vì em ấy là con gái nên cô không nghĩ em ấy lại đi loanh quanh đâu."

"Cái câu nói đầu tiên cô phát ra khi em ngậm miệng lại, hóa ra lại là một lời nói tuyệt vời!"

Chẳng phải Chihiro-sensei sẽ cảm thấy xấu khổ khi nói về những thứ như này sao? Có lẽ là vì cô ấy đã ngoài 30, nên sự xấu hổ cũng đã biến mất chăng? Không phải thế sao? Phải thế chứ nhỉ!

"Dù sao thì, cho dù đó là nữ bảo vệ khu ký túc, giáo viên chủ nhiệm hay hiệu trưởng, tất cả đều vô dụng."

"Hay nói theo cách khác, bởi vì Chihiro-sensei không thể chịu đựng được họ nên mới lập tức đưa cô ấy đến Sakurasou."

Mặc dù thái độ và hành vi của cô ấy thường xuyên như kiểu “làm cho xong”, nhưng thực ra Chihiro-sensei cũng rất tốt. Sorata biết rõ về điều này.

"Thật lòng mà nói, cái lúc đó cô thực sự muốn về nhà."

Cô nói một điều đáng ngạc nhiên trong khi ngáp.

"Em thực sự phản đối lý do của cô."

"Nhưng giống như Kanda nói, cô quyết định đưa em ấy về Sakurasou, phần còn lại thì em tự trông nom em ấy."

"Hả?"

Chihiro-sensei đã nói cái gì vậy?

"Chi tiết thì như cô đã nói."

"Toàn là những chi tiết không quan trọng!"

Anh không thể mặc kệ nó được. Đặc biệt là lúc này có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng với anh. Đột nhiên nhớ về biến cố vào tháng 4 năm ngoái-------cụ thể là trở thành người chịu trách nhiệm cho Shiina Mashiro.

"Vì thế, để phòng tránh việc em ấy đi ra ngoài mà không mặc quần lót, em trông nom cho em ấy nhé, Kanda."

"Cô có nhận thức được những gì cô vừa nói không?"

"Tất nhiên là có rồi."

"Điều này thực sự sốc đấy!"

Trong khi phản đối Chihiro-sensei, Kanda giải thích rằng anh cũng đã nhìn thấy cô bỏ lại chiếc pantsu. Mặc dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

"Không sao đâu, em có thể làm được mà."

"Em không hiểu tại sao em lại được khen ngợi!"

"Cô tin vào kết quả của việc em trông nom cho Mashiro trong năm nay."

"Em thực sự không muốn mình được tin tưởng như thế! Sensei nghĩ gì về em vậy hả!?"

"Chủ bảo dưỡng?"

"Ý của cô là 'cô không biết' đúng không hả?!"

"Ừ, cô sẽ giúp em thăng chức để trở thành chủ bảo dưỡng cao cấp."

"Đừng có nói về chủ bảo dưỡng nữa!"

"Một lượng lớn hành lý sẽ được chuyển đi vào ngày mai nên cô trông cậy vào em nhé."

"Cô thậm chí còn không nghĩ về cảm xúc của em khi trông nom cho em ấy!"

"Vậy nhé, còn lại thì hỏi Kanda nha."

Chihiro, người vừa bơ Sorata, lập tức rời khỏi phòng sau khi nói với Kanna.

"Ah, sensei, chờ chút đã!"

Những gì có thể nghe thấy là âm thanh của cánh cửa đóng sầm lại.

Sorata, người muốn gọi cô lại, cuối cùng đã bỏ cuộc.

"Đó chỉ là một cơn đau đầu thôi........Tiện thể, đột nhiên bị chuyển tới Sakurasou như thế, em có ổn không, Kanna-san?"

Còn có một phần khó hiểu nữa, diện mạo của cô ấy nhìn từ xa trông rất giống một học sinh gương mẫu. Nếu cô ấy được coi là một học sinh có vấn đề, thì chẳng phải sẽ rất buồn sao?

"Nếu nó đã thành ra như thế này............không giải quyết được đâu. Em sẽ cố gắng trở lại ký túc xá thường nhật một cách nhanh nhất."

"Nếu anh có thể giúp được thì cứ nói một tiếng nhé."

"...........Cả Sorata-senpai nữa, anh có ổn không vậy? Anh không muốn nói điều gì với em sao?"

"Nó rất dễ bị người khác phát hiện, em không sợ sao?..........đó là những gì anh nghĩ đấy."

"Thôi, quên nó đi."

Nếu vấn đề được giải quyết theo cách này thì đã tốt, thế nhưng, đây không phải là vấn đề có thể bị lãng quên dễ dàng như thế.

Bởi vì điều này có ảnh hưởng rất lớn từ một phía, dù thế nào thì Sorata không thể quên được biến cố giữa anh và Nanami.

Khi anh đang suy nghĩ, bỗng có một người xuất hiện tại cánh cửa.

"Wow! Tại sao cái cô gái đeo kính ngực phẳng này lại ở đây?"

Người vừa xuất hiện là Iori. Mặc quần thể thao và áo phông, trên đầu thì đeo tai nghe có dây cáp dài. Nhìn thấy sự xuất hiện của Iori, Kanna thở dài.

"Hóa ra ở Sakurasou cũng có tên nhìn trộm biến thái."

Một bầu không khí hắc ám bắt đầu lan tỏa từ Kanna. Có lẽ do sự khinh bỉ của cô ấy dành cho cậu ta, những từ ngữ cô ấy nói thậm chí trở nên gay gắt hơn.

