Bầu không khí trong trảng trống sực nức mùi của bộ tộc Gió và bộ tộc Sông. Tim Lửa bỗng chờn chợn lo âu. Chỉ vài khoảnh khắc nữa thôi là anh sẽ phải đứng trên Tảng Đá Lớn và nói chuyện với những mèo đó. Không thấy có dấu hiệu của bộ tộc Bóng Tối. liệu bệnh dịch có tóm chặt họ đến nỗi họ không thể cố đến được cuộc Tụ Họp? Một thoáng tội nghiệp cho Cổ Trắng gợi nhắc Tim Lửa về Vuốt Cọp, và nỗi kinh hoàng trong mắt gã chiến binh trẻ khi ông mèo to lớn hiện ra ở mép đường Sấm Rền. Bỗng nhiên chân cẳng anh bồn chồn muốn chạy ngay lên Tảng Đá Lớn và cảnh báo cho các bộ tộc khác biết về sự hiện diện của ông chiến binh đậm màu ở trong rừng.
"Tim Lửa!" Ria Độc Nhất lao bổ đến bên Tim Lửa. Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên trước tiếng rù rừ thân thiện của Ria Độc Nhất. Lần cuối củng anh gặp một mèo bộ tộc Gió là khi Vuốt Bùn rú lên giận dữ, lủi vào đám cây thạch nam. Nhưng Ria Độc Nhất rõ ràng vẫn chưa quên việc Tim Lửa mang bộ tộc của anh ta trở về nhà, thoát khỏi cuộc sống lưu vong như thế nào. Hai chiến binh đã kết thân với nhau trong cuộc hành trình đó, và cả hai vẫn coi trọng mối thâm giao mà họ đã vun đắp.
"Chào, Ria Độc Nhất," Tim Lửa chào anh chiến binh mèo mướp nâu. "Tốt hơn hết là anh đừng để Vuốt Bùn bắt gặp anh đang nói chuyện với tôi, dù là đình chiến hay không đình chiến. Lần gặp nhau vừa qua, chúng tôi đã chia tay nhau không được thắm thiết cho lắm."
"Vuốt Bùn vốn rất tự cao tự đại trong việc bảo vệ lãnh địa của mình." Ria Độc Nhất đáp, chân cẳng anh cứ nhấp nha nhấp nhổm, không thoải mái. Hiển nhiên là anh đã nghe nói về hai cuộc tấn công vào những mèo bộ tộc Sấm trong lãnh địa bộ tộc Gió.
"Có lẽ," Tim Lửa thừa nhận. "Nhưng đó không phải là lời bào chữa cho việc tách rời Sao Xanh ra khỏi Dãy Núi." Tim Lửa bỗng thấy mình ao ước phải chi Sao Xanh có thể chia sẻ với bộ tộc Sao tại Tảng đá Mặt Trăng vào ngày hôm đó. Mọi việc hẳn đã khác đi khi bà nhận được sự bảo đảm nào đó rằng những tổ tiên chiến binh của bà không hề quay lưng lại với bà.
"Sao Cao không vui khi nghe ông ấy nghe được chuyện đó. Ngay cả khi các vị có chứa chấp Đuôi Gãy, thì đó không phải là lời biện hộ..."
"Lúc đó Đuôi Gãy đã chết rồi," Tim Lửa ngắt lời anh ta, chợt thấy hối hận về giọng nói của mình khi thấy tai của Ria Độc Nhất giật lên thấp thỏm. "Tôi rất tiếc, Ria Độc Nhất," anh meo nhẹ nhàng hơn. "Thật vui khi gặp lại anh. Anh có khỏe không?"
"Khỏe," Ria Độc Nhất đáp, có vẻ khuây khỏa hơn. "Tôi rất tiếc khi nghe về vụ cháy rừng, Tôi biết một bộ tộc bị đuổi khỏi nhà mình thì khủng khiếp đến thế nào." Mắt anh ta cảm nhận được sự thông hiểu của Tim Lửa.
