Mặt trời bắt đầu lặn lần thứ ba kể từ khi Tim Lửa suýt chết đuối. Anh chiến binh trẻ đang tắm rửa ở bên ngoài hang của anh, chà lưỡi lướt khắp bộ lông mình. Chú vẫn cứ tưởng tượng là mình đang nếm mùi nước bùn của con sông. Khi vặn đầu lại để liếm lưng, chú nghe thấy tiếng những bước chân huỳnh huỵch tiến đến, ngước lên thì thấy Vuốt Cọp đứng lừng lững phía trên mình.
"Sao Xanh muốn anh đến cuộc Tụ Họp," ông thủ lĩnh trợ tá ngao. "Hãy gặp bà bên ngoài hang của bà – gọi cà Vằn Xám và Bão Cát cùng đi." Ông ta khệnh khạng bỏ đi trước khi Tim Lửa có thể trả lời.
Tim Lửa đứng dậy, duỗi mình. Liếc quanh, chú phát hiện Vằn Xám và Bão Cát đang ăn bên cạnh bụi tầm ma, bèn vội vã đến chỗ họ. "Sao Xanh đã chọn chúng ta đi dự cuộc Tụ Họp" chú thông báo.
Bão Cát ăn nốt con chim sáo của mình và liếm cái lưỡi hồng quanh mép. "Nhưng chúng ta có thể đến cuộc Tụ Họp được không?" cô hỏi, vẻ hoang mang. "Tôi nghĩ con suối đó không thể băng qua được đâu."
"Sao Xanh bảo rằng bộ tộc Sao sẽ nổi giận nếu chúng ta không cố," Tim Lửa meo. "Bà muốn nói chuyện với chúng ta ngay bây giờ – có lẽ bà đã có kế hoạch rồi."
Vằn Xám nói qua cái miệng đầy chuột. "Mình chỉ hy vọng bà đừng bắt chúng ta bơi thôi." Mặc dù nói vậy, nhưng mắt cậu sáng lên phấn khích khi cậu nuốt hết phần còn lại của con mồi và đứng dậy. Tim Lửa biết chắc chắn cậu đang mong ngóng cơ hội được gặp Suối Bạc, và chú tự hỏi không biết họ có xoay xở gặp nhau được trong khoảng thời gian kể từ khi chú và Vằn Xám bị bắt gặp băng qua sông sau buổi đi săn rủi ro cho bộ tộc Sông đó hay không.
Tim Lửa nghĩ về những đứa con của Suối Bạc, và tự hỏi làm thế nào Vằn Xám chịu đựng nổi cảnh chúng lớn lên trong một bộ tộc khác. Liệu Suối Bạc có bao giờ có thể nói ra sự thật rằng Vằn Xám, một chiến binh bộ tộc Sấm, là cha của chúng không? Tim Lửa cố gắng xua những câu hỏi đó khỏi tâm trí mình khi chú và các bạn băng qua trảng trống để đến Bục Đá. Sao Xanh đang ngồi phía ngoài hang của bà, cùng với Bão Trắng, Lông Chuột, và Da Cây Liễu bên cạnh. Một lát sau, Vuốt Cọp và Vằn Đen cùng hòa nhập với họ.
"Như các anh chị đã biết, mặt trăng tròn vào đêm nay," Sao Xanh bắt đầu nói khi tất cả mèo đã quây quần xung quanh bà. "Sẽ rất khó đến được điểm Bốn Cây, nhưng bộ tộc Sao muốn chúng ta phải làm tất cả có thể để tìm ra một lối đi khô ráo. Vì vậy ta chỉ chọn các chiến binh – đây không phải là chuyến đi dành cho mèo già hay lính nhỏ, hay những nữ miu sắp sinh con. Vằn Đen, sáng nay anh đã dẫn đội tuần tra đi kiểm tra con suối. Hãy báo cáo những gì anh thấy được."
