Part 4:
“Buồn ngủ thật. Bây giờ mình thật sự muốn lên giường và đánh một giấc.”
Tự hỏi rằng tại sao hôm nay không phải là một phần của kỳ nghỉ xuân, Sorata miễn cưỡng rời khỏi giường của mình.
Lý do khiến anh ấy ngủ không đủ giấc chắc hẳn mọi người cũng đoán được, tất cả là do lỗi của Misaki. Gần đây bất cứ điều gì trở nên không ổn đều là do lỗi của cô ấy. Hiện tượng biến đổi khí hậu, thảm họa chứng khoán, đồng đô la Nhật Bản tăng giá hay việc máy bay phản lực concorde và Speed Express ngừng hoạt động[note52880], tất cả đều là lỗi của Misaki, nó phải là như vậy.[note52881]
Lý do cho việc ngủ muộn của anh chính là vì bữa tiệc chào đón Mashiro. Chihiro cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự thất bại của bản thân từ cuộc hẹn hò nhóm ấy và nhốt mình trong phòng giống như Akasaka Ryuunosuke. Do đó, Sorata, Misaki và Jin là những người duy nhất chịu trách nhiệm chào đón Mashiro.
Xung quanh món lẩu mà Jin đã chuẩn bị, Misaki đã dễ dàng nói chuyện không ngừng nghỉ nhưng chẳng thấy cô ấy mệt một chút nào cả. Mặt khác, Sorata trở thành lá chắn cho Mashiro để bảo vệ cô khỏi bị tổn hại (từ ai thì chắc mọi người cũng đoán được :v). Mặc dù Mashiro không có dấu hiệu thể hiện rằng cô khó chịu với Misaki, nhưng cô ấy cũng không có chút thay đổi nào trước những trò đùa hài hước của Jin, vì vậy thật khó để biết cô ấy cảm thấy thế nào.
Mặc dù khác với người thường ở r̶ấ̶t̶ nhiều điểm, nhưng về cơ bản, cô ấy trong sáng và ít nói, như thể cô ấy sẽ tan biến, nếu không có ai để ý đến cô. Đây là ấn tượng mới mà Mashiro đã để lại cho Sorata. Nếu Sorata không bảo vệ cô ấy một cách tỉ mỉ và cẩn thận, chắc cổ không sống sót nổi ở Sakurasou quá. Sorata đã thề với bản thân sẽ bảo vệ cô ấy bằng tất cả sức lực của mình.[note52882]
Sau khi ăn xong món cháo thập cẩm của mình, Misaki vẽ một diễn viên xiếc, người đang nhào lộn về phía sau với hai tay bám vào thanh ngang, trên quyển sách Tiếng Anh mà cô đã không bao giờ sử dụng trong suốt ba năm để giải trí. Tuy nhiên chất lượng về bố cục bức tranh của cô vẫn có thể so sánh được với những khung cảnh trong anime.
Sau đó, Mashiro lấy ra một cuốn sổ phác thảo[note52883] từ vali của mình và vẽ bảy con mèo xung quanh cô ấy.
Vào thời điểm Sorata nhìn thấy bức tranh, bức tranh đã khiến anh sởn gai ốc khi bảy con mèo được vẽ trên cuốn sổ phác thảo trông như thể chúng sắp di chuyển, và chúng trông còn thật hơn cả những con thật.
Bản vẽ ấy hiện được treo trên tường trong phòng của Sorata.
Đáng lý ra mấy phần này đã kết thúc vào lúc mười một giờ rưỡi tối qua. Tuy nhiên, Sorata đã bị Misaki ép chơi game với cô ấy cho đến tận bây giờ.
Anh không thể nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, nhưng ít nhất cũng là một phép màu khi anh tỉnh dậy thì thấy mình vẫn nằm ở trên giường và vẫn chưa nhìn thấy Misaki xung quanh mình. [note52884] Anh hơi nhớ đến Jin, người đơn giản đã kéo Misaki đi và yêu cầu cô ngủ trong phòng riêng của cổ. Tuy nhiên, anh không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực nữa.
Anh vừa ra khỏi phòng thì có tiếng động ngoài cửa.
Anh nhìn vào khoảng không xa xăm.
