Uống trà, Khương Nhập Vi buông mi, cảm thấy cô tạm thời vẫn là không có cách gì đối mặt với Đường Xuân Sinh.
"Chủ nhiệm lớp gọi điện tới." Đường Xuân Sinh đột nhiên nói.
"Nga."
"Tôi bảo cô... Cậu hôm nay không khỏe."
"..."
Khương Nhập Vi nhìn nàng với một ánh mắt khó nói nên lời.
"Tôi... không cố ý." Đường Xuân Sinh có chút yếu ớt nói.
"Tùy cậu." Khương Nhập Vi suy nghĩ một chút, "Tôi cũng cảm thấy không khỏe lắm." Cô tựa vào tường ngẩng đầu nhìn trần nhà, có chút ngẩn ngơ nói, "Nói không chừng thật sự tất cả đều chỉ là huyễn tưởng của tôi mà thôi."
Đường Xuân Sinh nhìn cô một lát, đột nhiên đi về phía trước một bước.
Khương Nhập Vi không hề động, có lẽ vì mới ngâm nước nóng, cả người có chút cứng nhắc. Cô chỉ thay đổi tầm mắt, thoáng buông mi, nhìn người kia cách mình trong gang tấc.
Sau đó, cô nhìn Đường Xuân Sinh lại gần, vùi đầu vào trong cổ mình, trong giọng có chút nũng nịu: "Đừng trách tôi... được không?"
Khương Nhập Vi không đẩy nàng ra, cũng cảm giác sẽ đẩy không được, quá nhiều chuyện xảy ra, cô không biết Đường Xuân Sinh đang nói tới cái gì, trầm mặc thật lâu mới nói: "Là cậu gọi bà ấy tới? Cậu biết bà ta sẽ nói cho tôi biết tôi là ai?"
"Không biết." Giọng Đường Xuân Sinh rầu rĩ, "Lần trước qua chỗ bà ta tôi đã để lại số điện thoại. Tôi biết bà ta nhất định muốn tìm tới. Nhưng... bà chắc chắn biết một việc."
"Bà ta nói cho cậu cái gì?" Đường Xuân Sinh quay đầu đến, nhỏ giọng hỏi.
Cả người Khương Nhập Vi run rẩy. Môi Đường Xuân Sinh dán lên tai cô, hơi thở phả vào đó, như chạm tới dây thần kinh vô cùng mẫn cảm. Khương Nhập Vi theo bản năng thả lỏng vai, dời ra nửa bước, nửa người thoắt nóng bừng.
Đường Xuân Sinh không đi theo cũng không vì thế mà mất thăng bằng, bên đầu chỉ còn vách tường trống không, nàng vẫn giữ nguyên đầu như vậy nhìn Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi liếm liếm môi, cười: "Bà ấy nói tôi là một cây họa bút." Nói xong trái tim đang dồn dập cũng như ngừng lại trong chốc lát.
Đường Xuân Sinh quay đầu về, "Ân" một tiếng.
Trái tim đang đập loạn xạ tìm về nhịp điệu bình thường, Khương Nhập Vi nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Đường Xuân Sinh đưa tay kéo cô lại, như đã hạ quyết tâm, vuốt ve lòng bàn tay cô: "Tôi sẽ nói hết cho cậu."
Khương Nhập Vi bật ra khỏi tường, cũng hiểu cơn cuồng phong sẽ càng nổi lên mãnh liệt...
Họa bút bị nhặt lên bàn.
Bàn vuông nhỏ rất sạch, đáy nghiên mực chỉ còn vết mờ, mà họa bút, khi bị ném đi còn vương thuốc màu, vùi trong cát vài ngày chỉ còn đầy cát.
Không biết qua bao nhiêu đêm, cát vàng không gió tự cuốn thành một vòng xoáy, sau lại lả tả rơi xuống.
Dải tơ bay qua nghiên mực cùng họa bút kia.
