Vuốt Cọp quay sang các chiến binh của mình, đôi mắt nhạt màu của ông trợn lên tức tối.
"Chúng ta cần phải đợi thôi," lão gầm gừ.
Đoàn meo quay lại và bắt đầu lê bước về nhà. Tim Lửa thầm khấn một lời cảm ơn đến bộ tộc Sao, nhưng vẫn cảm thấy vị đắng lẩn quất trong cổ mình. Giờ thì chú sẽ không bao giờ biết mình có thể vượt qua được cuộc tấn công này hay không. Không phải Vằn Xám là kẻ duy nhất chú không tin; mà ngay cả bản thân mình chú cũng không tin nốt.
Tim Lửa yên lặng suốt chặng đường về nhà. Thỉnh thoảng chú lại thấy Vuốt Cọp liếc qua đôi vai nâu lực lưỡng của ông. Đó là một chuyến di chuyển chậm chạp. Ánh sáng ban ngày ngắn ngủi của mùa lá trụi đang nhạt dần đi khi họ đến được đỉnh khe núi. Tim Lửa đợi cho những chiến binh khác đi xuống trước. Đến lúc chú bước qua đường hầm kim tước thì Vuốt Cọp giải thích với bộ tộc thất vọng rằng băng đã tan trên dòng sông.
Tim Lửa lần theo mép trảng trống, tìm Vằn Xám. Chú cần biết xem anh bạn mình đã lẻn ra khỏi trại chưa. Một cách vô thức, chú tiến về phía nhà trẻ. Khi chú tiến đến bụi mâm xôi rậm rạp, chú nghe thấy một tiếng meo quen thuộc. "Tim Lửa!"
Tim Lửa cảm thấy một tia hy vọng. Rốt cuộc Vằn Xám đã cảm kích thật sự vì chú đã xung phong tham gia vị trí cuối cùng trong đoàn tấn công? Chú đi theo giọng nói của bạn mình vào khoảng tối phía sau nhà trẻ.
Tim Lửa điềm tĩnh meo trong trời tối chạng vạng, nhưng chú không thể thấy Vằn Xám ở đâu cả. Thình lình, có gì đó đâm sầm vào hông chú một cú trời giáng. Tim Lửa lăn vòng, tất cả các giác quan của chú căng lên. Chú thấy Vằn Xám với bộ lông cổ xù dựng, nổi bật trên nền tối lờ mờ.
Vằn Xám lại bất ngờ xông tới. Tim Lửa hụp xuống vừa kịp lúc Vằn Xám táng một bàn chân xám to lớn của cậu ta vào tai chú.
"Cậu đang làm gì vậy?" Tim lửa líu ríu.
Vằn Xám ẹp sát tai xuống và rít lên. "Anh không tin tôi! Anh nghĩ tôi phản bội bộ tộc Sấm!" Cậu lại nhắm một cú vụt nữa. Lần này trúng vào chóp tai của Tim Lửa.
Đau đớn và điên tiết ập đến trong chú. "Mình chỉ muốn đỡ cho cậu khỏi phải lựa chọn thôi!" Chú gắt. "Mặc dù sự thật là mình không chắc lúc này lòng trung thành của cậu đặt ở đâu."
Vằn Xám lao bổ vào chú và vật chú bật ngửa ra sau. Hai mèo ẩu đã tơi bời, móng vuốt giương ra. "Tôi tự biết lựa chọn." Vằn Xám gầm gừ.
Tim Lửa giãy giụa thoát ra và chồm lên lưng Vằn Xám. "Tôi đang cố bảo vệ cậu đấy."
"Tôi cóc cần bảo vệ!"
Giận tối mặt tối mày, Tim Lửa cắm móng vuốt vào da của Vằn Xám, nhưng Vằn Xám hất Tim Lửa ngã ngửa ra, và cũng nhau hai mèo lăng lông lốc từ phía sau nhà trẻ ra ngoài.
