Chương
Mai Anh trở về ghế làm việc của mình sau khi đã chào hỏi các cựu nhân viên của công ty. Cô hít một hơi nhẹ, rồi nói. - Bắt đầu thôi!
Ruis mở mắt một cách nặng nhọc, cái cảm giác mệt mõi chợt kéo đến làm cho anh khẽ nhăn mặt lại. Ánh mắt của anh chợt duy chuyển đến cái bàn bên cạnh, nơi có một hộp cháo và một chai thuốc nước đang được đặt lên một cách gọn gàng.
Anh chợt nhớ lại hôm qua rồi bước vào phòng tắm mà chẳng màng đến chuyện gì. Khuôn mặt của anh vẫn thế, chẳng điều gì có thể làm cho anh thể hiện cảm xúc của mình.
Anh nhìn mình trong gương. Trước gương là một khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo, đôi mắt màu xanh lá và đôi môi mỏng dường như đang tạo nên một sự quyến rủ nào đó, sóng mũi cao cao cùng làn da trắng toát, tất cả như hòa nguyện vào nhau tạo hóa nên một khuôn mặt điển trai một cách cực kỳ ưu tú.
Ruis nở một nhếch mép tạo thành một nụ cười kinh bỉ.
- Sắp tàn! - Anh nói.
- Thưa giám đốc! - Mai Anh nhẹ gõ cửa.
Đình Dương đang chăm chú làm việc thì chợt nghe cô gọi, anh khẽ ngước lên nhìn.
- Chuyện gì?
Mai Anh bước vào, trên tay của cô là một cốc cà phê thơm phức như đang mời gọi. Cô đưa cho Đình Dương rồi mĩm cười.
- Anh chăm chỉ thế? - Mai Anh chọc ghẹo, cô muốn kéo ngắn khoảng cách giữ cô và anh.
- Không chăm chỉ thì làm sao có tiền trả lương cho cô? - Đình Dương nhận lấy ly cà phê, nói với giọng vui vẻ.
- Cũng đúng! - Cô gật gật đầu đồng tình. - Nhưng đừng làm quá sức.
Nói rồi cô bước trở về nơi làm việc của mình, trái tim chợt thổn thức. Vừa nãy...cứ như hai người rất thân với nhau vậy. Cô khẽ mĩm cười nhẹ rồi tiếp tục công việc dang dở.
- Lâu rồi không gặp, giám đốc Trần! - Minh Vỹ nói với giọng chế giễu.
- Vào thẳng việc đi. - Bảo Lâm lạnh lùng.
- Được thôi! - Minh Vỹ cười khinh bỉ, rồi nhìn tên trợ lý. - Sơ lược đi!
- Vâng ạ!... - Tên trợ lý thông qua về bản kế hoạch.
Sau khi nghe tên trợ lý, Bảo Lâm trầm tư suy nghĩ. - Được đó!
- Giám đốc Trần nghĩ sao? - Minh Vỹ hỏi.
- Tôi sẽ suy nghĩ lại. Tuần sau tôi sẽ cho người liên lạc với bên anh. - Bảo Lâm nói rồi đứng dậy.
- Được! - Minh Vỹ đứng lên đưa tiễn.
Bảo Lâm bước ra ngoài, theo anh thì bản kế hoạch của Minh Vỹ rất được. Kế hoạch và trình độ làm việc của hắn ta không phải là dạng thường. Thế mà vì lý do gì đó mà hắn lại trở thành một con người độc toán, bỉ ổi. Anh đã được biết, hắn đã từng là một người rất giỏi và tốt bụng, luôn luôn giúp đở người khác. Vậy mà...
Mai Anh đang đánh máy thì chị Yến, một trong những nhân viên của công ty lên tiếng.
- Yeah! Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa rồi! - Chị Yến nói rồi quay sang cô. - Em cũng xuống nhà ăn luôn chứ?
- Dạ vâng! - Mai Anh nhẹ mĩm cười rồi thu dọn sơ mấy sấp tài liệu.
Vì Đình Dương đã đi ra ngoài nên cô không ghé sang phòng của anh mà đi xuống nhà ăn cùng chị nhân viên.
Chị Yến và cô bấm thẻ để đi ăn trưa vì công ty sẽ không trả tiền cho nhân viên trong khoảng thời gian họ đi ăn trưa.
- Nhà ăn ở tầng , em mới đến chắc là chưa biết rõ! - Chị Yến nói rồi bấm thang máy xuống tầng .
- Dạ, vì hôm nay là ngày đầu tiên nên em không rõ nơi này lắm đâu chị! - Mai Anh trả lời một cách lịch sự.
- Chị đoán mà! - Chị Yến cười rồi nói tiếp. - Đồ ăn ở đây rất sạch và ngon, lại còn rẻ nữa! Nên mấy chị không ai đem cơm trưa theo ăn cả.
Chị vừa dứt lời, tiếng chuông thang máy điểm một cái "beng" rồi hai người từ từ bước vào nhà ăn.
