“ Vị Như, em nóng không?”
Trên sân khấu giọng hát mềm mại, đẹp đẽ Vị Như nghe thấy người bên cạnh thấp giọng hỏi, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng khi xung quanh im lặng, phá lệ rõ ràng
Cô nâng đầu đang dựa trên vai anh, ngồi ngay ngắn nói
” Hả, không đâu...”
Nói xong cũng hiểu được bộ dáng mình có chút luống cuống. Hình như Lâm Tế Viễn không nhận ra, tiếp tục chuyên tâm nhìn buổi biểu diễn trên sân khấu, nhíu nhíu mày lẩm bẩm nói
” Lòng bàn tay em đã toát một tầng mồ hôi rồi...”
Anh nói xong liền hơi tách bàn tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay cô.
Trên sâu khấu, đang diễn đến vở “ giấc mơ vườn cây “. Đây là vở kịch xuất sắc nhất của đoàn kịch Côn, biểu diễn đều là diễn viên nổi tiếng nhất, vở kịch được diễn liên tục hai mấy tiếng liên tục, đoạn này là đoạn cuối cùng, sẽ chấm dứt toàn bộ buổi biểu diễn. Vị Như tuyệt vọng phát hiện, một câu cô cũng không nói được, một chữ cũng không nghe lọt, điều đáng ăn mừng nhất là bộ dáng của Lâm Tế Viễn rất hứng thú, hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, biểu tình nhập tâm, khóe miệng nở nụ cười ấm áp yếu ớt, có lẽ đây thật sự là một góc mềm mại của anh, chỉ là cô không nghĩ nhiều, cẩn thận nhéo nhéo tay anh nói
” Tế Viễn...”
Hình như anh đang nghe diễn nhập thần, không chút để ý “ Ừ.” một tiếng
” Em...”
Cô xốc dũng khí, lại một lần nữa mở miệng, nếu như không nói, vậy đến bao giờ cô mới tìm lại cơ hội tốt như vậy
” Em có lời muốn nói với anh.”
Cô dựa vào bờ vai anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng ôn nhu nói
” Ừ.”
Anh gật gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng lật lại, cầm lấy cổ tay cô. Tay anh lạnh, ở giữa đại sảnh âm nhạc oi bức, lại càng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô chờ trên sân khấu hát xong một cây, thừa dịp yên tĩnh chốc lát, tìm giọng nói nhẹ nhàng nhất nói
” Em biết anh có tiền, nhưng mà, cũng không nên dùng mấy ngàn vạn để giận dỗi người khác?”
Vừa dứt lời cô liền cảm thấy tay anh cứng đờ, chỉ là trong một giây, liền lại thả lỏng
” Có ý gì?”
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, chuyển mắt nhìn sân khấu nhàn nhạt hỏi
” Em biết, lần này nhà cung cấp thích hợp nhất rõ ràng là Hàn thị, anh lại...em không biết nói vì sao, muốn...”
Lời của cô mới nói được một nửa, bỗng nhiên tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt, diễn viên đi ra sân khấu chân thành cúi đầu cám ơn, hóa ra, diễn xuất tốt đẹp như vậy, cũng đã đến lúc kết thúc.
Từng tràng pháo tay bao phủ đi tiếng nói của cô, cô đành yên lặng cúi đầu, cảm giác ngón tay anh lạnh lẽo, nắm chặt cổ tay cô, làm cô không thể giãy dụa, không thể phản kháng, ngay cả mạch máu hình như cũng bị anh đè chặt lại, máu không thể lưu chuyển.
Rèm trên sân khấu dần dần được buông xuống, người xem xung quanh dần dần di chuyển ra lối đi, hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ, chung quanh yên tĩnh, những băng ghế màu đen xung quanh, giống như một vườn hoa sau một lần nở bung rực rỡ, cuối cùng chỉ còn lại những cành lá xơ xác, tiêu điều hoang vắng.
Cô không lặp lại lời đã nói, chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ, nhìn anh chậm rãi quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt có sóng ngầm lan tỏa.
Âm nhạc kết thúc cũng không lớn, rất nhanh những người xem cũng đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, ngồi cạnh nhau ở giữa trung tâm, bên tai hình như còn quanh quẩn âm thanh nhạc cụ.
” Em cũng muốn lần này tôi nên ký hợp đồng với Hàn thị?”
Bỗng nhiên anh sát lại gần thêm một chút, khoảng cách của hai người vốn đã rất gần, bây giờ giống như muốn dính cùng một chỗ, chỉ là ngữ điệu của anh lạnh như vậy, đem trái tim của cô đẩy đi rất xa. Cô thế nhưng lại cảm thấy may mắn, nếu anh giải quyết việc chung như vậy, có lẽ cô coi như là người cộng sự thích hợp.
