Mặt trăng gần ngày rằm bao giờ cũng vừa to vừa tròn, tựa như chiếc đĩa sứ trắng treo lơ lửng trên bầu trời thanh vắng. Ánh trăng như nước, trải khắp mặt đất, nhưng thỉnh thoảng mây đen lại trôi đến gần, hoàn toàn che khuất mặt trăng, bầu trời lại trở nên tối tăm và u ám.
Ngoài xe hay trong xe cũng đều như vậy. Chỉ có ánh đèn từ tháp Nhạn chiếu rọi, thế nhưng xe đậu quá xa, ánh đèn không chiếu tới, xung quanh vẫn tối tăm như cũ, chỉ có thể lờ mờ thấy cảnh vật sát bên.
Ánh trăng lờ mờ như trêu ghẹo lòng người, tăng thêm cảm giác lưu luyến và triền miên. Cabin của Land Rover vốn rộng rãi, nhưng hai người cùng chen chúc trên một chiếc ghế thì có vẻ hơi chật chội, tay chân không biết đặt đâu. Lâm Nại ngồi quỳ gối hai bên chân Hà Thanh Nhu, vuốt ve cần cổ của chị, dùng đôi môi mỏng của cô chạm vào khóe miệng chị rồi vươn lưỡi ra liếm. Liếʍ ɭáρ một hồi rồi chuyển sang giữa, ngậm lấy bờ môi mềm mại kia, khẽ cắn rồi cọ.
Hành động của hai cô vô cùng thân mật, khoảng cách quá gần. Dù cho bóng tối mờ mịt vẫn có thể thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.
Hà Thanh Nhu hơi ngửa người lui sau, có ý muốn né tránh, nhưng Lâm Nại không cho phép. Một tay cô nắm lấy cằm chị, một tay bảo vệ phần cổ sau trơn nhẵn của chị, lòng bàn tay liên tục vuốt ve. Lúc cô hôn luôn có thói quen kì quặc này, dường như cô yêu thích việc sờ cổ Hà Thanh Nhu, từ sau đến trước, từ gáy đến cổ họng, liên miên không dứt.
Cổ họng là một bộ phận rất yếu ớt trên cơ thể, ví như lúc vồ mồi, cắn mạnh vào cổ họng có thể sẽ là một đòn trí mạng. Đây cũng là một chỗ rất gợϊ ȶìиɦ, nhất định phải chú ý đến mỗi khi ân ái. Vuốt ve, xoa nắn nơi này là không chỉ tuyên bố chủ quyền một cách công khai, mà còn mang theo hàm ý sâu xa nữa.
Lâm Nại hơi lướt qua rồi nán lại, lưu luyến và cọ xát giữa răng môi Hà Thanh Nhu, trao đổi hơi thở với nhau, mang theo sự ấm nóng cùng những ý nghĩ mơ màng và phóng túng tràn xuống cổ họng, lại theo dòng máu để rồi lan tràn toàn thân. Tựa như ngọn lửa trong cánh rừng, muốn thiêu đốt bằng hết cành củi vậy. Hà Thanh Nhu không muốn, Lâm Nại sẽ nhẫn nại ẩn náu, loanh quanh bên ngoài thành trì, cám dỗ chị; đợi đến khi cửa thành vừa mở, cô liền nhân cơ hội lẻn vào, đánh chiếm khắp nơi.
Cô hôn thật mạnh bạo, cướp đoạt mọi thứ trong miệng Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu không kịp tránh né, bị cô cuốn lấy mà trêu chọc không ngừng.
Hồi lâu sau, cuối cùng Lâm Nại cũng buông ra.
Hà Thanh Nhu khẽ thở hổn hển, son môi bị hôn đến lem nhem. Chị đưa tay sờ khóe miệng thì cảm thấy hơi đau đớn, chị ngước đầu lên nhìn Lâm Nại: "Cô tuổi chó sao, còn cắn người nữa..."
Tuy chị đang trách móc, nhưng lại nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu mềm mại, càng có vẻ như đang hờn dỗi. Lâm Nại cúi đầu nhìn chị. Trong mắt cô chỉ có đôi môi đỏ tươi và căng mọng lúc khép lúc mở mà ban nãy cô đã nếm thử, mềm mại và ngon ngọt, dư vị như còn đọng lại giữa răng môi cô.
