Buổi chiều thứ bảy, Lâm Tễ Viễn ngồi trong phòng làm việc xem báo, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác, nhà này quá vắng vẻ, cuối cùng ngồi không yên, vì vậy đứng lên rời khỏi nhà, đi đến một chỗ khác không xa.
Anh thật sự đã từng rất yêu thích những nơi đông người náo nhiệt, trước khi lúc còn đi học thích nhất thời gian tan học, có thể đến sân thể thao đá bóng, chỉ là thời thanh xuân rực rỡ đó hôm nay đã sớm trở thành quá khứ.
Lúc chuyển khỏi tòa biệt thự ở ngoại thành, anh đã chọn chung cư hiện tại, cách tòa nhà lớn nhất của đại học A không quá mười phút đi xe. Anh rất thích tiếng động ồn ào náo nhiệt đầy sinh khí ở đại học An, mà dù anh có đủ loại bằng danh giá nhưng một phút làm sinh viên cũng chưa từng trải qua. Mỗi khi cảm thấy người như sắp mọc nấm, anh sẽ đến đại học A đi dạo, giống như hôm nay.
Trên bãi cỏ lớn, rất nhiều người đang đá bóng, thậm chí bọn họ còn không phân rõ đội nào với đội nào, nhưng vẫn rất vui vẻ đá bóng, cười lăn lộn. Lâm Tễ Viễn ngồi xuống một góc khán đài, đón ánh mặt trời, nhìn những người trên bãi cỏ.
Xa xa có một hố cát, có người đang luyện nhảy cao. Đó là một người thanh niên mặc áo phông màu trắng, anh ta quay mặt nhìn thẳng thanh xà, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, tư thế nhảy cao thật duyên dáng, lúc rơi xuống lại không cẩn thận làm đổ thanh xà lên trên đệm.
Nhìn anh ta ngã xuống Lâm Tễ Viễn cười rộ lên, độ cao đó trước đây anh nhảy qua cũng không tốn quá nhiều sức, chỉ là, đã là chuyện của mười năm trước.
Người thanh niên mặc áo phông trắng kia đứng lên, đặt lại thanh xà, ba bước làm hai chạy về điểm xuất phát, lần nữa bắt đầu nhảu.
Sâu trong lòng Lâm Tễ Viễn, cảm giác phiền muộn không tên lần nữa xuất hiện. Anh đứng dậy rời đi, không muốn đối diện với sân thế dục này nữa. Mỗi lần tới nơi này tâm tình anh sẽ rất tệ, nhưng vẫn không nhịn được mà đi đến.
Đi ngang qua thư viện, anh nhìn thấy phía trước có một đôi nam nữ, bóng lưng kia có chút quen thuộc, bọn họ vừa đi vừa cười, khoáng cách không xa, bọn họ vì quá mải mê trò chuyện nên hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng có người.
“Học trưởng, nhạc sĩ anh thích nhất là ai?” Cô bé kia cười hỏi.
“Beethoven.” Người đàn ông bên cạnh cười đáp.
“Ừ, được đó, may mà không thích Wagner.”
“Vì sao? Em không thích Wagner?”
Cô bé kia lắc đầu “Thật ra cũng không phải không thích, chỉ là bạn trai cũ lúc trước đặc biệt thích ông ta.”
Lâm Tễ Viễn khẽ giật mình, khó trách hai ngày trước lúc trên xe cô nghe thấy nhạc của Wagner lại đột nhiên nhíu mày.
“Kiều Vị Như, Em yên tâm, anh tuyệt đối không thích cái lão nhạc sĩ mà lão Hitler kia thích đâu.” Người đàn ông kia thân mật vỗ vai cô.
Lâm Tễ Viễn vô thức đổi hướng, kìm lòng để không đi theo hai người đó, từ từ đi về phía cửa lớn đại học A, chuẩn bị về nhà, tay trái đút trong túi quần dần dần nắm chặt.