"~Ayahh!~", Misaki vừa kêu to vừa lao ra ngoài .Sorata tự hỏi liệu có phải cô ấy hào hứng vì học kỳ mới đã đến không. Sao chị ấy tràn trề sức sống như vậy nhỉ? Vừa cảm thấy bất công, Sorata vừa nhớ lại mình đã bị đùa giỡn như thế nào vào tối qua nên anh quyết định nhìn kỹ vào váy của cô ấy và nhìn thấy chiếc quần lót màu xanh nước biển mờ nhạt, nhưng lại bị Jin từ phía sau đập mạnh vào đầu.
Misaki đã đi mất, nhưng đầu của Sorata vẫn còn đau.
“Đừng để bị hứng lên vào buổi sáng như vậy chứ.”
Jin nhanh chóng bước vào phòng ăn,đồng thời tước đi luôn cơ hội phàn nàn của Sorata.
Sau đó Chihiro bước đến chỗ anh.
“Sensei, hôm nay cô dậy sớm vậy.”
Hôm nay mới bảy giờ rưỡi, và vẫn còn hẳn một giờ trước khi đến giờ vào trường.
“Kanda, nhớ kỹ điều này: Một người đàn ông sẽ trở nên mạnh mẽ sau khi đạt được nhiều loại kinh nghiệm khác nhau.”
Mặc dù anh không thể hiểu được điều này thực sự có nghĩa là gì, nhưng anh vẫn có thể đoán ra rằng cô ấy đang ám chỉ đến cuộc tụ họp ngày hôm qua.Và vì vậy nên anh quyết định không đào sâu thêm về nó.
“Em phụ trách giùm cô về Mashiro nhé? Chỉ cần đưa con bé đến phòng giáo viên là được?”
“Vâng, dù gì thì hôm nay cũng là buổi học đầu tiên mà. Em sẽ chỉ đường cho cổ.”
Chihiro vươn người về phía trước và chọc vào ngực Sorata.
“G-Gì vậy cô?”
“Em có thật sự đứa em ấy đến đó không? Em có gánh vác toàn bộ trách nhiệm về việc đưa em ấy đi cùng chứ?”
“Em nói là em hiểu rồi mà.”
“Rất tốt. Cô sẽ giao toàn bộ việc đó cho em.”
“Chà. Điều này chỉ làm em thấy hơi ghê tởm thôi.”
Lúc đầu anh nghĩ Chihiro sẽ phản công lại lời công kích của anh, nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, cô ấy chỉ bỏ đi sau khi khịt mũi, "Hng Hng".
Khi thấy Chihiro-sensei rời đi, Sorata nhìn đồng hồ trên tường: 7:40 sáng.
Anh không nghe thấy hơi thở của Mashiro ở tầng dưới, vì vậy anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu đánh thức cô ấy dậy.
“Mình nhớ là đàn ông không được lên tầng hai mà nhỉ.”
Sàn nhà kêu cọt kẹt khi Sorata bước lên cầu thang, làm anh hơi bồn chồn. Tâm trí cậu bắt đầu nghĩ về việc Mashiro đang ngủ sẽ xuất hiện như thế nào trong bộ đồ ngủ. Có sự dự đoán hơi đặc biệt nảy lên trong đầu anh.
Sorata cũng không hẳn là kiểu người gặp rắc rối với các cô gái. Tất nhiên là nhờ Misaki, người đã ban cho anh khả năng miễn nhiễm rồi. Tuy nhiên, ai mà lại đi xem Misaki là con gái nhỉ? Nếu ai đó có hỏi, Sorata có thể sẽ nói với họ rằng cô ấy giống người ngoài hành tinh hơn.
Sau khi bước đến cửa nhà Mashiro, Sorata lúc này đang ở đỉnh điểm của sự lo lắng. Bụng anh quặn lên, đặc biệt là ở phần bụng giữa.
“Mình…đang sợ à?”
Anh đang cố gắng thả lỏng bản thân mình. Tuy nhiên, giọng anh lại càng lên cao và càng trở nên gượng gạo, vụng về.
“Nè! Shiina! Nếu mà không dậy bây giờ thì cậu sẽ bị trễ học đó.”
Chẳng hề có phản hồi nào. Sorata tự hỏi liệu cô ấy có nghe thấy anh hay không.
Và rồi Sorata bắt đầu gõ cửa.
“Shiina! Tỉnh dậy đi nào! Ôi trời, cô ấy thực sự không có phản hồi gì luôn à.”
Anh bắt đầu gõ cửa mạnh hơn. Cốc. Cốc. Cốc.
Sự thật phũ phàng rằng sự im lặng là câu trả lời duy nhất anh nhận được.
