Cậu giấu người sau bụi cây, hẳn là đã đứng một lúc. Vừa nãy cậu nhìn thấy chị gái của mình cùng một cô gái xinh đẹp có cử chị thân mật, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.
"Chị." Hà Kiệt rề rà đi đến, âm thầm quan sát Lâm Nại. Hà Thanh Nhu đi mua bàn chải đánh răng mãi chưa thấy về, cậu đi xuống tìm chị, nào ngờ vô tình thấy được cảnh này, ít nhiều cũng thấy thật ngại ngùng.
Ánh mắt Lâm Nại liếc qua Hà Kiệt, cô phát hiện cậu và Hà Thanh Nhu rất giống nhau. Miệng, mũi, khuôn mặt đều như đúc từ cùng một khuôn, chỉ có đôi mắt là khác nhau. Hà Kiệt là mắt xếch, trong mắt không có thần, nhìn qua liền biết đây là người hướng nội; còn Hà Thanh Nhu là mắt hạnh sáng trong, trong mắt như có dòng nước chảy qua, dịu dàng, động lòng người.
"Tiểu Kiệt, " Hà Thanh Nhu gọi cậu, giới thiệu với Lâm Nại, "Đây là em trai tôi, Hà Kiệt."
Lâm Nại hơi nhíu mày, cô đã xem lí lịch của Hà Thanh Nhu, biết được chị có một cậu em trai cùng cha khác mẹ, chưa đầy mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba.
Hà Kiệt đi tới trước mặt hai cô. Tuy mới là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cái độ tuổi còn nhiều điều ngây ngô, nhưng cậu đã lớn lên cùng Hà Thanh Nhu, cậu hiểu chị. Từng động tác, từng cử chỉ, thậm chí cả sự dịu dàng trong ánh mắt mà chị lơ đãng để lộ ra, tất cả đều cho thấy chị có mối quan hệ đặc biệt với người này. Hà Kiệt vốn có thái độ trung lập với xu hướng tính dục của chị gái mình, nhưng khi thấy ánh mắt hơi sắc bén, cả người toát ra sự lạnh nhạt, vẻ mặt không dễ chung đụng của Lâm Nại, cậu không khỏi nhíu mày.
"Lâm Nại..." Hà Thanh Nhu cân nhắc một chút, "Bạn của chị."
Năm Lạng ngẩng đầu lên từ trong lòng chị, đầu nó để trên cánh tay chị, đôi mắt to tròn nhìn thẳng về phía Hà Kiệt.
"Meo~"
Nó khẽ kêu, hình như đang cảm thấy nghi hoặc.
Hà Kiệt bị Năm Lạng hấp dẫn. Ở quê cậu có rất nhiều nhà nuôi mèo, mèo màu cam cũng nhiều, nhưng đây là lần đầu cậu thấy một con mèo mập đến vậy, tròn vo núc ních, vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
"Chào em," Lâm Nại thấy cậu hơi căng thẳng, bèn mở miệng trước, "Thường nghe chị của em nhắc về em. Em đến Nam Thành chơi à?"
Mặt cô không biến sắc mà nói nhăng nói cuội, bình tĩnh, thản nhiên, tựa như thực sự có chuyện này vậy. Hà Thanh Nhu liếc nhìn cô, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười, Hà Thanh Nhu vội thu hồi tầm mắt.
Hàm ý trong lời của cô rất nhiều, càng khiến Hà Kiệt tin tưởng hơn vào nhận định của mình. Hà Kiệt vốn thật thà, ngớ người ra không biết đối mặt thế nào. Dù sao biết về xu hướng tính dục của Hà Thanh Nhu là một chuyện, đến lúc thực sự đối mặt lại là một chuyện khác. Cậu vắt óc suy nghĩ cả buổi mới nặn ra được một câu: "Chào chị..."
Cậu đứng gần Hà Thanh Nhu, Năm Lạng ngước đầu lên, chợt đưa một chân trước đặt lên cánh tay cậu.
