"Ừm, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc," Bão Trắng khẽ nói vào tai chú. "Bây giờ anh muốn tôi làm gì nào?"
Tim Lửa nhận thấy lời đề nghị của ông là chân thật, và chú liếc nhìn ông chiến binh lông trắng vĩ đại một cách biết ơn. Chú biết chính Bão Trắng hẳn cũng mong được trở thành thủ lĩnh trợ tá, và sự ủng hộ của ông rất có giá trị với Tim Lửa trong những ngày sắp tới. "À... bây giờ..." Chú bắt đầu, quýnh quáng suy nghĩ xem đâu là những mối ưu tiên khẩn cấp nhất. Giật thót mình, chú bỗng nhận ra là mình đang cố hình dung ra những gì mà Vuốt Cọp sẽ làm. "Thức ăn. Chúng ta đều cần phải ăn. Chân Mây, bắt đầu mang thức ăn đến cho các mèo già. Bảo những lính nhỏ khác đến giúp đỡ các nữ miu trong nhà trẻ." Chân Mây lao đi tức khắc cùng với một cái phẩy đuôi. "Lông Chuột, Vằn Đen, mỗi mèo tự tìm thêm hai hay ba chiến binh nữa và ra ngoài đi săn. Phân chia địa bàn ra mà săn. Chúng ta sẽ cần thêm nhiều mồi tươi ngay lập tức. và hãy để mắt canh chừng bọn mèo phiến loạn hay Vuốt Cọp trong khi đi săn."
Lông Chuột bước đi cùng với một cái gật đầu trầm tĩnh, chọn theo Lông Diều Hâu và Da Cây Liễu cùng đi với cô. Nhưng Vằn Đen gườm gườm nhìn Tim Lửa một lúc lâu đến nỗi Tim Lửa bắt đầu tự hỏi liệu mình sẽ làm gì nếu anh chiến binh lông đen kia thật sự không tuân lệnh chú. Chú nhìn vào đôi mắt xanh da trời nhạt của anh ta một cách cương quyết, và cuối cùng Vằn Đen đã quay đi, gọi theo Đuôi Dài và Da Bụi đi cùng.
"Tất cả những kẻ ủng hộ Vuốt Cọp," Bão Trắng quan sát khi họ đi. "Anh sẽ cần phải để mắt đến họ."
"Vâng, tôi biết," Tim Lửa thừa nhận. "Nhưng rõ ràng họ đã cho thấy rằng họ trung thành với bộ tộc hơn với Vuốt Cọp, phải không? Tôi hy vọng sẽ chấp nhận tôi nếu tôi không giẫm lên đuôi họ."
Bão Trắng gừ một tiếng tỏ vẻ không hứa hẹn gì.
"Có việc gì cho tôi nào?" Vằn Xám hỏi.
"Có chứ." Tim Lửa liếm tai anh bạn mình một cái, nhanh và thân thiện. "Trở về ổ của mình và nghỉ ngơi đi. Hôm qua cậu đã bị thương rất nặng. Tôi sẽ mang cho cậu một ít mồi tươi."
"Ừ, được. Cảm ơn, Tim Lửa." Vằn Xám đáp lại cú liếm với Tim Lửa rồi biến mất vào hang chiến binh.
Tim Lửa bước đến đống mồi, nơi chú thấy chân Xỉ Than đang quắp một con chim ác là ra khỏi đống mồi đang vơi dần đi. "Tôi sẽ mang con chim này đến cho Sao Xanh," cô nói. "Tôi cần kiểm tra vết thương của bà. Và sau đó tôi sẽ mang vài con mồi đến cho Nanh Vàng."
"Ý kiến hay đấy," Tim Lửa meo, bắt đầu cảm thấy tự tin hơn khi những mệnh lệnh tức thời của mình dường như đang sắp lại mọi thứ vào nếp bình thường. "Bảo với bà rằng nếu bà cần giúp việc đi lấy lá thuốc thì bà có thể gọi chân Mây, sau khi chú ta lo liệu xong cho các mèo già."
