Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

quyển 1 chương 19: ngậm oan khó nói. đường tơ sinh tử [1]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày này, Tư Kỳ cứ lủi thủi một mình trong căn phòng nhỏ ở khách sạn.

Buổi sáng, nàng tỉnh dậy, một mình ngắm bình minh, rồi đếm xem hôm nay tiệm tạp hóa đối diện mời mọc được bao nhiêu khách, buổi tối, nàng lại cô độc nhìn ngắm hoàng hôn, đoán xem gánh xiếc rong bị nhân viên trị an đuổi đi hai hôm trước có đến đây nữa không. Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng lắm mới có người gõ cửa phòng nàng vào lúc nửa đêm mà không phải nhân viên phục vụ đến đưa đồ ăn. Không phải nàng không muốn ra ngoài dạo chơi cho thoải mái đầu óc hoặc chí ít cũng để không uổng công đến thủ đô một chuyến, nhưng mỗi lần định ra ngoài thì chân nàng lại vô thức rụt về, không phải vì lạ nước lạ cái mà nàng chỉ sợ lỡ Tiết Vân Tần đột nhiên về lại không thấy mình. Tuy gần như lần nào cũng mãi nửa đêm hắn mới về phòng.

Với Tư Kỳ, sự chờ đợi khô khan và vô vị ấy không khiến nàng thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Dù có một ngày Tiết Vân Tần không trở về nữa thì nàng vẫn sẽ thuyết phục mình hãy chờ đợi. Chờ đợi… Trong bảy ngày ở Nam Kinh hai người chỉ gặp nhau đúng ba lần. Tiết Vân Tần xin lỗi nàng mấy lần, tuy ngoài miệng nàng nói không sao nhưng nỗi tiếc nuối trôi qua trong sự chờ đợi ngày càng hiện rõ trong lòng. Có lẽ chính thái độ cố tình giữ khoảng cách khi gần khi xa của hắn càng khiến nàng ăn không ngon, ngủ không yên.

Vào đêm trở về Vũ Hán, nàng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ, không thấy Tiết Vân Tần đâu, nàng cuống cuồng chạy ra ngoài khoang tàu tìm hắn trong bộ quần áo xộc xệch. Cuối cùng, nàng nhìn thấy hắn đứng trên boong. Khi nàng định đến gần, đột nhiên hắn quay phắt lại, gạt mạnh tay nàng ra. Khoảnh khắc đó, biểu cảm của hắn lạnh tanh như thể chưa từng quen biết nàng. Mặc dù sau này hắn giải thích rằng hắn không biết đó là nàng nên mới căng thẳng quá độ, nhưng nàng có linh cảm quan hệ của giữa họ đang có vấn đề.

“Hôm nay, đến lượt anh nhìn em đi.”

Về đến Vũ Hán, trời đã bảng lảng, Tiết Vân Tần tiễn Tư Kỳ đến cổng tiệm may. Thường ngày toàn là Tư Kỳ nhìn theo bóng hắn cho đến khi khuất dạng nên yêu cầu khác thường của hắn khiến nàng hơi hoảng sợ. Do dự một lát rồi nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời, quay lưng về phía hắn.

“Tư Kỳ!” Đột nhiên, hắn đuổi theo nàng rồi xòe tay ra trước mặt nàng, nói: “Em viết mười chữ “Kỳ” có được không? Để anh khỏi quên.”

“Vâng.” Nàng gật đầu cười tươi. “Nhưng anh phải chìa tay kia ra cơ.”

Tiết Vân Tần không giỏi mặc cả, đành thỏa hiệp chìa bàn tay phải ra theo ý nàng. Tư Kỳ mỉm cười, cúi đầu viết từng chữ một cách rất chăm chú và cẩn thận. So với lần trước, lần này nàng viết to hơn, nắn nót hơn. “Xong rồi.” Nàng dùng ngón tay ấn mạnh xuống để viết nét cuối cùng, đáng tiếc bàn tay hắn dày quá nên chẳng để lại vệt đỏ nào.

