Đương dợm chân ra khỏi vương trướng, nàng chợt dừng bước.
“Ta muốn qua xem chàng.” Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng quay đầu, bờ môi và đầu lưỡi tưởng như không phải của mình, nàng nói, “Ta muốn xem thử một lúc.”
Lại là tông giọng thấp vừa khàn vừa nghẹt, Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn nàng. Thiếu phụ nhỏ gầy này vận vào bộ áo đạo đen tuyền, vẫn lẻ bước một mình thế đấy, nhưng rõ ràng đã khác hẳn cô bé y từng gặp nhiều năm về trước.
“Chỉ liếc qua một cái thôi.” Nàng tiếp tục lẩm bẩm. Không phải cầu xin hay khẩn nài, nàng rất bình tĩnh, như thể đơn giản là đang báo cho y hay vậy.
Tiêu Yên gạt vội cảm giác phức tạp cồn cào dưới đáy lòng. Ngay cả chính y cũng chẳng rõ cảm giác khác thường bỗng dưng xuất hiện đó là gì, nên chỉ phất phất tay, không nhìn nàng nữa.
“Đi đi.” Y nói.
Lý Nhu Phong đã say bí tỉ, ngủ bất tỉnh nhân sự, cho dù đến gặp thì có tác dụng gì.
Y chẳng thể nào hiểu nổi suy nghĩ của đám phụ nữ này.
Bão Kê nương nương lẳng lặng rời khỏi vương trướng, chuông trấn hồn trên thân vang lên hết tiếng này tới tiếng khác. Tiêu Yên nhíu chặt mày. Y cảm thấy chuông kêu như thế không quá to, nhưng chẳng biết tại sao lại lấn át hết thảy mọi âm thanh khác.
Lý Nhu Phong đang ở trong một phủ đệ tường cao đình sâu. Bên ngoài phòng, quanh các cửa lớn nhỏ đều có lính gác mặc giáp vác đao canh chừng.
Trước khi vô cửa, Bão Kê nương nương cởi giày, tháo chuông trấn hồn tắc kín bông, rồi nhét vào dây lưng.
Lính gác tra chìa mở khóa, vừa kéo ra, mùi rượu nồng nặc đã đập thẳng vào mặt. Trong phòng thờ Bồ Tát, cả gian đều bày biện trang nhã, thanh tao, phía đầu giường có cắm vài nhành hoa tươi. Thông thường các hộ gia đình hiển quý ở Trừng Châu đều thế này, đúng là Tiêu Yên đã trao cho chàng một mái nhà như xưa.
Lý Nhu Phong say mèm gục trên bàn, dưới đất vứt lăn lóc mấy vò Bạch Đọa xuân lao nhỏ. Bão Kê nương nương chậm rãi đi vào, dừng bên chàng.
Chàng vẫn bộ dáng kia, chân mày dài quá đuôi mắt, chênh chếch chạm phải tóc mai, khi say ngủ lại càng tăng thêm thần thái phong lưu. Phật khí nồng đậm rất tốt cho cơ thể chàng, da thịt đã trắng muốt tựa trân châu nay còn ửng sắc hồng do men say, hồng như phơn phớt phấn đào. Rốt cuộc thì, chàng đã chẳng cần có nàng mà vẫn sống tốt được.
Ngón tay mảnh khảnh của dương bạt hạ xuống cách chàng gang tấc. Âm khí nhè nhẹ tản ra, lành lạnh, man mát, khẽ nâng đầu ngón tay nàng. Đầu ngón tay chững lại, nàng cười nhạt. Nàng nhớ tới hôm cùng chàng vào ở quán trọ vô danh, khi ấy nàng muốn hôn chàng, nhưng cũng là không dám thế này.
Thôi. Thôi. Cứ như vậy đi, từ đây dứt hết bao vướng bận.
Rượu thừa trên bàn còn lại nửa chén, nàng cầm lên, lặng lẽ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh cay xé chảy thẳng xuống bụng, một luồng hào khí bi tráng xộc thẳng lên, mượn sức rượu này nàng quyết tuyệt xoay người, bước nhanh ra cửa.
Chưa đi được mấy bước, chợt ngang hông bị giữ lấy. Đầu tiên là một cánh tay vòng qua eo nàng, lập tức cả người đều ngã vào lòng chàng. Chàng ôm nàng thật chặt, áp môi lên đỉnh đầu nàng, khàn giọng hỏi:
“Nương nương, cớ gì nàng lại trở lại?”
Sao chàng đã tỉnh rồi? Chẳng phải đã nói say bất tỉnh nhân sự mấy ngày à? Trương Thúy Nga thầm than thế là hỏng bét, bèn cố gắng giãy ra, dỗ: “Chàng đang trong mơ thôi”. Vừa thoát khỏi tay chàng liền toan tông cửa chạy đi.
