Như Châu Tựa Ngọc

chương 49: chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Cố Như Cửu nghe Tấn Ưởng nói “sau tân hôn, nội trong một trăm ngày không được di chuyển chỗ ở”, nàng ngây người như rơi vào mộng, điều này hình như không đúng lắm.

Tử thần điện chính là tẩm cung của Hoàng đế, vốn dĩ an bài tân phòng ở tử thần điện đã là lần đầu tiên xảy ra ở triều Đại Phong này rồi, hiện tại cái vị hoàng hậu là nàng còn phải ở tử thần điện đủ một trăm ngày, nếu như vậy các quan viên đại thần triều Đại Phong sẽ chấp nhận sao?

Tạm thời bỏ cái kế hoạch ‘phát biểu cấp lãnh đạo’ này sang một bên, Cố Như Cửu kéo Tấn Ưởng vào trong phòng: “Bệ hạ, làm như vậy có vẻ không được ổn cho lắm.”

“Có gì không ổn.” Tấn Ưởng nghiêm túc nói: “Ta cũng không quan tâm thê tử của chúng thần tử sống ở đâu, thì bọn họ việc gì phải quan tâm nàng nên sống ở chỗ nào.”

Lời này nghe có vẻ rất có lý, nhưng trên thực tế thì Bệ hạ vẫn là một thiếu niên bốc đồng tùy hứng mà thôi.

Tuy tiếc nuối mình không thể lập tức có một khong gian riêng, thế nhưng Cố Như Cửu vẫn đáp ứng yêu cầu bốc đồng này của Tấn Ưởng.

Nếu như dựa theo tiêu chuẩn hiền lương đức để làm việc thì lúc này nàng nên khuyên can Tấn Ưởng cần dựa theo quy củ, không nên bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phát sinh mâu thuẫn với chúng triều thần...!vân vân.

Thế nhưng...!nàng vốn không có ý định làm một hoàng hậu hiền lương thục đức giống như những điều răn dạy khô cứng trong sách,

Thấy Bệ hạ thực sự đem Hoàng hậu nương nương trở về Tử Thần điện, tất cả các cung nhân hầu hạ trong tử thần điện đều âm thầm cảm khái, cảm tình giữa Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương thật là tốt, không ngờ ngài ấy lại không nỡ xa cách Hoàng hậu nương nương.

Vốn dĩ một vài cung nữ còn có chút dè dặt thận trọng, thế nhưng cuối cùng cũng gỡ bỏ hoàn toàn suy nghĩ kia, chỉ mong Hoàng hậu nương nương

là một chủ nhân ôn hòa dễ hầu hạ, những thứ khác chẳng dám suy nghĩ nhiều.

Trên thực tế, Cố Như Cửu đúng là một Hoàng hậu cực kỳ tốt, tính tình ôn hòa, không khắt khe với hạ nhân, mỗi ngày ngoại trừ tản bộ một chút ở trong cung, thì đi sang chỗ Thái hậu nương nương, biểu hiện thập phần thiện lương săn sóc.

Nhân tâm có đôi khi lại là thứ rất kỳ quái, gặp phải một người nghiêm nghị thì bọn hạ nhân thường thường hết sức kính nể, nếu tính cách ôn hòa, bọn hạ nhân ngược lại sẽ tỏ ra lười biếng không kiêng dè,

Trong khoảng thời gian Cố Như Cửu sống ở tử thần điện, chẳng bao giờ nổi giận với bất cứ cung nhân nào, vì vậy đã có người to gan, bắt đầu lười biếng tự đắc.

Nguyên nhân gây ra sự kiện này rất đơn giản, hôm đó, lúc Cố Như Cửu đang ở bên trong phòng nghỉ ngơi, lại có cung nữ tùy tiện ra vào, hoàn toàn không xem uy quyền của Hoàng hậu ra cái gì.

“Thu La, Bảo Lục, đi mời Bạch công công cùng Hà công công tới đây.” Cố Như Cửu ngồi ở trên tháp quý phi, lười biếng lật một trang sách: “Nói bổn cung có chuyện tìm hai người họ.”

Thu La theo lời đi ra ngoài, các cung nữ khác đang phục vụ trong phòng không rõ vì sao chợt thấy căng thẳng trong lòng, bởi vì Hoàng hậu nương nương rất ít khi tự xưng “Bổn cung”.

Nghe thấy Hoàng hậu nương nương tuyên triệu, Bạch Hiền và Hà Minh cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy về phía tử thần điện.

Bọn họ hoàn toàn không giống với mấy tiểu thái giám cung nữ không có mắt nhìn còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương mềm yếu có thể lấn lướt.

Hoàng hậu nương nương không khắt khe cung nhân, đó là phong thái quý nữ thế gia, chứ không phải bản tính yếu đuối nhút nhát, nếu thật sự có người muốn lấn lên trên đầu của nàng, chính là ngại mình sống quá lâu.

Lúc Hà Minh đến, Bạch Hiền cũng vừa chạy tới nơi, hai người ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay hành lễ với nhau, Hà Minh cười nói: “Bạch công công, chẳng biết hôm nay nương nương triệu kiến là vì chuyện gì?”

“Hà công công còn không rõ, tại hạ dĩ nhiên càng không thể rõ ràng rồi.” Bạch Hiền cũng cười hồi đáp: “Huống chi tâm tư của Hoàng hậu nương nương, kẻ thấp hèn há lại đoán ra.”

Hà Minh biết hắn không muốn nói thật, ha hả cười, cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người vào điện, thấy tỳ nữ Bảo Lục luôn theo hầu bên cạnh hoàng hậu đang đứng ở cửa chờ, hai người cúi người hành lễ với Bảo Lục.

“Làm phiền nhị vị công công đi chuyến này.” Bảo Lục phúc thân đáp lễ, sau đó thở dài nói: “Vốn dĩ không dám làm phiền đến hai vị, chỉ là...” Nàng quay đầu lại liếc nhìn vào trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị vị vào trong nhà rồi hãy nói nhé.”

Bạch Hiền cùng Hà Minh vừa thấy tình thế như vậy, trong lòng khẽ rơi lộp độp mấy phát, xem ra lần này chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Hai người vào bên trong liền nhìn thấy hai cung nữ đang quỳ trên mặt đất, mà Hoàng hậu nương nương không vui không giận ngồi ngay ngắn phía trước, trên sắc mặt chẳng biểu lộ chút biểu tình gì.

Hai người thấy thế, trong lòng càng thêm lo lắng, tiến lên quy củ hành lễ.

“Hôm nay Bệ hạ phải thượng triều, bổn cung vừa nằm xuống tháp nghỉ ngơi một lát, không ngờ trong lúc này lại có cung nữ chưa được tuyên triệu đã tự ý tiến vào bên trong điện.

“Cố Như Cửu nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, giọng nói vẫn ôn hòa bình thản như trước, thế nhưng phía sau lưng Bạch Hiền cùng Hà Minh đã đổ một trận mồ hôi lạnh.

“Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng trong này dù sao cũng là tẩm cung của Hoàng thượng, nếu có người tùy ý ra vào, như vậy có còn quy củ hay không?” Cố Như Cửu khẽ hất cằm lên, liếc nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, giơ tay lên nói: “Nhị vị là thái giám đứng đầu cung Càn Khôn, hai cung nữ này cứ giao cho các vị xử trí.”

“Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, nô tỳ không dám nữa.” Hai cung nữ dĩ nhiên biết rõ thủ đoạn của Bạch Hiền cùng Hà Minh, cho nên thấy Cố Như Cửu muốn đem các nàng giao cho Hà Minh cùng Bạch Hiền, lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tiếp cầu xin Cố Như Cửu tha thứ.

Cố Như Cửu bưng chén trà không nói lời nào, Bạch Hiền cùng Hà Minh có thể hầu hạ ở ngự tiền, đương nhiên đầu óc cũng thông minh nhạy bén, cả hai đều nhận ra Hoàng hậu nương nương không muốn nhìn thấy hai cung nữ này nữa, lúc này hai người tiến lên nhét giẻ vào miệng của họ, sau đó ra lệnh cho mấy thái giám khác đem hai cung nữ kéo ra bên ngoài.

“Có chuyện gì xảy ra?” Tấn Ưởng vừa đi vào nội điện, thấy Hà Minh cùng Bạch Hiền đang kéo hai cung nữ đi, bước nhanh đi tới trước mặt Cố Như Cửu, khom lưng nhìn ngang Cố Như Cửu: “Cửu Cửu, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Như Cửu ra hiệu cho Hà Minh cùng Bạch Hiền ngừng lôi kéo, hai người thấy thế lại buông tay ra, lui sang một bên.

“Bệ hạ, ngồi xuống trước đã, từ từ nói sau.” Cố Như Cửu kéo Tấn Ưởng ngồi xuống bên cạnh mình, hai người cùng ngồi xuống tháp quý phi vẫn còn rất rộng rãi.

Tấn Ưởng mừng rỡ thấy mình được Cố Như Cửu kéo ngồi xuống bên cạnh, cho nên cũng không chối từ, trái lại còn sát lại gần Cố Như Cửu hơn, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn hai cung nữ quỳ trên mặt đất: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu để cho Tấn Ưởng thấy nàng dập đầu đến mức cả trán đều sưng đỏ, sau đó lại tiếp tục dập mạnh đầu xuống đất mấy cái trước mặt Tấn Ưởng: “Bệ hạ, mới vừa rồi nô tỳ bị Hoàng hậu nương nương triệu vào, ngài ấy chẳng nói chẳng rằng liền phạt nô tỳ quỳ, tận đến khi hai vị công công qua đây, Hoàng hậu nương nương mới lên tiếng đòi trị tội chúng nô tỳ.” Nói đến đây, vị cung nữ này lại quay sang Cố Như Cửu đập đầu binh binh xuống đất: “Cầu nương nương tha thứ, cầu nương nương tha thứ.”

Nghe xong lời cung nữ này kể lể, Bạch Hiền thiếu chút nữa muốn cất tiếng cười to, kẻ tiểu nhân này cũng thật to gan, dám bôi nhọ Hoàng hậu nương nương trước mặt Hoàng thượng, ăn nói hàm hồ như vậy, cứ như là Hoàng hậu nương nương cố ý làm khó hai người bọn họ.

Hành vi to gan lớn mật thế này, chắc là chán sống rồi,

Nàng ta vừa dứt lời, Cố Như Cửu vẫn chưa nổi giận, ngược lại Tấn Ưởng đã trầm mặt, nổi giận nói: “Khá lắm, không ngờ lại có cung nữ to gan như

vậy, dám ở trước mặt của trẫm nói Hoàng hậu sai sót này nọ, có thể thấy được lúc trẫm không có ở đây, các ngươi còn càn rỡ đến cỡ nào.”

Nhìn thấy Bệ hạ nổi giận đùng đùng, hai cung nữ này đầu óc quay cuồng ngây ngốc, nhất là cung nữ vừa thốt ra câu mới nãy, lúc này hận không thể đem mình chôn luôn cho rồi,

“Hà Minh, Bạch Hiền, các người quản lý chỗ này thế nào?” Tấn Ưởng tức giận đứng dậy chỉ vào hai cung nữ đang run lẩy bẩy: “Loại cung nữ dám vô lễ trước mặt trẫm thế này, sao xứng hầu hạ ở cung Càn Khôn?”

Bạch Hiền cùng Hà Minh đồng loạt lên tiếng nhận tội, trong bụng hận không thể đem hai cung nữ gây liên lụy họ ra lột da.

“Bệ hạ, nhị vị công công hoàn toàn không biết chuyện của hai cung nữ này.” Cố Như Cửu kéo tay áo của Tấn Ưởng: “Trước tiên chàng đừng nóng giận.”

Tấn Ưởng liếc nhìn bàn tay Cửu Cửu đang kéo tay áo của hắn, một lần nữa lại ngồi xuống, miễn cưỡng đè xuống cơn tức trong bụng: “Là ta không có chú ý, để nàng phải chịu uất ức.”

“Vậy làm sao có thể trách chàng được?” Cố Như Cửu đặt chén trà vào trong tay hắn, để hắn uống một ngụm trà thông họng trước đã: “Thiếp hiện giờ đứng đầu hậu cung, không chỉnh lý tốt được hậu cung chính là lỗi của thiếp.

Bệ hạ quản lý cả một quốc gia, ngài cần quản lý chính là bách tính trong thiên hạ, ngài đã chịu nhiều khổ cực hơn thiếp.

Thế nhưng ngài có thể quản lý thiên hạ ngay ngắn rõ ràng, mà thiếp ngay cả hậu cung cũng không quản lý tốt, là thiếp vô năng.”

“Cửu Cửu không được tự coi nhẹ mình như vậy.” Tấn Ưởng đặt chén trà xuống: “Kể từ lúc nàng tiến cung, mỗi ngày trẫm đều thấy vui sướng thoải mái, trên dưới cung Càn Khôn đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, thế nào lại là vô năng?” Hắn quét mắt nhìn hai cung nữ vẫn còn quỳ dưới đất: “Cung tỳ không tốt đó là lỗi của bọn họ, không liên can gì đến nàng.”

“Vốn dĩ thiếp không có ý định nghiêm trị các nàng, chỉ muốn nhắc nhở các nàng không được tùy ý tiến vào bên trong trong lúc thiếp nghỉ ngơi mà thôi, vạn nhất lỡ như lúc có chàng ở đây, nếu cũng như vậy thì...” Cố Như Cửu lắc đầu, trầm mặt nói: “Cho nên chuyện này tuyệt đối không thể được.”

Nghe thấy hai cung nữ tranh thủ lúc Cố Như Cửu nghỉ ngơi, dám vào bên trong phòng, sắc mặt của Tấn Ưởng đã khó coi đến cực điểm, nếu không phải bận tâm đến việc Cố Như Cửu đang có mặt ở đây, sợ rằng hắn đã sớm gọi người lôi hai cung nữ này xuống trừng phạt nghiêm khắc.

“Nàng nói đúng, chuyện này không thể bỏ qua được.” Tấn Ưởng khoát tay với Bạch Hiền cùng Hà Minh một cái, nhẹ giọng nói: “Mang xuống.”

Lần này Hà Minh cùng Bạch Hiền tay chân càng thêm nhanh nhẹn nhét giẻ vào miệng hai cung nữ kia, vội vã kéo hai người ra ngoài.

Lần này bọn họ đã thấy được thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương, không làm khó không khóc không kể lể ấm ức, đơn giản nói mấy câu, không chỉ để Bệ hạ hiểu đầu đuôi câu chuyện, còn làm cho Bệ hạ thêm yêu thương không dứt, như vậy có giống như một người không có thủ đoạn sao?

Cho nên nói những kẻ tự cho rằng Hoàng hậu nương nương tính cách nhu nhược, hiền lành, hoặc là đầu óc ngây ngô ngu ngốc, tầm nhìn hạn hẹp.

Cũng không suy nghĩ thật kỹ, một thiên kim đại tiểu thư được mọi người yêu thương chăm chút, kim tôn ngọc điệp, làm sao lại là người nhút nhát dễ bị ức hiếp cho được?

Lúc này có người đụng vào trên thiết bản, cuối cùng cũng biết sự lợi hại trong đó.

“Đừng nói chúng ta không nhân từ với các ngươi.” Bạch Hiền ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ gương mặt của cung nữ vừa rồi bôi nhọ Hoàng hậu nương nương với Hoàng thượng: “Làm cung nữ, nên có quy củ của cung nữ, không hiểu quy củ, sẽ đưa trở về chăm sóc dạy bảo.”

Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của hai nàng cung nữ này, để thái giám khác kéo các nàng xuống.

Hà Minh lạnh lùng đứng ở một bên, hoàn toàn chẳng có ý kiến gì đối với hành vi vừa rồi của Bạch Hiền, thậm chí cảm thấy không dùng trượng đánh cho hai cung nữ này đã là phạt nhẹ lắm rồi.

Chẳng qua Bệ hạ cùng Hoàng hậu vẫn còn trong thời kỳ tân hôn, không tiện để thấy máu đổ.

Cho nên hai cung nữ này bị đuổi ra cung Càn Khôn, đã biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

“Cửu Cửu.” Những người khác đều bị đuổi ra khỏi phòng, Tấn Ưởng hơi do dự mở miệng nói: “Tư Mã gia...!đã xảy ra chuyện”.

Hắn biết trong lòng Cửu Cửu nhất định không thích nhắc đến kẻ đã hại Cố gia họ, chỉ là chuyện xảy ra lần này cần nói cho Cửu Cửu nghe.

“Tư Mã gia?” Cố Như Cửu thấy trong ánh mắt của Tấn Ưởng không có tức giận, đoán được việc này chắc là không có quan hệ gì với Tấn Ưởng, vì vậy nói: “Nhà bọn họ xảy ra chuyện gì?”

“Thái thái chi thứ ba Tư Mã gia, mất rồi”.

Tấn Ưởng không muốn nói đến chữ ‘chết’ xui rủi này ở trước mặt Cố Như Cửu, cho nên lựa chọn cách nói uyển chuyển hơn.

“Mất?” Cố Như Cửu hơi bất ngờ, hôm trước khi nàng xuất giá còn nghe nói vị thái thái này ngồi trong nhà hăng chí bừng bừng chửi rủa người Cố gia, chửi bới dòng chính và chi thứ hai Tư Mã gia, thế nào mới cách có mấy ngày, người đã không còn?

Tấn Ưởng gật đầu: “Có người nói bà ta mất rất đột ngột”.

Trong tay hắn có mật thám do các Hoàng đế thời ký trước nuôi, cho nên biết thái thái chi thứ ba Tư Mã gia chẳng phải chết bất đắc kỳ tử, mà là cắt cổ tay tự sát, thế nhưng loại sự tình này, cũng không cần nhắc tới, miễn làm Cửu Cửu sợ.

Đối với Tư Mã gia, bây giờ Cố Như Cửu không có bao nhiêu hảo cảm, nghe thấy thái chi thứ ba Tư Mã gia qua đời, trong lòng nàng rất phức tạp không thể diễn tả được, cuối cùng chỉ thở dài một hơi buồn bã.

Lo sợ nàng lại nghĩ đến đại tẩu và đứa cháu chưa chào đời mà rầu rĩ không vui, Tấn Ưởng ôm chặt nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi việc còn có ta ở đây”.

Cố Như Cửu dụi trán vào trong lồng ngực của hắn, đưa tay vòng ra sau ôm chặt lấy hắn.

Vào bữa tối, hai vợ chồng Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng đến cung khang tuyền của Thái hậu ăn cơm, Thái hậu nhìn thấy bộ dáng hai người quấn quýt ngọt ngào với nhau, cũng trêu chọc nói: “Hoàng thượng, đã nhiều ngày qua đều thấy ngài cười đến nhăn cả mặt mày rồi”.

Tấn Ưởng nghe bà chọc như thế cũng không tức giận, cười ha hả lôi kéo Cố Như Cửu ngồi xuống trước bàn cơm: “Có thể tới chỗ mẫu hậu ăn cơm, nhi tử đương nhiên vui vẻ”.

“Lời này chẳng phải thật lòng”.

Thái hậu lắc đầu, cười ra tiếng, sau đó nói với Cố Như Cửu: “Cửu Cửu, con nói xem lời vừa rồi của Bệ hạ có phải thật lòng hay không?”

Cố Như Cửu che miệng cười, đôi mắt hết nhìn Thái hậu lại nhìn sang Tấn Ưởng, chẳng nói chẳng rằng gì.

Thấy nàng như vạy, Thái hậu lắc đầu thở dai nói: “Xem ra Cửu Cửu của ta cũng học theo thói xấu của Hoàng thượng rồi”.

Cố Như Cửu nghe vậy, bước lên phía trước kéo cánh tay của Thái hậu, cười tủm tỉm nói: “Mẫu hậu, thế nhưng con vẫn đứng ở phía ngài mà”.

Chu Thái hậu bị nàng dụ hoặc không ngừng cười ha ha, sau đó hai người lại vui vẻ kéo nhau đi rửa tay ăn cơn, bỏ mặc Tấn Ưởng lẻ loi ngồi ở một bên, vô hạn thê lương.

Tấn Ưởng nhìn mẫu hậu cùng Cửu Cửu nhà mình thân thiết gần gũi, lại nhìn sang bản thân lạnh lẽo buồn tẻ, không nhịn được nghĩ, bản thân đại khái là Hoàng đế đầu tiên từ trước đến nay bị Thái hậu và Hoàng hậu vứt bỏ ở một bên.

Vì vậy vào lúc ban đêm, Tấn Ưởng lấy lí do Hoàng hậu vứt bỏ mình không thèm ngó ngàng đến, quấn quýt giằng co với Cửu Cửu, thiếu chút nữa còn bị Hoàng hậu nhà mình đá xuống giường.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hắn không bị đá xuống giường vẫn là thân thể hắn không được tốt, Hoàng hậu lo lắng hắn bị cảm lạnh sinh bệnh.

Cho nên nói, người yếu cũng có lúc có lợi, cũng có lúc lại là tấm khiên che chắn rất tốt.

Chí ít cũng coi là vũ khí sắc bén để đổi lấy lòng thương cảm.

Thượng triều của triều Đại Phong, từ trước đến nay cứ ba ngày tiểu triều sẽ có năm ngày đại triều, Hoàng đế và văn võ bá quan không cần mỗi buổi sáng phải vội vã chạy lên thượng triều lúc trời chưa kịp sáng, vào những thời điểm khác nhau đều có các bộ phận quan viên khác khau làm việc.

Dạo này lễ bộ cùng Hồng Lư Tự khá bận rộn, nguyên nhân là các nước phụ quốc lân cận cùng các tiểu quốc biết được Hoàng đế tân nhậm triều Đại

Phong vừa tổ chức đại hôn, đều phái sứ thần sang đây dâng quà lễ chúc phúc lên cho Hoàng đế cùng hoàng hậu.

Thế nhưng, những quốc gia này hầu hết đều lộ trình tương đối xa xôi, hơn nữa lúc bọn họ lên đường, lại vào ngày đông giá rét, cho nên phải liên tục ngừng lại giữa đường, chờ bọn họ đến được kinh thành Đại Phong thì đã mệt mỏi, hơn nữa hôn lễ của Bệ hạ và hoàng hậu đã kết thúc,

Nhưng bất kể nói như thế nào, tốt xấu gì người ta cũng vượt cả ngàn dặm đường xa xôi đến đây, tuy rằng đã đến muộn, thế nhưng có lòng có ý cũng là điều tốt.

Người của lễ bộ và Hồng Lư Tự an bài những người này trong biệt cung dành cho khách nước ngoài.

Sau đó liền bắt đầu tiến hành nghiêm túc thảo luận việc xếp thứ tự cho các vị khách ngoại quốc, và dựa theo cấp bậc để tiếp đãi bọn họ.

Có người cho rằng Đại Phong là một cường quốc, đối mặt với những vị khách nhân nhiệt tình này về ký cần chiếu cố chu đáo, tỏ ra phong phạm của một cường quốc.

Cũng có người cho rằng, những quốc gia này phần lớn chỉ là nước phụ thuộc vào Đại Phong, tróng đó cũng có vài nước từng xảy ra chiến tranh với Đại Phong, thực sự không đáng để Đại Phong tâng bốc họ lên cao.

Đương nhiên, còn có một nhóm người cho rằng, ai nghe lời, ai trung thành với Đại Phong, bọn họ sẽ tốt với kẻ đó hơn một chút, và trong số những người này có Cố Chi Vũ.

Làm thiếu khanh trong Hồng Lư Tự, lại là thế tử phủ quốc công nhất đẳng, lời nói của Cố Chi Vũ luôn có uy tín nhất định, cho nên mặc dù có người không đồng ý với suy nghĩ này của hắn, nhưng cũng không ai dám đứng ra phản bác.

Đây chính là quốc cữu gia thứ thiệt, ai ngốc mà tự rước lấy phiền phức vào mình.

Điều quan trọng nhất chính là, người trên quan trường từ trước đến nay nghĩ như thế càng lúc càng nhiều, thậm chí bọn họ bắt đầu suy đoán, những lời Cố Chi Vũ nói ra có phải là ý tứ của Hoàng thượng hay không?

“Chư vị đại nhân, tại hạ cho rằng, việc này nên giao cho Bệ hạ định đoạt”.

Cố Chi Vũ thấy người của Hồng Lư Tự và người của lý tự tranh luận không ngớt: “Chúng ta trước tiên trình ý kiến này lên cho Hoàng thượng, chư vị nghĩ như thế nào?”

“Chuyện này...” Lễ bộ Thượng thư nhíu mày, khi tiên đế còn, toàn bộ việc này đều do lễ bộ và Hồng Lư Tự quyết định, sau đó mới trình lên cho tiên đế đóng dấu quyết định phương án, căn bản không cần phải để Bệ hạ lo lắng việc này.

Hồng Lư Tự khanh lúc này liền cười nói: “Cố đại nhân nói như vậy cũng có lý, ta cho rằng như vậy rất tốt.”

Hồng Lư Tự khanh mặc dù là quan trên của Cố Chi Vũ, thế nhưng hắn xuất thân hàn môn, lại từng nhận ân huệ của Cố gia, cho nên rất tán thành với ý kiến của Cố Chi Vũ.

Ai thèm quản lúc trước làm việc thế nào, dù sao vua nào triều thần nấy, hắn cứ việc tiến theo Cố gia mà bước đi là ổn.

Thấy Hồng Lư Tự khanh không có ý kiến, mà mấy quan viên bên phía lễ bộ lại không nói lời nào, Lễ bộ Thượng thư buộc lòng phải nói: “Đã như vậy, cứ làm theo ý của các chư vị”.

Trên thực tế hắn nghĩ xa hơn những người khác, hôm nay chuyện lễ bộ cần Bệ hạ gật đầu mới có thể thực hành, thì những bộ phận khác phải chăng cũng cần làm như thế?

Càng nghĩ tiếp càng cảm thấy không dám tưởng tượng thêm nữa, Lễ bộ Thượng thư nhìn sang Cố Chi Vũ ngồi ở đối diện, vị thế tử gia phủ quốc công này có tướng mạo anh tuấn, cử chỉ ưu nhã, làm cho bọn họ không tìm ra nửa điểm không tốt.

“Tôn đại nhân còn có việc sao?” Cố Chi Vũ ngẩng đầu chống lại tầm mắt của hắn, mỉm cười hỏi.

Tôn thượng thư cười xắn tay áo, dời đi ánh mắt của mình.

Thấy thế, Cố Chi Vũ mỉm cười gật đầu, cũng không nhìn tôn thượng thư nữa,

Thấy hắn không nhìn mình nữa, Tôn thượng thư mới thầm thở phào một hơi, buông lỏng người ra.

Nếu xét quan hệ giữa Tôn gia và Cố gia thì chỉ có

thể nói là xoàng xĩnh, chẳng qua muội muội của hắn đã được gả đến chi thứ hai Tư Mã gia, mà chi thứ ba Tư Mã gia lại gay gắc với Cố gia, cho nên Tôn gia bọn họ mỗi khi đối mặt với Cố gia, cũng tận lực tránh nhắc đến mối quan hệ với Tư Mã gia.

Nghĩ đến chuyện chi thứ ba Tư Mã gia hại chết vợ cả và đứa con chưa chào đời của Cố Chi Vũ, tôn thượng thư lại thầm mắng người của chi thứ ba Tư Mã gia thiếu đạo đức.

Cũng vì không có đạo đức cho nên hiện tại mới rơi vào như kết quả này, coi như là tự làm tự chịu.

Sau khi tranh luận xong với người của lễ bộ, các quan viên của Hồng Lư Tự còn muốn đi biệt cung xem xét các sứ thần kia một chút.

Sứ thần các quốc gia nhìn thấy người của Hồng Lư Tự, đều hết sức nhiệt tình, thái độ thân thiết, nếu không phải mọi người đều biết rõ đây là biệt cung dành cho khách nhân, còn tưởng bọn họ là chủ nhà ra đón khách nhân, mà quan viên Hồng Lư Tự mới là khách nhân.

Nước Kalok ở hướng tây bắc của Đại Phong, quốc gia này rất nghèo khổ, gần trăm năm trước cũng bởi vì đến biên cảnh Đại Phong cướp bóc mà bị quân đội Đại Phong chỉnh đốn cho một trận, sau trận đánh này của Đại Phong, quốc gia này liền quỳ xin quy phục dưới triều Đại Phong.

Sau đó, Đại Phong mở của biên cảnh, cho phép bọn họ bán rau củ quả cùng với gấm vóc lụa là tuy số lượng bị hạn chế nhưng quan hệ giữa nước Kalok và Đại Phong càng ngày càng mật thiết, thường xuyên tuyên bố với các quốc gia bên ngoài rằng mình là nước phụ thuộc của Đại Phong.

Bất kể là truyền thừa vương vị, hay là sắc phong vương hậu, bọn họ đều dựa theo quy củ tình quốc thư lên Hoàng đế Đại Phong, Hoàng đế Đại Phong sẽ dùng ngự ấn lên trên quốc thư này, địa vị mới được các quý tộc bổn quốc thừa nhận.

