Sao Xanh dẫn đường quầy quả trở về trại. Tiếng họ rầm rộ trở về đánh thức những mèo ở lại trại. Khi đoàn mèo ùa vào lối mòn giữa hàng cây kim tước, những thân hình còn ngái ngủ bắt đầu ló ra khỏi hang của họ.
"Có tin gì mới không?" Đuôi Cộc la to.
"Bộ tộc Bóng Tối có tới không?" Da Cây Liễu hỏi.
"Có," Sao Xanh từ tốn trả lời. Bà đi sươt qua Da Cây Liễu và nhảy lên Bục Đá. Không cần đến nghi thức kêu gọi ra họp bộ tộc – những con mèo đã tụ tập bên dưới Bục Đá rồi. Vuốt Cọp nhảy lên đứng kế bên bà.
"Đêm nay có rất nhiều căng thẳng giữa các bộ tộc," Sao Xanh nêu bật. "Và ta bắt đầu nhận thấy có sự câu kết mới giữa Sao Xoắn và Da Đêm."
Vằn Xám chen vào một khoảng trống chật chội sát bên Tim Lửa. "Họ đang nói gì vậy?" Cậu hỏi. "Mình tưởng là Da Đêm đã đồng ý với Sao Xanh rồi chứ".
"Da Đêm?" giọng già cả khàn khàn của Độc Nhãn vang lên từ phía cuối đám đông.
"Ông ta đã được chỉ định là tộc trưởng mới của bộ tộc Bóng Tối," Sao Xanh giải thích.
"Nhưng tên của hắn... chưa được bộ tộc Sao chấp nhận, phải không?" Độc Nhãn hỏi.
"Ông ta dự định sẽ đi đến Tảng đá Mặt Trăng vào tối mai," Vuốt Cọp nói với bà.
"Không tộc trưởng nào có thể phát ngôn cho bộ tộc mình tại cuộc Tụ Họp nếu không được sự tán thành của bộ tộc Sao trước đã," Độc Nhãn nói, đủ to cho những mèo khác nghe thấy.
"Ông ta được sự ủng hộ của bộ tộc Bóng Tối, Độc Nhãn à," Sao Xanh trả lời, gật đầu với bà mèo già. "Chúng ta không thể bỏ ngoài tai những gì ông ta nói đêm nay." Độc Nhãn cáu kỉnh khịt mũi một cái, và Sao Xanh ngẩng đầu lên để nói với toàn thể bộ tộc. "Tại cuộc Tụ Họp, ta đã đề nghị chúng ta tìm bộ tộc Gió và mang họ trở về. Nhưng Sao Xoắn và Da Đêm không muốn họ trở về."
"Tuy nhiên, có vẻ như họ không định liên minh, đúng không?" Vằn Xám nói lớn. "Họ có một chút quyền săn mồi trên sông rồi mà."
Tim Lửa quay sang anh bạn. "Cậu không thấy ánh nhìn họ trao nhau lúc cuối cuộc họp à? Cả hai bọn họ đều thèm khát đặt chân lên lãnh địa bộ tộc Gió."
"Nhưng tại sao chứ?" Chân Cát hỏi, cô nàng đang ngồi cạnh mèo bảo trợ của mình, Bão Trắng.
Bão Trắng trả lời cô nàng. "Ta nghi rằng bộ tộc Bóng Tối không yếu như chúng ta nghĩ đâu. Và Da Đêm xem ra có tham vọng hơn bất kỳ mèo nào."
"Nhưng tại sao bộ tộc Sông lại muốn săn trên lãnh thổ của bộ tộc Gió? Bọn chúng vốn luôn béo tốt nhờ vào cá từ dòng sông vô giá của họ cơ mà!" Da Cây Liễu ngao. "Đi xa xôi đến vùng đất cao nguyên chỉ để bắt vài con thỏ bị gió cuốn thôi sao!"
Bà mèo từng một thời xinh đẹp, Đuôi Đốm Xám, nói to bằng giọng khọt khẹt vì tuổi già. "Tại cuộc Tụ Họp, một số mèo già của bộ tộc Sông đã than thở về việc bọn Hai Chân đang xâm lấn dòng sông của họ."