Vị Như đi về phía bãi đỗ xe, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Giáo sư Thang hôm nay sống chết muốn hẹn cô đến thư viện, nói là có công việc tốt muốn giới thiệu, mặc dù đã nói rõ là cô đã tìm được việc, không muốn rời khỏi đó, thật không ngờ đến nơi mới biết được, giáo sư Thang muốn làm ông mai, đem tiến sĩ tương lại giới thiệu cho cô. Lại nói tiếp, cái người tên Lý Tuấn này cũng là học trưởng cũ của cô, đọc sách nhiều lắm, thật sự cũng không có cảm giác mốc meo gì, ngược lại là đằng khác, giáo sư Thang vừa đi lập tức nói với Vị Như “Kiều Vị Như, anh vừa thất tình, không có tâm tình tìm bạn gái, nếu không chúng ta làm bạn bình thường thôi, đem sự việc lần này của giáo sư Thang bỏ đi nha.”
Vị Như sững người, lập tức gật đầu “Học trưởng, em cũng mới thất tình, cũng không có tâm tình tìm bạn trai.” Hai người lập tức cười ha hả.
Dù sao cũng cùng học một chuyên ngành nên bọn họ có khá nhiều chủ đề để nói với nhau, trò chuyện trò chuyện thời gian đã trôi qua hơn một tiếng, Lý Tuấn nhớ đến mình còn phải đi trả sách, lúc này hai người mới rời đi.
Vị Như mở xe, còn đang cân nhắc không biết vì sao lại hỏi Lý Tuấn thích nhạc sĩ nào, nghe được đáp án là Beethoven lại thở dài một cái. Nếu lại quen một người thích Wagnet cô chắc chắn sẽ lo lắng, mình không phải còn chưa đủ trưởng thành.
Cuối tuần trôi qua, đầu tuần vừa đến văn phòng Vị Như bị Vương quản lý gọi vào phòng, ông đưa cho Vị Như một tờ điều chuyển công việc, bên trên viết rõ tên Kiều Vị như, nơi được điều đến là vị trí trợ lý tổng giám đốc, thậm chí cũng đã có chữ ký của Lâm Tễ Viễn.
“Tiểu Kiều, chúc mừng cô.” Vương quản lý không hỏi gì, đưa tay cười với Vị Như “Đi ra ngoài một chuyến đã được Lâm tổng nhìn trúng, đúng là không dễ nha.”
Vị Như vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy, hình như chẳng có ai hỏi cô xem cô có đồng ý hay không đã tự ý quyết định số phận của cô ở Hồng Viễn rồi.
Vương quản lý nhìn Vị Như có vẻ mơ hồ, ý bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt hiền hòa nói “Có phải lo lắng không?”
Vị Như không nói gì.
“Vị trí trợ lý tổng giám đốc này không biết đã có bao cô gái muốn làm, Lâm tổng chọn trúng cô là do thực lực của cô cũng do vận khí của cô. Đừng do dự, Lâm tổng tuy bình thường khá nghiêm túc nhưng anh ta muốn cô đến, tự nhiên sẽ không đối tệ với cô, yên tâm đi.”
Nghe Vương quản lý an ủi, Vị Như chầm chậm gật đầu. Lúc ở nước Đức anh ta đã từng nói “Tôi có gì mà phải sợ” còn không phải quá rõ rồi sao.
Cũng được, bất kể là phúc hay họa, phải đi mới biết được.
Vị Như ngẩng đầu cười cười “Cảm ơn Vương quản lý.”
Tan làm ngày hôm nay, lúc Vị Như đi đến cửa ra vào lần đầu thấy Lâm Tễ Viễn đang đợi xe ở cửa. Đây là chuyện lần đầu nhiều người trong công ty bắt g ặp. Lúc tan tàm có nhiều người, thỉnh thoảng có người chào hỏi với anh ta, anh ta cũng gật đầu đáp lại, nhưng tất cả đều là những câu khách sáo đơn giản như “Tạm biệt Lâm tổng” hay “Tạm biệt.” mà thôi.
