Cái buốt lạnh hệt như một móng vuốt băng giá túm chặt lấy khu rừng, những cánh đồng và vùng đất hoang mọc đầy thạch nam. Tuyết phủ trùm lên vạn vật, lấp lánh yếu ớt dưới ánh trăng non. Không gì phá vỡ bầu thinh lặng trong khu rừng, ngoại trừ tiếng tuyết thi thoảng nhẹ rơi khỏi cây cành và tiếng xào xạc thoáng qua lớp cỏ tranh khô khi gió thổi quét ngang qua chúng. Ngay cả tiếng thì thầm của dòng sông cũng bị chặn lại bởi lớp băng trải từ bờ này sang bờ kia.
Một sự chuyển động xao xác bên bờ sông. Một anh mèo hiện ra khỏi bãi cỏ tranh, bộ lông dương xỉ úa của anh xù lên chống lại cái lạnh. Cứ mỗi bước đi, anh lại nôn nóng giũ tuyết ra khỏi những cái chân bị chìm lún xuống những đụn tuyết mềm.
Trước mặt anh, hai con mèo bé tí đang cố dấn lên trước với những tiếng meo nhẹ hều sợ hãi. Chúng loạng choạng trong tuyết xốp như bột, lông cẳng chân và lông bụng của chúng vón lại thành từng cục nước đá, nhưng hễ chúng dừng lại thì anh mèo lại thúc chúng đi tiếp.
Ba con mèo mệt nhọc lê bước dọc theo con sông, cho đến khi dòng sông mở rộng ra thì họ đến một cù lao nhỏ cách bờ không xa. Cỏ tranh ken đặc xung quanh cù lao, sống thân khô đét của chúng đâm lên khỏi mặt băng đá. Những cây liễu còi cọc, trụi lá che khuất trung tâm cù lao nằm đằng sau những cành cây phủ đầy tuyết.
"Sắp tới rồi" mèo dương xỉ úa khích lệ. "Theo ta."
Anh trượt xuống bờ sông, len vào một lối hẹp đóng băng, xuyên qua đám cỏ tranh và nhảy lên mặt đất khô lạnh của cù lao. Con lớn hơn trong hai con mèo bò theo anh, nhưng con bé hơn thì nằm sụp xuống mặt băng và dùn mình ở nguyên đó, kêu rên thảm thiết. Khựng lại một khoảnh khắc, anh mèo nhảy đến bên cạnh nó và cố thúc cho nó đi, nhưng nó đã quá kiệt sức để mà nhúc nhích. Anh liếm tai nó một cái, mạnh bạo an ủi con vật bất lực, rồi nhấc bổng gáy cổ nó lên và tha nó tới cù lao.
Phía bên kia rặng liễu là một dải đất trống, rải rác những bụi rậm. Tuyết phủ kín mặt đất ở đây, chằng chịt những dấu chân mèo. Trảng trống tưởng như hoang vắng, nhưng có những con mắt sáng quắc từ nơi trú ẩn dõi theo anh mèo khi anh đi đến bụi cây rậm rạp nhất và chui qua bức tường bao ngoài bằng cành cây đan lại với nhau.
Cái lạnh giá ở bên ngoài nhường chỗ cho cái ấm áp của nhà trẻ và mùi sữa. Trong cái ổ sâu bằng rêu và thạch nam, một chị mèo xám đang cho một con mèo mướp bú. Chị ngẩng đầu lên khi anh mèo tới gần và nhẹ nhàng đặt đứa bé anh mang xuống. Đứa thứ hai lảo đảo đi vào nhà trẻ và cố gắng sờ soạng tìm lối tới cái ổ.
"Tim Cây Sồi" chị mèo meo. "Anh đem gì về vậy?"
"Bọn trẻ, Hồ Xám à," Tim Cây Sồi trả lời. "Em sẽ nuôi chúng chứ? Chúng cần có mẹ chăm sóc."
"Nhưng..." đôi mắt màu hổ phách của chị sửng sốt. "Chúng là con ai? Chúng không thuộc bộ tộc Sông? Anh đã tìm thấy chúng ở đâu vậy?"
"Anh đã thấy chúng ở trong rừng" Tim Cây Sồi không nhìn vào mắt của chị mèo khi nói. "Thật may là cáo đã không tìm thấy chúng trước."
