Con người luôn thích được nổi tiếng, nhưng lại luôn muốn sung sướng, nhàn hạ. Không chịu tự đi bằng chính đôi chân, sức lực của chính mình khiến người ta kính mến, nể trọng.
Mà luôn muốn làm những việc rất xấu hổ không ai dám làm chỉ với ước mong được nổi tiếng mà vứt bỏ hết cả danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng của chính bản thân, mặc dù bị rất nhiều người chỉ trích, “Ném đá” dữ dội bởi hành vi phản cảm có phần bệnh hoạn đáng lên án của mình. Nhưng miễn được nổi tiếng thì làm như vậy đã sao chứ, có giỏi thì làm giống như tôi đi. Thật sự cảm thấy rất nực cười và thương cảm thay…
Nếu không có được sự quan tâm, ủng hộ của dư luận nhiệt tình đến mức thái quá cộng thêm sự lăng xê của báo chí…có lẽ sẽ chẳng xảy ra những sự việc buồn cười đến ngán ngẩm như vậy.
Lúc tan học, Hoạ Mi cùng với đám bạn thân rủ nhau vào một quán nước uống trà sữa nóng cho bớt lạnh vừa có thể “chém gió” giải toả căng thẳng. Người ta nói đi học khổ hơn cả đi tu không sai chút nào, học đã chán như con gián rồi lại còn bị cô Liên “giáo huấn” cả tiết học mà càng thấy ngán ngẩm, mệt mỏi rồi.
Đối với đa số học sinh ở Việt Nam thời nay thì các thầy cô giáo nói thế chứ nói nữa, nói đến rát cổ bỏng họng, nói đến mức chán không thèm nói nữa cũng chẳng đủ sức khiến bọn họ thay đổi cách suy nghĩ, bỏ đi tính ham chơi lười học, ích kỷ chỉ biết nghĩ ình mà không hề thương cha mẹ, lười lao động.
Luôn giơ cao khẩu hiệu còn trẻ thì còn phải ăn chơi, hưởng thụ trước đã …còn mọi việc kệ muốn ra sao thì ra, muốn tới đâu thì tới. Dù ngày mai nhà có hết gạo ăn, bố mẹ cãi nhau vì tiền đóng học phí thì cũng cứ phải chơi cho sướng đời với đám bạn bè cùng trang lứa giống mình trước đã, không thể để thua kém nó được, nó mà bảo đồ “nhà quê”, “người rừng”, lạc hậu thì nhục như con trùng trục luôn.
Nó có áo mới, điện thoại phiên bản mới ra,…mình cũng phải xoay sở có bằng được giống thế hoặc “hàng độc” hơn thế khiến bọn nó phải “lác mắt” cái đó mới đáng để quan tâm. Bản tính kiêu ngạo, hay tự ái luôn thù dai, không thích bị người khác phê bình, chỉ trích, bắt lỗi sai, không chịu tiếp thu và sửa đổi đã ăn sâu vào xương tuỷ.
Cả nhóm vừa mải cười vừa nói chuyện nên không chú ý xung quanh đang chuẩn bị tiến bước vào cửa quán thì chẳng may va phải một người, đang định lên tiếng xin lỗi thì đã bị người ta tạt ột bát nước lạnh đến thấu xương.
-Đi đứng kiểu gì vậy, mắt bị đui hả? – Giọng con gái lanh lảnh, cao vút nhưng chua hơn cả dấm khiến Hoạ Mi cùng mấy đứa bạn thấy ghê nổi cả da gà.
-Này, bạn ăn nói cho nó tử tế, lịch sự một chút đi bạn tưởng bọn chúng tôi muốn đụng phải bạn lắm hả? Nói gì mà khiến người ta mắc ói dễ sợ luôn. Hứ.
Ngọc Huyền liếc nhìn khinh khỉnh cô bạn tiểu thư ăn chơi nhất nhì trường không kém mấy đàn chị lớp trên, được coi là hoa khôi của lớp A, hot girl nổi tiếng trong trường luôn bị bọn con trai rì rầm rỉ tai nhau nhìn ngắm mỗi khi trông thấy, cười nhạt “Con nhỏ đó chẳng còn gì để mà mất nữa đâu, chỉ cần tán tỉnh mời nó ăn một bữa tại nhà hàng sang trọng, tặng nhẫn hay khuyên tai đắt tiền, rủ đi vũ trường nhảy nhót chán chê rồi bao phòng khách sạn trọn đêm thì …vô tư đi thích gì nó cũng chiều hết á”.