Cách đó không xa là suối Nguyệt Nha ẩn trong bóng đêm, u tịch mà lạnh lẽo.
Bên bờ nước hạ xuống một đôi chân trần, dải tơ dài bay vào mặt nước, dường như chạm tới ánh trăng, mặt nước thoáng chốc toát ra nét vô cùng mĩ lệ.
Nghiên mực và họa bút đều bị ném xuống nước, chìm xuống.
Nghiên mực nổi lên trước, dấu vết dưới đáy đều tan biến, xoay tròn trên mặt nước.
Rất lâu sau mặt nước mới lại có động tĩnh. Nhưng là một cái đầu nổi lên.
Trán trơn bóng, hai mắt đen nhánh, cánh mũi xinh xắn đang nỗ lực hít thở, đôi môi vẫn còn ở dưới nước.
Dải tơ vẫn luôn lay động trên mặt nước như rồng múa lượn lúc này hoàn toàn sa vào trong nước, kéo người kia lên.
Chỉ thấy một thiếu nữ thân thể xícɦ ɭõa nhẹ nhàng giẫm trên mặt nước, ánh sáng rực rỡ từ dải tơ chiếu rọi thân thể thiếu nữ, thuần khiết như ngọc.
"Đúng vậy, đúng vậy." Bên bờ có tiếng nói.
Con ngươi của thiếu nữ đen nhánh, mơ hồ không rõ người kia ở đâu, thẳng đến khi trông thấy thân ảnh trên bờ, dường như là đã quen biết từ lâu, con ngươi không khỏi hơi co rút lại.
Nhưng nhân dạng của cô chỉ duy trì được trong chốc lát liền biến mất, một cây họa bút mới được gột sạch rơi vào trong lòng một bàn tay.
Lòng bàn tay này rất kì lạ, hoàn toàn trống trơn không có lấy một đường chỉ tay, họa bút cầm nghiêng trong tay như thể xuyên qua.
"Ngày dài buồn chán nên có ngươi."
Trong hang đêm ngày hoán đổi, đã qua không biết bao nhiêu ngày đêm.
Đến một ngày, họa bút lần thứ hai hóa thân một thiếu nữ mặc hắc y, nhẹ quỳ tại bên cạnh bàn.
Không trung liền có chuyển động khác thường, một thân ảnh chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thiếu nữ mặc hắc y ngẩng đầu ngưỡng vọng hồi lâu, thật lâu sau mới nói: "Đây... Khó có thể khống chế..."
Từng tiếng chậm rãi, lại không phải xuất phát từ do dự, mà do mới chào đời, miệng lưỡi còn chưa thuần thục.
"Cứ từ từ." Giọng nói kia lại tiếp tục, "Ngươi tạm thời không ra khỏi động được, bầu bạn cùng ta đi."
"Thật quá... vinh hạnh..." Thiếu nữ cúi đầu, tóc dài từ vai chảy xuống như tơ lụa.
"Ngươi và ta hữu duyên, nếu ngươi có tâm nguyện gì, có thể nói cho ta biết."
"Ta... nguyên là một cây họa bút, chỉ biết vẽ tranh..."
"Ngươi muốn vẽ cái gì?" Giọng nói thoáng dừng lại, "Động này rất đơn sơ."
Hắc y thiếu nữ không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn thân ảnh kia.
"Vẽ ta?" Giọng nói tới gần hơn, một đôi chân trần dừng trên bàn vuông, dải tơ uốn lượn xếp lại một bên, "Vậy ngươi vẽ đi."
"Thật sự... Có thể sao?"
"Đương nhiên, người phàm trần không thể nhưng ngươi đã là vật phi phàm, đương nhiên là có thể."
Hắc y thiếu nữ vươn tay ra như muốn chạm tới người phía trước, lại phát hiện ngón tay như xuyên qua thân người kia, ánh mắt vì thế mà thoáng chút cô đơn.
