Phấn chấn tinh thần vì niềm vui lại được trở về nhà, chân Lửa và chân Xám chạy vượt lên trước đội tuần tra tiến vô lối vào trại bộ tộc Sấm. Lông Tuyết đang nằm giữa trảng trống thưa, đầu ủ rũ gác lên đôi chân trước của mình. Khi hai anh lính nhỏ ào vào, cô hỉnh mũi lên hít không khí. "Con tôi!" Cô kêu lên thảng thốt. Đoạn bật nhổm dậy và phóng vụt qua chân Lửa và chân Xám để ra đón những con mèo còn lại trong đoàn khi họ xuất hiện ở đường hầm kim tước.
Bọn trẻ ùa lại với Lông Tuyết và rúc vào lòng cô. Cô cuộn thân thể mềm mại của mình ôm lấy chúng và liếm từng đứa một, rừ rừ thật to.
Nanh Vàng nấn ná ở sau cùng bên lối vào trại và im lặng nhìn.
Sao Xanh chạy đến với đội tuần tra vừa mới trở về. Bà trìu mến nhìn Lông Tuyết và đám con của cô và rồi hướng sang Bão Trắng. "Chúng ổn cả chứ?" Bà hỏi.
"Ổn cả," Bão Trắng meo.
"Tốt lắm, Bão Trắng. Bộ tộc Sấm vinh danh ông."
Bão Trắng cúi đầu đón nhận lời khen ngợi của bà, và nói thêm. "Nhưng chính nhờ anh chàng lính nhỏ này mà chúng tôi mới tìm được chúng."
Chân Lửa nghênh đầu và dựng đuôi lên một cách tự hào, định nói, nhưng tiếng gầm gừ buộc tội của Vuốt Cọp bỗng vang dội qua trảng trống.
"Tại sao các anh lại mang kẻ phản bội trở về?" Lão chiến binh sẫm màu khệnh khạng bước đến đội tuần tra và đứng bên tộc trưởng của mình.
"Bà ấy không phải là kẻ phản bội," chân Lửa phản đối. Chú nhìn quanh trại. Những con mèo còn lại đã tức tốc tập trung ở trảng trống để đón bọn trẻ và chúc mừng đoàn truy sát trở về. Một vài trong số họ nhận ra Nanh Vàng và nhìn bà bằng ánh mắt hằn học không thể che giấu.
"Mụ ta đã giết Lá Đốm," Đuôi Dài la lớn.
"Hãy nhìn những kẻ móng vuốt của Lá Đốm xem," chân Xám đưa ý kiến. "Mọi mèo sẽ tìm thấy lông nâu của Mặt Vuốt Sắc, chứ không phải lông xám của Nanh Vàng!"
Sao Xanh gật đầu với Lông Chuột, cô liền tách khỏi đám đông, lao về phía nơi đặt thi thể của Lá Đốm chờ đem đi cải táng khi bình minh lên. Cả bộ tộc chờ đợi trong căng thẳng và im lặng cho đến khi cô trở về.
"Chân Xám nói đúng," Lông Chuột thở hổn hển, phóng trở lại trảng trống. "Lá Đốm không bị tấn công bởi một con mèo xám."
Tiếng kêu kinh ngạc nổi lên trong đám đông.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là mụ ta không liên quan đến việc bắt cóc bọn trẻ!" Vuốt Cọp rít gào.
"Nếu không có Nanh Vàng, chúng tôi đã không thể mang bọn trẻ về được!" Chân Lửa độp lại, nỗi mệt nhọc khiến chú mất kiên nhẫn. "Bà ấy biết một tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối đã bắt chúng đi. Khi tôi tìm tháy bà, thì bà đang lùng sục chúng. Bà đã liều mình trở lại bộ tộc Bóng Tối. Chính Nanh Vàng đã nghĩ ra kế hoạch đưa chúng tôi vào bộ tộc Bóng Tối và cho chúng tôi cơ hội đánh bại Sao Gãy!"
Những con mèo lắng nghe lời của chân Lửa, sững sờ.
"Cậu ta nói đúng," Bão Trắng meo. "Nanh Vàng là bạn."
"Ta rất vui khi nghe điều này," Sao Xanh nói, nhìn vào mắt chân Lửa.