"Chúng tôi đã trở về trại của mình và đã xây dựng lại trại hết sức có thể. Sẽ không còn lâu nữa rừng sẽ hồi phục." Tim Lửa cố tỏ ra tự tin.
"Tôi mừng khi nghe vậy," Ria Độc Nhất meo. "Anh biết đấy, bây giờ cứ như thể chúng tôi chưa từng bao giờ phải rời trại của mình vậy. Có rất nhiều mèo con được sinh ra trong mùa lá xanh này, và con trai của Hoa Sớm cũng ở đây với tư cách là lính nhỏ – đây là cuộc Tụ Họp đầu tiên của nó." Tim Lửa nhớ lại cái bụm lông ướt lèo nhèo mà anh đã giúp tha đi dưới trời mưa, ra khỏi lãnh địa của Hai Chân và trở về quê nhà bộ tộc Gió. Anh nhìn theo ánh mắt của Ria Độc Nhất qua trảng trống, thấy một anh mèo trẻ màu nâu. Mặc dù nhỏ con hơn so với những mèo còn lại trong bộ tộc của anh ta, nhưng cơ bắp của chú lính nhỏ này đã bắt đầu săn chắc và nở nang bên dưới bộ lông ngắn dày của chú.
Tim Lửa để ý thấy Ria Độc Nhất bất thình lình nghiêng đầu, bèn quay lại thì thấy Sao Cao đang đi tới chỗ họ. Ông tộc trưởng bộ tộc Gió nhìn Tim Lửa với đôi mắt nheo lại. "Dạo này ta thấy anh hơi nhiều đấy, Tim Lửa," ông bình luận. "Không phải chỉ vì có lần anh đã đưa chúng tôi về nhà mà anh tự cho mình cái quyền tự do đi chu du quanh lãnh địa của chúng tôi đâu đấy."
"Vậy là ngài đã được cảnh báo rồi," Tim Lửa đáp. Anh cố tỏ ra điềm đạm, để nỗi tức giận về việc họ đối xử với Sao Xanh không toát lên trong giọng nói của mình – dù sao cuộc Tụ Họp luôn được tổ chức trong hòa bình, và đây là ông chiến binh mà anh đã sinh lòng tôn kính trong cuộc hành trình cùng nhau qua lãnh địa của Hai Chân. Nhưng Tim Lửa đón nhận ánh nhìn gườm gườm của ông mèo trắng đen và meo rành rọt. "Dù gì, tôi cũng phải đặt nhu cầu của bộ tộc tôi lên trước."
Mắt của Sao Cao sáng trưng nhìn lại anh; rồi sau đó trao cho anh một cái gật đầu cực nhẹ. "Nói như một chiến binh thực thụ. Tiếp xúc với anh, ta không ngạc nhiên là Sao Xanh lại chọn anh làm thủ lĩnh trợ tá," ông tộc trưởng bộ tộc Gió nhìn quanh trảng trống và nói. "Rất nhiều mèo nghĩ rằng một mèo trẻ như vậy không bao giờ nên đảm nhận một trách nhiệm to lớn đến thế. Ta không nằm trong số họ."
Tim Lửa sửng sốt. anh không mong nhận được sự tán dương của tộc trưởng bộ tộc Gió. Anh kìm nén một tiếng rù mãn nguyện và gật đầu cảm ơn.
"Sao Xanh đâu?" Sao Cao hỏi. "Ta không thấy bà ấy trong những mèo bộ tộc của anh." Giọng ông có vẻ hờ hững nhưng mắt ông lộ vẻ tha thiết muốn biết.
"Bà ấy không cảm thấy khỏe để đi đường." Tim Lửa trả lời một cách hời hợt.
"Bà ấy bị thương trong ngọn lửa hả?"
"Không có gì mà bà không vượt qua được." Tim Lửa meo, hy vọng bằng cả trái tim là mình đang nói sự thật.