Những mèo trong trảng trống vội dạt ra tứ phía khi hai chàng chiến binh trẻ xấn bừa vào họ. Tim Lửa ngao lên giận sôi máu khi Vằn Xám cắn vào chân trước của chú. Chú nhướng người lên, một tay cào trúng phần trên mắt của Vằn Xám. Vằn Xám trả miếng bằng một cú hụp xuống và cắm sâu hàm răng vào chân sau của Tim Lửa.
"Dừng lại!' Tiếng ngao đanh thép của Sao Xanh khiến cho cả Tim Lửa lẫn Vằn Xám sững lại. Tim Lửa buông Vằn Xám ra và đau đớn lặc lè bước qua một bên. Vằn Xám lùi lại, lông xù hết cỡ. Sượt qua khóe mắt mình, Tim Lửa thấy Vuốt Cọp đang nhếch mép cười khinh bỉ, với niềm sung sướng cố dằn nén, phô bày những chiếc răng của lão.
"Tim Lửa, ta muốn gặp cậu trong hang của ta... Ngay!" Sao Xanh ngao, đôi mắt xanh của bà như bốc lửa. "Vằn Xám, về ổ của cậu và ở yên đó!"
Những mèo còn lại trong bộ tộc tản dần vào bóng tối. Tim Lửa cà nhắc đi theo Sao Xanh vào hang của bà. Chú dán tịt mắt xuống sàn, cảm thấy kiệt quệ và lúng túng.
Sao Xanh ngồi xuống nền cát và nhìn đau đáu vào Tim Lửa, vẻ không tin nổi trong khoảnh khắc. Sau đó bà meo một cách giận dữ, "Tất cả những chuyện này là sao?"
Tim Lửa lắc đầu. Cho dù đang tức giận hừng hực, chú cũng không thể tiết lộ bí mật của bạn mình.
Sao Xanh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. "Ta biết là trong trại lúc này đang dâng trào mọi cảm xúc, nhưng ta không bao giờ muốn thấy cậu và Vằn Xám đánh nhau. Cậu có bị thương không?"
Tim Lửa cảm thấy tai và chân sau của mình đau xé, nhưng chú chỉ nhún vai và lí nhí. "Không".
"Cậu có định cho ta biết chuyện này là sao không?"
Tim Lửa nhìn thẳng vào ánh mắt của bà. "Thưa Sao Xanh, con xin lỗi. Con không thể giải thích được." Ít nhất thì điều này là thật, chú nghĩ.
"Tốt," cuối cùng Sao Xanh phán. "Hai mèo các anh hãy tự dàn xếp chuyện này. Bộ tộc đang phải đối mặt với một thời kỳ khó khăn, và ta sẽ không chấp nhận chuyện đánh nhau trong nội bộ. Hiểu không?"
"Vâng, thưa Sao Xanh," Tim Lửa trả lời. "Con có thể đi được chưa?"
Sao Xanh gật đầu, Tim Lửa quay đầu và cúm rúm lẻn ra khỏi hang của bà. Chú biết mình đã làm buồn lòng mèo bảo trợ cũ của mình. Nhưng không cách nào chú có thể thổ lộ với bà được. Lần trước chú đã tiết lộ về việc chân Quạ kết tội Vuốt Cọp, bà đã không tin chú. Mà nếu lần này bà tin chú, thì xem như chú đã phản bội lại người bạn thân nhất của mình.
Phát bệnh lên vì lo lắng, Tim Lửa bước qua trảng trống và lẩn vào hang chiến binh. Chú nằm xuống ổ của mình bên cạnh Vằn Xám và cuộn tròn người lại như một quả bóng. Chú nằm đó, không động đậy, cảm thấy cơ thể căng thẳng của Vằn Xám ở bên cạnh mình, cho đến khi giấc ngủ tự đến với chú.
Tim Lửa thức dậy sớm vào sáng hôm sau. Mặt trời vẫn chưa mọc và trảng trống vắng tanh vắng ngắt khi chú bước ngang qua đó về phía hang của Nanh Vàng.
Nanh Vàng đang ngủ say sưa, cuộn tròn bên cạnh đám con bị bệnh của Mặt Vện. Chúng nằm quằn quại trong ổ của chúng, mắt nhắm nghiền. Nanh Vàng đang ngáy thật lớn. Tim Lửa không muốn đánh thức bà, vì thế chú rón rén đến ổ của chân Xỉ Than và nhìn vào.