Các nhân viên trò chuyện, đùa giỡn làm cho bầu không khí trong nhà ăn trở nên nhộn nhịp hẳn. Mai Anh và chị Yến đi vào nơi xếp hàng lấy đồ ăn.
- Rồi, chắc em mới vào nên chưa có bạn, vậy ngồi đây cùng tụi chị luôn cho vui! - Chị Yến vừa nói, tay vừa cầm khay thức ăn, tay còn lại chỉ về cái bàn dài đã có người ngồi, chỉ còn lại vài chỗ.
- Nếu các chị không phiền thì cho em gia nhập với ạ! - Mai Anh mĩm cười.
Thế là, họ đi đến cái bàn ấy. Một điều cô không biết, là ánh mắt của tất cả mọi người, ai nấy cũng đều hướng về phía của cô. Chỉ khi cô đặt khay thức ăn xuống rồi chào mọi người thì các anh chị lại chào hỏi cô một cách nhiệt tình. Một số người còn đến cạch phía của cô, cô dường như đang là tâm điểm.
- Mai Anh nè! Em làm sao mà phải lòng giám đốc vậy? Hèn chi mấy năm nay giám đốc chẳng hề để ý đến tụi chị. - Một cô gái nói, các cô khác gật đầu như có vẻ đồng tình.
Thế nên mọi người nhìn cô, có vẻ đang rất rất muốn biết câu trả lời.
Mai Anh chỉ mĩm cười mà không nói, phải trả lời thế nào khi giữ Đình Dương và cô đang diễn một vở kịch trước mắt họ? Phải trả lời thế nào khi người phải lòng anh là một người khác mà chẳng phải là cô? Phải trả lời thế nào khi mà anh không hề yêu thương cô? Phải trả lời thế nào...?
- Chị em không mà em giấu làm gì? Chia sẽ để mấy chị đây còn rút kinh nghiệm chứ! - Cô nhân viên khác nói, dường như chẳng ai muốn tha cho cô.
- Dạ... - Mai Anh ngập ngường.
Trong khi cô ngập ngường thì một anh chàng nói lớn. - Thôi đi mấy cô! Người ta mới vào làm mà các chị bắt ép người khác quá khiến cho em nó sợ!
Theo sau lời nói của anh chàng, mấy anh nhân viên khác cũng hùa nhau đồng ý. Ngày trước, các chị trong công ty ai nấy cũng đều theo đuổi giám đốc mà không coi các anh ra gì. Thế là cái hội F.A trong công ty cứ thế mà không có ngày tàn. Bây giờ, người phụ nữ mà bấy lâu nay các hay hằng mơ ước cũng đã xuất hiện. Cô cứ như là thần Stupid giải cứu cái hội F.A to đùng trong công ty vậy. Thế nên các anh ai nấy cũng quý mến cô.
- Liên quan gì tới các anh à? - Hội chị em phụ nữ nhìn các anh như muốn ăn thịt.
- Không liên quan mà chúng tôi cũng nói đó! Thì sao? - Các anh cũng không phải là dạng vừa.
-...
-...
Bầu không khí trong nhà ăn trở nên sôi nổi hẳn...
Bảo Lâm cảm thấy nhớ Trâm Anh, thế nên anh chẳng còn tâm trạng nào để trở về nhà hay đến công ty để làm việc cả. Anh...muốn đi uống rượi!
Anh lấy điện thoại để gọi cho Nguyên Phong. Lý do vì sao anh không gọi cho Minh Tuấn là vì anh biết, Minh Tuấn giờ đây đang đi cùng Thiện Như. Anh không gọi cho Đình Dương vì anh biết, Đình Dương đang ở cùng cô vợ mới đính hôn của mình.
- Có chuyện gì mà gọi mình ra đây vậy? - Nguyên Phong mĩm cười, vỗ vai của Bảo Lâm.
- Không, mình chỉ muốn uống vài ly thôi! - Bảo Lâm ra hiệu cho người rót rượu đưa một ly cho Nguyên Phong.
- Cậu nhớ...Trâm Anh à? - Nguyên Phong chợt hỏi, ngón tay xoa xao miệng ly rượu.
Bảo Lâm như bị nói trúng tim đen, anh không nói gì, chỉ nhâm nhi ly rượu trên tay.
Thấy thế, Nguyên Phong nói tiếp. - Mình...
- Lỗi không phải do cậu đâu Phong! Trong lúc ấy cậu bị bệnh mà, đâu thể nào trách cậu được. - Bảo Lâm nói. - Công ty của cậu thế nào rồi?
- Cũng khá ổn, chỉ có điều dạo này khá bận rộn thôi. - Nguyên Phong uống một hớp rượu, nồng độ làm cho anh tỉnh hẳn.
Hai người trò chuyện một lúc, rồi Nguyên Phong đi vào nhà vệ sinh. Chỉ còn lại một mình Bảo Lâm.
- Chào, giám đốc Trần! - Là Minh Vỹ. - Trong khi làm người khác đau khổ, anh vẫn có thể uống rượu được à?
- Anh có ý gì? - Bảo Lâm hỏi, không quay đầu nhìn Minh Vỹ lấy một cái, anh lạnh nhạt.
- Anh không nhớ à? - Minh Vỹ nở một nụ cười kinh bỉ. - Người con gái có tên là Lan Phương mà anh đã từng từ chối tình cảm một cách phủ phàng đó? Hừ, kẻ vô tâm như anh thì làm sao mà nhớ được!
Minh Vỹ nói với giọng đầy mĩa mai lẫn tức giận.
Bảo Lâm im lặng, anh chẳng hiểu tên Minh Vỹ ấy đang nói cái gì.
- Bảo Lâm chỉ từ chối vì cậu ấy không yêu cô bé đó! - Là Nguyên Phong, anh nhìn tên Minh Vỹ với vẻ bực bội.
Anh vừa trở về thì bắt gặp cảnh tượng này. Anh biết, tức nhiên Bảo Lâm sẽ không hiểu được chuyện gì xãy ra bởi vì cậu ấy đã bị mất trí nhớ! Thế nhưng anh, cậu bạn thân của cậu ấy biết rất rõ về việc gì đã xãy ra khi ấy.
- THẾ NÊN CÔ ẤY MỚI BỎ ĐI!!! - Minh Vỹ nói lớn đầy phẩn nộ, sự căm ghét như đang hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.
Mọi người nhìn về phía họ vì câu nói ấy của Minh Vỹ, dường như ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên.
- Chóng mắt lên mà xem! Các người sẽ phải trả giá! - Minh Vỹ nói, rồi bước ra ngoài với một lời cảnh báo đầy nguy hiểm.
- Tối nay sẽ ăn gì? - Mai Anh hỏi khi cô vừa lên xe của Đình Dương.
- Không biết! - Đình Dương trả lời cụt ngủn.
- Sườn xào chua ngọt, canh chua cá điêu hồng, thịt ram mặn,... Ôi đói quá chừng! - Mai Anh ôm bụng, đôi môi nhấp nhấp, cô thèm thuồng liệt kê ra đầy các món ngon rồi quay sang nhìn Đình Dương.
- Hay là về nhà mẹ của tôi đi! Về là không sợ bị đói! - Mai Anh chờt đề nghị.
Bởi vì bà Phương lúc nào cũng yêu chiều con gái, nên mỗi khi cô thèm món nào là bà liền nấu món đó cho cô, và theo sao đó là một câu nói mà cô nghe mãi mà nghe tai này lọt sang tai khác, thuận tiện lọt luôn ra ngoài. "Con gái lớn rồi! Không lo mà học nấu nướng. Sau này còn lo cho chồng với con." Thế đó...
- Nếu cô về thì mẹ vợ cũng đuổi ra thôi! Cô đến thăm mẹ chỉ vì đồ ăn thôi à? - Đình Dương than vãn. Anh bó tay với cô gái này.
Cái từ "mẹ vợ" của anh làm cho Mai Anh cảm thấy vui vui, thế mà không có đồ ăn ngon làm cho cô không còn sức để "vui" nữa.
- Đồ ăn ngon chỉ là một phần thôi mà! - Cô bướng bỉnh nói.
Đình Dương vốn không quan tâm nhiều chuyện nhưng anh chợt thấy thắc mắc, rồi anh hỏi. - Phần còn lại là gì?
- Phần còn lại hả? Thì là bánh ngon, thức uống ngon, được ngủ ngon,... - Mai Anh liệt kê một lần nữa, toàn là dính đến việc ăn uống và tinh thần.
Đình Dương dường như bị cứng họng với cô, anh lắc đầu ngán ngẫm.
Mai Anh chợt thấy anh chuyển hướng xe chạy mà không phải đường về nhà thì ngạc nhiên hỏi. - Anh đi đâu vậy?
- Đi chợ! - Đình Dương nói, rồi tăng ga đến Siêu thị thành phố.
_The Blue Heart_
A lô! Các độc giả có còn follow truyện của mình nữa không ạ? T-T hic, độc giả không comment làm cho mình bị tuột hứng viết truyện rồi đây! Thế nên lúc nào mình cũng ra chap chậm... À, mình thấy có mấy bạn độc giả comment tại các website khác, cho mình xin lỗi vì không phải mình đăng nên mình không comment "Cám Ơn" được! Cám ơn các bạn đã ủng hộ! Hãy vào .com để đọc chương cập nhật nhanh nhất và tham gia bình luận các bạn nhé! Xin cám ơn! Hic, comment để có chương mới "nhanh" một xíu nhé các độc giả!^^ - Phù Thủy Tác Giả. ^Ác hơn cả Minh Vỹ^ Bí ẩn
Happy New Year!!