"Ngươi mới thành nhân hình, đừng vội."
Hắc y thiếu nữ gật đầu, thân hình rung giật mà hóa thành một cây bút, trở lại trên bàn.
Trên không truyền đến một tiếng thở dài, ẩn chứa tiếc nuối, một lát sau, một tràng tiếng sáo vang lên...
Thời gian thấm thoát trôi qua, tới một ngày, người kia nói: "Ngươi hóa thành người bồi ta đã vài thập niên, duyên phận đã hết, nên đầu thai đi."
Hắc y thiếu nữ dù đã qua hàng chục năm vẫn luôn ngưỡng vọng người kia: "Khi ta đầu thai trở về, còn có thể tới đây không?"
"Khi đó hẳn đã phi thăng, không cần tưởng nhớ."
Sắc mặt hắc y thiếu nữ có chút tối lại, thật lâu mới nói: "Nếu như thế, ta muốn... vẽ ngài một lần cuối cùng."
Người nọ vui vẻ đồng ý, đạp không nhập vào vách động.
Hắc y thiếu nữ nâng tay lên, duỗi ngón tay ở giữa không trung, miêu tả dáng hình người trên vách động, dù cách xa vẫn là gần. Ánh mắt cô có chút si mê, khi nét bút cuối cùng dừng lại, giữa động chợt lóe một tia sáng lung linh nhiều màu.
Hắc y thiếu nữ lẩm bẩm nói: "Ta nguyện ngươi mãi mãi ở lại trong bích họa này, cho tới khi ta đến."
Khương Nhập Vi nghe đến đây, thấy Đường Xuân Sinh không kể tiếp, không khỏi thúc giục: "Tiếp theo thì sao?"
"Tiếp theo?" Đường Xuân Sinh trừng mắt, "Vì ước nguyện cuối cùng của cậu đây mà hơn một ngàn năm chỉ có thể ở trên vách động, cậu còn hỏi tôi?"
Khương Nhập Vi liếc xéo nàng: "Cậu cuối cùng cũng thừa nhận?"
Đường Xuân Sinh rụt cổ: "Thừa nhận cái gì?"
"Cậu chính là người kia phi thiên." Khương Nhập Vi nhìn nàng từ trên xuống dưới, vốn định nói cậu như thế này mà là thần tiên. Nhưng nhìn xuống dưới, ánh mắt lại không tự chủ được lưu lại ở giữa eo kia, còn có mắt cá chân, cuối cùng trở lại trên mặt nàng, rơi xuống đôi môi.
Đường Xuân Sinh cắn răng, đã thấy ánh mắt cô dần trở nên vô cùng chuyên chú, không khỏi bật thốt lên hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì đấy?"
Khương Nhập Vi sờ sờ mũi, buông mắt ngẫm lại tâm tình lại thấy tim thình thình đập rộn chỉ có thể bực bội nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin lời của cậu sao?"
"Không phải cậu đã nhớ ra rất nhiều chuyện sao, " Đường Xuân Sinh hừ giọng, bỗng nhiên nheo mắt mỉm cười, "Khó trách cậu lại ước nguyện như vậy, hóa ra cậu vẫn luôn có tâm tư này."
Khương Nhập Vi trừng mắt.
Đường Xuân Sinh đúng lý hợp tình trừng mắt đáp lại: "Chẳng lẽ không đúng sao, trước kia là cậu cắn môi tôi."
Khương Nhập Vi đau đầu mà cắm tay vào sâu trong mái tóc, thần thoại kia họa bút của tiên tử thành tinh thật quá xa xôi, tin hay không kỳ thực đều không quan trọng. Cấp bách nhất lúc này chính là làm sao nói cho đối phương biết quan hệ của các nàng là không bình thường —— sau khi nhớ lại mình đã vài lần mạo phạm đến nàng?
Từ mạo phạm kia vừa xuất hiện trong đầu, Khương Nhập Vi thoáng giật mình.