” Nếu bọn họ là nhà cung cấp tốt nhất, vì sao anh không ký hợp đồng với bọn họ?”
Cô ngồi thẳng thân mình, lui về sau một chút. Anh không trả lời chỉ nhìn cô, ngón tay siết chặt, trong đôi mắt đen nét âm u dần dần nhiều hơn.
” Vì em cho nên anh nhìn bọn họ không vưà mắt? Anh cũng biết rõ nhà cung ứng đối với toàn bộ hạng mục quan trọng như nào, cũng biết rõ năng lực của bọn họ như nào, nhưng anh tình nguyện mạo hiểm khiến cho hạng mực có nguy cơ thất bại, chấp nhận đem mấy trăm vạn trôi theo dòng nước, nhất định không muốn bọn họ được nhận hợp đồng này.”
Cả một buổi chiều cô sắm vai diễn đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ cũng nên đến lúc kết thúc.
” Tế Viễn anh cảm thấy việc làm tổn hại người hại mình như thế này, có đáng không?”
Vị Như biết có một vài thời điểm khi đối mặt với anh tuyệt đối không được yếu đuối, gắt gao nhìn anh chằm chằm, nhìn anh mặt không thay đổi lẳng lặng nghe, nhìn anh nhếch miệng nở nụ cười lành lạnh, sau đó giống như thoải mái mà khoái trá nói
” Xem ra, vì thuyết phục tôi, em cũng tốn không ít thời gian học hỏi nhỉ. Những lời này là hắn dạy em?”
Anh vừa nói, bỗng nhiên siết chặt cổ tay cô, nhất thời cô bị đau, nhíu mày kêu thành tiếng
” Phải không?”
Anh dường như không nghe thấy tiếng cô kêu, vẫn siết chặt cổ tay cô, cao giọng chất vấn cô, ở trong đại sảnh thanh âm phá lệ vang vọng.
” Nếu em nói không phải, anh tin sao?”
Thời điểm anh siết chặt, cô đau đến nỗi muốn trào nước mắt, cổ tay đau, đáy lòng càng đau.
Ngay một giây khi anh sững sờ, cô đứng dậy, có chút khí thế của người trên cao
” Tế Viễn, em không nghĩ đến, hóa ra anh thật sự để ý quá khứ đến vậy, thế nhưng lại không phân biệt được công tư, anh có biết anh nghi ngờ em như vậy, em thất vọng bao nhiêu...”
Lời của cô chưa dứt, Lâm Tế Viễn cũng đứng dậy
” Em nói tôi không tin em, vậy em tin tôi sao? Vào thời điểm người ngoài chỉ trích tôi, em có nghĩ đến hay không, vì sao tôi muốn làm vậy?”
Nhìn vào mắt anh, Vị Như liền hiểu được anh thật sự tức giận, trong đôi mắt kia lửa cháy hừng hực, tựa như chỉ một giây nữa là phun trào, đem cô đốt thành tro tàn.
” Vì sao? Anh nói đi?”
Cô ngửa mặt nhìn vào môi anh, thật hy vọng anh có thể nói ra điều gì đó, nhưng đôi môi kia chỉ mấp máy hai cái, nhưng không phát ra chút âm thanh nào
” Không nói được sao? Anh cảm thấy em ngu ngốc như vậy sao? Điều đơn giản như vậy cũng không nhìn ra?”
Cô ném túi xách đang cầm xuống, vừa đánh vào ngực anh, lại cảm thấy uất hận, nước mắt bắt đầu tụ tập, đến lúc này rồi mà anh vẫn không chịu thừa nhận, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng cô đối với anh ngàn y trăm thuận, đến nỗi mất toàn bộ lý trí.
Chẳng qua hình như anh đã đem khí lực toàn thân tập trung nắm lấy cổ tay cô, cô không thể giãy khỏi, tuyệt vọng, cố nén cơn tức gằn giọng
” Anh buông ra.”
Anh chẳng những không buông tay, ngược lại bắt cổ tay còn lại của cô, dễ dàng tóm lấy ngoặt cả hai cánh tay lại sau lưng, giãy dụa của cô biến thành buồn cười
” Kiều Vị Như, tôi không tin em, vậy hiện tại em tin tôi sao”
Dưới cơn nóng giận, âm thanh anh khàn khàn, nhưng vẫn lo lắng cầm chặt tay cô, chỉ sợ chỉ cần mình buông lỏng tay, cô sẽ quay đầu chạy đi, mà anh, đuổi không kịp cô.
Vị Như chỉ cảm thấy anh như vậy là đang ức hiếp cô, khiến cô khuất nhục lại tuyệt vọng, cơ bản không nghe thấy anh nói gì.
” Buông tay!”