"Đúng vậy," Lông Tuyết thêm vào. "Họ nói bọn Hai Chân trú ngụ trong những căn chòi ở bên bờ sông, làm kinh động đàn cá. Mèo bộ tộc Sông phải trốn trong các bụi cây và nhìn họ với cái bụng trống trơn!"
Sao Xanh lộ vẻ trầm ngâm. "Từ bây giờ trở đi, chúng ta phải cẩn thận không làm điều gì khiến cho bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông xích lại gần nhau hơn. Tất cả hãy đi nghỉ đi. Gió Lốc và chân Bụi, các anh sẽ đi tuần tra lúc bình minh lên."
Một cơn gió lạnh thổi lá khô trên vòm cây phía trên đầu họ kêu xào xạc. Những con mèo, vẫn còn nhỏ to với nhau, bắt đầu tiến về phía hang của họ.
Đây là đêm thứ hai liên tiếp, Tim Lửa nằm mơ. Chú đang đứng trong bóng tối. Tiếng gầm rú và mùi hôi hám của đường Sấm Rền ở kề bên. Tim Lửa cảm thấy mình bị đánh bật và bị lóa mắt vì những con quái vật đang gầm gào chạy ngược chạy xuôi với những cặp mắt sáng choang. Đột nhiên, giữa tiếng ầm ĩ liên tu bất tận đó, Tim Lửa nghe thấy tiếng khóc kinh hoàng của một con mèo con. Tiếng kêu thống thiết ấy xuyên qua cả tiếng gào thét của bọn quái vật.
Tim Lửa giật mình tỉnh giấc. Trong thoáng chốc chú nghĩ là tiếng khóc đã đánh thức mình dậy. Nhưng chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng ngáy đứt quãng của những chiến binh đang ngủ bên cạnh chú. Một tiếng gừ vang lên từ đâu đó gần giữa hang. Nghe tựa như tiếng của Vuốt Cọp. Tim Lửa cảm thấy bất an đến nỗi không ngủ lại được, nên chú lặng lẽ lỉnh ra khỏi hang.
Bên ngoài trời tối thui, những vì sao lấm chấm trên bầu trời đen cho chú biết là còn lâu mới đến bình minh. Với tiếng thét của con mèo con vẫn ong óng trong đầu, Tim Lửa thơ thẩn đi đến nhà trẻ, đôi tai dựng đứng. Chú có thể nghe thấy tiếng những bước chân ở bên kia bức tường trại. Chú hít không khí. Đó là Vằn Đen và Đuôi Dài. Tim Lửa nhận ra mùi của họ khi họ đang canh gác lãnh thổ bộ tộc Sấm.
Vẻ bình yên của trại đang ngủ xoa dịu Tim Lửa. Mỗi mèo chắc hẳn đều có những cơn ác mộng về đường Sấm Rền, chú tự nhủ. Chú nhẹ nhàng trở lại hang và khoan khái nằm quây tròn trong cái ổ của mình. Vằn Xám khẽ rừ một tiếng trong lúc ngủ khi Tim Lửa nằm kế bên cậu và nhắm mắt lại.
Cái mũi của Vằn Xám thúc vào hông chú, đánh thức chú dậy. "Yên nào," Tim Lửa cằn nhằn.
"Dậy đi!" Vằn Xám rít khẽ.
"Chỉ vậy? Tụi mình đâu có đi gác đâu!" Tim Lửa ca cẩm.
"Sao Xanh muốn gặp tụi mình tại hang của bà, ngay bây giờ."
Đầu óc rối mòng mòng, Tim Lửa lồm cồm bò dậy và theo Vằn Xám ra khỏi hang. Mặt trời đang biến bầu trời thành màu hồng, cây cối xung quanh trại ướt sũng sương.
Hai anh mèo chạy băng qua trảng trống thưa vào hang của Sao Xanh và meo lên khe khẽ để báo hiệu cho bà biết họ đã có mặt.