Tiết Vân Tần rụt tay lại, nhìn lòng bàn tay hồi lâu, lòng chợt thấy chua xót. Không nhìn được, hắn nhìn theo bóng lưng gầy mảnh mai của nàng, khẽ khàng thốt một câu: “Đừng quay đầu. Cứ thế đi thẳng nhé!”

Nàng sững người, không dám quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Vân Tần, từ khi đến Nam Kinh, anh có chuyện gì giấu em phải không?”

Câu hỏi đó khiến Tiết Vân Tần hơi bất ngờ, hắn cứ ngỡ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình mà đánh giá thấp trực giác thiên bẩm của phụ nữ. Không thể đưa ra đáp án, hắn đành dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

“Mai gặp lại vậy.” Tư Kỳ không biết giờ này phút này, Tiết Vân Tần có tâm trạng như thế nào, nàng chỉ biết cắm cúi bước về phía trước, không dám ngoảnh lại. Mấy lần nàng định quay người nhìn xem Tiết Vân Tần còn ở đó không, nhưng nàng lại sợ kết quả không như mình mong đợi.

“Tạm biệt, Tư Kỳ.” Dường như Tiết Vân Tần đã ấp ủ câu này rất lâu, lâu đến nỗi nó mang một ẩn ý phức tạp, khiến người nghe không thể không suy đi nghĩ lại, nghiền ngẫm thật kĩ, chỉ sợ lơ là trong nháy mắt sẽ để lỡ mất huyền cơ ẩn chứa sâu xa trong con chữ. Cũng có thể, ngày mai họ lại gặp nhau, như bao ngày trước…

Tiết Vân Tần đi rồi, lẽ ra Tư Kỳ phải rất cô đơn, nhưng may mà tiệm may lại nhận được một đơn hàng lớn nên nàng bận rộn, quay cuồng trong công việc suốt mấy ngày trời. Đến ông chủ cũng phải cất lời khen: “Tư Kỳ, đường kim mũi chỉ của cô ngày càng tiến bộ đấy, không còn sơ suất như trước nữa.”

“Đó là nhờ ông chủ dạy giỏi ạ.” Nàng cười ngượng, nói.

Ông chủ Lý cầm mấy chiếc áo bán thành phẩm từ trong nhà ra đặt lên bàn, chỉ vào đường viền và nói: “Tư Kỳ, may chỗ này cần phải tỉ mỉ hơn nữa, chỉ cần sai nửa ly là khi mặc vào sẽ thấy cánh tay không cân xứng, ngắn dài không bằng nhau. Vì vậy, cô phải làm thật cẩn thận. Nhớ làm xong trước bữa trưa, rồi chọn mấy chiếc thành phẩm chất lượng tốt nhất mang đến nhà Thẩm tiên sinh ở ngõ Thanh Long.”

“Vâng. Tôi sẽ chú ý.” Tư Kỳ bỏ công việc đang làm dở, lấy một chiếc áo rồi bắt đầu làm lại. Trước bữa trưa, nàng chọn một chiếc cho ông chủ Lý xem qua, thấy ông chủ hài lòng, nàng liền gói ghém cẩn thận rồi vội vàng đến nhà họ Thẩm.

Ngõ Thanh Long nằm ở bờ đê phía nam Vũ Xương. Vì đường sá nhỏ hẹp, mặt đường lại nhiều đá dăm và hố bùn nên phải đi hết sức cẩn thận, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị ngã sái chân ngay. Một gã phu xe kéo cố tình cướp đường, con đường vốn đã hẹp, gã lại lao ầm ầm khiến Tư Kỳ phải nép vào góc tường, suýt nữa phải dán sát mặt vào tường. Một bà lão ở trong ngõ bưng chậu đi ra, không để ý hắt nước bẩn vào người gã phu xe, chỉ thấy gã ta vuốt mặt rồi cất giọng chửi: “Tiên sư mụ già kia! Ông mày là chuồng xí nhà mụ hay sao mà dám giội nước bẩn vào người ông hả?”