-Tụi mày thích gi? Thích chết phải không mà dám ăn nói với tao như thế? – Kim Oanh mắt long lên những ánh nhìn chết chóc, khuôn mặt xinh đẹp được che dấu bởi một lớp phấn dày cả tấc đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, giận dữ hét lên khiến nhiều người đi đường cũng phải dừng xe để xem.
-Ui, sợ quá nhá, chị Kim Oanh “iu” quý, màng nhĩ của tụi em còn non dại, yếu đuối lắm đó. Chị tự nhiên phùng mang trợn mắt như con rắn hổ mang rồi bất ngờ hét thất thanh lên giống hệt con lợn bị chọc tiết sắp chết đến nơi như thế, nhỡ làm màng nhĩ tụi này bị thủng thì liệu chị có chịu được nổi trách nhiệm không hả?
Quỳnh Chi vừa nói xong câu nói đó thì tất cả mọi người xung quanh đều cười ồ lên. Còn Quỳnh Chi cười nhạt bẻ ngón tay, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Kim Oanh nói giọng mỉa mai, châm biếm nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận, hừ, tưởng bắt nạt tụi này dễ vậy sao? Đang thích xin tý máu đây, giỏi thì nhào vào đi.
-Chúng mày … - Kim Oanh điên máu đang định xông vào đánh nhau với Quỳnh Chi thì đã bị một người nào đó ngăn cản.
-Dừng lại đi em, đừng có lúc nào cũng nổi điên như thế nữa được không? – Một người con trai tóc húi cua, nong khuyên tai, xẻ lưỡi đã vậy còn đeo khuyên bạc sáng loáng nói chuyện khiến người ta nhìn thấy ghê tách đám đông xông vào lôi kéo cô nàng rắc rối này đi.
-Tại sao phải đi chứ? Anh sợ chúng nó nhưng em không có sợ đâu nha, thích thì nhích sao phải xoắn nhi? Xem ai sợ ai, hừ - Kim Oanh bực bội giẫy dụa tay đang bị người con trai đó nắm chặt đau đến mức muốn kêu lên.
-Em đúng ngu hết thuốc chữa mà, bọn chúng là người của ai chứ? Em quên mất rồi sao? – Người con trai không nói nhiều cứ thế lôi kéo Kim Oanh đi mặc kệ cô nàng có muốn hay không.
-Ờ, há, tý quên. Ha ha, cũng như nhau cả thôi. Hừ - Kim Oanh trước khi đi còn quay lại liếc nhìn nhóm người Hoạ Mi bằng ánh mắt giễu cợt soi mói khiến họ cảm thấy rất khó chịu.
-Cô ta nói vậy là ý gì nhi? – Hoạ Mi khó hiểu.
-Thôi kệ con nhỏ điên khùng đó đi, đúng là cái loại súc vật mà đòi làm dân chơi – Thuỷ Tiên bĩu môi khinh rẻ.
-Mình cứ vào uống trà sữa hạ hoả trước đã, không biết hôm nay là ngày xui xẻo gì mà sáng đã được nghe “dân ca và nhạc cổ truyền”. Đi chơi thì đụng trúng phải con nhỏ dở hơi biết bơi, chỉ là cục phân trôi sông thôi mà cứ ngỡ mình là bông hồng trên biển. – Phương Ánh nhún vai lắc đầu.
-Ha ha, nói hay đấy, nhưng theo tao nói câu này mới chuẩn với nó nhất. – Quỳnh Chi cười ngất ngồi xuống ghế.
-Câu gì? – Cả bọn đồng thanh hỏi.
-Ka ka, cũng chỉ là cái loại tóc dài đến nách, lông nách dài tới bẹn…lông bẹn dựng đến rốn thôi, ngươi à. Hô hô – Quỳnh Chi nói mà mặt tỉnh bơ cười rất tươi.
“Phụt”
Cả bốn người còn lại miệng đang uống trà sữa, nghe Quỳnh Chi nói xong sặc trà sữa nuốt không nuốt được, nhổ ra không nhổ được, Hoạ Mi đau khổ cúi xuống gầm bàn ho sặc sụa, mặt đỏ ửng. Ngọc Huyền, Thuỷ Tiên, Ánh liếc nhìn Quỳnh Chi bằng ánh mắt giết người hận không thể lột da cô nàng, can tội lợi dụng đúng lúc người ta đang uống trà sữa thì phát ngôn một câu phải nói là khiến người ta ngất trên cành quất luôn.
