Như Châu Tựa Ngọc

chương 24: chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cô nương,” Bảo Mai đỡ Tư Mã Hương xuống xe, nói thầm vào tai của nàng: “Hình như có xe ngựa của quý phủ đại lão gia đậu ở trước cổng.”

Tư Mã Hương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt khẽ lộ ra ý cười bước vào bên trong phủ.

Trong nội viện, tam thái thái đang ngồi uống trà cùng đại thái thái, bầu không khí không mấy hoà hợp, nhưng cũng không nhìn thấy chút ảnh hưởng nào từ những lời đồn đãi trước đó.

“Bên phía hoàng thất có gửi thư đến không?” Bởi vì đại thái thái đột nhiên đến thăm, tam thái thái còn tỏ ra sốt ruột: “Bên phía Thái hậu một mực không hé lộ nửa lời, ta cũng không biết nội tình bên trong thế nào.”

“Đức Nghi trưởng công chúa gửi thư hồi âm nói rằng, Thái hậu đã uyển chuyển chối từ đề nghị của nàng.” Đại thái thái lắc đầu, nhấp một ngụm trà đè xuống tâm tình phức tạp trong lòng: “Hôm nay Thánh thượng chỉ là một thiếu niên choai choai, vậy mà chuyện ái tình lại cố chấp bảo để sau, trước khi chưa tự mình chấp chính sẽ không nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.”

“Không thành thân đã muốn tự mình chấp chính.” Tam thái thái lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắn nghĩ thật hay.” Cho dù Hoàng đế có muốn như vậy, triều thần cũng sẽ không đồng ý.

Đại thái thái nhếch mày liếc nhìn nàng một cái, nghiêng đầu nhìn sang con gái ngồi ở bên cạnh, đặt chén trà xuống không nhanh không chậm nói: “Hôm nay ta đến đây, là có chuyện khác muốn nói với đệ muội.”

Tam thái thái nghe vậy cười: “Chẳng biết đại tẩu vì chuyện gì?”

“Đức Nghi trưởng công cháu muốn cầu thân với Tư Mã gia chúng ta, ta đã đồng ý.” Đại thái thái nói: “Trưởng tôn của trưởng công chúa năm nay đã mười bảy tuổi, là một thiếu niên đầy nhiệt huyết tháo vát, tinh thông phiên ngữ (ngoại ngữ), tháng sau sẽ vào kinh thành nhậm chức thiếu khanh trong Hồng Lư Tự.”

Tam thái thái đánh trống lộp bộp trong bụng, không biết ý của đại tẩu là gì, chỉ buồn cười nói: “Ngay cả đại tẩu cũng đồng ý rồi, chắc chắn là hôn sự

tốt.”

“Gia phong của Trầm gia ở Tang Kiền thế nào thì ai ai cũng thấy rõ cả rồi.” Đại thái thái hờ hững làm như không nhìn ra bất an trong bụng của đối phương, nói thẳng: “Tuy rằng chức vị của hắn bây giờ nhìn có vẻ không cao, thế nhưng làm người thì ai chẳng tiến lên, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với hoàng gia, gả Linh nhi cho nhà ấy, cũng xứng lứa vừa đôi.”

Thái thái có chút kinh ngạc, nguyên lai đại tẩu chẳng phải vội tìm mai mối cho con gái nhà mình, mà đã định hôn sự cho đại cô nương? Chẳng phải lúc trước từng nghe nói dòng chính có ý định gả đại cô nương vào trong cung sao? Cớ sao nay lại thay đổi chủ ý?

Thấy em dâu tựa hồ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, đại thái thái nhịn không được khuyên nhủ: “Có người nói Chu gia có ý định đưa cô nương tiếng cung làm phi, nhưng đã bị Thái hậu cự tuyệt.”

Ngay cả nhà mẹ đẻ Thái hậu muốn đưa người vào trong cung còn không được, thì nói gì đến phía Tư Mã gia bọn họ.

Hiện tại Tư Mã gia bọn họ có danh, chẳng qua là mỹ danh tổ tông truyền lại cộng với chút thân thích phía nhà mẹ đẻ thánh thượng.

tại .

Thế nhưng những thứ tổ tiên để lại, suy cho cùng vẫn là tổ tiên, người bên ngoài có tôn sùng Tư Mã gia bọn họ thế nào đi nữa, cũng không đem vinh quang của tổ tiên áp đặt lên trên người những hậu bối như họ.

Điều quan trọng hơn là, từ khi thánh thượng đăng cơ, cũng không có biểu hiện thân cận đối với Tư Mã gia bọn họ, trái lại còn có chút bất hoà và lãnh đạm.

Phía bên dòng chính hơi tỏ ra coi trọng vị trí hoàng hậu, chẳng qua chỉ là thể hiện thái độ coi trọng đối với Hoàng đế, chứ không có nghĩa là bọn họ đang rơi vào tình thế buộc phải lên ngôi vị Hoàng hậu.