"Được." Chân Xỉ Than cười khúc khích. "Anh thật sự biết cách bắt các lính nhỏ của mình luôn phải làm việc đấy, Tim Lửa." Cô cắn ngập con chim ác rồi lại nhả nó ra ngay tắp lự với một cơn nôn ọe kinh tởm. Phần thịt của con chim chết rã khỏi xương của nó, để lộ ra những con giòi màu trắng bò lúc nhúc. Một mùi thối khủng khiếp xộc vào mặt Tim Lửa khiến chú nhăn mặt lại.
Chân Xỉ Than thất kinh lùi lại, quét lưỡi lia lịa quanh miệng trong khi cô nhìn trân trối vào cái xác thối rữa. Bộ lông màu xám đậm xù đứng lên và đôi mắt xanh da trời mở lớn. "Thịt quạ," cô thì thầm. "Thịt quạ trong đống mồi tươi. Điều này có nghĩa là gì?"
Tim Lửa không thể tưởng tượng được làm thế nào mà con chim ác là thối rữa lại có ở đó. Chắc chắn không mèo nào mang nó vào đấy cả; ngay cả một lính nhỏ trẻ nhất cũng biết những điều tốt hơn thế.
"Điều đó có nghĩa là gì?" Chân Xỉ Than lặp lại.
Tim Lửa thốt nhiên nhận ra rằng cô không nghĩ về những lý do thực tế của việc làm thế nào mà con chim đầy giòi bọ kia lại có trong đống mồi. "Cô nghĩ đó là một điềm báo hả?" Chú nói khàn khàn. "Một thông điệp từ bộ tộc Sao?"
"Có thể lắm." Chân Xỉ Than run bắn lên, và nhìn xoáy đôi mắt xanh to tròn của Tim Lửa. "Bộ tộc Sao vẫn chưa nói chuyện với tôi, Tim Lửa, chưa lần nào kể từ sau nghi lễ ở Tảng đá Mặt Trăng. Tôi không biết liệu đó có phải là một điềm báo hay không, nhưng nếu vậy thì..."
"Điều này chắc chắn là dành cho Sao Xanh," Tim Lửa nói hết câu. Lông chú như nhói giật lên khi chú nhận ra đây là dấu hiệu đầu tiên về năng lực mới của chân Xỉ Than với tư cách là một mèo lang y tập sự. "Cô định mang con chim này đến cho bà." Chú bỗng cảm thấy rợn tóc gáy khi nghĩ về điềm báo đó có thể có nghĩa là gì. Lẽ nào bộ tộc Sao đang cố truyền đạt rằng sự lãnh đạo của Sao Xanh đang thối rữa từ bên trong, mặc dù mối đe dọa từ bên ngoài của Vuốt Cọp đã qua đi? "Không," chú meo một cách dứt khoát. "Điều đó không thể đúng được. Những vần đề của Sao Xanh đã qua rồi. Chắc mèo nào đó đã bất cẩn, và sơ ý mang con chim này về, vậy thôi."
Nhưng chính chú cũng không tin những lời mình nói, và chú khẳng định rằng chân Xỉ Than cũng không tin. "Tôi sẽ hỏi Nanh Vàng," cô meo, lắc đầu bối rối. "Bà ấy sẽ biết." Chân Xỉ Than nhanh chóng chộp một con chuột đồng khỏi đống mồi và bắt đầu cà nhắc chạy nhanh qua trảng trống."
Tim Lửa gọi theo cô. "Đừng nói với mèo nào khác, ngoại trừ Nanh Vàng. Bộ tộc tuyệt đối không được biết điều này. Để tôi chôn nó đi."
Cô giật đuôi ra hiệu là đã nghe, và biến mất vào đám dương xỉ.
Tim Lửa liếc nhìn xung quanh để bảo đảm không mèo nào nghe được cuộc nói chuyện, hoặc trông thấy con chim ác là mục nát kia. Như có mật đắng dâng lên trong cổ họng khi chú cắn lấy chóp cánh của con chim và lôi nó đến phía rìa trảng trống. Tim Lửa không thể nào bớt căng thẳng được cho đến khi chú đã lấp đủ đất lên cái thứ kinh tởm kia.
