Như Mật Tựa Đường

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Về đêm, trên núi thường xuyên có gió lớn, từng làn gió thổi qua khiến lá cây bên ngoài ô cửa sổ reo vang xào xạc. Ánh trăng xuyên qua những cành lá rậm rạp, kéo dài bóng cây liêu xiêu đến bên bệ cửa sổ cũ kĩ, tình cờ hòa hợp với bầu không khí trong nhà, sự ấm cúng quẩn quanh trong không gian. Bởi đang nửa quì trên ghế nên Hà Thanh Nhu phải hơi cúi đầu xuống để nhìn Lâm Nại. Chợt một làn gió mang theo hơi lạnh xuyên qua tán lá, lướt qua mặt chị, làm chị tỉnh táo lại.

Chị nên từ chối, nhưng du͙ƈ vọиɠ trong chị lại rục rịch trỗi dậy, nhanh chóng lớn mạnh, gần như thoát khỏi mọi ràng buộc. Khuôn mặt Lâm Nại có phần lãnh đạm và tiết chế, thế nhưng đôi môi của cô lại mỏng, rất gợi cảm. Mà cánh môi mỏng đó đang hé mở để nói ra những lời kia, điều đó càng khiến nó thêm phần quyến rũ. Hà Thanh Nhu nhìn cô, cổ họng chị khô khốc.

Lâm Nại luôn là người thuộc trường phái hành động, Hà Thanh Nhu im lặng, vậy cô sẽ châm lửa khắp nơi. Cô biết Hà Thanh Nhu đã rất dao động, cõi lòng dậy sóng, vậy nên cô dẫn dụ chị sa vào, nhưng vẫn có chừng mực thích hợp, sẽ không ép sát quá mức khiến đối phương sợ hãi

Cô từ từ tiếp cận, thong thả và kiên nhẫn chờ đợi, ẩn mình ở nơi tối tăm, đợi chờ Hà Thanh Nhu nhảy xuống. Chỉ cần Hà Thanh Nhu có một chút ý muốn, cô sẽ xé vụn chị ra, nuốt chửng vào bụng, không bỏ sót dù chỉ một chút.

Hà Thanh Nhu nhắm mắt do dự hồi lâu, ngay lúc Lâm Nại chuẩn bị vén vạt áo lên để thăm dò bên trong, chị mới kiềm nén mà nói: "Đừng..."

Lâm Nại lập tức ngừng lại, rủ mắt nhìn bàn tay đang đè cánh tay cô. Một lúc sau, cô buông chị ra và ừ một tiếng.

Không khí dường như đọng lại, yên tĩnh không một tiếng động, cả hai người đều trầm mặc. Hà Thanh Nhu quì lâu rồi, cảm thấy không thoải mái lắm. Chị cử động cẳng chân, Lâm Nại bèn buông chị ra, để chị ngồi xuống bên cạnh.

"Tối nay tôi ở lại đây, sẽ không làm gì khác," Lâm Nại cầm tay trái của chị, ngón cái vuốt ve mu bàn tay, "Được không?"

Hà Thanh Nhu vén phần tóc trước trán bị gió thổi tán loạn, chị không tin Lâm Nại sẽ ở yên, có cam đoan cũng chưa chắc sẽ giữ lời. Lâm Nại thấy chị im lặng không nói gì, cô cố ý tiến lại gần vuốt ve cổ chị. Cả người Hà Thanh Nhu run lên, tay chống trên sô pha, đôi môi mím chặt.

"Hửm?" Mặt Lâm Nại kề sát mặt chị, chóp mũi cả hai chạm vào nhau, cô cũng tỏ vẻ lấy lòng mà hôn lên khóe môi chị.

Hà Thanh Nhu nghiêng mặt né tránh, đáy lòng như bị ai đó gãi, cùng với sự ngứa ngáy là cảm giác kì lạ dần chiếm lĩnh. Chị nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt trốn tránh, suýt chút nữa thì đạp phải món đồ Lâm Nại vừa vứt đi. Vừa thấy món đồ không dây màu đen kia, mặt chị thêm càng đỏ bừng. Chị nhặt nó lên, ném đến chỗ Lâm Nại, vừa ngượng ngùng vừa tức giận mà nói: "Cất đi, ném trên mặt đất không sợ dơ sao."

