Như Khói Như Cát

chương 12: phỏng vấn hai người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khúc Như Bình nở nụ cười: “Đúng là như thế sao?”

Lục Yên Đinh nói xong chính mình cũng không nhịn được ý cười, cậu cười ha ha một lát, lắc đầu một cái: “Không có, sao lại thế được chứ, chỉ đùa một chút thôi.”

Khúc Như Bình nói: “Cậu như thế có người sẽ tưởng thật đấy.”

Lục Yên Đinh nói một cách nghiêm chỉnh: “Không có, anh Khúc thật sự rất tốt, là xuất phát từ nội tâm, đặc biệt thành kính nói với mọi người, con người anh ấy thật sự rất tuyệt. Các bạn thấy đó, câu chuyện đùa vừa rồi anh ấy cũng không có trách tôi.”

Khúc Như Bình: “Tôi cũng không nói sẽ không trách cậu.”

Lục Yên Đinh cười cách Khúc Như Bình ra xa một xíu: “Được rồi, chúng ta tiếp tục hỏi đi.”

Cô gái nhỏ nói: “Những phần quay tiếp theo sẽ được biên tập lại cùng những đoạn cut quay riêng lúc trước, tất cả những đoạn quay này đều sẽ được phát sóng trong chương trình, chủ yếu là hỏi về nội dung cụ thể ngày hôm nay, chính là cảm nhận từ nội tâm của cá nhân, tôi sẽ hỏi riêng từng người, đương nhiên là, người còn lại cũng có thể phát biểu cảm nghĩ.”

Khúc Như Bình cùng Lục Yên Đinh đều gật đầu.

Cô gái nhỏ nói: “Vậy trước tiên sẽ hỏi thầy Lục, xin hỏi sáng nay khi anh nói bình thường người đến đây đều là để hưởng tuần trăng mật, vì sao lại nói như vậy?”

Lục Yên Đinh không nghĩ tới cô ấy cư nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy, điều này làm cho cậu có chút lúng túng, vì thế cậu cười cười: “Sao lại tại sao… Thì chính là, rất bình thường mà, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ tới điểm ấy sao?”

Cậu gãi đầu, ngó qua Khúc Như Bình, Khúc Như Bình cũng đang nhìn cậu, liền hỏi anh: “Anh Khúc khi nghĩ đến Maldives thì ý nghĩ đầu tiên của anh là gì?”

Khúc Như Bình nói: “Trời xanh, biển rộng.”

Lục Yên Đinh nắm tóc mình, nói, “Thôi được rồi, có lẽ là do tôi quá nông cạn.”

Khúc Như Bình nói: “Nghĩ đến tình yêu không có nghĩa là nông cạn.”

Lục Yên Đinh gật đầu.

Cô gái nhỏ hỏi tiếp, “Sáng sớm hôm nay khi chọn phòng sao anh lại chọn chỗ heo hút hơn?”

Lục Yên Đinh nói: “Tôi cảm thấy gian phòng kia ở chỗ hẻo lánh hơn thì ánh sáng sẽ không được tốt lắm, người đến đây ấy à, thông thường mọi người đều thích ngắm cái gì mà trời xanh, biển rộng…”

Khúc Như Bình cười một tiếng.

Lục Yên Đinh: “Anh Khúc vẫn là rất quan tâm đến tôi, thực ra tôi thì thế nào cũng được, vì bình thường cũng không hay đi du lịch, cho nên đối với loại mỹ cảnh gì đó, sẽ cảm thấy không khác mấy, như nhau cả.”

Khúc Như Bình: “Nói như vậy tôi cần phải đổi lại à?”

Lục Yên Đinh: “Bây giờ anh ở đây, cảm giác thế nào?”

Khúc Như Bình nhìn chung quanh một vòng, “Ừ, rất không tồi.”

Lục Yên Đinh cười nói: “Không phải như vậy, ban ngày rõ ràng là anh nhường cho người ta.”

Câu nói này cậu vốn là muốn dùng ngữ khí đùa giỡn nói ra, mà không biết tại sao, sau khi nói ra, chính mình lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Khúc Như Bình nở nụ cười, “Ừ, của cậu.”