-Tao thật sự không hiểu cô ta thực ra cũng bình thường thôi, ngoài cái mặt trang điểm lớp phấn “dày” cả tấc, độ ăn chơi nhất quả đất ra thì còn gì nữa đâu nếu như không muốn nói chỉ là cái loại “quái thai lai quái vật” mà tại sao cũng được mệnh danh là Hot girl nhi? – Hoạ Mi ngán ngẩm hỏi
-Eo, không hiểu sao bây giờ ta thấy “Ghê” đến nổi da gà khi nhắc đến cái từ “Hot girl” quá à, nhắc tới “Hot girl” mà nghĩ tới loại con gái giống như cô ta, tao lại thấy mắc ói quá? Hic, hot girl quái gì chứ? – Thuỷ Tiên bức xúc.
-Còn tao thì thấy “Bội thực” cái từ “hot girl” luôn, muốn đọc tin tức, lướt qua Face book mà thấy toàn đăng những tin về “hot girl” à. Nào là hot girl “ảnh thẻ” chụp ảnh ở đường phố Sài Gòn bên mấy chậu hoa Tết. Nào là hot girl “Cô nàng bán bánh tráng” ở Đà Lạt đang cười rất tươi thân thiện mời khách hàng. Nào là hot girl “Học lớp mà khuôn mặt nhìn xinh như học sinh cấp một”. Nào là hot girl “Không son phấn” đang khiến dân mạng phát cuồng vì vẻ mặt xinh đẹp, rạng ngời hệt búp bê… - Phương Ánh mặt nhăn nhó khi nhắc đến vấn đề “Hot girl”.
-Rảnh rỗi sinh nông nỗi à? Báo chí ở nước mình giờ hết tin để đăng rồi hay sao ý nên toàn thấy đi săn lùng đứa con gái nào mặt xinh đẹp, giống một người nổi tiếng nào đó để lăng xê. Còn bọn “ăn no rửng mỡ” trên Face book thì cứ cố tình đăng ảnh “hot girl” để câu like, mà câu like thì được tiền ha? – Quỳnh Chi vừa nhâm nhi trà sữa vừa nói.
-Bọn chúng mày ngu lắm, ở đất nước chúng ta bây giờ hầu như con gái bằng tuổi tụi mình hoặc hơn tý chút ai cũng muốn nổi tiếng và trở thành “Hot girl” được mọi người chú ý, quan tâm. Chỉ có chúng mình là mấy đứa lạc hậu, thuộc loại “người rừng” nên mới cảm thấy khó hiểu thế thôi.
Ngọc Huyền bẻ ngón tay kêu tách rồi liếc nhìn mấy đứa bạn bằng ánh mắt “Chúng mày còn lạc hậu hơn cả tao”.
-Sac, ý mày là thế nào? Tại sao lại bảo bọn tao “người rừng” hả? – Hoạ Mi trừng mắt.
-Chúng mày còn ngây thơ lắm, bây giờ muốn trở thánh “Hot girl” nổi tiếng được dân mạng yêu quý ở Việt Nam, không cần gì nhiều chỉ cần mấy tiêu chuẩn vớ vẩn và biết dùng quái chiêu là ok. Chuyện nhỏ như con thỏ chui vào hang ý mà – Ngọc Huyền cười châm chọc tự tin.
-Ủa, tiêu chuẩn và quái chiêu gì vậy, bật mí coi – Phương Ánh sốt ruột.
-Đơn giản thôi, chỉ cần ngực bự, mặt xinh giống như Mai Thỏ và cô nàng bán bánh tráng ở Đà Lạt, hoặc cô nàng “ảnh thẻ”, à mà còn có cả cô nàng hot girl “bán thịt lợn” đang rất hot trên Face book đó. Chúng mày lười chẳng chịu đọc tin tức về “hot girl” giống tao gì cả - Ngọc Huyền lắc đầu nhìn bộ mặt mấy đứa bạn ngơ ngác không khỏi hụt hẫng.
-Thôi đi, lạy hồn làm ơn cho em xin hai chữ “Bình yên” đi. Hot girl thì liên quan quái gì đến bọn tao mà bọn tao phải quan tâm chứ? Họ ngoài vẻ xinh đẹp ra thì được cái tài cán gì giúp ích cho xã hội và đất nước nữa đâu? Bọn tao chưa “rảnh rỗi sinh nông nỗi” giống mày thừa hơi quan tâm mấy đứa “Hot girl” vớ vẩn nhá, thời gian đó đi đến cô nhi viện thăm bọn trẻ con đáng yêu ở đó còn thú vị hơn – Hoạ Mi xua tay vẻ mặt chán nản.