Vị Như đứng ở xa xa, nhìn thấy dáng người anh ta cũng không cao hơn Hàn Tô Duy là mấy, nhưng có vẻ gầy hơn Hàn Tô Duy, hai người đều mang đến cảm giác lãnh đạm, nhưng rõ ràng Lâm Tễ Viễn tạo cảm giác đáng sợ hơn nhiều lần, vì thế dù có đứng cách xa vài mét Vị Như vẫn cảm thấy anh ta rất có khi chất. Cân nhắc một lúc, trong đầu Vị Như đột nhiên hiện lên hai từ “Cô đơn”. Nghĩ đến đầu, trong nháy mắt Vị Như cảm thấy, hai từ này đúng là quá thích hợp.
Mà trên thực tế, không chỉ anh ta cô đơn, làm phụ tá của anh ta không bao lâu Vị như cũng cảm thấy tịch mịch hơn nhiều.
Tầng mười lăm là một thế giới được ngăn cách với bên ngoài. Ngoài văn phòng của Lâm Tễ Viễn, Vị Như ngồi ở phía ngoài, thêm một phòng hội nghị, phòng trà, toilet thì hoàn toàn không có gì, vắng đến dọa người. Ở nơi này thiếu nhất chính là nhân khí.
Trợ lý trước của Lâm Tễ Viễn Lý Du Anh được cho nghỉ dưỡng thai, Vị Như chỉ được đào tạo và bàn giao công việc trong một tuần, bởi vì công việc này cũng không quá khó và quá lớn.
Mà Lâm Tễ Viễn so với tưởng tượng của Vị Như thì càng buồn chán hơn. Anh ta không thích nói chuyện cho nên không thích ra ngoài xã giao, huống hồ làm được vị trí này cũng rất ít cần phải ra ngoài xã giao.
Nhưng là, anh ta luôn là người đến sớm nhất công ty và cũng là người rời đi muộn nhất.
Du Anh giao cho Vị Như, bình thường làm việc vào lúc Chín giờ năm phút, nhưng cô luôn có mặt lúc tám giờ ba mươi, sáu giờ tan làm, bởi vì cô muốn báo cáo lịch trình và công việc cho Lâm Tễ Viễn một cách sớm nhất, hỏi anh ta có chuyện gì muốn sắp xếp không.
Mặc dù thế Vị Như chưa từng có cơ hội là người đến sớm nhất công ty, người dành vị trí này chính là Lâm Tễ Viễn. Nghe nói, thời gian anh ta ngồi ngốc trong công ty thế nào cũng phải vượt qua mười hai tiếng. Anh ta không có bạn gái, ở một mình, cũng không đi ra ngoài tiêu khiển, ngoài trừ tối thứ tư hàng tuần, chín giờ đến bể bơi bơi.
Cơm trưa hàng ngày Vị Như vẫn cùng Hứa Ngôn và Lý Chân ăn món cay Tứ Xuyên, cả ngày cô và Lâm Tễ Viễn ngồi trên tầng mười lăm, tuy nhiên cô cũng hiểu rõ, muốn tìm người ăn cơm tuyệt đối không phải tìm anh ta. May mắn là Lâm Tễ Viễn cũng không buộc cô phải ăn cơm cùng anh ta.
“Vị Như, Lâm tổng có phải đặc biệt ác không?” Hứa Ngôn dò xét, tò mò hỏi.
“Cũng không đến mức ác, chỉ là hơi khó tính.” Vị Như lắc đầu nói.
“Khó tình vậy làm sao?”
“Không biết, mỗi ngày mình nói chuyện với anh ta ngoài lúc báo cáo buổi sớm thì chỉ có khi xin chỉ thị gì đó, anh ta ngoài giận giữ cũng rất ít nói chuyện. Lúc khác đều không nói quá nhiều.” Lúc ở nước Đức còn có thể nói chuyện nửa tiếng, về đến Trung Quốc bọn họ không còn biết nói gì nữa, Vị Như nghĩ, có lẽ lúc ở Đức, do tác dụng của bị làm cô và anh đều có thể thoải mái hơn.
“Anh ta có mắng em không?” Lý Chân cũng bắt đầu hóng “Nghe nói có nhiều trợ lý đều bị anh ta mắng đuổi đi.”
“Có a, hôm nay mới mắng xong.” Vị Như cúi đầu, quấy quấy trong bát.
“Mắng, mắng gì thế?”
