Thấy ánh mắt kiên định của Hakuba, Akako không khỏi thở dài càng sâu. Thời buổi này rốt cuộc là làm sao vậy? Mỹ nữ như ngọc ở bên cạnh thì bọn họ không ngó ngàng, lại đi tranh giành một thằng nhóc con?? Bất quá hình như thằng nhóc này thân phận không hề tầm thường….
“Akako, sao cậu đứng ngốc ra đó vậy?” Cô ấy không phải người lên lầu đầu tiên sao? Thế nào mọi người đã chọn phòng hết trơn rồi, mà cô vẫn đứng ngây ra đó…?
“Aoko, cậu phải mạnh mẽ lên đấy” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Aoko, Akako không tự chủ nói ra một câu lấp lửng như vậy. Cũng có chút thương hại cho cô ta, xinh đẹp như Akako đây mà người ta còn không đoái hoài, cô ta nhan sắc lại kém Akako vài phần, làm sao có hi vọng….
Ánh mắt phức tạp của Akako làm Aoko trong lòng sinh lo lắng…Ánh mắt đó là sao?? Đã xảy ra chuyện gì a???
“Kaito, anh thực sự là một chút lịch trình cũng không có sắp xếp luôn đó hả?” Mời người ta đi chơi mà chẳng lẽ giờ ngồi mốc meo luôn ở trong phòng?
“Ừ” Cần sắp xếp cái gì, vốn là chỉ muốn nhìn cậu ấy thôi cũng là đủ lắm rồi
“Hay giờ đi vào rừng thăm thú chút đi”
“Hay đó”
“Ôm tôi đi” Conan vươn tay, mỉm cười hài lòng nhìn thần tình ngây ngốc trong mắt Kaito
“Tiểu trinh thám?” Anh không nằm mơ chứ, tiểu trinh thám cư nhiên muốn anh ôm, muốn anh ôm!!!!! Không phải người khác nguỵ trang đó chứ
“Hổng muốn ôm thì thôi” Thu lại quyết định cũng là một cách hối thúc rất hữu hiệu
“Ôm mà, ôm mà~~~~” Tiểu trinh thám đồng ý cho anh ôm trước mặt mọi người, có phải ý là, kỳ thực nhóc cũng rất thừa nhận anh, đúng không??
“Tiểu trinh thám, em ghen với Aoko đúng không?” Ôm Conan, Kaito nhẹ giọng hỏi.
“Có một chút, cũng như lúc anh thấy tôi đi chung với Ran ấy”
“Lúc tôi thấy em đi chung với Ran Mori kia, tôi vừa tức vừa lo lắm đó” Ran Mori đúng là tình địch số một của anh
“Cần khoa trương như vậy không?”
“Em cũng vây mà, nếu không sao lại để tôi ôm em ra cửa?” Vừa nói tay Kaito vừa hướng phía sau Conan, ngay chỗ riêng tư mà đùa cợt vỗ vỗ
“Bốp” một tiếng, tay bị người tát mạnh vào, “Kaito anh kiềm chế cái tay mình một chút, anh không phải đã nói với họ chân tôi bị nhức sao? Nếu như vậy đi ra cần có người ôm chứ!!!!!”
“……………”
“……………”
“Tiểu trinh thám, sao em đột nhiên nổi giận vậy?”
“Với lại sau này đừng có làm mấy trò sờ mó nhảm nhí nữa!” Cậu mỗi lần thấy động tác của anh như vậy liền vừa tủi vừa ghét, cậu hiện tại căn bản không có thoả mãn được anh, “Tôi chỉ là một đứa con nít thôi”
“Tôi biết, tôi giỡn một chút thôi mà…” Kaito tự nhiên vô duyên vô cớ bị nạt liền phụng phịu, “Tôi đâu có dám làm ra chuyện gì hại đến em” Vợ ngay trước mắt mà đến rờ vô cũng không cho nữa, Kaito có đáng thương không cơ chứ
“Kuroba Kaito, anh biết là anh đang nói chuyện với ai không vậy?” Kaito, anh bắt tôi làm sao bây giờ? Tôi hình như thích anh mất rồi, thế nhưng nếu như anh cũng như Ran, kiên trì lẫm liệt mà tới tột cùng cũng không đợi được tôi, thì phải làm sao bây giờ?