-Mày nói cũng có vẻ hợp lý đó, có lẽ tao phải thay đổi cách sống thôi. – Ngọc Huyền gật đầu cười tán thành.
-Nghe tiếp nè, ngoài tiêu chuẩn trên thì mày phải có thể dùng cách khác như ăn mặc sexy, nhảy bốc lửa, da mặt cực dày đến mức có thể làm áo chống đạn giống như bà Tưng hoặc Angela Phương Trinh chẳng hạn.
-Ghê, có lẽ phải tu mười kiếp nữa may ra tao mới đủ trình giống thế. Oh mà khỏi cần đi, chỉ cần tao thích thì có khi còn nổi tiếng hơn họ ấy chứ - Quỳnh Chi lè lưỡi cười nháy mắt.
-Chưa hết, để tao nói hết đã rồi bình luận sau. Chỉ cần có những câu phát ngôn “cực độc” khiến dư luận, cộng đồng mạng, báo chí “sốc” đến mức không đau tim thì cũng nhớ mãi không thể quên.
-Ví dụ như “Không có tiền thì cạp đất mà ăn à” của nữ hoàng nội y Ngọc Trinh hoặc “Có đại gia sẵn sàng chi đô la chỉ để gặp tôi một lần” của Angela Phương Trinh hoặc trung thực hơn “Tôi ước mơ có thật nhiều đại gia, nhiều người giàu có quan tâm đến mình, cho tôi thật nhiều tiền” của Bà Tưng.
-A, được nha, vậy một ngày đẹp trời nào đó tao muốn nổi tiếng tao cũng phải phát ngôn được những câu gây “sốc” như thế và hơn thế post lên Face book mới được. Không những câu được like mà còn trở lên nổi tiếng là một Hot girl “sáng giá” hơn cả anh chàng đẹp trai bị trục xuất, hoặc “Hot girl” xinh đẹp đến từ Thái Lan khiến dân mạng Việt Nam chao đảo. Ước mơ ấy liệu có quá xa vời không? – Thuỷ Tiên chống cằm mơ mộng.
-Mày mà làm thế thật, đảm bảo cuộc sống của mày sẽ không được yên bình như bây giờ đâu cưng ạ. – Ngọc Huyền bĩu môi cười ranh mãnh.
-Chính xác – Tất cả cùng ủng hộ.
-Cách nữa là mày liên tục cập nhật những bức ảnh tình tứ thân mật, lãng mạn, ngọt ngào với bạn trai là hot boy nổi tiếng đang được dân mạng ở Việt Nam quan tâm lên Face book để khiến các Fan phải ngưỡng mộ, ghen tỵ.
-Rồi một ngày đẹp trời nào đó mạnh miệng tuyên bố hai người đã chính thức chia tay, đường ai nấy đi để lấy được sự đồng cảm của dư luận và các Fan hâm mộ. Để đã nổi tiếng thì sẽ càng nổi tiếng hơn giống cặp đôi Chi pu và Cường Seven sau khi chia tay đã từng một thời gian làm mưa gió trên mạng, khiến Fan hâm mộ khóc hết nước mắt ấy…
-Eo, cách này không được đâu, Nhật Duy mà biết tao cố tình làm thế chắc anh ý sẽ “lột da” tao mất, anh ý không thích chuyện tình cảm của hai người bị mọi người soi mói, chú ý. Như vậy tình yêu sao có thể trong sáng và bền vững được. Hic – Hoạ Mi đau khổ.
-Đúng đó, Minh Khánh tưởng dịu dàng vậy thôi nhưng rất ghét chuyện tình cảm bị phơi bày ra trước thiên hạ khiến làm gì cũng bị ảnh hưởng không được tự nhiên – Quỳnh Chi lắc đầu hình dung đến bộ dạng muốn đáng sợ muốn giết người của Minh Khánh mà lạnh toát cả sống lưng.
-He he, tất cả ở những cách ở trên vẫn còn nhẹ nhàng lắm. Muốn giữ được nhan sắc thật xinh đẹp và nổi tiếng thật lâu thì nhất định phải đầu tư thật nhiều tiền của để trang bị cho bản thân thêm lung linh, toả sáng hơn nữa. Phấn son, giầy dép hàng hiệu, áo quần thiết kế thật độc, thật táo bạo và phải mạnh tay phẫu thuật thẩm mỹ.