Vị Như nghĩ lại, thật ra cũng không hẳn là mắng. Chỉ là hôm nay lúc đưa báo cáo cho anh ta, lỡ đóng sai dấu, Lâm Tễ Viễn gọi Vị Như vào, không biết lấy đâu cái bút, trước mặt cô, đem toàn bộ lỗi sai khoanh lại, kể cả dấu chấm câu, cách giãn dòng hay cách sắp xếp, anh ta không nói một lời, chỉ chậm chậm làm, chậm chậm vẽ trê giấy, cuối cùng khiến Vị Như đỏ hết mặt. Sau khi khoanh xong, vẫn im lặng, ngước mặt nhìn Vị Như, cầm báo cáo đưa trả lại cho cô.
Anh ta một câu cũng không nói, so với mắng chửi còn khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn, trên giấy toàn những dấu khoanh hồng đỏ, phối hợp với sắc mặt của anh ta đúng là khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Vị Như nói xong, chính mình vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Cái này có gì đâu chứ, sửa lại là được rồi mà, đúng là bắt nạt người ta mà.” Hứa Ngôn nghe Vị Như nói xong, tức giận muốn bênh vực kẻ yếu.
Vị Như lại cảm thấy bản thân Lâm Tễ Viễn thật sự là người quá tỉ mỉ cẩn thận, chính cô cũng cảm thấy rất khó chịu đối với việc viết sai như thế, học tiếng Đức bốn năm, nhiều ít cũng học được tính nghiêm cẩn ngoan cố của Người Đức. Chỉ là hơn mười trang báo cáo, cô cũng đã kiểm tra mấy lần nhưng cũng không tránh được những sai sót ấy, chỉ là không nghĩ đến Lâm Tễ Viễn còn cẩn thận hơn cô rất nhiều.
“Đừng nói nữa, ăn nhanh đi, còn phải giúp Lâm tổng mua sandwich nữa.” Vị Như cúi đầu ăn cơm, đã đi hơn nửa tiếng, cũng không biết ông chủ đã nghỉ chưa, nếu về chậm, hại anh ta đói bụng, tóm lại là không tốt.
Cũng may khi cô mang đồ ăn trở về trông thấy hội nghị vừa kết thúc, đang đứng dậy bàn chuyện đi ăn trưa.
Lâm Tễ Viễn không có thói quen đi ăn cùng họ, anh đại khái cũng hiểu, ăn cơm với anh ai cũng ăn không vào, đều đã thành xã giao. Ngoài trừ khi hẹn ăn bên ngoài, nếu không phần lớn thời gian anh đều yên lặng ăn trong phòng, chờ Vị Như mang cơm trưa của anh về, hoặc đơn giản bảo cô đi ăn cơm trước, giúp anh tìm hiểu xem bên ngoài có món gì ngon. Hôm nay khi tan họp anh lại trở về văn phòng mình.
Vị Như cầm sandwich đi vào phòng làm việc của anh, xoay người đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Diệp Quân.
“Lục tổng.” Lục Diệp Quân là khách quen, lại trẻ tuổi, không tự cao tự đại, Vị như có vẻ thân quen với anh ta hơn.
“Tiểu Kiều, Lâm tổng xong rồi sao?”
Vị Như gật đầu “Vâng, vừa xong.”
Lục Diệp Quân đẩy cửa văn phòng Lâm Tễ Viễn, thấy anh ta đang cúi đầu ăn gì đó.
Lục Diệp Quân kéo ghế ngồi xuống, nhìn trên bàn làm việc của Lâm Tễ Viễn, như phát hiện được điều gì đáng ngạc nhiên lắm trong một chiếc cốc giấy “Oa, còn có cà phê nóng, lại là nơi cậu thích nhất, đi cũng phải mười phút nhé, tôi đã nói rồi mà, cô ấy đúng là hầu hạ cậu vô cùng tốt.”
Lâm Tễ Viễn cau mày, đưa tay cướp lại cốc trong tay Lục Diệp Quân, tiếp tục ăn sandwich “Ngạc nhiên làm gì.”
Lục Diệp Quân nghiêm túc hỏi “Nói thật đi, Tễ Viễn, cậu đem cô ấy để ở bên người, cảm giác thế nào?”