Nhưng cho dù đã chôn kỹ nó, chú vẫn không sao gạt bỏ điều đó ra khỏi tâm trí mình. Nếu con chim lúc nhúc giòi bọ kia là một điềm báo, thì giờ đây, bộ tộc Sao sẽ an bài những thảm họa gì cho bộ tộc Sấm và tộc trưởng của họ?
Lúc mặt trời lên cao, bộ tộc đã lại đâu vào đấy. Những đội đi săn đã trở về, tất cả mèo đều được ăn no, và Tim Lửa bắt đầu nghĩ rằng đã đến lúc chú phải đến hang của Sao Xanh xem bà có nói gì với chú về việc dẫn dắt bộ tộc không.
Chú bị xao nhãng bởi những chuyển động phía đường hầm kim tước. Bốn con mèo bộ tộc Sông xuất hiện, vẫn bốn con mèo đã cùng tham gia vào trận chiến hôm trước: Lông Báo Đốm, Bàn Chân Sương, Lông Đá Quý và Vuốt Đen.
Lông Báo Đốm mang một vết thương mới lành vắt qua một bên vai lốm đốm của bà, và tai của Vuốt Đen bị rách ở đỉnh chóp, bằng chứng cho thấy họ đã chiến đấu cùng bộ tộc Sấm để đuổi cổ bọn phiến loạn đi như thế nào. Tim Lửa ước gì mình có thể tin rằng họ đến chỉ để xem coi các chiến binh bộ tộc Sấm có ổn không. Nhưng trong thâm tâm, chú biết sứ mạng của họ là giải quyết vấn đề về hai đứa con của Vằn Xám. Cố hết sức hầu che giấu sự nặng nề trong lòng, chú bước qua trảng trống và nghiêng đầu với Lông Báo Đốm – không phải là dấu hiệu tôn kính của chiến binh với thủ lĩnh trợ tá, mà là một lời chào nhã nhặn giữa những mèo ngang hàng với nhau.
"Chào," Lông Báo Đốm nói, mắt bà biểu lộ sự ngạc nhiên trước thái độ mới của Tim Lửa. "Chúng tôi cần nói chuyện với tộc trưởng của anh."
Tim Lửa chù chừ, tự hỏi không biết nên giải thích bao nhiêu. Sẽ mất cả thời gian còn lại trong ngày để kể lại toàn bộ câu chuyện về sự phản bội của Vuốt Cọp, và mô tả việc mình vừa được chọn làm thủ lĩnh trợ tá. Ngừng lại trong một nhịp tim đập, chú quyết định không nói gì với phái đoàn mèo mới đến. Ngay cả bộ tộc Sông, mặc dù bây giờ họ trông có vẻ thân thiện, cũng có thể ham muốn tấn công một bộ tộc đang suy yếu. Cuộc Tụ Họp tới sẽ đủ sớm cho họ biết điều đó. Chú lại cúi đầu lần nữa và đi tìm Sao Xanh.
Thật nhẹ nhõm với Tim Lửa, tộc trưởng bộ tộc đang ngồi trong hang của bà, sắp ăn xong một con mồi tươi. Bà trông có vẻ đã là chính mình hơn so với lúc Tim Lửa thấy bà sau cuộc tấn công của Vuốt Cọp. Khi chú đánh tiếng thông báo sự có mặt của mình ở của hang, Sao Xanh ngước lên, nuốt nốt miếng cuối cùng của con chuột. Lưỡi bà quét quanh quai hàm và bà meo. "Tim Lửa? Vào đi. Chúng ta có nhiều việc phải bàn đấy."
"Vâng, thưa Sao Xanh," Tim Lửa meo, "nhưng không phải lúc này. Các chiến binh bộ tộc Sông đang ở đây."
"À." Sao Xanh đứng dậy và duỗi mình. "Ta đang chờ họ, mặc dù ta hy vọng họ sẽ không trở lại quá sớm như vậy." Bà len ra khỏi hang đến nơi đội tuần tra đang đợi. Đến lúc này, Vằn Xám đã xuất hiện và hình như đang trao đổi tin tức với Bàn Chân Sương. Tim Lửa hy vọng cậu ấy không nói quá nhiều khi chú ngồi xuống cách đội tuần tra bộ tộc Sông một khoảng cách thể hiện sự tôn trọng.