"Nước đang xuống," Vằn Đen meo. "Nhưng không đủ nhanh. Chúng tôi đã tuần tra đến tận đường Sấm Rền, và không nơi nào một mèo có thể băng qua mà không phải bơi cả."
"Con suối hẹp hơn ở phía đó," Da Cây Liễu meo. "Chúng ta có thể nhảy qua được không?"
"Có thể, nếu cô mọc cánh," Vằn Đen trả lời. "Còn nếu tất cả những gì có chỉ là chân thôi, thì..."
"Nhưng đó là nơi tốt nhất để thử," Bão Trắng quả quyết.
Sao Xanh gật đầu. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó," bà quyết định. "Có thể bộ tộc Sao sẽ dẫn dắt chúng ta đến một nơi an toàn." Bà đứng dậy và lặng lẽ dẫn những mèo của mình ra khỏi trại.
Mặt trời đã xuống thấp, ánh sáng chạng vạng chiếu lờ mờ những hình thù của khu rừng. Xa xa, một tiếng cú kêu rợn óc, và Tim Lửa có thể nghe thấy tiếng mồi sột soạt dưới những bụi cây thấp, nhưng những chiến binh quá tập trung vào chuyến đi đến nỗi không còn chú ý đến việc săn bắt. Sao Xanh dẫn họ băng thẳng qua rừng cây đến nơi con suối xuất hiện từ một đường hầm đá bên dưới đường Sấm Rền. Con đường thường lệ đi đến điểm Bốn Cây của họ không đi qua quá gần đường Sấm Rền như vậy, và Tim Lửa tự hỏi tộc trưởng đã có kế hoạch gì rồi. Khi họ đến đường hầm, chú thấy nước lũ đã tràn ra hai bên bờ suối, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của mặt trăng đang lên. Nước bao phủ cả đường Sấm Rền, và khi đoàn mèo nhìn, họ thấy một con quái vật băng qua, di chuyển rề rề, bắn tung một làn sóng dơ bẩn từ những cái chân tròn màu đen của nó.
Khi con quái vật đã biến mất vào khoảng xa, Sao Xanh dẫn mèo của bà đến mép nước trên bề mặt cứng của đường Sấm Rền. Bà hít ngửi nước, nhăn mũi lại trước cái mùi hôi thối, và thận trọng bước một chân vào dòng nước lũ. "Ở đây đủ nông," bà meo. "Chúng ta có thể đi trên đường Sấm Rền cho đến khi sang bờ suối bên kia, và đến điểm Bốn Cây dọc theo biên giới với bộ tộc Bóng Tối."
Đi trên đường Sấm Rền! Tim Lửa cảm thấy lông mình bắt đầu xù lên khiếp hãi với ý nghĩ buộc phải đi theo tuyến đường của bọn quái vật. Tai nạn của chân Xỉ Than đã cho chú thấy chúng có thể làm gì với một mèo rồi, trong khi cô mới chỉ ở mép đường thôi.
"Nhỡ có một con quái vật khác đến thì sao?" Vằn Xám hỏi, nói lên nỗi sợ của Tim Lửa.
"Chúng ta sẽ đi sát vào lề," Sao Xanh bình thản đáp. "Mọi mèo đã thấy con quái vật đó di chuyển chậm chạp thế nào rồi đấy. Có lẽ chúng không thích để chân chúng bị ướt."
Tim Lửa trông Vằn Xám vẫn còn do dự. Chú đồng cảm với nỗi khiếp sợ của anh bạn mình, nhưng chẳng ích lợi gì khi phản đối cả. Chỉ tổ khiến Vuốt Cọp xỉ vả họ là đồ hèn nhát.
"Sao Xanh, đợi đã," Bão Trắng gọi khi tộc trưởng bộ tộc lội xuống nước. "Bà có nhớ lãnh thổ của chúng ta ở phía bên kia con suối thấp như thế nào không? Tôi cho rằng bên kia cũng bị ngập. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể đến điểm Bốn Cây mà không đi lên lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối, ở đó cao hơn."