Cô mèo xám nhỏ cũng đang ngủ. Máu đã được rửa sạch khỏi bộ lông của cô bé. Tim Lửa tự hỏi không biết là cô bé tự liếm hay là Nanh Vàng đã liếm giùm cô bé. Tim Lửa nằm chồm chỗm cạnh bên chân Xỉ Than và theo dõi hơi thở của cô bé. Có điều gì đó bình yên trong cách mà hai bên hông của cô bé nhô lên hạ xuống. Dường như cô bé đã an bình hơn so với lần trước chú ghé thăm.
Chú ở bên cô bé cho đến lúc ánh sáng bình minh chiếu xuyên qua đám dương xỉ úa và chú nghe thấy tiếng bộ tộc bắt đầu náo động. Tim Lửa đứng dậy. Chú cúi xuống ổ của chân Xỉ Than và chạm nhẹ mũi vào hông cô bé.
Khi chú quay đi, Nanh Vàng duỗi mình và mở mắt ra. "Tim Lửa?"
"Tôi đến thăm chân Xỉ Than," chú thì thầm.
"Nó đang tiến triển tốt," Nanh Vàng meo, và nhổm người đứng dậy.
Mắt Tim Lửa ánh lên vui mừng. "Cảm ơn, Nanh Vàng."
Khi chú ra đến trảng trống, Vuốt Cọp đang nói chuyện với một nhóm chiến binh và lính nhỏ. Ông phát hiện ra Tim Lửa ngay lập tức. "Mừng anh xuất hiện," ông ta ngao. "Vằn Xám cũng vừa mới gia nhập cùng chúng tôi. Anh ta vừa nói chuyện với Sao Xanh xong." Tim Lửa liếc nhìn bạn mình, nhưng Vằn Xám đang nhìn xuống đất. Những chiến binh khác im lặng nhìn Tim Lửa phóng vội tới và ngồi xuống cạnh chân Cát.
"Trong suốt thời gian băng tan này, khu rừng sẽ sống động, với rất nhiều mồi," Vuốt Cọp meo. "Chúng bị đói sau đợt trú ẩn trong hang. Đây sẽ là cơ hội cho chúng ta săn được càng nhiều càng tốt."
"Nhưng vẫn còn mồi dự trữ trong hố tuyết mà," chân Bụi meo.
"Chúng sắp biến thành thịt quạ rồi," Vuốt Cọp nói với anh chàng. "Chúng ta cần phải tận dụng mọi cơ hội để đi săn. Do mùa lá trụi vẫn còn, các con mồi sẽ lại bắt đầu biến mất, con nào còn lẩn quẩn thì ốm yếu." Các chiến binh gật đầu đồng tình.
"Đuôi Dài" – Vuốt Cọp đảo mắt sang anh chiến binh mèo mướp nhạt – "ta muốn anh tổ chức các đội đi săn." Đuôi Dài gật đầu, Vuốt Cọp đứng dậy và bước về phía hang của Sao Xanh. Khi Tim Lửa nhìn ông ta biến mất sau đám địa y, chú không thể không tự hỏi liệu tộc trưởng và thủ lĩnh trợ tá có bàn về vụ ẩu đả giữa chú với Vằn Xám hay không.
Giọng của Đuôi Dài giật chú ra khỏi dòng suy nghĩ. "Tim Lửa! Anh và chân Cát đi cùng Lông Chuột. Vằn Xám đi săn với Bão Trắng và chân Diều Hâu. Tốt nhất là tôi không nên để hai anh đi chung nhóm."
Những tiếng rù thích thú gợn lên trong nhóm, nhưng Tim Lửa chỉ giận dữ nheo mắt lại. Chú tự xoa dịu mình bằng cách nghiên cứu vết khía hình chữ V mà chú đã để lại trên tai của Đuôi Dài khi anh mèo mướp nhạt này nhạo báng chú trong ngày đầu tiên chú vào trại.