Những mèo khác đang tụ tập xung quanh, vẻ mặt họ lộ rõ sự tò mò về lý do của cuộc viếng thăm của những mèo bộ tộc Sông.
Khi Sao Xanh chào hỏi những mèo mới đến xong, Lông Báo Đốm bắt đầu. "Chúng tôi đã bàn bạc rất kỹ về việc những đứa con của Suối Bạc, và chúng tôi quyết định rằng chúng thuộc về bộ tộc Sông. Hai đứa trẻ bộ tộc Sông đã chết vào hôm qua. Bọn chúng bị sinh non. Mẹ của chúng, là Hoa Xanh, đã đồng ý cho những đứa trẻ mới sinh này bú. Chúng tôi nghĩ đó có thể là một tín hiệu từ bộ tộc Sao. Những đứa trẻ này sẽ được chăm sóc tốt."
"Chúng được chăm sóc rất tốt ở đây!" Tim Lửa tuyên bố.
Lông Báo Đốm liếc nhìn chú nhưng vẫn nói trực tiếp với Sao Xanh. "Sao Xoắn đã cử chúng tôi đến đây để đón chúng." Giọng bà điềm tĩnh nhưng rất cương quyết, tỏ rõ rằng bà thật sự tin vào quyền đem những đứa trẻ đi của bộ tộc mình.
"Ngoài ra," Bàn Chân Sương thêm, "bọn trẻ bây giờ đã cứng cáp hơn, và dòng sông đã rút đủ thấp để băng qua an toàn. Chúng sẽ có thể chịu được chuyến đi về trại của chúng tôi."
"Đúng vậy," Lông Báo Đốm meo, với một cái nhìn ủng hộ cô chiến binh trẻ. "Đáng lẽ chúng tôi đã mang chúng đi từ lần trước, nhưng chúng tôi cũng quan tâm nhiều đến lợi ích của chúng như bà đề nghị."
Sao Xanh đứng dậy. Mặc dù bà cử động cứng đờ và bà trông vẫn mệt mỏi, nhưng bề ngoài, ít nhất bà cũng đã hồi phục lại quyền lực của một tộc trưởng. "Lũ trẻ ấy phân nửa là bộ tộc Sấm," bà nhắc nhở Lông Báo Đốm. "Ta đã nói với bà rồi, ta sẽ cho bà biết quyết định của ta tại cuộc Tụ Họp tới."
"Quyết định không phải do bà đưa ra." Giọng của bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông sắc cạnh như băng.
Lời của bà ta khích động một tràng những tiếng kêu phản đối từ phía những mèo tụ tập xung quanh.
"Láo xược!" Bão Cát quát từ nơi cô ngồi cạnh Tim Lửa. "Bà nghĩ bà là ai, bước vào đây và bảo chúng tôi phải làm gì?"
Tim Lửa bước đến Sao Xanh và lầm thầm vào tai bà. "Sao Xanh, đây là những đứa con của Vằn Xám. Bà không thể để chúng đi được."
Sao Xanh giật giật tai. "Bà có thể bảo với Sao Xoắn," bà bình thản nói với các vị khách, "rằng bộ tộc Sấm sẽ chiến đấu để giữ những đứa trẻ này."
Môi Lông Báo Đốm bành ra sau chuẩn bị gừ lên, trong khi những mèo bộ tộc Sấm ngao lên tán thành với tộc trưởng của mình.
Sau đó, một tiếng meo lớn hơn át hết tất cả. "Không!"
Lông Tim Lửa bắt đầu xù lên. Đó là Vằn Xám.
Anh mèo xám to lớn bước đến đứng cạnh Sao Xanh. Tim Lửa nhăn mặt khi thấy những ánh mắt nghi ngờ mà bộ tộc Sấm trao cho cậu, và họ đã lùi lại thế nào khi cậu bước qua. Nhưng Vằn Xám dường như đã chai lì trước thái độ thù địch của họ. Liếc nhìn đội mèo bộ tộc Sông trước, sau đó là liếc nhìn những mèo trong bộ tộc của chính mình, cậu meo. "Lông Báo Đốm nói đúng. Lũ trẻ thuộc về bộ tộc của mẹ chúng. Tôi nghĩ chúng ta nên để chúng đi."