Cũng chẳng hiểu sao cô lại cởi ra, thật là... mặt mũi vứt đâu cả rồi.

"Tôi còn có," Lâm Nại nghiêng người dựa vào sô pha, sau đó lại bổ sung, "Rất nhiều."

Hà Thanh Nhu cứng họng, dứt khoát im lặng không tiếp lời.

"Kệ cô đấy," Chị vừa lẩm bẩm vừa đi đến trước khung cửa sổ rồi đóng nó lại. Gió vẫn thổi, không khí dần lạnh lẽo. Nhiệt độ trên núi vào đêm luôn rất thấp, đặc biệt là đến nửa đêm, nhiệt độ giảm đột ngột, lúc ngủ còn phải đắp chăn bông, "Một lần cuối cùng, sau này tuyệt đối không được như vậy."

Hai cô không thể cứ như vậy mãi, ban ngày là cấp trên cấp dưới, buổi tối lại nằm chung chăn, cứ như đang lén lút hẹn hò vậy. Lỡ như bị người khác bắt gặp, chắc chắn hôm sau sẽ truyền khắp công ty. Ở nơi công sở, điều kiêng kị nhất chính là mối quan hệ không rõ ràng giữa cấp trên và nhân viên.

"Vậy tôi đi tắm đây," Lâm Nại đứng dậy, "Có dư đồ ngủ không?"

Hà Thanh Nhu đưa lưng về phía cô, tay vẫn đặt trên bệ cửa: "Trong phòng tắm có một bộ do chủ khách sạn chuẩn bị, tôi chưa mặc bao giờ."

Chị tự mang theo đồ ngủ, vậy nên bộ đồ ngủ mà chủ khách sạn chuẩn bị vẫn luôn treo trong phòng tắm. Lần trước đi Bắc Kinh công tác, áo quần khách sạn chuẩn bị quả thật hết sức đặc biệt, ấn tượng khắc sau, thế nên lần này chị tự chuẩn bị đồ cho chắc.

Lâm Nại cởi giày rồi đi vào tắm rửa. Hà Thanh Nhu nghe được tiếng nước chảy thì mới quay người lại, cùng may nơi này giống như những căn phòng bình thường khác, có một bức tường ngăn cách, sẽ không xảy ra tình huống khó xử như trước đây. Chị cất những món chưa ăn hết vào tủ lạnh, dọn dẹp sơ qua căn phòng, đợi Lâm Nại tắm xong.

Nhìn đồng hồ mới thấy, đã sắp một giờ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Trong sân đã trống vắng người qua, ngọn đèn chẳng biết đã tắt từ bao giờ, xung quanh chỉ còn phòng chị là vẫn sáng đèn.

Có thể là đêm khuya thanh vắng, tiếng nước trong phòng tắm vô cùng rõ ràng, Hà Thanh Nhu không tự chủ mà liếc nhìn hướng phòng tắm, giày của Lâm Nại được xếp ngay ngắn trước cửa. Chị hơi do dự bước đến, định mang giày ra đặt ở chỗ thềm cửa ra vào, nào ngờ vừa đến trước cửa, tiếng của Lâm Nại đã truyền ra từ bên trong: "Hiện tại chị có rảnh không?"

Hà Thanh Nhu bất ngờ, chị lùi lại mấy bước rồi mới trả lời: "Sao vậy?"

Giày vẫn cứ đặt ở đây vậy, đợi Lâm Nại tắm xong lại mang ra.

"Có thể đến phòng tôi lấy đồ giúp tôi không? Chìa khoá nằm trên bàn."

Hà Thanh Nhu không cần suy nghĩ cũng biết là muốn lấy thứ gì, chị ừm một tiếng rồi cầm chìa khóa trên bàn, cũng không hỏi lại xem cô muốn lấy gì mà đi luôn. Phòng của Lâm Nại ở khúc ngoặt của hành lang, chị cố gắng bước đi khẽ khàng, mở cửa bật đèn, nhanh chóng lấy đồ đặt vào túi rồi rời khỏi.