Có thể lấy được, đương nhiên là chuyện tốt, còn không lấy dược, cũng sẽ không quá mức thất vọng.

Gần đây thấy dã tâm của chi thứ ba đối với ngôi vị hoàng hậu này càng lúc càng lớn, nàng lo lắng đến lúc đó lại không tìm được đường lui, mới không kìm lòng được đến đây khuyên nhủ vài câu.

Mấy chi bọn họ phải đồng lòng hợp lực, mặc kệ là người chi họ nào bị mất mặt thì hai chi họ khác cũng không còn thể diện đâu mà đối mặt với lời đồn đãi của thế nhân.

Thế nên trước đó vài ngày chi thứ ba có ý định tuyên dương mỹ danh con cái mình, dòng chính cũng không đứng ra can ngăn, thậm chí biết thời biết thế đè ép và dẹp tan lời đồn thổi.

“Mặc dù Bệ hạ tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người rất có chủ kiến.” Nói đến mức này, Đại thái thái không muốn nói thêm gì nữa, hơn nữa có nói cũng chỉ làm cho tam đệ muội khó chịu.

Đáng tiếc điều khiến nàng thất vọng hơn chính là khi nghe thấy nàng nói những lời này, Tam thái thái cũng không chịu buông tay.

“Đại thái thái, thái thái, cô nương tới.” Một nha hoàn mặc quần áo màu hồng cánh sen dẫn Tư Mã Hương tiến đến, sau đó làm lễ với mọi người trong phòng, vô thanh vô thức lui xuống.

Sau khi hành lễ vấn an mọi người, Tư Mã Hương ngồi xuống đầu dưới tam thái thái, sau đó an tĩnh nghe trưởng bối nói chuyện phiếm.

Khi nàng biết được chuyện Tư Mã Linh vậy mà đã đính hôn với Trầm gia công tử quận Tang Kiền, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Đại bá mẫu lúc trước chẳng phải kiên quyết muốn gả đại tỷ vào cung sao, thế nào đột nhiên lại quyết định kết thân với Trầm gia?

Có lẽ đã nhìn ra vẻ kinh ngạc quá mức rõ ràng trên mặt Tư Mã Hương, Tư Mã Linh ngồi ở đối diện nàng liền nhoẻn miệng cười, còn lộ ra chút thân thiện.

Nhìn thấy nụ cười này của Tư Mã Linh, Tư Mã Hương hơi hốt hoảng, đại tỷ sao có thể buông tay đơn giản như vậy, có thật là vậy không?

Nàng nắm chặt góc tay áo, Tư Mã Hương quay sang cười đáp lễ với Tư Mã Linh: “Muội muội chúc mừng đại tỷ.”

Tư Mã Linh che miệng khẽ cười hi hi, vẻ sung sướng hiện rõ trên khoé mắt, nghe lời chúc mừng của Tư Mã Hương thì càng vui sướng hơn nữa.

Hai mẹ con Tư Mã Hương cất bước tiễn người dòng chính đi, Tam thái thái nhếch mày cười nói: “Cô nương dòng chính đã định hôn ước rồi, chi thứ hai… Hiện tại người duy nhất có khả năng tiến cung trong Tư Mã gia chúng ta chỉ có mình con mà thôi.” Ngày sau nếu có chuyện gì, dòng chính và chi thứ ba có thể giúp đỡ.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt mẫu thân, Tư Mã Hương kinh hoàng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Vâng.”

Nàng cùng Tư Mã Linh vốn không giống nhau, cho nên những thứ bọn họ muốn cũng không giống nhau.

Sau khi Tấn Ưởng trở lại cung Càn Khôn, luyện chữ một hồi, cuối cùng sai Bạch Hiền cho gọi Cố Tồn Cảnh tiến đến.

“Bệ hạ.” Cố Tồn Cảnh mặc thường phục bước vào, trông giống như đã chuyển ca trực với đồng liêu rồi, đang chuẩn bị đi về nhà.

“Cho gọi khanh đến, cũng vì vài chuyện cá nhân thôi.” Tấn Ưởng hạ lệnh cho những người không liên quan ra khỏi phòng, hai tay đan chéo đặt lên trên ngự án, ngón cái tay phải trong vô thức vẽ vòng tròn trên bàn: “Nghe nói lệnh đường có ý định chọn công tử Dương gia định ước với sư muội?”

“Có việc này ư?” Cố Tồn Cảnh sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lời: “Gia mẫu vẫn chưa đề cập qua việc này.”

Thấy bộ dáng của Cố Tồn Cảnh chẳng giống như đang nói dối, Tấn Ưởng cũng thở phào một hơi, buông lỏng tay ra, do dự lên tiếng: “Chuyện hôn sự của nữ tử là đại sự cả đời, tuyệt đối không được làm qua loa sơ sài.