-Chúng mày liệu có dám chi tỷ để phẫu thuật khuôn mặt giống bà Tưng không? Có dám phẫu thuật cằm tới tận… lần liền giống hot girl Kelly không? – Ngọc Huyền cười đắc ý.
-Hê hê, nhà tao nghèo xác xơ mướp đâu đại gia được như người ta chứ - Phương Ánh cười ngại ngùng lắc đầu.
-Eo, mày nghe vụ phẫu thuật thẩm mỹ đến mức chết mất xác ở thẩm mỹ viện Cát Tường, đã tháng rồi mà vẫn chưa tìm thấy xác chưa? Nhỡ tao phẫu thuật thẩm mỹ rồi chết mất xác thì phải làm sao? Hu hu – Hoạ Mi hoảng sợ nghĩ mà thấy ghê.
-Con điên này mày đừng có nói nhảm thế chứ, xui xẻo lắm, dù sao bọn mình cũng chỉ là một cô gái bình thường chỉ cần có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên người mình yêu là đã thấy may mắn lắm rồi. Điên đâu mà muốn nổi tiếng, trở thành hot girl để chịu điều tiếng thị phi miệng lưỡi độc ác của thiên hạ làm chi. Đúng không? – Thuỷ Tiên tỉnh táo trấn an.
-Thế mà có đứa ngu hơn mày không thích một cuộc sống như thế, cứ thích nổi tiếng cơ. Chụp rồi quay clip thật nhiêu, quay toàn những cảnh “Độc” mà người ta không dám quay như dám tung clip “nóng” của chính bản thân mình lên Face book giống cô gái tên M, sinh năm , ở Hà Nội cuối năm chẳng hạn. Đã thu hút hàng ngàn lượt Vew, hàng trăm ngàn lượt bình luận thế là tự nhiên nổi tiếng thôi – Ngọc Huyền buồn rầu, giọng trùng xuống.
-Trời ơi! Sao lại có thể bệnh hoạn hết thuốc chữa đến mức đó, cô gái đó định sau này khỏi lấy chồng luôn ha? Ở bên phương Tây tuy họ sống thoáng thật nhưng họ cũng chẳng điên như mấy cô gái thích nổi tiếng, thích trở thành “Hot girl” giống Bà Tưng với cô gái tên M đó. Thật thấy xấu hổ quá đi – Quỳnh Chi thảng thốt kêu lên.
-Còn đâu hình ảnh đoan trang, dịu dàng, lịch sự, thân thiện, biết trước biết sau, kín đáo,…của người phụ nữ Việt Nam nữa? Vì đâu mà các cô gái trẻ tuổi ngày nay trở lên sa đoạ đến mức đáng xấu hổ như vậy?
- Chỉ vì được nổi tiếng ư? Được trở thành “Hot girl” được dư luận, cộng đồng mạng chú ý, thích “câu like”, để được nổi tiếng mà họ có thể bất chấp tất cả. Đánh mất cả danh dự, nhân phẩm, tiết hạnh, lòng tự trọng, …của bản thân và gia đình sao? Liệu cái giá đắt cho sự bồng bột ấy phải hứng chịu ở tương lai sau này có đáng không? – Thuỷ Tiên khoé mắt rưng rưng
Một lúc lâu sau tất cả đều im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, thật không ngờ một phần nhỏ các cô gái Việt Nam bây giờ lại có thể buông thả, xuống cấp đạo đức và nhân cách đến như vậy. Mức độ ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức quay cả clip “nóng” trần trụi không mảnh vải che thân lên Youtobe như vậy thì liệu họ sẽ tiếp tục giở trò gì tiếp theo?
Chẳng nhẽ dư luận, cộng đồng mạng, báo chí, truyền thông,…những người đứng ngoài cuộc được ăn học tử tế họ không cảm thấy gì hay sao? Tại sao vẫn còn có thể tiếp tục ủng hộ, quan tâm thậm chí là “Like” những bức ảnh nhảm nhí cố tình được tung lên mạng làm gi?