Chàng lảo đảo, song tay chân đều dài hơn nàng, chỉ quơ quào chốc lát đã đập rầm vào cửa đóng sầm, nàng bị ép mạnh lên đấy. Nàng cắn răng không bật thốt đau đớn, chàng lại còn mơn trớn khắp người nàng.
“Đúng là đang mơ thật.” Chàng lẩm bẩm.
Thủ vệ ngoài cửa gọi: “Bão Kê nương nương!”
Nàng vừa nghiêng đầu, lòng bàn tay chàng đã vuốt lên áo đạo lụa đen óng mượt trên thân nàng: “Sao nàng lại ăn mặc như này, sao lại mặc đồ đạo cô…” Chàng đã hoàn toàn xem nhẹ mấy lời trao đổi của thủ vệ bên ngoài.
“Đừng mở cửa ngay! Mở ra ngộ nhỡ Lý công tử trốn mất thì sao!”
Chàng cọ mũi vào bên má nhỏ nhắn của nàng, cực thân mật cực triền miên. Chàng thì thào: “Vì đâu suy nghĩ của ta về nàng cứ hoang đường thế này…” Tuy bảo là “hoang đường”, trong ngữ điệu lại mang theo ý cười thoải mái. Đương lúc rối bời, Trương Thúy Nga vẫn thoáng thấy môi chàng, đấy là một nụ cười thật nhẹ nhàng, thật thư thả.
Chàng bỗng bế bổng nàng lên, vì say rượu mà bước chân loạng choạng, thoắt chốc đã đâm sầm vào cạnh bàn. Đống chén trên bàn rơi vỡ loảng xoảng. Trương Thúy Nga cố gắng giãy ra, khẽ quát: “Lý Nhu Phong, thả ta xuống!” Chàng lại đặt nàng nằm lên giường.
Khi chàng vươn một tay, tấm màn dày buông rủ, che khuất mọi tia sáng, Trương Thúy Nga bỗng chợt hiểu chàng muốn làm gì. Nàng như phát điên bật dậy, lại lo bên ngoài có người, không dám to tiếng, cũng không dám hô hoán. Nhưng một mình nàng làm sao đối phó được Lý Nhu Phong vừa ở độ tuổi sung sức vừa đang say bét nhè, nên nháy mắt đã thất thủ mất sạch đồ.
Răng nàng va lập cập, đầu móng tay bấm sâu vào vai chàng. Nàng hung hãn đá xuống đùi chàng, lại bị chàng bắt lấy chân, ghim chặt lên một bên đệm. Khoảnh khắc chàng tiến vào, nỗi sợ của nàng đã lên đến cực độ.
Quanh thân nàng đều túa mồ hôi lạnh, còn lạnh hơn cả chàng. Nàng rét run như một nhành liễu giữa gió buốt. Linh hồn nàng bỗng chốc rời đi. Trong chớp nhoáng này nàng cũng thôi hết mọi kháng cự, nhắm chặt hai mắt, mím chặt môi, ngậm chặt miệng, mặc cho chàng thi hành hình phạt. Đầu óc nàng trống rỗng, nàng để bản thân mình không nhìn thấy gì, không cảm nhận được gì. Mái tóc dài kia như một dòng sông, bồi hồi chảy trôi giữa thân thể họ. Nàng tưởng chừng đã chìm xuống đáy nước, chẳng có bất kỳ tia sáng nào, chẳng còn bất kỳ thanh âm nào.
Ấy thế mà, nàng nghe được một giọng nói. Lý Nhu Phong đang gọi: “Thúy Nga, nương tử.”
Linh hồn nàng chợt rơi vụt xuống, ngã thẳng vào xác thân, trong nháy mắt đó nhận lấy chàng hạ thấp. Xiết bao đớn đau, nàng nức nở bật thốt. Một tiếng này làm Lý Nhu Phong giật nảy. Chàng hoảng hốt ôm chặt nàng, vươn tay khẽ vén làn tóc dài ướt đẫm dính trên trán nàng, liên tục thủ thỉ gọi: “Thúy Nga, nương tử, Thúy Nga.”
Đấy là giọng Trừng Châu đặc sệt. Nếu lúc xuôi nam nàng không đi ngang qua Lan Khê, không gặp được chàng, nàng sẽ chẳng biết trên đời lại có người dùng giọng nói mềm mại du dương thế này để nói chuyện, nàng cũng sẽ chẳng biết hóa ra thế gian còn có người như vậy. Tiếc rằng sau khi biến thành người cõi âm, chàng đã cực ít dùng giọng Trừng Châu. Chàng ở thành Kiến Khang này chỉ nói tiếng quan thoại, chàng thường gọi nàng “nương nương”, lúc tức giận gọi nàng “Trương Thúy Nga”, khi kết hôn gọi nàng “nương tử“, đều là tiếng quan thoại chuẩn mực.
