Editor: Luizy Unisy
Trong lòng Diệp Húc không khỏi âm thầm khinh bỉ Tần Thủy Hoàng một phen.
Không ngờ lại cho mình loại vàng thấp kém như thế, hàm lượng vàng chỉ có phần trăm.
Vốn là còn muốn bán vạn, bây giờ nhìn lại thì không thể rồi.
Nếu như Tần Thủy Hoàng biết ý nghĩ của Diệp Húc, sợ rằng sẽ hô to oan uổng.
Bởi vì, loại vàng này ở Tần triều, thậm chí ở cả Chiến quốc mà nói, đều là loại vàng có tỉ lệ tốt nhất rồi.
Suy cho cùng, luyện kim thuật ở thời kỳ chiến quốc vẫn còn chưa phát triển.
. . .
Diệp Húc âm thầm tính toán một phen, gật đầu, nói: "Đồng ý!"
Vương Tề nghe nói thế, trêи mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Đúng như theo như lời hắn, châu báu Vương Phúc lấy vàng và châu báu để sống.
Có đống vàng này, đối với hắn mà nói cũng có chỗ tốt nhất định.
Còn nữa, sau khi hoàn thành cuộc trao đổi này, còn có thể cùng Diệp Húc có y thuật cao siêu kéo gần quan hệ hơn.
Quả thực là một công đôi việc!
Lúc này, Diệp Húc tiếp tục cất giọng nói: "Tốt, món khai vị ăn xong rồi.
Bây giờ bắt đầu món chính, không biết Vương đổng có thể thu mua được bao nhiêu vàng?"
Vương Tề lại là sửng sốt, nói: "Cậu vẫn còn vàng?"
"Dĩ nhiên!
Tôi nói là một khoản làm ăn lớn, chỉ có cân vàng, thì làm sao có thể coi là mối làm ăn lớn được? " Diệp Húc thản nhiên nói.
Lời này ba người tại chỗ nghe được vậy liền co quắp khóe miệng một trận.
Chính là cân vàng?
Người bình thường mua vàng đều là dùng gam tới tính toán.
Nếu có người lấy ra trang sức bằng vàng nặng cân, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người ta, tất cả mọi người đều sẽ hô to đại gia.
Song, hình như cân vàng Diệp miệng Húc trong căn bản không đáng là gì?
Chỉ dùng hai chữ "chính có" hình dung?
Vương Tề không nhịn được hỏi: "Vậy không biết trêи tay Diệp tiên sinh còn có bao nhiêu vàng?"
Diệp Húc đưa ra hai ngón tay.
Vương Tề kinh ngạc nói: "Còn cân?"
Diệp Húc lắc lắc đầu nói: " cân."
"Cái gì?"
Vương Tề, Trần Khải và Trương Thuần cùng kêu to lên, con mắt mở tròn xoe, trêи mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
cân vàng?
Phải biết rằng, một cái mỏ vàng bình thường chỉ sợ cũng chỉ được từng đó.
Người trẻ tuổi này, lại có tận cân vàng?
Chẳng lẽ. . . Hắn phát hiện ra một cái mỏ vàng khổng lồ mới?
Nhưng, mình không hề nghe nói gần nhất có chỗ nào xuất hiện mỏ vàng cả.
Chẳng lẽ. . . Hắn cướp kho vàng của nhà nước?
Diệp Húc thật sự cũng không quá mức để ý vẻ mặt ba người, tiếp tục nói: "Như thế nào đây? Bên chú có nhận mối làm ăn này không?"
Vương Tề nuốt ngụm nước miếng, cố gắng để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, nói: "Cái này. . . cân vàng. . .
Nếu như, tất cả đều là độ tinh khiết hơn %.
Dựa theo giá tiền nguyên một gam để thu mua, tổng cộng cần khoảng triệu."
Trêи mặt Vương Tề không khỏi lộ ra nụ cười khổ vẻ, nói: "Mặc dù châu báu Vương Phúc chúng tôi mở ra không ít chi nhánh.
Nhưng, cũng khó mà lấy ra triệu tiền mặt ngay."
Diệp Húc thật sự cũng không quá thấy ngoài ý muốn, hỏi: "Vậy các chú có thể mua được bao nhiêu?"
Vương Tề suy nghĩ một lúc, nói: " cân! Chúng tôi chỉ có thể lấy ra nhiều nhất triệu tệ."
"Tốt! Vậy tôi bán cho các chú cân.
Chẳng qua, cân còn lại tôi cũng đưa cho chú, coi như tôi nhập cổ phần vào châu báu Vương Phúc các chú, chú cảm thấy như thế nào? " Diệp Húc hỏi.
Con mắt Vương Tề nhẹ nhàng phát sáng, nói: "Như thế thì qua tôts rồi."
Diệp Húc gật gật đầu nói: "Được, chụ chuẩn bị xong hợp đồng và tiền, liền liên lạc với tôi để tiến hành giao dịch nhé."
Dứt lời, Diệp Húc cũng không do dự, đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.
"Tôi đây sẽ chuyển trước tiền cân vàng cho cậu. " Vương Tề vội nói.
Sau một loạt thao tác, song phương để lại số điện thoại riêng của mình.
Trương Thuần nhìn bóng lưng Diệp Húc rời đi, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại biểu hiện Diệp Húc lúc vào cửa hàng.
Trong lòng thổn thức một trận: "Cũng chỉ có loại đại nhân vật như này, mới có cái loại khí thế đặc biệt này đi. . .
cân vàng, khó trách lại nói mình không làm chủ được, may là hôm nay Vương đổng cũng tới."