Đệm chân mèo mềm mại, lông chạm vào da tay nhồn nhột.
Hà Kiệt ngẩn ngơ. Nhà cậu chưa từng nuôi chó mèo, thế nên cậu cảm giác không quen lắm, nhưng đồng thời cảm thấy thật mới lạ.
Năm Lạng lại đặt cái chân trước còn lại lên theo, đè cánh tay cậu, sau đó cong người như muốn nhảy sang. Hà Kiệt ngơ ngác nhìn Hà Thanh Nhu, không biết nên làm thế nào.
"Nó ngoan lắm, em cứ bế nó là được." Lâm Nại nói.
Hà Kiệt liên tục gật đầu, đưa tay ra đón. Lâm Nại đưa Năm Lạng qua cho Hà Kiệt, Năm Lạng thuận thế bò vào lòng cậu. Hà Kiệt cẩn thận bế Năm Lạng, tư thế như thể bế trẻ con vậy. Năm Lạng cử động bốn chân, xoay người, cái bụng tròn lẳng hướng lên trên, nằm ngửa ra như đại gia, chân sau chổng lên trời, trông vô cùng hưởng thụ.
Hà Kiệt ôm cục thịt này, còn vỗ về sau lưng nó.
Năm Lạng phát ra tiếng grừ grừ, cực kì thoải mái.
Ánh mắt Lâm Nại sáng lên, giả vờ nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm, có muốn đi quanh đây uống nước không?"
Giờ đã gần mười giờ, quanh khu chung cư cũng không còn quán nước nào mở cửa, giờ ra ngoài thì đến bao giờ mới về. Hà Thanh Nhu định từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Hà Kiệt đã ngây ngốc mà đồng ý: "Được ạ!"
Toàn bộ tâm trí của cậu đều tập trung vào chú mèo mập này rồi.
"Ba và dì còn ở trong nhà đấy." Hà Thanh Nhu nhắc nhở.
"Không sao đâu chị," Hà Kiệt vui sướng ôm Năm Lạng, "Lát nữa em nhắn tin cho ba, chúng ta uống xong sớm rồi về là được."
Lâm Nại mở cửa sau xe ra, Hà Kiệt cúi người ngồi vào trong, sau đó còn gọi chị, "Đi nào chị."
Năm Lạng còn bám víu chân trên ngực áo cậu, nhìn Hà Thanh Nhu kêu to.
Lâm Nại mở cửa ghế phụ, xoay lại nhìn chị.
Hà Thanh Nhu đành bất lực đi theo.
Lâm Nại nổ máy xe: "Lúc đến đây em thấy có một tiệm bánh ngọt, cách đây tầm mười phút chạy xe. Ngoài ra còn một tiệm cà phê cách tiệm bánh ngọt nửa con phố. Hai người muốn đi tiệm nào?"
"Tiệm bánh ngọt đi." Hà Thanh Nhu chọn tiệm gần hơn, cũng quan tâm đến sở thích của Hà Kiệt.
Hà Kiệt thì sao cũng được, cậu ôm Năm Lạng vuốt lông cho nó, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào chú mèo cam này.
Lâm Nại quan sát cậu bằng gương chiếu hậu, sau đó nhìn Hà Thanh Nhu rồi tập trung lái xe. Bên ngoài khu chung cư có một đoạn đường tương đối tối, ít đèn đường, dẫn đến trong xe cũng mờ tối. Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn cô, đường nét khuôn mặt sắc cạnh của cô nhập nhòa trong bóng tối. Dường như cô cảm nhận được Hà Thanh Nhu đang nhìn lén, nên đôi môi mỏng của cô cong lên, gương mặt cô như được điểm tô sắc màu.
Hà Thanh Nhu thường thấy cô cười, nhưng những lần đó đều không giống hiện tại. Cũng có thể là vì hiệu ứng của ánh sáng, khiến chị cảm thấy cô thật quyến rũ.