"Trong rừng?" chị nữ miu meo, giọng chị lạc đi, không tin nổi. "Tim Cây Sồi, đừng nói với em như thể em có óc chuột. Thứ mèo nào mà lại bỏ rơi con mình trong rừng, nhất là vào thời tiết như thế này, hả?"
Tim Cây Sồi nhún vai. "Chắc là mèo lang thang, hoặc mèo của Hai Chân. Làm sao anh biết được? Anh không thể bỏ chúng ở đó, đúng không nào?" Anh hít ngửi con mèo nhỏ hơn, đang nằm gần như bất động, ngoại trừ những chiếc xương sườn nhỏ xíu nhấp nhô dồn dập khi nó thở. "Hồ Xám, làm ơn... Những đứa con khác của em đã chết rồi, và bọn trẻ này cũng sẽ chết nếu em không cứu chúng."
Mắt Hồ Xám nhòa đi vì đau đớn. Chị nhìn xuống lũ trẻ. Những cái miệng tí hon màu hồng há ra khi chúng rên rỉ thảm thiết. "Em có rất nhiều sữa chị lầm thầm, với chính mình thì đúng hơn. Dĩ nhiên, em sẽ nuôi chúng."
Tim Cây Sồi rừ hắt ra một hơi thở nhẹ nhõm. Anh nhặt lên một đứa trước rồi lại nhặt tiếp đứa kia và đem đặt chúng gần bên Hồ Xám. Chị nhẹ nhàng hích chúng vào cái bụng căng tròn của mình, gần đứa con của chính chị, ở đó chúng bắt đầu bú hau háu.
"Em vẫn không hiểu được," Hồ Xám meo khi chúng đã yên. "Tại sao hai đứa bé này lại ở một mình trong rừng, ngay giữa mùa lá trụi? Mẹ chúng chắc chắn là điên rồi."
Anh mèo dương xỉ úa cào một ít rêu bằng bàn chân trước to lớn của mình "Anh không đánh cắp chúng, nếu đó là điều em nghĩ."
Hồ Xám nhìn anh một hồi lâu. "Không, em không nghĩ anh làm vậy, cuối cùng chị meo. Nhưng anh không kể cho em nghe hết sự thật, đúng không?"
"Anh đã kể cho em tất cả những gì em cần biết."
"Không phải!" cặp mắt của Hồ Xám quắc lên giận dữ. "Thế còn mẹ chúng thì sao? Em hiểu mất con là thế nào. Tim Cây Sồi, em không mong nỗi đau đó xảy đến với bất cứ mèo nào."
Tim Cây Sồi ngẩng đầu lên, và nhìn chăm chăm vào chị, một tiếng ngao tắc nghẽn thốt ra từ sâu trong cổ họng anh. "Mẹ chúng có thể là một mèo lang thang nào đó. Thời tiết như thế này không phải là lúc để đi tìm kiếm bà ta."
"Nhưng Tim Cây Sồi..."
"Hãy làm ơn trông nom bọn trẻ đó!" Anh mèo dương xỉ úa đứng bật dậy, đột ngột quay đầu và bươn ra khỏi nhà trẻ.
"Anh sẽ mang mồi tươi về cho em," anh meo lại qua vai khi rời khỏi.
Lúc anh mèo đi rồi, Hồ Xám cúi đầu xuống bọn trẻ, chà lưỡi mình lên bộ lông của chúng để sưởi ấm cho chúng. Tuyết tan chảy đã làm trôi mất phần lớn mùi của chúng, tuy vậy Hồ Xám vẫn có thể nhận ra những mùi của khu rừng, của lá khô và mùi đất sương giá. Và còn mùi gì đó nữa bên dưới đó, vẫn còn thấp thoáng
Hồ Xám ngừng liếm. Chị đã ngửi thấy mùi đó, hay là chị tưởng tượng ra? Nghiêng đầu xuống lần nữa, chị há miệng ra để hít những mùi hơi của bọn trẻ vào.
Mắt chị bỗng mở lớn, và chị nhìn không chớp mắt vào những mảng tối viền quanh nhà trẻ. Chị không hề lầm. Lông của hai đứa bé mất mẹ mà Tim Cây Sồi từ chối giải thích nguồn gốc này, không nghi ngờ gì, có mùi của một bộ tộc kẻ thù!