Tiếng meo lo lắng của Lông Tuyết vang lên trong đám đông. "Sao Gãy chết rồi hả?" Cô hỏi.
"Chưa, hắn đã trốn thoát," Bão Trắng nói với cô. "Nhưng hắn sẽ không bao giờ cai trị bộ tộc Bóng Tối nữa."
Lông Tuyết thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục ấp ủ đàn con của mình.
Bão Trắng nhìn Sao Xanh. "Tôi đã hứa với bộ tộc Bóng Tối là chúng ta sẽ để cho họ săn hòa bình cho đến mùa trăng tròn tới," ông giải thích. "Sự thống lĩnh của Sao Gãy đã đẩy cả bộ tộc vào tình trạng kiệt quệ."
Sao Xanh gật đầu. "Đó là một lời đề nghị khôn ngoan và rộng lượng," bà tán thành meo. Tộc trưởng bộ tộc Sấm bước qua Bão Trắng và những mèo còn lại trong đội tuần tra, tiến về phía Nanh Vàng. Nanh Vàng hạ mắt xuống khi Sao Xanh chạm mũi vào bộ lông xám xơ xác của bà.
"Nanh Vàng, ta ước gì bà thay thế Lá Đốm làm mèo lang y của bộ tộc Sấm," Sao Xanh meo. "Ta chắc chắn bà sẽ tìm thấy tất cả nguyên dược liệu mà cô ấy để lại."
Những con mèo khác bắt đầu xì xào với nhau, những chiếc đuôi ngoe nguẩy phấn khích. Nanh Vàng lo lắng nhìn họ khắp lượt, không nói gì.
Lông Tuyết liếc nhìn những nữ miu còn lại rồi nhìn Nanh Vàng và khẽ gật đầu đồng ý.
Nanh Vàng gật đầu tôn trọng cô mèo trắng, trước khi nói với tộc trưởng mới của mình. "Cảm ơn, Sao Xanh. Bộ tộc Bóng Tối không còn là bộ tộc mà tôi từng biết trước đây. Bây giờ bộ tộc Sấm là bộ tộc của tôi."
Chân Lửa cảm thấy mãn nguyện vì từ nay trở đi bà mèo già mà chú dần yêu mến sẽ trở thành mèo lang y cho bộ tộc chú. Nhưng chú cụp đuôi lại liền khi nhận ra mình sẽ không bao giờ còn được gặp Lá Đốm trong trảng trống của cô nữa, không bao giờ còn được thấy ánh mặt trời óng ánh trên bộ lông mềm mại của cô, và thấy đôi mắt hổ phách của cô lấp lánh chào đón.
"Chân Quạ đâu rồi?" Đột nhiên Sao Xanh meo lên, khiến chân Lửa bừng tỉnh giữa những hoài niệm buồn vui lẫn lộn của mình.bg-ssp-{height:px}
"Phải," Vuốt Cọp nói theo, "lính nhỏ của ta đâu? Thật lạ khi anh ta cùng biến mất với Sao Gãy". Ông ta nhìn xung quanh bộ tộc đầy vẻ ý nhị.
"Nếu ông nghĩ cậu ấy tiếp tay cho Sao Gãy," chân Lửa can đảm nói, "thì ông sai rồi!"
Vuốt Cọp sựng người, đôi mắt vàng của ông ta lóe lên một tia đe dọa.
"Chân Quạ chết rồi," chân Lửa tiếp, gục đầu xuống như thể bị đè nặng với nỗi đau. "Chúng tôi tìm thấy thi thể của cậu ấy trong lãnh địa bộ tộc Bóng Tối. Từ những mùi xung quanh cậu ấy, chắc chắn cậu ấy đã bị một đội tuần tra bộ tộc Bóng Tối giết một cách dã man." Chú nhìn Sao Xanh. "Con sẽ kể cho bà nghe mọi chuyện sau," chú hứa.
Nanh Vàng nhìn chân Lửa một cách dò hỏi. Chân Lửa đáp lại ánh nhìn của bà với hàm ý cầu xin bà đừng nói gì hết. Bà khẽ vẫy đuôi như thể đã hiểu ý và ngoảnh đi chỗ khác.