Đã khuya thế này, đáng lí sẽ không đụng phải người khác, nhưng chị vừa đến khúc rẽ liền chạm mặt Vân Hi Ninh.

Vân Hi Ninh còn đang mặc đồ công sở, vẻ mặt mệt mỏi, xem ra là mới trở về. Hà Thanh Nhu nhớ rõ Vân Hi Ninh ở một dãy khác, đã trễ thế này, cô ta còn đến bên này làm gì? Có lẽ nào là tìm Lâm Nại chăng? Chị chợt giật mình, hiện tại Lâm Nại đang ở trong phòng chị, mà chị mới vừa ra khỏi phòng của cô, nếu lúc này Vân Hi Ninh qua kia tìm cô...

Chị siết chặt túi, nắm chìa khóa trong lòng bàn tay. Vân Hi Ninh đã thấy chị, ánh mắt cô ta lạnh lẽo.

Không ai nói gì.

Hà Thanh Nhu thấp hơn Vân Hi Ninh một chút, lại thêm cô ta mang giày cao gót, chị mang giày đế bằng, vậy nên thoạt nhìn thấy chị thấp hơn Vân Hi Ninh nửa cái đầu. Hà Thanh Nhu đứng thẳng, trong lòng xoắn xuýt một hồi, cuối cùng mở miệng trước: "Quản lí Vân."

Vân Hi Ninh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn chị. Trong ánh mắt cô ta chứa vẻ tìm tòi cùng một thứ cảm xúc không thể nói rõ. Ánh đèn hành lang lờ mờ, cách xa một khoảng, Hà Thanh Nhu không thấy rõ ánh mắt của cô ta, nhưng chỉ bằng sự lạnh lẽo kinh người tản ra quanh thân cô ta là có thể hiểu được, cô ta đã biết chị đi ra từ nơi nào.

Hà Thanh Nhu cũng không sợ cô ta, chị chỉ giật mình mà thôi. Nửa đêm nửa hôm, dù là ai xuất hiện cũng sẽ làm chị giật mình cả. Vân Hi Ninh siết chặt nắm tay, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cô ta quay người bỏ đi. Hà Thanh Nhu nhíu mày trầm tư, nhìn cô ta đi đến cuối hành lang. Một lúc sau, chị mới mang đồ trở về.

Chị đặt đồ trước cửa cho Lâm Nại tự lấy, đợi cô tắm xong, chị mới vào tắm. Trải qua chuyện vừa nãy, mọi ý nghĩ kiều diễm ướŧ áŧ trong đầu đều tiêu biến sạch sẽ, trong lòng bứt rứt khó chịu, chị phiền muộn xối nước, chỉ vài phút đã tắm xong.

Lâm Nại ngồi tựa vào đầu giường xem điện thoại, thấy chị đi ra, cô vén một góc chăn lên: "Ở ngoài lạnh, lại đây đắp chăn."

Mới đầu Hà Thanh Nhu định đi qua, nhưng nhìn thấy cô, sự khó chịu trong lòng lại càng tăng thêm. Chị làm như không có việc gì, dùng khăn xoa tóc, quay người trở lại phòng tắm: "Tôi sấy tóc."

Chị không gội đầu, nhưng khi tắm, một phần nhỏ bị dính nước. Vừa lấy máy sấy, còn chưa kịp mở công tắc, người đằng sau đã cầm lấy nó.

"Tôi sấy cho chị," Lâm Nại nói, cô gỡ dây buộc tóc trên đầu chị xuống, "Sấy rồi đi ngủ thôi, khuya lắm rồi."

Hà Thanh Nhu không có phản ứng gì. Đợi tóc được sấy khô rồi, hai người lên giường ngủ.

Đèn tắt, cả căn phòng rơi vào bóng tối. Bởi bên ngoài có cây cối cản trở, chỉ có vài tia sáng từ mặt trăng lác đác rọi vào. Hà Thanh Nhu nằm đưa lưng về phía Lâm Nại, chị nhìn ra ngoài cửa sổ mà xuất thần. Một hồi sau, Lâm Nại ôm lấy chị, thân mật áp trán lên gáy chị, Hà Thanh Nhu giật mình: "Ngủ đi, đừng lộn xộn."

