Trở về trại, Tim Lửa phát hiện Sao Xanh đang rời nhà trẻ. Chú vội vàng thảy thứ mình bắt được vào đống mồi tươi rồi đi về phía bà.
"Ờ, Tim Lửa, chuyện gì vậy?" tộc trưởng hỏi. Giọng bà nghe điềm tĩnh, nhưng có hơi chút trầm tư. Tim Lửa hiểu rằng sự thiếu nồng nhiệt này có nghĩa là bà chưa lượng thứ cho chú chuyện chú hỏi han về sự mất tích của bọn trẻ bộ tộc Sấm.
Chú hạ thấp đầu kính cẩn. "Sao Xanh, con vừa đi săn ở gần chỗ của Hai Chân, và..."
"Tại sao ở đó?" Sao Xanh cắt ngang. "Đôi khi ta nghĩ anh tiêu quá nhiều thời gian ở gần Khu nhà của Hai Chân đấy, Tim Lửa."
"Con... con chỉ nghĩ ở đó có thể có mồi," Tim Lửa ấp úng. "Nhưng trong lúc ở đó, con đã ngửi thấy mùi một số mèo lạ."
Sao Xanh cảnh giác ngay tắp lự, tai bà dựng lên và nhìn chăm chú vào Tim Lửa. "Có bao nhiêu mèo? Họ đến từ bộc tộc nào?"
"Con không biết được chính xác là có bao nhiêu," Tim Lửa thú nhận. "Ít nhất là năm hay sáu con, nhưng chúng không mang mùi của bất cứ bộ tộc nào." Chú chun mũi khi nhớ lại. "Chúng có mùi thịt quạ, điều khiến con chắc chắn chúng không phải là mèo kiểng."
Sao Xanh có vẻ tư lự, và Tim Lửa cảm thấy yên lòng, sự ác cảm của bà đối với chú xem ra đã mất đi. "Mùi đó mới không?"
"Tương đối mới. Nhưng con không thấy mèo nào ở đó cả." Ngoại trừ Vuốt Cọp, chú thầm nghĩ. Nhưng Tim Lửa quyết định không nói cho Sao Xanh không nghe phần đó của câu chuyện. Tộc trường không muốn nghe thêm lời buộc tội nào về trợ thủ của mình nữa, và chú cũng không có chứng cớ gì cho thấy Vuốt Cọp có liên hệ với những mèo lạ.
"Có thể là mèo hoang từ Khu nhà của Hai Chân?" Sao Xanh đoán. "Cám ơn, Tim Lửa. Ta sẽ bảo những đội tuần tra cảnh giác khi họ đi qua lối đó. Nhưng ta không nghĩ là chúng có thể đe dọa bộ tộc Sấm, chúng ta đừng có thận trọng thái quá."
Tim Lửa đi về trại với một con chuột đồng ngậm chặt trong quai hàm. Mặt trời rực rỡ tỏa xuống từ bầu trời xanh trong, đã hai ngày kể từ khi chú gặp Công Nương, tuyết đã tan gần hết. Những búp chồi đang nhú và một tấm màn xanh lá cây nhỏ li ti bắt đầu phủ lên cây cối. Quan trọng hơn hết là mồi đang xuất hiện trờ lại trong rừng. Việc chất đầy đống mồi tươi đã trở nên dễ dàng hơn, và lần đầu tiên trong nhiều mùa trăng bộ tộc đã được ăn no.
Tim Lửa về tới trảng trống thì thấy những nữ miu đang cao ổ cũ ra khỏi nhà trẻ. Ném mối của mình vào đống mồi tươi xong, chú băng tới để giúp họ một tay, hài lòng khi thấy bé Mây cũng đang phụ giúp.
"Cháu sẽ chỉ cho bọn họ nơi có rêu tốt!" thằng bé hãnh diện meo khi nó đi loạng choạng tha một nùi rêu cũ.
