Snape không nhận ra bọn họ.
Đây là chuyện đương nhiên, trong ấn tượng của hắn hai vị tiểu tổ tông đều là tiểu phù thủy mười ba mười bốn tuổi, mà một tổ hợp hai người lớn mang một đứa bé hiển nhiên là không phù hợp. Hắn không nhìn thêm bọn họ một lần nào mà rẽ sang phía bên phải.
Ihani nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn, nhiều hứng thú: “Một linh hồn đáng buồn.”
“Ngươi cũng có thể thấy linh hồn của hắn sao?” Godric nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Salazar.
“Nhìn không thấy.” Salazar nói: “Thế nhưng vừa nhìn mặt là biết cuộc đời của hắn là một bi kịch đáng buồn, không cần nhìn linh hồn cũng biết.”
Ihani: “… Phốc.”
“Cậu biết hắn sao?” Godric hỏi.
“Gặp qua một lần ở Rừng Cấm.” Ihani không quan tâm nói: “Tớ biết hắn trước kia là thủ hạ của Hắc ma vương, bây giờ là giáo sư môn độc dược của Hogwarts.”
“Nghe nói Hắc Ma Vương là hậu duệ của Salazar Slytherin, đây là thật sao!” Godric vừa nghe đến tên này lập tức phấn chấn.
Mặt Ihani không có biểu tình gì: “Ngươi nghĩ một tiểu gia hỏa có tiêu chuẩn kén vợ là dài nhỏ giống như hắn thì có thể sinh ra một người sao?”
Salazar nhấc tay: “Cô cô của ta giống như cùng một nhân loại sinh ra một nhân loại, sau đó nàng cũng hiểu được nhân loại không có lân phiến vô cùng xấu xí! Đây là lão sư nói cho ta biết!”
Ihani: “…”
Cậu có cần tích cực bác bỏ tớ như thế hay không!!!
“Cho nên hắn coi như là hậu duệ của Slytherin, chỉ là không có quan hệ gì với Salazar.”
Salazar thất vọng ồ một tiếng.
Cậu thất vọng cái quỷ gì a cái tên tiểu tử gay như cậu căn bản là không có hậu đại!!! Một ngụm máu của Ihani mắc ở trong cổ họng. Lúc nãy tớ nên nói tớ tình nguyện cậu là gay cũng không muốn cậu cùng một con rắn nào đó sinh hậu đại được không!!!
Ihani nghĩ sau khi mình cất bước hai người bạn này thì mình nên quay trở về ngồi dưới Mẫu thụ tĩnh tọa một trăm năm để thanh tẩy tâm linh của mình, y nhất định đem thong dong và bình tĩnh của tinh linh đều đút cho hai tên tiểu quỷ này ăn.
“Tôi thì sao, tôi có hậu duệ hay không?” Godric không kịp chờ đợi hỏi.
“… Hình như có nữ nhi.” Ihani suy nghĩ một chút.
Nằm ngoài sự dự liệu của y, Godric nghe những lời này mặt dĩ nhiên trầm xuống. Hắn không mấy vui vẻ hỏi: “Là ruột?”
“Giống đực không thể sanh con!” Salazar sửa đúng hắn.
Nếu như bình thường thì hai thằng nhóc này đã sớm cãi nhau, thế nhưng lần này Godric không phản bác hắn, mà là cố chấp nhìn Ihani, muốn một đáp án.
Ihani rất đau đầu: “Tớ nhớ không rõ, thực sự quá lâu…”
Godric niết cằm của mình trầm tư. Salazar kỳ quái nhìn hắn: “Có hậu duệ không tốt sao? Tớ còn muốn một đống bảo bảo đây!”
Buông tha cái ý tưởng kia của cậu đi… Ihani thực sự là muốn quỳ hắn.
“Tớ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng… Dù sao tớ mới mười bốn tuổi.” Godric trầm giọng nói: “Đột nhiên có hậu duệ gì gì đó… Tớ vốn định sau khi thành niên mới có hài tử!”
