Tạ Túc giúp Nhan Ý chuyển phòng làm việc, đổi lại Nhan Ý sẽ giúp Tạ Túc chuyển nhà. Hai người tới phòng nhân sự lấy chìa khóa trước, sau đó mới qua trường học của Tạ Túc dọn đồ.
Hiện giờ Tạ Túc không tiện ở lại trường học, có được căn hộ này thật là đúng lúc. Công tác an ninh và bảo mật ở tiểu khu này rất tốt, không ít ngôi sao trong công ty đều sống ở đây, đương nhiên những ngôi nhà ở đây đều thuộc sở hữu của công ty, nói cách khác hầu hết đều là của chủ tịch Lôi, nghe nói là do nhà họ Lôi thiết kế và xây dựng.
Có vài ngôi sao rất thích tiểu khu này và nhà ở bên trong, cho nên ở được hai ba năm bèn đến tìm chủ tịch Lôi mua đứt căn hộ để sống lâu dài.
Dần dần, nơi này biến thành tiểu khu của các minh tinh.
“Nhìn gì thế?”
Tạ Túc dõi theo tầm mắt của Nhan Ý, dừng lại ở một căn biệt thự.
Tiểu khu này được chia thành khu biệt thự và khu cao tầng, một khi được phân chia như vậy, khu cao tầng sẽ nằm sát đường cái để cách âm cho khu biệt thự. Nhờ vậy mà khu biệt thự càng trở nên yên tĩnh và riêng tư.
“Muốn ở biệt thự à?” Tạ Túc hỏi.
Nhan Ý gãi gãi mũi, “Chúng ta mua đâu nổi.”
Biệt thự trong tiểu khu chỉ có mấy căn, căn nào cũng nguy nga lộng lẫy và giá cả thì cao cắt cổ.
Nhan Ý coi mà không nhịn được nghĩ đến lúc nhóm nhạc nam của cậu đầy đủ thành viên, nếu được sống cùng nhau trong căn biệt thự như này thì tuyệt vời biết mấy.
Tạ Túc cho rằng cậu thật sự thích nó, vừa quẹt thẻ mở cửa tòa nhà vừa nói: “Sẽ không lâu lắm đâu.”
Căn hộ mà công ty chuẩn bị cho Tạ Túc bao gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, đối với Tạ Túc hiện giờ như vậy là đủ rồi.
Nhan Ý giúp cậu ta thu dọn xong xuôi, dặn dò thời gian tới đoàn phim thì mới yên tâm ra về.
Trên đường về nhà, tâm trạng cậu rất tốt, 005 cũng nhận ra điều đó nên Nhan Ý mới bước chân vào cửa, app nào đó trong điện thoại đã tự động vận hành, ai không biết còn tưởng cậu đang xem phim cổ trang ấy chứ.
Chẳng qua những đồ vật ở nơi này quá tinh xảo xa hoa, vẻ đẹp của nam chính khiến người ta thần hồn điên đảo, đem so nó với các bộ phim cổ trang khác trên thị trường thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ban đầu Nhan Ý còn rất kháng cự, nhưng vô thức bị gương mặt kia mê hoặc.
Bên kia đang vào đêm, lần này không giống như hai lần trước, không có bữa tiệc nào cả, cũng không có quá nhiều người, một mình Úc Yến ngồi ở nơi cao nhất trong hoàng cung.
Hắn chăm chú nhìn những ngọn đèn ở phía xa tựa như những ngôi sao đang không ngừng nhấp nháy, mặt mày lạnh lẽo. Ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ thể hắn, yên tĩnh mà đẹp đẽ, đẹp đến từng sợi lông mi.
Nhan Ý ngơ ngác nhìn đối phương, cậu cảm thấy trăng sáng trên trời cao cũng chẳng sánh bằng người đang ngồi trên mái nhà, mái tóc đen dài của hắn rất đẹp, áo choàng rủ xuống mái nhà cũng rất đẹp, nhưng thứ đẹp nhất chính là khuôn mặt kia.
Khuôn mặt đã từng làm cho Nhan Ý mê muội, chọn hắn chỉ trong một ánh nhìn.