"Hay đấy," Tim Lửa tán thành. Chú ghi nhận là ngay cả sau khi Vuốt Cọp phóng thích nhiệm vụ của nói đối với những mèo già, bé Mây vẫn tiếp tục giúp họ. Có lẽ, rốt cuộc thằng bé đã cảm nhận được lòng trung thành với bộ tộc nhận nuôi mình. "Nhưng cũng phải cảnh giác bọn lửng nhé!"
Đúng lúc chú thấy Hoa Vàng ló ra khỏi nhà trẻ, đẩy một cuộn rêu lẫn đất trước mặt. Bụng cô tròn ễnh ra dưới sức nặng của lũ mèo con cô đang mang.
"Cháo Tim Lửa," cô meo. "Được trông thấy lại mặt trời tuyệt quá nhỉ?"
Tim Lửa thân mật liếm vai nữ miu. "Mùa lá non sắp đến rồi," chú meo. "Sẽ vừa đúng lúc cho lũ con chị ra đời. Nếu chị..." Chú bỗng im bặt và quay phắt lại khi nghe thấy giọng Vuốt Cọp đằng sau, nói tên chú.
"Tim Lửa, nếu anh không có gì làm tốt hơn là nói chuyện phiếm với những nữ miu thì ta giao việc này cho anh."
Tim Lửa dằn nén một lời đối đáp giận dữ. Chú đã săn mồi suốt buổi sáng rồi, và mới chỉ dừng lại một thoáng để nói vài lời với Hoa Vàng.
"Ta muốn anh dẫn đội tuần tra đi dọc theo biên giới bộ tộc Sông," thủ lĩnh trợ tá tiếp. "Mấy ngày rồi không có mèo nào đi lối đó cả, bây giờ tuyết đã tan, chúng ta cần phải làm mới lại lằn ranh mùi và phải biết chắc là không có mèo bộ tộc Sông nào săn mồi trên lãnh địa của chúng ta. Nếu có thì anh đã biết phải làm gì!"
"Vâng, Vuốt Cọp," Tim Lửa meo. Chắc con nhím mọc cánh rồi nên Vuốt Cọp mới chọn chú dẫn đầu đội tuần tra như vậy! Nhưng rồi chú nhận ra là Vuốt Cọp quá thông minh để không tỏ ra thù địch chú trước thanh thiên bạch nhật. Thủ lĩnh trợ tá ắt sẽ cẩn thận đối xử với chú như với bất cứ chiến binh nào khác trong bộ tộc, đề phòng Sao Xanh để ý.
Nhưng tôi vẫn không tin ông! Tim Lửa nghĩ. Chú meo to "Tôi sẽ đi cùng với ai đây?"
"Bất cứ ai anh thích. Hay là, anh muốn tôi cầm tay chỉ việc cho anh?" Vuốt Cọp thêm với cái cười khẩy.
"Không, Vuốt Cọp." Đến giờ thì Tim Lửa giữ chặt được cái lưỡi của mình – không thì hẳn là chú đã vụt chân vào cái mõm sứt sẹo của lão thủ lĩnh trợ tá rồi. Chú quầy quả meo chào tạm biệt Hoa Vàng, và đi về phía hang chiến binh. Bão Cát đang ở đó, nằm nghiêng và đang hăng say rửa ráy, trong khi Vằn Xám và Gió Lốc chia lưỡi gần đó.
"Ai muốn đi tuần nào?" Tim Lửa kêu gọi. "Vuốt Cọp muốn chúng ta kiểm tra biên giới bộ tộc Sông."
Vằn Xám lồm cồm đứng dậy ngay khi nghe nói đến bộ tộc Sông, trong khi Gió Lốc chậm rãi hơn. Bão Cát ngưng rửa và nhìn lên Tim Lửa. "Đúng lúc tôi ao ước một chút yên tĩnh," cô nàng ca cẩm. "Tôi đã đi săn từ lúc bình minh rồi." Nhưng giọng cô có vẻ bông lơn, không xa cách lạnh lùng như khi chú mới tới bộ tộc, Tim Lửa nghĩ, và gần như ngay lập tức, cô đứng dậy, lắc mình. "Rồi," cô meo. "Nào thì đi."