Lâm Nại không cần biết Hà Thanh Nhu đang nói gì, cô chỉ ừ một tiếng rồi lại cúi đầu, một lần nữa thưởng thức. Lần này, động tác của cô rất nhẹ nhàng, cẩn thận, thật từ tốn mà hôn lấy. Hôn đủ rồi, cô lại chuyển môi lên kề sát trán Hà Thanh Nhu.
Đôi môi mỏng còn mang theo hơi ấm kề sát giữa trán, thật ấm.
Cảm giác ấm áp chợt sinh ra giữa hai người.
Hà Thanh Nhu run rẩy hàng mi dày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cô, lúng túng một lúc rồi lên tiếng: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, mau tránh ra."
Lâm Nại buông chị ra, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt mang theo cảm xúc mờ mịt khó mà phân rõ: "Không lộn xộn."
Tiếng nói trầm lắng, tựa như đang đè nén gì đó.
Hà Thanh Nhu ngẩng đầu, lơ đãng đụng phải ánh mắt đong đầy cảm xúc của cô, chị hơi hoảng hốt: "Vậy cô tránh ra, chặn trước mặt như vậy làm tôi không thoải mái."
Chị vừa nói vừa đưa tay đẩy, vốn định để Lâm Nại hơi cách xa ra, nào ngờ Lâm Nại vô thức tránh né. Vậy là tay chị đè xuống một chỗ không nên đè, xúc cảm thật đầy đặn. Chị giật mình thảng thối, vội vàng thụt tay lại.
Lâm Nại lại cong môi mỉm cười, cúi người đặt một nụ hôn xuống tai chị, đúng ngay vị trí của nốt ruồi kia. Toàn thân Hà Thanh Nhu cứng đờ, ngón tay co quắp cuộn tròn, chị mím môi, rủ mắt nhìn xuống.
"Đi thôi, giám đốc Tống còn đang đợi." Chị lí nhí trong miệng.
"Ăn trước đi đã," Lâm Nại nói, "Những thứ này đều do chú ấy mua, bảo chị ăn xong rồi đi."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên. Mọi người đều đồn Tống Thiên Trung lạnh nhạt và xa cách, sao ông lại mua thức ăn cho một người chưa từng gặp mặt như chị? Chị chớp chớp mắt, bán tín bán nghi hỏi: "Giám đốc Tống mua?"
"Cũng có cái là tôi mua, " Lâm Nại sửa đúng, cô từ trên đùi Hà Thanh Nhu đứng dậy, đi lui ghế sau xách đồ ăn đến, "Đa phần là tôi mua."
Cô bật đèn, bày từng món ra. Sau kính chắn gió, trên ghế, trên tay... đều đặt đầy thức ăn. Lúc nãy xếp chồng lên nhau thì cảm giác không bao nhiêu món, giờ xem lại thì quả là quá nhiều, chỉ ăn đại một phần thôi đã no rồi.
"Tôi không biết chị thích ăn gì, bèn mua nhiều một chút, đủ món đủ vị cả," Lâm Nại đưa chiếc hộp trên tay đến trước mặt chị, trong hộp là món bánh ngọt được làm rất tinh xảo, "Chị nếm thử cái này xem, xếp hàng thật lâu mới mua được. Cửa hiệu này lâu năm rồi, làm bánh thủ công hoàn toàn."
Hà Thanh Nhu dở khóc dở cười, nhiều món như vậy, ăn sao cho hết. Chị cầm chiếc bánh lên cắn thử, cực kì mềm mịn, đúng là khá ngon. Bình thường chị rất ít ăn những thứ này, cùng lắm là mua vài cái bánh bông lan, lúc đói ăn cơm hoặc chế mì ăn tạm. Giờ nếm thử thứ này, cảm giác cũng không tồi, bèn cắn thêm một miếng nữa.
"Còn mấy món này nữa, đều rất ngon." Lâm Nại mở hai chiếc hộp khác ra, đưa đến trước mặt chị.
Hà Thanh Nhu đều nhận lấy, ăn được mấy miếng thì chị chợt nhớ đến: "Cô ăn cơm chưa?"
Chạy tới chạy lui ngoài kia cả ngày, bận rộn đến chân không chạm đất, nói không chừng cô còn chưa kịp ăn cơm nữa.