Ihani nói trong lòng cho dù cậu trưởng thành thì cũng không thể tìm được một con khủng long bạo chúa để sinh trứng cho cậu đâu!
Thời gian qua đi ngàn năm, y tuy rằng nhớ kỹ Godric có nữ nhi, thế nhưng hài tử đến từ đâu thì y lại hoàn toàn không hề có ấn tượng. Dựa theo tình hình phát triển của tên bệnh thần kinh này, nói không chừng là từ trong tảng đá đụng tới.
“Sớm chuẩn bị một chút luôn tốt, mua ít bình sữa và tã đi.” Salazar thêm đồ dùng trẻ em vào cuối cùng của tờ danh sách thật dài: “Bò và dê ở chỗ chúng ta đều ăn thứ rất mất vệ sinh, cho nên ngay cả sữa bột cũng mua một lần đi, ba năm đủ chưa?”
“Cho dù cậu có nhi tử thì nó cũng bú sữa mẹ đi!!!” Ihani rít gào.
Salazar lắc đầu: “Đương nhiên không, tôi đã mua cho bảo bảo của mình một chút thịt chuột vụn tương đối dễ dàng tiêu hóa, mùi vị siêu ngon… Cậu muốn một bình không?”
Godric: “… Cảm ơn, bảo bảo nhân loại bọn tớ bình thường ăn chút sữa bột là được rồi.”
Salazar thoạt nhìn thật đáng tiếc: “Ồ.”.
Ihani yếu ớt đỡ tường. Y cảm giác mình thực sự không có cách nào đi theo, mỗi một giây hắn đều nảy sinh tam quan mới.
Không có sự ngăn cản của y, Salazar và Godric thật vui vẻ mua một đống lớn đồ dùng trẻ em, còn thập phần chuyên nghiệp thưởng thức vị đạo của sữa bột, cuối cùng quyết định mỗi người mua thêm cho mình hai bình.
“Rất ngọt!” Godric đưa sữa bột đến trước mặt Ihani, như hiến vật quý nói: “Không bị tanh chút nào nha, ăn thật ngon!”
“Tuổi tâm lý của các cậu chỉ có ba tuổi sao…”bg-ssp-{height:px}
“Tớ nghĩ có thể đưa cho Helga, nói không chừng nàng có thể khai phá ra loại canh gì mới?” Salazar đề nghị.
“Các cậu muốn sau này trong quá trình điều chế độc dược có thêm bước ‘Tăng thêm ba muỗng sữa bột vào trong độc dược’ sao…”
“Ihani, cậu có thấy rằng mình sắp từ tinh linh biến thành phun tào tinh linh không?”
“Nói thật, đây rốt cuộc là ai ép…”
Bọn họ vừa nói vừa đi đến trước cửa hiệu sách, hai tiểu phù thủy nhìn thấy mấy quyển sách bày trong tủ kính thì hai mắt tỏa sáng. Mấy ngày nay bọn họ ngoại trừ đi học, ăn bánh bích quy và đánh nhau ra thì toàn bộ thời gian đều ngâm mình trong thư viện của Hogwarts, Salazar hấp thu tri thức trong thư viện như đói khát mà điên cuồng ăn ấu tể bát mắt tri tru. Vô luận là câu thần chú được viết bằng ma văn cổ đại hay là bút ký về những chuyến đi đều làm cho bọn họ thấy thú vị.
Đây là một điều rất thú vị của thời gian, nếu như điều không phải bọn họ ở ‘Tương lai’ học được nhiều tri thức như vậy, có lẽ ‘Quá khứ’ bọn họ căn bản không có cách nào sống sót ở trong một thế giới hỗn loại như thế này. Mà chính là bởi vì ‘Quá khứ’ bọn họ làm ra hành động vĩ đại như khai sáng Hogwarts, bọn họ có thể ở ‘Tương lai’ học tập đến những tri thức cần thiết.