Nhưng đây là lần đầu chàng gọi nàng “Thúy Nga” bằng giọng Trừng Châu, ấm nồng mà mềm mỏng, khiến nàng nhớ tới ngày xuân năm nào gặp được chàng, là một ngày xuân ấm áp, se sẽ gió nhẹ bên Lan Khê... Nàng cũng nhớ tới sạp hàng đầu đường dùng que trúc kéo mảnh ngàn ngàn vạn vạn sợi tơ mạch nha, là thứ kẹo ngọt ngào tan chảy thấm đượm vào tim, dẫu có bị đuổi đánh chết thì nàng vẫn muốn ăn hết. Nàng nghĩ, nếu không phải vì muốn gọi nàng, đoán chừng cả đời này chàng sẽ chẳng thốt ra hai tiếng quê mùa đến thế. Giọng Trừng Châu không có âm “Nga”, bởi thế chàng phát âm cứ giống “Thúy Nhi, Thúy Nhi”. Nàng lặng nghe, biết rằng đời này mình thật sự chẳng thể thoát khỏi Lý Nhu Phong.
Cả đời này, nàng không cha không mẹ, không ai thương nàng, gọi nàng như vậy, chỉ có Lý Nhu Phong.
Lý Nhu Phong ôm siết lấy nàng, nhè nhẹ xoa dịu khắp thân nàng. Chàng biết nàng đau. Chàng vẫn muốn nàng, khát khao chưa giảm, nhưng đã dằn bớt hấp tấp, vội vàng.
Giờ đây cả người nàng đều mềm nhũn, từ tảng băng trôi tan chảy thành bùn mịn. Hay có chăng đã hóa thành con suối đầy nước trong. Lý Nhu Phong đã đào sâu vào tận suối nguồn, khơi dậy dòng suối ẩn tàng nơi nàng. Mỗi một mạch ngầm đều trào dâng ấm áp, dịu dàng, giúp nàng dễ chịu, cũng để người trên nàng vui thích.
Nàng loáng thoáng nghe được tiếng suối ngân, cảm giác xấu hổ chợt ùa đến. Nàng đã từng chết lặng, đã phải quen với tình cảnh không mảnh vải che thân trước mặt hoạn quan, nàng xem đấy là hình phạt, mà quên mất thế nào là ngượng ngùng và bối rối.
Nàng nhắm nghiền hai mắt trốn nơi cổ chàng. Trăm lần rồi chăng? Nghìn lần rồi chăng? Nàng bỗng nghe có người đẩy cửa tiến đến, theo tiếng bước chân, không chỉ một người. Nàng chợt như con tê tê, co rút thành một cuộn tròn bé xíu rúc bên chàng. Những người kia dừng trước giường, chàng cũng đột ngột ngừng lại, vùi đầu thở dốc bên tóc mai nàng.
Nàng vì xấu hổ mà căng thẳng, chẳng dám động đậy, toàn thân đều cứng đờ. Bỗng đâu có thứ gì lành lạnh, từ từ ngập tràn nơi giao kết.
Những người kia lục tục rời đi. Tự nhiên nàng nhớ tới trong nhà của dân nuôi tằm, trên tấm giấy bổi to là vô số bướm tằm kết đôi. Nào có ai sẽ chia tách đôi bướm tằm đang hoan hợp?
Cửa khép lại, bấy giờ toàn thân nàng mới thả lỏng, thở hắt ra. Chàng dường như cũng buông tiếng ngâm trầm khàn theo một hơi đấy của nàng, lại ôm thật chặt nàng vào ngực.
Chàng cầm bàn tay vô lực của nàng áp lên thân mình, chàng khe khẽ thì thào: “Thúy Nhi, Thúy Nhi, cuối cùng ta đã nhớ rõ hình dáng nàng rồi. Nàng hãy xem ta đi, cũng nhớ kỹ ta nhé.”
Giữa bóng tối bao trùm, chàng cầm tay nàng vuốt lên mặt chàng, để nàng chạm vào đôi mắt chàng, sống mũi chàng, bờ môi chàng... Mắt nàng chợt cay, rốt cuộc nàng đã hiểu, chàng đâu phải cố ý xâm phạm nàng. Nếu không cho rằng mình đang mơ, thì e là chàng chẳng dám tùy ý làm càn với nàng thế. Mãi đến bây giờ chàng vẫn chưa nhớ ra tướng mạo nàng. Kỳ thực, cho dù có nhớ được thì cũng đã qua hơn bảy năm, nàng đã trưởng thành thay đổi rất nhiều.