"Ăn với chú Tống rồi." Lâm Nại nói.
Hà Thanh Nhu gật đầu, lại nói nhỏ: "Lần sau mua đại thứ gì cũng được, đừng xếp hàng mà lãng phí thời gian, với cả mua ít thôi, tôi không ăn được nhiều đến vậy."
"Sợ tốn thời gian của tôi?" Lâm Nại tạm ngưng một chút rồi mỉm cười nói tiếp, "Hay là đang quan tâm tôi?"
Sợ tốn thời gian và quan tâm cô đều cùng một ý cả. Không quan tâm thì làm sao sợ tốn thời gian của cô? Hai câu hỏi này của cô thoạt nhìn như chỉ hỏi lại, nhưng thực tế là đang mớm lời cho chị, chị có trả lời thế nào cũng là đáp án mà cô mong muốn.
Nhưng Hà Thanh Nhu không mắc bẫy, chị chỉ hỏi: "Giám đốc Tống mua món gì?"
Lâm Nại nhướng đuôi chân mày, lấy hai chiếc hộp giấy màu vàng ánh kim đóng gói cầu kì đẹp đẽ từ chỗ ngoài cùng ra. Hà Thanh Nhu cầm lấy rồi mở ra, bên trong còn có tầng tầng lớp lớp giấy bọc, xé hết lớp giấy bọc này ra là hai khối cầu nhỏ được vặn kín lại, hết lớp giấy này đến lớp giấy khác, giống như búp bê Nga vậy. Hà Thanh Nhu buồn cười, chị mở vỏ khối cầu ra, cũng may bên trong không có thêm trò gì nữa, chỉ có đặt một viên kẹo.
Gõi kĩ đến vậy, bên trong cũng chỉ có một viên kẹo, vậy là mỗi hộp có hai viên. Hà Thanh Nhu choáng váng, không biết cố gắng mà nghĩ rằng cái này chắc chắn rất đắt, vị giám đốc Tống này cũng chắc chắn là một người thú vị, ít nhất là sẽ không nghiêm khắc và cứng nhắc như lời đồn.
"Cô ăn không?" Chị hỏi Lâm Nại.
"Ăn." Lâm Nại trả lời, nhưng không động đậy gì cả, vẫn tiếp tục nhìn chị chằm chằm.
"Tự cô lấy đi." Hà Thanh Nhu đã lấy một hộp, chị cầm một hộp khác đưa cho cô.
Lâm Nại cầm lấy rồi thuận tay đặt sang bên cạnh, không nói tiếng nào. Hà Thanh Nhu biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng chị giả ngu. Chị lột vỏ kẹo ra rồi ăn, lớp bên ngoài là chocolate, ở giữa giòn tan, ngậm vào liền tan, nhân kẹo là mứt, chị vẫn chưa nếm ra là mứt vị gì, nhưng dù sao cũng vô cùng ngọt ngào.
"Chuyện hôm nay, giám đốc Trương đã nói với tôi rồi." Lâm Nại bỗng nói.
Hà Thanh Nhu hơi chững lại, không biết là cô đang nói đến chuyện nào, là chuyện tập đoàn An Năng hay chuyện Vân Hi Ninh. Vụ tranh cãi với Vân Hi Ninh rất căng thẳng, lúc ấy, Vân Hi Ninh tức đến không nói nên lời, đến cuối cùng, cô ta vẫn cố nén giận không bùng nổ. Hà Thanh Nhu không cần nghĩ cũng đoán được, cô ta kiêng dè Lâm Nại. Mà cũng không thể nói là kiêng dè được, hẳn phải là nhẫn nhịn mới đúng.
Một người tự cao tự đại như Vân Hi Ninh, nhẫn nhịn... Hà Thanh Nhu liếc nhìn Lâm Nại, trong lòng không hiểu sao mà phiền muộn. Tài năng của Vân Hi Ninh đã quá rõ ràng, một người thông minh tài giỏi như vậy, thế mà hôm nay giận dữ tựa như mất sạch lí trí, lửa giận hừng hực đến độ có thể thiêu đốt xung quanh. Chị nghĩ đến những lời Tưởng Hành Châu đã nói, cùng nhau lớn lên, quan hệ sâu sắc, Lâm Nại hiểu được ý nghĩ của Vân Hi Ninh chứ?