Một mèo sát gần Tim Lửa vuột ra tiếng rên, và Tim Lửa lại cảm thấy dấy lên một nỗi sợ khác. Một đoàn chiến binh đặt chân lên biên giới của một bộ tộc mà gần đây vừa mới đánh nhau với họ? Nếu một đội tuần tra bắt gặp họ thì chúng sẽ nghĩ đó là một cuộc xâm lăng.
Sao Xanh dừng trong khi nước vỗ vào chân bà, và ngoái nhìn lại Bão Trắng. "Có thể," bà đồng ý, "nhưng chúng ta sẽ phải liều, nếu đó là cách duy nhất."
Bà lại khỏi hành mà không để cho mèo nào có thời gian phản đối. Không thể làm gì ngoài việc đi theo bà. Tim Lửa lội dọc theo rìa đường Sấm Rền ngay sau Bão Trắng. Vuốt Cọp đi cuối cùng để canh chừng quái vật tiến đến từ phía sau.
Lúc đầu, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, ngoại trừ một con quái vật đơn lẻ đi từ hướng ngược lại ở phía lề đường bên kia đường Sấm Rền. Sau đó Tim Lửa nghe thấy tiếng gầm rống quen thuộc và nước bắn tung tóe từ con quái vật đang tiến đến.
"Cẩn thận!" Vuốt Cọp kêu từ cuối hàng.
Tim Lửa đờ người ra, nép sát vào bức tường thấp viền dọc theo đường Sấm Rến, chỗ nó giao với con suối. Vằn Đen bò hẳn lên đỉnh bức tường và thụp người ở đó, nhe răng ra khi con quái vật vù qua. Trong thoáng chốc, những màu sắc lung linh, kỳ dị của nó phản chiếu xuống dòng nước hôi thối, và cơn sóng tràn ra từ nó khiến Tim Lửa ướt sũng đến tận lông bụng.
Sau đó, nó đi khỏi, và Tim Lửa có thể thở trở lại.
Khi họ đến được bờ bên kia con suối, Tim Lửa thấy rằng Bão Trắng đã nói đúng. Vùng đất thấp bên cạnh đường Sấm Rền bị phủ đầy nước. Không thể làm được gì khác ngoài việc cứ tiếp tục đi theo lề đường Sấm Rền cho đến khi mặt đất nhô cao và đủ khô để bước đi trên đó.
Bước một cách biết ơn ra khỏi đường Sấm Rền cứng đếm đau chân đó, Tim Lửa ngẩng đầu lên và há miệng ra. Một mùi tanh lợm nồng nặc xộc vào đệm khứu giác của chú – mùi của bộ tộc Bóng Tối! Họ đã đi theo đường Sấm Rền ra khỏi lãnh thổ bộ tộc Sấm, và bây giờ vạt cỏ bị giẫm sát rạt nơi vùng đất bộ tộc Bóng Tối ngăn cách họ với cuộc Tụ Họp ở điểm Bốn Cây.
"Chúng ta không nên ở đây," Da Cây Liễu thắc thỏm lầm bầm.
Dẫu Sao Xanh có nghe được lời nhận xét đó, bà cũng phớt lờ, dợm bước nhanh hơn nữa cho đến khi họ chạy phăm phăm qua lớp đất cỏ ngập nước. Cây cối ở đây lèo tèo, cỏ mọc sát đất không thể che chở được cho những mèo đang xâm phạm lãnh thổ. Tim Lửa đập nhanh hơn, và không phải chỉ vì tốc độ của chuyến đi. Nếu mèo bộ tộc Bóng Tối mà bắt gặp họ thì sẽ rầy rà to, nhưng điểm Bốn Cây không còn xa lắm, và có thể may mắn sẽ mỉm cười với họ.