Anh nắm chặt tay nắm cửa, rồi chợt nhận ra điều mà mình sắp sửa làm.
“Không, không, đợi đã, đợi đã. Đây đâu có phải là phòng của Misaki-senpai đâu. Làm sao mà cửa lại không khóa được chứ?”
Để xác nhận điều đó, anh xoay nhẹ tay nắm cửa,và anh không cảm thấy bất kì lực cản nào.
Bằng cảm giác này, anh ta chắc chắn rằng cửa đã không được khóa.
“Tôi đã nói rồi đấy nhé, đây không phải phòng của Misaki-senpai nhé. Mở cánh cửa này ra mà không báo trước thì sẽ tệ lắm đó…”
Như đã nói trước đó, sẽ không có gì xảy ra nếu anh chỉ gọi cô ấy từ bên ngoài.
“Không có cách nào khác để làm việc này nữa đâu.”
Anh cố gắng tìm lý do cho bản thân trong vô nghĩa khi giữ lấy tay nắm cửa.
Anh từ từ xoay nắm đấm cửa, nhìn trộm qua khe hở nhỏ.
“Eh?”
Vừa cạn lời, anh vừa mở toang cánh cửa trong vô thức.
“Cái quái gì vừa xảy ra vậy?” [note52885]
Tưởng mình vào nhầm phòng, anh kiểm tra số phòng trong sự bối rối. Phòng 202. Đó chắc chắn là phòng của Mashiro. Phải. Anh đã đúng rồi đó. Bingo.
Tuy nhiên, những gì trước mặt anh bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh đã thấy ngày hôm qua.
Quần áo, đồ lót, sách và truyện tranh, mọi thứ nằm rải rác trên sàn nhà. Tấm thảm thì đã biến mất. Căn phòng trông như vừa bị một cơn bão quét qua vậy.
Một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu anh: “Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”
Theo ngay sau câu hỏi trong đầu anh là từ ‘trộm’.
Máu bắt đầu dồn lên não và cơ thể anh bắt đầu đổ mồ hôi.
“Nè, Shiina!”
Anh hốt hoảng lao vào phòng.
Mashiro không ở trên giường hay sàn nhà. Cô ấy không được nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Mỗi lần nhìn xung quanh, anh lại càng hốt hoảng hơn.
Căn phòng là một mớ lộn xộn và Mashiro thì chẳng có ở trong đó.
Đây chính là một tình huống tuyệt vọng.
Với cả hai chân run rẩy, Sorata bám vào bàn để ổn định bản thân. Màn hình sáng lên khi Sorata dường như đã chạm vào con chuột máy tính. Ánh sáng đột ngột lóe khiến Sorata khẽ hét lên.
Anh nhìn màn hình với vẻ bực bội.
Trong khung hình được cắt ra là bức vẽ một anh chàng đẹp trai đang tán tỉnh một cô gái. Anh giữ khuôn mặt đỏ bừng của cô gái và dần dần tiến đến gần cô. Tác phẩm nghệ thuật ấy có nét vẽ tốt và vô cùng tuyệt vời. Tỷ lệ giữa đầu và thân khá cân đối nên tổng thể bức tranh trông không quá thật. Tuy nhiên, có vài nét vẽ trông quá nhiều và quá dài.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, đối với anh thì nó vẫn giống như bản nháp của một bộ truyện tranh shoujo vậy.
“Tại sao Mashiro…”
Anh không thể hình dung nổi những gì đang diễn ra. Tâm trí anh như ngừng hoạt động. Vì có thứ gì đó chuyển động dưới chân anh.
Hoảng sợ, anh bật dậy và hoàn toàn cẩn thận kiểm tra vào chỗ dưới gầm bàn.
Tuy chật chội trong không gian nhỏ bên dưới chiếc bàn, Shiina Mashiro vẫn đang ngủ ngon lành với chăn và một đống quần áo quấn quanh người. Không gian ấy trông giống như túp lều của một con hamster ấy.
Sorata thở phào nhẹ nhõm. Tốt, anh nghĩ vậy. Dù sao đi nữa, tốt rồi. Không, nó quá là tốt luôn rồi.
Anh nhìn quanh căn phòng một lần nữa.
Trong đầu anh nảy lên một số suy nghĩ về những gì thực sự đã diễn ra. Đột nhiên có thứ gì đó tối sầm lại trước mắt anh. Nếu đó không phải là một tên trộm, thì câu trả lời chỉ có một.