Tim Lửa điếng người. Chú muốn phản đối, nhưng không tìm ra lời nào. Những mèo còn lại trong bộ tộc im re, ngoại trừ Nanh Vàng lầm bầm. "Anh ta điên rồi."
"Vằn Xám, hãy nghĩ lại đi," Sao Xanh thúc ép. "Nếu ta để Lông Báo Đốm mang bọn trẻ đi, anh sẽ mất chúng mãi mãi đấy. Bọn chúng sẽ lớn lên trong một bộ tộc khác. Bọn chúng sẽ không biết anh là cha chúng. Thậm chí một ngày nào đó, anh có thể phải chiến đấu với chúng." Tim Lửa nghe thấy vẻ não nề trong giọng nói của bà, và thấy đôi mắt bà lạc sang Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý. Những lời nói của bà đầy những trải nghiệm cay đắng đến nỗi Tim Lửa phải tự hỏi làm thế nào mà những mèo kia nghe thấy lại không nhận ra sự thật về những đứa con mà tộc trưởng của họ đã bị mất cách đây lâu rồi.
"Tôi hiểu, thưa Sao Xanh," Vằn Xám đồng tình. "Nhưng tôi đã gây đủ rắc rối cho bộ tộc này rồi. Tôi sẽ không yêu cầu họ phải chiến đấu vì đám con của tôi nữa." Cậu dừng lại và nói với Lông Báo Đốm. "Nếu Sao Xanh đồng ý, tôi sẽ mang bọn trẻ đến những hòn đá kê chân vào lúc mặt trời lặn. Tôi hứa."
"Vằn Xám, đừng..." Tim Lửa buột miệng.
Vằn Xám quay sang nhìn bạn mình, Tim Lửa thấy trong đó chất chứa nỗi đau và nỗi khổ vô bờ, nhưng cũng có sự quyết đoán khiến chú nhận ra rằng có điều gì đó trong tâm trí bạn mình mà chính Tim Lửa cũng không hiểu được.
"Đừng..." Chú khẽ lặp lại, nhưng Vằn Xám không trả lời.
Bão Cát ấn mũi vào hông Tim Lửa và lầm bầm vài lời an ủi, nhưng Tim Lửa điếng hồn đến nỗi không thể trả lời được. Chú thoáng thấy chân Xỉ Than huých Bão Cát phía bên kia và thì thào. "Không phải lúc đâu, Bão Cát. Chúng ta không thể nói gì được. Cứ để mặc anh ấy."
Sao Xanh cúi đầu một lúc khá lâu. Tim Lửa có thể thấy sức lực mới gượng lại gấp gáp của bà đã vơi đi nhiều như thế nào trong cuộc đối đầu này, và bà ráo riết cần được nghỉ ngơi đến thế nào. Cuối củng bà meo, "Vằn Xám, anh có chắc không?"
Anh chiến binh lông xám ngước cằm lên. "Chắc."
"Nếu vậy," Sao Xanh tiếp, "ta đồng ý với lời đề nghị của bà, Lông Báo Đốm. Vằn Xám sẽ mang lũ trẻ đến chỗ những hòn đá kê chân lúc mặt trời lặn."
Lông Báo Đốm có vẻ hụt hẫng khi đạt được một thỏa thuận quá chóng vánh như vậy. Bà trao đổi ánh mắt với Vuốt Đen, như thể bà đang hỏi không biết có cạm bẫy gì ở đây không. "Vậy thì chúng tôi ghi nhận lời của bà," bà meo, và quay trở lại tộc trưởng bộ tộc Sấm. "Vinh danh bộ tộc Sao, hy vọng bà sẽ giữ lời." Bà nghiêng đầu với Sao Xanh và dẫn đội mèo của mình đi. Tim Lửa nhìn họ đi và quay sang định nài nỉ Vằn Xám lần nữa, nhưng anh bạn của chú đã biến mất vào nhà trẻ.