Hà Thanh Nhu nhận thức rõ ràng, họ đều hiểu cả.
"Tôi đã xử lý tốt, cô không cần lo." Chị nói lập lờ, không đề cập đến những gì đã xảy ra.
"Chị giải quyết chuyện tập đoàn An Năng rất tốt." Lâm Nại nói, trước đây cô đi cạnh tranh đấu thầu, tập đoàn An Năng không đàng hoàng cho lắm, ngấm ngầm giở hết trò này đến trò khác, còn muốn thao túng hậu đài, kết quả lại bị các cô gài bẫy ngược lại. Hai tập đoàn liền kết thù từ đấy. "Có điều đã có lần một sẽ có lần hai, phải chú ý đề phòng nhiều hơn."
"Tôi biết." Hà Thanh Nhu đã sắp đặt thỏa đáng, phía khu vực triển lãm luôn có người trông coi, những chỗ khác cũng sẽ tuần tra theo đúng giờ quy định, đến cả nhân viên dự bị cũng đã được chị sắp xếp sẵn sàng, tất cả là vì sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
"Ngày mai tôi sẽ đến trường đua, khu triển lãm trong nhà giao cho chị phụ trách đấy."
"Ừ."
"Sau khi triển lãm kết thúc, đến cửa trường đua tìm tôi." Lâm Nại nói. Hà Thanh Nhu cúi đầu, mái tóc hơi tán loạn, Lâm Nại đưa tay giúp chị sửa sang lại, mà Hà Thanh Nhu không quen như vậy, chị vô thức nghiêng đầu né tránh. Sợi tóc suôn mượt quét qua lòng bàn tay, lướt qua ngón tay rồi rơi xuống, cuối cùng mắc lại trên gò má mềm mại.
Lâm Nại ngẩn ngơ, đến khi hoàn hồn lại, tay cô đã vuốt lên gò má chị.
Gương mặt chị hơi nóng, mềm mại trơn bóng, vuốt ve rất thoải mái. Cô nhịn không được mà động đậy ngón tay, vuốt ve mấy cái. Hà Thanh Nhu nghiêng mặt đi. Lâm Nại muốn chị nhìn mình, bèn khẽ khàng nhéo cằm chị.
Hà Thanh Nhu giả vờ muốn đánh vào tay cô, cô nhanh chóng chộp lấy, sau đó dạng chân ngồi quỳ sang ghế phụ, mặt đối mặt với Hà Thanh Nhu. Cô biết làm thế nào để dẫn dắt chị, biết phải làm gì để đạt được điều mình muốn. Con người dễ dàng bị ràng buộc, xấu hổ khi ở dưới ánh sáng; nhưng Lâm Nại lại không muốn tắt đèn, vì vậy cô đưa tay che mắt Hà Thanh Nhu lại.
Hà Thanh Nhu không biết cô muốn làm gì, chị hơi ngẩng đầu lên. Bóng tối bỗng chốc ập đến khiến chị không kịp thích ứng nên phải chớp mắt.
Lông mi khẽ cào vào lòng bàn tay, còn nhột hơn cả ban nãy.
Lâm Nại từ trên cao nhìn xuống chị, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng hơi khép mà bần thần. Cô thật sự muốn nhét đầy thứ gì đó vào bên trong cái miệng này. Nghĩ vậy, cô dùng ngón tay đè lên khóe môi chị, suýt chút nữa là vươn cả ngón tay vào, nhưng rồi cô nhịn xuống, cuối cùng chỉ cúi đầu ngậm lấy đôi môi mọng kia, đánh cắp hương vị ngọt ngào trong miệng chị.
Cô hôn thật lâu, hôn đến khi Hà Thanh Nhu thở hổn hển thì mới buông chị ra.
Sau đó, hai người nhìn nhau không nói gì. Hà Thanh Nhu thì cảm thấy xấu hổ, còn Lâm Nại thì không biết nên nói gì.
Hồi lâu sau, Hà Thanh Nhu mở miệng trước: "Bên phía trường đua có chuyện gì à?"