"Em ấy sẽ bắt đầu sống ở Sakurasou kể từ hôm nay."

"Thật á?!"

"Hai người quen nhau à?"

Sorata hỏi Iori và Kanna.

"Nếu anh thắc mắc, thì cô ta chính là người đó, Sorata-senpai! Em bị cô ta bắt quả tang khi nhìn trộm phòng tắm nữ, cô ta đã tống em vào Sakurasou đấy!"

"Nếu anh thắc mắc, thì đấy là do cậu ta đã làm việc đáng khinh. Nếu anh thắc mắc, cậu ta bị tống vào Sakurasou vì tội nhìn trộm. Nếu anh thắc mắc, thì nói thẳng ra cậu ta là một thằng đần!"

Ngay lúc này, Kanna liếc nhìn Sorata.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì."

"Thái độ của anh không giống 'không có gì' đâu."

"Không, không có gì cả."

Sorata thận trọng trả lời.

Kanna, người đã từ bỏ vụ hỏi lại, chuyển mục tiêu sang Iori.

"Tôi vẫn cần nói với cậu một vài điều."

"Đ-Đó là gì?"

Iori, người bị sốc bởi tia nhìn sắc béc của Kanna, lùi lại vài bước.

Kanna gieo giắc nỗi sợ cho Iori thông qua cặp mắt giận dữ.

"Ngực tôi không phẳng."

Có lẽ là vì cô ấy bận tâm với những từ ngữ mà Iori nói trước đó. Cô giải thích điều này một cách nghiêm túc.

"Hả? Đối với tôi thì nó là đồng bằng đấy!"

"........."

Ánh mắt của Kanna ngay lập tức lạnh băng. Nó giống hệt như cô đang nguyền rủa một cái gì đó.

"Đ-Đừng có bận tâm quá nhiều về nó........"

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Sorata nhìn vào ngực của Kanna để kiểm tra, Kanna dường như đã nhận ra và lấy tay che ngực.

"Hơn nữa, tại sao học sinh đại diện năm nhất, người đã đứng lên đọc diễn văn chào mừng, lại có thể vào Sakurasou? Cô đã làm gì sao?"

Iori thắc mắc hỏi.

"Là vì.........."

Có vẻ như Kanna đang bối rối với câu hỏi của Iori nên cô nhìn xuống và yêu cầu Sorata giúp đỡ.

"Hả? Sorata-senpai biết lý do tại sao cô ấy bị chuyển tới Sakurasou á?"

Đôi mắt của Iori chứa đầy sự tò mò.

"Nếu anh dám nói ra, tôi cũng sẽ tiết lộ thứ khác."

Lời thì thầm của Kanna là một mối đe dọa.

"Chị nghĩ em ấy đã đánh nhau hay gì đó."

Nanami thở dài nặng nề.

"Sorata."

Sau đó, Mashiro cũng xuất hiện.

"Giúp tớ sấy tóc."

Dường như cô ấy không biết về tình hình hiện tại, và tình cờ lấy máy sấy tóc ra.

"Shiina, ít ra thì cậu hãy chú ý tới xung quanh mình đi chứ. Cậu không cảm thấy gì sau khi quan sát tình huống này à?"

Mashiro nhìn Sorata, Nanami, Iori và Kanna theo trình tự.

"Có 5 người."

"Số người không hề quan trọng!"

"Kanda-kun, có lẽ nào........"

Nanami dường như đã nhận ra cái túi xách lớn mà Kanna đang cầm.

"Hãy để em giới thiệu bản thân, em tên là Hase Kanna, học sinh năm nhất."

Kanna chào hỏi lễ phép.

"Từ hôm nay em sẽ sống ở Sakurasou, mong được mọi người giúp đỡ."

Kanna hoàn tất việc chào hỏi mọi người.

Cứ như thế, mặc dù học kỳ một mới trôi qua một tháng, căn phòng nào của Sakurasou cũng đã chật cứng người.

Cuộc gặp mặt của Sakurasou đã được ghi lại như thế này.

------- Học sinh năm nhất Hase Kanna đã chuyển tới phòng 201. Aoyama Nanami.

------- Mong mọi người giúp đỡ. Hase Kanna.

-------Về tiệc chào mừng thì chỉ cần chờ các món hàng được chuyển đến là xong. Kanda Sorata trả lời.

------- Em không hề chấp nhận điều này! Himemiya Iori đáp lại.

------- Em cũng không muốn bị cái tên nhìn trộm này chấp nhận! Hase Kanna trả lời.

------- Này hai đứa, đừng có xem cái buổi ghi âm gặp mặt này như một cái phòng chat! Kanda Sorata đáp.

------- Kẻ biến thái của năm tăng thêm 1. Mashiro Shiina trả lời.

------- Chủ đề này đã kết thúc, đừng có nói lại nữa! Kanda Sorata trả lời.

------- Kanda-kun, đừng có xem cái buổi ghi âm gặp mặt như một cái phòng chat! Aoyama Nanami nhái lại lời của Kanda.

------- Ừm, xin lỗi Nanami. Kanda Sorata đáp lại.

------- "Người chịu trách nhiệm cho Kanna" đã được quyết định và đó chính là Kanda. Sengoku Chihiro trả lời.

------- Cô đang ghi cái gì nữa thế! Kanda Sorata đáp.

Truyện Chữ Hay