Bà già cũng không phải dạng vừa, đốp lại: “Bà có cho mày uống nước tiểu đâu mà mày ngoạc mồm ra thế!”

Dân trong phố thấy có người cãi nhau, liền thò đầu ra cửa xem, có người còn bê cả bát cơm ra cửa đứng nhìn cho rõ. Một ông già mặc áo dài, mặt mũi hiền từ tự nguyện làm người hỏa giải, bước tới vỗ vào vai gã phu xem khuyên giải: “Thôi, bỏ qua đi.”

Tư Kỳ nhanh chân tránh khỏi nơi thị phi đó, lòng thầm vui trên nỗi đau khổ của người khác, nếu gã phu xe nọ không cướp đường thì e rằng người phải hứng trọn chậu nước bẩn của bà lão kia sẽ là nàng.qiudoon Kéo cao ống quần, nàng cẩn thận bước qua con đường nhỏ lầy lội, men theo chân tường đi về phía trước. Vòng trái quẹo phải mấy lần, cuối cùng nàng cũng đến ngõ Thanh Long. Hỏi mấy người dân trong phố, nàng tìm được nhà họ Thẩm. Thì ra ông chủ nhà không phải người bản địa mà chỉ mới chuyển đến đây vài tháng. Căn phòng ở tầng hai, tầng trên cùng của căn nhà nhỏ duy nhất trong khu phố này chính là nơi ông ta thuê trọ.

“Thẩm tiên sinh! Thẩm tiên sinh có nhà không ạ?” Tư Kỳ gọi mấy tiếng nhưng không nghe thấy ai trả lời, nàng liền khẽ khàng gõ cửa. Vẫn không có ai đáp. Nàng gõ cửa thật mạnh để gia chủ dù đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh dậy.

“Cô tìm Thẩm tiên sinh à?” Một người đàn ông bất ngờ xuất hiện sau lưng Tư Kỳ. Anh ta có dáng người tầm thước, xấp xỉ ba mươi tuổi, mặc áo dài màu thiên thanh, trông rất có tướng thầy giáo. “Cô tìm ông ấy có việc gì?” Cách anh ta hỏi chuyện không được thân thiện cho lắm, đôi mắt nhỏ ti hí, hum húp của anh ta nhìn chằm chằm vào người nàng khiến nàng thấy vô cùng gượng gạo.

Nàng không ngẩng đầu, chỉ hỏi lại: “Ông là Thẩm tiên sinh ạ?”

“Không phải.”

“Thế thì sao tôi phải nói cho ông biết?”

“Miệng lưỡi sắc sảo gớm nhỉ!” Đột nhiên, gã ta giật mạnh cánh tay Tư Kỳ, cướp gói giấy dầu kẹp trong tay nàng, hất hàm, hỏi: “Của cô à?”

“Trả lại cho tôi!” Nàng nắm tay thật chặt rồi hét toáng lên: “Bớ người ta! Ăn cướp! Ăn cướp!”

Gã đàn ông không hề tỏ ra hoảng sợ trước lời dọa nạt của Tư Kỳ, chỉ mải mê xé lớp giấy dầu bên ngoài rồi lục soát chiếc áo dài mới may bên trong. Thấy không thu hoạch được gì, gã ta liền xé vụ cả chiếc áo ra, kết quả phát hiện thấy thứ cần tìm. Gã giật mảnh vải mỏng to bằng lòng bàn tay giấu ở giữa hai lớp vải ra, phẩy mạnh vào mặt Tư Kỳ. Tư Kỳ không kịp tránh, bị mảnh vải quật vào mắt vừa đỏ vừa rát, mãi không kịp mở mắt ra nổi. Bỗng dưng gặp phải quân lưu manh coi trời bằng vung, nàng ôm hận đầy bụng mà không biết làm cách nào giải tỏa, vừa ôm đôi mắt sưng vù vừa đấm đá túi bụi vào đối phương, ra sức chửi: “Bắt nạt đàn bà con gái này! Đồ bắt nạt đàn bà con gái!”