Trong mắt cô, Đường Xuân Sinh là một cô gái luôn vui vẻ thoải mái, tuy rằng vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không tới mức khiến người ta kiêng dè bất khả xâm phạm. Nhưng mà càng nhớ lại, cô càng nhận ra những chuyện mình không nên làm này là mạo phạm, lại càng là khinh nhờn...
"Sao, không nhận tội à?"
Khương Nhập Vi nghe thấy giọng nàng đột ngột tới gần lại càng hoảng sợ, ngửa người ngã vào sô pha.
Lần này nói chuyện, các nàng vốn cách nhau một cái bàn trà lớn mà xa xa ngồi đối diện nhau, giờ Đường Xuân Sinh không biết từ bao giờ chuyển qua ngồi trên bàn trà, đung đưa hai chân, nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn lúm đồng tiền như ẩn như hiện, Khương Nhập Vi liền cảm thấy ngứa răng.
"Đường Xuân Sinh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện." Khương Nhập Vi vặn vẹo hai tay, miễn cưỡng cố nói.
Đường Xuân Sinh từ trên bàn trà nhảy xuống, đứng trước cô: "Cậu không thích tôi?"
Khương Nhập Vi ngược lại hít một hơi, ngồi thẳng lại, cố gắng dồn sức chống đỡ: "Tôi cho là cậu muốn trải qua cuộc sống loài người, nhưng... cậu nên bình thường một chút, như Lâm Mạc Trì vậy."
Đường Xuân Sinh hoài nghi nhìn cô: "Cậu không cho tôi hẹn hò với cậu ta?"
"Không phải tôi không cho, " Khương Nhập Vi vội vã biện giải, "Tôi chỉ mong cậu nghe theo lòng mình, không cần như thể vì hoàn thành nhiệm vụ mà làm chuyện này."
"Tôi nghe theo lòng mình a." Đường Xuân Sinh trả lời, cũng tìm cách lí giải chính mình, "Tôi thích cậu hôn tôi, tôi cũng thích hôn cậu."
Khương Nhập Vi bỗng hít thở không thông, trong đầu cực kì đúng lúc lại xuất hiện những hành động rất không thích hợp của bản thân, thậm chí còn có hình ảnh Đường Xuân Sinh nghiêng mình hôn cô tối hôm qua khi cô vừa tỉnh lại.
Kỳ thực cô muốn nói vấn đề không phải là thật lòng hay không thật lòng, mà là nam nữ và nữ nữ. Nhưng lúc cô nhất thời chưa thể mở miệng, đề tài đã bị Đường Xuân Sinh đổi đến một nơi khác rồi. Nơi đó quá mờ ám, đầu Khương Nhập Vi ong lên, lý lẽ chẳng biết đi đâu mất sạch, chỉ nghĩ ra được một câu, cứ thế mà hỏi: "Vì sao... Thích...?"
"Vì rất ngọt a." Đường Xuân Sinh như còn cảm thấy dư vị, khóe môi hơi nhếch lên, nét cười ngọt ngào.
Ánh mắt Khương Nhập Vi dừng lại trên bờ môi cong cong kia, không kìm nổi cơn choáng váng: "... Cái gì ngọt..."
"Cái này." Đường Xuân Sinh cúi người, hôn một cái rõ kêu lên đôi môi của Khương Nhập Vi đã kinh ngạc đến không thốt lên lời. Nàng hơi mím môi, hình như không nếm đến hương vị nào đó, thế nên lại lần nữa hôn lên, lúc này trượt vào trong đôi môi vì người kia đã ngẩn ra mà bất động khẽ nhếch, nếm qua khắp chỗ mới nói: "Nơi này còn ngọt hơn cam lộ."
Lời tác giả:
Gần đây bận rộn khai giảng, các chương mới đây đều đã viết sẵn từ trước.
Không viết sẵn ta rất sợ a!