Giữa căn phòng yên tĩnh tối đen như mực, ánh trăng len lỏi qua rèm cửa rơi trên những ngón tay đang không ngừng run rẩy.
Người trong phòng hít thở thật sâu.
Nhan Ý chà mặt, cảm giác căng cứng vì dùng quá sức vẫn còn vương trên những đầu ngón tay. Tiếng gào thét, tiếng ồn ào lộn xộn như vẫn văng vẳng đâu đó bên tai khiến cậu nhất thời không phân biệt được, bản thân đang ở thời không nào.
Nhan Ý chà mặt lần nữa rồi cẩn thận đứng dậy bật đèn, dù đã ngồi trên giường định thần thật lâu mà cậu vẫn chưa thôi hoảng hốt.
Cậu hung hăng ghìm chặt Ôn Hàng đang điên cuồng vùng vẫy, nhìn mảnh thủy tinh đâm vào mặt gã, nhìn hóa chất ăn mòn da thịt và đôi mắt của gã.
Đây có lẽ là chuyện đáng sợ nhất mà Nhan Ý từng làm trong đời.
Sau đó thì sao?
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên giữa căn hộ yên tĩnh càng thêm rõ ràng, thành công cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. Nhan Ý giật mình ngẩng đầu, nỗi căng thẳng bao trùm, nhịp tim cũng đập gia tốc.
Người ngoài cửa gõ một lúc thì ngừng, dường như đang do dự, ngay sau đó tiếng gõ cửa bỗng trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn bao giờ hết.
Nhan Ý vội bước ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Tạ Túc, Tạ Túc 21 tuổi.
Tạ Túc 21 tuổi đánh giá người trước mắt như muốn xác nhận gì đó, cậu ta móc trong túi một viên kẹo đưa cho Nhan Ý rồi mỉm cười nhìn cậu.
Nhan Ý cầm viên kẹo, sống mũi cay xè.
Sau khi huỷ hoại gương mặt Ôn Hàng, cậu đã hỏi Tạ Túc có đồng ý đi với mình, có đồng ý làm nghệ sĩ của mình không, Tạ Túc nói đồng ý. Khi đó cậu ta quỳ trên mặt đất, trong tay vẫn nắm chặt viên kẹo này.
Nhan Ý ngắm nghía Tạ Túc khỏe mạnh tràn đầy năng lượng trước mặt, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt cậu ta: “Tốt quá rồi, gương mặt thầy Tạ là gương mặt quý giá nhất thế giới, tôi nhất định phải mua bảo hiểm cho mặt thầy Tạ mới được.”
“Vậy chỗ người thừa hưởng viết tên cậu nhé.” Tạ Túc cười đáp.
Nhan Ý cũng cười.
Đây là Tạ Túc 21 tuổi, cũng là Tạ Túc 36 tuổi, Tạ Túc 36 tuổi sống lại vào năm 21 tuổi ở thời điểm tuyệt vọng nhất đời mình.
Lần đầu gặp Tạ Túc ở tuổi 21, cuộc sống cậu ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Hai người bối rối đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng Tạ Túc nhắc nhở: “Tôi vào trong có tiện không?”
Cậu ta vừa sống lại đã vội chạy tới đây, nhịp thở mới ổn định, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Nhan Ý vội mời Tạ Túc vào nhà.
Tạ Túc lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúng túng giữa hai người, sau khi cậu ta vào nhà, Nhan Ý đi vòng quanh người cậu ta, càng ngắm càng thấy hài lòng. Tạ Túc trẻ trung, khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, cũng đoan trang tao nhã, trầm tĩnh mang cảm giác từng trải, chất chứa nhiều tâm sự.
“Cảm giác của thầy Tạ thế nào?” Nhan Ý hỏi.
“Sự trẻ trung đã lâu không thấy, tuyệt lắm!”
Nhan Ý gật đầu, bản thân còn đang vui thì phát hiện Tạ Túc nhìn mình chăm chú.
Cậu chớp chớp mắt, “Sao thế thầy Tạ?”
“Thầy Tạ…” Cậu ta nghiền ngẫm hai chữ này, lông mày hơi nhíu, “Không thích hợp lắm đâu.”