. . .
Diệp Húc đi ngoài, trong lòng vui thích.
Phải biết rằng, trong túi áo hắn đang có một khoản tiền lớn - vạn!
Đời trước đừng nói là kiếm nhiều tiền như vậy, chính là thấy hắn cũng chưa từng thấy qua!
Hơn nữa, không bao lâu sau, hắn còn có thể kiếm về một trăm triệu!
Mặc dù lúc này Diệp Húc đã không phải là người bình thường, nhưng, đột nhiên nhận được nhiều tiền như vậy, vẫn rất là kϊƈɦ động.
Lúc này, một tòa kiến trúc pha lê khổng lồ vật xuất hiện ở trước mặt Diệp Húc.
Cửa hàng BMW S, mấy chữ cái to, cùng với chữ cái nhỏ ở phía dưới được tạo thành từ đèn LED màu đỏ rơi vào mi mắt hắn.
"Nhiệt liệt chúc mừng tổng tài Lỗ Ca tiên sinh trở thành cường giả Tông Sư, hôm nay tiệm xe hơi chúng tôi ưu đãi giảm giá toàn bộ!"
Diệp Húc thấy vậy, con mắt nhẹ nhàng phát sáng.
Đời trước, Diệp Húc vẫn luôn muốn có một chiếc xe thuộc về mình.
Mà chiếc xe hắn thích nhất, chính là BMW!
Nhưng, phải ăn mặc tiết kiệm, mới gom góp đủ tiền trả góp mua một căn hộ nhỏ, còn đâu ra có tiền mua xe?
Càng đừng nói là mua BMW.
Hôm nay, thì đã khác rồi.
Diệp Húc không chút do dự, bước vào cửa hàng BMW S.
"Hoan nghênh quang lâm! " một nữ nhân viên bán hàng mặt trái xoan cao gầy, mỉm cười nói.
Diệp Húc không có nhìn nữ nhân viên bán hàng, mà là quét mắt một vòng trong sảnh triển lãm.
Rất nhanh, ánh mắt liền rơi lên chiếc BMW X màu đen được đặt trêи bục triển lãm.
"Chiếc xe kia bán thế nào? " Diệp Húc hỏi.
Nữ nhân viên bán hàng đáp: "Chiếc xe này vẻ ngoài giống như BMW X bình thường.
Trêи thực tế, đây là bản nâng cấp của BMW X, có thể phòng công kϊƈɦ của Linh giả sơ cấp và súng đạn bình thường.
Hôm nay cửa hàng chúng tôi tổ chức hoạt động, thế nên, mới cố ý đặt chiếc X này ở đây.
Chiếc xe này có giá tiêu thụ là vạn. . ."
Song, nữ nhân viên bán hàng vẫn chưa nói hết, Diệp Húc liền móc thẻ ra, nói: "Cà thẻ!"
"Hả? " Nữ nhân viên bán hàng hơi sững sờ.
Diệp Húc lại nói: "Cà thẻ!"
"Cậu. . . cậu không định trả giá hay gì sao? " nữ nhân viên bán hàng có phần yếu ớt mà nói.
"Xe này còn có thể trả giá? " Diệp Húc nghi ngờ liếc nhìn nữ nhân viên bán hàng với bộ dáng chân thành khả ái, nói, "Ừm, cà thẻ!"
Đồng thời, một tay nhét thẻ vào trong tay nữ nhân viên bán hàng.
Cho đến lúc Diệp Húc cầm lấy giấy phép và giấy chứng nhận tạm thời, lái xe rời đi cửa hàng S, nữ nhân viên bán hàng vẫn còn chưa thể hoàn hồn.
Diệp Húc cảm thụ được ghế ngồi mềm mại, không gian rộng rãi, chân ga bén nhạy, đồ vật bên trong xa hoa, cả trái tim đều có chút phiêu lên.
Đây là một loại cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời.
Không bao lâu, Diệp Húc liền vững vàng dừng xe ở cửa nhà.
Lúc này, Vạn Vân vừa vặn xách túi lớn túi nhỏ đi tới, kinh ngạc nói: "Con trai, xe ai vậy hả?"
Diệp Húc lặng lẽ nói: "Con mới vừa trúng giải thưởng lớn, thế nên mua chiếc xe.
Bây giờ. . . Trong tay còn lại vạn."
"Cái gì?
Trúng độc đắc?
Xe là con mua?
Trong tay còn có vạn? " Vạn Vân liên tục kinh hô.
Ngay sau đó, như nghĩ tới điều gì, bà hưng phấn kêu lên: "Tốt! Tốt! Thật sự là quá tốt!
Mau, đưa tiền cho mẹ."
Đồng thời, Vạn Vân còn đưa hết đồ cho Diệp Húc cầm.
Diệp Húc ôm tất cả túi lớn túi nhỏ, hết sức khó khăn móc ra một tấm thẻ ngân hàng.
Vạn Vân cầm thẻ, cao hứng nói: "Ha ha! Vẫn còn có rất nhiều đồ giảm giá không mua, bây giờ có thể đi mua đủ rồi!"
Dứt lời, bà quay lưng đi thẳng.
Chỉ để lại Diệp Húc mờ mịt, xốc xếch đứng ở trong gió.
Cái tình huống khỉ gió gì đây?
Chính mình đi đổi vàng, chính là vì để cho mẹ trôi qua dễ dàng một chút, không cần ăn mặc tiết kiệm.
Nhưng, tại sao mẹ mình vẫn cứ gấp gáp vội vàng chạy đi mua đồ giảm giá thế?