Gương mặt của hắn giống như được nữ thần Nữ Oa dịu dàng điêu khắc ra, mỗi một đường nét từ xương cốt đến làn da đều vô cùng hoàn hảo, ánh sáng và nước hòa lẫn với nhau, hơi ấm trên tay đấng tạo hoá dường như vẫn còn vương trên gương mặt hắn, tỏa ra ánh sáng lay động tâm hồn.
Nhan Ý cảm thấy ca này có thể cứu rồi.
Úc Yến nhìn về phương xa, Nhan Ý lại ngắm nhìn Úc Yến.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn dứt khoát nhảy xuống khỏi mái nhà, tiếp tục dạo quanh hoàng cung.
Hắn đi lang thang không rõ mục đích trong hoàng cung rộng lớn, không một ai dám quấy rầy hắn. Hắn đi trên thảm cỏ, xuyên qua dãy hành lang, băng qua cây cầu hình vòm, lướt khỏi những khóm hoa tươi.
Nếu chỉ xem hắn vô cảm bước đi như vậy thì Nhan Ý có thể xem cả ngày cũng được, thế nhưng chẳng biết vì sao, nhìn đối phương một hồi trong lòng cậu lại có chút khó chịu, rất muốn hắn dừng bước.
Úc Yến rốt cuộc cũng dừng lại.
Hắn đi vào một cung điện, trong đó có một cô gái mặc lễ phục trong cung rất xinh đẹp.
Nhan Ý sửng sốt, cho rằng vị bạo quân này muốn đi ngủ, tâm tình có chút phức tạp, duỗi tay muốn tắt màn hình. Nhưng bàn tay của Úc Yến không chỉ đẹp hơn cậu, mà tốc độ còn nhanh hơn cậu nhiều.
Nhan Ý còn chưa kịp tắt màn hình, bàn tay hắn đã nhẹ nhàng vặn gãy cổ cô gái kia.
005: “…”
Vẻ dịu dàng nhạt nhòa trên mặt Nhan Ý cứng đờ, sau đó thì biến thành tức giận.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng giận dữ như vậy.
“Hắn có bệnh!”“Tên bạo quân vui giận thất thường!”
“Thần kinh của hắn chắc chắn có vấn đề!”
005: “…”
“Tôi mới xem mấy lần mà lần nào hắn cũng như thế, làm gì có chuyện trùng hợp ở đây chứ? Giết người giống như công việc hàng ngày của hắn vậy! Một kẻ sát nhân như hắn có thể sống trong xã hội pháp trị ư? Thế chẳng phải đã được định sẵn là idol phạm pháp sao?”
005: “…”
005: “Thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ thôi, không thể ‘trông mặt mà bắt hình dong’ được, cậu xem thêm chút nữa đi mà.”
Nếu đã chọn rồi, còn làm sao được đây chứ.
Nhan Ý dằn lửa giận trong lòng, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt đặc sắc cực kỳ.
Trong lòng 005 chợt có dự cảm chẳng lành.
Nó liếc mắt một cái đã thấy Úc Yến không chỉ giết chết người ta, mà còn muốn lột quần áo của người đã khuất.
005: “…”
Nhan Ý: “Một kẻ như vậy sao có thể thành idol được!”
Nhan Ý không muốn nhìn điện thoại thêm lần nào nữa, cậu ngồi trên sô pha ôm mặt đầy tuyệt vọng. Mỗi lần Tạ Túc cho cậu những hy vọng tốt đẹp thì tên bạo quân này đều có thể xóa bỏ sạch sẽ.
005 ấp úng nửa ngày trời cũng không thốt nên lời.
Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, trong yên tĩnh còn có cả nỗi tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại xen lẫn sự lo lắng của 005.
Chẳng biết qua bao lâu, không nghĩ tới Nhan Ý lại là người đề xuất giải quyết vấn đề trước.
Cậu hỏi: “Tôi có thể xem quá khứ và tương lai của người không phù hợp yêu cầu của nhóm nhạc nam không?”
005: “Có thể.”
Nhan Ý: “Tôi muốn xem tương lai của hắn.”
Hình ảnh trong app lập tức thay đổi, Nhan Ý nhanh chóng lướt qua những hành vi bạo ngược của người kia, thẳng tới tương lai của đối phương.
Nhan Ý không thể giải thích rõ cảm xúc trong lòng khi nhìn thấy kết cục của Úc Yến.
Thật ra hắn không có quá nhiều tương lai, bởi Úc Yến sẽ chết ở hai năm sau.
Chết vì mất nước.
Nhan Ý dời tầm mắt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, suy nghĩ về khả năng Úc Yến có thể trở thành thành viên nhóm nhạc nam.
Trong lòng cậu có một cách.
Cậu bàn bạc với 005 để mình xuyên đến thời điểm mất nước, rồi làm giao dịch với Úc Yến trước khi hắn chết.
Một cuộc trao đổi lạnh băng tương đương với việc cho kẻ sắp chết thêm một cái mạng, cái giá phải trả là sẽ trở thành ngôi sao ở một thế giới khác trong vòng ba năm, đối với một người sắp chết mà nói thì giao dịch này có sức hấp dẫn tuyệt đối.
Trong lòng Nhan Ý đã quyết định chỉ coi người nọ là đối tượng hợp tác không có bất cứ tình cảm nào, cũng sẽ không ôm bất cứ hy vọng gì với người này ngoại trừ fans hâm mộ.
Khi Nhan Ý bình tĩnh nhìn vào app lần nữa, hình ảnh đã thay đổi. Chờ cậu xem xong tương lai của Úc Yến, app tự động điều chỉnh về mốc thời gian hiện tại.
Úc Yến lúc bấy giờ đã cầm lấy váy áo của cô gái vừa bị hắn bẻ gãy cổ kia, bước sâu vào cung điện.
Nơi đó không thắp đèn, cả căn phòng chỉ có ánh trăng len qua khe cửa sổ, giống như hai thế giới tách biệt so với hoàng cung đèn đuốc rực rỡ ngoài kia.
Tia sáng trăng đó không khiến nơi này sáng hơn bao nhiêu, trái lại càng khiến nó thêm tăm tối âm u.
Nhan Ý nghe thấy tiếng sột soạt.
Sau đó trong bóng đêm có người bước tới gần cửa sổ.
Nhờ ánh trăng kia mà Nhan Ý có thể thấy rõ Úc Yến lúc này đang mặc váy áo của phụ nữ.
005: “…”
005 nghĩ thầm xong đời rồi.
Nhan Nhan nhất định sẽ tức giận.
Tính tình Nhan Nhan rất ôn hòa dịu dàng, nhưng không biết vì sao cứ đụng phải Úc Yến thì lại nổi điên lên.
Lúc lột quần áo đã tức giận như vậy, giờ lại chứng kiến cảnh một tên đàn ông biến thái giết phụ nữ rồi mặc quần áo của cô ta, sao có thể không tức giận cơ chứ?
005 mất hồn mất vía chờ Nhan Ý nổi cơn tam bành.
Một phút trôi qua… vẫn chưa nổi giận.
Ba phút trôi qua… vẫn chưa nổi giận.
Ủa gì vậy?
Không chỉ không nổi giận, mà biểu cảm trên mặt còn dịu đi một chút?
Nhan Ý yên lặng nhìn, sắc mặt khó đoán.
Tên bạo quân giết người như ma kia yên lặng ngồi dưới cửa sổ, thân thể cuộn tròn trong bóng đêm.
Lúc lâu sau, hắn nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ nhỏ hẹp.
Khi tia sáng trăng kia chiếu vào mắt hắn, hàng mi khẽ run lên, dưới làn mi dài là một đôi con ngươi sâu thẳm mà yên tĩnh.
Hắn dán sát vào khe hở trên cửa sổ, không biết là muốn nhìn ngọn đèn dầu sáng rực bên ngoài hay muốn ôm lấy ánh trăng đang chiếu xuống đây.
Tâm trí Nhan Ý như dạt về trại trẻ mồ côi khép kín ngột ngạt của những ngày còn nhỏ, ở đó có một em gái tay chân tàn tật, mỗi ngày nó ngồi yên ở cửa, có lẽ cả đời cũng không thể nhìn thấy mặt trời bên ngoài được mấy lần.
Úc Yến rất cao, thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng liên quan gì đến dáng vẻ đáng thương yếu đuối cả, nhưng không hiểu sao Nhan Ý lại thấy bóng dáng bọn họ rất giống nhau.
Người trong app vẫn ngồi trước cửa sổ, chậm rãi bị đêm tối nuốt chửng.
Lần trước khi đốt đèn trời, hắn đã nói mình ghét bóng tối.
Nhan Ý ngồi trên sô pha nhìn, hồi lâu sau, cậu hỏi 005: “Tôi muốn xem quá khứ của hắn.”
005: “Ok luôn!”
Gần như mỗi đại ma vương đều từng là một kẻ vô cùng đáng thương với quá khứ bi thảm. Nhan Ý nghĩ vậy nên muốn xem thời thơ ấu đáng thương của hắn một chút để tìm ra nguyên nhân, có lẽ sẽ có thể bào chữa cho hành vi tàn bạo của Úc Yến.
Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Nhan Ý.
Từ bé, Úc Yến đã là hậu duệ hoàng thất.
Thời đại này rất giống thời kỳ Ngụy Tống, đất nước cũng bị chi phối bởi nhiều gia tộc lớn, thậm chí các gia tộc lớn còn đấu chọi gay gắt với hoàng gia.
Phụ thân Úc Yến dĩ nhiên là Hoàng Đế, mẫu thân Úc Yến chính là Hoàng Hậu, xuất thân từ trâm anh thế gia có căn cơ sâu nhất đương triều, sánh ngang với gia tộc Tư Mã thời kỳ Ngụy Tống.
Bởi vậy, từ khi sinh ra Úc Yến đã gần như là người tôn quý bậc nhất thế gian, được sắc phong làm Thái Tử, định sẵn sẽ trở thành bậc đế vương tương lai.
Gia tộc lớn mạnh nhất là chỗ dựa của hắn, phụ thân yêu thương hắn, anh trai quý mến hắn, em trai kính trọng hắn, hắn sống một cuộc đời xán lạn tự do.
Là cuộc sống mà Nhan Ý hâm mộ nhất.
Nhan Ý thấy hắn tươi cười rạng rỡ trong yến hội, tuổi còn nhỏ nhưng đã có sự kiêu ngạo cao quý toát ra từ xương cốt.
Vừa rồi chắc chắn là ảo giác của cậu.
Khi Nhan Ý vừa muốn tắt app đi, hình ảnh đã có sự thay đổi, đó là sự chuyển biến trong bữa tiệc, cũng là khởi đầu cho bước ngoặt lớn trong cuộc đời Úc Yến.
Từ những hình ảnh được app cung cấp, Nhan Ý nhìn ra Úc Yến rất thích đại hoàng huynh của mình.
Bởi vì gia tộc sau lưng hoàng hậu quá mạnh, thủ đoạn của bà ta cũng ghê gớm vô cùng, các hoàng tử trong hậu cung đều e sợ hắn, không muốn chơi với hắn, chỉ có đại hoàng tử thì không giống như vậy.
Mẹ ruột của y là một nữ thi nhân, tính tình điềm đạm, không có lòng tranh đấu, y cũng giống bà, tính cách khiêm tốn, ôn tồn lễ độ.
Y là người duy nhất trong hậu cung sẵn sàng đến gần Úc Yến, đưa Úc Yến đi chơi, dạy cho Úc Yến rất nhiều thứ, cũng có thể nói là người bạn, người anh, người thầy duy nhất của Úc Yến.
Trong bữa tiệc hôm nay, Úc Yến tám tuổi không màng đến những lời khen ngợi của người khác, chỉ muốn đi tìm hoàng huynh của mình.
Hắn xuyên qua đám người, đi qua các căn phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng huynh và mẫu hậu của mình ở trong một cung điện.
Bọn họ nằm trên giường.
Mẫu hậu hắn cưỡi trên người hoàng huynh, váy đuôi phượng đỏ tươi, đôi môi đỏ thắm, cảnh tượng khủng khiếp này khiến gương mặt Úc Yến dại ra.
Hoàng huynh của hắn đã chết.
Chết trên chiếc giường kia, y tự sát sau lưng mẫu hậu, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc giường giống như chiếc váy đuôi phượng trên người mẫu hậu của hắn vậy.
Khi đó hắn đã đang trốn trong chiếc tủ ở phía đối diện.
Máu tươi chảy qua đây, càng ngày càng gần hắn, hắn co chân về phía sau, thế giới của hắn phủ kín một màu máu đỏ.
Sau khi thi thể bị đưa đi, Úc Yến mới bước ra khỏi tủ, yên lặng đi đến mép giường, thân thể mất khống chế bắt đầu run lên.
Hắn run rẩy chạy đến trước bàn trang điểm, cầm lấy son môi đỏ tươi trên bàn, nguệch ngoạc tô vẽ lên môi của mình, dường như chỉ có làm như vậy mới khiến hắn bình tĩnh lại được.
Từ đó về sau, mỗi lần sợ hãi hay đau khổ, hắn đến thích quấn mình trong bộ váy áo đỏ tươi của phụ nữ, đó là lớp vỏ bọc an toàn của hắn.
Hắn bắt đầu thích mặc đồ nữ.
Xem tới đây, Nhan Ý không khỏi trầm mặc.
Cậu nhìn chằm chằm bé trai đang trốn trong tủ quần áo kia, phỏng đoán chuyện kia sẽ ảnh hưởng đến hắn như thế nào.
Một người là mẫu hậu của mình, một người là hoàng huynh mà mình yêu quý nhất.
Dây dưa, tử vong, máu tươi ngợp trời.
Nhan Ý đã có thể dự đoán sự giãy giụa, đau đớn trong lòng hắn ở trong tương lai.
Hắn là thái tử, là vua một nước, sao có thể mặc đồ nữ cơ chứ, đừng nói là thái tử, ngay cả một người con cháu hoàng thất bình thường cũng không thể làm như vậy.
Nhất là Hoàng Hậu sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Hắn chỉ có thể lén lút mặc trong đêm tối, để tránh tai mắt thông thiên của hoàng hậu.
Hắn còn phải có đồ để mặc mới được.
Có một thái giám chăm sóc hắn từ nhỏ phát hiện ra bí mật này, song vì quá thương hắn nên cùng với mấy cung nữ len lén chuẩn bị quần áo cho hắn.
Trời tối, các cung nữ thổi tắt nến, thái giám đặt váy lên giường rồi đi đóng cửa sổ lại thật chặt.
Úc Yến chín tuổi mệt mỏi trở về từ bên ngoài, khoác lên người chiếc váy kia rồi ngồi co ro bên cửa sổ, giống như hình ảnh lúc hắn đã trưởng thành mà Nhan Ý nhìn thấy khi nãy.
Chỉ có một tia sáng trăng chiếu tới.
Chẳng qua khi đã thành niên, trên mặt Úc Yến không có bất cứ biểu cảm nào, còn lúc chín tuổi lại mỉm cười vuốt ve bộ váy, gương mặt lộ ra sự an tâm và thoải mái hiếm có.
Nhan Ý thấy vậy cũng yên tâm không ít, nhưng không hề biết đây mới là khởi đầu của cơn ác mộng phía sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc đồ nữ chỉ là nền tảng cho cảm giác an toàn của Úc Yến ngày nhỏ, đợi đến khi hắn tìm được cảm giác thuộc về[1] và tình yêu, sở thích này sẽ biến mất.
[1] Cảm giác thuộc về là khi bạn có nhu cầu muốn thuộc về, bạn sẽ cố gắng để bản thân được kết nối và được công nhận bởi một nhóm người, bạn biết giá trị của bạn trong một tập thể, hay bạn cố gắng thích ứng để thay đổi theo hoàn cảnh xung quanh.
Váy nhỏ: Cho nên tình yêu rồi sẽ biến mất đúng không?
Úc Yến: Tình yêu sẽ không biến mất, nó chỉ chuyển từ đối tượng này qua đối tượng khác mà thôi.