Đúng là không hợp, lúc trước gọi “thầy Tạ” là bởi mọi người đều gọi như vậy, cậu ta từng là ảnh đế cũng như đàn anh trong nghề, xứng đáng với cái danh xưng này, nhưng hiện tại Tạ Túc mới 21 tuổi, chưa có tác phẩm nào ra hồn, cứ gọi là “thầy” này “thầy” nọ để người khác nghe thấy sẽ không hay.
“Lúc trước cậu gọi tôi là gì?”
“Tiểu Tạ.”“…”
Trước kia Tạ Túc 21 tuổi, cậu 24, gọi Tiểu Tạ không sao, có điều bây giờ…
“Thế gọi gì đây nhỉ?” Nhan Ý bỗng thấy nhức nhức cái đầu.
Khi Tạ Túc suy nghĩ, ánh mắt Nhan Ý lia trên người cậu ta rồi vô thức bị hớp hồn. Nhan Ý luôn cảm thấy mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười nhẹ của Tạ Túc giờ đây giống như cảnh quay trong phim điện ảnh vậy.
Chẳng lẽ đây chính là đẳng cấp của ảnh đế sao?
“Ở quê tôi có một cách gọi thân mật, bất kể người già hay trẻ con đều có thể gọi được,” Tạ Túc nhìn cậu, sự dịu dàng nơi đáy mắt hòa cùng cảm xúc mà cậu ta kiềm chế trong lòng tựa như dòng nước xuân đang tuôn trào ra ngoài, “Gọi là A Túc.”
“Hả? À….” Nhan Ý nói theo cậu ta: “A Túc.”
Cậu thấy tên này quá thân mật rồi, nhưng nếu quê nhà Tạ Túc gọi thế và giờ chưa có cách xưng hô nào tốt hơn, Nhan Ý đành gọi theo vậy.
Cơ mà, “Chắc anh không thể gọi tôi là A Ý, giống như gọi dì[1] được rồi.”
[1] A Ý = 阿意/ā yì.
Dì = 阿姨/ā yí
Tạ Túc cong mắt cười, “Tiểu Ý.”
Tiểu Ý, Tiểu Ý… Nhan Ý nghiền ngẫm cái tên này, sao nghe cứ ngộ ngộ thế nào ấy nhỉ?
Nghĩ mãi không ra chỗ ngộ, cậu cắn răng đáp “Ơi!”
Sau khi yêu cầu Tạ Túc đi vài bước cho mình xem, Nhan Ý mới hài lòng bảo cậu ta ngồi xuống rồi rót cốc trà nóng.
Mười một giờ đêm, thế giới chìm trong tĩnh lặng, hai người uống ngụm trà nóng, ủ cốc trà trong tay mà lòng vẫn còn bồi hồi. Tạ Túc chẳng hỏi han lý do mình sống lại, chỉ thì thầm với Nhan Ý hai tiếng “cảm ơn”.
Thế mà Nhan Ý lại kể với cậu ta rất nhiều điều, “Anh không cần phải cảm ơn tôi, tôi làm vậy cũng vì mục đích riêng, muốn anh trở thành nghệ sĩ của tôi thôi.”
“Để kiếm tám mươi triệu fans hâm mộ cho cậu đúng không?” Tạ Túc cười hỏi.
Cậu ta cảm thấy chuyện thành công nhất mình làm khi còn trẻ chính là ăn vạ Nhan Ý, muốn Nhan Ý trở thành quản lý của mình.
Tạ Túc nhớ rất rõ, tám mươi triệu fans kia là điều kiện quyết định Nhan Ý trở thành quản lý của cậu ta.
“A Túc chắc chắn làm được mà.” Nhan Ý tin tưởng tràn trề.
Tạ Túc nghe vậy thì chủ động đề xuất: “Vậy phải quay thêm phim truyền hình mới được, tôi cảm thấy ‘Hát Vang’ rất ổn.”
Nói xong, cậu ta quan sát biểu cảm của Nhan Ý.
Hai người đều biết phim truyền hình là dễ gom fans nhất showbiz vì nó có chu kỳ phát sóng dài, nếu diễn viên có thể tạo nên một vai diễn đặc sắc thì sau khi phim phát sóng, mười triệu fans hâm mộ chỉ là chuyện cỏn con. Đây là điều mà phim điện ảnh không thể so sánh được.
Nhưng còn “Hát Vang”…
Nam chính của “Hát Vang” là Nhan Ý vất vả tranh thủ giúp Khâu Mộ Thần, việc này gần như đã được quyết định rồi, trên mạng cũng cố ý tung ra tin tức để quảng cáo.
Nếu Nhan Ý đã cố gắng giành lấy bộ phim này như vậy, chứng tỏ nó không kém, nhưng đó là đối với Khâu Mộ Thần. Cậu nghĩ chờ đến tuần sau lúc phim điện ảnh của Tạ Túc công chiếu, đối phương nhất định có thể giành được càng nhiều tài nguyên tốt hơn nữa.
Cậu nói suy nghĩ của mình với Tạ Túc, quản lý và nghệ sĩ phải tin tưởng lẫn nhau, phải kịp thời trao đổi để thấu hiểu nhau hơn.
“Hát Vang rất tốt.” Tạ Túc vẫn kiên trì.
Nhan Ý sửng sốt rồi đôi mắt bỗng sáng rực, cậu kích động nhìn Tạ Túc.
Cậu thấy nó vô ích, nhưng Tạ Túc thấy nó có ích! Thử hỏi ai biết rõ phim điện ảnh và phim truyền hình nào sẽ hot trong mười năm ngoài Tạ Túc cơ chứ?
Tạ Túc đúng là cái bug lớn của giới giải trí, bàn tay vàng chói lóa của cậu mà! Nhan Ý dường như thấy đường sinh mệnh của mình đang không ngừng kéo dài ra!
Tạ Túc thấy Nhan Ý dòm mình bằng đôi mắt sáng rực y như dòm báu vật, hận không thể xán tới cọ cọ thì tâm trạng cậu ta vui lắm.
“Chúng ta có nhận ‘Hát Vang’ không?”
“Nhận chứ, nhận chứ! A Túc, tôi nhất định sẽ giành lấy nó cho anh!”
Tạ Túc càng vui hơn, “Hát Vang” đúng là rất tốt nhưng cũng chưa tốt đến mức khiến cậu ta quyết tâm giành cho bằng được, lý do cậu ta cố chấp như vậy là vì nó là vai diễn mà Nhan Ý gồng mình vất vả giành cho Khâu Mộ Thần.
Thấy Nhan Ý mở Wechat, dáng vẻ muốn bắt đầu công việc ngay lập tức, Tạ Túc vội cản cậu: “Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi trước đã.”
Nhan Ý: “Chiều mai ký hợp đồng rồi, tôi sợ không kịp mất.”
“Kịp.” Tạ Túc nói: “Hôm nay mệt lắm rồi, ngủ đi.”
Trên người Tạ Túc hiện tại mang đến cảm giác khiến người ta vô thức tin cậy, Nhan Ý nghe lời cất điện thoại, “Thế còn…”
“Tôi không ngủ.” Từ lúc đến nhà Nhan Ý, Tạ Túc vẫn luôn vững vàng bình tĩnh, rốt cuộc cũng lộ ra chút yếu đuối, “Tôi sợ mở mắt ra sẽ…”
Nhan Ý đương nhiên hiểu cậu ta sợ cái gì, sợ vừa mở mắt sẽ trở lại địa ngục tăm tối đó, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Ai cũng sợ cả.
Nhan Ý: “A Túc, phòng ngủ tôi vẫn chưa xài tới, anh ngủ ở đây đi đừng sợ.”
Cậu theo thói quen chăm sóc Tạ Túc, “Tôi ngủ ở sô pha bên ngoài là được.”
Tạ Túc quả thực muốn ngủ ở đây, Nhan Ý là nguồn gốc mang tới cảm giác an toàn cho cậu ta nhưng cậu ta không thể để Nhan Ý ngủ ở sô pha được, bèn lấy lý do mình trẻ hơn Nhan Ý rồi đẩy Nhan Ý vào phòng ngủ.