“Mẹ kiếp!” Gã đàn ông nổi đóa lên, đạp ngã nàng ra xa, dường như chưa hả dạ, gã lại bồi thêm mấy cú đã nữa. Hàng xóm cạnh đó nghe thấy lời qua tiếng lại, liền thò đầu ra, ngăn cản hành vi bạo hành của gã ta: “Làm gì thế? Đánh vợ thì ra chỗ khác mà đánh chứ!”

“Cút vào nhà ngay! Còn lắm mồm nữa là ông lôi cổ luôn vào nhà đá mà hóng gió bây giờ!” Thấy gã đàn ông này quá hung hăng, mọi người lập tức rụt cổ vào, như thể chỉ sợ chậm nửa nhịp là bị gã cắt cổ ngay vậy, chút nghĩa khí vừa mới nhen nhóm chưa kịp bùng lên đã lập tức tàn lụi.

“Mẹ mày! Chưa ngỏm thì đứng dậy cho ông!” Cuối cùng, gã đàn ông đá mạnh vào trán Tư Kỳ, đồng thời đá luôn nàng vào cõi vạn kiếp không thể siêu sinh. Nơi đó chính là địa ngục thăm thẳm.

Tiêu Vân Thành vừa mới vào ca trực ban đã thấy Hắc Tử trói một phạm nhân nữ bước tới, vừa đi gã vừa ngoác miệng mắng sa sả. Trán cô gái còn đang chảy máu, chắc bị Hắc Tử dạy cho không ít bài học. Nhưng xem ra dù bị đánh, cô ta vẫn không chịu phối hợp, hễ tìm được cơ hội là lại định chạy trốn, kết quả, đương nhiên Hắc Tử lại phải dùng đến quyền cước để dạy bảo.

“Thôi, đã cơn nghiện đấm đá rồi thì dừng tay lại. Dù sao cô ta cũng là đàn bà con gái, chịu sao nổi nắm đấm thép của cậu.” Tiêu Vân Thành hất hàm ra hiệu cho Hắc Tử dẫn phạm nhân đến. Mãi đến khi đầu cô gái bị ấn lên mặt bàn Tiêu Vân Thành mới nhận ra: “Ồ, sao lại là cô ta?”

Hắc Tử trố mắt, vén tóc cô gái lên, ghé lại nhìn thật kỹ rồi ngẩng lên hỏi Tiêu Vân Thành: “Quen à? Hay là em yêu đấy?”

“Mẹ kiếp! Cô gái này ấy à, anh họ cô ta giết chết Vạn Tam Tư, sau đó, chính mắt cô ta lại nhìn thấy lão nhị của Tiểu Kim Đường bị ám sát đấy. Cả hai vụ đó đều do tôi lấy lời khai nên tôi mới có ấn tượng với cô ta.”

“Ra vậy. Cô ta cũng có bản lĩnh đấy chứ. Cả hai vụ đình đám đều nhúng tay vào.” Hắc Tử đứng thẳng lên, lau vết máu dính ở tay vào áo Tư Kỳ, không ngờ nàng vẫn còn sức phản kháng.

“Cô ta phạm tội gì thế?” Tiêu Vân Thành ngăn Hắc Tử đang nổi giận, định đánh Tư Kỳ lại rồi hỏi. Anh ta không quen nhìn cảnh đàn ông đánh phụ nữ.

Hắc Tử thu lại nắm đấm, vênh váo nói: “Hôm nay, tôi nhận được tin, liền đến ngõ Thanh Long bắt loạn đảng, thế mà chỉ chậm có một bước, tay họ Thẩm đã bị người ta xử lý xong rồi. Tưởng rằng chẳng còn đất diễn, nào ngờ lại vớt được con cá bống này. Hừ! Bọn chúng toàn sử dụng cách này để truyền tin đấy.” Nói rồi, Hắc Tử vứt mảnh vải viết tin tình báo và chiếc áo dài lên bàn.

Tiêu Vân Thành vừa nhìn thấy chất liệu vải là hiểu ngay vấn đề. Anh ta thở dài, cảm thấy người con gái này cũng quật cường thật, bị đánh thế mà không hề nhỏ một giọt nước mắt. “Tốt nhất cô nên khai tất cả đồng bọn ra, nếu không chỉ còn đường chết!” Anh ta nhìn thẳng vào mặt Tư Kỳ, từ tốn nói.

Nghe những lời này, không hiểu sao Tư Kỳ lại thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Dù cổ đau ê ẩm nhưng nàng vẫn cố lắc đầu mấy cái liền, thậm chí nàng còn không cảm giác nổi mình có đang lắc đầu hay không. Dù sao thì lúc này, nàng vẫn gắng lấy tinh thần, mím chặt đôi môi rớm máu, gằn từng chữ: “Tôi vô tội!”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả! Chẳng lẽ bộ quần áo này không phải của cô sao?” Hắc Tử đập vật chứng vào mặt Tư Kỳ, những mảnh vải vụn rơi lả tả xuống người nàng tựa như một tấm lưới đang chụp lấy nàng. Nàng chẳng biết phải giải thích thế nào, vì bộ quần áo này đúng là chính tay nàng khâu từng đường kim mũi chỉ, tại sao lại xuất hiện thứ gọi là “tội chứng” kia? Nàng hoàn toàn không hay biết.

“Thưa ông cảnh sát, tôi thực sự không biết gì mà. Tôi bị oan!” Lại thêm một kẻ kêu oan nữa bước vào, đó chính là ông chủ Lý mà Tư Kỳ đang thầm nghĩ đến. Nàng thấy ông ta không còn vẻ nho nhã, ung dung như thường ngày mà vừa bước vào cửa, ông ta đã kêu khóc thảm thiết, nửa bò nửa quỳ, lao đến trước mặt Tiêu Vân Thành, nước mắt nước mũi đầm đìa, đúng là khóc nghe còn đứt ruột đứt gan hơn cả cha mẹ chết. “Thưa ông cảnh sát, tôi bị oan thật mà. Tôi là người sống rất thành thật, hàng xóm quanh nhà có thể làm chứng, không tin ông cứ hỏi bất kì người nào, họ đều có thể chứng minh tôi là người làm ăn chân chính. Tôi chẳng bao giờ qua lại với bọn bạt mạng làm liều, nói gì đến việc câu kết với lũ lang sói làm giặc ấy. Oan uổng cho tôi lắm!”.

Ông chủ Lý vừa khóc vừa kể lể nghe đến nẫu ruột, chỉ còn thiếu nước lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi.

Thấy Tư Kỳ cũng ở đó, ông ta liền lao về phía nàng như điên như dại, chỉ hận không thể ngấu nghiến ăn sống nuốt tươi nàng vào bụng.

“Đoàn Tư Kỳ! Đúng là cô đã gài bẫy tôi rồi. Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại ám hại tôi? Ngày trước, khi cô bị nhà họ Đỗ đuổi cổ ra khỏi nhà, tôi đã thu nhận cô, cho cô miếng cơm manh áo. Tôi đối xử với cô tốt như thế mà cô không biết ơn thì thôi, lại còn vong ân phụ nghĩa, đâm đao sau lưng tôi. Cô thử hỏi lương tâm mình xem tôi đã bao giờ đối xử bạc bẽo với cô chưa? Cô không được làm như vậy. Sao cô lại vô lương tâm thế hả? Tôi bị cô hại ra nông nỗi này đây. Hại ra nông nỗi này đây.”