Khi mặt trời trượt xuống phía sau rừng cây, Tim Lửa chờ bên đường hầm kim tước. Lá rừng kêu xào xạc trên đầu chú, và không khí ngập tràn những mùi ấm áp của cuối mùa lá non, nhưng Tim Lửa hầu như chẳng nhận thức được cảnh vật xung quanh. Tâm trí chú đang nghĩ miên man về Vằn Xám. Chú không thể để anh bạn mình từ bỏ con mà không cố ngăn cản cậu ta lần cuối cùng.
Thế rồi, Vằn Xám xuất hiện từ phía nhà trẻ, chăn dắt hai đứa trẻ trên những cái chân ngắn lũn cũn, chập choạng của chúng ở phía trước cậu. Thằng mèo con màu xám đậm trông bộ sau này lớn lên sẽ trở thành một chiến binh cường tráng, trong khi con mèo cái nhỏ với bộ lông bạc chính là một bản sao của mẹ nó, hứa hẹn một vẻ đẹp và sự thanh thoát hệt như mẹ.
Hoa Vàng theo sau họ ra khỏi nhà trẻ và nghiêng đầu để chạm mũi với cả hai đứa trẻ. "Tạm biệt, các con yêu dấu của ta," cô rầu rĩ meo.
Hai con mèo con kêu la rối rít, hoang mang khi Vằn Xám thúc chúng đi, còn lũ con ruột của Hoa Vàng thì rúc vào hông mẹ, như thể chúng có ý muốn trấn an mẹ.
"Vằn Xám..." Tim Lửa mở miệng, bước tới trước khi bạn chú đến gần cùng với hai đứa trẻ.
"Đừng nói gì nữa," Vằn Xám cắt lời chú. "Cậu sẽ sớm hiểu ra thôi. Cậu có cùng đi với chúng tôi đến những hòn đá kê chân không? Mình... mình cần cậu giúp đỡ để mang lũ trẻ đi."
"Đương nhiên, nếu cậu muốn." Tim Lửa sẵn sàng đồng ý bất kỳ điều gì khả dĩ có thể cho chú một chút cơ hội để thuyết phục Vằn Xám đổi ý và giữ bọn trẻ lại.
Hai chiến binh cùng nhau băng qua rừng, như họ đã làm bao lần trước đây. Mỗi mèo họ tha một con mèo con; những mẩu lông tí tẹo kêu lóe chóe và giẫy giụa như thể chúng muốn tự chân mình đi vậy. Tim Lửa không biết bạn mình có thể chịu đựng được việc chia ly chúng như thế nào. Liệu Sao Xanh có từng cảm thấy tương tự khi bà nhìn những đứa con của mình lần cuối trước khi để Tim Cây Sồi mang chúng đi?
Lúc họ đến chỗ những hòn đá kê chân, ánh hoàng hôn đỏ lói đang phai dần. Trăng bắt đầu lú lên, và dòng sông là một dải ruy băng bạc phản chiếu bầu trời xám xì. Tiếng nước lầm rầm tràn ngập không gian, và những bụi cỏ cao mọc kín mép bờ sông mang cảm giác mát rượi dưới chân Tim Lửa.
Tim Lửa đặt con mèo con chú đang mang xuống một búi cỏ mềm, và Vằn Xám nhẹ nhàng đặt đứa còn lại xuống cạnh nó. Xong, cậu lùi lại một hay hai bước, gật đầu một cái thật mạnh cho Tim Lửa chú ý. "Cậu nói đúng," Vằn Xám meo. "Mình không thể nào bỏ những đứa con của mình được."
Niềm vui bất ngờ ào đến trong Tim Lửa, Vằn Xám đã đổi ý! Họ có thể mang bọn trẻ này về nhà, và đối mặt với sự đe dọa từ phía bộ tộc Sông, cho dù sự đe dọa đó là gì chăng nữa. Nhưng rồi tim chú tê cứng lại khi Vằn Xám nói tiếp.
"Mình sẽ đi cùng với chúng. Chúng là tất cả những gì mình còn lại về Suối Bạc, và cô ấy đã trăn trối bảo mình phải chăm sóc chúng. Mình sẽ chết nếu phải sống xa chúng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau