Dĩ vãng hiển hiện trước mắt, chẳng khác nào vừa mới xảy ra hôm qua. Những mảnh kí ức vụn vỡ lắp ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh, khiến Tăng Tử Kiều chẳng biết phải làm thế nào.
Nụ hôn đầu? Nụ hôn đầu của cô không ngờ lại bị người đàn ông vừa là anh trai, vừa là chồng cũ này đoạt mất trong một tình huống ngớ ngẩn như vậy. Điều đáng ghét hơn cả chính là, e rằng đến tận bây giờ ngay bản thân anh cũng không biết chuyện này đã từng xảy ra.
Rốt cuộc là vì sao chứ? Thật là nực cười. Không ngờ vào lúc như thế này, cô lại nhớ đến khoảng kí ức khiến bản thân buồn bã như vậy. Trái tim cô đập mãnh liệt, cảm giác đó bí bức khiến bất cứ lúc nào con người ta cũng có thể tắt thở, khó chịu vô cùng.
Gần đây, những chuyện quá khức bắt đầu hiển hiện trong trí não Tăng Tử Kiều, cô có dự cảm là sẽ rất nhanh sau đó, bản thân sẽ hồi phục lại toàn bộ kí ức trước đây. Khó khăn lắm cô mới có thể trùng sinh, lẽ nào nhanh như vậy đã phải rơi vào đau khổ thêm lần nữa sao?
Tử Kiều ra sức day hai huyệt thái dương đau nhức. Chắc là không đâu, cho dù có tìm lại được toàn bộ kí ức, cô cũng sẽ khác biệt hoàn toàn so với trước kia. Bởi vì cô của hiện tại hoàn toàn không hề yêu Tăng Tử Ngạo, cô kiên định với suy nghĩ này thì nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ năm xưa nữa.
“Này, tại sao em lại không để tâm đến anh?” Tăng Tử Ngạo kéo cô lại bên mình, đặt câu hỏi một cách ngang ngược.
Tăng Tử Kiều bình tĩnh lại, trợn mắt nhìn anh, Tăng Tử Ngạo thực sự đã uống quá nhiều, tiếp sau đó, e là lại bắt đầu phát điên phát rồ giống như khi bố qua đời. Thế nhưng cô của hiện nay không còn là Tăng Tử Kiều của năm xưa ngốc nghếch chỉ biết yêu và chờ đợi anh một cách tuyệt đối, điên cuồng nữa.
Muốn buông tay anh ra, nhưng Tử Kiều nhận ra anh quá khỏe, cô không chịu được liền sị mặt ra rồi phát nộ: “Anh lại phát điên gì thế? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Tăng Tử Ngạo giơ cao cổ tay, nheo hai mắt lại, nhìn vào đồng hồ đeo tay một lúc rồi nói: “Ồ, mười hai giờ năm phút”
Tử Kiều liếc mắt nhìn đồng hồ rồi bực bội nói: “Là một giờ đêm rồi, chứ không phải mười hai giờ năm phút. Anh bị điên rồi, anh đã uống bao nhiêu rượu hả?”
“Đếm thử xem” Anh đưa bàn tay lên bắt đầu đếm: “Một ly, hai ly, ba ly…”
“Dừng lại, dừng lại, tôi chẳng cần biết anh đã uống bao nhiêu ly rượu. Tôi không có thời gian đùa với anh, tôi còn phải đi ngủ nữa.” Cô liền phẩy tay anh ra, trợn mắt lườm anh rồi nói.
Chính vào lúc Tăng Tử Kiều quay người đi, bàn tay cô lại bị kéo lần nữa.
“Em có biết không? Hôm nay anh đã rất vui, khách hàng anh kiên trì theo đuổi năm năm nay cuối cùng cũng có kết quả, ngày mai sẽ kí hợp đồng. Không phải vì khoản tiền hợp đồng lớn mà bởi vì nó chính là chướng ngại lớn nhất mà anh gặp phải khi bắt đầu sự nghiệp, hôm nay cuối cùng đã giải quyết được rồi!” Nói xong, anh lại kéo cô ra ngoài cửa: “Hôm nay anh thực sự rất vui, nào, hãy chúc mừng anh đi.”
“Tăng Tử Ngạo, anh bị thần kinh à?”
“Suỵt…” Anh đưa ngón trỏ đặt lên môi Tử Kiều, ra hiệu cô nhỏ tiếng. Ngay lúc sau, anh đưa ngón tay ấm nóng đó ra khỏi, rồi lại ngẩng đầu đọc to bài thơ “Điệp luyến hoa” của Âu Dương Tu:
“Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
Liễu hồng áng khói,
Trướng rèm không đếm nổi.
Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,
Lầu cao khiến Chương đài khuất lối.
Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội.
Cửa khép hoàng hôn,
Cách chi lưu xuân nổi.
Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói
Tơi bời hoa rụng hơn thu tới.”
(bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải)
Hai huyệt thái dương của Tăng Tử Kiều khẽ giật liên hồi, căn cứ vào kí ức vừa rồi, e là đêm nay sẽ là một đêm vô cùng bi thảm.
Tử Kiều bị Tăng Tử Ngạo kéo xềnh xệch vào phòng ngủ của anh, rồi ấn cô ngồi lên giường, sau đó từ từ đi đến bên giá sách, cũng chẳng biết đứng đó tìm bao lâu, cuối cùng lấy một cuốn sách đưa cho cô.
“Mau đọc cho anh nghe!” Anh nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi một bên, chỉ vào quyển sách đó rồi nói thản nhiên như không.
Nhìn vào mấy cuốn sách trên tay, Tử Kiều vô cùng kinh ngạc, không ngờ đều là mấy cuốn bình luận về thơ Đường với Tống từ, Thi Kinh, còn cả tuyển tập thơ hoa nữa. Từ trước đến nay, Tử Kiều không biết trong căn phòng này có những cuốn sách đó, càng không ngờ anh lại là một thanh niên thời đại yêu văn nghệ, đa sầu đa cảm như vậy. Lúc ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, anh đã nằm lên giường chẳng chút kiêng dè gì cả. Thật khó mà tưởng tượng được, anh thực sự đã uống say rồi sao? Hay là đúng lúc cảm xúc dâng trào?
Lần trước, anh bắt cô đọc thuật ngữ chuyên dụng trong tin học, còn lần này là thơ Đường với Tống từ? Cô thực sự chẳng biết phải dùng từ nào để diễn tả nỗi phẫn nộ trong lòng mình, trong khi đó hai huyệt thái dương vẫn không ngừng co giật.
“Đọc đi, mau đọc cho anh nghe” Giọng nói của Tăng Tử Ngạo chẳng khác nào bùa trú, không ngừng vang lên.
Thực đúng là oan nghiệt! Kiếp trước nhất định cô đã nợ anh quá nhiều. Cô mím chặt môi, quyết định đọc mấy bài thơ để anh đi ngủ rồi tính sau, thế là liền giở một trang tùy hứng, đọc lên không chút tình cảm:
“Người xinh cuốn bức rèm châu,
Ngồi im thăm thẳm nhăn chau đôi mày.
Chỉ thay giọt lệ vơi đầy
Đố ai biết được lòng này giận ai? ”
(bản dịch của Tản Đà)
Bài thơ “Oán tình” của nhà thơ Lý Bạch thực sự đã viết lại chính xác tình trạng của cô lúc này.
“Tiếp tục đi…” Tử Ngạo lại mỉm cười dịu dàng ra lệnh.
Tử Kiều chuyển sang quyển khác, cũng tùy hứng lật một trang:
“Nỗi sầu nghìn vạn khó vơi
Hận sâu này tới chân trời chưa nguôi
Núi trăng đâu hiểu lòng người
Gió xua, trước mặt hoa rơi la đà
Nhẹ nhàng đưa áng mây xa ”
( Bản dịch của Phạm Văn Kiên)
Đây là bài “Mộng Giang Nam” của Ôn Đình Quân. Nếu nhớ không nhầm thì khoảng thời gian kể từ đêm tân hôn cho tới khi nhảy xuống sông Hộ Thành, cô chẳng khác gì người vợ âu sầu thương nhớ chồng trong bài thơ này, đêm khuya không ngủ, ngắm trăng nhớ người, tình cảnh vô cùng thê lương.
Tại sao toàn là tùy tiện giở mà toàn gặp phải mấy bài thơ của các oán phụ sầu thảm, bi thương như vậy chứ? Tử Kiều không muốn nhớ đến những chuyện không vui như vậy nữa. Cô đổi sang quyển Thi Kinh, vừa định lật giở tìm bài đọc, ai ngờ bờ vai bỗng bị Tăng Tử Ngạo chạm phải, cô giật nảy mình.
Quay đầu sang, Tử Kiều thấy anh gối đầu lên vai cô, tiếp đó bên tai truyền đến giọng nói của anh: “Những bài này nghe thê lương quá, em đổi sang bài nào vui vẻ hơn đi. Ví dụ như:
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.
Đào tơ mơn mởn tươi xinh,
Trái đà đơm đặc đầy cành khắp cây.
Theo chồng nàng quả hôm nay.
Ấm êm hòa thuận nồng say gia đình.
Xinh tươi mơn mởn đào tơ,
Xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành.
Theo chồng, nàng đã duyên thành,
Với người gia thất, hiền lành thuận vui.”