Theo lý mà nói, chuyện riêng nhà tiên sinh, ta không nên nhiều lời.

Thế nhưng sư muội trong mắt ta mà nói, cũng chẳng khác nào muội muội thân sinh trong nhà, ta chỉ lo nàng gặp phải người không yêu thương mình.”

“Xin bệ hạ yên tâm, người nhà thần đều rất lo lắng cho Cửu Cửu, bởi vậy tuyệt đối không để nàng phải chịu uỷ khuất gì trong hôn nhân đại sự.” Cố Tồn Cảnh dừng một chút lại nói: “Vi thần thay mặt xá muội cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.”

“Lo lắng của ta dành cho Cửu Cửu cũng giống như huynh dành cho nàng vậy.” Tấn Ưởng cười cười: “Chỉ hy vọng nàng có được cuộc sống vui vẻ, như vậy mới yên tâm.”

Tuy trên mặt Cố Tồn Cảnh luôn cười, thế nhưng trong bụng không ngừng nghi ngờ, dưới gối Thành vương cũng có nữ nhi, thế nhưng kể từ sau khi bệ hạ đăng cơ, tựa hồ vẫn chưa lo lắng gia ân cho mấy huynh muội ruột nhà mình, cớ sao lại thấy chẳng giống một người huynh trưởng lo lắng cho em gái mình vậy?

Sau khi về nhà, Cố Tồn Cảnh nói lại chuyện này với Cố Trường Linh.

Cố Trường Linh nghe vậy cười nói: “Nghe đồn quận chúa của phủ Thành vương có tính cách trái ngược với phụ thân, là một người quả quyết và tàn ác, tính nóng như lửa, làm cho vô số người lo sợ lảng tránh.

Lúc bệ hạ còn ở trong Thành vương phủ đã có tính cách ôn hoà, nên không mấy qua lại với vị quận chúa này.”

Muốn một người có tính cách ôn hoà sánh bước cùng một người điêu ngoa tuỳ hứng là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Nghĩ đến mấy sự tích hung hãn đủ loại đủ kiểu của đám công chúa quận chúa thời Đại Phong, lại nhớ đến muội muội nhà mình, Cố Tồn Cảnh cảm giác mình tựa hồ hiểu được tại sao Hoàng thượng lại chuyển dời tình cảm yêu mến sang Cửu Cửu.

Có một muội muội cùng cha khác mẹ tính cách điêu ngoa bốc đồng, nữ nhân đương gia trong phủ lại là mẫu thân khác mẹ của muội muội, cha ruột lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì, cuộc sống như thế, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được vài phần.

“Phụ thân, theo phụ thân thấy, Hoàng thượng sẽ ưng ý cưới cô nương nhà ai làm hậu?” Cố Tồn Cảnh tò mò hỏi.

“Con nghĩ nhà ai?” Cố Trường Linh không đáp mà hỏi ngược lại.

“Theo thái độ hiện tại của Hoàng thượng mà nói, Tư Mã gia và Lý gia đã không có khả năng, thế nhưng hiện tại Hoàng thượng tuyệt đối không để cho nữ nhi nhà tân quý làm hoàng hậu, cho nên hoàng hậu tất nhiên có thể là cô nương các nhà nhị tam thế lưu.” Hắn tỉ mỉ nhớ lại tất cả các nhà có danh tiếng tốt trong kinh, từ thanh quý đến những nhà khiêm tốn nho nhã, cuối cùng vẫn không xác định được nói: “Có khi nào là… Quốc công Dương gia?”

Cố Trường Linh cười không đáp, chờ Cố Tồn Cảnh thực sự không nhịn được nữa mới nói: “Con chỉ có thể nhận định được thế cục, lại không thể đoán được lòng người.”

“Lòng người?” Cố Tồn Cảnh nhìn phụ thân giả vờ tỏ ra cao thâm, cảm thấy nghi ngời với câu trả lời vừa rồi của phụ thân: “Tựa hồ Bệ hạ… cũng không có tình cảm đặc biệt nào với ai.”

Cố Trường Linh nhếch mày liếc mắt nhìn nhi tử, miễn cưỡng nói: “Cứ từ từ chờ xem.”

Khi hai phụ tử đang nói chuyện, thì nghe thanh âm thỉnh an của bọn nha hoàn bên ngoài truyền vào, hoá ra hai mẹ con Dương thị và Cố Như Cửu đã trở về.

Cố Tồn Cảnh nhìn thấy muội muội đi theo phía sau mẫu thân, lại nghĩ tới Hoàng thượng.

Chẳng lẽ trong lòng Hoàng thượng nghĩ đến muội muội, muội muội của hắn cũng như thế sao?

Truyện Chữ Hay