Họ có biết …một phần vì họ…vì sự quan tâm nhiệt tình đến mức thái quá của họ, mà có nhiều cô gái trẻ vì muốn được nổi tiếng, được trở thành “Hot girl” phải đánh đổi quá nhiều thứ. Tuổi trẻ bồng bột thiếu suy nghĩ, liệu tương lai, số phận của họ sẽ biết đi đâu về đâu khi mà con người sống trong xã hội này hầu như cũng trở lên không bình thường giống họ…
Đã vậy còn làm xấu đi hình ảnh người phụ nữ Việt Nam kiên cường, bất khuất chịu thương chịu khó, đoan trang, kín đáo, tế nhị…Rồi bạn bè quốc tế đến Việt Nam nhìn thấy những cô nàng “Hot girl” nổi tiếng đó liệu họ sẽ đánh giá như thế nào về nhân cách của người phụ nữ Việt Nam?
-Ngày xưa chỉ có những Hot girl thực sự tài năng, có nhan sắc, sống khiêm tốn, thân thiện, hoà đồng với mọi người xung quanh ở trường học, hoặc đạt được thành tích trong một cuộc thi nào đó thì mới được coi là “hot girl” là hình mẫu, là tấm gương sáng cho các bạn trẻ phấn đấu như: Midu, Tâm Tít, Vân Hugo,…
Ngọc Huyền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, buồn rầu suốt nãy giờ. Họ cũng là một cô gái bình thường như bao cô gái khác ở Việt Nam, nhắc đến những cô gái “con sâu làm hỏng nồi canh” ấy mà nhìn phiến diện đánh đồng Hot girl xinh đẹp, giỏi giảng khác, tự lực vươn lên bằng chính đôi chân của mình, …cũng giống như họ thì thật buồn làm sao? Rồi đánh giá luôn cả con gái ở Việt Nam giờ cũng chỉ có vậy thôi…Nó đau làm sao.
-Đúng đó, vậy mà bây giờ danh từ “Hot girl” lại được dùng quá phổ biến và dễ dãi, chỉ cần có nhan sắc lập tức trở thanh “Hot girl” cũng bởi sự nhiệt tình đến mức thái quá của cộng đồng mạng. Nếu không thì móc đâu ra nhiều “Hot girl” vớ vẩn, móc đâu ra những cô nàng quái chiêu thích nổi tiếng giống như Bà Tưng? – Hoạ Mi ngậm ngùi
-Cho thấy cộng đồng mạng cũng như báo chí ở Việt Nam đúng là không bình thường. Ở nước ngoài họ chỉ quan tâm đến những vấn đề kinh tế, giáo dục, chính trị, y tế, … những tiêu cực, tích cực trong thời hiện đại để mà nâng ức sống của người dân, giúp đất nước phát triển đi lên. Như ở Nhật Bản chẳng hạn, Thủ tướng mà không giúp nền kinh tế đi lên, không có biện phát giúp đất nước phát triển báo chí sẽ nhảy vào đưa tin ngay để tìm một thủ tướng mới có năng lực hơn.
-Còn ở Việt Nam thì ngược lại…toàn quan tâm những cái vớ vẩn…chỉ khiến con người trở lên sa đoạ, đi lầm đường lạc lối đã vậy những vấn đề tiêu cực thì giấu kín như bưng. Cứ như vậy bao giờ đất nước mới phát triển đi lên được đây? – Quỳnh Chi lắc đầu thở dài.
-Đúng là botay thật, trong khi hoa hậu Việt Nam, những cô gái xinh đẹp, tài năng thực sự tham gia các cuộc thi sắc đẹp nhằm tôn vinh hình ảnh người phụ nữ Việt Nam. Có nhiều đóng góp cho xã hội, tích cực làm từ tiện, đi thi các cuộc thi sắc đẹp quốc tế, biết đối nhân xử thế khiến bạn bè quốc tế ngưỡng mộ và nể phục thì chẳng thấy đưa tin. Để các cô gái trẻ tuổi coi đó làm tấm gương để phấn đấu, học hỏi, vươn lên… như hoa hậu Mai Phương Thuý, hoa hậu Đặng Thu Thảo () thì hầu như chẳng ai biết đến, chẳng được dư luận, cộng động mạng quan tâm, chú ý tý gì.
-Lại cứ quan tâm mấy cô nàng “hot girl” quái chiêu để các cô gái khác thấy họ nổi tiếng dễ dàng quá liền nối gót theo đuôi, càng ngày càng nâng ức độ “đẳng cấp”. Thật đúng là thảm hoạ và buồn làm sao. – Hoạ Mi lắc đầu ngao ngán đứng dậy rất muốn ra về, càng nghĩ càng thấy chán và thất vọng lẫn hụt hẫng…