(Bản dịch của Tạ Quang Phát)
Đây là bài “Đào yêu” trong Thi Kinh. Giọng nói trầm ấm, vô cùng dịu dàng của anh thực sự khiến người nghe đắm say, mê mẩn, thế nhưng Tử Kiều nghe lại cảm thấy có ý chế giễu nhiều hơn. Ý nghĩa bài thơ biểu đạt, chính là muốn giễu cợt cô, cô khẽ hưm một tiếng, chẳng thèm nói thêm một lời nào.
Phần kí ức đã hồi phục đó chứng minh rằng, lúc trước khi Tử Ngạo đưa ra đề nghị kết hôn, vào buổi tối hôm đó, cô đã cảm thấy vô cùng sung sướng, kéo tay Viên Nhuận Chi, vừa hát vừa nhảy tưng bừng. Cô của lúc ấy tràn đầy hi vọng và mong ước cho cuộc sống hôn nhân sau này, thế nhưng kết quả thì sao chứ? Hoa đào tàn, gốc đào đã khô, tác dụng duy nhất của nó lúc này chính là đem làm củi đốt.
Tử Kiều ảo não đẩy anh nằm xuống giường, lại đập cuốn Thi Kinh lên người anh, rồi mở cuốn bình luận về thơ Đường và Tống từ cạnh đó.
“Đi qua biển lớn chẳng màng suối
Mây ngoài Vu Sơn chẳng đáng nhìn”
Cô vừa thoát chết khỏi nước của “biển lớn”, vậy nên “mây tại Vu Sơn” chẳng qua cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Cho dù là kẻ ngốc thì trước sự thật tàn khốc và vô tình như vậy, cũng đến lúc cần tỉnh táo lại rồi.
Tăng Tử Kiều ngáp dài một cái rồi quay người nói cùng anh: “Được rồi, tôi đã đọc hết cả rồi, anh hãy đi ngủ đi!” Nói xong, cô lại ngáp dài cái nữa, thật đúng là không thể nào kiềm chế thêm được nữa, ngày mai còn đi làm, cô phải đi ngủ thôi, chẳng cần biết anh sống chết thế nào nữa.
Cô đứng dậy khỏi giường, còn chưa kịp nhấc chân đi thì sau lưng bỗng truyền đến giọng nói bất mãn: “Em chẳng ngoan gì cả, lười quá đi, mới đọc có mấy bài, anh muốn nghe em đọc tiếp.”
“Đọc cái đầu anh.”
“Không được phép đi!” Tăng Tử Ngạo ôm chặt lấy vòng eo của cô.
“Buông tay ra!” Tử Kiều sắp phát điên.
“Không buông!”
“Anh uống rượu vào là thành kẻ ngốc hả? Bỏ tay ra!”
“Không bỏ!”
“ Thôi được rồi, được rồi! Tôi sẽ đọc, anh mau bỏ tay ra!” Mắt Tử Kiều trợn tròn lên, xem ra hôm nay không đọc đến lúc anh ngủ thì cô đừng mong rời khỏi nơi này.
Còn anh lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ, mỗi tối đều đòi người lớn đọc truyện cho trước khi đi ngủ mới ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Khi giở đến bài “Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ”, Tử Kiều liền nhắm mắt đọc:
“Dòng sông đông rót,
Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật.
Luỹ cổ tây biên,
Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Đá rối mây xen,
Sóng tung bờ rạn,
Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.
Non sông như vẽ,
Một thuở bao nhiêu hào kiệt.
Xa nghe Công Cẩn đương thì,
Tiểu Kiều vừa mới cưới,
Anh hùng phong cách.
Tiểu Kiều vừa mới cưới”
Tăng Tử Kiều ngừng lại, trong miệng không ngừng lặp lại câu “Tiểu Kiều vừa mới cưới”. Đây là bài từ mà cô thích nhất, chỉ bởi mấy câu “Xa nghe Công Cẩn đương thì, Tiểu Kiều vừa mới cưới”.
“Phe phẩy quạt khăn,
Khoảng tiếu đàm,
Quân giặc tro tiêu khói diệt.
Nước cũ thần du,
Đa tình cười khéo giống,
Tóc mau trắng toát.
Đời như giấc mộng,
Một chén trên sông thưởng nguyệt.”
(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn. Trích nguồn Tuyển tập từ Trung Hoa- Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn,NXB Văn hóa - Thông tin, HN, )
Tăng Tử Ngạo nhắm mắt đọc đoạn tiếp thay Tử Kiều, giọng nói càng lúc càng chậm lại.
Tử Kiều nheo mắt nhìn anh đầy chán nản, lại ngáp dài một tiếng, trong lòng thầm nguyền rủa: “Còn không mau ngủ đi!”
Tiếp đó, Tử Kiều lại nheo mắt đọc hết thơ Đường, Tống từ rồi đến cả Nguyên khúc. Cảm giác buồn ngủ xâm chiếm mọi tri giác, khiến cô thực sự không thể nào kiềm chế được nữa, đành ngả người ngủ thiếp trên giường