Bên cạnh anh, Ria Độc Nất ngẩng phắt lên. Tim Lửa nhìn theo anh ta tới sườn dốc phía bên kia của thung lũng. Ba con mèo bộ tộc Bóng Tối đang chạy vào trảng trống. Mũi Ướt dẫn đầu. Tim Lửa cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nhận ra một trong hai chiến binh đi theo ông mèo lang y xám trắng. Đó là Mây Còi, rõ ràng đã khỏi bệnh – nhờ công lao của Da Xỉ Than.
Những con mèo khác lùi dạt ra khỏi những chiến binh bộ tộc Bóng Tối khi họ dừng kít lại ngay trước Tảng Đá Lớn. Tin tức về dịch bệnh của họ đã lan ra khắp rừng.
"Không phải lo," Mũi Ướt meo, thở hồng hộc, như thể đọc được suy nghĩ của mọi mèo. "Bộ tộc Bóng Tối đã thoát khỏi dịch bệnh rồi. Tôi được phái đi tiên phong để báo các vị đợi trước khi chúng ta bắt đầu cuộc họp. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối đang trên đường đến đây."
"Điều gì khiến Sao Đêm trễ như vậy?" Sao Cao hỏi vọng ra từ chỗ bên cạnh Tim Lửa.
"Sao Đêm chết rồi." Mũi Ướt trả lời cộc lốc.
Cảm giác choáng váng lan khắp những mèo khác như một làn gió xuyên cắt qua rừng cây, và Tim Lửa chớp mắt. Làm sao mà tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối lại chết được? Ông ta chỉ vừa mới nhận chín mạng của mình thôi mà. Dịch bệnh kinh khủng thật! Chả trách mà Mây Còi với Cổ Trắng đã sợ trở về trại của họ.
"Lông Xỉ Than tới thay à?" Bão Trắng hỏi, ngụ ý đến thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối.
Mũi Ướt nhìn tịt xuống chân. "Lông Xỉ Than là một trong những mèo bị chết đầu tiên trong đợt dịch bệnh."
"Vậy ai là tộc trưởng mới của các anh?" Sao Xoắn từ bóng tối hiện ra từ bên kia Tảng Đá Lớn.
Mũi Ướt liếc nhìn tộc trưởng bộ tộc Sông. "Rồi chính ngài sẽ tự thấy ngay thôi," ông ta nói chắc. "Ngài ấy sẽ đến ngay."
"Xin lỗi," Tim Lửa lầm bầm với Sao Cao và Ria Độc Nhất. "Có điều tôi phải chia sẻ với Mũi Ướt."
Tim Lửa bước tới chỗ ông mèo lang y bộ tộc Bóng Tối đứng, bị vây quanh bởi những chiến binh và lính nhỏ, tất cả đều nóng lòng muốn biết ai là tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Anh tự hỏi ông mèo già này sẽ phản ứng như thế nào trước tin về cái chết của Nanh Vàng. Gần đây Mũi Ướt đã chứng kiến rất nhiều cái chết, có lẽ điều này cũng không có ý nghĩa nhiều lắm đối với ông ta; nhưng Tim Lửa cảm thấy mình nên báo tin cho ông ta với tư cách cá nhân, trước khi anh loan báo ở trên Tảng Đá Lớn. Dù sao thì Nanh Vàng cũng đã huấn luyện Mũi Ướt khi bà còn là mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối. Mối thâm tình giữa hai mèo này hẳn là rất khăng khít, dẫu chỉ là trong một thời gian ngắn trước khi Đuôi Gãy đuổi Nanh Vàng ra khỏi bộ tộc của bà.
Tim Lửa ra hiệu bằng đuôi với ông mèo lang y bộ tộc Bóng Tối. Mũi Ướt có vẻ mừng húm khi rời khỏi vòng tròn những gương mặt dò xét rồi theo Tim Lửa tới chỗ yên tĩnh hơn bên dưới một trong những cây sồi. "Chuyện gì?" Ông ta hỏi.
