Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tình Tình ( Aiyo, lâu không dịch truyện cho các nàng, ngứa tay của mị lun nè, so sorry các nàng, Tình Tình thật sự rất bận, mong các nàng thông cảm ha!)
Beta: Mặc ( Cái tiêu đề đọc thì sẽ hiểu, tiêu đề là tỷ tự nghĩ ra, và tỷ rất phục tài năng của tỷ!!!)
Lời cổ vũ của Vinh mẹ vẫn vang vọng trong tai Vinh Cảnh Dương, cậu rất muốn làm chút gì đó như lời Vinh mẹ đã nói. Nhưng tất cả các ý tưởng của cậu đều tan biến khi nghĩ đến thái độ của Bạch Hiếu Thanh với Tô Minh An, cậu có nên phá hư tình cảm đó không? Nếu Bạch Hiếu Thanh không thích Tô Minh An, cậu nhất định không nói hai lời xông lên phía trước cướp đi Bạch Hiếu Thanh, nhưng sự thật là hai người họ tâm ý tương thông, tình cảm lại mặn mà, đối với chuyện này, cậu không cho phép bản thân mình đi làm bên thứ ba.
“Quản lí, em cố ý mang bữa sáng cho anh, anh nhất định phải ăn nhé.” Vinh Cảnh Dương vừa mới vào phòng liền nhìn đến một cô gái xinh đẹp đang tán tỉnh Vinh Cảnh Dương, quan trọng hơn là Tô Minh An thế nhưng không có từ chối, mà anh ta còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Tô Minh An vừa đem bữa sáng lấy đến tay liền nhìn thấy Vinh Cảnh Dương đứng cách anh không xa, anh còn giơ tay lên để chào hỏi.
Ngày hôm qua sau khi nói chuyện cùng Bạch Hiếu Thanh, cuối cùng anh đã biết rằng mình bị lợi dụng, dù vậy, anh cũng không thấy phản cảm với cô. Bạch Hiếu Thanh là người phụ nữ đặc biệt nhất mà anh đã gặp cho đến hiện tại, cũng giống nhất người phụ nữ trong tưởng tượng của anh. Nếu anh gặp được một người mà anh thích, anh sẽ tìm cách làm cho cô ấy yêu phải anh. Nhưng người anh thích này tuyệt đối không thể là Bạch Hiếu Thanh. Sở dĩ nói như vậy là vì Tô Minh An rất hiểu bản thân anh, anh hiểu được một khi ở chung với Bạch Hiếu Thanh lâu, anh tuyệt đối có khả năng thích phải cô, vì thế, anh quyết định mau chóng thúc đẩy tình cảm giữa Bạch Hiếu Thanh cùng Vinh Cảnh Dương.
Ý của Vinh Cảnh Dương là Bạch Hiếu Thanh rất giống người phụ nữ hoàn hảo trong cảm nhận của anh ta. ( Cái kiểu mà người ta hay gọi là ” Người phụ nữ trong mơ đấy”, tương tự như ” Người đàn ông trong mộng” của chị em chúng mình đấy các nàng ạ)
“Tô quản lí tốt nhất vẫn là chú trọng một chút ảnh hưởng cá nhân, anh là người đã có bạn gái.” Vinh Cảnh Dương đi tới trước mặt anh, nhắc nhở.
Tô Minh An bày ra biểu tình không cho là đúng, nói:”Thì tính sao? Những gì tôi hứa là sẽ cưới Hiếu Thanh, còn việc tôi yêu ai hay chơi ai là việc của tôi. Huống hồ, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình.”
bg-ssp-{height:px}
Quá kiêu ngạo, Vinh Cảnh Dương nắm chặt tay muốn đấm Tô Minh An. Tô Minh An hiển nhiên nhìn ra được sự phẫn nộ của Vinh Cảnh Dương, cười nói:”Nhóc con, cậu về sau sẽ hiểu được tình yêu cùng hôn nhân căn bản là hai việc khác nhau, nhìn xem người đàn ông có sự nghiệp thành công trên thế giới này, có bao nhiêu người là không bên ngoài chứ? Dù sao tôi không làm được, cũng không muốn làm được, sống trên đời phải hưởng thụ cái đẹp trước mắt, tội gì làm khổ chính mình? Như vậy thật không có lời đúng không, cậu nói thử xem?”
bên ngoài: Ngoại tình, Tình không dịch chi tiết ra nên Mặc đành phải ghi chú giải thích ở đây
“Người con gái tốt như cô Bạch chẳng lẽ không thể khiến anh hồi tâm?” Vinh Cảnh Dương kiềm chế lửa giận, nói.
Tô Minh An hừ một tiếng, nở nụ cười, nói:”Cô ta là tốt, nhưng phụ nữ tốt bên ngoài còn rất nhiều a! Tôi là người đàn ông phi thường bác ái, yêu tất cả những điều tốt đẹp, trong đó có cả con người, trong đó có tình yêu nữa, cùng là đàn ông có lẽ cậu cũng hiểu cảm thụ của tôi chứ!”
Không hiểu lắm nhưng có lẽ ý của Tô Minh An là anh ý đa tình..
Vinh Cảnh Dương căm hận nhìn Tô Minh An, chưa bao giờ nghĩ đến anh ta sẽ là người như vậy, không nói hai lời liền lôi anh ta ra đầu cầu thang, nói:”Tô Minh An, tốt nhất anh nên đối xử tốt với mối quan hệ cá nhân của mình, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh.”
Tô Minh An giật giật thân thể, nói:”Vinh Cảnh Dương, cậu yêu cô giáo của mình, cậu không biết là điều đó thật đáng xấu hổ sao?”
Bị nói trúng tâm sự, Vinh Cảnh Dương toàn thân tức thì cứng lại, nhưng cặp mắt vẫn oán hận nhìn chằm chằm Tô Minh An.
“Sao, không nói nên lời đúng không, nếu dám yêu còn sợ người ta nói sao? Cũng đúng, cái tình cảm không được thế giới này công nhận cũng không cần phải tuyên dương ra bốn phía. Ngược lại, tôi còn trung thực hơn cậu nhiều lắm, ít nhất tôi dũng cảm thừa nhận, mà không giống cậu, một kẻ nhát gan.” Tô Minh An tiếp tục kích thích. ( Anh quá lợi hại >o