Tạ Túc kéo rèm, tắt đèn rồi ngả lưng xuống sô pha. Hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm ánh đèn lọt ra từ khe cửa phòng ngủ, trái tim vẫn luôn bất an rốt cuộc cũng bình ổn trở lại.
Thực ra Tạ Túc không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, bất kể về chuyện mới xảy ra hay về người kia.
Chuyện sống lại quá mức khó tin, nhưng nó thật sự đã xảy ra rồi.
Tạ Túc cảm nhận được từng cơn gió lạnh trên đường phố 15 năm trước, cảm nhận được tốc độ và sức mạnh như 15 năm trước khi chạy thật nhanh và gom hết mọi thứ vừa quen vừa lạ của 15 năm vào trong mắt.
Nhan Ý luôn nói dẫn cậu ta đi, cậu ta xem đó như trò đùa, ngẫu nhiên còn tưởng tượng Nhan Ý sẽ đưa mình đi đâu, ra nước ngoài không quen biết ai hay thành phố nhỏ bốn mùa như xuân nào đó. Không ngờ Nhan Ý lại đưa cậu ta về những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời.
Những chuyện trong quá khứ tựa như giấc mộng dài, chỉ là vào giây phút cuối cùng ấy, nhiệt độ còn nóng bỏng hơn cả hoá chất ăn mòn là giọt nước mắt rơi trên mặt mình kia đã khắc sâu vào tận đáy lòng Tạ Túc.
Tạ Túc sờ đôi chân khỏe mạnh, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực, cậu ta mở to mắt nhìn cánh cửa phòng bên kia, thật lâu cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Nhan Ý thì chả ngủ sớm như vậy. Đầu tiên cậu phải nghĩ xem ngày mai nên nói chuyện với đạo diễn của “Hát Vang” thế nào, sau thì mở app Nhóm nhạc nam siêu thời không. Trông thấy nhiệm vụ 350 triệu fans đã tăng thành 355 triệu fans, cùng bảng thống kê số liệu rõ ràng, dự chi 5 triệu fans cho việc xuyên qua thời không đã được cộng vào đó.
Với các idol trẻ thì 5 triệu fans cũng phải gom góp tận vài năm, còn Nhan Ý thì dòm con số 350 triệu riết cũng thành quen, 5 triệu fans quả thực chẳng khiến lòng cậu mảy may gợn sóng.
Bên dưới mục nhiệm vụ fans lại có thêm một mục fans nhóm nhạc nam, hiển thị con số 23 vô cùng đáng thương, hình thành một khoảng cách xa vời với 355 triệu ở trên.
Đây chính là số fans mà Tạ Túc gom được từ việc quảng cáo phim điện ảnh mấy tiếng trước.
Nhan Ý thoát app, thông qua channel của công ty “bơm” cho Tạ Túc thêm 100 fans hâm mộ. Xong xuôi, cậu lại mở app lần nữa, 23 vẫn là 23, chẳng có chút thay đổi nào sất, trái lại ở khung chat kế bên mọc thêm một hàng dấu chấm lửng.
[005: “…”]
[Nhan Ý: “…”]
Mua fans đúng là chẳng có tác dụng gì cả, Nhan Ý đành vứt bỏ cái ý nghĩ gian lận ra khỏi đầu, tiếp tục kéo xuống dưới.
Ở dòng thời gian, năm stickman dẫm lên năm mốc thời gian ban đầu là “Quá khứ 2 – Quá khứ 1 – Hiện tại – Tương lai 1 – Tương lai 2”, trong đó đã có một người có avatar, stickman ở “Tương lai 1” đã biến thành hình chibi của Tạ Túc.
Một giây trước khi xuyên về, Nhan Ý đã ấn ngón tay Tạ Túc vào nút home trên điện thoại, Tạ Túc lập tức trở thành thành viên của nhóm nhạc nam rồi được 005 đưa về.
Cậu cứ tưởng Tạ Túc là thành viên “Hiện tại”, ai ngờ lại là “Tương lai 1”, vậy thành viên “Hiện tại” kia chỉ cần ký kết ở hiện tại là được đúng không?
[005: Linh hồn và thân thể của thành viên “hiện tại” đều thuộc về hiện tại.]