"Còn chân Diều Hâu thì sao?" Tim Lửa hỏi Vằn Xám. "Cậu có muốn dẫn nó theo không?"
"Bão Trắng và Lông Chuột dẫn lính nhỏ ra ngoài hết rồi," Gió Lốc giải thích. "Tất cả các lính nhỏ - thật ngớ ngẩn! Chúng đang săn mồi tươi cho mèo già."
Tim Lửa dẫn đầu ra khỏi trại, cảm thấy ngưa ngứa dưới chân khi chú chồm lên khe núi. Cứ như đã bao mùa trăng rồi kể từ hi chú chạy rộng cẳng mà không bị tuyết làm lạnh cóng chân mình, và chú muốn co giãn cơ bắp mình ra. "Chúng ta sẽ đi về hướng gò đá Thái Dương," chú meo, "sau đó men theo biên giới tới điểm Bốn Cây."
Chú lao phăm phăm qua những hàng cây, nhưng không quá nhanh để còn ngắm những chiếc lá hình lược xanh ngắt đang bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong đám dương xỉ úa, hoặc những búp anh thảo vàng lợt đầu tiên nhú ra khỏi đài hoa xanh lá cây. Tiếng chim ca hót rộn rã cả không gian, và mùi tươi mát của vạn vật đang trở mình.
Chú kìm bước lại, đi thong thả khi đội tuần tra tới bìa rừng. Đằng trước, chú nghe thấy tiếng con sông réo chảy – cuối cùng nó đã thoát khỏi những tảng băng kìm giữ nó. "Chúng ta đang ở biên giới," chú lặng lẽ meo. "Từ đây, chúng ta phải cảnh giác. Có thể có mèo bộ tộc Sông ở đâu đây."
Vằn Xám dừng lại và há miệng để uống vào mùi của ngọn gió. "Tôi chẳng ngửi thấy gì cả," cậu ta báo cáo. Tim Lửa tự hỏi không biết có phải cậu ta đang thất vọng vì không có Suối Bạc ở gần đấy hay không. "Vả lại, có rất nhiều mồi vì sông đã tan băng," Vằn Xám thêm. "Tại sao họ phải qua đây đánh cắp mồi của chúng ta."
"Tôi thì không để sổng bất cứ cái gì cho bộ tộc Sông cả," Gió Lốc ngao. "Họ sẽ ăn cắp lông khỏi lưng anh luôn nếu anh không để mắt canh chừng họ."
Tim Lửa nhìn thấy Vằn Xám bắt đầu sửng cồ. "Nào, mau lên," chú vội vã meo, cố ý làm xao lãng anh bạn mình trước khi cậu ta vuột nói gì đó để lộ lòng trung thành bị phân chia của mình. "Đi nào." Chú phóng khỏi hàng cây cuối cùng và bươn mình ra trảng trống. Cảnh tượng đập vào mắt chú ở đó khiến chú dừng sững lại, và ký ức của giấc mơ ùa về tâm trí chú như một tiếng sấm nổ.
Trước mắt đội mèo, mặt đất dốc thoai thoải xuống dòng sông – hoặc nơi đã từng là sông. Tràn ứ do tuyết tan, dòng nước đã nuốt chửng bờ và dâng lên cho tới khi nó phủ lên ngọn cỏ cách chân Tim Lửa vừa đúng chiều dài con thỏ. Những ngọn cỏ tranh lòi ra trơ trụi bên trên mặt nước. Xa hơn nữa ở ngược dòng, gò đá Thái Dương là một cù lao xám ở giữa cái hồ nước bạc sóng sánh.
Tuyết đã tan rồi,nhưng bây giờ thì con sông đang ngập lụt.