Bốn giờ rưỡi là kết thúc đua xe rồi, còn phía triển lãm đến hơn năm giờ mới xong. Vậy chỉ có thể là Lâm Nại có việc phải làm.
"Ừm, đua xe. Chị muốn xem không?" Lâm Nại nói, cô ngồi trên đùi Hà Thanh Nhu, nhưng không đè hết trọng lượng lên. Ngón tay cô quấn lấy tóc chị mà trêu đùa, trái tim hơi loạn nhịp.
"Không phải bốn rưỡi là kết thúc rồi sao, lúc tôi tới đã chẳng còn gì." Hà Thanh Nhu trả lời, đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bời, vén lui sau cả, không cho cô đụng đến. Lúc chị vén tóc, cằm hơi ngước lên, từ góc nhìn của Lâm Nại, cần cổ của chị càng có vẻ thon dài và thanh mảnh.
Ánh mắt Lâm Nại sâu thăm thẳm, nhân cơ hội chị vén tóc, cô lướt ngón tay lên làn da cổ trắng nõn của chị: "Không phải thi đấu, là tôi và người của những công ty khác đua một trận cho vui."
Cuộc đua này đến chiều nay mới được quyết định. Mọi người đều cho rằng chiều mai kết thúc công việc, ai cũng rảnh rỗi không có gì để làm, bèn dự định tổ chức một cuộc đua đặc biệt, nhân viên các công ty đều có thể tham gia thi đấu, phần thưởng sẽ do các công ty tham gia cùng chuẩn bị. Có điều người tham dự không bao nhiêu cả, chỉ tầm mười người, đa phần đều cấp cao của các công ty, dù sao trò đua xe này đốt rất nhiều tiền, người biết đua cũng ít.
"Cô đua ư?" Hà Thanh Nhu hỏi, chị khá là ngạc nhiên, quả thật không tưởng được Lâm Nại lại biết đua xe. Trong ấn tượng của chị, những người chơi đua xe đều là kiểu người đầy cá tính và sành điệu, là những người có cái tôi rất lớn; chứ không giống như Lâm Nại, suốt ngày mặc đồ công sở ngồi trong văn phòng, bận rộn tới lui.
"Ừ," Lâm Nại gật đầu, "Chị đến không?"
Hà Thanh Nhu suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Đến chứ, khi nào các cô bắt đầu?"
"Năm giờ rưỡi, có thể chị đến là vừa kịp đấy." Lâm Nại đáp.
"Ừm." Hà Thanh Nhu gật đầu. Năm giờ rưỡi ư, sau khi ngày triển lãm đầu tiên kết thúc, chị còn phải xử lí công việc sau đó, thời gian quá gấp gáp, hẳn là không đến kịp, chị chỉ có thể cố gắng đến trước khi cuộc đua kết thúc. Chị cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy đã gần h, bèn đẩy Lâm Nại và nói: "Đi thôi, nên đến chỗ giám đốc Tống rồi."
"Không ăn nữa?"
"No rồi." Chị nói, kéo cánh tay Lâm Nại, "Cô ngồi dậy, mau đi lái xe."
Lâm Nại cúi đầu nhìn chị, tầm mắt lướt qua cánh môi chị: "Son môi của chị lem cả rồi..."
Hà Thanh Nhu ngớ người, chị không thấy được mình hiện tại trông như thế nào, bèn nhanh chóng mở túi lấy gương soi ra, nhưng Lâm Nại ngăn lại: "Tôi giúp chị tô son."
"Tôi xem xem," Hà Thanh Nhu nói rồi lấy một thỏi son, tránh khỏi vòng tay Lâm Nại: "Tự tôi tô được rồi."
Tay Lâm Nại đưa đến, dễ dàng chặn chị lại rồi lấy đi cả gương lẫn son môi: "Chị đừng cựa quậy, càng cử động càng lem luốc ra."
Cô mở nắp, vặn đầu son ra, ra vẻ muốn tô. Hà Thanh Nhu sợ cô không tô được, bèn ngồi yên bất động, ngẩng mặt há miệng để tiện cho cô tô son giúp. Lâm Nại từ trên cao nhìn xuống, bàn tay cầm cây son lập tức siết chặt lại. Dáng vẻ ngửa đầu ra sau, hơi hé môi để thở những hơi ấm nóng bằng miệng của Hà Thanh Nhu cực kì giống với ngày hôm ấy...