Hà Thanh Nhu vờ như không nhìn cô, chị quay đầu nhìn về phía trước.
"Chiều nay hai bác mới đến ư?" Lâm Nại vừa xoay vô lăng vừa hỏi. Chiều nay Hà Thanh Nhu vội vàng tan ca, cô liền đoán được chị có chuyện gì đó, lại nhớ đến vẻ mặt cô đơn của chị trong bữa cơm tối qua, cô không yên tâm. Sau khi đón Năm Lạng, cô vô thức lái xe đến nơi này.
Cô cũng thật may mắn, vừa lúc gặp được Hà Thanh Nhu trở về.
"Ừ."
"Đến chơi à?"
Hà Thanh Nhu gật đầu: "Tiểu Kiệt đăng kí vào đại học ở đây, nên bọn họ nhân đấy đến xem."
Lâm Nại đã hiểu: "Đại học S hay Đại học khoa học và công nghệ?"
"Đại học khoa học và công nghệ."
Hà Kiệt nghe hai cô thảo luận về mình thì ngẩng đầu lên. Trong xe tối om, Năm Lạng bấy giờ đang ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi cậu.
Lâm Nại thấy được động tác của cậu, cô nói: "Chị có một người chú ở đại học khoa học và công nghệ. Nếu Tiểu Kiệt có hứng, chị có thể nhờ chú ấy dẫn em đi tham quan trường đại học. Tiểu Kiệt ghi danh vào khoa nào nhỉ?"
"Khoa máy tính ạ," Hà Kiệt giành trả lời trước Hà Thanh Nhu. Cậu vừa nghe đến đại học khoa học và công nghệ liền hứng thú bừng bừng, "Em và ba mẹ cũng có dự định đi tham quan trường. Lúc trước, trường đại học khoa học và công nghệ có đến trường cấp của em chiêu sinh, khi đó em chỉ mới thấy qua ảnh chụp, giờ đến đây rồi thì em cũng muốn tự đi xem luôn."
"Tình cờ thật, chú của chị là trưởng khoa khoa máy tính. Khi nào em rảnh thì chị hẹn trước chú ấy cho, dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi, chắc chú ấy cũng rảnh."
"Lúc nào cũng rảnh ạ, em và ba mẹ ở lại đây cả tuần, không cần vội đâu ạ, bao giờ thầy Lâm rảnh rỗi rồi em đến cũng được," Hà Kiệt kích động nói, cậu cười thật xán lạn. Mấy phút trước cậu còn bắt bẻ Lâm Nại có điểm không tốt, giờ thì những điểm ấy mất sạch rồi, "Cảm ơn chị Lâm."
"Không có gì," Lâm Nại mỉm cười: "Chú của chị họ Lưu, lát nữa xuống xe, chị sẽ gửi số điện thoại của chú ấy cho em."
Trẻ con đúng là dễ gạt, nghe vậy liền gật đầu không ngừng.
Hà Thanh Nhu nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, chị cũng không biết Lâm Nại có họ hàng nào ở đại học khoa học và công nghệ.
Tiệm bánh ngọt cách khu dân cư hai con phố. Lâm Nại lái xe nhanh, chưa được mười phút đã đến nơi. Tiệm bánh trang trí rất đẹp, có hai tầng, cho mang thú cưng cỡ nhỏ vào. Lâm Nại dẫn hai chị em Hà Thanh Nhu đến tầng hai.
Chỗ ngồi do Hà Kiệt chọn, cậu ôm mèo ngồi ở một bên, Hà Thanh Nhu đành ngồi cùng phía với Lâm Nại. Nhân viên phục vụ đưa menu cho Lâm Nại, Lâm Nại gọi một đống món.
"Em tìm được chỗ du lịch chưa?" Lâm Nại hỏi, đẩy bánh đến trước mặt Hà Kiệt, "Gần đây quận Thành Trung mới khai trương một phố ăn vặt, buổi tối rất đông vui, lại gần với đại học khoa học và công nghệ, nên rất đông sinh viên."