"Đang nghĩ gì vậy?" Lâm Nại hỏi, cánh tay phủ trên eo chị, nhưng vẫn rất chừng mực, không hề có hành động dư thừa nào.

Hà Thanh Nhu động đậy cánh tay: "Chuyện triển lãm xe ngày mai."

Chị không nói thật.

Lâm Nại dán lại gần, ôm chặt chị hơn: "Đều đã sắp xếp xong rồi, không cần lo lắng."

Hà Thanh Nhu không nói gì, hai người ôm nhau thật ấm áp, chị rụt vào trong chăn, nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lòng có tâm sự, không thể ngủ được, thế là chẳng bao lâu sau, chị lại mở mắt ra. Hơi thở của Lâm Nại đã bình thản, có thể cô đã ngủ rồi.

Hà Thanh Nhu kéo cánh tay đang để bên hông chị ra, nhưng không được.

Cô chưa ngủ.

Chị khựng lại, sau đó lùi vào trong chăn. Lúc mơ màng sắp ngủ mới không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Cô và quản lí Vân rất thân thiết sao?"

Lâm Nại không trả lời, chị nghĩ rằng cô đã ngủ, mới định xoay người lại thì sau cổ bỗng truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, xem như là một câu trả lời. Chị siết chăn, cảm giác bực dọc trong lòng bỗng nhiên giảm bớt đi nhiều. Có thể là cả ngày quá mệt mỏi, sự bực dọc không còn, cơn buồn ngủ liền kéo đến, chị nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sao, cả hai người đều thức rất sớm, có điều Hà Thanh Nhu tỉnh trước một chút, bởi vì có rất nhiều công tác đang chờ, chị vội vàng đánh răng rửa mặt rồi đi ngay.

Lúc Hà Thanh Nhu đến khu triển lãm trong nhà, đã có vài nhân viên đứng chờ sẵn. Tiểu Ngô đệ trình tài liệu cần dùng cho Hà Thanh Nhu, chị lật xem sơ qua mấy trang: "Tất cả người mẫu đã đến đủ chưa?"

"Đến đủ rồi ạ, đang ở đằng sau trang điểm và chuẩn bị," Tiểu Ngô đáp, "Bọn họ cũng mới đến, hẳn là nửa tiếng nữa mới tới đây."

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Em sang kia đợi, khi nào bọn họ xong thì dắt sang đây, chỗ này để chị trông là được."

Tiểu Ngô đồng ý rồi nhanh chóng chạy đến phòng chờ.

Hôm nay, khu triển lãm trong nhà chỉ có một mình Hà Thanh Nhu phụ trách, Lâm Nại đã đến trường đua, giám đốc Trương ở khu triển lãm ngoài trời. Hôm qua vẫn chưa cảm thấy gì, đến hôm nay chỉ có một mình chị chủ trì toàn cục, cả người đều căng thẳng, khó tránh khỏi có điều lo sợ.

Song chị nhanh chóng điều tiết tâm trạng, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc chỉ đạo công tác. Lần triển lãm xe này, Đông Ninh lấy đề tài phát triển kinh tế và bảo vệ môi trường làm chủ đề chính, hợp tác với Quốc Tế Hòa Tín nghiên cứu về nguồn năng lượng mới. Nhưng không chỉ Đông Ninh và Quốc Tế Hòa Tín làm về nguồn năng lượng mới cho ô tô, nguồn năng lượng mới này đang là xu hướng của ngành công nghiệp ô tô, không ít công ty tham gia triển lãm lần này đều đang nghiên cứu về nó, ví như tập đoàn An Năng bên cạnh bọn họ, lần này cũng lấy đề tài này làm chủ đề chính.

Hà Thanh Nhu liếc nhìn bên kia, trùng hợp làm sao, người phụ trách tập đoàn An Năng cũng đang nhìn về phía chị. Lúc hai ánh mắt chạm nhau, người kia nở một nụ cười đầy thâm ý với chị, Hà Thanh Nhu nhíu mày, một cảm giác kì lạ lập tức dâng lên trong lòng.

Truyện Chữ Hay