"Bát thái tử không biết sao? Tiểu phu nhân đã có thai gần hai tháng, thế nhưng hiện giờ... thai khí đã không còn nữa." Lang trung được mời tới sau khi cẩn thận chẩn đoán hồi lâu, cuối cùng cũng tuyên bố kết quả này với Tông Tuyển.
Tông Tuyển im lặng một lúc, sau đó phất tay để y rời đi, quay đầu lại nhìn Nhu Phúc. Lúc này nàng chỉ mặc một tầng áo đơn nằm trên giường, y phục trắng xóa, chút huyết sắc cuối cùng trên môi tan biến, tái nhợt yếu ớt nghiêng người dựa vào gối, sắc mặt lạnh lùng như sương, mong manh như một bông tuyết ngày Xuân bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến bên dưới lớp chăn.
Y tiến lại gần, đứng bên cạnh nàng, hỏi: "Vì sao không nói cho ta?"
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vừa chạm mắt y đôi mắt đã phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Ta vốn dĩ không hề muốn có đứa bé này." Nàng nhìn y chằm chằm nghiến răng nói: "Ta thà chết cũng sẽ không sinh ra đứa bé có huyết thống của giặc Kim!"
"Vì sao nàng phải quật cường như vậy." Tông Tuyển ngồi xuống bên cạnh nàng, buồn bã cười, muốn vuốt v e khuôn mặt nàng: "Hiện giờ đối với nàng nước mắt có lợi hơn sự hờn giận vô cớ."
Nàng kinh ngạc ngồi dậy, liều mạng rúc vào trong không cho Tông Tuyển lại gần, tức giận mắng: "Cách ta xa một chút!...Ta vốn dĩ không hề muốn có đứa bé này, ta không muốn đứa con của ngươi! Từ ngày biết có nó, ta đã không ngừng nghĩ cách làm thế nào để ngăn cản nó chào đời... Ta ghét nó... Bây giờ tốt rồi, không còn nữa rồi, không còn nữa rồi, thật tốt biết bao..." Nàng đột nhiên có chút thất thần, sau đó tức thì lại trừng mắt cười lạnh nói: "Nói cho ngươi hay, là ta cố tình ngã từ trên lưng ngựa xuống đấy..."
"Nàng..." Tông Tuyển lập tức giữ lấy vai nàng: "Nàng cố ý?"
"Phải, là ta cố tình đấy!" Nàng giãy giụa bằng chút sức lực đáng thương cuối cùng: "Ta không muốn đứa con ngươi ép ta phải có này, bởi thế ta đã cố tình ngã ngựa... Ta đã giết nó... Trước nay ta chưa từng muốn sinh nó ra..."
Tông Tuyển cau mày chăm chú nhìn nàng, ngón tay cắm sâu vào da thịt nàng. Nàng lại dường như không hề cảm thấy đau đớn, tiếp tục cười, tiếp tục lặp lại những lời ban nãy, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt dần trở nên méo mó, bi thương dần dâng trong đáy mắt khiến nàng không chống cự nổi nữa, hai giọt nước không nén được rơi xuống.
Hóa ra là lời nói dối xuất phát từ lòng kiêu hãnh và oán hận của nàng. Thầm thở dài một tiếng, Tông Tuyển buông tay, Nhu Phúc ngã vật xuống góc giường, vùi đầu vào trong chăn, cứng rắn nén nỗi buồn dâng trào trong tim xuống, song đôi vai vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Tông Tuyển bỏ lại nàng sải bước ra phía ngoài, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra khiến Hiền Phúc chờ bên ngoài giật mình kinh hãi, lùi lại mấy bước, hốt hoảng gọi: "Bát thái tử..."
Tông Tuyển không hề liếc nhìn nàng, cất bước đi thẳng, chỉ bỏ lại một câu cho Thụy Ca đang bưng thuốc tới: "Hầu hạ tiểu phu nhân cho tốt."
Thụy Ca thưa vâng, dè dặt bưng thuốc vào phòng. Hiền Phúc lặng lẽ đi theo nàng, đợi Thụy Ca xoay người ra hiệu cho thị vệ canh cửa đóng cửa lại mới rưng rưng sốt ruột hỏi: "Viện Viện tỷ tỷ sao rồi? Ta có thể vào trong thăm tỷ ấy được không?"
Thụy Ca quay đầu nhìn Nhu Phúc đang buồn bã khóc lóc, thở dài, nói với Hiền Phúc: "Tiểu tiểu phu nhân, nếu người còn nghĩ đến tỷ tỷ của người thì lúc này đừng nói gì với nàng ấy hết."
Sau đó khẽ lùi lại phía sau, mệnh người khép cửa lại. Hiền Phúc đờ đẫn hồi lâu mới buồn rầu gạt lệ rời đi.
Nhu Phúc không hề uống thuốc, ngay tới cháo Thụy Ca nấu cũng không nuốt nổi, đến khuya vẫn chưa có giọt nước nào vào miệng, mà máu trong cơ thể vẫn không ngừng chảy ra. Mỗi lần lật chăn lên, Thụy Ca đều trông thấy những vết tích khiến người ta kinh sợ, cuối cùng không nhịn nổi nữa, khóc lóc chạy tới gõ cửa phòng Tông Tuyển, đem tình hình bẩm báo với y.bg-ssp-{height:px}
Tông Tuyển lập tức đứng dậy tới xem, trông thấy mấy bát thuốc và cháo bày trước giường của nàng, có nóng có nguội, song chưa từng được chạm vào. Thị nữ liên tục thay đệm mỏng lót dưới người nàng, từng tấm được rút ra, sinh mệnh của nàng dường như cũng đang dần dần chảy cạn khỏi cơ thể theo những mảng thẫm đỏ kia. Nàng mệt mỏi nằm đó, không còn khóc nữa, đôi mắt khẽ mở, song lại trống rỗng vô hồn.