"Tìm được rồi, khi nào em đến đại học khoa học và công nghệ sẽ đi dạo khu đó luôn." Hà Kiệt nói. Lâm Nại gọi nhiều món như vậy, cậu ngại ngùng ăn trước, "Chị Lâm làm việc ở đâu?"
Hà Thanh Nhu không chen vào cuộc hội thoại được, chỉ đành ngồi nghe.
"Cùng công ty với chị của em," Lâm Nại đáp. Cô lén nắm tay Hà Thanh Nhu, bên trên có mặt bàn che khuất, người ngồi đối diện không thấy được, "Nếu em đến công ty bọn chị, cũng có thể tìm chị đấy."
Sợ Hà Kiệt nhận ra, Hà Thanh Nhu không dám giãy giụa. Chị nhéo mạnh tay Lâm Nại, xem như trừng phạt. Mà Lâm Nại vẫn thản nhiên, thậm chí khẽ gãi lòng bàn tay chị.
"Vâng," Hà Kiệt vuốt lưng Năm Lạng, Năm Lạng bò lên đùi cậu, "Học đại học những bốn năm, sau này có thể em sẽ thường đến."
"Ừm, bao giờ đến có thể liên lạc chị."
Hà Kiệt hiểu ý cô, bèn lấy điện thoại di động ra hỏi số của cô, nhân tiện thêm bạn trên Wechat; còn Lâm Nại gửi số điện thoại chú Lưu của mình cho cậu. Hà Thanh Nhu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch, bị người bán còn giúp người đếm tiền của Hà Kiệt mà lòng đầy phức tạp.
Ba người ngồi trong tiệm tầm nửa tiếng. Lâm Nại đóng gói những món chưa ăn cho Hà Kiệt mang về. Trước mười một giờ, cô đưa hai chị em đến trước cửa khu dân cư, sau đó lái xe về nhà.
Hà Thanh Nhu mua một ít trái cây trong tiệm dưới khu dân cư, sau đó cùng Hà Kiệt về nhà.
Trong phòng khách, ông Hà và Tạ Hồng Linh đang chờ hai chị em.
Hà Kiệt đặt bánh và trái cây lên bàn, cười nói với Tạ Hồng Linh: "Mẹ, chị mua ít đồ ăn cho mẹ nè."
Dứt lời, cậu nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu cảm thấy thật bất ngờ.
Khuôn mặt cứng đờ của Tạ Hồng Linh hơi thả lỏng ra, bà ngẩng đầu, mấp máy miệng, cuối cùng dịu giọng nói: "Tắm rửa rồi ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm."
Hà Thanh Nhu đáp lại một tiếng.
Hai chị em đã về, hai vợ chồng ông Hà cũng về phòng ngủ phụ nghỉ ngơi.
Sau khi rửa mặt, Hà Thanh Nhu thức khuya để viết một bản bán cáo, gần hai giờ sáng mới đi ngủ. Tối nay chị ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Hà Thanh Nhu thức dậy, dọn dẹp, lái xe đi công ty.
Hôm nay bầu không khí trong phòng thiết kế rất nặng nề, mọi người im lặng như tờ. Hà Thanh Nhu đến bàn của mình, ngồi xuống sắp xếp tài liệu. Không lâu sau, một bóng người béo ục ịch quen thuộc xuất hiện.
Dương Thuận Thành thảnh thơi kẹp nách tập tài liệu, rề rà đi vào, đặt mông ngồi xuống ở vị trí vốn để trống ở đối diện Hà Thanh Nhu.
Gã thấy Hà Thanh Nhu liền trừng mắt, sắc mặt tối sầm hơn cả nước cống.