"Sao lại xuất thần rồi?" Hà Thanh Nhu giục cô.
Lâm Nại hoàn hồn: "Không có gì."
Cô cúi đầu rủ mắt, nâng cằm Hà Thanh Nhu lên, ngón trỏ lặng lẽ sờ lên khóe môi của chị, sau đó từ từ tô son.
"Hé rộng ra một chút." Cô nói, nhìn chị bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hà Thanh Nhu ngẩn người, chị cứ cảm thấy những lời này cứ kì quặc thế nào, gương mặt chị hơi nóng lên. Cô gái này thật là... Nói năng kiểu gì thế kia.
"Không tô được khóe môi." Lâm Nại nói tiếp, ngón tay đè gò má chị lại, đôi mắt rủ xuống để giấu đi những cảm xúc trong cô. Hà Thanh Nhu lúng túng há miệng lớn hơn, cảm giác không quá tự nhiên. Cũng may lần này Lâm Nại rất nhanh, tô vài ba đường là xong, bàn tay cũng lịch thiệp buông xuống.
"Được rồi."
Hà Thanh Nhu tằng hắng, thoáng thấy được Lâm Nại đang nhìn mình chằm chằm. Chị xấu hổ, bèn nghiêng đầu nhìn bảng táp-lô, nhỏ giọng lầm bầm: "Đừng nhìn nữa..."
Lâm Nại không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chị. Chị đẩy cô ra, lấy một tờ khăn giấy ướt đưa qua: "Miệng bị lem son kìa, tự chùi đi."
Nói xong, đến chị cũng cảm thấy thật xấu hổ: "Cô không lái xe thì để tôi, mau tránh ra, giờ là lúc nào rồi."
Cuối cùng Lâm Nại cũng ngồi dậy, quay về ghế điều khiển, lái xe đến chỗ Tống Thiên Trung. Xe đi vòng quanh tháp Nhạn nửa vòng, lại đi thẳng thêm một đoạn, men theo khúc cua là đến. Hà Thanh Nhu còn tưởng rằng sẽ khá xa, hóa ra chỗ này cách chỗ bọn họ đậu xe rất gần. Nhưng nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều, xung quanh đều là các công trình phỏng cổ, ngay cả đèn đường cũng có hình dáng của đèn lồng kiểu cũ, khắp nơi đều lộ ra hương vị cổ xưa.
Chỗ ở của mỗi công ty đều là tự thuê, giá thuê phòng ở núi Tây Nam này lại không thấp. Dãy phòng gác mái mà Đông Ninh thuê là do Hà Thanh Nhu chọn, thứ nhất là giá cả phải chăng, thứ hai là gần khu triển lãm, tiện lợi cho công việc. Nhưng đến khi nhìn thấy nơi này rồi, trong lòng chị không khỏi đặt hai bên lên bàn cân. Không so thì thôi, so rồi mới thấy dãy phòng gác mái đúng là kém xa.
Hai cô đi đến trước một căn tứ hợp viện, vừa lúc gặp mấy người từ trong đó đi ra. Những người này quen biết Lâm Nại, bèn dừng lại chuyện trò đôi câu. Hà Thanh Nhu quan sát, đánh giá quang cảnh bên trong. Trong viện có bàn đá, hai người nhân viên Quốc Tế Hòa Tín đang ngồi nơi đó thảo luận gì đó, một trong hai người đó ngẫu nhiên nhìn thấy các cô, bèn đứng dậy đi đến.
"Giám đốc Lâm," Anh ta chào, rồi nhìn về phía Hà Thanh Nhu, "Cô Hà?"
Hà Thanh Nhu gật đầu.
"Giám đốc Tống đang chờ bên trong, mới nãy còn hỏi hai cô đấy. Hai cô có muốn uống gì không để tôi đi lấy? Còn các cô cứ vào trước đi nhé."
"Không cần, không cần đâu," Hà Thanh Nhu nói, "Chúng tôi sẽ đến ngay, anh cứ bận việc của anh đi, không cần lo cho chúng tôi."
Anh nhân viên kia cười nói: "Không có việc gì, tôi cũng có làm gì đâu. Vậy chúng ta đi nhé."