"Vào đi!" Chính là giọng của Vuốt Cọp trả lời họ từ đằng sau lớp địa y lủ rủ. Một cảm giác đề phòng chợt òa vào Tim Lửa trên đường đến cuộc Tụ Họp. Lẽ nào Sao Xanh đã nói cho lão ta biết về lời cáo buộc của chú? Vằn Xám len mình vào hang của Sao Xanh. Tim Lửa theo sau cậu với vẻ không thoải mái.
Sao Xanh đang ngồi trong ổ của bà, đầu ngẩng cao với đôi mắt sáng rực. Vuốt Cọp đang đứng ở giữa nền cát đá phẳng lì. Tim Lửa cố đọc những biểu hiện của ông ta, nhưng đôi mắt của ông chiến binh vĩ đại vẫn lạnh lùng và bình thản như mọi khi.
Sao Xanh mào đầu ngay lập tức. "Tim Lửa, Vằn Xám, ta có một nhiệm vụ quan trọng cho các anh đây."
"Một nhiệm vụ?" Tim Lửa thốt lên. Sự nhẹ nhõm và phấn khích cuốn phăng đi nỗi lo của chú.
"Ta muốn các anh tìm bộ tộc Gió và mang họ trở về lãnh thổ của họ," Sao Xanh ra lệnh.
"Trước khi các cậu quá vui mừng, hãy nhớ trong đầu rằng việc này rất nguy hiểm," Vuốt Cọp ngao. "Chúng ta không biết bộ tộc Gió đã đi đâu, vì vậy các anh phải lần từ những gì mà mùi của họ để lại – chắc chắn sẽ phải vào vùng đất thù địch."
"Nhưng các anh đã đi qua lãnh thổ bộ tộc Gió rồi, khi cùng đi với ta đến Tảng đá Mặt Trăng," Sao Xanh gợi ý. "Mùi của họ sẽ rất quen, vả lại lãnh thổ của Hai Chân nằm rất xa cao nguyên."
"Chỉ có chúng tôi đi thôi sao?" Tim Lửa hỏi.
"Những chiến binh khác cần phải ở lại đây," Vuốt Cọp meo. "Mùa lá trụi sắp đến, và chúng ta cần phải dự trữ càng nhiều mồi càng tốt. Còn nhiều mùa trăng hiếm mồi đang ở phía trước."
Sao Xanh gật đầu. "Vuốt Cọp sẽ giúp các cậu chuẩn bị cho chuyến đi." Chân của Tim Lửa nảy lên bứt rứt. Sao Xanh tin tưởng vào lòng trung thành của thủ lĩnh hơn bao giờ hết. Tại sao Tim Lửa là mèo duy nhất trong bộ tộc không tin Vuốt Cọp?
"Các cậu phải lên đường càng sớm càng tốt." Sao Xanh nói tiếp. "Chúc may mắn."
"Chúng tôi sẽ tìm được họ." Vằn Xám hứa.
Ép tâm trí trở lại cuộc hành trình sắp tới, Tim Lửa gật đầu.
Vuốt Cọp cùng họ ra khỏi hang của Sao Xanh. "Các anh còn nhớ đường đến lãnh địa bộ tộc Gió chứ?"
"Dạ, còn, thưa Vuốt Cọp, chúng tôi đã ở đó chỉ..."
Tim Lửa cắt xoẹt câu trả lời mau mắn của Vằn Xám, "...chỉ cách đây vài mùa trăng," chú meo lẹ. Chú khẽ liếc cảnh cáo anh bạn. Suýt nữa Vằn Xám đã tiết lộ chuyến đi của bọn chúng vài đêm trước với chân Quạ.
Vuốt Cọp lần chần. Tim Lửa nín thở. Phải chăng ông ta có ý chờ sai lầm của Vằn Xám?
"Các anh có thể nhớ lại được mùi của bộ tộc Gió không?" Vị thủ lĩnh meo.
Tim Lửa thầm cảm ơn bộ tộc Sao.
Hai chiến binh trẻ gật đầu, và Tim Lửa bắt đầu hình dung cảnh mình len lỏi qua những bụi cây kim tước đầy gai trong cuộc truy tìm bộ tộc đã mất.