Vừa nói, ông ta vừa ra sức lắc người Tư Kỳ, như thể lắc như vậy sẽ khiến lương tâm của nàng rụng ra ít nhiều, để nàng không làm những việc sai trái, xấu xa nữa.

“Tôi thực sự … thực sự không biết gì cả…” Nàng khao khát biết rõ chân tướng hơn bất cứ ai, bởi nàng còn oan ức hơn tất cả bọn họ.

Nhưng nghe nàng nói câu ấy, ông chủ Lý càng nổi trận lôi đình. Ông ta căm hận nàng đến nước này rồi mà vẫn còn già mồm giảo biện. “Cô là đồ rắn độc! Cô còn hãm hại bao nhiêu người nữa thì mới hả lòng? Lẽ nào tất cả lớn nhỏ trong nhà tôi đều phải đền mạng theo cô sao? Cô câu kết với bọn loạn đảng thì chắc đã tính trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô không thể khiến những người dân vô tôi như chúng tôi đổ vỏ thay cho lũ tạo phản các người được. Chẳng lẽ chúng tôi đáng chịu tội nợ này sao? Nếu cô muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng kéo chúng tôi đi cùng mới phải. Coi như tôi cầu xin cô, được không?” Ông chủ Lý lập tức quỳ sụp xuống, nói tiếp: “Tôi quỳ xuống đây van lạy cô, cầu xin cô hãy nói ra sự thật, tha cho lớn bé cả nhà chúng tôi đi.”

Nói rồi, ông ta đập đầu xuống đất nghe “Cốp” một tiếng, vang như tiếng súc sắc trong tay lũ tiểu quỷ. Mỗi lần ông ta đập đầu, Tư Kỳ đều cảm thấy ba hồn bảy vía trong người ông ta sắp bị nẩy ra đến nơi và chẳng mấy chốc, ông ta sẽ chỉ như một cái xác biết đi mà thôi. Ảo giác này khiến nàng nảy ra một suy nghĩ hoàn toàn cảm tính, có lẽ nàng có thể làm điều gì giúp ông ta thật, chỉ là nhất thời nàng chưa biết mình phải làm gì. Bởi vậy, nàng cố gắng vắt óc hồi tưởng lại từng chi tiết mà biết đâu mình chưa để ý đến, nhưng nàng thực sự không thể nhớ nổi mình từng là thành phần loạn đảng từ lúc nào. Nàng bị oan, nàng mới đúng là người bị oan! Nhưng tại sao ai cũng vậy, hễ mở miệng ra là lại vu cho nàng là loạn đảng?

“Tôi không phải là loạn đảng! Tôi không phải loạn đảng! Tôi bị người ta hãm hại! Tôi bị oan!” Nỗi oan ức kìm nén mãi trong lòng cuối cùng cũng bật ra thành tiếng kêu thống thiết, nhưng đã vào đến chốn này, tuần bổ nào để cho phạm nhân thốt ra nửa chữ “oan”. Họ hạ độc thủ để bịt mồm nàng lại, khiến nàng phải nuốt máu tươi cùng với nỗi oan của mình vào bụng, rồi dần dần chìm lắng, đến khi tan rã hoàn toàn mới thôi. Sau đó, càng ngày càng có nhiều kẻ bị đẩy vào bước đường cùng đợi chia phần bánh bao nhuốm máu của nàng, miệng không ngớt nguyền rủa nàng có chết cũng không chuộc hết tội. Nhưng rõ ràng nàng bị oan mà!