"Ta không bao giờ nói chân Quạ là kẻ phản bội," Vuốt Cọp rít rống. Lão ngừng lời để cho phép sự biểu lộ đau xót hiện ra trong mắt mình rồi quay qua nói với những mèo còn lại của bộ tộc. "Chân Quạ rất có thể trở thành một chiến binh giỏi. Cái chết của anh ta đến quá sớm, và sự mất mát anh ấy sẽ được nhiều mèo trong chúng ta cảm thương trong suốt một thời gian rất dài."
Sáo rỗng! Chân Lửa thầm nghĩ. Vuốt Cọp sẽ nói gì nếu lão biết chân Quạ vẫn an toàn, ở xa ngoài rừng, và đang bắt chuột cống cùng với Lúa Mạch?
Sao Xanh phá vỡ sự nín lặng. "Chúng ta sẽ nhớ chân Quạ, nhưng chúng ta sẽ tổ chức nghi thức thương tiếc anh ta vào ngày mai, Hiện thời có một nghi thức khác cần phải thực hiện, một nghi thức mà ta biết chân Quạ sẽ lấy làm vui lòng." Bà quay sang chân Lửa và chân Xám. "Đêm nay các anh đã chứng tỏ lòng quả cảm lớn lao. Họ đã chiến đấu tốt, phải không Bão Trắng?" Bà hỏi.
"Như những chiến binh," Bão Trắng nghiêm trang trả lời.
Sao Xanh nhìn đôi mắt vàng của ông và khẽ gật đầu. Rồi bà ngước cằm lên và nhìn thẳng vào vệt ngôi sao của Dải Thiên Hà. Giọng bà vang động, rành rọt và vượt qua khỏi khu rừng tĩnh lặng. "Ta, Sao Xanh, tộc trưởng bộ tộc Sấm, mời gọi những chiến binh tổ tiên của ta hãy nhìn xuống hai lính nhỏ này. Họ đã luyện tập cật lực để hiểu rõ luật lệ cao quý của các ngài, và để đáp lại, ta tiến cử họ với các ngài như những chiến binh thực thụ." Bà nhìn xuống chân Lửa và chân Xám, mắt nheo lại hỏi. "Chân Lửa, chân Xám, các anh có hứa sẽ giữ gìn luật chiến binh và hứa sẽ bảo vệ và bênh vực bộ tộc này, kể cả khi phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình hay không?"
Chân Lửa cảm thấy có gì đó khuấy động trong lòng, một ngọn lửa cháy trong bụng và rung lên trong tai chú. Chú đột nhiên cảm thấy mọi thứ mình đã làm cho bộ tộc từ bấy đến giờ – tất cả những con mồi mà chú đã săn, tất cả những chiến binh kẻ thù chú đã đối mặt - tát cả là để cho giây phút quan trong nhất này đây. "Có," chú trả lời cứng rắn.
"Có," chân Xám nói to, lông anh ta dùn lên phấn khích.
"Vậy thì với quyền năng của bộ tộc Sao, ta sẽ phong danh chiến binh cho các anh: chân Xám, từ khoảnh khắc này anh sẽ được biết đến là Vằn Xám. Bộ tộc Sao tôn vinh lòng can đảm và sức mạnh của anh, và chúng ta chào đón anh là một chiến binh thực thụ của bộ tộc Sấm." Sao Xanh bước lên phía trước và đặt mõm lên cái đầu hơi cúi của Vằn Xám. Anh chàng cúi thấp hơn để kính cẩn liếm vai bà, sau đó đứng thẳng dậy và bước tới gia nhập hàng ngũ của những chiến binh khác.
Sao Xanh đứng nhìn chân Lửa một hồi lâu rồi cất tiếng. "Chân Lửa, từ thời khắc này, anh sẽ được biết đến là Tim Lửa. Bộ tộc Sao tôn vinh lòng can đảm và sức mạnh của anh, và chúng tôi chào đón anh như một chiến binh thực thụ của bộ tộc Sấm." Bà chạm mõm vào đầu chú và nói nhỏ, "Tim Lửa, ta hãnh diện vì có anh là chiến binh của mình. Hãy phục vụ tốt bộ tộc của mình nhé, anh bạn trẻ."