"Tối qua đánh oách lắm." Lông Chuột rì rầm kế bên chú, mắt cô sáng lên tinh quái. "Cũng khá đền bù cho trận đánh hụt."
Tim Lửa quắc mắt khi chân Bụi đến thêm. "Đúng vậy! Tim Lửa, những bước di chuyển đẹp ghê so với một mèo kiểng." Tim Lửa nghiến chặt răng và nhìn xuống đất, móng vuốt của chú thụt ra thụt vào.
Hai nhóm mèo rời trại cùng một lúc. Khi những thợ săn nối đuôi nhau trên lối mòn ra khỏi khe núi, Tim Lửa nhìn lên bầu trời. Những đám mây mưa mà chú thấy kéo đến từ đêm qua đã che phủ mặt đất, và tuyết dưới chân chú đang loãng ra.
Lông Chuột dẫn chân Cát và Tim Lửa qua Rừng Thông. "Để tôi dẫn chân Cát đi cùng," chị chiến binh lông nâu nói với Tim Lửa. "Anh có thể đi săn một mình. Gặp chúng tôi tại trại vào lúc mặt trời đứng bóng nhé."
Tim Lửa không thể không cảm thấy dễ chịu với ý nghĩ được ở một mình. Chú rảo bước qua rừng cây, vẫn khó mà tin nỗi rằng mình với Vằn Xám đã đánh nhau kịch liệt như vậy. Tim Lửa cảm thấy lạc lõng và cô đơn vì không được ở bên mèo bạn cũ của mình, mặc dù cậu ta hầu như không còn nhìn nhận chú nữa. Chú ngậm ngùi không biết bọn mình có thể làm bạn lại với nhau được không.
Cho đến lúc không còn cảm thấy lá êm êm dưới chân nữa, Tim Lửa mới nhận ra là mình đã lang thang đi đến khu rừng sồi dẫn về lại Khu nhà của Hai Chân. Lập tức chú nghĩ về Công Nương, và tự hỏi không biết lí do gì mà chân mình lại đưa mình đến chỗ nhà Hai Chân của chị.
Tim Lửa nhảy thẳng lên hàng rào nhà chị và khẽ gọi qua khu vườn. Sau đó chú nhảy xuống, trở vào khu rừng và đợi trong bụi cây thấp, chờ chị của mình xuất hiện.
Chú không cần phải đợi lâu trước khi có tiếng rột rẹt trên hàng rào và chú ngửi thấy mùi đặc trưng của chị. Tim Lửa định phóng ra để gặp chị thì chợt chú ngửi thấy một mùi thứ hai, rất lạ.
Đám dương xỉ úa lay động, và Công Nương xuất hiện. Trong miệng của chị tha một con mèo trắng nhỏ tí xíu. Khi Tim Lửa ra gặp chị, chị meo lên một tiếng chào nồng nhiệt qua bụm lông trong miệng mình.
Con mèo con này rất nhỏ; Tim Lửa đoán nó sẽ chưa thể thôi bú trong một mùa trăng nữa. Công Nương lấy tay cào sạch một khoảnh tuyết tan mềm và nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc đệm lá. Sau đó chị ngồi xuống và cuộn chiếc đuôi dày của chị quanh nó.
Tim Lửa dâng tràn cảm xúc. Đây là họ hàng của chú, sinh ra là mèo kiểng hệt như chú ngày nào! Chú nhẹ nhàng đến bên Công Nương, hích mõm chào chị, rồi cúi xuống và hít ngửi đứa trẻ. Nó có mùi ấm áp và mùi sữa – lạ lùng như có gì đó rất quen thuộc. Tim Lửa âu yếm liếm đầu nó và nó meo lên, há cái miệng hồng hồng ra, để lộ những cái răng trắng nhỏ xíu xiu.
Công Nương nhìn Tim Lửa, mắt chị long lanh. "Chị đem nó đến cho em đấy, Tim Lửa," chị nhỏ nhẹ meo. "Chị muốn em đem nó về bộ tộc của mình để nó có thể trở thành lính nhỏ mới của em."