Cô gái nhỏ hỏi: “Ngày hôm nay thời điểm lúc làm sandwich, cùng mọi người ở chung anh có cảm giác thế nào?”

Lục Yên Đinh nói: “Chính là, cũng rất tốt, có cảm giác là người một nhà cùng nhau nấu cơm, có thể hòa nhập rất nhanh.”

Cô gái nhỏ ra hiệu để cậu nói nhiều hơn một chút.

Lục Yên Đinh nói tiếp: “Như Nam Mộng Nhất và Sở Nghiêm Thư, hai người đó so với tôi còn nhỏ hơn, thế nhưng đề tài chung của mọi người vẫn có thật nhiều. Còn có anh Khúc, chị Quan, anh Lâm, bọn họ…”

Khúc Như Bình: “Đoàn người già.”

Lục Yên Đinh cười: “Không có, chính là cảm giác như anh trai chị gái, trong một nhà thì luôn có các anh chị em bất đồng tuổi tác mà, cho nên cảm giác rất tuyệt.”

Cô gái nhỏ: “Anh đối với cái tên của chính mình có lý giải ra sao?”

Lục Yên Đinh: “Tôi vẫn luôn có lý giải không được chính xác lắm, hình như là được xuất phát từ một bài thơ, nhưng lại không nghĩ tới cụ thể như vậy có lẽ là do trước nay không suy nghĩ cặn kẽ đến thế.”

“Cùng anh Khúc…” Cậu quay đầu liếc nhìn Khúc Như Bình, “Tính là một loại duyên phận đi, thật không nghĩ tới sẽ như vậy.”

Cậu hỏi Khúc Như Bình: “Anh Khúc thời điểm nghe đến tên của em, anh đã biết đến chuyện này sao?”

Khúc Như Bình nói: “Không có, tôi chỉ nhớ rõ câu kia của mình.”

Lục Yên Đinh: “Có thể ý trời muốn chúng ta gặp gỡ, sau đó để anh đem gian phòng kia…”

Khúc Như Bình cười nói: “Đem gian phòng kia nhường cho cậu đúng không?”

Lục Yên Đinh: “Đúng, đây chính là mệnh trời đã định.”

Cô gái nhỏ: “Anh ngày hôm nay nói, anh Khúc là nam thần của anh, có thật không?”

Lục Yên Đinh liếc nhìn Khúc Như Bình: “Câu hỏi này của cô, người trong cuộc lại ngồi ngay bên cạnh tôi, tôi cũng không dám nói là giả đâu…”

Khúc Như Bình cười, đưa tay ra vạch một đường giữa hai người: “Cậu cứ coi như không nhìn thấy tôi.”

Lục Yên Đinh nói: “Là thật, tôi là xem phim của anh Khúc mà…”

Khúc Như Bình: “Lớn lên.”

Lục Yên Đinh cười: “Đúng, cho nên anh ấy là nam thần từ trước đến nay của tôi.”

Khúc Như Bình: “Thích nhân vật nào của tôi nhất?”

Lục Yên Đinh sửng sốt một chút, “A, để em nghĩ đã.”

Khúc Như Bình: “Xong rồi.”

Lục Yên Đinh cười rộ lên: “Xong thật, thực ra là chưa từng xem có đúng không? Ý anh là vậy chứ gì?”

Khúc Như Bình: “Tôi không nói như vậy.”

Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, quyết định bán mặt mũi cho Quốc dân, “Thích nhất là ăn mày nhỏ trong 《Đại quốc thiên hạ》, sau đó lại trở thành hoàng đế kia, cảm giác khi anh còn bé diễn đặc biệt linh động.”

Khúc Như Bình: “Cho nên nhiều năm như vậy thật ra cũng không có tiến bộ có đúng không?”

Lục Yên Đinh che nửa bên mặt cười đến đỏ cả mặt: “Không phải! Trời ạ, em đây gọi là trái tim thuở ban đầu mà.”