Gượm đã nào. Để mình suy nghĩ lại cái đã.
Sorata đã cố để không kể điều này cho bất kỳ ai. Anh nhắm mắt lại và cố gắng tìm ra một lý do hợp lý cho việc này.
- Lý do cho điều này chắc hẳn là do cô ấy không quen sống ở Nhật Bản.
Nhưng mà làm gì có ai ở bất kỳ quốc gia nào lại chơi cái trò chơi chống bão này trong phòng riêng của mình chứ.
- Hay là dáng ngủ của cổ hơi xấu nhỉ?
Nhưng mà dáng ngủ của cổ thì có gì là không tốt đâu. Cổ chỉ đơn giản là ngủ dưới cái bàn thôi mà.
- Chắc là cổ bị người ngoài hành tinh chinh phục rồi.
Điều này nghe không thật lắm nhờ.
- Giờ tui sẽ nhắc cho bạn nhớ điều này, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Sorata, bạn vẫn còn trong giấc mơ của bạn đó.
Ah, hiểu rồi. Bạn đúng rồi đó. Khả năng này là hợp lý nhất rồi. Sorata nghĩ
Sau khi giải thích điều này với bản thân và nhận được sự đồng ý của chính mình, Sorata ra khỏi phòng của Mashiro.
Anh dùng mu bàn tay đóng cửa lại và hít một hơi thật sâu.
Sau khi gột rửa tâm trí, anh lại mở cửa thêm một lần nữa.
Không lâu sau, Sorata ngẩng đầu lên. Tất nhiên là, căn phòng giống hệt như những gì anh đã nhìn thấy một lúc trước.
Đó là một bức tranh khiến người ta không thể tin rằng có người thực sự đang sống ở đây.
Mặc dù Mashiro có đôi chút khác biệt so với người bình thường ở một số điểm, nhưng Sorata luôn tin rằng cô ấy vẫn còn thuộc về thế giới con người, tức là cái thế giới mà có Sorata ở trong đó. Anh ấy thậm chí còn nghĩ rằng cuối cùng cô ấy sẽ trở thành ốc đảo cho tâm hồn của anh ấy…
"...Ôi Chúa ơi. Mình đã làm sai điều gì à?"
Mặc dù ngay lúc đầu đã gặp phải cảm giác tuyệt vọng, Sorata vẫn quyết định đi qua những khoảng trống nhỏ giữa quần áo và đồ lót để đến cái bàn đó. Đối với một nam sinh trung học khỏe mạnh, việc nhìn thấy quần áo của một cô gái vương vãi khắp nơi trên sàn nhà trông cũng khá là khó chịu, đặc biệt khi chúng là đồ lót sặc sỡ - Đây chính là phần tồi tệ nhất.
Dù cố gắng để không nhìn, nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ treo lơ lửng ở đó.
Quỳ xuống dưới bàn, Sorata gọi cô ấy một cách thận trọng.
"Umm... Shiina-san? Cậu có thể dậy được không?"
Cổ không trả lời.
"Oi, Oi."
"[...]"
Âm thanh duy nhất anh nghe thấy là tiếng thở đều đặn khi ngủ của cô.
“Mình sẽ rất vui nếu cậu có thể dậy—”
"[...]"
Cảm thấy bất lực, Sorata cố gắng kéo mép chăn, nhưng vì Shiina đang giữ chúng quá chặt nên anh cảm thấy như bị kháng cự. Vậy nên anh đành từ bỏ cách làm ấy và chuyển sang lắc vai cô.
“Nè. Sáng rồi. Đến giờ dậy rồi đó.”
“... Buổi sáng chẳng thể đến nữa rồi.”
“Không. Không. Trời đã sáng rồi đó! Đừng có nói những điều đáng sợ như vậy chứ.”
Shiina ngẩng đầu lên, chôn vùi bản thân trong quần áo và đồ lót của mình, và ngây người nhìn Sorata một lúc. Sau gần một phút, cuối cùng cô cũng bắt gặp ánh mắt của Sorata.
“Chào buổi sáng.”
"[...]"
Mái tóc khi đang ngủ của Shiina lại biến mất sau túp lều tự chế của cổ.
“Nếu mà cậu ngủ gật thì cậu sẽ đi luôn thật đó! Cậu có biết là việc đi học muộn vào ngày đầu tiên là tệ lắm không!”