Chàng từng chút từng chút lưu luyến khắp thân nàng, đều bởi vì muốn biết đến tột cùng nàng trông ra sao. Trương Thúy Nga trong lòng chàng, có thể nào lại không mang một dáng hình hoàn chỉnh.
Chàng ghé sát lại, thủ thỉ phả hơi vào tai nàng: “Thúy Nhi, sau này nếu ta tìm tới, nàng nhất định phải nhớ rõ ta.”
Nàng nhủ thầm, còn phải dặn thế sao? Cho dù chàng có hóa thành một đống xương khô, thành một nắm tro tàn, nàng đều sẽ nhận ra được. Cả cổ họng đã tê cứng, nàng nghẹn ngào ừ một tiếng.
Nàng vỗ về tấm lưng rộng như loài cá voi cô độc của chàng. Nàng tự hỏi, người đàn ông nàng đã vọng tưởng mười năm này, vì lẽ gì chạm đến nơi đâu cũng là chua xót? Không không, hiện tại chàng đã là của nàng, nàng hẳn phải vui vẻ, phải hân hoan, phải phóng túng mới đúng.
Nàng nhẹ nhàng rướn lên, ngửa đầu hôn chàng. Nàng đồng thời chạm vào thế giới thẳm sâu nơi chàng. Thứ hung mãnh ngủ đông trong thân nàng kia bỗng dưng thức tỉnh, bừng bừng lớn mạnh, bắt đầu đẩy thúc nàng, nhấm nuốt nàng, khuấy đảo nàng. Lần này nàng không hề sợ hãi. Đây là người cõi âm của nàng, là Lý Nhu Phong của nàng, là lang quân của nàng. Đây là hạnh phúc bé nhỏ của nàng, dẫu chỉ tồn tại vài canh giờ cũng tốt.
Không gian quanh đấy là một vùng hỗn độn. Ánh lửa vàng kim hừng hực bốc cao tận ba ngàn trượng giữa âm gian, người cõi âm nghịch thế mà sinh cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Khí cực âm cực lạnh trên thây kia được thân thể dương bạt thấm nhuần, căng đầy thành một cuộn khổng lồ mạnh mẽ. Khắp trong phủ, một đêm này lá cây trút cạn, sương đọng trắng xóa hóa mây mù.
Trương Thúy Nga không biết mình bị giày vò bao lâu. Nàng đã quên mất một chuyện, có dương bạt ở bên thì người cõi âm bị tiêu hao bao nhiêu sức lực đều mau chóng phục hồi. Chàng như chẳng biết thỏa mãn. Nàng sực nghĩ, có khi nào dương bạt và người cõi âm sẽ gặp cảnh mây mưa tới chết? Nàng rốt cuộc không thể chịu nổi, nàng khẩn cầu, Nhu Phong, chàng tha cho ta đi.
Vẫn là vì một vò Bạch Đọa xuân lao chuốc say chàng. Bạch đọa xuân lao [], nàng chầm chậm nhẩm bốn chữ này. Khen thay ai khéo đặt tên ấy, chuếnh choáng tựa như cả một đời nàng quen biết Lý Nhu Phong.
[] Nghĩa theo mặt chữ là “si dại sa vào rượu xuân”.
…
Nàng cẩn thận mặc y phục, cẩn thận chải đầu. Mặc đồ chải đầu xong, nàng lại đi qua mặc giúp Lý Nhu Phong. Trước gương đồng đốt nến sáng, nàng chải từng lọn từng sợi tóc cho chàng. Mái tóc đen nhánh rơi mất sợi nào, nàng nhẹ nhàng vuốt lên, một sợi óng mượt chắc khỏe khác lại mọc ra từ đầu ngón tay đấy.
Tóc chàng như đầm nước quấn quanh ngón tay nàng. Nàng chải từng chút, trong lòng cũng từng chút trầm tĩnh lại. Chải đến một lọn tóc cuối cùng, một phần chấp niệm sau cuối trong nàng cũng rời đi.
Nàng nâng chàng dậy trước gương đồng, ngắm nhìn dung mạo tựa ánh nước hòa dịu đầu xuân trong gương. Sau mới chậm rãi hạ chàng xuống, đặt chàng gục lên bàn trở lại giống ban đầu vừa thiếp đi. Nàng cúi đầu, khẽ hôn lên gò má như ngọc mát rượi của chàng. Nàng nói:
“Người người đều bảo thà làm chó thời bình, chớ làm người thời loạn. Người người đều căm hận loạn thế này, riêng mình ta thích nó”
Nàng cười nhè nhẹ, nước mắt tuôn rơi.
“Nếu không phải vì loạn thế này, loạn đường lối thiên địa, loạn trật tự nhân gian, thì ta làm thế nào, có thể cùng chàng chung bước đến nay?”