"Các anh sẽ cần dược thảo tăng lực và dằn cơn đói. Hãy đến lấy chúng ở chỗ Nanh Vàng trước khi đi." Vuốt Cọp dừng lại. "Và đừng quên rằng Da Đêm cũng dự định đi đến Tảng đá Mặt Trăng vào đêm nay. Hãy tránh xa hắn ra."
"Vâng, thưa Vuốt Cọp." Tim Lửa trả lời.
"Hắn sẽ không bao giờ biết chúng tôi ở đó." Vằn Xám bảo đảm với Vuốt Cọp.
"Ta cũng mong vậy," Vuốt Cọp meo. "Bây giờ, đi đi!" Không meo thêm lời nào nữa, ông ta quay đầu và phóng đi khỏi.
"Lẽ ra ông ta phải chúc tụi mình may mắn chứ?" Vằn Xám phàn nàn.
"Chắc ông ta nghĩ tụi mình không cần đến may mắn đâu," Tim Lửa bông đùa khi chúng băng qua trảng trống đến hang của Nanh Vàng. Nhưng đồng thời chú lại nghĩ, xem ra Vuốt Cọp đối xử với chúng bằng thái độ tôn trọng như với các chiến binh khác – không chừng ông ta không phải kẻ phản bội như chân Quạ nghĩ? Trời vẫn lạnh, cho dù mặt trời đã lên, nhưng cả hai mèo đều không run chút nào – Tim Lửa có thể cảm nhận lông của mình đang mọc dày hơn trong khi thời gian trong ngày đang ngắn dần đi.
Hang của Nanh Vàng nằm ở cuối một đường hầm dưới bụi dương xỉ. Một tảng đá nứt đứng ở góc một khoảnh trống nhỏ có bóng mát. Lá Đốm đã sống ở đây trước Nanh Vàng. Ký ức về cô mèo lang y nhị thể dịu dàng bóp chặt lấy tim của Tim Lửa. Lá Đốm bị một tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối giết hại. Chú nhớ cô ấy da diết.
"Nanh Vàng!" Vằn Xám gọi. "Chúng tôi đến lấy thảo dược cho chuyến đi!"
Hai chàng mèo nghe một tiếng meo khàn khàn từ trong bóng tối ngay giữa vách đá, và Nanh Vàng bò ra khỏi khe núi. "Các cậu đi đâu đấy?" Bà hỏi.
"Chúng tôi đi tìm bộ tộc Gió và đưa họ trở về." Tim Lửa nói với bà, không giấu nổi vẻ hãnh diện trong giọng nói.
"Nhiệm vụ chiến binh đầu tiên đấy nhỉ?" Nanh Vàng ồ lên. "Chúc mừng! Để tôi đi lấy lá các cậu cần." Bà quay vào hang một lúc rồi tha ra một bó lá khô. "Ăn ngon miệng nhé!" Bà meo, và nhả chúng xuống đất.
Tim Lửa và Vằn Xám ngoan ngoãn nhai mớ lá dở òm. "Khiếp!" Vằn Xám than. "Tệ y như lần trước." Tim Lửa gật đầu, nhai trệu trạo. Lá Đốm cũng đã đưa cho chúng thứ lá này khi chúng cùng Sao Xanh đến Tảng đá Mặt Trăng.
Vằn Xám nuốt miếng lá cuối cùng rồi hích mũi vào vai Tim Lửa. "Lẹ lên, đồ ốc sên! Đi thôi! Tạm biệt!" Cậu ngoái chào Nanh Vàng qua vai rồi phóng thục mạng ra khỏi trảng cỏ.
"Đợi với." Tim Lửa meo, đuổi theo anh bạn mình.
"Tạm biệt! Chúc may mắn, các chàng trai!" Nanh Vàng meo với theo chúng.
Khi chú chạy qua đường hầm, Tim Lửa nghe thấy tiếng lá dương xỉ lao xao trong làn gió buổi sáng. Dường như chúng cũng đang thì thầm nói. "Tạm biệt! Thượng lộ bình an!"