“Tôi bị oan…” Nàng hét lên một tiếng chói tai, cổ họng như muốn tách ra. Đột nhiên bị mất tiếng khiến nàng nảy ra một ý niệm đáng sợ, hay là nàng sắp bị họ đưa đi xử bắn? Nếu không, tên tuần bổ hung hăng nhất kia sao không tiếp tục cho nàng thêm mấy cú đá mà lại để người khác lôi nàng đi xềnh xệch như thế này? Vì sao họ lại lôi nàng đi? Còn chưa thẩm vấn xong mà. Nàng điên dại túm lấy cánh tay của viên tuần bổ, dốc hết sức chống đối lời định tội không công bằng với mình. Khát vọng sống khiến nàng quên mất những vết thương từng khiến nàng chết đi sống lại, không gì trên đời có thể quan trọng hơn sự sống. da. Nàng ôm lấy cánh cửa phòng thẩm vấn, nhét hai chân vào khe cửa, mặc cho viên tuần bổ tức điên người đấm đá nàng túi bụi, thậm chí hắn ta còn đóng sập cửa lại để kẹp vào mắt cá chân nàng. Vậy mà nàng vẫn kiên cường bám lấy cánh cửa, bám lấy tia hi vọng duy nhất của mình. Nàng không thể ra khỏi căn phòng này, ra ngoài nàng sẽ bị bắn chết! Mẹ đang đợi nàng trở về, Tiết Vân Tần đang đợi nàng trở về. Nàng không thể chết. Mà dẫu có chết, cũng phải chết trước mặt mẹ và Tiết Vân Tần.

Hành động điên cuồng của nàng làm Tiêu Vân Thành sững sờ, những người khác cũng đều sững sờ, bao gồm cả Hắc Tử. Lúc gã ta đánh nàng, trông nàng yếu ớt, chẳng khác gì con cừu non, ngay cả sức phản kháng cũng mong manh đến nực cười, chính vì vậy nên hết lần này đến lần khác gã ta càng ra sức đánh nàng dã man hơn. Nhưng lúc này, nàng đã biến từ yếu đuối thành điên cuồng chỉ trong chớp mắt, tất cả chỉ vì muốn chứng minh mình vô tội sao? Hễ là con người thì ai cũng có lòng trắc ẩn, nhưng đây là phòng tuần bổ.

“Đứng ngây ra đó làm gì! Mau kéo cô ta đi!” Cuối cùng, Tiêu Vân Thành phải cạy từng ngón tay đang bám chặt vào cánh cửa của nàng ra. Trên cánh cửa còn để lại một vệt cào sâu, bên trong hình như còn có cả chất lỏng màu đỏ. Trong giây phút Tiêu Vân Thành đóng cửa lại, anh ta chợt nhìn thấy đáy mắt nàng ngân ngấn nước, nhưng đó không phải nước mắt của sự cầu xin ai oán, mà là sự thỉnh cầu trong sạch, không lẫn chút giả dối, ngụy tạo nào. Nàng đang thỉnh cầu anh ta cho nàng một cơ hội được kháng án. Dẫu chỉ nửa giây thôi. Đáng tiếc, anh ta buộc phải từ chối lời thỉnh cầu của nàng, ngay cả nửa giây cũng không thể cho.

Ông chủ Lý cúi gằm mặt không dám nhìn tiếp, đúng là ông ta thấy chột dạ nhưng cũng bất đắc dĩ phải để nàng chịu oan. Ông ta vội vàng lôi ra một túi vải lụa, cung kính dâng lên trước mặt Tiêu Vân Thành và Hắc Tử, miệng vẫn lải nhải khóc mếu khiến người ta nẫu ruột. Cuối cùng, ông ta cũng được phép cút khỏi đồn cảnh sát, để tiền lại thế mạng.

“Phen này ông chủ Lý sập tiềm rồi. Nhìn là biết ăn phải quả lỗ to mà vẫn phải ngậm miệng.” Hắc Tử thản nhiên ngồi đếm ngân lượng rồi đưa cho Tiêu Vân Thành phần của anh ta. Tiêu Vân Thành không cầm, chỉ nói: “Chia cho các anh em khác. Tôi ra ngoài một lát.” Anh ta nhất định phải đi tìm một người, bởi anh ta thực sự muốn mở rộng tầm mắt xem vì sao tim của kẻ đó không làm bằng máu thịt.

Truyện Chữ Hay