Quốc gia giống như nước Kalok thì có được bao nhiêu, những quốc gia nhỏ này xuất ra đủ các loại thủ đoạn, luôn tìm cách lấy lòng Đại Phong, tranh thủ thu được càng nhiều lợi ích càng tốt, trong kinh thành của một số sứ thần này còn đưa ra vài lời so sánh với tiêu chuẩn và tín nhiệm của Đại Phong, tất cả những điều này chẳng qua nhằm đạt được thiện cảm của Hoàng đế Bệ hạ Đại Phong.

“Đại nhân tôn tính”.

Người dẫn đầu đoàn sứ thần nước Kalok là thừa tướng Đạc Di của quốc gia họ, vị thừa tướng này đã bước sang tuổi năm mươi, khi ông nhìn thấy Cố Chi Vũ, đầu tiên là khom người vái chào thật sâu với Cố Chi Vũ, sau đó lại tiến hành một đại lễ của bổn quốc: “Hạ thần nước phụ thuộc gặp qua Cố đại nhân tôn kính”.

“Đại nhân không cần đa lễ”.

Cố Chi Vũ khách khí đáp lễ, Đạc Di vội vàng tránh cái lễ này, nhiệt tính bắt chuyện kéo Cố Chi Vũ ngồi xuống, lại tự tay dâng trà, nhiệt tình trả lời từng câu hỏi của Cố Chi Vũ,

Chờ Cố Chi Vũ rời đi, quan viên sau lưng Đạc Di nghi ngờ hỏi: “Đại nhân, vì sao không đem lễ vật chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa tặng cho vị đại nhân này?”

“Các ngươi biết hắn là ai sao?” Đại Di trừng mắt liếc nhìn vị quan viên này: “Mấy món quà lễ này của chúng ra, chỉ sợ vị đại nhân này không thèm đếm xỉa đến”.

Vị quan viên này kinh ngạc mở to mắt: “Lẽ nào hoàng kim bảo thạch của chúng ta còn chưa đủ trân quý?”

“Nếu như là người bình thường, những hoàng kinh bảo thạch kia của chúng ta có thể mua được niềm vui của bọn họ, thế nhưng vị này chính là ca ca ruột của Hoàng hậu nương nương hiện nay, Hoàng hậu chính là nữ tử quý tộc, ca ca của nàng đương nhiên cũng đã thấy nhiều mấy thứ bảo thạch hoàng kim, nếu chúng ta tặng những thứ này cho hắn, đó chính là vũ nhục đối với hắn”.

Đạc Di làm thừa tướng nước Kalok, đương nhiên cũng nắm được hầu hết tư liệu về những người mình cần lấy lòng.

Mấy vị quan viên đi theo nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức lộ ra vẻ sùng kính: “Thảo nào vị đại nhân này anh tuấn bất phàm như vậy, nguyên lai đúng là quý tộc, lại còn là anh cả của Hoàng hậu nương nương.”

Nói đến đâu, bọn họ lại cảm thấy có chút hối hận, sớm biết vậy nên giữ vị Cố đại nhân kia lại lâu thêm một chút.

Nước Kalok có một thừa tướng thông minh, thế nhưng những sứ thần quốc gia khác thì không nhất định cũng có người có tầm nhìn xa như ông ta.

Nói thí dụ như lúc này nước Manybo đang nháo nhào đòi gặp Hoàng đế Bệ hạ.

Nước Manybo nằm ở phía tây của Đại Phong, quốc gia này ráp ranh với nước Kalok, cũng có quan hệ không tốt lắm với nước Kalok, giữa hai quốc gia này thường xuyên xảy ra xung đột.

Mà điều quan trọng nhất chính là, tuy rằng quốc gia này tên là Manybo, trên thực tế chẳng có bảo vật gì, ngược lại còn vô cùng nghèo khó.

Mỗi khi đến mùa đông, chỉ thích đi cướp bóc trấn lột các nước láng giềng xung quanh, ngoại trừ Đại Phong đã hai lần làm bọn họ khiếp sợ, cho nên không dám mon men làm xằng làm bậy nữa, thì những quốc gia khác hầu như mùa đông hàng năm đều phải chịu cảnh quấy rầy của bọn họ, cho nên sứ thần của quốc gia này ở biệt cung cũng không được đãi ngộ cao, còn bị quy về hàng ngũ người gặp người ghét.

Truyện Chữ Hay