Cô đem sức lực toàn thân giãy hai cái, phát hiện vẫn không có hy vọng thoát khỏi tay anh, bất đắc dĩ nâng đầu, nước mắt lưng tròng, nhẹ giọng nói
” Chưa biết Hàn Tô Duy có gì kém anh, nhưng ít nhất anh ấy chưa bao giờ dùng bạo lực với em.”
Cô cúi đầu, từ bỏ giãy dụa, bất lực đứng đó, giống như đã thất vọng cùng cực, những lời này của cô, nói ra nhẹ nhàng, lại giống như khối đá tảng đè nặng trên người, khiến anh không thở nổi.
Nhất thời anh suy sụp buông lỏng tay cô, chậm rãi chống tay vào tay vịn của ghế, từ từ ngồi xuống, toàn thân giống như bị rút kiệt sức lực, cứng ngắc.
Cuối cùng Vị Như cũng thoát khỏi trói buộc, lắc lắc cổ tay, ra vẻ trấn định nói
” Em đi trước, chuyện này, chờ anh tỉnh táo lại nói sau.”
Cô nói xong liền xoay người rời đi, không nói nên lời tâm tình hiện tại của mình là gì, chỉ cảm thấy sợ hãi, cô đã dốc hết sức lực để khuyên nhủ, nhưng vẫn không thể lay động được anh chút nào, cô cứ thế bỏ chạy, cơ thể dường như đang run rẩy. Cô sai rồi, là cô không biết tự lượng sức mình, muốn kéo anh ra khỏi con đường sai lầm, nhưng cô đã quyên, quyết định của anh, làm gì đến phiên một trợ lý nhỏ nhoi như cô lên tiếng?
Cô một đường đi thẳng ra cửa thính phòng, ở đây có một cầu thang dài thông xuống đại sảnh, bởi vì buổi trình diễn đã kết thúc được một lúc, trong đại sảnh trống không, cơ hồ như không có người, những ngọn đèn chung quanh cũng tối dần, chỉ có tiếng giày cao gót của cô, theo nhịp chân gõ lạch cạch trên sàn nhà, dồn dập mà kích động.
Cô mới đi được một nửa, liền nghe thấy giọng nói của Lâm Tế Viễn vang lên ở sau lưng
” Vị Như.”
Cô không muốn quay đầu, nhưng giọng nói anh có chút khàn khàn, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn mềm lòng, xoay người nâng đầu, yên lặng nhìn anh.
Anh dựa vào cánh cửa, nơi đó hình như có một bóng đèn đã bị cháy, anh ẩn người ở trong bóng tối, biểu tình trên mặt mơ hồ không rõ, có thể nhận ra anh có chút không chống đỡ được cơ thể, cả người có chút hơi hơi nghiêng về bên trái. Anh nhờ sự giúp đỡ của cánh cửa, đứng thẳng thân thế, nhìn cô từ xa xa, giằng co một lát, mới chậm rãi mở miệng, anh chỉ nói một câu, trong giọng nói tràn đầy ai thán, lời nói lại sắc bén, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim cô.
” Vị Như, nếu tôi gặp em trước, người mà em nhớ mãi không quên, có thể là tôi hay không?”
Cô sửng sốt một lát, liền nhấc chân đi lên cầu thang, đi tới cửa, đứng đối mặt cùng anh, trong một, hai giây đó, anh có hơi ảo tưởng, cô quay lại là muốn an ủi mình, chẳng qua chưa kịp vui sướng, đã nghe thấy giọng nói cô mềm mại lạnh như băng
” Tế Viễn, rất tiếc ông trời cho em gặp anh ấy trước, cho dù anh cường đại, cũng đâu thể cãi lại ý trời? Em không hy vọng anh cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, bởi vì trừ bỏ chấp nhận sự thật, em nghĩ anh không có biện pháp khác.”
Cô nói xong quay đầu bước đi, đi đến giữa cầu thang, vẫn nhịn không được quay đầu, nắm chặt lan can kim loại lạnh léo, cảm giấy giọng nói mình như tiếng dây đàn bị đứt, nghe chói tai vô cùng
” Nếu như anh thật sự không thể chấp nhận, chúng ta có tiếp tục cũng không hạnh phúc gì.”
Cô vội vàng rời đi, đi đến bậc cuối cầu thang, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên vui vẻ trong đại sảnh trống không, tiếng chuông chỉ vang được vài tiếng, liền thấy từ trên cao xẹt qua một vòng cung hoàn hảo, một giây sau đó cách cô không xa một chiếc di động bị tan thanh mảnh nhỏ, cũng như lòng của cô bây giờ, giống như bị chiếc xe tải nghiền qua nghiền lại vô số lần, cho đến khi trái tim cạn khô máu, một giọt cũng không còn.