Cho đến bây giờ Ihani mới minh bạch đạo lý này. Ngàn năm trước y đã từng vô cùng sùng kính hai người bạn tốt, bởi vì bọn họ có tri thức ma pháp siêu việt thời đại, tùy tiện một kỹ xảo thi pháp nào đều làm cho người khác phải kính nể. Đến tột cùng là ai thành tựu ai, y đã không phân rõ. Vậy đại khái chính là chỗ thú vị nhất của thời gian đi, ngươi cho là nhiễu loạn mạch thời gian sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng không biết tất cả đã được quyết định từ lâu, vô luận ngươi như làm như thế nào đều không thể tránh khỏi sự an bài của vận mệnh.
Chờ đến khi y lấy lại được tinh thần thì hai người bạn phiên bản niên thiếu của y đã chọn xong sách. Bọn họ rất có mắt chọn lựa sách về bản chất của ma pháp mà không chọn những quyển sách về chú ngữ cao cấp. Ihani thấy những thứ bọn họ chọn đều là “Khởi nguồn của ma văn”, “Âm tiết của ma chú”, và “Bách khoa toàn thư về nuôi heo” các loại thâm thuý... đợi đã, cái cuối cùng là cái gì?!
“Tôi muốn ăn thịt heo.” Salazar rất vô tội: “Heo của Muggle thực sự rất là ác tâm, tôi nghĩ tự mình nuôi.”
“Không phải cậu ăn chuột cũng có thể sống hay sao…”
“Cho dù là chuột thì tôi cũng không ăn chuột lớn lên trong khu ổ chuột!” Salazar nghĩ phẩm vị của mình bị nghi ngờ nghiêm trọng: “Vũ Xà truyền thừa của tôi nói cho tôi biết, nếu như ăn bậy đồ vật bẩn thì sẽ rơi vảy!”
Rốt cuộc là vị trưởng bối nào của cậu thấy xa, đem đồ chơi này đều viết vào truyền thừa a… Ihani thập phần vô lực. Trọng yếu nhất là, y lại không có cách nào phản bác. Sinh hoạt của ngàn năm trước nếu so sánh với nơi này có thể giống như địa ngục với thiên đường, y là tinh linh là một người theo chủ nghĩa ăn chay, cho dù thấy tận mắt đám sinh vật mà Muggle nuôi trồng ăn cái gì cũng có thể mặt không đổi sắc, thế nhưng tiểu phù thủy ăn tạp hai người thì lại không được, thật giống như Salazar chỉ đồng ý ăn con chuột ăn cơm thừa trong tòa thành này vậy, mỗi lần bọn họ ăn thịt đều phải sàng lọc nghiêm trọng để tránh khỏi có đồ vật bẩn thỉu lẫn vào đồ ăn.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Ihani bỗng nhiên sinh ra một cảm giác tự hào vì mình là tinh linh.
“Được rồi, tôi gợi ý cậu cũng mua một quyển!” Godric đưa một quyển “Điều phối phân hóa học như thế nào” cho y, lời nói sâu xa: “Luôn luôn ăn đồ ăn được tưới bằng phân người cũng thấy kỳ quái!”
Ihani: “…”
Thật là hết chịu được rồi.
Đi ra khỏi hiệu sách, hai tiểu phù thủy cứ định như vậy mà kết thúc hành trình mua sắm của mình — — — một bộ phận lớn nguyên nhân là hắn đã dùng hết tiền mà tinh linh mang ra ngoài, mà nếu như muốn đổi một ít tiền thì lại phải một lần nữa quay trở lại Gringotts đối mặt với đám yêu tinh vừa mới bị bọn họ uy hiếp —— rõ ràng, đây không phải là ý kiến hay, đám yêu tinh mà bị chân thật chi nhãn của Vũ Xà và tộc huy của Abbey Leith làm kinh sợ luôn có một trăm loại biện pháp để trả thù hai tiểu phù thủy đã làm bọn họ thua thiệt này.
“Cậu dự định đưa chúng tôi trở về như thế nào?” Godric hỏi.
Ta muốn một cước đá các ngươi trở lại ngàn năm trước, tiếc nuối là cái này không dễ, bởi vì ta cần ít nhất hai cái chân để đưa hai người các ngươi đồng thời trở về. Ihani ác độc nghĩ trong lòng, trong miệng lại thập phần đáng tin nói: “Phải đợi sau khi trăng non, khi đó mới có thể thông qua ma pháp trận ở lãnh địa tinh linh đưa các cậu về với thời gian chính xác.”
