Lý Khiết ôm đầu gối, ngơ ngác ngồi trên giường, cô đang nghĩ đến chuyện Văn Tú và người đàn ông tên là Tống Sĩ Chương, trước giờ hình tượng của Văn Tú trong lòng cô chưa bao giờ nhạy cảm và hèn nhát như vậy, thực ra thời gian này cô vẫn luôn ép anh ấy quan hệ nhưng sau khi quan hệ, Văn Tú như biến thành một con người khác.
Một Văn Tú lãnh đạm, nho nhã, vững vàng của trước đây đã không còn nhìn thấy, chỉ nhìn thấy một cậu nhóc, một đứa nhỏ không thể bù đắp lỗi lầm của mình và chỉ có thể chờ đợi sự trừng phạt của cha mẹ.
Hơn nữa, trong phòng làm việc của trưởng khoa, khi người đàn ông xuất hiện, cô nhìn thấy vẻ mặt của Văn Tú đột nhiên trở nên rất đáng sợ, ánh mắt của người đàn ông lướt qua trong chốc lát khiến cô khó thở và bối rối không rõ nguyên nhân.
Cô nhớ tới lời Văn Tú nói cách đây không lâu, “Thích tôi, cô phải trả giá, cô không sợ, tôi sợ.”
Cô ấy cảm thấy Văn Tú nói đúng, cô không hiểu anh, cô chỉ cùng với anh ấy gắn bó với nhau trong bệnh viện nửa năm, cuộc sống của anh như thế nào đối với cô là một bí ẩn.
Mẹ Lý bước vào, thấy con gái đang ngây người liền đến ngồi bên cạnh hỏi:
"Con đang nghĩ thế nào?"
"…Không có gì."
"Mẹ muốn hỏi con, đứa nhỏ này như thế nào mà có, có phải là cậu ta không ép buộc con phải không?"
"Không, là con tình nguyện."
"Đứa con này, sao lại ngốc như vậy, nếu cậu ta không chịu trách nhiệm thì phải sao?”
Lý Khiết không trả lời được, cô ấy như rơi vào vòng xoáy, đầu óc rối bời.
Cô ấy nhanh chóng muốn gặp lại Văn Tú càng sớm càng tốt, hỏi anh ấy một số câu hỏi và xem xem tình trạng của anh ấy.
Tống Sĩ Chương trở về nhà trước bình minh, sau khi trút hết được những mệt mỏi khiến anh mới bình tĩnh lại được.
Anh bước vào phòng ngủ, đứng bên giường nhìn người đang ngủ say, nghiêng người lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu, thật ngọt ngào.
Tống Sĩ Chương vẫn không hiểu tại sao bản thân đã thổ lộ hết tình cảm rồi nhưng Văn Tú vẫn thờ ơ như vậy, anh cho cậu đi học và đối xử tốt với gia đình cậu, vì cậu nên mới chuyển đến đây, chỉ cần bảo vệ cậu là được.
Điều duy nhất mà anh ta cảm thấy có lỗi là hôn lễ năm đó, nhưng cũng là chuyện cách đây nhiều năm rồi, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ kia, anh nhất định sẽ nói cho cô ấy biết đây là sự tôn trọng của anh với cô.
Tống Sĩ Chương thật sự không thể hình dung được Văn Tú muốn gì, người này đã lạnh lùng đến mức khiến anh bất lực, mọi thứ đối với cậu đều là thói quen, ngoan ngoãn, biết vâng lời, không ồn ào náo nhiệt, thậm chí ngoan ngoãn đến mức lúc lên giường để phục vụ bản thân tự mình vạch mông và nói vào đi, Văn Tú dường như xem việc sống bên cạnh Tống Sĩ Chương như một nghề nghiệp.
Bởi vì một khi rời nhà, cho dù nửa tháng hay một tháng không trở về thì Văn Tú cũng sẽ không để ý, không những không để ý, ngược lại còn rất thoải mái, giống như ông chủ không có mặt nên nhân viên được nghỉ ngơi.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Sao cậu có thể đáng ghét như vậy.
Tống Sĩ Chương cực kỳ tức giận, suy nghĩ bạo lực trỗi dậy, ngón tay vừa chạm vào mặt cậu, lập tức nghe thấy Văn Tú rên rỉ đau đớn.
Tay của Tống Sĩ Chương rụt lại như bị điện giật, một hồi lâu không dám động đậy, đến thở cũng không dám tạo ra âm thanh lớn, sau khi chắc chắn rằng mình không đánh thức Văn Tú, anh mới véo vào gốc mũi rồi rời đi.
Văn Tú không ngủ được, cậu tỉnh dậy, khi Tống Sĩ Chương đến gần, cậu ngửi thấy mùi của một người lạ, không phải Tô Hiến, mà là một người mới.