Cô gái nhỏ: “Liên quan tới chuyện

cùng chị Quan Nguyệt kia, anh có suy nghĩ thế nào?”

Lục Yên Đinh: “Con người tôi có lúc cái miệng quá nhanh nhảu, nói chưa kịp nghĩ, chuyện kia đúng là tôi không được thỏa đáng lắm, chủ yếu là do khi đó nhìn thấy chiếc váy kia đã cảm thấy quá hồng, mà là kiểu màu hồng không thực sự đẹp mắt, tôi cảm thấy không hợp với chị ấy, sau đó có thể biểu đạt của tôi không được chính xác lắm đã lại nói ra, quả thật là do cách biểu đạt của tôi có vấn đề. Cũng may là chị Quan Nguyệt không thật sự giận tôi, thực ra nếu là tôi thì tôi cũng sẽ giận.”

Khúc Như Bình nói: “Là do cậu nghĩ quá phức tạp thôi.”

Lục Yên Đinh: “Cũng có thể, có lẽ là do em suy nghĩ quá nhiều.”

Cô gái nhỏ: “Trước đây anh chưa từng tiết lộ tính hướng của mình ở nơi công cộng, tại sao ngày hôm nay trong chương trình này lại nói ra?”

Lục Yên Đinh xoa hai tay với nhau, nói, “Thực ra tôi cảm thấy điều mọi người quan tâm không nên là ở điểm đây là nơi công cộng, hôm nay anh Lâm còn nói, thời đại đã thay đổi, vậy thì chuyện tính hướng cũng không nên coi là một sự việc lớn cần tuyên bố, kiểu như tôi nhất định phải ở nơi nào đó, trịnh trọng tuyên bố ra chuyện này. Hôm nay chính là lúc mọi người cùng nhau nói chuyện thì nhắc tới, cho nên tôi mới nói ra mà thôi. Cũng chỉ là việc bình thường như ăn một bữa cơm, tôi nói, tôi muốn ăn cơm, cùng với việc tôi thích con trai, đều cùng là một loại ngữ khí, sau đó đây là một chuyện tôi tương đối mong chờ.”

Cậu nói xong gật đầu một cái, rồi nhìn về phía Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình: “Sao hả?”

Lục Yên Đinh nở nụ cười: “Anh không dự định nói chút gì ư?”

Khúc Như Bình vỗ tay.

Lục Yên Đinh: “Được rồi.”

Cô gái nhỏ: “Câu hỏi tiếp theo là hỏi thầy Khúc.”

Khúc Như Bình ngồi thẳng người chút: “Ừm.”

Lục Yên Đinh cười: “Anh đây là mong đợi đã lâu có đúng không?”

Cô gái nhỏ: “Ngày hôm nay thầy Khúc trong lúc chơi trò chơi, đã hỏi một câu không có trong câu hỏi mà tổ chương trình chuẩn bị, đây là vì sao?”

Khúc Như Bình suy nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy việc thiết kế như vậy có vấn đề.”

Khúc Như Bình nói: “Câu hỏi quá sắc bén, thực sự không thích hợp để phát sóng trên truyền hình.”

Lục Yên Đinh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chống tay trên đầu gối đỡ lấy mặt mình, nghiêng đầu qua một bên nghe Khúc Như Bình nói chuyện, đáy lòng cậu thật sự cho rằng Khúc Như Bình là một người rất tốt, cho dù chỉ là một nghệ sỹ nhỏ, nhưng đối phương sẽ dùng phương thức của riêng anh che chở cho cậu, nội tâm tâm cậu kỳ thực rất cảm kích.

Cô gái nhỏ: “Vì thế thầy Khúc đã tự mình sửa lại câu hỏi sao?”

Khúc Như Bình gật đầu: “Làm hỏng quy tắc trò chơi, tôi rất xin lỗi.”

Lục Yên Đinh để tay bên miệng nhỏ giọng nói: “Anh Khúc vạn tuế.”

Khúc Như Bình cùng cậu nhìn nhau, khẽ cười một tiếng.

Truyện Chữ Hay