Hà Thanh Nhu và Lâm Nại đi theo anh ta, xuyên qua khoảng sân, đi vào nơi trong cùng."
Tống Thiên Trung đang thưởng trà, thấy hai cô tới, ông bèn đặt chén trà xuống: "Đến đây ngồi."
Tống Thiên Trung áng chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác màu chàm kiểu thời nhà Thanh, vẻ mặt hiền từ, nhã nhặn, không giống như lời đồn. Hà Thanh Nhu đi đến, định ngồi đối diện, nhưng ông lại gõ vào chỗ bên cạnh: "Ngồi đây đi."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, Lâm Nại gật đầu với chị, chị bèn nhanh chóng đến bên kia ngồi xuống.
"Lần trước tôi bận bịu công việc, không có thời gian. Đến khi rảnh rỗi thì hai người đi cả rồi," Ông vừa nói vừa rót trà cho Hà Thanh Nhu. "Lần này đến Nam Thành, muốn gặp hai người một lúc. Nếu có điều đường đột, mong cô Hà đừng trách."
"Cảm ơn giám đốc Tống, " Hà Thanh Nhu đưa hai tay nhận chén trà, thầm cảm thấy kì lạ, gặp hai người? Không phải là vì chuyện công việc sao? Chị tưởng chuyến này gặp mặt là để bàn luận về chuyện bàn giao công việc. Không phải tiến hành hạng mục đều sẽ là đối tác mời bạn đến trò chuyện khách sáo đôi câu ư? Chị nói tiếp, "Không đường đột, nên là chúng tôi đến thăm hỏi giám đốc Tống mới phải, nhưng mấy ngày nay tương đối nhiều việc, vẫn chưa có thời gian rảnh."
"Cô Hà thật biết nói chuyện," Tống Thiên Trung vui vẻ cười nói, "Không như A Nại lúc nào cũng im như thóc đổ bồ, cả buổi không nói được mấy chữ, con bé nên học hỏi cô mới được."
Hà Thanh Nhu liếc nhìn Lâm Nại, im như thóc đổ bồ? Lâm Nại có đôi khi khá là nghiêm túc, nhưng chẳng dính dáng chút nào với thóc đổ bồ cả, cô vẫn nói rất nhiều đấy chứ.
"Cháu cũng ngồi đi," Tống Thiên Trung nói với Lâm Nại, "Cứ đứng sau cô Hà thì còn ra thể thống gì nữa."
Lâm Nại ngồi ngay ngắn phía đối diện Tống Thiên Trung.
"Cô Hà uống trà đi, thử xem trà này thế nào," Tống Thiên Trung ra hiệu mời, "Tôi mang từ Bắc Kinh đến, nhưng trà này vốn sản xuất ở thành phố H, cô thưởng thức xem có phải là trà chính cống không."
Thành phố H là quê quán của Hà Thanh Nhu, rất nhiều trà ngon. Thành phố H có lịch sử trồng trà và sao trà lâu đời, Thành phố H có nghề trồng chè và chè chiên lâu đời, được truyền từ đời này qua đời khác, trà của thành phố này nổi danh và có tiếng tốt khắp cả nước. Bình thường, Hà Thanh Nhu uống trà khá nhiều, nhưng chỉ để giải khát một cách đơn thuần, còn bàn về thưởng thức thì chắc chắn là chị không rành rồi. Hà Thanh Nhu nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, suy nghĩ một hồi rồi chỉ nói một câu: "Chính cống."
Tống Thiên Trung lập tức cười khà khà: "Chỉ thoải mái tán gẫu vài câu thôi, cô Hà đừng căng thẳng quá."
Hà Thanh Nhu cầm chén trà, gật đầu. Tống Thiên Trung nói tiếp: "Đám nhân viên cấp dưới đều bảo cô Hà tốt tính, hiền lành. Hôm nay gặp được, quả đúng là thế, Đông Ninh đã không đề bạt nhầm người."
Nhân viên cấp dưới, cũng chính là những người đã làm công tác giao tiếp với Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu mỉm cười ngại ngùng.
Tống Thiên Trung liếc nhìn Lâm Nại, dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn: "Nước hơi nguội rồi, cháu đi rót một bình nữa đi."
Hà Thanh Nhu ngẩn người, thế này là muốn nói chuyện riêng với chị sao?