Thế rồi, chú thấy thấp thoáng một bóng đen nổi rõ trên phần đất phía trước họ, trong tư thế chuẩn bị chặn đường Sao Xanh ở đầu đoàn mèo của bà. Thêm nhiều cái bóng nữa theo sau, và một tiếng ngoa giận dữ phá tan cái tĩnh mịch của màn đêm.
Trong một nhịp tim đập, Sao Xanh bước nhanh hơn, như thể bà nghĩ bà có thể vượt qua những kẻ thách thức mình. Sau đó, bà chậm bước và dừng hẳn lại. Các chiến binh của bà cũng làm y hệt như bà. Tim Lửa đứng thở dốc; những bóng đen tiến đến gần hơn, và chú thấy đó là những mèo bộ tộc Bóng Tối, dẫn đầu là tộc trưởng của họ, Sao Đêm.
"Sao Xanh!" Ông ta quát khi dừng lại trước mặt tộc trưởng bộ tộc Sấm. "Tại sao bà lại mang mèo của bà lên vùng đất bộ tộc Bóng Tối?"
"Trong lụt lội thế này, đó là cách duy nhất để đến điểm Bốn Cây," Sao Xanh trả lời, giọng bà hạ trầm và kiên quyết. "Chúng tôi không cố ý gây hại, Sao Đêm. Ngài biết là có thỏa hiệp đình chiến cho cuộc Tụ Họp mà."
Sao Đêm rít rú, tai ông ép xuống sát đầu và lông xù lên. "Đình chiến chỉ diễn ra ở điểm Bốn Cây," ông gầm gừ. "Ở đây không có đình chiến."
Theo bản năng, Tim Lửa dùn người xuống trong tư thế phòng thủ. Những mèo bộ tộc Bóng Tối – lính nhỏ, mèo già cũng như chiến binh – lặng lẽ quây thành hình bán nguyệt xung quanh đội quân bộ tộc Sấm. Giống như Sao Đêm, lông của họ xù lên và đuôi họ quật qua quật lại giận dữ. Những cặp mắt thù địch của họ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng. Tim Lửa biết rằng nếu một trận chiến nổ ra, bộ tộc Sấm sẽ bị áp đảo số lượng hoàn toàn.
"Sao Đêm, ta rất tiếc," Sao Xanh meo. "Chúng tôi không bao giờ xâm phạm lãnh thổ của ngài mà không có lý do xác đáng. Làm ơn hãy để chúng tôi qua."
Những lời của bà không khiến những mèo bộ tộc Bóng Tối nhượng bộ. Lông Xỉ Than, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, tiến lên cạnh tộc trưởng mình, một cái bóng lờ mờ dưới ánh trăng. "Tôi nghĩ bọn chúng đến đây để thám thính đấy," ông ta ngao khẽ.
"Thám thính?" Vuốt Cọp chen vai tiến lên đứng cạnh Sao Xanh, đầu ông ta vươn thẳng về phía lông Xỉ Than cho đến khi mũi họ chỉ còn cách nhau chưa tới một con chuột. "Chúng tôi có thể do thám gì được ở đây, hả? Chúng tôi đâu có đến gần trại của các ngươi."
Lông Xỉ Than cong môi để lộ những cái răng sắc như gai. "Hãy ra lệnh đi, So Đêm, chúng tôi sẽ xá xác chúng ra từng mảnh."
"Cứ thử coi," Vuốt Cọp rống gầm.
Trong vài nhịp tim đập, Sao Đêm im lặng. Cơ bắp Tim Lửa căng lên. Bên cạnh chú, Vằn Xám gầm gừ trong cổ họng. Lông Chuột nhe răng ra với tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối gần cô nhất, và đôi mắt vàng nhạt của Bão Cát long lên sẵn sàng chiến đấu.