Bên cạnh Tống Sĩ Chương chưa bao giờ thiếu người.
Cậu nằm không yên, cảm thấy chỗ nào trên mặt cậu đều bị chạm vào cảm thấy rất khó chịu nên ngồi dậy đi rửa mặt.
Lâm Bạch không quen một người nào ở Thiên Xướng, anh ta không phải vào Thiên Xướng rồi mới quen biết Tống Sĩ Chương.
Nhưng anh ta biết rằng bản thân mình rất khác, khi bạn bè của Tống Sĩ Chương nhìn thấy anh ta, họ đều tỏ ra ngạc nhiên.
Anh ta nghĩ bản thân nên trở thành là một người như Tống Sĩ Chương, người đó gọi là Tú, anh ta có sức ảnh hưởng không nhỏ đối với Tống Sĩ Chương, hai ba câu có thể khiến anh vui lòng, cũng có thể khiến anh ta trở nên hung dữ.
Đôi khi sự dịu dàng của Tống Sĩ Chương khi nói chuyện với anh ta rõ ràng cảm thấy được nó chỉ thuộc về người đó, vậy tại sao vẫn tìm đến anh ta.
Lâm Bạch nghĩ Tống Sĩ Chương không thể yêu cầu điều đó, vì vậy đã tìm người giống với người đó để có thể an ủi bản thân.
Cảm giác làm người thay thế thật sự không tốt chút nào, Tống Sĩ Chương sau khi trút giận xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới việc có một người vẫn nằm trên giường.
Nếu ngày hôm đó Tống Sĩ Chương tâm trạng tốt thì sẽ đối xử nhẹ nhàng, còn Lâm Bạch vẫn có thể đứng dậy và tự mình rời đi.
Nếu như gặp lúc Tống Sĩ Chương tâm trạng không tốt, Lâm Bạch khó có thể tự mình rời đi trong thời gian ngắn, giống như lần này.
Anh ta nằm trên giường toàn thân như muốn rụng rời, và chỉ biết mở to mắt nhìn anh rời đi không thương tiếc, như một người chồng làm chuyện vụng trộm, và nhất định phải về nhà trước khi bị vợ phát hiện.
Anh ta nằm khoảng mười phút, cảm giác cửa bị mở ra, vừa mở mắt ra liền thấy có một cậu nhóc rất đẹp đang đứng ở cửa, nhìn có vẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.bg-ssp-{height:px}
Đó là Tô Hiến, cậu ấy đến để xem xem, người yêu mới của Tống Sĩ Chương trông như thế nào.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Lý Khiết đợi Văn Tú gọi cho cô ấy, bố của Lý Khiết cũng đợi Tống Sĩ Chương để báo tin cho anh, nhưng sau khi chờ đợi gần một tuần, cả hai đều không có thu hoạch được gì cả.
Lý Khiết vẫn quyết định chủ động, từ đầu đến cuối đều là cô ấy chủ động, thật ra điều này làm cô ấy thiếu tự tin, Văn Tú rốt cuộc là đang nghĩ gì, liệu anh ấy có thực sự thích mình không, cho dù chỉ một chút, Lý Khiết nhớ lại từng kỷ niệm từ lúc họ bắt đầu quen nhau, suy nghĩ rất lâu, cô không cách nào quyết định được là Văn Tú có yêu cô ấy hay thích cô ấy không, nhưng cô tin chắc rằng người đàn ông này đáng để tin tưởng.
Vì vậy cô ấy nhất định phải làm rõ chuyện này, rốt cuộc anh ấy và người đàn ông đó có quan hệ gì.
Trên màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại của Lý Khiết, Văn Tú cầm điện thoại trên tay nhưng không trả lời ngay, nhạc chuông liên tục vang lên, Tống Sĩ Chương đang ngồi bên cạnh đọc báo hỏi: "Ai vậy?"
Văn Tú nói, "Lý Khiết."
Tống Sĩ Chương hạ tờ báo xuống để cho hai người giao lưu ánh mắt, nhìn Văn Tú không hề bắt máy, Tống Sĩ Chương hỏi: "Có muốn tôi tránh đi không?"
Văn Tú lắc đầu, bấm loa ngoài, đưa điện thoại ở trước mắt: "Alo"
Lý Khiết cầm điện thoại trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết nên mở lời như thế nào, liền gọi một tiếng trưởng khoa.
Văn Tú ừ một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Cuộc trò chuyện này có chỗ nào giống như nam nữ sắp đính hôn sẽ nói chứ, Lý Khiết cảm thấy nói chuyện điện thoại thực sự không thích hợp, nên hỏi: "Ngày mai anh có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi, chỉ hai người chúng ta."