"Tổ trưởng Hà gần đây thăng tiến tốt quá nhỉ," Gã mở miệng châm chọc, giọng điệu mỉa mai, "Ôm hai dự án liên tiếp, nghe bảo đều hoàn thành rất tốt, cuộc khảo hạch tháng mười chắc chắn thông qua rồi đấy."
Hà Thanh Nhu không muốn lãng phí nước bọt với loại người như gã, chị vờ mỉm cười trả lời: "Hôm nay quản lí Dương tới sớm vậy, quản lí ăn sáng chưa?"
"Ái chà, đừng gọi tôi như thế." Dương Thuận Thành nhạo báng, khuôn mặt đầy thịt lộ vẻ giễu cợt: "Quản lí bộ thiết kế nào là tôi, hiện giờ tôi là một nhân viên quèn thôi."
Hà Thanh Nhu sửng sốt, không hiểu chuyện gì cả.
Gã mới dứt lời, một thân hình cao gầy liền đập vào tầm mắt... Là Vân Hi Ninh xách túi tiền đi vào. Cô ta đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy rất nhiều vị trí trống thì lập tức bất mãn, chân mày nhíu chặt, rồi lại đưa mắt nhìn Hà Thanh Nhu, cuối cùng là đến Dương Thuận Thành.
"Đến văn phòng một chuyến."
Dương Thuận Thành thảnh thơi dựa lưng vào ghế, mắt điếc tai ngơ.
Vân Hi Ninh không vui, nhưng cũng không phát cáu: "Ông Dương, mời ông đến phòng làm việc một chuyến, bàn giao công tác."
Dương Thuận Thành vẫn tiếp tục giả điếc.
Vân Hi Ninh siết chặt nắm tay, cố hết sức để chịu đựng.
"Nếu ông Dương đây có ý kiến gì, có thể báo với ban lãnh đạo. Nếu trong sáng nay không làm xong công tác bàn giao, tôi sẽ báo cáo tình hình cụ thể với các cấp lãnh đạo."
Rốt cuộc Dương Thuận Thành cũng cử động thân thể, hất cằm khinh khi: "Nghe rồi, cậu đây cũng không điếc, không cần cháu gái phải nhắc tới nhắc lui đâu."
Vân Hi Ninh giận tái mặt, nghiến răng nói: "Vậy tôi ở văn phòng đợi đấy."
Nói rồi, cô ta quay người, đi vào phòng quản lí.
Dương Thuận Thành từ từ ngồi thẳng dậy, muốn sỉ vả một trận, nhưng ngặt nổi Hà Thanh Nhu đang ngồi đấy, gã đành nhịn, rề rà một hồi rồi mới đi theo.
Hà Thanh Nhu giật mình, cháu gái ư?
Chị thầm nghĩ, không ngờ Vân Hi Ninh và Dương Thuận Thành là họ hàng, nhưng dường như quan hệ rất tệ.
"Tổ trưởng Hà, giám đốc Lâm tìm cô," Hà Thanh Nhu còn đang nghĩ ngợi thì một vị đồng nghiệp bỗng lên tiếng gọi chị, "Giám đốc bảo cô mang bản báo cáo đến."
Hà Thanh Nhu lên tiếng trả lời, tạm thời bỏ qua chuyện này, cầm báo cáo đến chỗ Lâm Nại.
Lâm Nại đứng trước cửa, dường như cô đang đợi chị.
Chị đi vào, Lâm Nại đưa tay khóa trái cửa.
"Tôi đặt bản báo cáo trên bàn, bảng tổng hợp số liệu kê khai chỉ mới xong một phần nhỏ, trước ba giờ chiều nay tôi sẽ nộp phần còn lại." Hà Thanh Nhu vừa nói vừa đặt tập tài liệu xuống.
Hà Thanh Nhu xoay lại, vừa lúc đụng vào lồng ngực đối phương. Chị ngẩn người.
"Không vội." Lâm Nại ôm eo chị, cúi đầu ngậm lấy bờ lôi chị rồi buông ra, sau đó lại mập mờ mà chạm vào khóe môi chị.