“... Hiểu rồi mà! Để mình dậy…”
“Chà, cậu hiểu chuyện đến không ngờ luôn đó nha.”
Trong trạng thái lơ đãng, Shiina bò ra khỏi bàn và đứng dậy.
Chăn và quần áo trên người cô từ từ rơi xuống.
Đầu tiên là đôi vai của cô lộ ra trước. Tiếp sau đó là cánh tay thanh tú của cô, là bộ ngực không quá đầy đặn, là vòng eo thon và là đường cong của bờ mông cô. Mọi thứ hoàn toàn lộ ra trước mắt Sorata.
Ngay lập tức, máu của Sorata sôi lên.
“Waaaargh!”
Tiếng khóc thê lương của Sorata vang dội khắp phòng, đến nỗi người ta sẽ nghi ngờ kiểu như ai đó đã nhìn thấy máu trong nước tiểu của họ.
“Ồn ào thật đó.”
Mashiro dụi mắt, bối rối.
“Chờ đã! Cậu, cậu, cậu! Waaaargh!”
“Gì cơ?”
“Mặc đồ cậu vào đi! Sao cậu lại khỏa thân như vậy hả?! Cậu thuộc chủng tộc nào vậy hả?!”
Mặc dù tâm trí đang dao động đến cùng cực, Sorata vẫn sử dụng tất cả lý trí còn lại của mình để nói chuyện với cô ấy.
“Để làm gì?!”
“Tỉnh ngủ giùm tớ!”
“...Trong phòng vệ sinh…[note52886]”
“Sau đó?”
“Cởi hết đồ ra…”
“Tốt lắm. Giờ cậu chỉ việc mặc chúng lại thôi.”
“Cởi hết chúng ra.”
“Okay! Tới đó thôi! Cậu không cần phải cởi hết chúng ra đâu!”
“Rồi mình nghĩ cứ để thế này cũng chẳng sao cả.”
“Cái diễn giải theo logic kiểu gì vậy? Cậu ít nhất nên chịu một phần trách nhiệm đi đó. Ngoài ra, mặc đồ vào đi chứ! Sao cũng được, nhưng mà chỉ cần mặc đồ vào giùm tớ là được!”
Thật khó để anh giữ bình tĩnh lại khi biết rằng Mashiro đang khỏa thân phía sau mình.
“Trễ giờ rồi đó. Chỉ cần mặc đồng phục của cậu vào thôi!”
Sorata móc ra một bộ đồng phục Suiko từ đống quần áo lộn xộn kia và ném nó cho Shiina.
Tiếng quần áo cọ xát vào nhau vang lên sau lưng anh.
Tim anh như muốn nổ tung.
"Ok chưa?"
Sorata hỏi cô sau khoảng thời gian mà anh đoán chắc là cô đã thay đồ xong.
“Ok rồi đó.”
“Mình nói này nghe nè, ít nhất thì cậu cũng nên…”
Sorata quay đầu lại trong khi nói, nhưng sau đó miệng anh ấy đông cứng lại.
Mashiro chỉ che thân bằng bộ đồng phục mà anh đưa cho. Tất cả các nút đều chưa được cài lại và do đó có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.
“Cậu nghĩ nó Ok tới mức độ nào hả?!”
Anh quay người đi một lần nữa, không thể không quỳ xuống và ôm đầu trong sự bất lực.
“Hể?”
“Cậu phải biết chứ!”
“Cậu có vấn đề gì sao?”
“Chính cậu mới là người có vấn đề ở đây đó!”
“Vâng.”
“Ý của cậu là gì khi nói “Vâng” chứ? Nhanh mặc quần áo của cậu vào đi!”
Sau đó, tiếng quần áo cọ xát lại một lần nữa được nghe thấy. Lần này Sorata quyết định đợi lâu hơn một chút vì sự cố trước đó.
“C-Cậu đã mặc quần áo vào chưa đó?”
“Quần lót?”
“Mặc nó dô đi!”
“Mình nên mặc cái nào?”
“Đừng để mình phải chọn cho cậu chứ!”
“Vậy thôi khỏi cần.”
“Tại sao nó lại không cần thiết cơ chứ?! Sẽ là một thảm họa nếu một cơn gió thổi qua đó! Mặc nó vào đi! Mặc nó vào đi! Làm ơn đó, mặc nó vào đi mà!”
Sorata nhặt một chiếc quần lót màu xanh lá cây nhạt trên sàn và ném nó cho Shiina, anh hét lên khi làm điều đó.