Nhan Ý hiểu rõ, vậy từ giờ cậu phải chú ý tới những idol có tiềm năng trong giới giải trí hơn mới được, ngoại trừ quan sát những người mới debut, còn phải đến thăm nhóm thực tập sinh ở mấy công ty lớn nữa.
[005: Có muốn chọn thời đại của thành viên thứ hai ngay bây giờ không?]
Nhan Ý: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong mới nhớ ra trong nhà vẫn còn người khác, cậu vội che miệng, nói chuyện với 005 trong khung chat.
Lúc trước, 005 gấp gáp muốn đưa cậu đi xuyên không để ràng buộc với Tạ Túc, nên gạ kèo cậu được quyền chọn thời đại của thành viên tiếp theo.
Điều này thực sự quá quan trọng.
Sau khi biết thành viên của nhóm nhạc nam đến từ thời đại khác nhau, Nhan Ý lo lắng nhất chính là “Quá khứ 2”. Người tương lai thích nghi với cuộc sống hiện tại không khó, khó nhất chính là để người trong quá khứ đối mặt với cái xã hội đầy “yêu thuật” thời nay.
Nếu thật sự là người cổ đại, chỉ riêng việc tìm hiểu và học tập sinh hoạt cũng tốn kha khá thời gian rồi, nói chi đến chuyện gia nhập làng giải trí, trong vòng ba năm phải trở thành idol có hơn 40 triệu fans. Cho nên cậu cần tiếp xúc với người này sớm, ký kết sớm, càng sớm càng tốt, lỡ mất một ngày cũng tạo thành tổn thất to lớn.
[Nhan Ý: Giờ phổ cập thời đại của “Quá khứ 2” được chưa?]
[005: 1500 năm trước.]
[Nhan Ý: …]
1500 năm trước, chắc là vào thời Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều[2] nhỉ?
[2] Ngụy-Tấn-Nam-Bắc triều (魏晋南北朝), gọi đầy đủ là Tam Quốc-Lưỡng Tấn-Nam-Bắc triều (三國兩晋南北朝), là một thời kỳ về cơ bản là phân liệt trong lịch sử Trung Quốc. Thời kỳ này bắt đầu từ năm 220, khi Tào Phi cưỡng bách Hán Hiến Đế phải thiện nhượng cho mình, kiến lập Tào Ngụy; kéo dài đến năm 589 khi Tùy diệt Trần, tái thống nhất Trung Quốc. Thời kỳ “Ngụy-Tấn-Nam-Bắc triều” có thể phân nhỏ thành thời kỳ Tam Quốc, thời kỳ Tây Tấn, thời kỳ Đông Tấn và Ngũ Hồ thập lục quốc, thời kỳ Nam-Bắc triều. Sáu triều đình Giang Nam đóng đô ở Kiến Khang (thời Đông Ngô gọi là Kiến Nghiệp, nay là Nam Kinh) bao gồm: Đông Ngô, Đông Tấn và các Nam triều Tống, Tề, Lương, Trần, gọi chung là Lục triều.
Nhan Ý suy sụp.
[005: Do thời đại đặc biệt nên “Quá khứ 2” chỉ có một cơ hội chọn người thôi, thời hạn là hai tiếng đồng hồ.]
[Nhan Ý: Chỉ có một cơ hội, nếu tôi chọn người xong nhưng không đưa đi được thì sao?]
[005: Những người được chọn đều phù hợp với yêu cầu của nhóm nhạc nam, miễn ký chủ nỗ lực hết mình là đưa về được thôi.]
Nhan Ý: “…”
[005: Cậu đã sẵn sàng đi chọn người chưa?]
[Nhan Ý: Sẵn sàng.]
Ngay khi tin nhắn được gửi, app đã cho Nhan Ý thấy một thời đại thâm sâu đẫm máu cách đây 1500 năm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Ý: Lén lút “bơm nước” bị bắt quả tang, hơn nữa còn bị 005 không chút lưu tình cười nhạo bằng một hàng dấu chấm lửng.
005: Ký chủ nhà tui luôn nói tui ngốc, thật ra cậu ấy mới ngốc, chẳng biết đến khi nào cậu ấy mới phát hiện ra fans này không phải fans kia đây.