“Tôi không biết rõ… Ánh trăng thì có quan hệ gì với ma pháp trận tinh thần. Nghe hoàn toàn là một điều kiện không cần thiết.” Godric nghi vấn.
“Nếu như tớ nhớ không lầm, thẳng đến khi cậu chết thì cậu đối với tinh tượng học vẫn dốt đặc cán mai. Cậu thành lập tháp thiên văn ở Hogwarts bởi vì từ đó nhảy vào Hồ Đen phi thường kích thích.” Ihani nói.
Godric chỉ có phản ứng đối với nửa câu sau: “Thật sao, thực sự rất kích thích sao?”
“Tớ bắt đầu hối hận nói cho cậu biết chuyện này…” Ihani che mặt.
Y đột nhiên hoài nghi ý nghĩa xuất hiện của mình, một ngày ngắn ngủi y tựa hồ làm ra rất nhiều chuyện thuộc về lịch sử đen tối của các bằng hữu… Hình như đều là y đưa đến? Ví dụ như tháp thiên văn cao nhất của Hogwarts, nơi mà y đã từng thích đến nhất, thẳng đến có một ngày khi y đang nhìn sao ở trên tháp thiên văn thì thấy Godric và đám học sinh của hắn muốn nhảy xuống tháp thiên văn thi xem ai làm bọt nước bắn lên cao nhất.
Y cho rằng đó là thời gian tồi tệ nhất của mình, lại không nghĩ rằng có một ngày y biết rằng chuyện này bắt nguồn từ một câu phun tào của y. Thần tinh linh trên trời, ta đến tột cùng đã làm sai điều gì mà ngài lại trừng phạt ta như vậy…
Y bi thống nhìn hai tiểu phù thủy đang không rõ tại sao, dự định làm một lần nỗ lực cuối cùng: “Kỳ thực ở Hồ Đen có một con quái vật phi thường, phi thường đáng sợ, nhảy xuống từ chỗ cao sẽ làm cho nó tỉnh giấc, lúc đó trở thành một tràng tai nạn, cho nên tuyệt đối không nên làm như vậy —— đây chính là một lời cảnh cáo đến từ tương lai.”
Godric ngây thơ gật đầu.
Nghe thật có ý tứ, có nên tìm cơ hội thử xem hay không a? Rốt cuộc cao đến thế nào mới có thể làm nó tỉnh giấc…
Ihani hoàn toàn không biết lời nói của mình đã phản hiệu quả. Nếu như y không nói như vậy, có lẽ hết thảy đều sẽ không phát sinh —— nhưng mà đây chính là bí mật của thời gian, trước khi y nói ra khỏi miệng, tất cả đã được quyết định từ lâu, chẳng qua là người làm chuyện đó cũng không rõ ràng mà thôi.
“Còn mười ngày nữa là đến ngày trăng non tiếp theo, chúng ta phải quay về Hogwarts sao?” Godric trưng cầu ý kiến của đồng bạn.
“Tớ nghĩ trước tiên nên tìm một chỗ ấp cô bé của tớ ra…” Salazar cách y phục nhẹ nhàng xoa quả trứng xà quái bảo bối, chờ mong trong mắt quả thực có thể hòa tan trái tim lạnh giá nhất.
Nhưng Ihani lại đả kích sự tin tưởng của hắn: “Cô bé của cậu phải trải qua kỳ ấp trứng dài ít nhất ba tháng.” Nói xong, y còn ác độc bổ sung: “Nếu như cậu có thể bỏ nó vào trong nước đun, nói không chừng có thể sớm.”
Godric thập phần khẩn trương: “Đừng tin hắn! Như vậy trứng đều chín rồi!”
Salazar: “… Tại sao cậu lại nghĩ tớ sẽ tin?”
Godric: “…”
Bởi vì tam quan của cậu thực sự làm cho người ta lo lắng a!