Vấn đề này làm Lâm Tễ Viễn khó nghĩ nữa ngày mới do dự nói “Không biết.” Ngẩng đầu nhìn ánh mắt không tin của Lục Diệp Quân, lần nữa mở miệng, chậm rãi nói “Chính là thế đấy.” Bởi vì chuyện công chuyện tư, bởi vì không biết đối đại với cô thế nào, bởi vì hầu hết thời gian luôn im lặng. Anh nuốt vào lời muốn nói phía sau, bưng cà phê lên, trong lòng khó chịu uống một hợp, rõ ràng là loại anh thích nhất, cũng đã bỏ thêm một phần đường, hoàn toàn phù hợp với thói quen uống đồ ngọt của anh, chỉ là lúc này anh cảm thấy, thật chẳng có vị gì.
Vị Như sửa toàn bộ lỗi trong báo cáo, trừng mắt nhìn máy tính nửa ngày kiểm tra lại lần nữa mới cẩn thận bấm lưu lại, gửi cho Lâm Tễ Viễn, còn lo lắng đến mức viết bên ngoài, cảm ơn Lâm tổng đã dạy bảo, tự cô cũng cảm thấy mình có chút dối trá.
Chưa đến mấy phút, lá thư đã được người nhận đọc, không lâu sau, Lâm Tễ Viễn đi ra. Vị Như lúc này thật sự sợ mình lại làm sai gì đó, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, không nghĩ rằng, Lâm Tễ Viễn đưa tay đưa cho cô một vật. Là vé đỗ xe, không phải vé đỗ bình thường, mà là chỗ đậu cao cấp, công việc đỗ xe vô cùng phiền toái, còn phức tạp hơn đi trên đường. Mà vị trí đỗ xe của Hồng Viễn là một khu đất bên cạnh, mảnh đất kia cũng không có nhiều chỗ đỗ em lắm, đều là dành cho những quản lý cao cấp, mà cho dù quản lý cao cáp cũng phải là người quan trọng mới có, không phải ai cũng sẽ có.
Vị Như nhận lấy món đồ Lâm Tễ Viễn đưa cho cô, cuống quýt giải thích “Lâm tổng, tôi đều là đi xe điện đi làm, không cần chỗ đỗ xe.”
“Đề phòng thôi.” Lâm Tễ Viễn nói xong, không đợi Vị Như cảm kích xoay người rời đi.
Vị Như còn chưa kịp nói cảm ơn, ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ta. Eo của anh mảnh mai, bước đi có phần không cân bằng, bóng lưng cao ngất hoàn mỹ, cũng chỉ có khuyết điểm này, Vị Như nhìn theo, đột nhiên trong lòng cảm thấy một chút chua xót.
Lâm Tễ Viễn đi tới cửa, vừa chuẩn bị đẩy cửa đi vào, trông thấy Vị Như còn đứng đó nhìn mình, dừng bước hỏi “Có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Vị Như bối rối cúi đầu, trông thấy cặp lồng nhỏ trên bàn, đột nhiên cái khó ló cái khôn, cầm càm cái hộp đi đến gần anh ta “Lâm tổng, chị của tôi đi Tân Cương, mang về rất nhiều nho xanh, rất ngọt, anh ném thử xem.” Nói xong đi qua, đưa đến tay anh.
Anh duỗi tay nhận cái hộp nhỏ, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, Vị Như thậm chí cảm giác được vị cà phê anh vừa uống xong, trên người anh có một loại hương vị vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Cô ngẩng đầu lên cười nói “Tôi đã rửa rồi, cứ ăn luôn là được.”
“Cảm ơn.” Cô nghe thấy giọng của anh từ trên đầu truyền đến, vẫn giọng nói trầm thấp, có chút dịu dàng, Vị Như quả nhiên thấy anh ta đang mỉm cười, nụ cười của anh ta không lớn lắm, cũng vô cùng ngắn ngủi, rất nhanh lại khôi phục trạng thái bình thường. Vị Như thầm nghĩ, có lẽ anh ta không biết, khi anh ta cười, so với bình thường càng anh tuấn hơn.