"Lùi lại," cuối cùng Sao Đêm gừ gào với những chiến binh của mình. "Chúng ta sẽ để họ qua. Ta muốn những mèo bộ tộc Sấm có mặt ở cuộc Tụ Họp." Mặc dù lời lẽ của ông ta có vẻ thân thiện, nhưng ông ta rít những lời ấy lên qua kẽ răng đang nhe ra. Đột nhiên nghi ngờ, Tim Lửa thì thầm với Vằn Xám, "Hắn nói vậy là có ý gì?"
Vằn Xám nhún vai. "Không biết. Chúng ta đã không tiếp xúc với bộ tộc Bóng Tối kể từ khi lũ bắt đầu. Ai biết bọn chúng đang âm mưu những gì?"
"Thậm chí chúng tôi còn hộ tống các vị đi nữa," Sao Đêm nói tiếp, híp mắt lại. "Chỉ để đảm bảo các vị đến được điểm Bốn Cây an toàn thôi. Chúng tôi không muốn bộ tộc Sấm phải sợ hãi vì một con chuột cống hung dữ, phải không?"
Có tiếng xì xầm tán đồng vang lên từ các chiến binh bộ tộc Bóng Tối. Họ chuyển dịch đội hình thành thế bao quanh những mèo bộ tộc Sấm từ mọi phía. Với một cái khẽ gật đầu, Sao Đêm bước đi bên cạnh Sao Xanh. Những mèo khác theo sau, đội mèo bộ tộc Bóng Tối đi sát bộ tộc Sấm từng bước một.
Bộ tộc Sấm đến cuộc Tụ Họp hoàn toàn bị bao bọc trong vòng vây của kẻ thù.
Trăng đã lên đỉnh điểm của nó khi Tim Lửa và những mèo bộ tộc Sấm khác bị dồn vào vùng trũng dưới bốn cây sồi. Một luồng ánh sáng vằng vặc, lạnh lẽo tỏa xuống những thành viên bộ tộc Sông và bộ tộc Gió, những mèo đã tụ tập ở đó trước rồi. Tất cả họ đều quay sang nhìn thao láo, không giấu nổi tò mò vào nhóm méo đang xuống dốc. Tim Lửa biết mình và những mèo còn lại trong bộ tộc mình trông rất giống như những tù binh. Chú bước đi hiên ngang, đầu và đuôi vểnh cao, thách thức bất cứ mèo nào cho rằng họ vừa bị đánh bại.
Chú nhẹ nhõm cả người, những mèo bộ tộc Bóng Tối tản ra vào bóng đêm ngay khi họ tiến vào thung lũng. Sao Xanh tiến thẳng đến Tảng Đá Lớn cùng với Vuốt Cọp bên cạnh bà. Tim Lửa nhìn quanh tìm Vằn Xám, và thấy rằng bạn mình đã biến mất tăm; lát sau, chú thoáng thấy bóng dáng cậu ta tiến đến chỗ Suối Bạc, nhưng cô mèo mướp bạc đang bị bao quanh bởi những mèo bộ tộc Sông khác, và Vằn Xám chỉ có thể lảng vảng gần đó, trông nhấp nha nhấp nhỏm.
Tim Lửa nín thở. Chú biết chắc chắn Vằn Xám đang mong gặp lại Suối Bạc biết chừng nào, đặc biệt là bây giờ cô đang mang thai, nhưng thật liều lĩnh vô cùng khi gặp nhau tại cuộc Tụ Họp, nơi bất cứ con mèo nào cũng có thể thấy họ ở bên nhau.
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Lông Chuột làm chú giật mình nhảy nhổm lên. "Trông anh hệt như đang nung nấu điều gì đó ở trong đầu."
Tim Lửa nhìn cô mèo chiến binh màu nâu. "Tôi... tôi đang nghĩ về những lời Sao Đêm nói," Tim Lửa nhanh nhảu ứng biến. "Tại sao ông ta nói rằng ông ta muốn mèo bộ tộc Sấm có mặt ở đây?"