“Chiếc quần lót này chẳng dễ thương gì cả.”
“Cậu có muốn ai đó nhìn thấy nó vào hôm nay không?!”
“Mình cho là không.”
“Vậy thì cứ chấp thuận và mặc nó vào đi!”
Khóc to vào buổi sáng như thế này gần làm cho mạch máu não anh như muốn nổ tung.
Anh liếc nhìn điện thoại, bây giờ đã là 8h15.
“Tào lao thiệt chứ! Nè. Shiina. Nhanh lên nào!”
“Ổn cả mà.”
Tuy hài lòng vì cuối cùng cổ cũng chịu mặc nội y, nhưng đầu tóc Mashiro vẫn còn rối bù xù. Mái tóc của cô ấy gần như có thể chứa được những chú chim nhỏ, tạo ra sự khác biệt rất lớn so với khuôn mặt bình thường của cô ấy. Đây chắc chắn là một cảnh tượng bi thảm đối với Sorata.
“Đầu cậu! Ý tớ là, tóc cậu kìa! Sửa nó trong nhà vệ sinh đi! Và sẵn rửa mặt trong đó luôn nhé!”
“Ở đâu cơ?”
“Chẳng phải hôm qua tớ đã nói với cậu rồi sao? Đi với tớ nào!”
Có chút bối rối, khi Sorata đi lên tầng một, nhưng Shiina không đi cùng anh. Cô ấy đang đi từ xa với những bước chậm rãi.
“Ah. Đợi đã. Cởi áo khoác ngoài ra trước rồi mới rửa mặt nhé!”
Sorata cầm áo khoác của Shiina và đẩy cô vào phòng vệ sinh. Anh tận dụng khoảng thời gian trống này để trở về phòng và tự thay quần áo.
Sorata đã làm điều đó trong vòng chưa đầy một phút, và chiếc túi rỗng của anh đã sớm được đặt lên vai.
Anh nhanh chóng quay trở lại phòng vệ sinh; cùng lúc đó, Shiina cũng vừa bước ra.
Sau đó, Sorata lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chắc có lẽ là do rửa mặt, nên phần ngực của bộ đồng phục ướt đẫm, trong suốt và dính chặt vào da của cổ.
Và vì cô ấy không mặc áo ngực, nên bộ ngực không quá đầy đặn cũng như phần đầu ngực của cổ bị lộ ra hoàn toàn.
“Từ từ! Cậu! Nghe mình nói nè! Cậu ít nhất nên mặc đồ lót hay gì đó ở mức tối thiểu chứ!”
“Bởi vì cậu đã không giúp mình chọn nó.”
“Ủa là lỗi mình hả? Có kì quá hong vậy?”
Mashiro hơi nghiêng đầu và ngây người nhìn anh.
Coi bộ mấy cái thường thức của Sorata chẳng ăn nhập gì đến cô.
Để giữ bình tĩnh, Sorata đi vào nhà vệ sinh để lấy một chiếc khăn tắm. Nhà vệ sinh lúc này cũng trở thành một cảnh tượng đáng sợ. Vòi phun nước thì như cái đài phun nước, còn nhà vệ sinh thì ngập tràn trong nước.
“Cậu không có thói quen tắm vào buổi sáng sao?!”
“Mình hong có tắm.”
“Đừng trả lời với một cái gì đó ngớ ngẩn bằng một cách nghiêm túc như vậy chứ!”
“Trông cậu mệt mỏi thật đấy.”
“Phải mình không? Mình có phải là vấn đề ở đây không?”
Sorata đóng vòi, lấy ra tất cả những chiếc khăn mà anh ấy có thể tìm thấy và trải chúng ra trên sàn nhà vệ sinh.
Lúc này, những gì Chihiro nói đêm qua hiện lên trong tâm trí anh.
- Đó là bởi vì đây là nơi thích hợp nhất cho Mashiro rồi.
Giờ anh đã hiểu ý của cô.
- Sau này em sẽ biết thôi, đặc biệt là em đó.
“Chết tiệt! Cái bà cô ghét bị làm phiền đó! Sao cổ lại đổ hết mọi thứ lên đầu mình chứ!”
“Chúng ta sẽ trễ học mất.”
“Ồ, xem ai đang nói kìa!”
Tiếng hét của Sorata phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu ấy, xuyên qua cả bầu trời mùa xuân.