"Nanh Vàng chết rồi." Tim Lửa nhẹ nhàng meo, cảm thấy như lại có một cái gai sầu đâu mới đâm vào tim mình.
Mắt của Mũi Ướt lập tức dại đi vì đau đớn. Ông mèo xám trắng cúi đầu khi Tim Lửa nói tiếp. "Bà ấy chết trong khi cố cứu một mèo cùng tộc ra khỏi đám cháy. Bộ tộc Sao sẽ vinh danh lòng dũng cảm của bà."
Mũi Ướt không đáp, chỉ lắc đầu chầm chậm từ bên này qua bên kia. Tim Lửa cảm thấy cổ họng mình tắc lại vì buồn thương, nhưng anh không thể để cho đau thương lấn át mình ở nơi này được. Anh chạm mũi vào đầu ông mèo một cái rồi bước nhanh đi khỏi.
Những mèo còn lại đang lục đục đan chen vào nhau, tiếng meo của họ lớn hơn. "Chúng ta không thể chờ thêm được nữa!" Tim Lửa nghe một chiến binh bộ tộc Sông la lớn với mèo hàng xóm của ông ta. "Mặt trăng sắp khuất bây giờ."
"Nếu tộc trưởng mới này trễ thì đó là vấn đề của ông ta." Lông Chuột đồng ý. Tim Lửa biết lý do thật sự cho sự nôn nóng của cô là phải bắt đầu cuộc họp mau mau để họ còn trở về trại. Với Vuốt Cọp còn tung hoành ở trong rừng, không bộ tộc nào an toàn cả."
Anh thấy một khối lông trắng ở giữa trảng trống khi Sao Cao nhảy lên Tảng Đá Lớn. Rõ ràng ông đã quyết định bắt đầu cuộc họp mà không có tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Sao Xoắn cũng dợm bước về phía tảng đá. Tim Lửa gồng mình, sẵn sàng cho cuộc Tụ Họp đầu tiên của mình trên cương vị là mèo đứng đầu bộ tộc, và nóng lòng muốn cảnh báo cho những mèo khác biết về mối hiểm họa đang rình rập trong rừng.
"Chúc may mắn." Anh cảm thấy hơi thở của Bão Cát phả tung lông mình. Anh quay lại và nhẹ nhàng chạm mõm vào cái má ấm áp của cô, biết rằng cuộc cãi cọ của họ đã bị quên lãng. Rồi, anh len lỏi qua những mèo khác về phía Tảng Đá Lớn.
Anh dừng lại giữa chừng bởi một tiếng ngao từ sườn dốc đằng sau anh. "Ngài đến rồi!"
Tim Lửa quay lại thì thấy Vằn Đen đang nghển cổ lên ở bên cạnh, nhưng tầm nhìn của họ bị choán mất bởi những mèo khác nhổng đứng thẳng cả hai chân sau lên, để ngóng nhìn tộc trưởng mới của bộ tộc Bóng Tối khi ông ta bước qua đám đông. Ông chiến binh lông vằn nhìn trợn trạo lên tảng Đá Lớn, mắt ông ta lóe sáng với niềm phấn khích bị đè nén. Tim Lửa vặn đầu để nhìn xem cái gì khiến cho một sự phản ứng mạnh mẽ đến vậy ở mèo cùng tộc với mình.
Được viền bởi ánh trăng lạnh lẽo, Tim Lửa thấy đôi vai vạm vỡ và cái đầu rộng bè của ông mèo vừa nhảy lên tảng đá bên cạnh Sao Cao. Ông tộc trưởng này xem ra nhỏ bé và yếu thế so với ông mèo lực lưỡng mới tới. Và, rùng mình một cái kinh khiếp, Tim Lửa nhận ra tộc trưởng mới của bộ tộc Bóng Tối là Vuốt Cọp.
HẾT TẬP .