"À, tôi chắc chắn một điều. Hắn chả tử tế và hữu ích gì đâu," Bão Cát xen vào, tiến đến củng Da Cây Liễu ở bên cạnh. Cô nàng liếm một chân rồi kéo lên vuốt qua tai mình. "Chúng ta sẽ biết sớm thôi."
"Rắc rối đây," Da Cây Liễu nói với qua vai khi cô đi đến nhập vào một nhóm nữ miu bộ tộc Gió. "Tôi có thể cảm nhận điều đó trong chân mình."
Bức bối hơn bao giờ hết, Tim Lửa bước tới bước lui dưới những gốc cây, dỏng một tai lên lắng nghe những mèo xung quanh mình. Hầu hết họ đang tán gẫu với nhau vô thưởng vô phạt, cập nhật tin tức từ những bộ tộc khác, và chú chẳng nghe hó hé về việc bộ tộc Bóng Tối đang lập kế hoạch làm gì. Tuy nhiên, chú để ý thấy tất cả mèo bộ tộc Bóng Tối mà chú đi ngang qua đều nhìn chú trậng tráo, vẫn còn căm ghét dự dội. Và chú thấy một hay hai mèo trong số họ cứ liếc lên Tảng Đá Lớn như thể họ bị mất kiên nhẫn trong việc chờ buổi họp bắt đầu.
Cuối cùng, một tiếng ngao vang lên từ phía đỉnh tảng đá, và tiếng mèo xì xầm bắt đầu lặng dần đi. Tim Lửa tìm được một nơi ở phía rìa thung lũng, nơi chú có thể nhìn rõ bốn tộc trưởng của bốn bộ tộc, những cái bóng đen của họ in lên nền trời.
Bão Cát ở bên cạnh chú, dùn mình đút chân vào dưới ngực. "Đến lúc rồi." cô thì thầm vẻ nôn nóng.
Sao Đêm bước lên phía trước, chân cứng lại với nỗi giận kìm nén. "Hỡi tất cả mèo của các bộ tộc, hãy lắng nghe ta!" ông ta yêu cầu. "Hãy lắng nghe, và ghi nhớ. Cho đến mùa lá xanh năm ngoái, Sao Gãy là tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Hắn ta..."
Sao Cao, tộc trưởng bộ tộc Gió, liền bước lên để đứng cạnh Sao Đêm. "Tại sao ngài lại nói ra cái tên đáng căm ghét đó?" ông meo. Mắt ông nháng lên, và Tim Lửa biết ông đang nhớ lại việc Sao Gãy và bè lũ của hắn đã đuổi bộ tộc Gió ra khỏi lãnh thổ của họ như thế nào.
"Bị căm ghét, đúng vậy," Sao Đêm đồng ý. "Và với lý do chính đáng, mà ngài cũng như bất cứ mèo nào đều biết, Sao Cao. Hắn đánh cắp mèo con của bộ tộc Sấm. Hắn đã ép mèo con của chính bộ tộc han phải chiến đấu quá sớm, và chúng đã chết. Cuối cùng, hắn khát máu đến nỗi chúng tôi – bộ tộc cũ của hắn – đã phải đuổi hắn đi. Và bây giờ hắn đang ở đâu?" Giọng Sao Đêm rít lên thành một tiếng thét. "Hắn đã bị bỏ chết trong rừng hay đang bới rác tìm thức ăn của bọn Hai Chân? Không! Bởi vì có những mèo ở đây đêm nay đã che giấu hắn. Họ là những kẻ phản bội luật chiến binh, và phản bội lại từng con mèo sống trong rừng!"
Tim Lửa và Bão Cát liếc nhìn nhau bối rối. Chú có thể thấy điều gì đang xảy ra, và theo như ánh mắt đầy lo âu mà cô nhìn lại, thì cô cũng đã biết.
"Bộ tộc Sấm!" Sao Đêm thét ầm. "Bộ tộc Sấm đang chứ chấp Sao Gãy!"