Văn Tú không trả lời ngay mà nhìn Tống Sĩ Chương.
Tống Sĩ Chương nói: "Hẹn gặp đi."
Văn Tú nói, "Được rồi."
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm thì cậu cúp máy.
Tống Sĩ Chương hỏi: "Nếu tôi không có mặt ở đây, liệu cuộc trò chuyện của hai người có dài hơn không?”
Văn Tú do dự rồi gật đầu.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương mập mờ cười, duỗi eo nói: "Bảo mật công việc làm tốt nhỉ, cậu nguyện ý lấy nọc rắn cho cô ấy, tôi không biết còn có người như vậy,” Anh thẳng thắn nói, “Quan hệ qua lại đã bao lâu rồi."
Tống Sĩ Chương hỏi điều này, đóng giả là một người lớn tuổi, với nụ cười thân thiện và ánh mắt rất quan tâm.
Nhưng Văn Tú đã quen thuộc đến từng khúc xương trên cơ thể anh, cậu biết nụ cười của anh không chạm đến đáy mắt, huống hồ lúc này trái tim anh đã lạnh như đá.
Cậu không muốn nói dối anh: "Chúng tôi quen nhau nửa năm rồi, còn chưa chính thức qua lại".
Vẻ mặt của Tống Sĩ Chương không phân biệt được là anh có tin hay không: "Ồ? Cái thai của cô ấy không phải là con của cậu sao?"
Văn Tú trả lời một cách thận trọng, bởi vì mỗi câu trả lời về chủ đề này đều có thể khiến Tống Sĩ Chương nổi trận lôi đình: "Là của tôi."
Tống Sĩ Chương chậm rãi dựa vào ghế sô pha: "Cô ấy là lần đầu sao?"
Văn Tú nghĩ may mắn là Tống Sĩ Chương không hỏi đứa trẻ đó bằng cách nào mà có, nếu không cậu sẽ lộ ra chỗ sơ hở, nếu Tống Sĩ Chương biết nguồn gốc của đứa trẻ này, anh sẽ không bao giờ đồng ý cho cậu kết hôn, không chỉ không đồng ý, anh sẽ cố gắng giết đứa trẻ nếu có thể.
Sợ rằng có thể sẽ giết chết hai mạng người.
Văn Tú nghĩ kỹ về điều đó, cậu không biết làm thế nào để xác định đó có phải là lần đầu tiên của một người phụ nữ không, vì vậy cậu chỉ nói: "Tôi không biết."
Tống Sĩ Chương biết kinh nghiệm của Văn Tú và yêu cầu cậu trả lời dứt khoát cho câu hỏi này, điều này thực sự khiến cậu cảm thấy khó xử.
Về điều này, Tống Sĩ Chương đã từng có một cảm giác hạnh phúc rất mãn nguyện, cho dù cảm giác này bây giờ có vẻ rất nực cười.
Văn Tú thì không cần phải biết điều này, cậu chỉ cần làm cho một người phụ nữ mang thai, và chỉ một cái cũng đủ khiến Tống Sĩ Chương từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Cậu nghĩ gì về cô ấy?"
Văn Tú nghĩ về ưu điểm của Lý Khiết: "Cô ấy vui vẻ, năng động, chăm học, giản dị, mạnh dạn và cẩn thận, dám làm dám chịu..."
“Được, được rồi, vẫn chưa kết thúc?” Tống Sĩ Chương ngắt lời Văn Tú.
Văn Tú im lặng ngay lập tức, cậu biết rằng cậu đang thách thức giới hạn của Tống Sĩ Chương, mặc dù lần này là tự bản thân Tống Sĩ Chương khởi đầu trước.
Văn Tú nghĩ rằng Tống Sĩ Chương hẳn là vô cùng không vui, cho dù nói như thế nào, thì chỉ là nuôi một con chó, nuôi hơn mười năm, đột nhiên phát hiện nó trung thành hơn với người khác, làm sao có thể buông tay cứ để nó đi với người khác, thà hầm thịt chó trong nồi lẩu còn hơn.
Cậu ấy nghĩ như vậy, là vì cậu cũng như Văn Tuệ, không thể giải thích lý do tại sao Tống Sĩ Chương lại cho phép kết hôn.
Ngày hôm sau, Lý Khiết đã đến nơi hẹn từ sớm, cô ấy trang điểm xinh đẹp và đợi Văn Tú đến.
Cô hy vọng có thể nhìn thấy Văn Tú của trước đây, một người thanh lịch và đầy trí tuệ, như vậy, cho dù cậu hiện tại không thích cô ấy, cô sẽ vẫn sẽ chấp nhận nó..