“Tôi đương nhiên biết, Kudo Shinichi” Tiểu trinh thám sao lại trở nên khác lạ vậy??
“Nếu như cả đời này tôi không thể trở lại làm Kudo Shinichi, anh sẽ làm sao??”
“Nếu như cả đời này tôi không thể trở lại làm Kudo Shinichi, anh sẽ làm sao??” Nghĩ đến câu hỏi trong đầu mình ngày hôm qua, Conan tự giễu cười chính mình, đôi mắt lẳng lặng nhìn đi nơi khác
“Anh ta chính là thích Kudo Shinichi, một thể xác người lớn của Kudo Shinichi” Dù cho trước kia anh động tâm là với Conan trước
Edogawa Conan căn bản không hề tồn tại trong thế giới này, mà Kudo Shinichi, lại đang dần biến mất đi trong tâm trí mọi người
“Tiểu trinh thám??” Đứng bên cạnh, Kaito mờ mịt nhìn gương mặt Conan, anh thực sự không rõ, Kudo Shinichi với Conan không phải là một sao? Sao cậu lại phải bận tâm thắc mắc nhiều như vậy?
Nếu như cả đời này tôi không thể trở lại làm Kudo Shinichi, nếu như tôi vĩnh viễn không thể phục hồi…. Vì sao tiểu trinh thám lại hỏi như vậy? Không phải trước nay tiểu trinh thám đều mong muốn được trở lại hay sao?
Người ta nói lòng dạ nữ nhân còn sâu hơn biển, mà giờ Kaito thấy lòng dạ tiểu trinh thám cũng muốn sâu không thua kém rồi… Hay là…anh đi hỏi Akako bọn họ một chút?
Akako hẳn là sẽ biết rõ, cô ta sắc sảo thế kia mà…
“Akako, Akako” Vừa nghĩ là làm Kaito nhanh trở về tìm phòng Akako
“Vô đi”
“Tớ có chuyện muốn hỏi cậu”
“Biết rồi”
“Sao cậu biết?” Kaito mừng rỡ, nếu Akako đúng là phù thuỷ, chắc là cô ta có thể cảm nhận được nội tâm của tiểu trinh thám
“Lúc cậu rảnh rỗi có đời nào tìm tôi đâu, bây giờ mò đến thì chắc là có chuyện nhờ vả rồi”
“…………….”
“Cậu đến tìm tôi làm chi đây, không phải muốn nói cho tôi là cậu thích tôi rồi, muốn vứt bỏ tên nhóc tiểu trinh thám gì đó chứ?”
“Cũng có thể đấy” Kaito cười, Kaitou KID đối với nữ nhân đều rất lịch thiệp như vậy, “Tiểu thư mỹ lệ như vậy, tôi nghĩ… có đem lòng yêu thích cũng không có gì lạ đâu” Kaito chậm rãi tới gần, nâng cằm Akako
“Thật không?”
“Tiểu thư nghĩ sao?”
“Tuy rằng không có nhiều khả năng, bất quá nếu cậu còn không đuổi theo tiểu trinh thám, coi chừng hai người chia tay luôn bây giờ” Akako mỉm cười càng thêm xinh đẹp, nhưng trong mắt Kaito hiện giờ thì như ác ma chuyển thế…
“Cậu nói cái gì?”
“Vừa rồi tình nhân của cậu đi qua cửa phòng tôi” Akako chỉ ra phía cửa, “Cậu không có đóng cửa”
“Lúc nào?”
“Lúc cậu nâng cằm của tôi, rồi lảm nhảm một đoạn, mà người kia sức chịu đựng cũng thật lớn, liếc mắt một chút liền bỏ đi rồi. Nhưng torng mắt tựa hồ có chút thống khổ đấy…”
“Sao cậu không nói sớm!!!!”
“Kuroba-kun, cậu phải biết, tôi cũng thích cậu. Bây giờ cậu đã tìm tới trước cửa, đương nhiên tôi phải giữ chân rồi, sao tôi phải nói cho cậu là tình địch đang sắp ghen để cậu bỏ tôi mà đuổi theo?”
“Cậu hại chết tôi rồi đó!” Kaito cấp tốc phi ra ngoài cửa
“Không tính hỏi tôi gì à?”
“Người đã sớm giận bỏ đi, còn hỏi cái gì???”