Cơ bắp của Tim Lửa run mạnh đến nỗi chú hầu như không thể cúi xuống để liếm vai của Sao Xanh. Chú rừ rừ khản đặc để tỏ lòng cảm ơn, sau đó lướt đứng bên cạnh Vằn Xám.
Tiếng meo nghi lễ vang lên từ đám đông, và tiếng reo hò của bộ tộc ngân vang trong bầu không khí ban đêm tĩnh mịch, ngâm nga những cái tên chiến binh mới. "Tim Lửa! Vằn Xám! Tim Lửa! Vằn Xám!"
Tim Lửa nhìn khắp bộ tộc một lượt, ngắm những gương mặt đã trở nên thân quen suốt những mùa trăng vừa qua. Chú lắng nghe họ gọi cái tên mới của mình và cảm nhận được lòng độ lượng và tôn trọng ánh lên trong mắt họ.
"Trăng đã lên cao rồi," Sao Xanh meo. "Theo truyền thống của tổ tiên, Tim Lửa và Vằn Xám phải ngồi thức đêm trong im lặng cho đến khi bình minh ló dạng, và một mình canh gác trại trong khi chúng ta ngủ."
Tim Lửa và Vằn Xám nghiêm trang gật đầu.
Khi những mèo còn lại của bộ tộc tỏa về các hang của họ, Vuốt Cọp đi ngang qua Tim Lửa. Ông thủ lĩnh của bộ tộc Sám đi sượt qua Tim Lửa và khẽ rít vào tai chú. "Đừng nghĩ mi có thể phỉnh lừa được ta, mèo kiểng ạ. Hãy cẩn thận những gì mi nói với Sao Xanh đấy."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Tim Lửa. Sao Xanh cần phải biết về sự phản bội của Vuốt Cọp!
Khi Vuốt Cọp quay đầu hướng về hang chiến binh, Tim Lửa để Vằn Xám ngồi một mình trong trảng trống và phóng theo Sao Xanh. Chú bắt kịp và ở phía hang của bà. "Sao Xanh, con biết mình đang phá vỡ lời thề im lặng thiêng liêng, nhưng con phải nói với và bà trước khi bắt đầu đêm gác của mình."
Sao Xanh nhìn Tim Lửa và lắc đầu. "Đây là một nghi thức quan trọng, Tim Lửa. Anh có thể nói với ta vào buổi sáng."
Tim Lửa nghiêng đầu chấp nhận. Dù sao đi nữa Vuốt Cọp không phải là vấn đề có thể giải quyết trong một đêm được. Chú quay lại bên Vằn Xám ở giữa trảng trống. Hai người bạn liếc nhìn nhau, nhưng không nói một lời.
Tim Lửa nhìn lên vầng trăng trên đầu mình. Bộ lông màu cam của chú óng ánh bạc dưới ánh sáng lạnh lẽo. Xung quanh chú, những bụi rậm và cây cao đều bị phủ trong màn sương mờ, đang quét một lớp ẩm lên bộ lông chú. Tim Lửa nhắm mắt lại và nhớ về những giấc mơ thời còn là mèo kiểng của mình. Những mùi rừng mát rượi trong mũi chú bây giờ là thật, và cuộc đời của một chiến binh đang trải ra phía trước chú. Chú cảm thấy niềm hân hoan vô tận dâng tràn khắp từ chân tới người. Sau đó, chú giật mình mở choàng mắt ra. Một cặp mắt khác đang bắn về phía chú từ hang chiến binh.
Vuốt Cọp!
Tim Lửa nhìn lại không chớp mắt. Bây giờ chú đã là một chiến inh. Chú đã trở thành kẻ thù của thủ lĩnh bộ tộc, nhưng Vuốt Cọp cũng là kẻ thù của chú. Tim Lửa không còn là chú mèo ngây ngô nhỏ bé lúc mới gia nhập bộ tộc cách đây vài mùa trăng nữa. Chú đã lớn hơn, khỏe hơn, nhanh hơn, và khôn ngoan hơn. Nếu định mệnh buộc chú phải đối đầu với Vuốt Cọp, vậy thì cứ để điều đó xảy ra. Tim Lửa sẵn sàng đón nhận thách thức này.
HẾT TẬP .