"Uống thuốc." Y đứng bên cạnh nàng ra lệnh, ngữ khí bình thản, không cứng rắn, song cũng không mang sắc thái van nài.
Nàng nghiêng đầu quay mặt vào trong, không chút bận tâm tới lời nói của y.
"Chỉ có như vậy, mới có thể cứu nàng ta." Tông Tuyển đứng trước đầu giường Nhu Phúc, rũ mắt nhìn nàng: "Ta tưởng nàng sẽ hiểu."
"Cứu muội ấy?" Nhu Phúc bất giác cười lạnh: "Nạp muội ấy là cứu muội ấy sao? Thậm chí muội ấy còn... nhỏ hơn ta khi đó, ta không hiểu ngươi có gì khác với những tên Kim trước đây từng giày vò muội ấy."
"Vậy nàng muốn ta đối xử với nàng ta như thế nào?" Tông Tuyển hỏi ngược lại: "Đón nàng ta vào phủ, sau đó vẫn cung phụng hầu hạ như với một đế cơ sao? Hay là coi nàng ta như em vợ, như em gái, ngày sau tìm một gia đình tốt gả đi?" Nhu Phúc chưa nói gì, Tông Tuyển lại tiếp: "Nạp nàng ta, là cách làm tốt nhất. Nàng ta là tội nữ Lang chủ chỉ định phải giết, nếu ta thả nàng ta đi, lại cần một lý do có thể thuyết phục người khác. Ngoài nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta ra, ta không còn lý do gì để cho nàng ta sống tiếp, mà đây cũng là cái cớ duy nhất có thể khiến tộc nhân của ta chấp nhận..."
"Không, đây chỉ là cái cớ của riêng ngươi." Nhu Phúc đột nhiên ngắt lời y, nói: "Ngươi nhìn ra nàng là muội muội của ta, có dung mạo giống với ra, song tính cách lại khác biệt, điều này khiến ngươi cảm thấy rất thú vị. Ngươi muốn sưu tập nàng, đùa bỡn nàng, giống như khi xưa ngươi từng làm với ta vậy. Đối với ngươi, ta và Kim Nhi giống như thư họa đồ chơi đối với phụ thân ta. Các người đều có thói quen tìm kiếm sưu tập, thưởng thức chơi đùa, càng nhiều càng tốt, không bao giờ thỏa mãn. Nạp nàng là vì cứu nàng, đây là ngươi nói ra để dỗ dành ta hay tự lừa chính mình thế? Ngươi không nên viện cớ cho sự háo sắc của mình, còn phải lừa ta làm gì? Từ ngày ngươi hại Ngọc Tương, ngươi hẳn đã đoán ra ta sẽ hận ngươi đến thế nào, không cần phải có thêm sự việc này. Chỉ là tới hôm nay, ta mới nhìn thấu con người ngươi."
Tông Tuyển chậm rãi nhếch khóe môi, nói: "Phải, vốn dĩ ta không cần phải giải thích với nàng. Giết người thì sao? Háo sắc thì sao? Nàng không hề có tư cách yêu cầu ta không được phép giết tộc nhân của nàng, không được phép nạp cơ thiếp khác. Nàng thường xuyên đưa ra yêu cầu quá cao với người khác, mà người khác sẽ không bao giờ làm được, bởi thế nàng chắc chắn sẽ phải thất vọng. Thứ mà nàng muốn có luôn nằm ngoài phạm vi năng lực của nàng, dồn lực giành lấy, không bằng an phận qua ngày, tới bao giờ nàng mới hiểu được đạo lý này?"
Nhu Phúc lắc lắc đầu, chỉ đáp lại y một câu: "Luôn có một số thứ ta có thể kiểm soát được." Dứt lời liền nhắm mắt, mím chặt môi, giống như đã quyết tâm không để ý tới thế giới trần tục có y nữa.
Rõ ràng nàng ám chỉ sống chết của chính mình: nếu ta muốn chết, ngươi có thể làm gì.
Dù đang thoi thóp, nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng ngang bướng như vậy, khiến Tông Tuyển bất giác tức giận, xốc nàng dậy ôm vào ngực, tay còn lại cầm bát thuốc lên đưa tới bên khóe miệng nàng: "Nàng lại sai rồi. Nếu không có sự cho phép của ta, chết cũng không phải việc mà nàng có thể quyết định."
Nhu Phúc giãy giụa, thế nhưng vẫn không thắng nổi sức y. Y bóp cằm ép nàng mở miệng ra, đổ thuốc vào, song lại bị nàng nhanh chóng nhổ ra, vừa nghiêng đầu tránh đi vừa không ngừng đánh đấm y bằng cả hai tay.
Thuốc trong bát sóng sánh, mấy lần suýt đổ. Tông Tuyển dứt khoát ngửa đầu ngậm thuốc vào miệng, quăng bát đi, ôm chặt lấy Nhu Phúc cúi đầu tìm kiếm môi nàng, muốn nhét thuốc vào miệng nàng. Nào ngờ vừa chạm môi, thân thể nàng giận dữ run lên, lồ ng ngực phập phồng, nôn ra một ngụm nước trong suốt, thấm đẫm vạt áo trước ngực y.
"Bẩn thỉu!" Y nghe thấy nàng nghiến răng nói, đôi mắt trước khi nhắm nghiền toát ra hận ý lạnh lẽo thấu xương, không mảy may dung thứ.